Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 367: Đại Lục Truyện Văn

/897


"Haha, Không sợ ngươi không phục" Gia gia cười sảng khoái nói "Ta cũng không truy cứu lỗi lầm của ngươi, còn không dừng lại, nhưng cũng chớ vọng tưởng mà ra vẻ"

"Đi ma thú chi sâm chỉ là tiện thể?" Thúc tổ ủy khuất nói "Nơi đó chính là thế giới của Thú Nhân, ngay cả với thực lực của Thú Nhân cũng phải tang mệnh, là đệ nhất hiểm địa trên đại lục. Nếu không cẩn thận chạm trán với một đám Lôi Thú, tuyệt nhiên không thể chạy thoát, cam chịu làm heo quay a. Có thể xem là tiện nghi sao?"

"Ha ha" Bần đạo cũng không để ý đến hắn, trực tiếp hướng gia gia nói "Sự tình vô cùng khẩn cấp không thể trì hoãn thêm nữa, ta muốn nhanh chóng lên đường"

"Ngươi có nghe không đấy" Gia gia hướng thúc tổ quát "Còn không mau cút trở về chuẩn bị thật tốt"

"Vội vã như vậy sao?" Thúc tổ bất mãn nói "ít nhất cũng phải chờ qua đêm nay chứ?"

"Không được, sự tình ta trở về không thể để cho quá nhiều người viết." Bần đạo cười nói "Làm phiền thúc tổ khổ cực một đêm ngủ ngoài lữ quán, Khắc Lý còn đang đợi chúng ta hội họp"

"Ai, không được ngủ thoải mái ở nhà lại phải chạy ra ngoài lữ quán" Thúc tổ vừa lẩm bẩm vừa rời đi

"Gia gia, người hãy giữ vật này" Bần đạo nói xong mang ra một khối ma tinh thạch, nói "Đây là đồ vật ta đặc biệt luyện chế, nếu trong nhà xảy ra việc gấp, chỉ cần người bóp nát, ta liền lập tức trở về"

"Ha ha, hảo đồ vật, nhưng mà, dù là có việc gấp, chỉ sợ ngươi thân tại ma thú chi sâm cho dù biết cũng không cách nào trở về" Gia gia nhận lấy đồ vật, cẩn thận cất kỹ.

"Đến lúc đó, ta liền lập tức trở về" Bần đạo cười nói "Người cứ yên tâm, chỉ cần người bóp nát vật này, nhiều nhất là thời gian vài phần chung, ta lập tức xuất hiện tại trước mặt người"

"Ân? Không phải vậy chứ?" Gia gia kinh ngạc nói "Tiểu tử ngươi không phải là còn có bí mật gì lừa gạt ta đấy chứ?"

"Hắc hắc" Bần đạo cười đắc ý nói "Không nhiều lắm. Tạm thời không thể nói nhiều, chình là vì giải thích lại rất phiền toái, sau này người sẽ biết, chỉ cần có động tĩnh gì, liền nhanh chóng gọi ta quay về, không cần sợ ảnh hưởng đến chuyện của ta, còn nữa là ta chỉ có thể xuất hiện tại nhà, ngài chớ ở chỗ khác mà làm bừa"

"Ân, ta hiểu" Gia gia gật đầu nói "Hôm nay không phải là ngươi vẫn chưa gặp mặt mẫu thân sau?"

"Không cần thiết, ngườ giúp ta hướng mẫu thân hỏi thăm là được rồi" Bần đạo tiếc nuối nói "Còn chuyện này nữa, phụ thân. người nhất thiết phải lệnh Thanh Long, Chu Tước hai quân đoàn này chuẩn bị cho chiến tranh thật tốt, ngàn vạn lần không được buông lỏng"

"Yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn dù là một người cũng không dám lơi lỏng" Gia gia tự tin nói "Về phần ngươi trên đường đi cũng phải cẩn thận một chút a"

"Ân" Bần đạo gật đầu nói. Sau đó chúng ta thuận tiện tâm sự vài câu, thúc tổ mang theo một bọc nhỏ quay lại. Ta liền lập tức dẫn theo thúc tổ cáo biệt gia gia. Lén lút ra khỏi nhà, đến chỗ hội họp cùng Khắc Lý. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, chúng ta liền cải trang tiến thẳng đến Bạch Hổ Bảo.

