Vài ngày sau, Mân nhi Khắc Lý song song đi tới, dựa theo sự phân phó của ta, Khắc Lý sau khi đi vào Đại Hán, liền lập tức dẫn người trực tiếp quay về lãnh địa, cũng không có đi qua vương đô Đại Hán. Mà Khắc Lý cũng mang đến cho ta một kinh hỉ, khi nhóm hắn sắp đi ra khỏi ma thú chi sâm, lại phát hiện quân lính của Ngõa Nạp dường như phong tỏa lối ra, vì biết rõ ràng Ngõa Nạp khẳng định sẽ không để cho bọn hắn đi qua nên hắn cũng không có tùy tiện xuất hiện, mà là trước tiên bắt lấy một quan quân của Ngõa Nạp, chiếm được tư liệu quan trọng.
Nguyên lai bọn hắn phụng mệnh thất công chúa ở chỗ này bố trí phòng ngự, đề phòng Thú Nhân tập kích. Nếu nhìn thấy nhân loại xuất hiện, phải lập tức bảo vệ, bí mật đưa đến địa điểm an toàn, sau đó cấp báo cho công chúa biết. Khắc Lý đồng thời nghe được chuyện tình của liên minh phản Hán, lập tức liền minh bạch ý đồ bất hảo của thất công chúa. Tuy rằng nhìn bộ dáng không đến mức muốn đương trường giết ta, chỉ sợ cầm tù vẫn là tránh không khỏi.
Minh bạch thái độ của Ngõa Nạp rồi, Khắc Lý không dám khinh thường, liền dẫn dắt phi long kỵ sĩ ban ngày ẩn nấp, ban đêm chạy đi. Phi hành vào buổi tối, xác suất bị phát hiện quá thấp, ban ngày nghỉ ngơi, Khắc Lý đi kiếm thức ăn, lấy bản lãnh của hắn thật sự dễ như trở bàn tay. Hơn nữa nơi hoang vắng ở Ngõa Nạp rất nhiều, cho nên một đoạn đường từ ma thú chi sâm đến biên cảnh Đại Hán cũng không có bị Ngõa Nạp phát hiện. Cho dù ngẫu nhiên vài người nhìn thấy cũng đều bị Khắc Lý thi triển pháp thuật xóa trí nhớ.
Hắc hắc, nếu phi long của Khắc Lý cũng còn giữ bí mật được như thế, vậy cũng không ngại tại thời khắc mấu chốt cho chi kỵ binh này xuất hiện. Đội quân phi hành hành động chính là nhanh a, nghe nói đại văn tử của Khắc Lý e ngại tốc độ bay của rồng chậm, cư nhiên một đường đều dụng cuồng phong gia tốc giúp cho bọn hắn, thật sự là rất mãnh liệt. Bất quá bởi vì tạo hình của muỗi thật sự rất kinh người, nên Khắc Lý bình thường cũng khêu nó dụng ẩn thân thuật giấu ở một bên.
Trời ạ, cái tên gia hỏa Khắc Lý này theo ta một thời gian thật sự học được rất nhiều a. Sủng vật ở một bên ẩn thân này so với Cái Thứ còn mạnh hơn, nó nếu một khi khai chiến đột nhiên xuất hiện, ai chịu được nó đánh lén a? Mân nhi dường như sau khi thấy thứ này cũng dường như hâm mộ, ý vị trách ta không mang theo nàng đi, đổ mồ hôi, dường như lúc có nghe nói sau khi cùng với thất công chúa đấu đá, nàng liền lập tức chạy trốn, có thể trách ta không mang theo nàng đi sao?
Bọn hắn mang theo mấy chục xe chứa đồ ta cần, mặt khác còn có năm nghìn quân dực nhân, phần lớn đều được ta an bài tại một địa điểm phi thường bí mật ở ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ. Ta còn sợ để lộ tin tức nên nói với gia gia điều đi mấy vạn đại quân, đem ba mươi dặm xung quanh nơi đóng quân của dực nhân toàn bộ bỏ trống, một bóng người cũng không có. Bởi vì chuyện tình ta cần làm sau này cần tuyệt đối giữ bí mật, một khi tiết lộ ra ngoài, kế sách này sẽ mất hết tác dụng.
Tiếp theo trong vài ngày sau. các dực nhân ban ngày đều là ban ngày ngủ, sau khi trời hoàn toàn tối đen mới bay ra ngoài. Tại đến khi trước khi trời sáng mới trở về, cứ thế lập lại vài đêm, mới xem như đại công cáo thành. Mà lúc này, đại quân Âu Dương Nhược Lan dẫn dắt đã bao vây ở bốn mặt rồi.
Âu Dương Nhược Lan lần này quân dung cực thịnh, hoàn toàn bất đồng so với lần trước Tây Tư Nhĩ thân vương suất lĩnh đại quân Tạp Đặc. Quân đội lần đó của Tạp Đặc tinh nhuệ thì ít, còn phải góp nhặt mới đủ số, thế nhưng hơn hai trăm vạn quân lần này đa số đều là tinh nhuệ, cho nên quân dung hoàn toàn khác. Từ hạ trại đến canh gác đều là ngay ngắn rõ ràng. Gia gia khi dẫn theo vài vị tướng lãnh ở đầu tường thành quan sát, cả đám người nhìn thấy đều chau mày, đều là vị địch nhân thế đại mà lo lắng. Bần đạo cũng có mặt ở đó, bát quá là đóng giả một thị vệ bên cạnh gia gia, người khác ai cũng không nhận không ra ta.
Khi liên quân tại cách mười dặm ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ hạ trại, Âu Dương Nhược Lan lại mang theo đoàn người đi tới ngoài thành. Bọn hắn nhân số không nhiều, vẻn vẹn mấy nghìn người mà thôi, nhưng mà vừa nhìn liền biết tất cả đều là hạng người anh dũng thiện chiến, lẫm lẫm sát khí từ thân bọn hắn phát ra cách xa như vậy mà chúng ta còn cảm giác được. Bọn hắn bảo vệ hai chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở cách cửa thành ngoài ngàn mét.
Đi theo xe ngựa đều có mặt các đại nhân vật, đại hoàng tử của Kham Mạt Tư đế quốc, tam hoàng tử của Mỹ Cách Lam đế quốc, nhị hoàng tử của Tạp Đặc vương quốc, thổ chi kiếm thánh Mã Hách, cùng với hai gia hỏa khác vừa nhìn là biết là cao thủ. Rèm cửa trên xe ngựa mở ra, thân thể mảnh mai của Âu Dương Nhược Lan liền hiện ra. Nàng hôm nay một thân quân trang, tuy nhiên quân phục vẫn không thể nào che giấu hết được nét phong tình vạn chủng làm rung động lòng người của nàng.
"Trước tiên xin giới thiệu, ta chính là Âu Dương Nhược Lan. Xin hỏi, ngài có phải là Long gia lão gia tử đại danh đỉnh đỉnh không?" Âu Dương Nhược Lan mỉm cười hướng về gia gia hỏi. Thanh âm của nàng khá nhỏ, nhưng mà dưới sự trợ giúp của ma pháp sư sau lưng nàng, chúng ta tuy rằng ở cách xa nhưng mà vẫn là nghe thấy rất rõ ràng.
"Ha ha, không sai, ta chính là Long Lôi Chấn!" Gia gia hào sảng cười nói :" Tiểu cô nương không tệ a, tuổi như vậy đã có thể thống soái hơn hai trăm vạn đại quân, thật sự khiến cho lão già ta cảm thấy xấu hổ."
" Ha ha, không dám, ta thực ra không phải là thống soái gì, bất quá là vài vị điện hạ nhương nhịn nữ tử ta mà thôi." Âu Dương Nhược Lan vội vàng khiêm tốn nói. Nàng cũng không muốn đắc tội với mấy vị hoàng tử bên cạnh.
" Ha ha! Ta thấy không nhất định là vậy!" Gia gia cười to nói :" Nghe nói cô nương đa tài, từng viết xuống ' Mân nhi sơ hiện, liên thành thảm khóc, công chúa giận dữ, lửa đốt cố đô, nực cười liên quân, nam nhi trăm vạn, toàn bộ thư phục (phục tùng nữ nhân), hỏi thánh chiến khói lửa, ai chấn hùng phong?", có phải thế không a?"
"Đều là lời nói đùa thôi, không nên coi là thật!" Âu Dương Nhược Lan vội vàng nói. Nàng cảm giác có chút không ổn, bởi vì chủ đề của gia gia, một mực có tính ly gián, dường như chính là rất rõ ràng, chẳng lẽ bên trong này có âm mưu?
