Bần đạo sau khi Hương Hương kết thúc nghi lễ, nghỉ ngơi cả đêm, sau đó nhanh chóng cưỡi ngựa quay về Bác Lạp tư thành. Theo phỏng đoán của bần đạo, một khi Giáo Hoàng biết được sự tình Giáo Đình Thần Phạt, đến tám phần là sẽ đoán được Tự Nhiên Thần Giáo có chuyện phát sinh, với sự thông minh giảo hoạt của Lão Hồ Ly, hắn chỉ cần xem qua điển tịch một chút cũng liền có thể hoài nghi khả năng khác thường của Hương Hương.
Tuy rẳng chỉ là hoài nghi, nhưng cũng vì để chứng thực, hắn đương nhiên sẽ lập tức phái người đến chỗ của ta xem sét Hương Hương có điểm khác thường hay không. Hiện tại việc bần đạo cần phải làm là nhanh chóng quay về diễn một tuồng kịch trước mặt người được Giáo Hoàng phái đến, khiến cho Giáo Hoàng không thể biết rõ thân phận thật sự của Hương Hương.
Hắc hắc, tuy rằng hiện tại bần đạo hoàn toàn không ngại sự trắng trợn của Giáo Hoàng, nhưng là vì vẫn còn nhiều thứ muốn ẩn giấu. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của bần đạo, phàm là cái gì tốt, chỉ cần là phô trương ra ngoài, kết cục đều là rất bi thảm. Bất kể là pháp thuật cao siêu, hay pháp bảo lợi hại, hay có nhiều thế lực cường đại, chỉ cần phô diễn ra ngoài ánh sáng, cho dù là rất mạnh mẽ, chung quy người khác vẫn có thể tìm được biện pháp phá giải, cho nên nếu muốn những thứ này phát huy uy lực cực đại, hãy ẩn giấu cẩn thận, đợi đến thời khắc mấu chốt mới đem ra, xuất kỳ bất ý đánh đối thủ, lúc này mới thành công.
Bần đạo sau đoạn thời gian năm ngày mới có thể trở về lãnh địa, lặng lẽ trở về nhà, bần đạo bắt đầu chuẩn bị đối đáp lúc Giáo Đình đến, Tự Nhiên chi nộ trên người Hương Hương mặc dù giúp chúng ta trên đường trở về hoàn toàn không phải động thủ, toàn bộ công kích của ma thú trong rừng đều bị thực vật tập kích đánh chết. Nhưng mà sự thật cũng rõ ràng, Nếu người của Giáo Đình đối với Hương Hương thoáng có chút thù địch, thực vật liền lập tức công kích, khiến Hương Hương bại lộ thân phận, thật sự là phiền toái a.
Nhưng là ta cũng không còn nhiều thời gian, đáng hận là Cái Thứ lại ngủ say chẳng khác gì con lợn chết, báo hại ta không thể sử dụng cửa không gian, chỉ có thể lãng phí thời gian quý giá của mình mà chạy về. Chính vì mang theo hắn hao tổn rất nhiều kí lực, may mắn là hắn không trở về bản thể cũ, bằng không ta thật sự muốn đem hắn ném lại trong căn cứ của Đức Lỗ Y.
Sau khi về đến nhà, bần đạo nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu Tự Nhiên chi nộ của Hương Hương, cảm tháy đây gần như là một loại khủng bố pháp thuật, nhưng thật ra lại là thần lực Tự Nhiên Nữ Thần phát huy tác dụng, ngay lập tức bần đạp đã tìm ra đối sách. Đặc biệt luyện chế cho Hương Hương một chiếc nhẫn có tác dụng áp chế thần lực, làm cho thần lực trong cơ thể Hương Hương tạm thời bị chế ngự, hiển nhiên Tự nhiên chi nộ không thể phóng xuất, sau này tại thời điểm muốn sử dụng thần lực, chỉ cần tháo chiếc nhẫn ra mà thôi.
Tiếp đó bần đạo cho nàng đeo chiếc vòng cổ được Nhã Điển Na chế tạo bí mật làm cho một thân pháp lực của Hương Hương hoàn toàn bị ẩn giấu. Sau khi tiến hành chuẩn bị hoàn chỉnh, Hương Hương lại trở về bộ dáng của người bình thường. Quả nhiên Giáo Hoàng không để ta đợi lâu, ngày hôm sau sau khi ta trở về, cũng chính là Thần Phạt ngày thứ bảy, Giáo Đình phái giáo chủ đại nhân tới tìm ta.
Bần đạo hiển nhiên hắn tới làm gì, lại một mặt cố ý giả bộ như không biết, lần đâu ta tiếp kiến hắn, hắn quả nhiên chỉ nói những chuyện vô nghĩa, lôi thôi vài câu liền là hướng tới Hương Hương bên cạnh, nói cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu, nay có lời muốn gặp mặt. Ngươi đường đường là một tên Mục Sư, lại còn ngưỡng mộ vợ của người khác, cái này nên nói sao đây? Bình thường trong nhà đại quý tộc, nữ tử chưa lập gia đình không thể tùy tiện gặp người khác. Hơn nữa Hương Hương đã cùng ta đính hôn, ở cùng với nhau, nàng lại càng dễ dàng không cần khách khí. Huống hồ chỉ là một bị lão đầu giáo chủ.
Hắn thật sự là bị Giáo Đình ép buộc, hoàn toàn không có biện pháp. chạy tới đây nói xằng bậy. Bần đạo lâp tức giả vờ tức giận, tỏ vẻ không để ý đến yêu cầu quá phận này. Dù sao diễn kịch cũng phải có chút ít chân thật, theo tính tình của ta, quả thật là sẽ không để ý đến yêu cầu này. Vẻ mặt giáo chủ mới bắt đầu đổi khác, mềm giọng nhờ cậy, ta giả vờ bị hắn nài nỉ nên không còn cách nào khác đành phải kêu Hương Hương đi ra.
Giáo chủ đại nhân quả nhiên liền bắt đầu cẩn thận dò xét, hắn đương nhiên không thể phát hiện được chút hơi thở pháp thuật nào, sau đó lại cố ý hướng Hương Hương tỏ vẻ đối địch, đòng thời chủ ý đề phòng các loại thực vật hoa tcỏ bên trong phòng khách, sau khi nhìn thấy tất cả đều bình thường, mới đổi giọng điệu. Bần đạo cũng không thể đẻ hắn tùy ý bất kính đối với Hương Hương. Lập tức không cần khách khí nghiêm mặt trách mắng, thậm chỉ còn bày ra tư thế động thủ, Hương Hương bên cạnh rất hiểu ý nhanh chóng ôm ta lại.
