Trường Sinh Giới

Chương 164: Toại Nhân Toản

/433


Tiêu Thần yên lặng đứng giữa không trung nhìn lướt qua khắp nơi, thần tình tiu nghỉu vô cùng, hai tiểu thú cứ như vậy bị người cuốn đi. Cùng với hai tiểu thú ở chung thời gian dài như vậy, đột ngột ly biệt thực sự khiến hắn rất mất mát.

Thú ảnh màu đen, lân giáp dày đặc, chỉ có một điểm tin tức như thế. Tiêu Thần ghi tạc trong lòng, hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải tu hành thật tốt. Nếu như một ngày kia có thể thành tựu, tất nhiên sẽ tới nơi này tìm kiếm hai tiểu thú. Lúc này hắn không hi vọng nhiều, rõ ràng có thể thấy được cuồng nhân trong cơn lốc màu đen kia không phải hắn có thể đối phó.

Tiêu Thần đáp xuống Thần Đảo trôi nổi, lẳng lặng ở chỗ này ngắm nhìn núi xa. Mặc dù không ôm hy vọng gì, nhưng hắn vẫn muốn ở chỗ này chờ thêm vài ngày. Nếu như mấy lão bất tử tiến vào hoang mạch chống lại tên cuồng nhân kia thì tốt rồi, tuy hy vọng thắng lợi rất xa vời, nhưng tóm lại vẫn có một ít cơ hội.

Bỗng nhiên, Tiêu Thần cảm thấy rất kỳ quái, cái bọc sau lưng đang rung rung, vừa mở ra nhìn dĩ nhiên là một tấm vải dài màu đen đậm, cũng không phải bởi vì nó không sạch sẽ, sở dĩ màu đen là vì mặt trên nhiễm đầy vết máu, do niên đại quá mức lâu đời mà hiện ra màu đen sẫm.

Chính là tấm vải liệm của Toại Nhân!

Có lẽ là vải thần nhiễm máu từ Long Đảo, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn xác định là vải liệm của Toại Nhân, đây chỉ là suy đoán lúc trước của Ma Quỷ cùng với phỏng đoán của Tiêu Thần.

Nếu như suy đoán là thật, không thể nghi ngờ Toại Nhân sớm đã chết. Nhưng trên Trường Sinh đại lục có rất nhiều truyền thuyết đều cùng chỉ về một chỗ, đó chính là Nam Hoang. Nghe nói Toại Nhân vẫn ẩn cư tại trong Nam Hoang, nhìn vải thần nhiễm máu đen. Tiêu Thần kinh dị không ngớt, phải biết rằng từ khi có được nó cho tới bây giờ thì chưa thấy xuất hiện điều khác thường nào, cho dù khi di chuyển giữa vùng biển cấm.

Mà tấm vải máu nhìn như bình thường không lạ này hôm nay lại lần đầu tiên xuất hiện chấn động dị thường.

Khi cầm tấm vải máu màu đen ở trong tay, nó dĩ nhiên không gió mà động, sau đó " soạt phạch phạch" lay động lên như một lá cờ màu đen phấp phới giữa không trung.

Bên trong núi rừng rất yên lặng, ngay cả một chút gió nhẹ cũng không có, Thần Đảo nổi giữa bầu trời cũng không có năng lượng chấn động khác thường nào, nhưng tấm vải máu màu đen cứ mãnh liệt lay động như có một đôi tay vô hình đang vũ động nó.

Tiêu Thần dùng sức nắm lấy một góc. Mặc cho nó lay động " soạt phạch phạch". Vừa cẩn thận quan sát hết thảy xung quanh, thần thức phóng ra quét qua khắp nơi.

Không có một chút tình huống dị thường nào nảy sinh, không ai tới gần, xung quanh ngoại trừ tiếng thú rống lúc nào cũng truyền đến, ở đây cũng không có chút nào không ổn.

Chuyện gì xảy ra?

Lẽ nào có người đang âm thầm nhìn trộm sao?

