"Nếu như vậy ta tuyên bố, nhiệm vụ lần này hủy bỏ!" Lệ Phù Nghê đối với các chiến hữu của nàng bất đắc dĩ cười khổ nói.
Toàn bộ thành viên của tiểu đội này sau khi biết được nhiệm vụ tìm kiếm thành thị Á Đặc Lam mất tích, cũng không khỏi toát ra vẻ thất vọng.
" Luân Hồi của ta! Hết rồi!" Song phủ chiến sĩ Bản Phủ vô cùng buồn bực nói. Hắn là người trong tiểu đội thất vọng nhất, bởi vì thần khí Luân Hồi, tất nhiên sẽ phân phối cho hắn, đối với hắn như vậy một chiến sĩ xài búa mà nói, Luân Hồi quả thực là hấp dẫn không thể chống lại.
" Ai! Tùy thân trang bị của ba đại ma đạo sư a?" Đường Na thì phẫn nộ quát to nói : "Dù cho cho ta một kiện cũng được rồi!" Thực lực của tiểu nha đầu kỳ thật không cao, chỉ bất quá nhiều lắm là thiên tài, nàng luôn luôn ngưỡng mộ thành tựu của những người khác, thật vất vả mới có được cơ hội như vật, rồi lại bị hẫng, tâm tình đích xác không được tốt.
" Được rồi! Đừng oán trách, đại ma đạo sư chỉ có ba mà thôi, kiếm thánh chính là ước chừng có năm người a!" Kiếm thuẫn chiến sĩ Kiệt Sâm cơ hồ là tuyệt vọng hô :" Ngoại trừ Luân Hồi, còn có bốn thanh thần binh kiếm thánh sử dụng a! Còn có trọn năm bộ áo giáp cấp cao, a không, toàn bộ hết rồi!"
"Ai! Thật sự muốn nhìn một cái trang bị diễm tiễn có thể liên tục ra phóng lửa trong truyền thuyết. Hiện tại nguyện vọng này sợ là vĩnh viễn đều không thể thực hiện được!" Cung tiễn thủ, Lý Khắc cũng là thần tình thất vọng nói.
Ta điên cuồng chảy mồ hôi. Những tên không biết sống chết này, rõ ràng là ta đem bọn họ lôi ra khỏi cái chết, không ngờ chỉ ở đó mà tiếc hận mấy món đồ này nọ.
" Được rồi! "Lệ Phù Nghê nói, "Chúng ta kỳ thật hẳn là may mắn mới đúng, nếu không gặp phải Tam Phong cùng Tiểu Liên, chúng ta sợ là toàn bộ đã chết ở chỗ này, thế nào còn có cơ hội đạt được vật phẩm, bất quá là chúng ta ảo tưởng không thực tế mà thôi."
"Ai!" Vài người lại cùng nhau thở dài.
" Nhiệm vụ của chúng ta nếu hủy bỏ, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, không bằng mọi người chúng ta cùng nhau quay về Thánh Đô đi ha?" Lệ Phù Nghê đề nghị nói : "Mọi người trên đường cũng chiếu cố nhau tốt hơn a!"
"Được!" Căn bản không để cho ta nói chuyện, Ái Liên Na cao hứng giành trước biểu thị hoan nghênh. Đành vậy, coi bộ dáng của nàng, sợ là ta phản đối cũng vô dụng, còn có thể nói không e là Ái Liên Na sẽ dùng nước mắt nhấn chìm ta mất. Cần gì chứ? Với lại, bần đạo thật đúng là vô cùng nhớ nhung chiếc bông tai trong tay Lệ Phù Nghê.
"Tốt! Chúng ta cũng đang cảm thấy được ít người đi đường không có ý nghĩa đây!" Bần đạo phi thường có phong độ nói :"Mọi người chúng ta cùng nhau không chỉ có trên đường an toàn, hơn nữa lấy thực lực chúng ta hợp lại, gặp phải đầu thất cấp ma thú cũng không sợ, hoặc có chút thu hoạch nữa cũng không chừng!"
Bần đạo tiếp sau đã bị biến hóa phát sinh làm cho dở khóc dở cười, ta thề đây tuyệt đối là quyết định ngu xuẩn nhất đời này ta làm ra.