Giáo chủ nhìn thấy tất cả đều bình thường, nhanh chóng hướng đến ta giải thich, sau đó nói cho ta biết tình huống trận chiến trên Thánh Sơn. Bần đạo đương nhiên biết hắn cố ý nói lảng sang chuyện khác, nhưng là tin tức trận chiến trên Thánh Sơn thật sự quá chấn động. Hắn chỉ nói vẻn vẹn có vài câu đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của ta. Được dịp tiện thể vờ đi chuyện tình của Hương Hương, bắt đầu nghiêm túc nghe hắn tường thuật lại quá trình trận chiến.
Tên gia hỏa này rõ ràng cũng chỉ là biết một vài tin bên lề, ít nhất có hơn phân nửa là nói xàm, nhưng bần đạo vẫn thấy có chút tác dụng. Đầu tiên, Thần Phạt đánh vào Thánh Sơn, làm cho Giáo Đình tổn thật thảm trọng, Dát dát, bần đạo rất thích a.
Kế tiếp, trong trận chiến lần này, đệ nhất anh hùng không ngờ lại là Bỉ Mông, hắn dường như mang tác dụng quyết định. Thật sự đáng tiếc a. Bần đạo có chút buồn bực, tại sao náo loạn nửa ngày, gây cho Tiên Nhã không ít phiền ha? Sớm biết được chuyện này, lúc đó quả thật nên nói Tự Nhiên Thần Nữ một tiếng, ít nhất cũng có thể nói nàng để ý đên Tiên Nhã a.
Cuối cùng, Giáo đình tuy rằng tổn thất nghiêm trọng, nhưng nguyên khí tổn thương lại không đến mức đó, ghê tởm nhất chính là bọn hắn lại cả gan nói do di giới ác ma tấn công nhân loại, bị Giáo Đình đuổi đi. Lại càng làm gia tăng uy danh Giáo Đình đối với người dân đại lục. Đây là thủ đoạn do ai nghĩ ra a? Chẳng phải là quá kiêu ngạo hay sao?
Nhưng điều lợi hại nhất chính là bên phía Giáo Đình không hề biểu lộ thái độ, chỉ nói Thần Giáo dạy bọn hắn khiêm nhường, âm thầm tuyên truyền khắp nơi. Cùng so sánh sự âm hiểm của Giáo Đình chính là bần đạo cũng phải cam bái hạ phong.
Thật không dễ dàng gì chờ đến lúc hắn bịa chuyện xong, bần đạo lấy cớ cần phải đi, tuy nhiên hắn lại xuất ra một phong thư do chính Giáo Hoàng viết cho ta, vô cùng nghiêm túc nói "Đại nhân, kỳ thật lần này ta tới đây là phụng mệnh của Giáo Hoàng đại nhân, truyền tin cấp tốc đến ngài."
"Ân, đa tạ" Bần đạo nói một tiếng khách khí rồi nhân lậy, trong lòng thầm mắng, lãng phí thời gian lâu như vậy của Đạo gia ta. HIện tại mới chịu nói vào chuyện chính, thật sự là đồ đần độn.
"Đại nhân không cần khách khí, chúng ta đều là vì phục vụ Thần" Giáo chủ giả tạo cười nói "Vì có truyền bá ánh sáng của Thần rộng rãi hơn, hy mọng đại nhân mau chóng khởi hành, ta kính chúc đại nhân chuyến này thuận lợi"
"Đa ta, nhờ người hồi báo Giáo Hoàng bệ hạ, ta sẽ nhanh chóng khỏi hành" Bần đạo lúc này đã xem xong thư tín, sắc mặt không đổi nói.
"Hảo." Giáo chủ cười nói "Như vậy ta không quấy rấy ngài nữa, xin cáo từ" Tiễn tên hỗn trướng này về, bần đạo lại mở thư tín đọc lại cẩn thận một lần nữa, trong lòng thở dài buồn bực, kêt cục vẫn không thể nào giấu được Lão Hồ Ly.
Thư tín Giáo Hoàng viết thật sự quá khéo léo, mời ta cùng một vị Giáo Đình Hồng Y giáo chủ đi tới Ngõa Nạp một chuyến, đi theo đại diện Thú Nhân đến viếng thăm Thú Nhân Đế Quốc. Trên thực tế từ tháng tăm năm ngoái, Thú Nhân dại bại, Tam hoang tử Liệt Diễm cùng Bỉ Mông sau khi trở về, lập tức phái đi đại biểu đến Ngõa Nạp thủ đô đàm phán.
Thất công chúa khoản đại bọn hắn vô cùng nhiệt tình, dù sao thế lức của Thú Nhân vẫn còn đó, tuy rằng Ngõa Nạp dành chiến thắng, nhưng vần không dám đứng ra lãnh đạo, ngộ nhỡ làm cho lũ tiểu tử tính khí bạo ngược này nóng nảy, lại khiến nổ ra một hồi chiến tranh, đây thạt sự là chuyện tình không ai muốn a.
Giáo Đình cũng tùy theo phái một vị Hồng Y giáo chủ đi cùng đại diện Thú Nhân đi đàm phán, những điều này đều là bí mật tiến hành vì thế hoàn toàn không truyền ra ngoài, bần đạo cũng là hiện tại mới biết được. Căn cứ vào thư của Giáo Hoàng, về cơ bản tất thảy mọi người đều nói rất tốt, nhân loại phóng thích toàn bộ Thú Nhân tù binh, Thú Nhân đảm bảo không xâm phạm lãnh thổ của Ngõa Nạp. Cùng sống trong hòa bình
Vốn dĩ đây đều là chuyện tình nằm trong dự tính, nhưng ngoài dự kiến hơn cả là trên thư Giáo Hoàng gửi bần đạo lại nói Thú Nhân mời ta viếng thămThú Nhân Đế Quốc. Ngẫm lại, ta lại là giết hai Thú Thần tiên tri của bọn họ a. Còn có Ưng Nhân quân sĩ bị ta tiêu diệt hơn phân nửa, còn có phụ thân ta biểu hiện cũng không kém. Quả thật lần thất bại này của Thú Nhân, phân nửa trách nhiệm đã thuộc về ta, Thú Nhân có sao lại mời ta viếng thăm đây? Bọn hắn đều là hận ta đến không thể ăn tươi nuốt sống.