"Ôi chao, nói được những lời này đều là thật, quả thực rất thật." Gia gia cười nói :"Bất quá hiện tại cô nương đã xuất hiện, cũng không thể để các nàng cùng nhau giành hết mỹ danh a, cho nên lão đầu tử là thiếu gấm chắp vải thô, cho ngươi thêm hai câu, chớ trách, chớ trách." Nói xong hắn hơi khoát tay, người bên dưới lạp tức đem một khối da thú lớn bao trùm hai bên tường thành nhấc lên, lộ ra phía dưới hai hàng chữ to, 'tam đại đế quốc, nam nhi chết hết, nếu luận ai cường, Âu Dương cô nương'! Những lời này khắc to rõ, mỗi chữ đều lớn như đầu trâu, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn không thấy cũng không quan trọng, gia gia đã sắp xếp đâu vào đây, khi hai hàng chữ hiện ra, các tướng sĩ của Đại Hán cũng đồng loạt hô lên :"Tam đại đế quốc, nam nhi chết hết, nếu luận ai cường, Âu Dương cô nương!"
Bọn hắn cũng không phải là là hô một lần là xong, vì để cho người bên liên quân đều có thể nghe được rõ ràng, tướng sĩ Đại Hán chính là liên tiếp hô nhiều lần mói dừng. Nhất thời, liên quân bên kia sắc mặt của mọi người rất khó coi. Trên mặt các lão gia đều rướm hồng, còn Âu Dương Nhược Lan thì trắng bệch, nàng đương nhiên biết trúng kế của gia gia, đang xoay chuyển suy nghĩ biện pháp.
" Mã Hách lão ca, chúng ta cũng phải đến hai mươi mấy năm chưa gặp rồi thì phải?" Gia gia vào lúc này lại đột nói với Mã Hách.
"Không sai, vài chục năm không gặp, ngươi có khỏe không?" Mã Hách năm đó cùng gia gia coi như là có chút giao tình, cho nên đáp lời nói. Hơn nữa hiện tại lại cùng lão hữu gặp nhau trên chiến trường, hắn thực sự cũng có chút cảm thán bất đắc dĩ a.
"Ha ha, đa tạ lão ca hỏi thăm, ta hết thảy đều khỏe." Gia gia cười a a nói, không ngờ khẩu phong hắn lại chuyển, hỏi tiếp, "Không biết lão ca ngươi, ở dưới tay Âu Dương cô nương làm thuộc hạ, có cảm giác thế nào a?"
"Ân!" Mã Hách lúc này bị lời nói của gia gia làm cho cứng họng. Hắn là lão kiếm thánh hơn một trăm tuổi, đức cao vọng trọng, địa vị cao cả, hiện tại lại ở dưới tay một tiểu cô nương làm thuộc hạ, đây thật là không dễ nghe a. Nhưng sự thật là như thế, hắn thật là không nghĩ ra cách nào phản bác.
" Mã Hách gia gia!" Âu Dương Nhược Lan kêu nhỏ một tiếng, tiếp theo dòng lệ tuôn rơi, nức nở nói :" Gia gia luôn luôn xem ta như là cháu ruột của ngài, ta cũng một mực coi ngài là thân sinh gia gia mà kính trọng, có từng đối với ngài hơi có chút bất kính chưa?"
"Không có, không có!" Mã Hách vội vàng nói :" Cô nương đừng khóc, ta cũng không quan tâm đến lời nói bậy bạ của lão gia hỏa Long Chấn Lôi kia dâu."
"Ngài còn gọi ta là cô nương, chẳng lẽ Nhược Lan mệnh bạc không xứng làm tôn nữ của ngài sao?" Âu Dương Nhược Lan thống khổ nói.
"Cháu gái ngoan, là ta không xứng làm gia gia ngươi a!" Mã Hách nhất thời cảm động đến nỗi lệ nóng lưng tròng. Hắn cả đời bơ vơ, năm đó lại thầm mến bà nội nhưng không thành, vì thế chung thân chưa lập gia đình, đến hiện tại còn là đơn thân, đột nhiên lại có được một người cháu gái trí tuệ như vậy làm cháu gái làm sao không cảm động a!
"Gia gia!" Âu Dương Nhược Lan thừa cơ ở dưới xe ngựa quỳ xuống trước mặt Mã Hách khiến cho Mã Hách hấp tấp nhảy xuống yên ngựa, đem Âu Dương Nhược Lan kéo lên, hai người nhất thời ôm nhau khóc ồ lên. Một màn cảm động này, làm cho Đại Hán bên kia có mấy người lau nước mắt, có thể thấy được Âu Dương Nhược Lan thủ đoạn cỡ nào a!
Bần đạo trong lòng âm thầm cảm thán, bội phục. Có thể nhanh như vậy đem cái bất lợi chuyển thành có lợi, tâm kế của nữ nhân này thật sự rất cao, cái khác không nói, ít nhất từ nay về sau, Mã Hách tuyệt đối trở thành tâm phúc đáng tin của nàng. Kêu một tiếng gia gia liền thu được kiếm thánh, thực dễ như hái hoa. Không đợi ta cảm khái xong, người ta bên kia lại tiếp tục biểu diễn.
"Vốn, tài cán của mấy vị hoàng tử ca ca đều ở trên tiểu muội, nhân thức người nào làm chủ soái đều so với ta mạnh hơn trăm lần, tuy nhiên bởi vì ta là nữ lưu nhỏ bé, các ca ca từ nhỏ đều được giáo dục qua thân sĩ cao đẳng, vì thế nêu cao tinh thần thân sĩ ưu tiên cho nữ lưu, mới để cho ta làm chức chủ soái này. " Âu Dương Nhược Lan sau khi từ trong lòng Mã Hách rời ra, khóc lóc nức nở nói, "Nhưng không ngờ, hôm nay Long lão gia tử đối với một người lĩnh quân là nữ tử ta lại bất mãn, thậm chí còn liên lụy mấy vị ca ca bị nhục mạ, Nhược Lan thật sự tội ác tày trời."
Âu Dương Nhược Lan thật sự là lợi hại, nói mấy câu liền đem cơn buồn bực của mấy vị hoàng tử hoàn toàn phá tan, vẻn vẹn chụp lên đầu bọn hắn cái mũ thân sĩ, liền đem mấy tên gia hỏa này chuốc cho choáng váng. Điều này bất quá cũng chỉ là bậc thang cho bọn họ hạ đài mà thôi, cho dù không choáng váng cũng phải như vậy, bằng không thật sự có thể cùng Âu Dương Nhược Lan trở mặt sao? Kỳ thật mọi người trong lòng cũng đều hiểu được, Âu Dương Nhược Lan là dựa vào bổn sự mới ngồi lên vị trí này.
"Mắc mớ gì tới nàng chứ, bất quá là lão già không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không cần để ý tới hắn." Đại hoàng tử đầu tiên mở miệng trấn an nói, "Đến đây lau mặt trước nào!" Nói xong ôn nhu đưa khăn tay lên.
" Đúng vậy, hắn kỳ thật chính là châm ngòi ly gián thôi, chúng ta làm sao có thể bị mưu kế thô thiển như vậy qua mặt chứ." Tam hoàng tử không cam lòng yếu thế nói, "Ta tới đỡ ngươi!" Nói xong muốn xuống ngựa đem Âu Dương Nhược Lan đỡ lên xe ngựa.
"Đa ta các đại ca, nếu không nhờ các người ta còn không biết Long lão gia tử luôn ngay thẳng cũng là biết châm ngòi ly gián nữa chứ!" Âu Dương Nhược Lan giả vờ tỉnh ngộ nói.
Gia gia sau khi nghe được lời này, là vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ thật những lời này đều là ta dạy cho hắn nói, lấy cá tính của hắn mà nói, thật sự chính là khả năng không lớn mà nói ra. Những lời này tuy rằng đã bị mất thám của chúng ta reo rắc khắp nơi, nhưng mà bần đạo lại ngại nó truyền đi quá chậm, cho nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy, kêu gia gia tại trước quân trận nói ra, tốc độ truyền bá quả thật rất nhanh, hơn nữa còn có thể trực tiếp kích thích mấy tên gia hỏa cao ngạo, nhưng không ngờ bị Âu Dương Nhược Lan chỉ dùng mấy câu đã dập tắt, ngược lại còn nhân cơ hội củng cố địa vị của nàng.
Trộm gà bất thành còn mất nắm thóc, gia gia và ta đều buồn bực a! Bất quá kế hoạch vẫn phải tiếp tục a? Gia gia bất đắc dĩ, nhưng bất chấp, lại mở miệng cười hì hì nói :" Cô nương mới vừa nói tài cán của mấy vị ca ca đều hơn xa ngươi, lời này ta cũng không dám gật bừa a!"
" Đây đều là câu nói từ chân tâm của Nhược Lan, Long lão gia tử không tin thì thôi!" Âu Dương Nhược Lan hiện tại nói chuyện với gia gia bắt đầu càng thêm cẩn thận, sợ lại bại lộ cái gì. Tuy rằng vừa rồi nàng đã xử lý ổn thỏa âm mưu ly gián của gia gia, nhưng mà ai biết lão gia hỏa phía sau còn có cái ám chiêu gì hay không a?
"Ha ha, không phải ta không tin mà là thật sự khó có thể tin?" Gia gia cố tình khó xử nói :" Ngươi nếu nói hai tên gia hỏa trong đại lục tứ kiệt kia so với ngươi mạnh hơn, đây cũng thì thôi. Nhưng mà chẳng lẽ tên nhị hoàng tử phế vật của Tạp Đặc kia cũng có thể mạnh hơn ngươi sao? Cũng có thể đặt song song cùng với tứ kiệt, đây quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của toàn bộ người trên đại lục a. Tam hoàng tử, ngươi có thể thừa nhận mình và con chó kia cùng một cấp bậc sao?"
