Tòa thành Thú Nhân này tên Mang La thành, tại Thú Nhân đế quốc cũng được xem là một thành thị cỡ lớn, chúng ta một hàng mấy người chầm chậm đi trên đường cái ở trung tâm thành, cảm thụ được nhân tình phong thổ nồng đậm dị tộc. Mọi người ở trong này mang đến cho ta cái cảm giác thuần phác, đòan kết và hữu ái. Trên đường cái không một bóng người ăn xin, mà trên khuôn mặt đều mang theo nụ cười tươi thỏa mãn.
Chúng ta không chỉ thấy một lần Thú Nhân không có tiền cũng có thể lấy đi được những thương phẩm ở cửa hàng, chỉ cần nói với lão bản gì đó một câu là được rồi, mà ngay cả ghi chép lão bản cũng không có làm, trực tiếp vẫy tay tiễn đưa. Cũng không có một đám người nào tụ tập lại ‘buông dưa leo’, còn có một số người nâng lên con mồi vừa mới săn bắn được, thỉnh thoảng xé xuống một miếng cấp cho đám hài tử ở ven đường, điều này làm cho những Thú Nhân ở phía sau dâng lên cảm giác vô cùng thích thú.
Đám người nhân loại chúng ta đột nhiên xuất hiện cũng không khiến oanh động gì, cũng không có đánh vỡ quy luật cuộc sống ở nơi này, mặc dù có nhiều Thú Nhân ngẫu nhiên quay nhìn chúng ta vài lần, nhưng sau khi nhìn thấy được bên người chúng ta là Á Lộ Khắc và Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc nên cũng không lại đây quấy rầy. Hiển nhiên ở nơi này Á Lộ Khắc và Lạp Thính Khắc rất được hoan nghênh, rất nhiều người chủ động chào hỏi bọn họ, nhưng mà tất cả mọi người đều bận rộn công việc, không phải mài mài vũ khí thì cũng quấn biện dây thừng, cho nên không ai rảnh tay đi đến nói chuyện cùng với bọn họ.
Lúc này một đội nhân mã chạy rất nhanh đến nơi này, bọn họ đang nâng một đồng bạn bị thương, mọi người trên đường cái lập tức dạt ra hai bên dường lối đi cho bọn họ, Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc tức thì chạy tới nơi ấy, ngăn cản bọn họ lại, sau đó trị liệu một cách cẩn thận. Rất nhanh thương thế của vị chiến sĩ kia chuyển biến tốt hẳn lên, làm cho mọi người thật cao hứng, sau đó có vài vị chiến sĩ hướng Lạp Thính Khắc tỏ vẻ cảm tạ, vội vàng nâng đồng bạn rời đi, cũng không cấp cho Lạp Thính Khắc một miếng thịt nào gọi là tiền thù lao.
Sau đó bần đạo hỏi Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc có phải quen biết những người đó không, hắn kinh ngạc lắc đầu nói: “Chưa từng gặp qua” Lúc ấy bần đạo đối với hắn có chút kính ý nghiêm túc. Trong những ngày này cùng nhau trao đổi chuyện trò. Ta tại trên miệng của ba gã Cự Ma kỵ sĩ biết được, địa vị của Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc tại Thú Nhân tương đối cao, ngay cả Thần Điện Hiến Tế cũng tôn kính và khen ngợi đối với hắn, địa vị xấp xỉ ngang bằng sáu vị Đại Ma Đạo Sư ở Nhân tộc, ở nơi này hắn là người ngồi cùng chung một bàn với Thần Thú Tiên Tri.
Địa vị cao thượng như vậy, không ngờ còn có thể cứu trợ người khác mà không cần hồi báo, tựa như đó là chuyện thường tình phải làm, làm sao bần đạo không thể không kính trọng cho được. Ở thế giới nhân loại, rất khó tưởng tượng rằng có một vị Hồng Y giáo chủ hao phí nhiều ma lực để trị liệu cho một binh lính bình thường mà mình không quen biết. A… Cùng so sánh với bọn họ. Ta tưởng nghĩ vị Hồng Y giáo chủ lại giống như một con dã thú hơn.
Chẳng qua, mặc dù bần đạo xúc động rất nhiều, nhưng nghi vấn lại nổi lên, người vừa rồi được Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc cứu chính là một vị Bán Thú Nhân a? Mà bọn họ không phải đang là tử địch sao? Vì thế, bần đạo lại hỏi: “Lạp Thính Khắc đại sư, ta nghe nói Cự Ma các ngươi cùng Bán Thú Nhân đã là tử địch qua nhiều thế hệ, đúng không?”
“Ai!” Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc thở dài nói: “Điều ấy đã là chuyện quá khứ, chúng ta chỉ vì những nơi có thực vật sinh trưởng mà có chút bất đồng, dẫn đến nhìn nhau không thuật mắt, ngẫu nhiên xảy ra những xung đột không nhỏ. Bất quá, dù sao mọi người cũng đã là Thú Nhân, đại chiến tất nhiên là không có. Chẳng qua, ở thời điểm cùng chiến đấu với Nhân loại các ngươi, chúng ta mới phát hiện. Nguyên lai lúc đó chúng ta có sự phối hợp ăn ý lẫn nhau, mặc dù trận chiến ấy chúng ta thua, nhưng cừu hận giữa hai tộc chúng ta vì đó mà được giải khai, tại đây là một địa phương nguy hiểm, chỉ có mọi người cùng hợp tác với nhau mới có thể sinh tồn được.
“Không sai” Á Lộ Khắc tiếp lời, nói: “Không chỉ có bọn hắn, Ngưu nhân cùng Na Gia tộc cũng đã được giải hòa, trong cuộc chiến đó cũng tổn thất thảm trọng, không bao giờ … có thể tiêu hao vô cớ nữa. Nếu Thú Nhân chúng ta không thể đoàn kết lẫn nhau, như vậy tại Ma Thú Chi Sâm sẽ trở thành nghĩa địa của chúng ta”
“Đúng vậy, ở cái nơi nguy hiểm này, chỉ có đoàn kết mới có thể sinh tồn” Bần đạo cũng cảm khái nói. Thú Nhân đã hiểu được cái đạo lý đoàn kết, buồn cười cho nhân loại chúng ta lại không thể hiểu được, Giáo đình không ngừng triệu tập bộ đội tiến hành giết chóc giặc Oa (Uy Khấu), lại cấu kết với dị tộc mưu hại đồng bào giặc Oa, ta thật ra chẳng có chút đồng tình nào với bọn họ, vì vậy cho đến hiện giờ Giáo hoàng cũng không chịu buông tha ta, bảo ta sao không buồn bực cho được.