Hiển nhiên đây là gio Giáo Hoàng thay mặt Thú Nhân đưa ra lời mời, ta dám đánh cuộc, chỉ cần ta tiến vào ma thú chi sâm, ngay lập tức sau lưng sẽ có rất nhiều cao thủ ám sát truy đuổi. Rõ ràng là không phải ám sát ta, mà là Thú Nhân yếu nhược, sau đó liền giá họa cho ta, bọn hắn hẳn là muốn mượn tính khí nóng nảy của Thú Nhân mà thuận tay đem ta xử lý. Cho dù bần đạo có Đại Địa Chi Hùng, nhưng là Thú Nhân còn có năm vị tiên tri, lại thêm một vị đại tiên tri càng là mạnh mẽ, thú hoàng cùng với cao thủ hoàng tộc, Cái Thứ cũng không thể đánh thắng được nhiều cao thủ như vậy a.
Cho dù là bần đạo thật sự lợi hại, có thể sống sót mà chạy ra khỏi ma thú chi sâm. Tội danh phá hoại hiệp đính giữa nhân loại và thú nhân liến là chụp xuống đầu ta, Giáo Đình hiển nhiên là có đầy đủ lý do để truy sát ta trên đại lục, khi đó, cho dù là bà ngoại ta cùng Long tộc cũng khó có thể bảo hộ ta, cho rằng nàng mạo hiểm đánh liều đối đầu cùng Giáo Đình bảo hộ cho ta. Có thể Giáo Đình sẽ không dám thực sự tiến đánh Tinh Linh chi sâm, nhưng là lực lượng của ta tại đại hán, thậm chí ngay cả Bác Lạp Tự thế lực khẳng định cũng sẽ tiêu tùng, thậm chí cả Long gia cũng có thể vì ta mà liên lụy.
Hiển nhiên lúc đó Giáo Hoàng cũng sẽ không đến mức bức tử ta, coi như là cấp cho bàn nội, Tinh Linh tộc cùng Long tộc chút ít mặt mũi, hắn có thể tha mạng cho ta, dù sao mất đi sự ủng hộ của Long gia, chỉ dựa vào mọt mình ta, còn có thể đảo nghịch tình thế hay sao?
Có thể nghĩ đến một âm mưu tuyệt đối nham hiểm vẹn toàn cả đôi bên như thế, suy nghĩ của Giáo Hoàng quả thật không chỉ đơn giản là thông minh. Thật không biết hắn làm thế nào để gánh chịu áp lực từ bà nội khi đưa ta bức thư này. Ân, rất có thể bà nội vẫn chưa biết là thư này tồn tại. Xem ra hắn tính toán giả dối luôn cả bà nội, thật sự tội nghiệp với địa vị thân phận của bà nội, cả hai bề đều khó xử.
Bần đạo đoán Giáo Hoàng không có phương pháp gì nhận biết thân phận của Hương Hương, điều này khiến công sức che dấu thân phận của Hương Hương toàn bộ đều trở thành uổng phí, nếu không hắn đã không phải khẩn cấp tìm đến bần đạo, thật là hứng thú a. Bần đạo tuy rằng ở thế hạ phong, tuy nhiên ý chí chiến đấu lại sục sôi, nếu không có một tràng khiêu chiến này quả thật rất nhàm chán a, chỉ có Giáo Hoàng đích thị Lão Hồ Ly mới có thể làm cho ta không cảm thấy tịch mịch.
Hắc Hắc, bần đạo tuy biết rằng trên núi có hổ, vẫn là sẽ lên núi gặp hổ. Vừa lúc ta ở đây đợi chờ đã có chút nhàm chán, hiện tại lại vừa đúng mùa xuân, tiến vào ma thu chi sâm du lịch một lần cũng không nằm ngoài chủ ý của bần đạo a. Có thể một lần được tận mặt nhìn thấy phong cảnh nhân tình của Thú Tộc, quả thực có sức hấp dẫn rất lớn đối với bần đạo. Huống chi chưa chắc Thú Nhân đã coi bần đạo là địch nhân, nếu như đến đó một phen, nói không chừng lại có thể kết giao bằng hữu, đến lúc đó, còn xem Giáo Hoàng có phải là tức chết hay không.
Quyết định như thế, bần đạo lập tức chuẩn bị ít hành trang, lần này sẽ không mang Hương Hương đi theo, chuyến đi lần này quả thật rất nguy hiểm, không ai biết được tính tình của Thú Nhân, vạn nhất đến lúc cuối cùng đàm phán không thành lại chuyển thành tranh đấu, lỡ có gì sơ suất xảy ra với Hương Hương, liệu phải làm thế nào đây? Nàng cũng chỉ vừa mới nắm giữu năng lực của mình, chưa thể vận dụng một cách tuần thục. Đến lúc đó, ta đối phó với các cao thủ Thú Nhân tộc, còn không có biện pháp có thể chiếu cố đến nàng.
Chính vì thế, ta mới viện cớ nói nàng ở tại trong căn cứ của Đức Lỗ Y hảo hảo tu luyện Tự Nhiên hệ pháp thuật. Tuy ánh mắt của nàng có phần trách cứ, nhưng bần đạo cũng chỉ vì sự an toàn của nàng mà lo nghĩ, đành giả bộ không để ý đến ánh mắt nàng. Tâm tình kiên định phái Tạp La đưa nàng đến Đức Lỗ Y.
Đồng thời mang đến, còn là hoàn trả lại đồ đằng trụ và mang đến linh hồn của cửu cấp ma thú, tát cả đều được niêm phong cất vào trong ma tinh thạch, tổng cộng có đến năm Bỉ Mông, sáu Lôi Thú, còn có ba Cửu Đầu Xà, cùng một con Phong Hệ Cự Long, một con Hỏa Hệ Cự Long. Chỉ cần hấp thu hoàn toàn bọn chúng, Đức Lỗ Y sau này chính là thủ hạ có lực lượng mạnh nhất của ta. Về phần đồ đằng trụ, dát dat, ta là tốt bụng trả lại lễ vật cho người ta a.