"Tốt! Tốt!" Đường Na cao hứng nói với ta :" Nếu tất cả mọi người là cùng nhau, ngươi cũng không biết xấu hổ bảo chúng ta đi đường còn ngươi cưỡi ma thú đấy chứ? Ca ca!" Nàng dụng thanh âm đặc biệt ngọt ngào của mình xin ta :" Người ta mệt mỏi quá a, ta có thể cưỡi đại hoàng của ngươi đi một đường không?"
Ta ngất! Kinh ngạc hỏi : "đại hoàng? Ngươi nói ai?"
"Chỉ con gấu này nè!" Đường Na khó hiểu hỏi :"Bảo bảo của Tiểu Liên một là tiểu hắc một là tiểu hồng. Vậy nó không gọi là đại hoàng, chẳng lẽ là kêu Tiểu Hoàng sao?"
Phốc xích! Cái Thứ trực tiếp ngất gục xuống. Là cửu cấp thượng vị ma thú, trí tuệ Cái Thứ không thể so với người kém hơn, bị người ta gọi là đại tiểu hoàng, thật sự là làm nó cảm thấy bứt rứt.
"A, được rồi, hắn chính là kêu đại hoàng!" Ta buồn bực nói. Ủy khuất ngươi Cái Thứ a! Ta kỳ thật muốn nói, 'không nên đem chỉ số thông minh của ta so sánh với người thường được? Tọa kỵ của ta kêu Cái Thứ tất!' nhưng mà ta lại không dám, ai bảo ta là người đắc đạo, gà chó đều thăng thiên đây? Đại danh của Cái Thứ đã sớm nương theo sau truyền kỳ của ta vang vọng đại lục.
Từ đó về sau, ta liền mất đi quyền lợi ngồi trên Cái Thứ, hoàn toàn là đi bằng hai chân. Buồn bực a! Rõ ràng ta có thể cùng Ái Liên Na cùng nhau cưỡi tiểu hắc, nhưng mà Ái Liên Na chết tiệt nói chúng ta tuổi cũng không nhỏ, ngay cả huynh muội cũng khó tránh hiềm nghi. Ta chửi! Sớm biết như vậy ta còn không bằng nói chúng ta là vợ chồng! Từ đây còn có hơn một tháng lộ trình a! Kêu ta đi bằng chân? Khó chịu nhất chính là lũ tiểu tử vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, nhìn ta cười đến dâm đãng luôn!
Ngay khi bần đạo đang trong rừng rậm nguyên thủy dùng chân đo đạc độ rộng lớn của Tinh Linh chi sâm, Tạp Tây Á cũng hoàn toàn lâm vào một trận tại nạn xưa nay chưa từng có. Sau khi thủ hộ quân đoàn của Giáo Đình rút khỏi Tinh Nhược Bảo, không đến ba mươi phút, đại quân của Ngõa Nạp liền tiến công vào bên trong Tạp Tây Á. Nghe nói, quân lính thông qua Tinh Nhược Bảo mất gần một tháng mới xong, phía trước phía sau tổng cộng đến 250 vạn.
Nhị hoàng tử Ngõa Nạp tại lúc mở đầu cực kỳ hứng thú mang theo đại quân đi qua. Dũng khí của hắn đến từ chính báo cáo của nội gián tiềm ẩn tại Tạp Tây Á. Vốn những nội gián này đều thuộc quyền trực tiếp của Ni Cổ Lạp Tư, sau lại được Ni Cổ Lạp Tư giao cho thất công chúa, nhưng mà thất công chúa cũng không có cùng bọn họ gặp mặt, hoặc là có giao tình gì. Cho nên lực khống chế của thất công chúa đối với bọn hắn rất thấp. Những nội gián này ở Tạp Tây Á muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đều là loại nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Bọn hắn nhìn thấy thất công chúa mất thế, nhị hoàng tử được sủng ái, dĩ nhiên là bắt đầu nịnh bợ lên nhị hoàng tử, cho nên vượt qua thất công chúa, trực tiếp đem báo cáo đưa đến nhị hoàng tử.
Trên báo cáo đã xác định rõ cho nhị hoàng tử, Tạp Tây Á đã không có năng lực chống cự, hơn nữa cũng không có ý định tiến hành chống cự vô nghĩa, quốc vương Tạp Tây Á sớm đã mang theo tiểu vương tử của hắn chạy đến Thánh Đô cầu tị nạn chính trị. Dưới tình huống như vậy, nhị hoàng tử cho dù có nhát như chuột, cũng tuyệt đối dám mang theo năm mươi vạn vương gia quân cận vệ trung tâm với hắn nhất tiến vào lãnh thổ Tạp Tây Á. Đương nhiên, phải nói nguyên nhân thực sự nhị hoàng tử xung phong đi đầu còn có một điều, đó chính là tham lam.