" Hừ!" Tam hoàng tử đương nhiên không ngốc, vào lúc này hắn nào dám ứng tiếng theo gia gia chứ? Nhưng là phải bảo hắn thừa nhận mình và con chó kia cùng một cấp bậc, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Cho nên hắn hừ một tiếng rồi không nói. Thế nhưng như vậy cũng chẳng khác gì là thừa nhận lời nói của gia gia. Nhưng mà hắn cùng Tạp Đặc dù sao cũng là liên quân a? Chỉ bằng điểm này, cho dù là xuất phát từ lễ phép, hắn cũng nên cùng nhị hoàng tử Tạp Đặc biện giải mới đúng.
" Ngươi, ngươi dám sỉ nhục ta!" Nhị hoàng tử Tạp Đặc tức giận nói, hắn cũng mau chóng bị chọc cho giận điên lên. Nhìn thấy tam hoàng tử không ngờ không đứng ra nói giúp cho mình, trong lòng lập tức đối với tam hoàng tử sinh ra oán hận vô cùng.
"Nhị vương huynh không nên tức giận. Tài trí của ngài vượt xa tiểu muội, mọi người đều biết." Âu Dương Nhược Lan vừa nhìn liền minh bạch ý tứ của gia gia, vội vàng khuyên nhủ nói :"Ngài chính là ngàn vạn lần đừng trúng bẫy của người ta." Đồng thời nàng hướng tam hoàng tử nháy mắt một cái.
" Đúng vậy a, ngươi thông minh lanh lợi, anh tuấn tiêu sái, mọi người chúng ta đều biết." Tam hoàng tử sau khi nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Nhược Lan, trong lòng nhiều ít cũng biết mình có chút làm quá. Tuy rằng trong lòng rất là chán ghét hắn. nhưng mà mặt ngoài cũng không muốn có xung đột a?
Cho nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ giả bộ thân thiết, hơn nữa khen ngợi nhị hoàng tử hai câu. Đáng tiếc, hắn bất quá là hợp với tình hình thuận miệng nói hai câu, một chút cũng không có ý khác, nhưng không ngờ lại rước lấy đại phiền toái.
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 394: Túc oán tình cừu (1)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Vị nhị hoàng tử kia được xưng là hoàng tử xấu nhất trên đại lục, mặt rỗ, béo mập, trên mặt còn có cục bớt không nhỏ, khuôn mặt không ra khuôn mặt, khí chất không ra khí chất, kêu hắn là anh tuấn tiêu sái khỉ gió gì đó không phải là rõ ràng châm chọc người ta sao? Tam hoàng tử bản thân sau khi thuận miệng nói ra liền lập tức nhận ra có điểm không đúng, hắn nhìn về khuôn mặt rỗ của nhị hoàng tử liền thất thần, trên mặt còn bảo lưu nụ cười mỉm tập quán của hắn.
Bởi vì hiệu quả của ma pháp khuếch đại âm thanh còn đang duy trì, cho nên đối thoại giữa bọn họ một tia cũng không thoát của tai đám người Đại Hán bên kia, tức thì chính là một trận người ngựa ngã ngửa.
"Ha ha!" Đại Hán bên kia nổ ra một trận cười to oanh động, ra đến ngoài vài chục dặm cũng có thể nghe thấy.
"Anh tuấn tiêu sái? Ha ha!" Tướng lãnh bên Đại Hán không ngừng lặp đi lặp lại cau nói này.
Đừng nói Đại Hán, cho dù là người của liên quân bên này cũng nhịn không nổi, cả đám đều quay lưng đi, toàn thân không ngừng rung rinh. Thậm chí Âu Dương Nhược Lan chính mình cũng không biết khi nào bất giác đã lấy tay che miệng lại. Mà đại, tam hoàng tử lại không có chút cố kỵ, càng trực tiếp lấy tay ôm bụng.
"Ô! Các ngươi tất cả đều khi dễ ta!" Nhị hoàng tử Tạp Đặc giống như hài tử kêu gào chạy đi. Theo phía sau hắn là mấy tướng lãnh Tạp Đặc hùng hăng trợn mắt nhìn tam hoàng tử vài lần, bất đắc dĩ đi theo chủ tử của mình.
" Nhị điện hạ!" Âu Dương Nhược Lan phí công kêu hai tiếng, lại phát hiện nhị hoàng tử Tạp Đặc căn bản không để ý tới, đã sớm chạy xa. Nàng chỉ đành dừng lại, xoay người hướng gia gia lạnh lùng nói :" Long lão gia tử, ngài là một vị nguyên soái tung hoành thiên hạ, chua ngoa như vậy không cảm thấy mất thân phận sao?"
"Ha ha! Ta là nguyên soái, các hạ cảm thấy ta không phải sao!" Gia gia cuồng tiếu nói :" Nhìn xem các ngươi vu cho cháu ta các tội danh gì, lớn nhỏ có đến một trăm bảy mươi tám điều, con tư sinh của hắn thì cho hắn đến bốn mươi đứa, hắn mới mười lăm a? Tiểu tử này thật đúng là đủ tài giỏi nha? Ha ha!"
"Ha ha, tiểu thiếu gia quả nhiên lợi hại!" Tướng lãnh xung quanh gia gia cũng là cười không ngừng.
Bần đạo không tin được bị câu châm chọc này của gia gia làm cho suýt tức chết, mười lăm tuổi có đến bốn mươi đứa con tư sinh? Mệt chết ta cũng làm không được a. Cái tên gia hỏa phụ trách đặt cho ta tội danh này có phải là thiếu i ốt hay không a?
"Phì!" Âu Dương Nhược Lan thực ra còn là một cô nương, nghe nói như thế, mặt nhất thời đỏ lên, thở nhẹ ra một cái, cười lạnh nói :" Lão gia tử, ta lần này dẫn dắt đại quân cũng không phải là cùng ngài thảo luận vấn đề này. Ta chỉ hỏi ngài một câu, mười ba hành tỉnh Đại Hán các ngươi chiếm đoạt, ngài rốt cuộc trả hay là không?"
"Hừ, gì mà chiếm đoạt?" Gia gia cười lạnh nói :"Đây là dịa phương của quốc gia khác bị Tạp Đặc chiếm đoạt, chúng ta chỉ thay Phù Nghê Nhã công chúa tới đòi lại đất đai? Có trả cũng không đến lượt Tạp Đặc các ngươi chứ?"
"Ha ha, các ngươi đừng tưởng rằng, tùy tiện tìm người giả mạo công chua cái vương quốc kia thì vô sự. Chúng ta thẳng cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua thân phận của nàng." Âu Dương Nhược Lan khinh thường nói :" Cho nên, ta khuyên các hạ vẫn là nên nhanh chóng đem những nơi này giao ra đây mới tốt. Bằng không, chúng ta sẽ không khách khí."
"Hừ, vậy ngươi cứ không khách khi đi!" Gia gia cười lạnh nói :"Dù sao vốn các ngươi cũng không có ý định khách khí, không phải sao?"
"Ha ha, vậy cũng đừng trách ta!" Âu Dương Nhược Lan cười a a nói :"Nghe nói Long gia các ngươi lại xuất hiện một vị cao thủ cấp kiếm thần, không biết có đúng hay không nhỉ?"
"Hừ, đúng thì như thế nào?" Gia gia cười lạnh nói.
"Vừa vặn chúng ta nơi này cũng có một vị, không bằng gọi hắn ra luận bàn một chút, nếu các ngươi thua, thì nhanh chóng đem địa phương giao cho ta đi!" Âu Dương Nhược Lan cười nói.
"Vậy nếu các ngươi thua thì sao đây?" Gia gia hỏi ngược lại.
"Chúng ta thua, thì ngày mai lại đánh tiếp." Âu Dương Nhược Lan nghịch ngợm cười nói, "Ta chắc chắn là sẽ không lui binh."
"Ha ha, nữ hài tử khá lắm, chẳng thể trách ngươi có thể làm được nguyên soái, chơi xấu đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy." Gia gia cười cười, đột nhiên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói :" Kêu A Nhĩ Bá Đặc ra đi."
"Được thôi!" Âu Dương Nhược Lan cười đáp ứng một tiếng, tự mình đến trước chiếc xe ngựa phía sau thứ hai, nhẹ nhàng nói :"A Nhĩ Bá Đặc gia gia, hết thảy đều phải dựa vào ngài rồi."
"Ha ha, được, thỉnh nguyên soái đại nhân yên tâm." Từ bên trong truyền ra một thanh âm ôn hòa có sức hút, tiếp theo cửa xe mở ra, một vị trung niên nam tử đầy phong dọ bước xuống xe ngựa. Diện mạo người này thập phần anh tuấn, da thịt mềm mại giống như có thê nặn ra nước, bộ dáng tuấn tú kia làm cho Âu Dương Nhược Lan ở bên cạnh có chút ảm đạm thất sắc. Khó tưởng tượng nhất chính là khí chất của người có trí thức trên mặt hắn, thật sự là là cho người ta khó mà tin được, người như vậy không ngờ chính là vị kiếm thần thứ tám trong lịch sử đại lục.