Về phận lựa chọn các cao thủ đi theo ta, Mân Nhi đang cùng Thất Công chúa âm thầm tranh đấu, bần đạo cũng không tiện gọi nàng trở về. mà Khắc Đàn mặc dù là một trong những Ma Đạo Sư trên đại lục, nhưng là trong mắt bần đạo thực lực của hắn vẫn có chỗ dùng được, hay là tiếp tục để cho hắn ở tại đây tiến hành thí luyện đi, cũng nhân cơ hội này thử thách lòng trung thành của hắn.
Hơn nữa Tạp La cũng là ơt tại nơi này rất tốt, độ tuổi của hắn đã có phần theo không kịp tốc độ đề thăng thực lực, bần đạo sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng là đem ra bộ "Đại nhật như lai luyện thể quyết" truyền thụ cho hắn. Bần đạo phát hiện loại Cuồng Chiến sĩ này, mặc dù về mặt chiến đấu rất hung bạo nhưng tâm tính lại vô cùng chất phác, rất thích hợp để tu luyện ngoại gia Phật Môn công pháp, ngày sau chưa biết chừng còn có thể lập địa thành phật.
Cuối cùng, cũng chỉ còn Khắc Lý là ở bên cạnh ta. Vốn dĩ ta còn nghĩ Khắc Lý khong dám đi, nhưng không ngờ hắn vừa nghe nói ta đi Ma thú chi sâm liền hưng phấn không thôi, hắn nói mặc dù sóng nhiều năm như vậy, trải qua bao biến động của đại lục, hắn vẫn chưa có cơ hội đến Ma thú chi sâm. Về phần đối mặt nguy hiểm, hắn rất tự tin nói "Có đại nhân ở đây, nguy hiểm nào cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt" Ặc ặc, dường như đối với hắn, bản thân ta chính là nơi an toàn nhất a.
Tên hỗn trướng Cái Thứ này vẫn chưa hề tỉnh lại, báo hại bần đạo phải mang nó lên đường. Cũng may là ba ngày sau hăn cũng đã tỉnh lại. Sau khi thấy bần đạo liền là hưng phấn lăn qua lăn lại dưới chân ta, đồng thời không ngừng thông qua tinh thần lực cảm ơn ta rối rít.
Bời vì bần đạo mà thực lực của hắn tăng lên gấp đôi, hơn nữa lại đạt được Tự Nhiên thần lực có một không hai, hắn lại có thể không cao hứng sao? Hắn chính là song thuộc tính Đại Địa Chi Hùng tồn tại duy nhất. Bần đạo ngăn hắn phấn khích quá mức bắt đầu hỏi về năng lực mới của hắn.
Cái Thứ chỉ đơn giản trả lời, hắn hiện tại chỉ biết pháp thuật dùng thực vật để trị liệu, ngoài ra, hắn còn cần từ từ nghiên cứu. Bần đạo bèn cùng Khắc Lý tách khỏi binh sĩ, lệnh cho bọn hắn tự mình đi đến vương đô đại hại, chuyến đi lần này mang theo không ít người nhà, nếu không đã lệnh cho bọn hắn quay trở về.
Sau đó chúng ta đến trước một sơn thôn không có người, kêu Cái Thứ thi triển năng lực mới. Cái Thứ trước tiên cho chúng ta thấy Khống Thảo Thuật, hắn có thể khống chế những ngọn cỏ nhỏ nhanh chóng phát triển đến mức to bằng bàn tay, thân cây lớn thêm vài thước, không chỉ có thể trói người mà còn dùng để công kích, hắn có thể dễ dàng điều khiển dây leo dễ dàng đánh gãy một gốc đại thụ, uy lực thật khủng bố. Mà Thảo Đái Tử vừa rồi chính là có hơn cả ngàn, nếu là trói ai, muốn thoát ra e rằng quá khó khăn.
Bần đạo cùng Khắc Lý nhìn thấy năng lực khủng bố của Cái Thứ, hoảng sợ nhìn nhau, cái này nếu như bị trói, lại còn phải hứng chịu chưởng lực của Đại Địa Chi Hùng a?
Phải biết rằng, uy lực pháp thuật tương thông với chỉ số ma lực, cùng là một Tiểu Hỏa Cầu, Ma Pháp Học Đồ cùng Ma Đạo Sư phóng xuất, hiển nhiên mức độ chênh lệch là không phải bàn cãi. Cái Thứ tại lúc còn là thú vương bào có thể mới chỉ có uy lực cấp mười hai, hiện tại chắc chắn đã là cấp mười ba.
Về cơ bản, dưới sự công kích của pháp thuật cấp mười ba, chỉ dựa vào năng lực của thân thể, ít nhất là cửu cấp ma thú tuyệt đối không có khả năng đỡ được, hẳn là phải chết. Trừ khi là ma thú có năng lượng thuần khiết giống như Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Diễm Lĩnh chủ, các loại linh hồn tinh linh không có thực thể, mới có thể thoát chết, nhưng trọng thương cũng là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên uy lực của Cái Thứ Vương Bào hao đạn tuyệt đối là khủng bố, khuyết điểm lớn nhất chỉ là tốc độ ra đòn chậm, dễ dàng bị né tránh, khả năng trúng mục tiêu khá thấp, làm cho cơ hội sử dụng pháp thuật này cũng không cao. Nhưng là hiện tại, phối hợp thêm Khống Địa Thuật, quả thực là phối hợp tuyệt mỹ a. Cái Thứ hiện tại phỏng chừng đã có thể một mình chống chọi với Cự Long trưởng thành, cũng không có thương tích, thậm chí đối với Long tộc trưởng lão cũng hoàn toàn có thể liều mạng, ít nhất cũng không bị thua đến mức quá khó coi.
Tiếp đó Cái Thứ biểu diễn một lần thuật trị liệu kỳ thật chỉ là thủ đoạn chữa thương bình thường mà thôi, nhưng là ma lực Cái Thứ vo cùng dồi dào, khiến cho hiệu quả của pháp thuật này vô cùng cao, đại khái so sánh với Quang Minh hệ thập cấp trị liệu cũng không hề thua kém, tuy rằng không thể làm tứ chi mọc lại, nhưng nếu là những vết thương bình thường tuyệt đối có thể lập tức hồi phục, làm cho năng lực chiến đấu của Cái Thứ trong khoảng thời gian dài được năng cao rõ rệt. Hắn hiện tại đã có thể xứng với cái tên Bất Tử tiểu cường.