Tạp Tây Á nổi tiếng là đại lục giàu có, mà quốc gia này hiện tại lại hoàn toàn mất đi lực lượng bảo hộ của chính mình, nhị hoàng tử làm sao có thể buông tha cơ hội tốt phát tài tuyệt vời như vậy a? Cho nên, vừa nghe nói không có phiêu lưu chiến đấu, hắn liền ngồi không yên, ra roi thúc ngựa chạy đi, vì chính là sớm một chút đoạt lấy bảo vật của vương cung Tạp Tây Á. Nhưng mà, chuyện phát sinh trên đường, lại khiến hắn trở nên nôn nóng cùng phẫn nộ, Bởi vì hắn đi qua phủ khố của mỗi thành trấn, đều là trống không, Lương thực thương khố, vật tư thương khố, thậm chí ngay cả trong kim khố, cùng đều rỗng tuếch. Một cắc cũng không có để lại. Hắn phong trần mệt mỏi chạy tới cướp bóc, lại phát hiện tình huống như vậy, làm sao không khiến hắn phẫn nộ?
Nhị hoàng tử vì thế hạ lệnh, cấp tốc tiến quân, nhất định phải trước khi vương thất Tạp Tây Á đem trân bảo đưa đi hết, đến được vương đô Tạp Tây Á. Sau mười mấy ngày đêm quân đội chạy như điên, bọn hắn cuối cùng đã tới nơi. Nhưng mà sau khi tiến vào vương cung mới phát hiện, nơi này quả thực ngay cả địa phương khác cũng không bằng. Đừng nói trân bảo không có một chút để lại, ngay cả hoa cỏ nổi tiếng trong vương cung cũng bị lấy đi. Nhìn thấy vương cùng tàn tạ, nhị hoàng tử triệt để bạo phát.
"Đi thu thuế cho lão tử! Ta muốn đem những tổn thất này thu lại hết. Nếu không thu được thì cho dù là cướp đoạt, cũng phải cướp về cho lão tử!" Tiếng rống giận dữ của nhị hoàng tử làm cho cả Tạp Tây Á đều nghe thấy.
Thời gian sau đó, 200 vạn đại quân Ngõa Nạp hoàn toàn biến thành thổ phỉ, tại trong ba mươi hành tỉnh của Tạp Tây Á nơi nơi cướp bóc, vì bảo vệ tài sản của mình, sinh mệnh thậm chí là nữ nhi, các nam nhân Tạp Tây Á cuối cùng hoàn toàn bị chọc giận. Tổ chức tự phát của bọn hắn hướng về đại quân Ngõa Nạp triển khai phản kích. Mặc dù đa số đều bị địch nhân cường đại đánh bại, nhưng mà cũng có một số người còn sống, lưu lạc trong núi rừng, cùng Ngõa Nạp tiến hành du kích. Khắp nơi âm thầm gây rối quâm xâm lược Ngõa Nạp.
Tại khi chiến hỏa ở Tạp Tây Á hừng hực thiêu đốt, nhân dân của Tạp Tây Á cũng chịu đủ dày xéo. Khi một đội quân chính quy của Tạp Tây Á đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, thì giống như sao băng chiếu sáng bầu trời đêm, đem quang minh phủ sáng bóng đêm hắc ám cho nhân dân Tạp Tây Á. Mà đội quân này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa mới bắt đầu, đã làm chấn kinh toàn bộ đại lục. Năm vạn đại quân Ngõa Nạp đóng ở một vật tư thương khố, bị một chi đội quân không rõ số lượng tập kích, vẻn vẹn trong vòng một đêm, Ngõa Nạp chết trận hơn ba vạn người, toàn bộ vật tư bị thiêu hủy hoặc bị cướp đoạt.
Tên của chi đội quân này chính là bàn thạch quân đoàn. Đối tượng nguyện trung thành của đội quân là vương thất Tạp Tây Á, người lãnh đạo hiện tại chính là vong quốc công chúa Tạp Tây Á - Hải Luân điện hạ. Tổng chỉ huy quân sự là đứa con trai cuối cùng của nguyên soái Ba Lạp Đốn - Thiết Thạch.