Đoạn đường này chúng ta đi rất gấp rút, dù sao cũng chỉ có ba người, hơn nữa lại đều là cao thủ, nhiều lúc là đi suốt cả ngày đêm, ngay cả ăn cũng là thuận tiện trên đường dùng bữa, chỉ nghỉ ngơi một đêm tại vài Đại Thành ven đường. Lần đi sứ này của bần đạo có thể nói là tiềm ẩn nguy cơ bị mai phục khắp nơi, mọi lúc đều có thể phát sinh một hồi đại chiến.

Chính vì thế ta không mang theo tùy tùng, một khi xảy ra chiến trận, ba người chúng ta còn không chắc có thể bình an trở ra, càng không nói đến bọn tùy tùng, dù sao cũng là con người, ai mà không có cha mẹ thê tử. Hơn nữa Giáo Hoàng lại chú ý đến ta, bần đạo chính là không muốn liên lụy đến người vô tội, ta thà tự mình chịu khổ một chút cũng không đành lòng mạo hiểm để thủ hạ đi theo bên mình.

Với tốc độ gấp rút như thế này, không quá mười ngày đã tới Bạch Hổ bảo, sau khi liên lạc với người của giáo đình, bọn hắn cũng là vô cùng kinh ngạc với tốc độ hành trình của bọn ta, càng kinh ngạc hơn nữa chính là số lượng người ít ỏi, chỉ là ba người mà cả gan đi sứ sang Thú Nhân đế quốc. Bọn giáo chủ tiếp đón đều là nhìn chúng ta không khác gì một đám người chết khiến cho bần đạo vô cùng khó chịu.

Bần đạo cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa với bọn hắn, lập tức hỏi về thủ tục liên quan đến việc đi sứ. Từ lời bọn hắn nói, cuối cùng ta cũng biết được chút tin tức mới nhất. Nguyên bản lúc đầu Giáo Đình cử một vị Hồng Y giáo chủ đi cùng chúng ta, nhưng bởi vì hắn thân thể không được khỏe mà phải hủy kế hoạch, đổi lại thành mọt mình ta tiến hành đàm phán. Ha ha, quả đúng như dự tính, Giáo Đình thật sự không nỡ để một vị Hồng Y giáo chủ phải chết cùng ta.

Tiếp đó bọn hắn cho ta biết, có thể không cần tới vương đô của Ngõa Nạp vương quốc, có thể tiến thẳng đến Thiết Lô bảo tụ họp cùng các sứ giả của Thú Nhân. Bọn hắn còn trịnh trọng dặn dò ta phải giữ tốt mối quan hệ với Thú Nhân, chú ý tìm hiểu thói quen cũng như sự tình của Thú Nhân tộc, quả thật không khác gì phái ta đi do thám tình hình.

Không muốn cùng bọn hắn diễn một vở kịch giả tạo, bần đạo nhanh chóng tìm cớ rời đi, tiến vào tổng bộ của Bạch Hổ quân đoàn, ra mắt một lần với quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc, hắn nghe ta nói phải đến Thú Nhân đế quốc liền lập tức thất kinh, vội vàng khuyên bảo ta không nên đi tìm chết.

Bần đạo biết quan hệ hai nhà chúng ta không phải bình thược, nếu không cũng sẽ không có ý định tới đây. Trước khéo léo từ chối hảo ý của hắn, biểu hiện đã cương quyết muốn đi một chuyến, hơn nữa còn là chắc chắn sẽ trở về. Sau đó đặc biệt nhắc nhở hắn, khuyên hắn lập tức phải chỉnh đốn tốt quân sự, bởi vì sau khi ta rời đi, có khả năng Thất công chúa sẽ không chịu ngồi yên.

Chúng ta từng cùng nhau xông pha chiến trận, hơn nữa bàn đạo coi như cũng có chút danh tiếng, hắn đối với năng lực của ta vô cùng tin tưởng, thấy ta nhắc nhở một cách nghiêm trọng, hắn cũng sẽ tuyệt đối đề cao cảnh giác, hơn nữa còn hướng ta cảm tạ, sau đó hắn mở yến tiệc chiêu đãi chúng ta. Sau một đêm chủ khách cùng thư giãn, sáng sớm hôm sau, chúng ta liền từ biệt hắn, nhanh chóng rời đi, ta vội vã lên đường như vậy cũng chỉ vì lý do muốn nhanh chóng trở về mà thôi.