Hắn vì bản thân của hắn, phá hư chuyện tình cảm của gia gia và tổ mẫu, lại còn phát động một hồi chiến tranh, tử thương vô số, mặc dù dưới sự lãnh đạo phụ thân hoành không xuất thế, Long gia thắng, nhưng những người tử thương vô tội này lại đi tìm ai để kêu oan tố cáo đây? Lần thứ hai tên gia hỏa này dựa vào Tạp Đặc để đối phó với Long gia nhưng quỷ kế này bị ta phá hủy, hiện tại hắn lại phái ta đến một cái địa phương nguy hiểm như thế này, hiển nhiên âm mưu này là đề xuất của hắn, chỉ là không biết lần này hắn lại ra chiêu đẹp đẽ gì, hoặc là nói, hắn muốn hại chết những người vô tội, ai, vì hạnh phúc của những người trong thiên hạ, tự đáy lòng bần đạo hy vọng rằng, hắn hay là bị bệnh mà chết là tốt nhất.
Ở thời điểm bần đạo đang còn miên man suy nghĩ, đoàn người chúng ta rốt cục đã đi tới vị trí trung tâm, và đây cũng là mục đích của chúng ta – Thần Thú Thần Miếu. Kiến trúc ở nơi này đại đa số bằng gỗ, mà toàn bộ kiến trúc ở thần miếu này lại là cự thạch không thể nghi ngờ là hiếm thấy. Kiến trúc của nó vô cùng thô to, đại điện cao lớn rộng lớn, so với Giáo hoàng cung ở Giáo đình không nhỏ hơn một chút nào, trên bề mặt cự thạch cũng không có bao nhiêu hoa văn, chỉ vài nét bút đơn giản họa lên bề ngoài mà thôi, nhưng lại nhận được vô cùng thành kính của Thú Nhân.
Tại trước cửa Thần Miếu có rất nhiều cây cột đá cự đại, trên cột đá được điêu khắc rất nhiều điển tích truyền thuyết thần thoại của bọn họ, Á Lộ Khắc tỉ mĩ kể lại chuyện xưa cho chúng ta nghe qua. Nguyên lai, tại trong truyền thuyết thần thoại của bọn họ, ở thời viễn cổ, bọn họ chỉ là một số ít ma thú mà thôi, sau lại có một vị thần linh buông xuống, dùng thần lực cải tạo bọn họ thành bộ dáng thần linh, ban thưởng trí tuệ cùng với kỹ xão chiến đấu cho bọn họ, khiến cho bọn hắn tại địa giới nguy hiểm này có thể sinh tồn được.
Có được thần minh cường đai, hắn từng dẫn dắt Thú Nhân chiến đấu ma thú cường đại nhất tại trung tâm Ma Thú Chi Sâm, nguyên nhân chính là vì bọn nó rất xem thường Thú Nhân vừa mới xuất thế này, vì thế không chút kiêng nể gì giết chóc Thú Nhân, lấy Thú Nhân này làm thức ăn. Trên mấy cái cột này đều là bản ghi chép lại cảnh tượng chiến đấu lúc bấy giờ. Mà thiên phú ngôn ngữ của Á Lộ Khắc là dễ nghe, thứ ngôn ngữ tuyệt hảo này làm cho chúng ta say sưa.
Bần đạo lại phát hiện ra cái buồn cười, cái gọi là Thần minh ở trên cột đá ấy như thế nào giống như hầu tử xấu xí a? Nhất là vũ khí ở trên tay Thần minh chính là một cây Khốc Tang Bổng, biểu hiện ra động tác cũng là một cổ bất cần đời và buồn cười, thật sự là rất khôi hài. Bất quá, ta không nghĩ thật sự là hắn, nếu thật thì quá mức bất khả tư nghị a. Lại nói, lấy bổn sự của Hầu Tử kia này mà nói, phỏng chừng giết chết toàn bộ ma thú cường giả tại Ma Thú Chi Sâm bất quá chỉ vài cái hô hấp mà thôi, làm sao lúc Á Lộ Khắc diễn tả lại lao lực như vậy a?
Lúc Á Lộ Khắc đang còn kể chuyện xưa, người phụ trách Thần Miếu cũng đã đi tới nơi này nghênh đón chúng ta. Vị phụ trách này là một vị Thần Thú Hiến Tế Ngưu Nhân. Kỳ thật, vị phụ trách Thần Thú Hiến Tế Ngưu Nhân này còn có thể được làm người phụ trách Thần Miếu còn phải cảm tạ bần đạo nữa cơ đấy. Nguyên do tại Thú Nhân chi chiến một kiếm chém ngang của ta giết mười hai Thần Thú Hiến Tế. Trong đó có người phụ trách Thần Miếu ở nơi này, nên hắn mới có cơ hội thế chân,. Chẳng qua, thoạt nhìn hắn cũng không nhận ra cái nhân tình lớn lao này của bần đạo?
Á Lộ Khắc sau khi giới thiệu cho chúng ta, ta mới biết vị hiến tế này tên gọi là Lang Bôn, rõ ràng là Đầu Ngưu sao lại muốn kêu là “Lang” Bôn chứ, Ục ục! Sau đó dưới sự hướng dẫn của Lang Bôn, đoàn người chúng ta tiến nhập vào bên trong Thần Miếu, kiến trúc điêu khắc ở bên trong vẫn mang phong cách thô to, tràn ngập cảm xúc. Bần đạo mới nhìn qua các kiểu chế tác điêu khắc này giống như ở Giáo đình, nhưng có cảm giác mới mẻ hơn. Cùng với nó là những đường nét điêu khắc tân kỳ. Chúng ta lại đi ngang qua hành lang và một đại điện, cuối cùng mới đến một cái sân lớn.
Phỏng chừng, quy mô của Thần Miếu này chiếm đến mấy trăm mẫu, đúng là kỳ quái, bọn họ không nên hao phí thời gian rãnh rỗi vậy chứ? Bần đạo phát hiện những vật dụng ở trong phòng hết thảy đều là đơn giản gọn gàng, trên mặt đất trải một tấm da thú để làm giường, một cái chậu nhỏ được làm bằng đá đựng đầy nước trong vắt, đại khái dùng để rửa mặt. Trừ những thứ đó ra, trong phòng cũng chẳng còn thứ gì cả, thậm chí ngay cả cái bàn cùng lọ mực như ở Nhân tộc cũng không có, thật sự là rất đơn giản.
Buổi tối mọi người chúng ta đều tụ tập cùng một chỗ để ăn cơm, kỳ thật chính là một bữa thịt nướng cùng mấy loại dã quả, hơn nữa đều đã phân ra khẩu phần, không dư thừa. Bần đạo cùng Khắc Lý thì không sao cả, nhưng thúc tổ có chút căm tức, hắn cho rằng đây là Thú Nhân lạnh nhạt với chúng ta, Á Lộ Khắc thấy thế liền ngượng ngừng chậm rãi giải thích cho chúng ta. Mới khiến cho chúng ta hiểu được rốt cuộc tại Thú Nhân đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên lai địa phương có được thực vật tại Thú Nhân đích xác thập phần khan hiếm, thậm chí bọn họ nuôi không nổi những người nhàn rỗi. Mượn tòa thành thị này mà nói lên, trong này cũng không có thành chủ, không có hộ vệ quân đội, không có quan viên thuế vụ, càng không có cảnh sát cùng người trông nom thành, tóm lại, tất cả mọi việc không làm sản sinh ra nhân viên nhàn tản ở trong thành này cũng không có. Thần Miếu chính là chúa tể ở trong thành thị này, Thần Thú Hiến Tế là người điều hành hết thảy mọi việc ở trong thành, mà trên thực tế, chức trách lớn nhất của hắn cũng không phải là truyền giáo, cũn không phải vì điện phủ được kiến tạo hoa lệ kia, mà chỉ vẻn vẹn làm cho mọi người ở trong thành được ăn no đầy bụng.