Trên người A Nhĩ Bá Đặc là một bộ lễ phục quý tộc hoa lệ, phẳng phiu thẳng thớm đến một cái nếp nhăn cũng nhìn không thấy, trên lưng đeo một thanh bảo kiếm cổ kính. Cứ như vậy mỉm cười kiêu ngạo đứng ở nơi đó, sát khí tầng tầng, trăm bước tất cả uy phong đều hiển hiện ra, khí độ không giận mà uy làm cho tất cả mọi người ở đương trường kìm lòng không được mà đối với hắn cung kính phát ra từ nội tâm.
A Nhĩ Bá Đặc phi thường hưởng thụ ánh mắt sùng kính của người khác, ngay cả Mã Hách dưới ánh nhìn của hắn cũng phải cúi đầu xuống. Nhưng mà tại thời khắc hắn đang đắm chìm trong sự sùng kính của mọi người thì lại có một thanh âm không hài hòa xuất hiện, đánh tụt đi sự hào hứng của hắn từ nãy giờ.
" A Nhĩ Bá Đặc!" Gia gia cao giọng châm chọc nói :"Vài thập niên không thấy, cái mặt trắng của ngươi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, ha ha!"
"Ha ha!" Các tướng quân Đại Hán thập phần phối hợp đem tiếng cười tối càn rỡ phát ra.
"Đúng là ngươi, vẫn đáng ghét như vậy!" A Nhĩ Bá Đặc biến sắc, lạnh lùng nói :"Ta thật không hiểu, cái tên gia hỏa nhà ngươi là một tên xấu xí, thô lỗ, huyết thống cũng không phải thuần túy hoàng tộc, như thế nào lại được nàng coi trọng đây?"
"Ha ha!" Gia gia đắc ý cười to nói :"Bởi vì ta là một người nam nhân, mà ngươi thì lại giống một nữ nhân hơn!"
"Ngươi, ngươi chỉ là một con ếch xấu xí!" A Nhĩ Bá Đặc tức giận nói.
"Ha ha, ngươi xem ngươi, trong đầu ngươi toàn là lễ nghi quý tộc, ngay cả mắng chửi người cũng không biết, ẻo lả như vậy, làm sao có thể mang lại niềm vui cho nữ nhân." Gia gia khinh thường cười nhạo nói :"Bất quá nói đi thì nói lại, quái vật giống như ngươi thật sự chính là rất hiếm thấy."
" Ta thật sự hối hận lúc trước vì cái gì không có giết ngươi." A Nhĩ Bá Đặc oán hận nói :" Đem cái tên Thiên Sát chuyên phá hỏng chuyện tốt của ta kêu ra đây. Hừ, vốn nghĩ đám Long gia các ngươi tuy rằng không phải vương thất, nhưng nói như thế nào cũng là một danh môn vọng tộc, nhưng không ngờ nguyên lai lại nuôi giấu đệ nhất sát thủ đại lục."
"A?" Tất cả mọi người hai phe ở đây đều bị lời nói của A Nhĩ Bá Đặc hù dọa. A Nhĩ Bá Đặc từng mấy lần bị thúc tổ ám sát, tự nhiên biết Thiên Sát là cao thủ cấp bậc kiếm thần, nhưng thực ra hắn không biết thúc tổ là người Long gia, còn tưởng rằng bất quá là tạm thời được Long gia thuê mà thôi. Thẳng đến khi tin tức trong Thanh Long quân đoàn đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ cấp bậc kiếm thần truyền vào tai hắn, hắn mới giật mình che miệng, lập tức đã hiểu ra vị cao thủ này khẳng định là Thiên Sát. Sau đó hắn lại đặc biệt hỏi thăm một số binh lính Tạp Đặc nhìn thấy thúc tổ xuất thủ, rốt cục xác nhận sự thật này.
Sau khi mới vừa biết được tin tức này, kỳ thật đúng là bản thân A Nhĩ Bá Đặc cũng thập phần khiếp sợ, danh dự Long gia ở trên đại lục là rõ như ban ngày, cho dù là địch nhân của Long gia đều không thể không bội phục. Người Long gia, phẩm chất chính trực, cho nên A Nhĩ Bá Đặc hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Sát mang đầy xú danh chính là người của Long gia. Hôm nay hắn đặc biệt ở trước mặt mọi người vạch ra, chính là muốn hoàn toàn phá hoại danh dự của Long gia.
"Ha ha!" Gia gia ngửa mặt lên trời cười to nói :" A Nhĩ Bá Đặc, tiểu tử ngươi nguyên lai cũng học đòi nói dối trước mọi người sao?"
" Hừ! Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi kêu cái tên cao thủ kia đi ra, ta liền có biện pháp chứng minh thân phận của hắn." A Nhĩ Bá Đặc cười lạnh nói.
"Không cần kêu!" Gia gia lạnh lùng nói.
"Vì sao?" A Nhĩ Bá Đặc khinh thường hỏi, "Ngươi sợ sao?"
"Không phải. Đó là bởi vì..." Gia gia chỉ vào cái mũi của mình khinh miệt cười nói, "Đối thủ của ngươi chính là, ta!"
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 394: Túc oán tình cừu (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
"A!" Toàn bộ đều lên tiếng kinh hô, thậm chí cha ta cũng kinh ngạc kêu lên.
" Ngươi? Điều đó không có khả năng! Ngươi là một người tàn phế!" A Nhĩ Bá Đặc chấn động, "Ha ha!" Gia gia cuồng tiếu, tiếp nhận một cái hộp gỗ trên tay của ta, nói :" Trước kia thì đúng là vậy, nhưng mà hiện tại, bởi vì sự tồn tại của hắn, ta đã không phải nữa!" Nói xong, gia gia nhẹ nhàng mở hộp ra, khí tức lạnh như băng của sương bi chi thương truyền rất xa ra ngoài.
" Thượng cổ thần khí - sương chi bi thương!" Gia gia cầm trong tay bảo kiếm, dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, chậm rãi đứng lên, sau đó hai chân chậm rãi cách mặt đất, cứ như vậy không cần điểm tựa phiêu phù lên.
" Người giữ thanh kiếm này, sẽ được sự chúc phúc của thần, do đó có thể được lực lượng vô cùng, tổn thương nho nhỏ ở chân, căn bản không đáng quan tâm." Gia gia mỉm cười giải thích nói.
" Ngươi là từ đâu lấy được?" A Nhĩ Bá Đặc không thể tưởng tượng nổi.
"Ha ha!" Gia gia đắc ý nói :" Đương nhiên là do cháu trai bảo bối tìm cho ta, các ngươi rất kinh ngạc phải không? Ha ha, hắn trước khi đi cũng đã tính đến các ngươi sẽ có hôm nay, cho nên đều đã an bài xong hết, các ngươi còn có lời gì để nói không!"
" Ha ha, lão gia tử ngài nói thật là dễ nghe, nhưng mà ta cũng không tin, thanh kiếm này thần kỳ như vậy, có thể làm cho lão nhân với thân thể tàn tật vài chục năm trở thành tuyệt thế cao thủ." Âu Dương Nhược Lan cười nói :" Ngài vừa rồi nhắc tới cháu trai ngài, ta đích xác rất bội phục trí mưu của hắn, nhưng mà hắn được xưng là âm hiểm quân thần, khó bảo toàn không dạy ngài mấy chiêu đến lừa gạt chúng ta, dường như hắn vài lần đều dựa vào lừa gạt để thủ thắng thì phải?"
"Không sai tên tiểu tử kia lần trước tại trên Thánh sơn trá thắng ta một lần, lúc ấy rõ ràng là Mã Hách đại sư thắng, nhưng mà ta lại nhất thời không may mắc mưu của hắn, lại tự động nhận thua, nhớ tới là tức mà!" Tam hoàng tử kêu lớn, "A Nhĩ Bá Đặc gia gia, ngài nhất định đừng tin hắn, hắn hiện tại nhất định là phô trương thanh thế."
" Không quản hắn có phải hay không phô trương thanh thế, ta cũng muốn xem thử sao!" A Nhĩ Bá Đặc nói xong, liền lắc mình đi tới cách thành chưa đến ba trăm thước, nói, "Ngươi thật sự dám ra đây ứng chiến?"
" Ha ha, đương nhiên, ta chờ đợi ngày này đã đến vài chục năm." Gia gia bi phẫn cả giận nói :"Ngươi có biết mùi vị bì người bạn tốt mà mình tín nhiệm bán đứng chưa? Ngươi có biết mùi vị vài chục năm chỉ có thể ngồi là như thế nào không? Ngươi có biết ta mất đi thần khí gia truyền thống khổ thế nào không? A Nhĩ Bá Đặc, ngươi chuẩn bị hứng chịu lấy sự tức giận của ta đi!"