Lúc chúng ta đến Thiết Lô Bảo đã là đầu tháng tư. Trên đường đi, bần đạo nghe được không ít chuyện tình vui vẻ. HIện tại, không khí trên đại lục vô cùng náo nhiệt, chính là vì hai sự kiện, đại chiến trên Thánh Sơn và chuyện được mất của Thánh Chiến.

Sau khi xảy ra thần phạt tại Thánh Sơn. Số lượng kiến trúc mười phần đã bị hủy mất tám chín, trong vòng một hai năm tuyệt đối không thể phục hồi nguyên trạng. Giáo Hoàng còn phải tá túc tại Thánh Nữ Cung, nhưng là đám người Hồng Y giáo chủ, ngũ đại quân đoàn phải tính sao đây? Bất đắc dĩ, tổng bộ Giáo Đình phải tạm thời chuyển đến Thánh Thành Lý ở dưới chân núi.

Tuy nhiên, thời gian này, uy lực chân chính của Thần Phạt mới thật sự biểu hiện. Cây cỏ trong phạm vi ngàn dăm, cho dù là từ ben ngoài mang vao, không đến ba ngày cũng sẽ héo rũ mà chết. Hiện tại đã là mùa xuân, thời gian cây cỏ nảy mầm, nhưng cho dù là cây non gieo trồng, toàn bộ cũng sẽ chết héo, dưới tình trạng này, làm sao còn có nông dân nào ngu ngốc tới mức đi làm ruộng? Ào ạt chuyển sang làm sơn tặc hoặc khất cái.

Giáo Đình rơi vào đường cùng, đành phải phái quân binh tiểu trừ sơn tặc, đồng thời xuất tiền đem đến nhóm khất cái để họ yên ổn ở một chỗ, dù sao cũng là Giáo Hoàng quốc, nếu khắp nơi đều có khất cái thì còn ra thể thống gì nữa. May mắn là có biến cố mới có đề thăng. Giáo Đình mượn cớ ổn định nạn dân cùng với xây dựng lại tổng bộ Thánh Sơn, bắt đầu phân chia lại các quốc gia.

Chính vì sợ các quốc gia không đồng thuận, dù sao lúc bắt đầu Thánh Chiến cũng đã một lần quyên góp, nguyên do là vì Giáo Đình đã âm thầm hứa hẹn sẽ đáp trả bằng khoản lợi ích thu được sau Thánh Chiến, hơn nữa Giáo Đình luôn tự nói mình đứng ra ngăn cản sự xâm lấn của ác ma chính là vì ngăn chặn tai họa cho đại lục, đòi một khoản lợi tức cũng là chuyện hợp lý. Chính vì thế quốc vương các quốc gia mới phải bỏ ra không ít tiền.

Đồng thời, Giáo Đình còn hướng tới các tín đồ kêu gọi quyên góp, hăc hắc, sau cùng Giáo Hoàng cũng nhớ tới ta cũng là một vị tài chủ, chính vì thế liền gửi thư hỏi han, hơn nữa mở miệng một cái liền là một ngàn năm trăm vạn. Ta kháo.

Dát dát, cũng may bần đạo đi nhanh, cũng coi là đáng giá, ít nhất cũng có thể né tránh thoải mái một khoản phân chia khá lớn.

Phỏng đoán hiện tại Giáo Hoàng cũng là buồn bực không thôi, hắn hiện tại hẳn vô cùng hối hận, nếu là đòi tiền trước sau đó mới phái ta đi ắt hẳn là tốt hơn. Ai bảo hắn gấp gáp muốn ta chết sớm một chút. Hắc hắc, cũng đáng.