Lực lượng vũ trang tại Thần Miếu cũng không thiếu bộ đội tinh nhuệ, nhưng tuyệt đại đa số bộ đội này không phải dành thời gian chiến đấu với địch nhân mà là dùng nó để đi săn bắn ở chung quanh đây, vì chuẩn bị thực vật sung túc cho Thần Miếu, hảo hảo đi cứu tế đến những bộ lạc Thú Nhân không săn bắn được nhiều con mồi. Nếu như những bộ đội này thu hoạch nhiều hơn thường lệ, như vậy bọn họ sẽ có thời gian nhàn hạ một chút, liền đến Thần Miếu tiến hành trông giữ và nghỉ ngơi hồi phục.
Mà sau mỗi lần như vậy, mọi người trong thành đều vui mừng sung sướng và cùng nhau kéo đến nơi này. Bọn họ muốn cảm tạ Thần Thú đã ban cho họ hết thảy mọi cái, phương thức tốt nhất là gia cố hoặc đóng góp thêm một chút sức lực gì đó cho Thần Miếu. Vì thế, sau mấy ngàn năm tích lũy, mới có quy mô như thế. Trước kia Bán Thú Nhân từng mấy lần tổ chức đại quy mô xâm lấn Nhân loại, thật sự cử chỉ này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo dân cư của bọn họ đông đúc, nhưng thực vật lại ít? Mà chỉ sợ Thất công chúa cũng đã nhận thức được điểm này, mới có thể thuận lợi thu nạp được một số ít bộ lạc Bán Thú Nhân.
Đây đều là lời giới thiệu cho phần trên mà thôi, tự nhiên thúc tổ sẽ không chê ít nhiều nữa. Trên thực tế, sự thiếu thốn nghèo khó của Bán Thú Nhân hắn cũng đã từng nghe thấy, nhưng thật không ngờ nó lại quá nghiêm trọng như vậy. Là truyền nhân Long gia, hắn cũng hiểu biết được nhiều việc, cho nên cơ hồ lập tức ý thức được cái vấn đề kia, thúc tổ cũng có thể không có nhiều điều cố kỵ giống như ta vậy, cho nên trực tiếp hỏi thăm một ít tình hình của người ta, nói: “Các ngươi một khi đã nghèo khổ như vậy rồi, như thế nào còn muốn phát động chiến tranh đại quy mô vậy?”
“Ha hả!” Á Lộ Khắc có chút mông muội, sau khi cười ngây ngô hai tiếng, mới nói: Chúng ta sớm đã chuẩn bị, từ từ tích góp từng tí một”
Bần đạo choáng váng tức thì, lấy tình hình hiện tại của bọn họ mà nhìn, chỉ miễn cường có đủ cơm ăn mà thôi, tưởng nghĩ muốn cấp dưỡng đến mấy chục vạn đại quân, trừ phi bọn họ nhịn đói hơn nửa năm a, nếu không tuyệt đối không có khả năng. Cái này không phải là nói bậy nói bạ sao? Thúc tổ nghe xong liền hiểu được người ta đã dụng từ để từ chối nói đến điểm này, mặc dù bất mãn nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn thêm nữa. Dù sao đây đang là địa giới của người ta, muốn truy đến cùng đối chúng ta cũng không chỗ tốt gì.
Tại thời điểm ăn cơm, ta đột nhiên phát hiện, chủy thủ của ba vị Cự Ma kỵ sĩ kia lại không thấy đâu, ta liền hỏi mới biết được, nguyên lai bọn họ dâng lên Hiến Tế, cũng không phải Hiến Tế tìm đến bọn họ, mà là bọn họ chủ động dâng lên. Bởi vì, ba vị Cự Ma kỵ sĩ cũng là lực lượng vũ trang của Thần Miếu, phía trên chính là Thần Miếu kỵ sĩ. Dựa theo quy cũ của Thú Nhân Thần Miếu, sau khi trở thành đội ngũ kỵ sĩ Thần Miếu cũng không có cái gì là của cá nhân cả cũng như chủng tộc, tất cả mọi người có được đều là của cộng đồng, kể cả vật phẩm cũng đều là cộng đồng, không có phân biệt là của tư hữu hay của chủng tộc nào.
Mà mấy thanh chủy thủ ta tặng cho bọn họ cũng nằm trong cái quy củ này, tự động thành tài sản của Thần Miếu. Cho nên muốn dâng hiến lên. Bần đạo vốn cho rằng bọn họ rất bất mãn, còn muốn an ủi vài câu, cũng không chấm dứt được sự kinh ngạc của bọn họ, đúng là bọn họ thành tâm dâng lên, không có một tia bất mãn. Sau lại, ta từng bước hiểu được, nguyên lai địa vị Thần Miếu kỵ sĩ tại trong mắt trong tâm của Thú Nhân quả thực rất cao, người bình thường không thể vào được. Không chỉ phải có vũ kỹ cao siêu, còn được mọi người tán thành mới vào được, đây xem như là một loại chức nghiệp cao thượng đi.
Chuyện này đối với ba tên Nhân loại như chúng ta đây xúc động thật sâu. Hiển nhiên, nếu đem nó ra bên ngoài, luận về phẩm chất đạo đức, bọn họ cũng có thể xưng là Thiên Sứ thuần khiết nhất. Cùng so sánh với bọn họ, tên Giáo hoàng kia chính là một con quạ đen xấu xí. Xem ra lần này bần đạo đã tới đúng chỗ rồi, chính sách thừa hành của Thú Nhân cùng với ‘Chúng sanh bình đẳng’ mà bần đạo đang theo đuổi có điểm giống nhau, chúng ta có thể trở thành bằng hữu với tính khả thi phi thường lớn.
Bất quá, ta vẫn quan sát bọn họ đối với Nhân loại có hảo cảm hay không mới được, muốn bọn hắn đối nội phải đoàn kết hữu ái, nhưng đối ngoại lại thừa hành chính sách giết sạch diệt gọn, bần đạo vẫn không thể cùng hợp tác với bọn họ, ta mặc dù bất mãn sự ngang ngược của Giáo đình, nhưng lại càng không muốn Thú Nhân đến làm nô dịch cho Nhân tộc.
Chúng ta sau khi ở trong tòa thành thị này nghỉ ngơi một ngày lại một lần nữa lên đường, rời tòa thành thị không có cảnh sát, quản thành và tội phạm, bần đạo thật sự ít nhiều điều không muốn. Tại dọc đường đi, bần đạo cũng không chỉ một lần hỏi nhận thức của bọn họ đối với Nhân tộc như thế nào. Bọn họ trả lời thiên kỳ bách quái là, người nào cũng đều thuộc loại giảo hoạt, cường đại, yếu đuối, đê tiện v.v … thậm chí đến từ ngữ cũng hoàn toàn tương phản.