Tuy rẳng chỉ là hoài nghi, nhưng cũng vì để chứng thực, hắn đương nhiên sẽ lập tức phái người đến chỗ của ta xem sét Hương Hương có điểm khác thường hay không. Hiện tại việc bần đạo cần phải làm là nhanh chóng quay về diễn một tuồng kịch trước mặt người được Giáo Hoàng phái đến, khiến cho Giáo Hoàng không thể biết rõ thân phận thật sự của Hương Hương.
Hắc hắc, tuy rằng hiện tại bần đạo hoàn toàn không ngại sự trắng trợn của Giáo Hoàng, nhưng là vì vẫn còn nhiều thứ muốn ẩn giấu. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của bần đạo, phàm là cái gì tốt, chỉ cần là phô trương ra ngoài, kết cục đều là rất bi thảm. Bất kể là pháp thuật cao siêu, hay pháp bảo lợi hại, hay có nhiều thế lực cường đại, chỉ cần phô diễn ra ngoài ánh sáng, cho dù là rất mạnh mẽ, chung quy người khác vẫn có thể tìm được biện pháp phá giải, cho nên nếu muốn những thứ này phát huy uy lực cực đại, hãy ẩn giấu cẩn thận, đợi đến thời khắc mấu chốt mới đem ra, xuất kỳ bất ý đánh đối thủ, lúc này mới thành công.
Bần đạo sau đoạn thời gian năm ngày mới có thể trở về lãnh địa, lặng lẽ trở về nhà, bần đạo bắt đầu chuẩn bị đối đáp lúc Giáo Đình đến, Tự Nhiên chi nộ trên người Hương Hương mặc dù giúp chúng ta trên đường trở về hoàn toàn không phải động thủ, toàn bộ công kích của ma thú trong rừng đều bị thực vật tập kích đánh chết. Nhưng mà sự thật cũng rõ ràng, Nếu người của Giáo Đình đối với Hương Hương thoáng có chút thù địch, thực vật liền lập tức công kích, khiến Hương Hương bại lộ thân phận, thật sự là phiền toái a.
Nhưng là ta cũng không còn nhiều thời gian, đáng hận là Cái Thứ lại ngủ say chẳng khác gì con lợn chết, báo hại ta không thể sử dụng cửa không gian, chỉ có thể lãng phí thời gian quý giá của mình mà chạy về. Chính vì mang theo hắn hao tổn rất nhiều kí lực, may mắn là hắn không trở về bản thể cũ, bằng không ta thật sự muốn đem hắn ném lại trong căn cứ của Đức Lỗ Y.
Sau khi về đến nhà, bần đạo nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu Tự Nhiên chi nộ của Hương Hương, cảm tháy đây gần như là một loại khủng bố pháp thuật, nhưng thật ra lại là thần lực Tự Nhiên Nữ Thần phát huy tác dụng, ngay lập tức bần đạp đã tìm ra đối sách. Đặc biệt luyện chế cho Hương Hương một chiếc nhẫn có tác dụng áp chế thần lực, làm cho thần lực trong cơ thể Hương Hương tạm thời bị chế ngự, hiển nhiên Tự nhiên chi nộ không thể phóng xuất, sau này tại thời điểm muốn sử dụng thần lực, chỉ cần tháo chiếc nhẫn ra mà thôi.
Tiếp đó bần đạo cho nàng đeo chiếc vòng cổ được Nhã Điển Na chế tạo bí mật làm cho một thân pháp lực của Hương Hương hoàn toàn bị ẩn giấu. Sau khi tiến hành chuẩn bị hoàn chỉnh, Hương Hương lại trở về bộ dáng của người bình thường. Quả nhiên Giáo Hoàng không để ta đợi lâu, ngày hôm sau sau khi ta trở về, cũng chính là Thần Phạt ngày thứ bảy, Giáo Đình phái giáo chủ đại nhân tới tìm ta.
Bần đạo hiển nhiên hắn tới làm gì, lại một mặt cố ý giả bộ như không biết, lần đâu ta tiếp kiến hắn, hắn quả nhiên chỉ nói những chuyện vô nghĩa, lôi thôi vài câu liền là hướng tới Hương Hương bên cạnh, nói cái gì mà ngưỡng mộ đã lâu, nay có lời muốn gặp mặt. Ngươi đường đường là một tên Mục Sư, lại còn ngưỡng mộ vợ của người khác, cái này nên nói sao đây? Bình thường trong nhà đại quý tộc, nữ tử chưa lập gia đình không thể tùy tiện gặp người khác. Hơn nữa Hương Hương đã cùng ta đính hôn, ở cùng với nhau, nàng lại càng dễ dàng không cần khách khí. Huống hồ chỉ là một bị lão đầu giáo chủ.
Hắn thật sự là bị Giáo Đình ép buộc, hoàn toàn không có biện pháp. chạy tới đây nói xằng bậy. Bần đạo lâp tức giả vờ tức giận, tỏ vẻ không để ý đến yêu cầu quá phận này. Dù sao diễn kịch cũng phải có chút ít chân thật, theo tính tình của ta, quả thật là sẽ không để ý đến yêu cầu này. Vẻ mặt giáo chủ mới bắt đầu đổi khác, mềm giọng nhờ cậy, ta giả vờ bị hắn nài nỉ nên không còn cách nào khác đành phải kêu Hương Hương đi ra.
Giáo chủ đại nhân quả nhiên liền bắt đầu cẩn thận dò xét, hắn đương nhiên không thể phát hiện được chút hơi thở pháp thuật nào, sau đó lại cố ý hướng Hương Hương tỏ vẻ đối địch, đòng thời chủ ý đề phòng các loại thực vật hoa tcỏ bên trong phòng khách, sau khi nhìn thấy tất cả đều bình thường, mới đổi giọng điệu. Bần đạo cũng không thể đẻ hắn tùy ý bất kính đối với Hương Hương. Lập tức không cần khách khí nghiêm mặt trách mắng, thậm chỉ còn bày ra tư thế động thủ, Hương Hương bên cạnh rất hiểu ý nhanh chóng ôm ta lại.