Tuy nhiên, phiền phức của Giáo Đình còn lâu mới có thể kết thúc. Bởi vì sau khi Thần Phạt chấm dứt, không quá mười ngày, toàn bộ khu vực sinh sống bị Nữ Thần nguyền rủa đều có người bắt đầu cảm thấy thân thể suy yếu. Bởi vì đây là khu vực loại bỏ sinh khí, người thường bị mất đi sinh khí tất nhiên sẽ suy yếu, hơn nữa nếu liên tục một thời gian dài hiển nhiên sẽ dẫn tới tử vong. Ngay cả là cao thủ cũng chỉ có thể tại nơi đây chịu đựng một đoạn thời gian, còn là trong một thời gian dài, ngay cả Kiếm Thánh cũng không thể làm dc a.

Sự việc này rất nhanh đã được những người hiểu biết phát hiện, chính vì thế khu vực này liền là lâm vào khủng hoảng trầm trọng, mọi người hối hả mang người nhà rời đì, dù là ai cũng không muốn tại nơi đây Tử Vong chi địa ngồi chờ chết a. Sau khi một lượng lớn dân cư tháo chạy, Thánh Thành rất nhanh đã biến thành Tử thành, Giáo Hoàng hoàn toàn tuyệt vọng, tổng bộ Thánh Sơn Giáo Đình cuối cùng đã không thể giữ được.

Địa phương triệt tiêu sinh khí hiển nhiên không thể ở được, mà loại địa phương không còn ai ở sao có thể gọi là tổng bộ đây? Tổng bộ Giáo Đình tại Thánh Sơn trong vòng bảy ngàn năm trở lại đây, trải qua sự xâm phạm của dị giá, mấy mươi lần bị Ma Tộc xâm lấn nhưng vẫn chưa từng bị phá hủy trong lịch sử, chẳng lẽ lần đầu tiên trong lịch sử bị phá bỏ lại rơi trúng trên đầu Giáo Hoàng sao?

Giáo Hoàng nghĩ đến đây liền là không cầm được, nước mắt tuôn như mưa, từ nay về sau, thất bại thê thảm nhất trong lịch sử của Giáo Hoàng không phải là tổ tiên bị Ma Tộc công chúa giết chết, mà chính là hắn buộc phải buông tha cho người đã đắc tội với Thánh Sơn. Tổ tiên dù sao cũng là vì bảo vệ sự tôn nghiêm của Thánh Sơn mà hy sinh, thế nhưng hắn lại chỉ bởi vì một lần Thần Phạt vô duyên vô cớ, lại là mang tổng bộ Giáo Đình hủy diệt.

Rõ ràng là tổ tiên của hắn đã hủy diệt Tự Nhiên Thần Giáo, nhưng hiện tại lại là nhắm vào thời điểm hắn làm Giáo Hoàng mà tiến hành Thần Phạt, trong suy nghĩ của Giáo Hoàng việc này quả thật không công bằng, chẳng lẽ chính ta lại là người xui xẻo nhất trong vòng ngàn năm? Cứ như vậy, Giáo Hoàng đã tức lại càng thêm tức, hơn nữa trận chiến trên Thánh Sơn, liên tục sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật đến mức bị nội thương, hơn nữa bản thân lại là đang ở trong khu vực tử địa, hiển nhiên hắn phải bệnh nặng một thời gian.

GIáo Hoàng bệnh đến mức không dậy nổi, Giáo Đình nhất thời lâm vào cảnh hỗn loạn, cũng may lúc này còn có tổ mẫu của ta. Uy danh của nàng tại Giáo Đình tuyệt đối không kém hơn Giáo Hoàng, cho nên sau khi Giáo Hoàng lâm bệnh, nàng lập tức đứng ra chủ trì công việc. Tổ mẫu cũng không phải là người hay e sợ trước sau, nàng vừa tới liền là ra lệnh toàn bộ thành viên di dời đến khu vực bên trong Giáo Hoàng quốc.

Nơi đây cũng chính là một Thánh Địa nổi tiếng, các loại nhà thờ lớn nhỏ khác nhau nằm xen kẽ dày đặc, hoàn toàn không lo thiếu chỗ ở cho nhiều người. Về phần Thánh Sơn, tổ mẫu sáng suốt tuyên bố Thánh Sơn như trước vẫn chính là tổng bộ Giáo Đình, chẳng qua đang trong quá trình tu sửa nên Giáo Đình chỉ tạm thời di chuyển tới đây mà thôi. Kỳ thực nói ra cũng chỉ đễ dễ nghe mà thôi, việc này chẳng khác gì nhắm mắt bịt tai làm ngơ, Thánh Sơn hiện nay ngay cả một người cũng không có, còn có thể tu sửa sao?