Cùng với tấm vải liệm có liên quan sao?

Tiêu Thần yên lặng sau khi nhìn lướt xung quanh khoảng nửa khắc đồng hồ rồi phủ định loại suy đoán này. Vừa nghĩ tới một khả năng chẳng lẽ nguyên nhân là chỗ này sao, Thần Đảo nổi giữa bầu trời lẽ nào cùng với Toại Nhân có quan hệ sao?

Thần Đảo màu nâu đen như một khối thiên thạch, phía trên cũng không có bất luận khí tức sinh mệnh gì, chỉ có gạch ngói vỡ vụn tựa như muốn kể về thời kỳ huy hoàng trước kia.

“ Soạt phạch phạch.”

Tấm vải liệm đột nhiên rung động mãnh liệt như muốn rời khỏi tay, Tiêu Thần vội vàng dùng sức kéo lấy, nhưng thân thể hắn lại theo tấm vải liệm rung động tiến về trước.

Mục tiêu, trung tâm phế tích!

Vải thần màu đen nhiễm máu tựa như có linh hồn. Dẫn theo một phương hướng, mang theo Tiêu Thần từng bước tiếp cận trung tâm phế tích.

Vào giờ khắc này, tim Tiêu Thần đập lên kịch liệt, tấm vải liệm của tổ thần điều khiển hắn tiến tới, dường như sắp sửa có một phen tao ngộ bất phàm. Hắn chưa từng nghĩ đến tấm vải liệm tầm thường vậy mà có linh tính, hắn vẫn luôn cho rằng nó bất quá chỉ là một tấm vải cổ xưa nhiễm chút máu thánh mà thôi.

Lúc Tiêu Thần đi tới trung tâm Thần Đảo, sau khi đứng trên đống phế tích. Tấm vải máu đột nhiên chấn động mãnh liệt. Ngạnh kháng muốn thoát ly khống chế của hắn, bay ra khỏi lòng bàn tay. Sau đó tại trung tâm Thần Đảo tạo nên một trận cuồng phong. Vải thần màu đen lay động mãnh liệt giữa không trung, gạch ngói vỡ vụn trong đống hoang tàn theo gió bốc lên, bay lượn lờ khắp khoảng không.

Phế tích bị quét một trận sạch sẽ.

Vải thần màu đen nhiễm máu kéo thẳng ra như một cây lao, đâm thẳng tới nền móng của phế tích.

Nền móng hoàn toàn do núi đá cứng rắn đắp thành, có đều bị đánh bóng qua thể hiện ra sự sắc sảo mà không thô ráp, xây đắp chỉnh tề, khiến nền móng vừa dày vừa kiên cố.

Tiêu Thần khẳng định, phía dưới tuyệt đối có cái gì đó!

Có điều không biết có hung hiểm gì hay không, sau khi trải qua nhiều chuyện tình hắn càng cẩn thận dè dặt, bởi vì loại di tích thượng cổ này dễ dàng nảy sinh sự tình nhất. Từ sau khi trải qua một kiếp ở Tử Thành, mỗi khi hắn nhìn thấy công trình kiến trúc cổ bảo loại cổ đại này thì trong lòng bao giờ cũng cảm giác nghĩ lại mà phát sợ.

Trận gió bắt đầu động lên, Tiêu Thần cách không bổ xuống nền móng, Bất Tử Thiên Dực triển khai, hắn trôi nổi trên không, nếu có dị thường hắn trước tiên sẽ rút lui khỏi nơi đây.

Cự thạch nứt toác, nền móng bị hắn đánh rách tả tơi, hai bên tầng đất màu đen đều bị năng lượng như sóng biển từ xa cuồn cuộn tới, nền móng bị phơi bày ra, phía dưới cũng không có chỗ đặc biệt, không có chút dị thường. Nhưng vào lúc này vải thần màu đen càng thêm rung động dữ dội, tạo nên một trận cuồng phong mãnh liệt sau đó đột nhiên yên lặng xuống, tiếp theo như nặng nghìn cân nhanh chóng rơi xuống.