Giáo chủ nhìn thấy tất cả đều bình thường, nhanh chóng hướng đến ta giải thich, sau đó nói cho ta biết tình huống trận chiến trên Thánh Sơn. Bần đạo đương nhiên biết hắn cố ý nói lảng sang chuyện khác, nhưng là tin tức trận chiến trên Thánh Sơn thật sự quá chấn động. Hắn chỉ nói vẻn vẹn có vài câu đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của ta. Được dịp tiện thể vờ đi chuyện tình của Hương Hương, bắt đầu nghiêm túc nghe hắn tường thuật lại quá trình trận chiến.
Tên gia hỏa này rõ ràng cũng chỉ là biết một vài tin bên lề, ít nhất có hơn phân nửa là nói xàm, nhưng bần đạo vẫn thấy có chút tác dụng. Đầu tiên, Thần Phạt đánh vào Thánh Sơn, làm cho Giáo Đình tổn thật thảm trọng, Dát dát, bần đạo rất thích a.
Kế tiếp, trong trận chiến lần này, đệ nhất anh hùng không ngờ lại là Bỉ Mông, hắn dường như mang tác dụng quyết định. Thật sự đáng tiếc a. Bần đạo có chút buồn bực, tại sao náo loạn nửa ngày, gây cho Tiên Nhã không ít phiền ha? Sớm biết được chuyện này, lúc đó quả thật nên nói Tự Nhiên Thần Nữ một tiếng, ít nhất cũng có thể nói nàng để ý đên Tiên Nhã a.
Cuối cùng, Giáo đình tuy rằng tổn thất nghiêm trọng, nhưng nguyên khí tổn thương lại không đến mức đó, ghê tởm nhất chính là bọn hắn lại cả gan nói do di giới ác ma tấn công nhân loại, bị Giáo Đình đuổi đi. Lại càng làm gia tăng uy danh Giáo Đình đối với người dân đại lục. Đây là thủ đoạn do ai nghĩ ra a? Chẳng phải là quá kiêu ngạo hay sao?
Nhưng điều lợi hại nhất chính là bên phía Giáo Đình không hề biểu lộ thái độ, chỉ nói Thần Giáo dạy bọn hắn khiêm nhường, âm thầm tuyên truyền khắp nơi. Cùng so sánh sự âm hiểm của Giáo Đình chính là bần đạo cũng phải cam bái hạ phong.
Thật không dễ dàng gì chờ đến lúc hắn bịa chuyện xong, bần đạo lấy cớ cần phải đi, tuy nhiên hắn lại xuất ra một phong thư do chính Giáo Hoàng viết cho ta, vô cùng nghiêm túc nói "Đại nhân, kỳ thật lần này ta tới đây là phụng mệnh của Giáo Hoàng đại nhân, truyền tin cấp tốc đến ngài."
"Ân, đa tạ" Bần đạo nói một tiếng khách khí rồi nhân lậy, trong lòng thầm mắng, lãng phí thời gian lâu như vậy của Đạo gia ta. HIện tại mới chịu nói vào chuyện chính, thật sự là đồ đần độn.
"Đại nhân không cần khách khí, chúng ta đều là vì phục vụ Thần" Giáo chủ giả tạo cười nói "Vì có truyền bá ánh sáng của Thần rộng rãi hơn, hy mọng đại nhân mau chóng khởi hành, ta kính chúc đại nhân chuyến này thuận lợi"
"Đa ta, nhờ người hồi báo Giáo Hoàng bệ hạ, ta sẽ nhanh chóng khỏi hành" Bần đạo lúc này đã xem xong thư tín, sắc mặt không đổi nói.
"Hảo." Giáo chủ cười nói "Như vậy ta không quấy rấy ngài nữa, xin cáo từ" Tiễn tên hỗn trướng này về, bần đạo lại mở thư tín đọc lại cẩn thận một lần nữa, trong lòng thở dài buồn bực, kêt cục vẫn không thể nào giấu được Lão Hồ Ly.
Thư tín Giáo Hoàng viết thật sự quá khéo léo, mời ta cùng một vị Giáo Đình Hồng Y giáo chủ đi tới Ngõa Nạp một chuyến, đi theo đại diện Thú Nhân đến viếng thăm Thú Nhân Đế Quốc. Trên thực tế từ tháng tăm năm ngoái, Thú Nhân dại bại, Tam hoang tử Liệt Diễm cùng Bỉ Mông sau khi trở về, lập tức phái đi đại biểu đến Ngõa Nạp thủ đô đàm phán.
Thất công chúa khoản đại bọn hắn vô cùng nhiệt tình, dù sao thế lức của Thú Nhân vẫn còn đó, tuy rằng Ngõa Nạp dành chiến thắng, nhưng vần không dám đứng ra lãnh đạo, ngộ nhỡ làm cho lũ tiểu tử tính khí bạo ngược này nóng nảy, lại khiến nổ ra một hồi chiến tranh, đây thạt sự là chuyện tình không ai muốn a.
Giáo Đình cũng tùy theo phái một vị Hồng Y giáo chủ đi cùng đại diện Thú Nhân đi đàm phán, những điều này đều là bí mật tiến hành vì thế hoàn toàn không truyền ra ngoài, bần đạo cũng là hiện tại mới biết được. Căn cứ vào thư của Giáo Hoàng, về cơ bản tất thảy mọi người đều nói rất tốt, nhân loại phóng thích toàn bộ Thú Nhân tù binh, Thú Nhân đảm bảo không xâm phạm lãnh thổ của Ngõa Nạp. Cùng sống trong hòa bình
Vốn dĩ đây đều là chuyện tình nằm trong dự tính, nhưng ngoài dự kiến hơn cả là trên thư Giáo Hoàng gửi bần đạo lại nói Thú Nhân mời ta viếng thămThú Nhân Đế Quốc. Ngẫm lại, ta lại là giết hai Thú Thần tiên tri của bọn họ a. Còn có Ưng Nhân quân sĩ bị ta tiêu diệt hơn phân nửa, còn có phụ thân ta biểu hiện cũng không kém. Quả thật lần thất bại này của Thú Nhân, phân nửa trách nhiệm đã thuộc về ta, Thú Nhân có sao lại mời ta viếng thăm đây? Bọn hắn đều là hận ta đến không thể ăn tươi nuốt sống.