Xem ra hiểu biết của bọn họ đối với Nhân tộc vẫn là rất ít a, mà cái nhìn lại như tờ giấy trắng, chỉ cần bần đạo cẩn thận dẫn đường chỉ lối, có lẽ bọn họ thật sự cùng với Nhân tộc kết giao bằng hữu lại có tính khả thi ít nhất theo những điều mà ta biết là, tại bốn ngàn năm trước ở thời điểm Ma tộc xâm lấn, Nhân tộc cùng Thú Nhân đã từng hợp tác qua một lần. Một khi đã có một lần hợp tác, tuyệt đối có thể có lần thứ hai, bần đạo rất tin tưởng vào điều này, bất quá điều kiện tiên quyết là, chỉ cần tên Giáo hoàng đó không đi ra gây sự.
Lại hai ba ngày nữa qua đi, chúng ta đi tới một chỗ, nơi này là một tiểu thôn Cự Ma tộc, không khí lại không giống như thường ngày, thường thường ở đây cũng không có bao nhiêu người, nhưng hiện tại lại tu tập hơn trăm chiến sĩ, hình như là đang sốt ruột nghị luận cái gì đó. Khi nhìn thấy chúng ta đến bọn họ vô cùng hưng phấn, khi mà chúng ta còn chưa đáp xuống đất đã được bọn họ vây quanh.
Bần đạo thoáng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, hiển nhiên vài ngày trước ở nơi này đã xảy ra một hồi chiến đấu, đó là những vết máu đã khô còn đọng lại bên trong thôn, và cũng có rất nhiều phòng ốc bị sập, còn có dấu vết bị thiêu đốt qua. Bần đạo cẩn thận xem xét dấu chân trên mặt đất, tuy rằng rất hỗn loạn nhìn không ra, nhưng mà có mấy nơi còn nguyên vẹn dấu chân liền hấp dẫn chú ý của ta. Nguyên lai mấy cái dấu chân này lớn có nhỏ có, hoàn toàn không giống như của Cự Ma, thoạt nhìn giữa các ngón chân còn có thêm màng, giống như là dấu chân của ếch nhái (cóc).
Lúc bần đạo đang còn quan sát, nhưng cũng không quên chủ ý nghe đám Cự Ma báo cáo tình hình với Á Lộ Khắc. Nguyên lai cách tiểu thôn Cự Ma này một khoảng rất gần có một đầm lầy (chiểu trạch), chỉ vài dặm thôi, nên thường xuyên bị Ngư Nhân trong đầm lầy tập kích. Gần đây nhất, có thể do thực vật ở trong đầm lầy tương đối sung túc, cho nên số lượng của bọn nó bắt đầu tăng lên, và không ngừng quấy rầy bốn phía chung quanh thôn trang, khiến cho thôn trang càng ngày càng thêm nguy hiểm.
Dưới tình huống như thế này, mấy thôn trang ở chung quanh bắt đầu hướng Thần Miếu cầu viện, vừa lúc Thần Miếu lại không có bộ đội rãnh rỗi, mà Cửu công chúa của Bỉ Mông hoàng tộc hết lần này tới lần khác vượt qua tiến hành thí luyện trưởng thành, kỳ thật đây chỉ là hài tử vừa mới lớn, nàng muốn một mình đi du lịch khắp nơi mà thôi. Sau khi vị công chúa này biết được tin tức, liền lên tiếng thỉnh cầu với người phụ trách Thần Miếu tới nơi này trợ giúp.
Người phụ trách Thần Miếu lập tức đáp ứng, tại trong mắt Thú Nhân, nguyên nhân mà Hoàng tộc được mọi người tôn kính là do bọn họ sử dụng sức chiến đấu cường đại bảo hộ an toàn cho Thú Nhân, cho nên sẽ không giống như Nhân tộc vậy, vì luôn lo lắng an toàn mà sử dụng đám hộ vệ như những thùng sắt bảo vệ Hoàng tộc, sợ lúc va chạm nhau liền hỏng mất. Giống như Tam hoàng tử lúc trước tự mình cản phía sau cũng là biểu hiện ra tư tưởng thế này, mà hiện tại phái công chúa đi liệp sát Ngư Nhân cũng là như thế.
Kỳ thật, lẽ ra thật sự không phải rất nguy hiểm, mặc dù Cửu công chúa không có vũ kỹ mạnh mẽ như Tam hoàng tử vậy, nhưng dù sao cũng là huyết thống Bỉ Mông, thực lực cường hãn tuyệt đối vượt qua Kiếm Thánh Nhân tộc rất nhiều. Tại trên mặt đất bằng phẳng cùng chiến đấu với Ngư Nhân, lấy một đánh ngàn tuyệt đối không có vấn đề gì. Lại nói, nàng còn dẫn theo một tọa kỵ Bỉ Mông, đối phó với đám Ngư Nhân lưỡng thê nho nhỏ quả thực không khó khăn gì, chỉ cần không tiến vào bên trong đầm lầy là được, dù cho Ngư Nhân đến nhiều hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng sự tình lại rất kỳ quái, cũng không biết nàng phạm lỗi thế nào, không ngờ vị Bỉ Mông hoàng tộc dũng mãnh vô địch trong truyền thuyết, lại bị một đám Ngư Nhân bắt sống, có rất nhiều Cự Ma cùng đang chiến đấu đều chính mắt mình nhìn thấy mọi việc xảy ra trước mắt. Vài ngày trước, đột nhiên có mấy ngàn Ngư Nhân chạy đến đây, cứ việc Cửu công chúa và Bỉ Mông của nàng ra sức chém giết, rất nhanh đẩy bọn hắn ra được thôn trang. Nhưng mà Ngư Nhân thật sự nhiều lắm, vả lại thôn lớn như vậy, cho dù sức chiến đấu của Cửu công chúa cùng Bỉ Mông của nàng rất nhiều cũng không thể chiếu cố hết toàn bộ cho được, hơn nữa võng (lưới) của Ngư Nhân cản trở hành động của bọn họ, khiến cho nhiều tiểu hài tử trong thôn bị Ngư Nhân này bắt đi.
Cửu công chúa đã thực sự nổi giận, dưới sự bảo hộ của nàng mà còn phát sinh ra chuyện như vậy quả thực là sỉ nhục đến nàng, vì thế nàng dẫn người đuổi theo, lao thẳng xuống đầm lầy. Tại bên trong đầm lầy khổ chiến một lần nữa. Bỉ Mông bị dụ dỗ vào một hồ nước sâu không đáy, chưa trực tiếp tiến vào đã không thể đi ra, Cửu công chúa một mình một ngựa khó chống cự nổi, lập tức bị mấy chục võng lưới của Ngư nhân túm lại thành tù binh.
Đám Cự Ma chiến sĩ nghe theo mệnh lệnh của Cửu công chúa chạy đến đây tìm viện binh, nên mới có một màn như vậy. Bần đạo nghe xong thiếu chút nữa hôn mê, tìm viện binh đến vài ngày, mà chỉ có vài người như vậy thôi sao. Lại nói, đã qua vài ngày rồi, sợ là đám Ngư Nhân đó đã gặm nhấm đến xương tủy của Cửu công chúa rồi? Cái này còn cứu làm gì nữa. Đây là cách làm việc của Thú Nhân sao.