Cứ như vậy mà chìm xuống trong loạn thạch, bao phủ tại một chỗ trên nền móng.

Lẳng lặng quan sát một hồi, Tiêu Thần không hề cảm thấy chút nào không ổn, đáp xuống phía trên vải thần cầm nó lên.

" Rầm" Một tiếng, vải thần màu đen nhiễm máu đem một cái chêm đá trong nền móng mang ra.

Tảng đá rất bình thường, màu nâu xám, kiểu dáng rất lỗi thời, độ dầy hai đốt ngón tay, dài cỡ gan bàn tay, một đầu nhọn, chỉnh thể xem ra giống như một cái chui đá. Đương nhiên, càng giống như một cái chêm đá, ban đầu nó chính là được dùng để bổ khuyết vào khe hở của nền móng cự thạch, kết quả bị vải thần màu đen nhiễm máu đem ra.

Tiêu Thần cũng không để ý, hắn cho rằng nền móng có bí ẩn khác, nhưng sau khi xốc cự thạch lên cũng không có phát hiện bất luận cái gì. Trái lại tấm vải liệm không ngừng rung động, đem cái chêm đá phổ thông tầm thường bao phủ.

Cái chêm đá!

Cái này khiến Tiêu Thần có chút cảm giác vô cùng kinh ngạc, lẽ nào vải thần này có linh tính dĩ nhiên làm cho tảng đá dài tầm thường không hiếm này rung động?

Đây chẳng qua chỉ là một tảng đá tầm thường! Trong núi lớn tùy ý có thể thấy được loại đá này, vả lại người xây tòa cung điện chồng lên nền móng này rõ ràng cũng đem nó trở thành đồ lót chuồng bình thường. Căn bản không xem nó là vật liệu tốt mà sử dụng để lấp khe hở của cơ thạch.

Tại sao có thể như vậy nhỉ?

Tiêu Thần trăm nghĩ không lý giải được, quan sát rất lâu cũng không có phát hiện ra chút nào khác thường, linh giác nhạy cảm không có cảm nhận được khí tức năng lượng tồn tại, không có một chút nào dao động dị thường.

Rất hiển nhiên, Tiêu Thần là người tới đây trể nhất, trước hắn đã có rất nhiều tu giả chạy đến. Di tích Thiên Thần Cung sớm đã bị xới lên, nếu thật có bảo vật gì cũng sợ rất khó giấu được mấy lão bất tử. Chỗ này bị mọi người tỉ mình tìm qua còn có cái gì tốt chứ?

Có điều, tấm vải liệm thẳng chỉ tảng đá giống cái chui này, mặc dù nó bình thường nhưng Tiêu Thần cũng không thật mang nó trở về vị trí cũ rồi. Hắn nắm trong tay, tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại mới phát hiện tựa hồ so với tảng đá bình thường nhẹ hơn một ít, có chút giống gỗ trầm.

“ Ý, mãnh gỗ?”

Nghĩ đến đây, Tiêu Thân kinh ngạc phát hiện, nó cũng rất giống một khối gỗ bị mài qua, càng nhìn càng giống như một cây gỗ cổ xám nâu.

Quái thật, thế nào cùng với một tảng đá bình thường có chút phân không rõ chứ? Tựa đá tựa gỗ, khó có thể phân rõ.

Cố sức ném về một khối cự thạch, viễn cảnh cự thạch vang tung tóe cũng không có xuất hiện, chui đá bị ngã cách đó không xa, một chút kỳ quái cũng không có.

Tiêu Thần cẩn thận thu lên, tuy rằng tạm thời nhìn không ra chỗ lợi hại nào, thế nhưng chắc cũng không phải là vật phàm.

Phụ cận Thần đảo không hề có tu giả xuất hiện. Tất cả mọi người đang đuổi theo hai con thánh thú còn nhỏ. Tiêu Thần có chút tự giễu nói: “ Các ngươi phía trước tranh đoạt chủng tộc thánh thú cực mạnh hư thực, ta ở chỗ này nhặt đá.”