Thắng lợi huy hoàng, vốn đã làm cho nhân tâm phấn chấn, mà lại lịch chính thống của quân đoàn nhờ vào uy vọng tuyệt với của Ba Lạp Đốn nguyên soái lưu lại, càng làm cho nhân dân Tạp Tây Á đang trong trạng thái tuyệt vọng sôi trào. Dân chúng cả nước đều truyền tai nhau, vương thất Tạp Tây Á còn không có vứt bỏ bọn họ, bàn thạch quân đoàn còn bởi vì bọn họ mà chiến đấu, ngay cả quân thần Ba Lạp Đốn nguyên soái cũng đem linh hồn phụ thể lên con của mình, tiếp tục lãnh đạo quân đoàn của hắn dũng cảm chống lại Ngõa Nạp. Tình thế của nước Tạp Tây Á, vẻn vẹn cũng bởi vì trận chiến nho nhỏ này mà hoàn toàn cải biến.
Ban đầu đoàn thể chiến đấu không có kết cấu gì, nhanh chóng tổ hợp lại như bàn thạch quân đoàn, trở nên sắc bén, thậm chí vài lần đánh bại đợt vây quét của quân chính quy Ngõa Nạp. Thành quả chiến đấu tuy rằng không lớn, thậm chí có thắng liên tiếp cũng không hơn, nhưng dù sao khiến cho quân Ngõa Nạp lùi bước, ít nhất trên phương diện sĩ khí lại tăng vọt lên.
Sau đó, một tiểu cô nương dần dần xuất hiện trên chiến trường của Tạp Tây Á, hơn nữa cơ hồ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nàng dẫn theo một đội võ trang mấy ngàn người, mấy lần đánh lén vật tư thương khố của Ngõa Nạp, đánh cho quân Ngõa Nạp tan tác, bách chiến bách thắng. Làm cho quân đội Ngõa Nạp nghe tiếng đã sợ mất mật. Nhân dân thậm chí cũng hoài nghi là thất công chúa đang chỉ huy đội quân Tạp Tây Á, tìm Ngõa Nạp gây phiền phức, bởi vậy có thể thấy được, mọi người đối với nàng sự rung động lớn đến cỡ nào.
Toàn bộ thành viên của tiểu đội này sau khi biết được nhiệm vụ tìm kiếm thành thị Á Đặc Lam mất tích, cũng không khỏi toát ra vẻ thất vọng.
" Luân Hồi của ta! Hết rồi!" Song phủ chiến sĩ Bản Phủ vô cùng buồn bực nói. Hắn là người trong tiểu đội thất vọng nhất, bởi vì thần khí Luân Hồi, tất nhiên sẽ phân phối cho hắn, đối với hắn như vậy một chiến sĩ xài búa mà nói, Luân Hồi quả thực là hấp dẫn không thể chống lại.
" Ai! Tùy thân trang bị của ba đại ma đạo sư a?" Đường Na thì phẫn nộ quát to nói : "Dù cho cho ta một kiện cũng được rồi!" Thực lực của tiểu nha đầu kỳ thật không cao, chỉ bất quá nhiều lắm là thiên tài, nàng luôn luôn ngưỡng mộ thành tựu của những người khác, thật vất vả mới có được cơ hội như vật, rồi lại bị hẫng, tâm tình đích xác không được tốt.
" Được rồi! Đừng oán trách, đại ma đạo sư chỉ có ba mà thôi, kiếm thánh chính là ước chừng có năm người a!" Kiếm thuẫn chiến sĩ Kiệt Sâm cơ hồ là tuyệt vọng hô :" Ngoại trừ Luân Hồi, còn có bốn thanh thần binh kiếm thánh sử dụng a! Còn có trọn năm bộ áo giáp cấp cao, a không, toàn bộ hết rồi!"
"Ai! Thật sự muốn nhìn một cái trang bị diễm tiễn có thể liên tục ra phóng lửa trong truyền thuyết. Hiện tại nguyện vọng này sợ là vĩnh viễn đều không thể thực hiện được!" Cung tiễn thủ, Lý Khắc cũng là thần tình thất vọng nói.
Ta điên cuồng chảy mồ hôi. Những tên không biết sống chết này, rõ ràng là ta đem bọn họ lôi ra khỏi cái chết, không ngờ chỉ ở đó mà tiếc hận mấy món đồ này nọ.