Lão Hồ Ly ngã xuống, bần đạo ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm, bất quá vẫn tuyệt đối không thể vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Bần đạo vẫn nhớ rõ câu tục ngữ "Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại hoạt thiên niên" (các lão cứ tạm hiểu "quân tử nghẻo sớm, đen đủi ám ngàn năm" - GD) Ai biết lão Hồ Ly này là bệnh thật hay giả vờ a? Không biết chừng hắn là vì trốn tránh sự việc xấu hổ của Thánh Sơn mà giả bệnh. Bần đạo vẫn phải tiếp tục đề phòng đến hắn.

Nghe thấy sự tình rối loạn của Giáo Đình, bần đạo cảm giác vô cùng thích thú. Tiếp đó chính là tình hình chiến sự của Thánh Chiến, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bần đạo cùng đám người Âu Dương Nhược Lan, Thất công chúa, Uy Khấu đối với việc liên quân đánh lén vô cùng căm phẫn, sớm đã bố trí thiên la địa võng.

Gọi là liên quân Thánh Chiến, nhưng thật ra hình thức tiến hành lại vo cùng rời rạc, không có vẻ gì là một tổ chức chặt chẽ, kết cục là trên đường đi hao tổn mất hai thành binh sĩ. Không phải vì thuyền bị những cơn bão phá hủy mà lại chính là vì mất phương hướng, tiêu hao hết đồ ăn và nước uống mà chết trên biển.

Mặc dù không chết trên đường đi cũng không có nghĩa là binh lính liên quân an toàn, bởi vì nguyên do tốc độ giữa các thuyền không đồng nhất. Thời điểm và địa điểm xuất phát cũng không giống nhau, dẫn đến quân sĩ không thể tập trung cùng lúc tại vùng biển gần Uy Khấu, mà là từng đợt nhỏ lẻ, khi bọn đến gần một tiểu đảo bên ngoài Uy Khấu liền bị phát hiện. Sau khi bọn hắn đột kích tiểu đảo, trên đường xâm nhập đã bị một lượng lớn thuyền nhỏ của Uy Khấu bao vây.

Đối mặt với mười thậm chí là hai mươi quân đoàn tập kích của Uy Khấu, Thánh Chiến liên quân hiển nhiên có kết cục rất bi thảm. Chí ít có tới ba bốn thành binh sí lỗ mãng trong liên quân bị tiêu diệt. Một vài liên quân thông minh biết tập hợp làm một, ví như liên quân Thánh Chiến của Hoắc Phúc đế quốc không vì bản thân lực lượng khá lớn mà kiêu ngạo, bọn hắn liên thủ với các đoàn thể lớn khác, tập hợp thành một đại quân lên đến mười vạn người, mấy ngàn chiếc thuyền ào ào một đường chém giết tiến lên.

Đáng tiếc một đám ngu ngốc không có một người thực sự tài ba, điểm mấu chốt là bọn hắn không biết được tầm quan trọng của tin tình báo. Nóng lòng lập công bị mọt tiểu đội Uy Khấu lừa dụ đến một khu vực biển kỳ quái. Đoạn thời gian tiến vào hết sức bình thường, nhưng là sau khi tiêu diệt toàn bộ tiểu đội Uy Khấu mới phát hiện ra sự tình không như dự liệu.

Vốn dĩ khu vực biển này tại một thời điểm nhất định sẽ có rất nhiều thủy quái xuất hiện để hít thở không khí trong lành, hiển nhiên chính là thời gian liên quân tiến vào, vốn dĩ là nằm trong tính toán của đối phương. Sau khi thủy quái nổi lên hít thở, phát hiện không ít thi thể người chết, mùi máu tanh kích thích làm cho bọn chúng nổi điên. Khi nhìn thấy số lượng thủy quái đông đảo, các binh sĩ liên quân đều sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, bắt đầu điên cuồng tấn công, chính vì thế mà diễn ra một tràng cảnh kỳ lạ : người quái hỗn chiến.