Chúng ta không chỉ thấy một lần Thú Nhân không có tiền cũng có thể lấy đi được những thương phẩm ở cửa hàng, chỉ cần nói với lão bản gì đó một câu là được rồi, mà ngay cả ghi chép lão bản cũng không có làm, trực tiếp vẫy tay tiễn đưa. Cũng không có một đám người nào tụ tập lại ‘buông dưa leo’, còn có một số người nâng lên con mồi vừa mới săn bắn được, thỉnh thoảng xé xuống một miếng cấp cho đám hài tử ở ven đường, điều này làm cho những Thú Nhân ở phía sau dâng lên cảm giác vô cùng thích thú.
Đám người nhân loại chúng ta đột nhiên xuất hiện cũng không khiến oanh động gì, cũng không có đánh vỡ quy luật cuộc sống ở nơi này, mặc dù có nhiều Thú Nhân ngẫu nhiên quay nhìn chúng ta vài lần, nhưng sau khi nhìn thấy được bên người chúng ta là Á Lộ Khắc và Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc nên cũng không lại đây quấy rầy. Hiển nhiên ở nơi này Á Lộ Khắc và Lạp Thính Khắc rất được hoan nghênh, rất nhiều người chủ động chào hỏi bọn họ, nhưng mà tất cả mọi người đều bận rộn công việc, không phải mài mài vũ khí thì cũng quấn biện dây thừng, cho nên không ai rảnh tay đi đến nói chuyện cùng với bọn họ.
Lúc này một đội nhân mã chạy rất nhanh đến nơi này, bọn họ đang nâng một đồng bạn bị thương, mọi người trên đường cái lập tức dạt ra hai bên dường lối đi cho bọn họ, Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc tức thì chạy tới nơi ấy, ngăn cản bọn họ lại, sau đó trị liệu một cách cẩn thận. Rất nhanh thương thế của vị chiến sĩ kia chuyển biến tốt hẳn lên, làm cho mọi người thật cao hứng, sau đó có vài vị chiến sĩ hướng Lạp Thính Khắc tỏ vẻ cảm tạ, vội vàng nâng đồng bạn rời đi, cũng không cấp cho Lạp Thính Khắc một miếng thịt nào gọi là tiền thù lao.
Sau đó bần đạo hỏi Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc có phải quen biết những người đó không, hắn kinh ngạc lắc đầu nói: “Chưa từng gặp qua” Lúc ấy bần đạo đối với hắn có chút kính ý nghiêm túc. Trong những ngày này cùng nhau trao đổi chuyện trò. Ta tại trên miệng của ba gã Cự Ma kỵ sĩ biết được, địa vị của Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc tại Thú Nhân tương đối cao, ngay cả Thần Điện Hiến Tế cũng tôn kính và khen ngợi đối với hắn, địa vị xấp xỉ ngang bằng sáu vị Đại Ma Đạo Sư ở Nhân tộc, ở nơi này hắn là người ngồi cùng chung một bàn với Thần Thú Tiên Tri.
Địa vị cao thượng như vậy, không ngờ còn có thể cứu trợ người khác mà không cần hồi báo, tựa như đó là chuyện thường tình phải làm, làm sao bần đạo không thể không kính trọng cho được. Ở thế giới nhân loại, rất khó tưởng tượng rằng có một vị Hồng Y giáo chủ hao phí nhiều ma lực để trị liệu cho một binh lính bình thường mà mình không quen biết. A… Cùng so sánh với bọn họ. Ta tưởng nghĩ vị Hồng Y giáo chủ lại giống như một con dã thú hơn.
Chẳng qua, mặc dù bần đạo xúc động rất nhiều, nhưng nghi vấn lại nổi lên, người vừa rồi được Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc cứu chính là một vị Bán Thú Nhân a? Mà bọn họ không phải đang là tử địch sao? Vì thế, bần đạo lại hỏi: “Lạp Thính Khắc đại sư, ta nghe nói Cự Ma các ngươi cùng Bán Thú Nhân đã là tử địch qua nhiều thế hệ, đúng không?”
“Ai!” Cự Ma Vu sư Lạp Thính Khắc thở dài nói: “Điều ấy đã là chuyện quá khứ, chúng ta chỉ vì những nơi có thực vật sinh trưởng mà có chút bất đồng, dẫn đến nhìn nhau không thuật mắt, ngẫu nhiên xảy ra những xung đột không nhỏ. Bất quá, dù sao mọi người cũng đã là Thú Nhân, đại chiến tất nhiên là không có. Chẳng qua, ở thời điểm cùng chiến đấu với Nhân loại các ngươi, chúng ta mới phát hiện. Nguyên lai lúc đó chúng ta có sự phối hợp ăn ý lẫn nhau, mặc dù trận chiến ấy chúng ta thua, nhưng cừu hận giữa hai tộc chúng ta vì đó mà được giải khai, tại đây là một địa phương nguy hiểm, chỉ có mọi người cùng hợp tác với nhau mới có thể sinh tồn được.
“Không sai” Á Lộ Khắc tiếp lời, nói: “Không chỉ có bọn hắn, Ngưu nhân cùng Na Gia tộc cũng đã được giải hòa, trong cuộc chiến đó cũng tổn thất thảm trọng, không bao giờ … có thể tiêu hao vô cớ nữa. Nếu Thú Nhân chúng ta không thể đoàn kết lẫn nhau, như vậy tại Ma Thú Chi Sâm sẽ trở thành nghĩa địa của chúng ta”
“Đúng vậy, ở cái nơi nguy hiểm này, chỉ có đoàn kết mới có thể sinh tồn” Bần đạo cũng cảm khái nói. Thú Nhân đã hiểu được cái đạo lý đoàn kết, buồn cười cho nhân loại chúng ta lại không thể hiểu được, Giáo đình không ngừng triệu tập bộ đội tiến hành giết chóc giặc Oa (Uy Khấu), lại cấu kết với dị tộc mưu hại đồng bào giặc Oa, ta thật ra chẳng có chút đồng tình nào với bọn họ, vì vậy cho đến hiện giờ Giáo hoàng cũng không chịu buông tha ta, bảo ta sao không buồn bực cho được.
Hắn vì bản thân của hắn, phá hư chuyện tình cảm của gia gia và tổ mẫu, lại còn phát động một hồi chiến tranh, tử thương vô số, mặc dù dưới sự lãnh đạo phụ thân hoành không xuất thế, Long gia thắng, nhưng những người tử thương vô tội này lại đi tìm ai để kêu oan tố cáo đây? Lần thứ hai tên gia hỏa này dựa vào Tạp Đặc để đối phó với Long gia nhưng quỷ kế này bị ta phá hủy, hiện tại hắn lại phái ta đến một cái địa phương nguy hiểm như thế này, hiển nhiên âm mưu này là đề xuất của hắn, chỉ là không biết lần này hắn lại ra chiêu đẹp đẽ gì, hoặc là nói, hắn muốn hại chết những người vô tội, ai, vì hạnh phúc của những người trong thiên hạ, tự đáy lòng bần đạo hy vọng rằng, hắn hay là bị bệnh mà chết là tốt nhất.