" Được rồi! "Lệ Phù Nghê nói, "Chúng ta kỳ thật hẳn là may mắn mới đúng, nếu không gặp phải Tam Phong cùng Tiểu Liên, chúng ta sợ là toàn bộ đã chết ở chỗ này, thế nào còn có cơ hội đạt được vật phẩm, bất quá là chúng ta ảo tưởng không thực tế mà thôi."
"Ai!" Vài người lại cùng nhau thở dài.
" Nhiệm vụ của chúng ta nếu hủy bỏ, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, không bằng mọi người chúng ta cùng nhau quay về Thánh Đô đi ha?" Lệ Phù Nghê đề nghị nói : "Mọi người trên đường cũng chiếu cố nhau tốt hơn a!"
"Được!" Căn bản không để cho ta nói chuyện, Ái Liên Na cao hứng giành trước biểu thị hoan nghênh. Đành vậy, coi bộ dáng của nàng, sợ là ta phản đối cũng vô dụng, còn có thể nói không e là Ái Liên Na sẽ dùng nước mắt nhấn chìm ta mất. Cần gì chứ? Với lại, bần đạo thật đúng là vô cùng nhớ nhung chiếc bông tai trong tay Lệ Phù Nghê.
"Tốt! Chúng ta cũng đang cảm thấy được ít người đi đường không có ý nghĩa đây!" Bần đạo phi thường có phong độ nói :"Mọi người chúng ta cùng nhau không chỉ có trên đường an toàn, hơn nữa lấy thực lực chúng ta hợp lại, gặp phải đầu thất cấp ma thú cũng không sợ, hoặc có chút thu hoạch nữa cũng không chừng!"
Bần đạo tiếp sau đã bị biến hóa phát sinh làm cho dở khóc dở cười, ta thề đây tuyệt đối là quyết định ngu xuẩn nhất đời này ta làm ra.
"Tốt! Tốt!" Đường Na cao hứng nói với ta :" Nếu tất cả mọi người là cùng nhau, ngươi cũng không biết xấu hổ bảo chúng ta đi đường còn ngươi cưỡi ma thú đấy chứ? Ca ca!" Nàng dụng thanh âm đặc biệt ngọt ngào của mình xin ta :" Người ta mệt mỏi quá a, ta có thể cưỡi đại hoàng của ngươi đi một đường không?"
Ta ngất! Kinh ngạc hỏi : "đại hoàng? Ngươi nói ai?"
"Chỉ con gấu này nè!" Đường Na khó hiểu hỏi :"Bảo bảo của Tiểu Liên một là tiểu hắc một là tiểu hồng. Vậy nó không gọi là đại hoàng, chẳng lẽ là kêu Tiểu Hoàng sao?"
Phốc xích! Cái Thứ trực tiếp ngất gục xuống. Là cửu cấp thượng vị ma thú, trí tuệ Cái Thứ không thể so với người kém hơn, bị người ta gọi là đại tiểu hoàng, thật sự là làm nó cảm thấy bứt rứt.
"A, được rồi, hắn chính là kêu đại hoàng!" Ta buồn bực nói. Ủy khuất ngươi Cái Thứ a! Ta kỳ thật muốn nói, 'không nên đem chỉ số thông minh của ta so sánh với người thường được? Tọa kỵ của ta kêu Cái Thứ tất!' nhưng mà ta lại không dám, ai bảo ta là người đắc đạo, gà chó đều thăng thiên đây? Đại danh của Cái Thứ đã sớm nương theo sau truyền kỳ của ta vang vọng đại lục.
Từ đó về sau, ta liền mất đi quyền lợi ngồi trên Cái Thứ, hoàn toàn là đi bằng hai chân. Buồn bực a! Rõ ràng ta có thể cùng Ái Liên Na cùng nhau cưỡi tiểu hắc, nhưng mà Ái Liên Na chết tiệt nói chúng ta tuổi cũng không nhỏ, ngay cả huynh muội cũng khó tránh hiềm nghi. Ta chửi! Sớm biết như vậy ta còn không bằng nói chúng ta là vợ chồng! Từ đây còn có hơn một tháng lộ trình a! Kêu ta đi bằng chân? Khó chịu nhất chính là lũ tiểu tử vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, nhìn ta cười đến dâm đãng luôn!