" Ngươi câm miệng!" A Nhĩ Bá Đặc cơ hồ đồng thời cũng bi phẫn giận dữ hét :" Ta chỉ biết là, ta vĩ đại như thế mà không có được nàng, thống khổ cả đời, còn ngươi thì thô tục, ít nhất vẫn cùng nàng sinh sống khoái hoạt cùng nhau mười mấy năm, ta rất không phục. Ta muốn ngươi thống khổ, thống khổ vĩnh viễn. Ngươi đi chết đi."
Thống khổ và bi phẫn hai người đều nói ra, cuối cùng cảm xúc đồng loạt phẫn nộ tới cực điểm, tiếp theo, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thê lương giằng xé, hướng về đối phương mãnh liệt đánh tới. Đấu khí của bọn hắn đều khuếch trương tới cực hạn, đem bọn ho bọc thành một khỏa lưu tình màu bạc, ở giữa không trung va chạm ác liệt với nhau.
Chỉ nghe 'phanh' một tiếng thật lớn, hai khỏa lưu tinh chạm vào nhau tạo thành một lằn sóng thật lớn, tức thì khói bụi nổ lên bốn phía. một đạo sóng xung kích mạnh mẽ lan tỏa ra, cả mặt đất đều chớp lên. Bất quá, hiển nhiên, gia gia được dồi dào ma lực của sương chi bi thương cung cấp, mức độ đấu khí hùng hậu cao hơn A Nhĩ Bá Đặc không chỉ một bậc. Cho nên sóng xung kích hướng về tường thành yếu hơn một chút, nhưng mà mặc dù như thế, chiến sĩ trên tường cũng cơ hồ đều bị chấn ngã, rất nhiều người xui xẻo bị ném vào trong thành. Ngay cả trên tường thành cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt rất nhỏ.
Bần đạo sau khi thấy hai người bọn hắn tiếp chiến, Cái Thứ lại không ở bên người, ta vẫn không thể bại lộ thân phận chính mình, dành phải vọt đến sau lưng phụ thân. Phụ thân liếc mắt một cái liền nhận ra ta, nhanh chóng phóng đấu khí ra ngoài bảo vệ cho ta.
Mà liên quân phía sau A Nhĩ Bá Đặc lại càng thê thảm, bị xung kích chấn cho người ngựa đổ rạp, ít nhất cũng phải có trên trăm con ngựa trực tiếp bị đánh chết, rất nhiều người đều bị đấu khí nhận của gia gia gây thương tích, thiếu tay thiếu chân còn tính là tốt, rất nhiều người nếu không phải là bị chém ngang eo không thì bị chia làm hai mảnh, nơi nơi đều là máu tươi đầm đìa. Hai cái xe ngựa quý báu lại càng vỡ tan nát, đã xem như hoàn toàn hỏng. Âu Dương Nhược Lan cùng vài vị hoàng tử mặc dù được các cao thủ như Mã Hách bảo vệ, không có thương tổn đến một sợi lông, nhưng mà như cũ bị cảnh tượng thê thảm trước mắt dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể không ngừng run run.
" Đi nhanh lên!" Mã Hách nắm thời cơ nói. Nói xong, hắn ôm lấy Âu Dương Nhược Lan, liền chạy về phía sau, ngay cả lên tọa kỵ cũng không. Những người khác cũng nhanh chóng che chở chủ tử của mình hốt hoảng mà chạy. Âu Dương Nhược Lan nằm mơ cũng không nghĩ ra, mấy người nàng đứng quan sát cách xa máy trăm thước như thế mà thiếu chút nữa đã bị ngộ thương rồi. Chiến đấu giữa kiếm thần thật sự là quá kinh khủng, căn bản đám người không cùng cấp bậc như bọn hắn có thể quan chiến.
Sau khi khói bụi tan hết, chúng ta kinh ngạc phát hiện gia gia ngạo nghễ di động giữa không trung, mà A Nhĩ Bá Đặc lại ngồi trên mặt đất, một vết cắt rất rõ ràng từ mắt trái của hắn kéo dài đến khóe miệng bên phải, nguyên nhân là đấu khí hộ thân của hắn không thể đỡ kiếm phong của gia gia, đồng thời bị kiếm phong của gia gia vĩnh viễn lưu lại vết sẹo, nói cách khác A Nhĩ Bá Đặc đang há hốc vì khuôn mặt cả đời trân quý nhất của mình.
"Ha ha, ngại quá, A Nhĩ Bá Đặc, đem khuôn mặt ngươi thích nhất phá hỏng." Gia gia vui sướng cười nói.
" Đây không phải thần khí, mặt trên nó tất cả đều là lực lượng tử vong cùng hủy diệt, đây là ma khí, ngươi đem linh hồn bán cho ma quỷ, mới đổi lấy được lực lượng." A Nhĩ Bá Đặc lại không để ý tới châm chọc của gia gia, mà là tức giận mắng :"Ngươi là ma quỷ, ngươi không xứng với sự yêu mến của thánh nữa. Không xứng! Ta muốn giết ngươi."
"Ha ha, giết ta, quá buồn cười, ngươi có bản lãnh này sao?" Gia gia khinh thường nói :" Tất cả chuyện này đều là ngươi bức ta, ngươi đi chết đi!" Nói xong hắn nâng tay chính là một cái siêu cấp đấu khí trảm, đấu khí màu vàng biến thành một cái đấu khí nhận hình trăng, chém thẳng đến A Nhĩ Bá Đặc, hiển nhiên gia gia là muốn đem A Nhĩ Bá Đặc bổ thành hai mảnh.
"Hừ!" A Nhĩ Bá Đặc lúc này lại là cực kỳ bình tĩnh, hắn không đón đỡ công kích của gia gia, mà nhanh nhẹn lắc mình tránh đi. Đấu khí nhận trên mặt đất cày thành một cái rãnh nông, sau đó vọt tới đoàn người bên liên quân phía sau, nó giống như một thanh cương đao sắc bén vô cùng, nơi nó đi qua, vô luận người hay ngựa đều bị chém thành hai mảnh, cho dù là Mã Hách cũng không dám đón đỡ, thành thật trốn ở một bên, mặc cho đấu khí nhận vượt qua bên cạnh hắn, tàn sát chiến hữu của hắn.
Đấu khí nhận này cuối cùng bay ra hơn ngoài ngàn thước mới biến mất, mà trên một đường này ít nhất cũng đã giết hơn mười người, mấy chục người thì bị cắt chân tay. Tốc độ của nó quá là nhanh, lại là ở sau lưng bay tới, căn bản không có cách nào né tránh. Cho dù là cao thủ như Mã Hách cũng không dám đón đỡ, thật sự sợ có chuẩn bị sẵn, vẫn có thể làm bị thương Âu Dương Nhược Lan ở trong ngực. Sự thật hắn, Mã Hách sớm đã bị đấu khí nhận này của gia gia hù dọa, thân là kiếm thánh có thể đem đấu khí nhận bổ ra mấy chục thước là chấm dứt, cùng so với gia gia có thể chém đến hơn ngàn thước độ chênh lệch thực sự rất lớn, hắn có thể không sợ sao? Làm sao có thể còn dám đón đỡ sao?
Đừng nói là Mã Hách, cho dù là bần đạo hay phụ thân cũng đều hoảng hồn, phụ thân ngay cả thấy đều chưa thấy qua, cơ hồ bị thực lực khủng bố của gia gia làm cho sợ choáng váng. Mà bần đạo cũng nhìn thấy qua bổn sự của siêu cấp cao thủ thú hoàng, cho nên biết thực lực của gia gia bây giờ cộng thêm trợ lực của sương chi bi thường, dã muốn so với thú hoàng kém không bao nhiêu.
"Ha ha, tên ngu xuẩn bán đứng linh hồn cho ma quỷ. Ngươi đạt được lực lượng càng lớn, cái giả phải trả lại càng cao, chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy ngươi cũng không hiểu sao?" A Nhĩ Bá Đặc cười lạnh nói cười lạnh nói :"Hơn nữa, thực lực như vậy căn bản không phải là thân thể nhân loại bình thường có thể thừa nhận, ta muốn xem ngươi có thể chống cự bao lâu?"
"Ha ha, chống được đến khi ngươi chết." Gia gia hưng phấn cười, hướng A Nhĩ Bá Đặc phát khởi công kích điên cuồng. Hắn hoàn toàn là lấy tâm tính mèo vờn chuột, trêu đùa A Nhĩ Bá Đặc, hơn nữa để cho chúng ta đang trên tường thành tham chiến, triển lãm tinh túy nguyên bản của Long gia mật kiếm.
Thần long thê hoàng trảm, thần long phá nguyệt bôn tập trảm, thần long bách liệt trảm, thần long điêu linh trảm, thần long tập thiên trảm, thần long lôi đình trảm, thần long phá quân trảm, thần long liệt phách trảm, thần long vô hối trảm, thần long tuyệt hồn trảm, thần Long cuồng lan trảm, các loại tuyệt chiêu của Long gia mật kiếm, được gia gia sử xuất, đem A Nhĩ Bá Đặc đánh cho chật vật không chịu nổi, tránh né xung quanh.