Ở thời điểm bần đạo đang còn miên man suy nghĩ, đoàn người chúng ta rốt cục đã đi tới vị trí trung tâm, và đây cũng là mục đích của chúng ta – Thần Thú Thần Miếu. Kiến trúc ở nơi này đại đa số bằng gỗ, mà toàn bộ kiến trúc ở thần miếu này lại là cự thạch không thể nghi ngờ là hiếm thấy. Kiến trúc của nó vô cùng thô to, đại điện cao lớn rộng lớn, so với Giáo hoàng cung ở Giáo đình không nhỏ hơn một chút nào, trên bề mặt cự thạch cũng không có bao nhiêu hoa văn, chỉ vài nét bút đơn giản họa lên bề ngoài mà thôi, nhưng lại nhận được vô cùng thành kính của Thú Nhân.
Tại trước cửa Thần Miếu có rất nhiều cây cột đá cự đại, trên cột đá được điêu khắc rất nhiều điển tích truyền thuyết thần thoại của bọn họ, Á Lộ Khắc tỉ mĩ kể lại chuyện xưa cho chúng ta nghe qua. Nguyên lai, tại trong truyền thuyết thần thoại của bọn họ, ở thời viễn cổ, bọn họ chỉ là một số ít ma thú mà thôi, sau lại có một vị thần linh buông xuống, dùng thần lực cải tạo bọn họ thành bộ dáng thần linh, ban thưởng trí tuệ cùng với kỹ xão chiến đấu cho bọn họ, khiến cho bọn hắn tại địa giới nguy hiểm này có thể sinh tồn được.
Có được thần minh cường đai, hắn từng dẫn dắt Thú Nhân chiến đấu ma thú cường đại nhất tại trung tâm Ma Thú Chi Sâm, nguyên nhân chính là vì bọn nó rất xem thường Thú Nhân vừa mới xuất thế này, vì thế không chút kiêng nể gì giết chóc Thú Nhân, lấy Thú Nhân này làm thức ăn. Trên mấy cái cột này đều là bản ghi chép lại cảnh tượng chiến đấu lúc bấy giờ. Mà thiên phú ngôn ngữ của Á Lộ Khắc là dễ nghe, thứ ngôn ngữ tuyệt hảo này làm cho chúng ta say sưa.
Bần đạo lại phát hiện ra cái buồn cười, cái gọi là Thần minh ở trên cột đá ấy như thế nào giống như hầu tử xấu xí a? Nhất là vũ khí ở trên tay Thần minh chính là một cây Khốc Tang Bổng, biểu hiện ra động tác cũng là một cổ bất cần đời và buồn cười, thật sự là rất khôi hài. Bất quá, ta không nghĩ thật sự là hắn, nếu thật thì quá mức bất khả tư nghị a. Lại nói, lấy bổn sự của Hầu Tử kia này mà nói, phỏng chừng giết chết toàn bộ ma thú cường giả tại Ma Thú Chi Sâm bất quá chỉ vài cái hô hấp mà thôi, làm sao lúc Á Lộ Khắc diễn tả lại lao lực như vậy a?
Lúc Á Lộ Khắc đang còn kể chuyện xưa, người phụ trách Thần Miếu cũng đã đi tới nơi này nghênh đón chúng ta. Vị phụ trách này là một vị Thần Thú Hiến Tế Ngưu Nhân. Kỳ thật, vị phụ trách Thần Thú Hiến Tế Ngưu Nhân này còn có thể được làm người phụ trách Thần Miếu còn phải cảm tạ bần đạo nữa cơ đấy. Nguyên do tại Thú Nhân chi chiến một kiếm chém ngang của ta giết mười hai Thần Thú Hiến Tế. Trong đó có người phụ trách Thần Miếu ở nơi này, nên hắn mới có cơ hội thế chân,. Chẳng qua, thoạt nhìn hắn cũng không nhận ra cái nhân tình lớn lao này của bần đạo?
Á Lộ Khắc sau khi giới thiệu cho chúng ta, ta mới biết vị hiến tế này tên gọi là Lang Bôn, rõ ràng là Đầu Ngưu sao lại muốn kêu là “Lang” Bôn chứ, Ục ục! Sau đó dưới sự hướng dẫn của Lang Bôn, đoàn người chúng ta tiến nhập vào bên trong Thần Miếu, kiến trúc điêu khắc ở bên trong vẫn mang phong cách thô to, tràn ngập cảm xúc. Bần đạo mới nhìn qua các kiểu chế tác điêu khắc này giống như ở Giáo đình, nhưng có cảm giác mới mẻ hơn. Cùng với nó là những đường nét điêu khắc tân kỳ. Chúng ta lại đi ngang qua hành lang và một đại điện, cuối cùng mới đến một cái sân lớn.
Phỏng chừng, quy mô của Thần Miếu này chiếm đến mấy trăm mẫu, đúng là kỳ quái, bọn họ không nên hao phí thời gian rãnh rỗi vậy chứ? Bần đạo phát hiện những vật dụng ở trong phòng hết thảy đều là đơn giản gọn gàng, trên mặt đất trải một tấm da thú để làm giường, một cái chậu nhỏ được làm bằng đá đựng đầy nước trong vắt, đại khái dùng để rửa mặt. Trừ những thứ đó ra, trong phòng cũng chẳng còn thứ gì cả, thậm chí ngay cả cái bàn cùng lọ mực như ở Nhân tộc cũng không có, thật sự là rất đơn giản.
Buổi tối mọi người chúng ta đều tụ tập cùng một chỗ để ăn cơm, kỳ thật chính là một bữa thịt nướng cùng mấy loại dã quả, hơn nữa đều đã phân ra khẩu phần, không dư thừa. Bần đạo cùng Khắc Lý thì không sao cả, nhưng thúc tổ có chút căm tức, hắn cho rằng đây là Thú Nhân lạnh nhạt với chúng ta, Á Lộ Khắc thấy thế liền ngượng ngừng chậm rãi giải thích cho chúng ta. Mới khiến cho chúng ta hiểu được rốt cuộc tại Thú Nhân đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên lai địa phương có được thực vật tại Thú Nhân đích xác thập phần khan hiếm, thậm chí bọn họ nuôi không nổi những người nhàn rỗi. Mượn tòa thành thị này mà nói lên, trong này cũng không có thành chủ, không có hộ vệ quân đội, không có quan viên thuế vụ, càng không có cảnh sát cùng người trông nom thành, tóm lại, tất cả mọi việc không làm sản sinh ra nhân viên nhàn tản ở trong thành này cũng không có. Thần Miếu chính là chúa tể ở trong thành thị này, Thần Thú Hiến Tế là người điều hành hết thảy mọi việc ở trong thành, mà trên thực tế, chức trách lớn nhất của hắn cũng không phải là truyền giáo, cũn không phải vì điện phủ được kiến tạo hoa lệ kia, mà chỉ vẻn vẹn làm cho mọi người ở trong thành được ăn no đầy bụng.