Ngay khi bần đạo đang trong rừng rậm nguyên thủy dùng chân đo đạc độ rộng lớn của Tinh Linh chi sâm, Tạp Tây Á cũng hoàn toàn lâm vào một trận tại nạn xưa nay chưa từng có. Sau khi thủ hộ quân đoàn của Giáo Đình rút khỏi Tinh Nhược Bảo, không đến ba mươi phút, đại quân của Ngõa Nạp liền tiến công vào bên trong Tạp Tây Á. Nghe nói, quân lính thông qua Tinh Nhược Bảo mất gần một tháng mới xong, phía trước phía sau tổng cộng đến 250 vạn.
Nhị hoàng tử Ngõa Nạp tại lúc mở đầu cực kỳ hứng thú mang theo đại quân đi qua. Dũng khí của hắn đến từ chính báo cáo của nội gián tiềm ẩn tại Tạp Tây Á. Vốn những nội gián này đều thuộc quyền trực tiếp của Ni Cổ Lạp Tư, sau lại được Ni Cổ Lạp Tư giao cho thất công chúa, nhưng mà thất công chúa cũng không có cùng bọn họ gặp mặt, hoặc là có giao tình gì. Cho nên lực khống chế của thất công chúa đối với bọn hắn rất thấp. Những nội gián này ở Tạp Tây Á muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đều là loại nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Bọn hắn nhìn thấy thất công chúa mất thế, nhị hoàng tử được sủng ái, dĩ nhiên là bắt đầu nịnh bợ lên nhị hoàng tử, cho nên vượt qua thất công chúa, trực tiếp đem báo cáo đưa đến nhị hoàng tử.
Trên báo cáo đã xác định rõ cho nhị hoàng tử, Tạp Tây Á đã không có năng lực chống cự, hơn nữa cũng không có ý định tiến hành chống cự vô nghĩa, quốc vương Tạp Tây Á sớm đã mang theo tiểu vương tử của hắn chạy đến Thánh Đô cầu tị nạn chính trị. Dưới tình huống như vậy, nhị hoàng tử cho dù có nhát như chuột, cũng tuyệt đối dám mang theo năm mươi vạn vương gia quân cận vệ trung tâm với hắn nhất tiến vào lãnh thổ Tạp Tây Á. Đương nhiên, phải nói nguyên nhân thực sự nhị hoàng tử xung phong đi đầu còn có một điều, đó chính là tham lam.
Tạp Tây Á nổi tiếng là đại lục giàu có, mà quốc gia này hiện tại lại hoàn toàn mất đi lực lượng bảo hộ của chính mình, nhị hoàng tử làm sao có thể buông tha cơ hội tốt phát tài tuyệt vời như vậy a? Cho nên, vừa nghe nói không có phiêu lưu chiến đấu, hắn liền ngồi không yên, ra roi thúc ngựa chạy đi, vì chính là sớm một chút đoạt lấy bảo vật của vương cung Tạp Tây Á. Nhưng mà, chuyện phát sinh trên đường, lại khiến hắn trở nên nôn nóng cùng phẫn nộ, Bởi vì hắn đi qua phủ khố của mỗi thành trấn, đều là trống không, Lương thực thương khố, vật tư thương khố, thậm chí ngay cả trong kim khố, cùng đều rỗng tuếch. Một cắc cũng không có để lại. Hắn phong trần mệt mỏi chạy tới cướp bóc, lại phát hiện tình huống như vậy, làm sao không khiến hắn phẫn nộ?
Nhị hoàng tử vì thế hạ lệnh, cấp tốc tiến quân, nhất định phải trước khi vương thất Tạp Tây Á đem trân bảo đưa đi hết, đến được vương đô Tạp Tây Á. Sau mười mấy ngày đêm quân đội chạy như điên, bọn hắn cuối cùng đã tới nơi. Nhưng mà sau khi tiến vào vương cung mới phát hiện, nơi này quả thực ngay cả địa phương khác cũng không bằng. Đừng nói trân bảo không có một chút để lại, ngay cả hoa cỏ nổi tiếng trong vương cung cũng bị lấy đi. Nhìn thấy vương cùng tàn tạ, nhị hoàng tử triệt để bạo phát.
"Đi thu thuế cho lão tử! Ta muốn đem những tổn thất này thu lại hết. Nếu không thu được thì cho dù là cướp đoạt, cũng phải cướp về cho lão tử!" Tiếng rống giận dữ của nhị hoàng tử làm cho cả Tạp Tây Á đều nghe thấy.