Trận chiến người - quái hoàn toàn nghiêng về một phía, không có số lượng đông đảo pháp thuật hỗ trợ, lấy vũ khí trang bị của Thánh Chiến quân sao có thể đối kháng với thủy quái, thậm chí ngay cả Giáo Đình cùng tam đại đế quốc cũng không thể nắm chắc phần thắng, huống hồ là bọn hắn chuyên môn không phải là thủy chiến. Trận chiến rất nhanh đã chấm dứt với sự tan tác của nhân loại, cuối cùng, hơn mười vạn người hơn mười vạn người lại chí có mấy chục chiếc thuyền cùng mấy ngàn người là có thể chạy thoát.

Sau khi vất vả chạy trốn mới phát hiện, vốn dĩ hạm đội đông đảo của Uy Khấu đã sớm chờ từ bên ngoài, tuy chỉ là những thuyền nhỏ nhưng số lượng lại rất nhiều, trùng trùng điệp điệp một vùng lớn ở phía xa, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ hoảng sợ đến mức ngất xỉu, chứ đừng nói đến một lũ ngu ngốc vừa mới thoát chết, kết quả là một lũ ngu ngốc cam chịu đầu hàng.

Bọn hắn trong lần Thánh Chiến lần này đã trở thành một đám người mất hết thể diện, sau này bọn hắn được cứu trở về, đa số người vì không thể chịu nổi sự xem thường cùng châm chọc của người khác mà phải tự sát. Hơn nữa, hành động ngu nguội lần này của bọn hắn không khác gì so với tự sát, mọi người nhân đây gọi bọn hắn là tự sát hạm đội.

Vừa vặn Hoắc Phúc đế quốc là hạm đội chủ lực cho nên mọi người cũng thuận tiện xem như hạm đội này trên danh nghĩa thuộc về Hoắc Phúc đế quốc, nhất thời Hoắc Phúc đế quốc tự sát hạm đội đã trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục. Đối với sự cười nhạo của các quốc gia, Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc không thể ngẩng đầu lên được. Hắn thật sự hối hận a, lúc trước nếu như nghe lời Âu Dương Nhược Lan thì ngày hôm nay đâu đến nổi mất mặt như bây giờ.

Lần Thánh Chiến này thương vong nghiêm trọng, số lượng tử nạn quá kinh khủng, chỉ có một vài tiểu đội nhanh nhẹn đến được địa điểm thuận lợi, ví như một vài thuyền nhanh nhẹn cùng hợp với hạm đội số hai mươi tám của Giáo Đình, an toàn đến được Đại Đảo, sau đó gia nhập vào đại quân Giáo Đình. Bọn hắn hiển nhiên sau này sẽ có cơ hội đạt được tiện nghi thật tốt, dù sao đi theo đại quân, hiển nhiên là rất an toàn, trừ khi đại quân Giáo Đình bị tiêu diệt toàn bộ nếu không bọn hắn cũng là hoàn toàn vô sự.

Nhưng bọn họ cũng không phải là lợi hại nhất, còn có liên quân Thánh Chiến mạnh mẽ hơn nhiều, ví dụ như hải tặc chuyên nghiệp, bọn hắn cũng là nhanh chóng tính toán gia nhập vào hàng ngũ liên quân Thánh Chiến, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm cướp bóc trên biển, hiện tại đang mang trọng tội tại Uy Khấu quốc.

Hiện tại bọn hắn mang theo thuyền và chiến lợi phẩm, làm gia tăng sĩ khí, có lợi ích ủng hộ Thánh Chiến, được nhận lời khen long trọng của Giáo Đình. Quả thật là khôi hài, không nói đến việc toàn bộ quân chính quy bị tiêu diệt, còn khiến không còn mặt mũi, tạo nên danh hào tự sát hạm đội, trái lại hạm đội hải tặc lại đại xuất danh tiếng, được Giáo Hội phong thưởng, chuyện này sao có thể được a?

Tổng thể mà nói, cái gọi là liên quân Thánh Chiến, thực chất cũng chỉ là một tập thể cướp bóc, xuất chinh mười phần, có thể một phần cũng là quá tốt rồi, có thể phát tài lại là càng ít vô cùng, hoàn toàn đều là một đám vị Giáo Đình lợi dụng làm vật hy sinh. Quả thật là đáng buồn a.


/897

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status