Lực lượng vũ trang tại Thần Miếu cũng không thiếu bộ đội tinh nhuệ, nhưng tuyệt đại đa số bộ đội này không phải dành thời gian chiến đấu với địch nhân mà là dùng nó để đi săn bắn ở chung quanh đây, vì chuẩn bị thực vật sung túc cho Thần Miếu, hảo hảo đi cứu tế đến những bộ lạc Thú Nhân không săn bắn được nhiều con mồi. Nếu như những bộ đội này thu hoạch nhiều hơn thường lệ, như vậy bọn họ sẽ có thời gian nhàn hạ một chút, liền đến Thần Miếu tiến hành trông giữ và nghỉ ngơi hồi phục.
Mà sau mỗi lần như vậy, mọi người trong thành đều vui mừng sung sướng và cùng nhau kéo đến nơi này. Bọn họ muốn cảm tạ Thần Thú đã ban cho họ hết thảy mọi cái, phương thức tốt nhất là gia cố hoặc đóng góp thêm một chút sức lực gì đó cho Thần Miếu. Vì thế, sau mấy ngàn năm tích lũy, mới có quy mô như thế. Trước kia Bán Thú Nhân từng mấy lần tổ chức đại quy mô xâm lấn Nhân loại, thật sự cử chỉ này cũng là bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo dân cư của bọn họ đông đúc, nhưng thực vật lại ít? Mà chỉ sợ Thất công chúa cũng đã nhận thức được điểm này, mới có thể thuận lợi thu nạp được một số ít bộ lạc Bán Thú Nhân.
Đây đều là lời giới thiệu cho phần trên mà thôi, tự nhiên thúc tổ sẽ không chê ít nhiều nữa. Trên thực tế, sự thiếu thốn nghèo khó của Bán Thú Nhân hắn cũng đã từng nghe thấy, nhưng thật không ngờ nó lại quá nghiêm trọng như vậy. Là truyền nhân Long gia, hắn cũng hiểu biết được nhiều việc, cho nên cơ hồ lập tức ý thức được cái vấn đề kia, thúc tổ cũng có thể không có nhiều điều cố kỵ giống như ta vậy, cho nên trực tiếp hỏi thăm một ít tình hình của người ta, nói: “Các ngươi một khi đã nghèo khổ như vậy rồi, như thế nào còn muốn phát động chiến tranh đại quy mô vậy?”
“Ha hả!” Á Lộ Khắc có chút mông muội, sau khi cười ngây ngô hai tiếng, mới nói: Chúng ta sớm đã chuẩn bị, từ từ tích góp từng tí một”
Bần đạo choáng váng tức thì, lấy tình hình hiện tại của bọn họ mà nhìn, chỉ miễn cường có đủ cơm ăn mà thôi, tưởng nghĩ muốn cấp dưỡng đến mấy chục vạn đại quân, trừ phi bọn họ nhịn đói hơn nửa năm a, nếu không tuyệt đối không có khả năng. Cái này không phải là nói bậy nói bạ sao? Thúc tổ nghe xong liền hiểu được người ta đã dụng từ để từ chối nói đến điểm này, mặc dù bất mãn nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn thêm nữa. Dù sao đây đang là địa giới của người ta, muốn truy đến cùng đối chúng ta cũng không chỗ tốt gì.
Tại thời điểm ăn cơm, ta đột nhiên phát hiện, chủy thủ của ba vị Cự Ma kỵ sĩ kia lại không thấy đâu, ta liền hỏi mới biết được, nguyên lai bọn họ dâng lên Hiến Tế, cũng không phải Hiến Tế tìm đến bọn họ, mà là bọn họ chủ động dâng lên. Bởi vì, ba vị Cự Ma kỵ sĩ cũng là lực lượng vũ trang của Thần Miếu, phía trên chính là Thần Miếu kỵ sĩ. Dựa theo quy cũ của Thú Nhân Thần Miếu, sau khi trở thành đội ngũ kỵ sĩ Thần Miếu cũng không có cái gì là của cá nhân cả cũng như chủng tộc, tất cả mọi người có được đều là của cộng đồng, kể cả vật phẩm cũng đều là cộng đồng, không có phân biệt là của tư hữu hay của chủng tộc nào.
Mà mấy thanh chủy thủ ta tặng cho bọn họ cũng nằm trong cái quy củ này, tự động thành tài sản của Thần Miếu. Cho nên muốn dâng hiến lên. Bần đạo vốn cho rằng bọn họ rất bất mãn, còn muốn an ủi vài câu, cũng không chấm dứt được sự kinh ngạc của bọn họ, đúng là bọn họ thành tâm dâng lên, không có một tia bất mãn. Sau lại, ta từng bước hiểu được, nguyên lai địa vị Thần Miếu kỵ sĩ tại trong mắt trong tâm của Thú Nhân quả thực rất cao, người bình thường không thể vào được. Không chỉ phải có vũ kỹ cao siêu, còn được mọi người tán thành mới vào được, đây xem như là một loại chức nghiệp cao thượng đi.
Chuyện này đối với ba tên Nhân loại như chúng ta đây xúc động thật sâu. Hiển nhiên, nếu đem nó ra bên ngoài, luận về phẩm chất đạo đức, bọn họ cũng có thể xưng là Thiên Sứ thuần khiết nhất. Cùng so sánh với bọn họ, tên Giáo hoàng kia chính là một con quạ đen xấu xí. Xem ra lần này bần đạo đã tới đúng chỗ rồi, chính sách thừa hành của Thú Nhân cùng với ‘Chúng sanh bình đẳng’ mà bần đạo đang theo đuổi có điểm giống nhau, chúng ta có thể trở thành bằng hữu với tính khả thi phi thường lớn.
Bất quá, ta vẫn quan sát bọn họ đối với Nhân loại có hảo cảm hay không mới được, muốn bọn hắn đối nội phải đoàn kết hữu ái, nhưng đối ngoại lại thừa hành chính sách giết sạch diệt gọn, bần đạo vẫn không thể cùng hợp tác với bọn họ, ta mặc dù bất mãn sự ngang ngược của Giáo đình, nhưng lại càng không muốn Thú Nhân đến làm nô dịch cho Nhân tộc.
Chúng ta sau khi ở trong tòa thành thị này nghỉ ngơi một ngày lại một lần nữa lên đường, rời tòa thành thị không có cảnh sát, quản thành và tội phạm, bần đạo thật sự ít nhiều điều không muốn. Tại dọc đường đi, bần đạo cũng không chỉ một lần hỏi nhận thức của bọn họ đối với Nhân tộc như thế nào. Bọn họ trả lời thiên kỳ bách quái là, người nào cũng đều thuộc loại giảo hoạt, cường đại, yếu đuối, đê tiện v.v … thậm chí đến từ ngữ cũng hoàn toàn tương phản.