Hiển nhiên đây là gio Giáo Hoàng thay mặt Thú Nhân đưa ra lời mời, ta dám đánh cuộc, chỉ cần ta tiến vào ma thú chi sâm, ngay lập tức sau lưng sẽ có rất nhiều cao thủ ám sát truy đuổi. Rõ ràng là không phải ám sát ta, mà là Thú Nhân yếu nhược, sau đó liền giá họa cho ta, bọn hắn hẳn là muốn mượn tính khí nóng nảy của Thú Nhân mà thuận tay đem ta xử lý. Cho dù bần đạo có Đại Địa Chi Hùng, nhưng là Thú Nhân còn có năm vị tiên tri, lại thêm một vị đại tiên tri càng là mạnh mẽ, thú hoàng cùng với cao thủ hoàng tộc, Cái Thứ cũng không thể đánh thắng được nhiều cao thủ như vậy a.
Cho dù là bần đạo thật sự lợi hại, có thể sống sót mà chạy ra khỏi ma thú chi sâm. Tội danh phá hoại hiệp đính giữa nhân loại và thú nhân liến là chụp xuống đầu ta, Giáo Đình hiển nhiên là có đầy đủ lý do để truy sát ta trên đại lục, khi đó, cho dù là bà ngoại ta cùng Long tộc cũng khó có thể bảo hộ ta, cho rằng nàng mạo hiểm đánh liều đối đầu cùng Giáo Đình bảo hộ cho ta. Có thể Giáo Đình sẽ không dám thực sự tiến đánh Tinh Linh chi sâm, nhưng là lực lượng của ta tại đại hán, thậm chí ngay cả Bác Lạp Tự thế lực khẳng định cũng sẽ tiêu tùng, thậm chí cả Long gia cũng có thể vì ta mà liên lụy.
Hiển nhiên lúc đó Giáo Hoàng cũng sẽ không đến mức bức tử ta, coi như là cấp cho bàn nội, Tinh Linh tộc cùng Long tộc chút ít mặt mũi, hắn có thể tha mạng cho ta, dù sao mất đi sự ủng hộ của Long gia, chỉ dựa vào mọt mình ta, còn có thể đảo nghịch tình thế hay sao?
Có thể nghĩ đến một âm mưu tuyệt đối nham hiểm vẹn toàn cả đôi bên như thế, suy nghĩ của Giáo Hoàng quả thật không chỉ đơn giản là thông minh. Thật không biết hắn làm thế nào để gánh chịu áp lực từ bà nội khi đưa ta bức thư này. Ân, rất có thể bà nội vẫn chưa biết là thư này tồn tại. Xem ra hắn tính toán giả dối luôn cả bà nội, thật sự tội nghiệp với địa vị thân phận của bà nội, cả hai bề đều khó xử.
Bần đạo đoán Giáo Hoàng không có phương pháp gì nhận biết thân phận của Hương Hương, điều này khiến công sức che dấu thân phận của Hương Hương toàn bộ đều trở thành uổng phí, nếu không hắn đã không phải khẩn cấp tìm đến bần đạo, thật là hứng thú a. Bần đạo tuy rằng ở thế hạ phong, tuy nhiên ý chí chiến đấu lại sục sôi, nếu không có một tràng khiêu chiến này quả thật rất nhàm chán a, chỉ có Giáo Hoàng đích thị Lão Hồ Ly mới có thể làm cho ta không cảm thấy tịch mịch.
Hắc Hắc, bần đạo tuy biết rằng trên núi có hổ, vẫn là sẽ lên núi gặp hổ. Vừa lúc ta ở đây đợi chờ đã có chút nhàm chán, hiện tại lại vừa đúng mùa xuân, tiến vào ma thu chi sâm du lịch một lần cũng không nằm ngoài chủ ý của bần đạo a. Có thể một lần được tận mặt nhìn thấy phong cảnh nhân tình của Thú Tộc, quả thực có sức hấp dẫn rất lớn đối với bần đạo. Huống chi chưa chắc Thú Nhân đã coi bần đạo là địch nhân, nếu như đến đó một phen, nói không chừng lại có thể kết giao bằng hữu, đến lúc đó, còn xem Giáo Hoàng có phải là tức chết hay không.
Quyết định như thế, bần đạo lập tức chuẩn bị ít hành trang, lần này sẽ không mang Hương Hương đi theo, chuyến đi lần này quả thật rất nguy hiểm, không ai biết được tính tình của Thú Nhân, vạn nhất đến lúc cuối cùng đàm phán không thành lại chuyển thành tranh đấu, lỡ có gì sơ suất xảy ra với Hương Hương, liệu phải làm thế nào đây? Nàng cũng chỉ vừa mới nắm giữu năng lực của mình, chưa thể vận dụng một cách tuần thục. Đến lúc đó, ta đối phó với các cao thủ Thú Nhân tộc, còn không có biện pháp có thể chiếu cố đến nàng.
Chính vì thế, ta mới viện cớ nói nàng ở tại trong căn cứ của Đức Lỗ Y hảo hảo tu luyện Tự Nhiên hệ pháp thuật. Tuy ánh mắt của nàng có phần trách cứ, nhưng bần đạo cũng chỉ vì sự an toàn của nàng mà lo nghĩ, đành giả bộ không để ý đến ánh mắt nàng. Tâm tình kiên định phái Tạp La đưa nàng đến Đức Lỗ Y.
Đồng thời mang đến, còn là hoàn trả lại đồ đằng trụ và mang đến linh hồn của cửu cấp ma thú, tát cả đều được niêm phong cất vào trong ma tinh thạch, tổng cộng có đến năm Bỉ Mông, sáu Lôi Thú, còn có ba Cửu Đầu Xà, cùng một con Phong Hệ Cự Long, một con Hỏa Hệ Cự Long. Chỉ cần hấp thu hoàn toàn bọn chúng, Đức Lỗ Y sau này chính là thủ hạ có lực lượng mạnh nhất của ta. Về phần đồ đằng trụ, dát dat, ta là tốt bụng trả lại lễ vật cho người ta a.