Thời gian sau đó, 200 vạn đại quân Ngõa Nạp hoàn toàn biến thành thổ phỉ, tại trong ba mươi hành tỉnh của Tạp Tây Á nơi nơi cướp bóc, vì bảo vệ tài sản của mình, sinh mệnh thậm chí là nữ nhi, các nam nhân Tạp Tây Á cuối cùng hoàn toàn bị chọc giận. Tổ chức tự phát của bọn hắn hướng về đại quân Ngõa Nạp triển khai phản kích. Mặc dù đa số đều bị địch nhân cường đại đánh bại, nhưng mà cũng có một số người còn sống, lưu lạc trong núi rừng, cùng Ngõa Nạp tiến hành du kích. Khắp nơi âm thầm gây rối quâm xâm lược Ngõa Nạp.
Tại khi chiến hỏa ở Tạp Tây Á hừng hực thiêu đốt, nhân dân của Tạp Tây Á cũng chịu đủ dày xéo. Khi một đội quân chính quy của Tạp Tây Á đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, thì giống như sao băng chiếu sáng bầu trời đêm, đem quang minh phủ sáng bóng đêm hắc ám cho nhân dân Tạp Tây Á. Mà đội quân này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa mới bắt đầu, đã làm chấn kinh toàn bộ đại lục. Năm vạn đại quân Ngõa Nạp đóng ở một vật tư thương khố, bị một chi đội quân không rõ số lượng tập kích, vẻn vẹn trong vòng một đêm, Ngõa Nạp chết trận hơn ba vạn người, toàn bộ vật tư bị thiêu hủy hoặc bị cướp đoạt.
Tên của chi đội quân này chính là bàn thạch quân đoàn. Đối tượng nguyện trung thành của đội quân là vương thất Tạp Tây Á, người lãnh đạo hiện tại chính là vong quốc công chúa Tạp Tây Á - Hải Luân điện hạ. Tổng chỉ huy quân sự là đứa con trai cuối cùng của nguyên soái Ba Lạp Đốn - Thiết Thạch.
Thắng lợi huy hoàng, vốn đã làm cho nhân tâm phấn chấn, mà lại lịch chính thống của quân đoàn nhờ vào uy vọng tuyệt với của Ba Lạp Đốn nguyên soái lưu lại, càng làm cho nhân dân Tạp Tây Á đang trong trạng thái tuyệt vọng sôi trào. Dân chúng cả nước đều truyền tai nhau, vương thất Tạp Tây Á còn không có vứt bỏ bọn họ, bàn thạch quân đoàn còn bởi vì bọn họ mà chiến đấu, ngay cả quân thần Ba Lạp Đốn nguyên soái cũng đem linh hồn phụ thể lên con của mình, tiếp tục lãnh đạo quân đoàn của hắn dũng cảm chống lại Ngõa Nạp. Tình thế của nước Tạp Tây Á, vẻn vẹn cũng bởi vì trận chiến nho nhỏ này mà hoàn toàn cải biến.
Ban đầu đoàn thể chiến đấu không có kết cấu gì, nhanh chóng tổ hợp lại như bàn thạch quân đoàn, trở nên sắc bén, thậm chí vài lần đánh bại đợt vây quét của quân chính quy Ngõa Nạp. Thành quả chiến đấu tuy rằng không lớn, thậm chí có thắng liên tiếp cũng không hơn, nhưng dù sao khiến cho quân Ngõa Nạp lùi bước, ít nhất trên phương diện sĩ khí lại tăng vọt lên.
Sau đó, một tiểu cô nương dần dần xuất hiện trên chiến trường của Tạp Tây Á, hơn nữa cơ hồ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nàng dẫn theo một đội võ trang mấy ngàn người, mấy lần đánh lén vật tư thương khố của Ngõa Nạp, đánh cho quân Ngõa Nạp tan tác, bách chiến bách thắng. Làm cho quân đội Ngõa Nạp nghe tiếng đã sợ mất mật. Nhân dân thậm chí cũng hoài nghi là thất công chúa đang chỉ huy đội quân Tạp Tây Á, tìm Ngõa Nạp gây phiền phức, bởi vậy có thể thấy được, mọi người đối với nàng sự rung động lớn đến cỡ nào.
/897
|