Nguyên lai bọn hắn phụng mệnh thất công chúa ở chỗ này bố trí phòng ngự, đề phòng Thú Nhân tập kích. Nếu nhìn thấy nhân loại xuất hiện, phải lập tức bảo vệ, bí mật đưa đến địa điểm an toàn, sau đó cấp báo cho công chúa biết. Khắc Lý đồng thời nghe được chuyện tình của liên minh phản Hán, lập tức liền minh bạch ý đồ bất hảo của thất công chúa. Tuy rằng nhìn bộ dáng không đến mức muốn đương trường giết ta, chỉ sợ cầm tù vẫn là tránh không khỏi.
Minh bạch thái độ của Ngõa Nạp rồi, Khắc Lý không dám khinh thường, liền dẫn dắt phi long kỵ sĩ ban ngày ẩn nấp, ban đêm chạy đi. Phi hành vào buổi tối, xác suất bị phát hiện quá thấp, ban ngày nghỉ ngơi, Khắc Lý đi kiếm thức ăn, lấy bản lãnh của hắn thật sự dễ như trở bàn tay. Hơn nữa nơi hoang vắng ở Ngõa Nạp rất nhiều, cho nên một đoạn đường từ ma thú chi sâm đến biên cảnh Đại Hán cũng không có bị Ngõa Nạp phát hiện. Cho dù ngẫu nhiên vài người nhìn thấy cũng đều bị Khắc Lý thi triển pháp thuật xóa trí nhớ.
Hắc hắc, nếu phi long của Khắc Lý cũng còn giữ bí mật được như thế, vậy cũng không ngại tại thời khắc mấu chốt cho chi kỵ binh này xuất hiện. Đội quân phi hành hành động chính là nhanh a, nghe nói đại văn tử của Khắc Lý e ngại tốc độ bay của rồng chậm, cư nhiên một đường đều dụng cuồng phong gia tốc giúp cho bọn hắn, thật sự là rất mãnh liệt. Bất quá bởi vì tạo hình của muỗi thật sự rất kinh người, nên Khắc Lý bình thường cũng khêu nó dụng ẩn thân thuật giấu ở một bên.
Trời ạ, cái tên gia hỏa Khắc Lý này theo ta một thời gian thật sự học được rất nhiều a. Sủng vật ở một bên ẩn thân này so với Cái Thứ còn mạnh hơn, nó nếu một khi khai chiến đột nhiên xuất hiện, ai chịu được nó đánh lén a? Mân nhi dường như sau khi thấy thứ này cũng dường như hâm mộ, ý vị trách ta không mang theo nàng đi, đổ mồ hôi, dường như lúc có nghe nói sau khi cùng với thất công chúa đấu đá, nàng liền lập tức chạy trốn, có thể trách ta không mang theo nàng đi sao?
Bọn hắn mang theo mấy chục xe chứa đồ ta cần, mặt khác còn có năm nghìn quân dực nhân, phần lớn đều được ta an bài tại một địa điểm phi thường bí mật ở ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ. Ta còn sợ để lộ tin tức nên nói với gia gia điều đi mấy vạn đại quân, đem ba mươi dặm xung quanh nơi đóng quân của dực nhân toàn bộ bỏ trống, một bóng người cũng không có. Bởi vì chuyện tình ta cần làm sau này cần tuyệt đối giữ bí mật, một khi tiết lộ ra ngoài, kế sách này sẽ mất hết tác dụng.
Tiếp theo trong vài ngày sau. các dực nhân ban ngày đều là ban ngày ngủ, sau khi trời hoàn toàn tối đen mới bay ra ngoài. Tại đến khi trước khi trời sáng mới trở về, cứ thế lập lại vài đêm, mới xem như đại công cáo thành. Mà lúc này, đại quân Âu Dương Nhược Lan dẫn dắt đã bao vây ở bốn mặt rồi.
Âu Dương Nhược Lan lần này quân dung cực thịnh, hoàn toàn bất đồng so với lần trước Tây Tư Nhĩ thân vương suất lĩnh đại quân Tạp Đặc. Quân đội lần đó của Tạp Đặc tinh nhuệ thì ít, còn phải góp nhặt mới đủ số, thế nhưng hơn hai trăm vạn quân lần này đa số đều là tinh nhuệ, cho nên quân dung hoàn toàn khác. Từ hạ trại đến canh gác đều là ngay ngắn rõ ràng. Gia gia khi dẫn theo vài vị tướng lãnh ở đầu tường thành quan sát, cả đám người nhìn thấy đều chau mày, đều là vị địch nhân thế đại mà lo lắng. Bần đạo cũng có mặt ở đó, bát quá là đóng giả một thị vệ bên cạnh gia gia, người khác ai cũng không nhận không ra ta.
Khi liên quân tại cách mười dặm ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ hạ trại, Âu Dương Nhược Lan lại mang theo đoàn người đi tới ngoài thành. Bọn hắn nhân số không nhiều, vẻn vẹn mấy nghìn người mà thôi, nhưng mà vừa nhìn liền biết tất cả đều là hạng người anh dũng thiện chiến, lẫm lẫm sát khí từ thân bọn hắn phát ra cách xa như vậy mà chúng ta còn cảm giác được. Bọn hắn bảo vệ hai chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở cách cửa thành ngoài ngàn mét.
Đi theo xe ngựa đều có mặt các đại nhân vật, đại hoàng tử của Kham Mạt Tư đế quốc, tam hoàng tử của Mỹ Cách Lam đế quốc, nhị hoàng tử của Tạp Đặc vương quốc, thổ chi kiếm thánh Mã Hách, cùng với hai gia hỏa khác vừa nhìn là biết là cao thủ. Rèm cửa trên xe ngựa mở ra, thân thể mảnh mai của Âu Dương Nhược Lan liền hiện ra. Nàng hôm nay một thân quân trang, tuy nhiên quân phục vẫn không thể nào che giấu hết được nét phong tình vạn chủng làm rung động lòng người của nàng.
"Trước tiên xin giới thiệu, ta chính là Âu Dương Nhược Lan. Xin hỏi, ngài có phải là Long gia lão gia tử đại danh đỉnh đỉnh không?" Âu Dương Nhược Lan mỉm cười hướng về gia gia hỏi. Thanh âm của nàng khá nhỏ, nhưng mà dưới sự trợ giúp của ma pháp sư sau lưng nàng, chúng ta tuy rằng ở cách xa nhưng mà vẫn là nghe thấy rất rõ ràng.
"Ha ha, không sai, ta chính là Long Lôi Chấn!" Gia gia hào sảng cười nói :" Tiểu cô nương không tệ a, tuổi như vậy đã có thể thống soái hơn hai trăm vạn đại quân, thật sự khiến cho lão già ta cảm thấy xấu hổ."
" Ha ha, không dám, ta thực ra không phải là thống soái gì, bất quá là vài vị điện hạ nhương nhịn nữ tử ta mà thôi." Âu Dương Nhược Lan vội vàng khiêm tốn nói. Nàng cũng không muốn đắc tội với mấy vị hoàng tử bên cạnh.
" Ha ha! Ta thấy không nhất định là vậy!" Gia gia cười to nói :" Nghe nói cô nương đa tài, từng viết xuống ' Mân nhi sơ hiện, liên thành thảm khóc, công chúa giận dữ, lửa đốt cố đô, nực cười liên quân, nam nhi trăm vạn, toàn bộ thư phục (phục tùng nữ nhân), hỏi thánh chiến khói lửa, ai chấn hùng phong?", có phải thế không a?"
"Đều là lời nói đùa thôi, không nên coi là thật!" Âu Dương Nhược Lan vội vàng nói. Nàng cảm giác có chút không ổn, bởi vì chủ đề của gia gia, một mực có tính ly gián, dường như chính là rất rõ ràng, chẳng lẽ bên trong này có âm mưu?
"Ôi chao, nói được những lời này đều là thật, quả thực rất thật." Gia gia cười nói :"Bất quá hiện tại cô nương đã xuất hiện, cũng không thể để các nàng cùng nhau giành hết mỹ danh a, cho nên lão đầu tử là thiếu gấm chắp vải thô, cho ngươi thêm hai câu, chớ trách, chớ trách." Nói xong hắn hơi khoát tay, người bên dưới lạp tức đem một khối da thú lớn bao trùm hai bên tường thành nhấc lên, lộ ra phía dưới hai hàng chữ to, 'tam đại đế quốc, nam nhi chết hết, nếu luận ai cường, Âu Dương cô nương'! Những lời này khắc to rõ, mỗi chữ đều lớn như đầu trâu, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn không thấy cũng không quan trọng, gia gia đã sắp xếp đâu vào đây, khi hai hàng chữ hiện ra, các tướng sĩ của Đại Hán cũng đồng loạt hô lên :"Tam đại đế quốc, nam nhi chết hết, nếu luận ai cường, Âu Dương cô nương!"