Về phận lựa chọn các cao thủ đi theo ta, Mân Nhi đang cùng Thất Công chúa âm thầm tranh đấu, bần đạo cũng không tiện gọi nàng trở về. mà Khắc Đàn mặc dù là một trong những Ma Đạo Sư trên đại lục, nhưng là trong mắt bần đạo thực lực của hắn vẫn có chỗ dùng được, hay là tiếp tục để cho hắn ở tại đây tiến hành thí luyện đi, cũng nhân cơ hội này thử thách lòng trung thành của hắn.
Hơn nữa Tạp La cũng là ơt tại nơi này rất tốt, độ tuổi của hắn đã có phần theo không kịp tốc độ đề thăng thực lực, bần đạo sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng là đem ra bộ "Đại nhật như lai luyện thể quyết" truyền thụ cho hắn. Bần đạo phát hiện loại Cuồng Chiến sĩ này, mặc dù về mặt chiến đấu rất hung bạo nhưng tâm tính lại vô cùng chất phác, rất thích hợp để tu luyện ngoại gia Phật Môn công pháp, ngày sau chưa biết chừng còn có thể lập địa thành phật.
Cuối cùng, cũng chỉ còn Khắc Lý là ở bên cạnh ta. Vốn dĩ ta còn nghĩ Khắc Lý khong dám đi, nhưng không ngờ hắn vừa nghe nói ta đi Ma thú chi sâm liền hưng phấn không thôi, hắn nói mặc dù sóng nhiều năm như vậy, trải qua bao biến động của đại lục, hắn vẫn chưa có cơ hội đến Ma thú chi sâm. Về phần đối mặt nguy hiểm, hắn rất tự tin nói "Có đại nhân ở đây, nguy hiểm nào cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt" Ặc ặc, dường như đối với hắn, bản thân ta chính là nơi an toàn nhất a.
Tên hỗn trướng Cái Thứ này vẫn chưa hề tỉnh lại, báo hại bần đạo phải mang nó lên đường. Cũng may là ba ngày sau hăn cũng đã tỉnh lại. Sau khi thấy bần đạo liền là hưng phấn lăn qua lăn lại dưới chân ta, đồng thời không ngừng thông qua tinh thần lực cảm ơn ta rối rít.
Bời vì bần đạo mà thực lực của hắn tăng lên gấp đôi, hơn nữa lại đạt được Tự Nhiên thần lực có một không hai, hắn lại có thể không cao hứng sao? Hắn chính là song thuộc tính Đại Địa Chi Hùng tồn tại duy nhất. Bần đạo ngăn hắn phấn khích quá mức bắt đầu hỏi về năng lực mới của hắn.
Cái Thứ chỉ đơn giản trả lời, hắn hiện tại chỉ biết pháp thuật dùng thực vật để trị liệu, ngoài ra, hắn còn cần từ từ nghiên cứu. Bần đạo bèn cùng Khắc Lý tách khỏi binh sĩ, lệnh cho bọn hắn tự mình đi đến vương đô đại hại, chuyến đi lần này mang theo không ít người nhà, nếu không đã lệnh cho bọn hắn quay trở về.
Sau đó chúng ta đến trước một sơn thôn không có người, kêu Cái Thứ thi triển năng lực mới. Cái Thứ trước tiên cho chúng ta thấy Khống Thảo Thuật, hắn có thể khống chế những ngọn cỏ nhỏ nhanh chóng phát triển đến mức to bằng bàn tay, thân cây lớn thêm vài thước, không chỉ có thể trói người mà còn dùng để công kích, hắn có thể dễ dàng điều khiển dây leo dễ dàng đánh gãy một gốc đại thụ, uy lực thật khủng bố. Mà Thảo Đái Tử vừa rồi chính là có hơn cả ngàn, nếu là trói ai, muốn thoát ra e rằng quá khó khăn.
Bần đạo cùng Khắc Lý nhìn thấy năng lực khủng bố của Cái Thứ, hoảng sợ nhìn nhau, cái này nếu như bị trói, lại còn phải hứng chịu chưởng lực của Đại Địa Chi Hùng a?
Phải biết rằng, uy lực pháp thuật tương thông với chỉ số ma lực, cùng là một Tiểu Hỏa Cầu, Ma Pháp Học Đồ cùng Ma Đạo Sư phóng xuất, hiển nhiên mức độ chênh lệch là không phải bàn cãi. Cái Thứ tại lúc còn là thú vương bào có thể mới chỉ có uy lực cấp mười hai, hiện tại chắc chắn đã là cấp mười ba.
Về cơ bản, dưới sự công kích của pháp thuật cấp mười ba, chỉ dựa vào năng lực của thân thể, ít nhất là cửu cấp ma thú tuyệt đối không có khả năng đỡ được, hẳn là phải chết. Trừ khi là ma thú có năng lượng thuần khiết giống như Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Diễm Lĩnh chủ, các loại linh hồn tinh linh không có thực thể, mới có thể thoát chết, nhưng trọng thương cũng là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên uy lực của Cái Thứ Vương Bào hao đạn tuyệt đối là khủng bố, khuyết điểm lớn nhất chỉ là tốc độ ra đòn chậm, dễ dàng bị né tránh, khả năng trúng mục tiêu khá thấp, làm cho cơ hội sử dụng pháp thuật này cũng không cao. Nhưng là hiện tại, phối hợp thêm Khống Địa Thuật, quả thực là phối hợp tuyệt mỹ a. Cái Thứ hiện tại phỏng chừng đã có thể một mình chống chọi với Cự Long trưởng thành, cũng không có thương tích, thậm chí đối với Long tộc trưởng lão cũng hoàn toàn có thể liều mạng, ít nhất cũng không bị thua đến mức quá khó coi.
Tiếp đó Cái Thứ biểu diễn một lần thuật trị liệu kỳ thật chỉ là thủ đoạn chữa thương bình thường mà thôi, nhưng là ma lực Cái Thứ vo cùng dồi dào, khiến cho hiệu quả của pháp thuật này vô cùng cao, đại khái so sánh với Quang Minh hệ thập cấp trị liệu cũng không hề thua kém, tuy rằng không thể làm tứ chi mọc lại, nhưng nếu là những vết thương bình thường tuyệt đối có thể lập tức hồi phục, làm cho năng lực chiến đấu của Cái Thứ trong khoảng thời gian dài được năng cao rõ rệt. Hắn hiện tại đã có thể xứng với cái tên Bất Tử tiểu cường.
/897
|