Lẳng lặng ở gần Thần đảo đợi hai ngày cũng không thấy Kha Kha và Tiểu Quật Long trở về. Ảo tưởng của Tiêu Thần đã tan biến, hắn quyết định không chờ nữa, đi vào sâu trong hoang mạch nhìn xem.

Trong một ngày đêm kế tiếp, hắn thấy được một ít dấu vết của tu giả, chínhg là người đang truy tìm thánh thú còn nhỏ. Đương nhiên những người này đều là tu vi yếu kém rơi lại ở phía sau. Mà cường giả thì sớm đã biến mất ở sâu trong hoang mạch rồi.

Đồng thời, Tiêu Thần ngoài ý muốn phát hiện một ít dân bản xứ sinh hoạt tại rừng núi, sinh hoạt rất nguyên thủy, giống như dã nhân. Mà khi hắn thấy một cảnh tưởng trong một bộ lạc nhỏ thì lập tức như bị sét đánh, hắn thấy được cái bộ lạc nhỏ nguyên thủy này có người dùng gỗ cứng tại trên cây đánh lửa.

Trong sát na, dường như có một tia thiểm điện chiếu sang tâm hải của Tiêu Thần, trong lúc nhất thời khiến hắn nhiệt huyết sôi trào!

Cây đá lấy được trong phế tích kia nhìn như bình thường hiện tai đã không bình thường nữa, hắn đã biết đó là cái gì rồi, Toại Nhân do thế nào đó mà đắc đạo. Nguyên lai là thế a!

Đây tựa hồ là thánh vật của hắn khi đắc đạo, Toại Nhân Toản*!

*Toản: chui… (ở đây do tên của Item nên mình để Hán-Việt luôn cho nó hay…Do vậy toàn chương các bạn thấy là mình ghi là chui… cho dễ hình dung. Còn tên Item thì mình vẫn để là Toản các bạn chú ý)

Hiện tại suy nghĩ một chút về hình dạng của nó, tựa đá mà không phải đá, tựa gỗ mà không phải gỗ. Tiêu Thần thoáng cái liên tưởng đến Toại Nhân Toản của tổ thần đắc đạo.

Mọi người đều biết chuyện tình tổ thần năm đó đánh lửa.

Nhưng hình như chưa tình miêu tả về cái thánh vật này, dường như cho tới bây giờ cũng không có người gặp qua thánh vật, nó không có bất luận cái uy lực gì vì năm đó tổ thần chưa từng dùng nó để đối phó địch thủ.

Khi trong lòng Tiêu Thần đang bốn bề sóng dậy khó có thể bình tĩnh thì ở sâu trong rừng núi nguyên thủy truyền đến từng trận long rống.

Là Tiểu Quật Long!

Tiêu Thần kinh hỉ tột đỉnh, triển khai Bất Tử Thiên Dực nhanh như thiểm điện phóng về phía trước.

Trong rừng rậm nguyên thủy tăm tối, tiếng long rống quanh quẩn ngay phía trước. Tiêu Thần rất nhanh vọt qua một phiến rừng chạy đến đó. Chỉ thấy Tiểu Quật Long và Kha Kha đều bình yên vô sự. Ngoài trừ chúng nó ra, dĩ nhiên còn có ba con tiểu thú đi theo, đầu Tổ Long, đuôi Tổ Long, cả người lân giáp thần quang sáng chói.

Dĩ nhiên là ba con tiểu long vương!

Nhưng ba con tiểu long vương tuyệt đối không phải là Tiêu Thần trước đã nhìn thấy qua trên Long Đảo. Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không nhận sai, trước đây khẳng định chưa thấy qua.

Tiêu Thần quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, đây là một sự tình khiến hắn ngẩn người, Tiểu Quật Long và Kha Kha dĩ nhiên không biết từ đâu lôi ra ba con tiểu long vương.

Thật quá khiến người ta không nói lên lời rồi.


/433

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status