Bọn hắn cũng không phải là là hô một lần là xong, vì để cho người bên liên quân đều có thể nghe được rõ ràng, tướng sĩ Đại Hán chính là liên tiếp hô nhiều lần mói dừng. Nhất thời, liên quân bên kia sắc mặt của mọi người rất khó coi. Trên mặt các lão gia đều rướm hồng, còn Âu Dương Nhược Lan thì trắng bệch, nàng đương nhiên biết trúng kế của gia gia, đang xoay chuyển suy nghĩ biện pháp.
" Mã Hách lão ca, chúng ta cũng phải đến hai mươi mấy năm chưa gặp rồi thì phải?" Gia gia vào lúc này lại đột nói với Mã Hách.
"Không sai, vài chục năm không gặp, ngươi có khỏe không?" Mã Hách năm đó cùng gia gia coi như là có chút giao tình, cho nên đáp lời nói. Hơn nữa hiện tại lại cùng lão hữu gặp nhau trên chiến trường, hắn thực sự cũng có chút cảm thán bất đắc dĩ a.
"Ha ha, đa tạ lão ca hỏi thăm, ta hết thảy đều khỏe." Gia gia cười a a nói, không ngờ khẩu phong hắn lại chuyển, hỏi tiếp, "Không biết lão ca ngươi, ở dưới tay Âu Dương cô nương làm thuộc hạ, có cảm giác thế nào a?"
"Ân!" Mã Hách lúc này bị lời nói của gia gia làm cho cứng họng. Hắn là lão kiếm thánh hơn một trăm tuổi, đức cao vọng trọng, địa vị cao cả, hiện tại lại ở dưới tay một tiểu cô nương làm thuộc hạ, đây thật là không dễ nghe a. Nhưng sự thật là như thế, hắn thật là không nghĩ ra cách nào phản bác.
" Mã Hách gia gia!" Âu Dương Nhược Lan kêu nhỏ một tiếng, tiếp theo dòng lệ tuôn rơi, nức nở nói :" Gia gia luôn luôn xem ta như là cháu ruột của ngài, ta cũng một mực coi ngài là thân sinh gia gia mà kính trọng, có từng đối với ngài hơi có chút bất kính chưa?"
"Không có, không có!" Mã Hách vội vàng nói :" Cô nương đừng khóc, ta cũng không quan tâm đến lời nói bậy bạ của lão gia hỏa Long Chấn Lôi kia dâu."
"Ngài còn gọi ta là cô nương, chẳng lẽ Nhược Lan mệnh bạc không xứng làm tôn nữ của ngài sao?" Âu Dương Nhược Lan thống khổ nói.
"Cháu gái ngoan, là ta không xứng làm gia gia ngươi a!" Mã Hách nhất thời cảm động đến nỗi lệ nóng lưng tròng. Hắn cả đời bơ vơ, năm đó lại thầm mến bà nội nhưng không thành, vì thế chung thân chưa lập gia đình, đến hiện tại còn là đơn thân, đột nhiên lại có được một người cháu gái trí tuệ như vậy làm cháu gái làm sao không cảm động a!
"Gia gia!" Âu Dương Nhược Lan thừa cơ ở dưới xe ngựa quỳ xuống trước mặt Mã Hách khiến cho Mã Hách hấp tấp nhảy xuống yên ngựa, đem Âu Dương Nhược Lan kéo lên, hai người nhất thời ôm nhau khóc ồ lên. Một màn cảm động này, làm cho Đại Hán bên kia có mấy người lau nước mắt, có thể thấy được Âu Dương Nhược Lan thủ đoạn cỡ nào a!
Bần đạo trong lòng âm thầm cảm thán, bội phục. Có thể nhanh như vậy đem cái bất lợi chuyển thành có lợi, tâm kế của nữ nhân này thật sự rất cao, cái khác không nói, ít nhất từ nay về sau, Mã Hách tuyệt đối trở thành tâm phúc đáng tin của nàng. Kêu một tiếng gia gia liền thu được kiếm thánh, thực dễ như hái hoa. Không đợi ta cảm khái xong, người ta bên kia lại tiếp tục biểu diễn.
"Vốn, tài cán của mấy vị hoàng tử ca ca đều ở trên tiểu muội, nhân thức người nào làm chủ soái đều so với ta mạnh hơn trăm lần, tuy nhiên bởi vì ta là nữ lưu nhỏ bé, các ca ca từ nhỏ đều được giáo dục qua thân sĩ cao đẳng, vì thế nêu cao tinh thần thân sĩ ưu tiên cho nữ lưu, mới để cho ta làm chức chủ soái này. " Âu Dương Nhược Lan sau khi từ trong lòng Mã Hách rời ra, khóc lóc nức nở nói, "Nhưng không ngờ, hôm nay Long lão gia tử đối với một người lĩnh quân là nữ tử ta lại bất mãn, thậm chí còn liên lụy mấy vị ca ca bị nhục mạ, Nhược Lan thật sự tội ác tày trời."
Âu Dương Nhược Lan thật sự là lợi hại, nói mấy câu liền đem cơn buồn bực của mấy vị hoàng tử hoàn toàn phá tan, vẻn vẹn chụp lên đầu bọn hắn cái mũ thân sĩ, liền đem mấy tên gia hỏa này chuốc cho choáng váng. Điều này bất quá cũng chỉ là bậc thang cho bọn họ hạ đài mà thôi, cho dù không choáng váng cũng phải như vậy, bằng không thật sự có thể cùng Âu Dương Nhược Lan trở mặt sao? Kỳ thật mọi người trong lòng cũng đều hiểu được, Âu Dương Nhược Lan là dựa vào bổn sự mới ngồi lên vị trí này.
"Mắc mớ gì tới nàng chứ, bất quá là lão già không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không cần để ý tới hắn." Đại hoàng tử đầu tiên mở miệng trấn an nói, "Đến đây lau mặt trước nào!" Nói xong ôn nhu đưa khăn tay lên.
" Đúng vậy, hắn kỳ thật chính là châm ngòi ly gián thôi, chúng ta làm sao có thể bị mưu kế thô thiển như vậy qua mặt chứ." Tam hoàng tử không cam lòng yếu thế nói, "Ta tới đỡ ngươi!" Nói xong muốn xuống ngựa đem Âu Dương Nhược Lan đỡ lên xe ngựa.
"Đa ta các đại ca, nếu không nhờ các người ta còn không biết Long lão gia tử luôn ngay thẳng cũng là biết châm ngòi ly gián nữa chứ!" Âu Dương Nhược Lan giả vờ tỉnh ngộ nói.
Gia gia sau khi nghe được lời này, là vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ thật những lời này đều là ta dạy cho hắn nói, lấy cá tính của hắn mà nói, thật sự chính là khả năng không lớn mà nói ra. Những lời này tuy rằng đã bị mất thám của chúng ta reo rắc khắp nơi, nhưng mà bần đạo lại ngại nó truyền đi quá chậm, cho nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy, kêu gia gia tại trước quân trận nói ra, tốc độ truyền bá quả thật rất nhanh, hơn nữa còn có thể trực tiếp kích thích mấy tên gia hỏa cao ngạo, nhưng không ngờ bị Âu Dương Nhược Lan chỉ dùng mấy câu đã dập tắt, ngược lại còn nhân cơ hội củng cố địa vị của nàng.
Trộm gà bất thành còn mất nắm thóc, gia gia và ta đều buồn bực a! Bất quá kế hoạch vẫn phải tiếp tục a? Gia gia bất đắc dĩ, nhưng bất chấp, lại mở miệng cười hì hì nói :" Cô nương mới vừa nói tài cán của mấy vị ca ca đều hơn xa ngươi, lời này ta cũng không dám gật bừa a!"
" Đây đều là câu nói từ chân tâm của Nhược Lan, Long lão gia tử không tin thì thôi!" Âu Dương Nhược Lan hiện tại nói chuyện với gia gia bắt đầu càng thêm cẩn thận, sợ lại bại lộ cái gì. Tuy rằng vừa rồi nàng đã xử lý ổn thỏa âm mưu ly gián của gia gia, nhưng mà ai biết lão gia hỏa phía sau còn có cái ám chiêu gì hay không a?
"Ha ha, không phải ta không tin mà là thật sự khó có thể tin?" Gia gia cố tình khó xử nói :" Ngươi nếu nói hai tên gia hỏa trong đại lục tứ kiệt kia so với ngươi mạnh hơn, đây cũng thì thôi. Nhưng mà chẳng lẽ tên nhị hoàng tử phế vật của Tạp Đặc kia cũng có thể mạnh hơn ngươi sao? Cũng có thể đặt song song cùng với tứ kiệt, đây quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của toàn bộ người trên đại lục a. Tam hoàng tử, ngươi có thể thừa nhận mình và con chó kia cùng một cấp bậc sao?"
" Hừ!" Tam hoàng tử đương nhiên không ngốc, vào lúc này hắn nào dám ứng tiếng theo gia gia chứ? Nhưng là phải bảo hắn thừa nhận mình và con chó kia cùng một cấp bậc, đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Cho nên hắn hừ một tiếng rồi không nói. Thế nhưng như vậy cũng chẳng khác gì là thừa nhận lời nói của gia gia. Nhưng mà hắn cùng Tạp Đặc dù sao cũng là liên quân a? Chỉ bằng điểm này, cho dù là xuất phát từ lễ phép, hắn cũng nên cùng nhị hoàng tử Tạp Đặc biện giải mới đúng.