Xem ra hiểu biết của bọn họ đối với Nhân tộc vẫn là rất ít a, mà cái nhìn lại như tờ giấy trắng, chỉ cần bần đạo cẩn thận dẫn đường chỉ lối, có lẽ bọn họ thật sự cùng với Nhân tộc kết giao bằng hữu lại có tính khả thi ít nhất theo những điều mà ta biết là, tại bốn ngàn năm trước ở thời điểm Ma tộc xâm lấn, Nhân tộc cùng Thú Nhân đã từng hợp tác qua một lần. Một khi đã có một lần hợp tác, tuyệt đối có thể có lần thứ hai, bần đạo rất tin tưởng vào điều này, bất quá điều kiện tiên quyết là, chỉ cần tên Giáo hoàng đó không đi ra gây sự.
Lại hai ba ngày nữa qua đi, chúng ta đi tới một chỗ, nơi này là một tiểu thôn Cự Ma tộc, không khí lại không giống như thường ngày, thường thường ở đây cũng không có bao nhiêu người, nhưng hiện tại lại tu tập hơn trăm chiến sĩ, hình như là đang sốt ruột nghị luận cái gì đó. Khi nhìn thấy chúng ta đến bọn họ vô cùng hưng phấn, khi mà chúng ta còn chưa đáp xuống đất đã được bọn họ vây quanh.
Bần đạo thoáng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, hiển nhiên vài ngày trước ở nơi này đã xảy ra một hồi chiến đấu, đó là những vết máu đã khô còn đọng lại bên trong thôn, và cũng có rất nhiều phòng ốc bị sập, còn có dấu vết bị thiêu đốt qua. Bần đạo cẩn thận xem xét dấu chân trên mặt đất, tuy rằng rất hỗn loạn nhìn không ra, nhưng mà có mấy nơi còn nguyên vẹn dấu chân liền hấp dẫn chú ý của ta. Nguyên lai mấy cái dấu chân này lớn có nhỏ có, hoàn toàn không giống như của Cự Ma, thoạt nhìn giữa các ngón chân còn có thêm màng, giống như là dấu chân của ếch nhái (cóc).
Lúc bần đạo đang còn quan sát, nhưng cũng không quên chủ ý nghe đám Cự Ma báo cáo tình hình với Á Lộ Khắc. Nguyên lai cách tiểu thôn Cự Ma này một khoảng rất gần có một đầm lầy (chiểu trạch), chỉ vài dặm thôi, nên thường xuyên bị Ngư Nhân trong đầm lầy tập kích. Gần đây nhất, có thể do thực vật ở trong đầm lầy tương đối sung túc, cho nên số lượng của bọn nó bắt đầu tăng lên, và không ngừng quấy rầy bốn phía chung quanh thôn trang, khiến cho thôn trang càng ngày càng thêm nguy hiểm.
Dưới tình huống như thế này, mấy thôn trang ở chung quanh bắt đầu hướng Thần Miếu cầu viện, vừa lúc Thần Miếu lại không có bộ đội rãnh rỗi, mà Cửu công chúa của Bỉ Mông hoàng tộc hết lần này tới lần khác vượt qua tiến hành thí luyện trưởng thành, kỳ thật đây chỉ là hài tử vừa mới lớn, nàng muốn một mình đi du lịch khắp nơi mà thôi. Sau khi vị công chúa này biết được tin tức, liền lên tiếng thỉnh cầu với người phụ trách Thần Miếu tới nơi này trợ giúp.
Người phụ trách Thần Miếu lập tức đáp ứng, tại trong mắt Thú Nhân, nguyên nhân mà Hoàng tộc được mọi người tôn kính là do bọn họ sử dụng sức chiến đấu cường đại bảo hộ an toàn cho Thú Nhân, cho nên sẽ không giống như Nhân tộc vậy, vì luôn lo lắng an toàn mà sử dụng đám hộ vệ như những thùng sắt bảo vệ Hoàng tộc, sợ lúc va chạm nhau liền hỏng mất. Giống như Tam hoàng tử lúc trước tự mình cản phía sau cũng là biểu hiện ra tư tưởng thế này, mà hiện tại phái công chúa đi liệp sát Ngư Nhân cũng là như thế.
Kỳ thật, lẽ ra thật sự không phải rất nguy hiểm, mặc dù Cửu công chúa không có vũ kỹ mạnh mẽ như Tam hoàng tử vậy, nhưng dù sao cũng là huyết thống Bỉ Mông, thực lực cường hãn tuyệt đối vượt qua Kiếm Thánh Nhân tộc rất nhiều. Tại trên mặt đất bằng phẳng cùng chiến đấu với Ngư Nhân, lấy một đánh ngàn tuyệt đối không có vấn đề gì. Lại nói, nàng còn dẫn theo một tọa kỵ Bỉ Mông, đối phó với đám Ngư Nhân lưỡng thê nho nhỏ quả thực không khó khăn gì, chỉ cần không tiến vào bên trong đầm lầy là được, dù cho Ngư Nhân đến nhiều hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng sự tình lại rất kỳ quái, cũng không biết nàng phạm lỗi thế nào, không ngờ vị Bỉ Mông hoàng tộc dũng mãnh vô địch trong truyền thuyết, lại bị một đám Ngư Nhân bắt sống, có rất nhiều Cự Ma cùng đang chiến đấu đều chính mắt mình nhìn thấy mọi việc xảy ra trước mắt. Vài ngày trước, đột nhiên có mấy ngàn Ngư Nhân chạy đến đây, cứ việc Cửu công chúa và Bỉ Mông của nàng ra sức chém giết, rất nhanh đẩy bọn hắn ra được thôn trang. Nhưng mà Ngư Nhân thật sự nhiều lắm, vả lại thôn lớn như vậy, cho dù sức chiến đấu của Cửu công chúa cùng Bỉ Mông của nàng rất nhiều cũng không thể chiếu cố hết toàn bộ cho được, hơn nữa võng (lưới) của Ngư Nhân cản trở hành động của bọn họ, khiến cho nhiều tiểu hài tử trong thôn bị Ngư Nhân này bắt đi.
Cửu công chúa đã thực sự nổi giận, dưới sự bảo hộ của nàng mà còn phát sinh ra chuyện như vậy quả thực là sỉ nhục đến nàng, vì thế nàng dẫn người đuổi theo, lao thẳng xuống đầm lầy. Tại bên trong đầm lầy khổ chiến một lần nữa. Bỉ Mông bị dụ dỗ vào một hồ nước sâu không đáy, chưa trực tiếp tiến vào đã không thể đi ra, Cửu công chúa một mình một ngựa khó chống cự nổi, lập tức bị mấy chục võng lưới của Ngư nhân túm lại thành tù binh.
Đám Cự Ma chiến sĩ nghe theo mệnh lệnh của Cửu công chúa chạy đến đây tìm viện binh, nên mới có một màn như vậy. Bần đạo nghe xong thiếu chút nữa hôn mê, tìm viện binh đến vài ngày, mà chỉ có vài người như vậy thôi sao. Lại nói, đã qua vài ngày rồi, sợ là đám Ngư Nhân đó đã gặm nhấm đến xương tủy của Cửu công chúa rồi? Cái này còn cứu làm gì nữa. Đây là cách làm việc của Thú Nhân sao.
/897
|