" Ngươi, ngươi dám sỉ nhục ta!" Nhị hoàng tử Tạp Đặc tức giận nói, hắn cũng mau chóng bị chọc cho giận điên lên. Nhìn thấy tam hoàng tử không ngờ không đứng ra nói giúp cho mình, trong lòng lập tức đối với tam hoàng tử sinh ra oán hận vô cùng.
"Nhị vương huynh không nên tức giận. Tài trí của ngài vượt xa tiểu muội, mọi người đều biết." Âu Dương Nhược Lan vừa nhìn liền minh bạch ý tứ của gia gia, vội vàng khuyên nhủ nói :"Ngài chính là ngàn vạn lần đừng trúng bẫy của người ta." Đồng thời nàng hướng tam hoàng tử nháy mắt một cái.
" Đúng vậy a, ngươi thông minh lanh lợi, anh tuấn tiêu sái, mọi người chúng ta đều biết." Tam hoàng tử sau khi nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Nhược Lan, trong lòng nhiều ít cũng biết mình có chút làm quá. Tuy rằng trong lòng rất là chán ghét hắn. nhưng mà mặt ngoài cũng không muốn có xung đột a?
Cho nên hắn chỉ đành bất đắc dĩ giả bộ thân thiết, hơn nữa khen ngợi nhị hoàng tử hai câu. Đáng tiếc, hắn bất quá là hợp với tình hình thuận miệng nói hai câu, một chút cũng không có ý khác, nhưng không ngờ lại rước lấy đại phiền toái.
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 394: Túc oán tình cừu (1)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Vị nhị hoàng tử kia được xưng là hoàng tử xấu nhất trên đại lục, mặt rỗ, béo mập, trên mặt còn có cục bớt không nhỏ, khuôn mặt không ra khuôn mặt, khí chất không ra khí chất, kêu hắn là anh tuấn tiêu sái khỉ gió gì đó không phải là rõ ràng châm chọc người ta sao? Tam hoàng tử bản thân sau khi thuận miệng nói ra liền lập tức nhận ra có điểm không đúng, hắn nhìn về khuôn mặt rỗ của nhị hoàng tử liền thất thần, trên mặt còn bảo lưu nụ cười mỉm tập quán của hắn.
Bởi vì hiệu quả của ma pháp khuếch đại âm thanh còn đang duy trì, cho nên đối thoại giữa bọn họ một tia cũng không thoát của tai đám người Đại Hán bên kia, tức thì chính là một trận người ngựa ngã ngửa.
"Ha ha!" Đại Hán bên kia nổ ra một trận cười to oanh động, ra đến ngoài vài chục dặm cũng có thể nghe thấy.
"Anh tuấn tiêu sái? Ha ha!" Tướng lãnh bên Đại Hán không ngừng lặp đi lặp lại cau nói này.
Đừng nói Đại Hán, cho dù là người của liên quân bên này cũng nhịn không nổi, cả đám đều quay lưng đi, toàn thân không ngừng rung rinh. Thậm chí Âu Dương Nhược Lan chính mình cũng không biết khi nào bất giác đã lấy tay che miệng lại. Mà đại, tam hoàng tử lại không có chút cố kỵ, càng trực tiếp lấy tay ôm bụng.
"Ô! Các ngươi tất cả đều khi dễ ta!" Nhị hoàng tử Tạp Đặc giống như hài tử kêu gào chạy đi. Theo phía sau hắn là mấy tướng lãnh Tạp Đặc hùng hăng trợn mắt nhìn tam hoàng tử vài lần, bất đắc dĩ đi theo chủ tử của mình.
" Nhị điện hạ!" Âu Dương Nhược Lan phí công kêu hai tiếng, lại phát hiện nhị hoàng tử Tạp Đặc căn bản không để ý tới, đã sớm chạy xa. Nàng chỉ đành dừng lại, xoay người hướng gia gia lạnh lùng nói :" Long lão gia tử, ngài là một vị nguyên soái tung hoành thiên hạ, chua ngoa như vậy không cảm thấy mất thân phận sao?"
"Ha ha! Ta là nguyên soái, các hạ cảm thấy ta không phải sao!" Gia gia cuồng tiếu nói :" Nhìn xem các ngươi vu cho cháu ta các tội danh gì, lớn nhỏ có đến một trăm bảy mươi tám điều, con tư sinh của hắn thì cho hắn đến bốn mươi đứa, hắn mới mười lăm a? Tiểu tử này thật đúng là đủ tài giỏi nha? Ha ha!"
"Ha ha, tiểu thiếu gia quả nhiên lợi hại!" Tướng lãnh xung quanh gia gia cũng là cười không ngừng.
Bần đạo không tin được bị câu châm chọc này của gia gia làm cho suýt tức chết, mười lăm tuổi có đến bốn mươi đứa con tư sinh? Mệt chết ta cũng làm không được a. Cái tên gia hỏa phụ trách đặt cho ta tội danh này có phải là thiếu i ốt hay không a?
"Phì!" Âu Dương Nhược Lan thực ra còn là một cô nương, nghe nói như thế, mặt nhất thời đỏ lên, thở nhẹ ra một cái, cười lạnh nói :" Lão gia tử, ta lần này dẫn dắt đại quân cũng không phải là cùng ngài thảo luận vấn đề này. Ta chỉ hỏi ngài một câu, mười ba hành tỉnh Đại Hán các ngươi chiếm đoạt, ngài rốt cuộc trả hay là không?"
"Hừ, gì mà chiếm đoạt?" Gia gia cười lạnh nói :"Đây là dịa phương của quốc gia khác bị Tạp Đặc chiếm đoạt, chúng ta chỉ thay Phù Nghê Nhã công chúa tới đòi lại đất đai? Có trả cũng không đến lượt Tạp Đặc các ngươi chứ?"
"Ha ha, các ngươi đừng tưởng rằng, tùy tiện tìm người giả mạo công chua cái vương quốc kia thì vô sự. Chúng ta thẳng cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua thân phận của nàng." Âu Dương Nhược Lan khinh thường nói :" Cho nên, ta khuyên các hạ vẫn là nên nhanh chóng đem những nơi này giao ra đây mới tốt. Bằng không, chúng ta sẽ không khách khí."
"Hừ, vậy ngươi cứ không khách khi đi!" Gia gia cười lạnh nói :"Dù sao vốn các ngươi cũng không có ý định khách khí, không phải sao?"
"Ha ha, vậy cũng đừng trách ta!" Âu Dương Nhược Lan cười a a nói :"Nghe nói Long gia các ngươi lại xuất hiện một vị cao thủ cấp kiếm thần, không biết có đúng hay không nhỉ?"
"Hừ, đúng thì như thế nào?" Gia gia cười lạnh nói.
"Vừa vặn chúng ta nơi này cũng có một vị, không bằng gọi hắn ra luận bàn một chút, nếu các ngươi thua, thì nhanh chóng đem địa phương giao cho ta đi!" Âu Dương Nhược Lan cười nói.
"Vậy nếu các ngươi thua thì sao đây?" Gia gia hỏi ngược lại.
"Chúng ta thua, thì ngày mai lại đánh tiếp." Âu Dương Nhược Lan nghịch ngợm cười nói, "Ta chắc chắn là sẽ không lui binh."
"Ha ha, nữ hài tử khá lắm, chẳng thể trách ngươi có thể làm được nguyên soái, chơi xấu đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy." Gia gia cười cười, đột nhiên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm nghị nói :" Kêu A Nhĩ Bá Đặc ra đi."
"Được thôi!" Âu Dương Nhược Lan cười đáp ứng một tiếng, tự mình đến trước chiếc xe ngựa phía sau thứ hai, nhẹ nhàng nói :"A Nhĩ Bá Đặc gia gia, hết thảy đều phải dựa vào ngài rồi."
"Ha ha, được, thỉnh nguyên soái đại nhân yên tâm." Từ bên trong truyền ra một thanh âm ôn hòa có sức hút, tiếp theo cửa xe mở ra, một vị trung niên nam tử đầy phong dọ bước xuống xe ngựa. Diện mạo người này thập phần anh tuấn, da thịt mềm mại giống như có thê nặn ra nước, bộ dáng tuấn tú kia làm cho Âu Dương Nhược Lan ở bên cạnh có chút ảm đạm thất sắc. Khó tưởng tượng nhất chính là khí chất của người có trí thức trên mặt hắn, thật sự là là cho người ta khó mà tin được, người như vậy không ngờ chính là vị kiếm thần thứ tám trong lịch sử đại lục.
Trên người A Nhĩ Bá Đặc là một bộ lễ phục quý tộc hoa lệ, phẳng phiu thẳng thớm đến một cái nếp nhăn cũng nhìn không thấy, trên lưng đeo một thanh bảo kiếm cổ kính. Cứ như vậy mỉm cười kiêu ngạo đứng ở nơi đó, sát khí tầng tầng, trăm bước tất cả uy phong đều hiển hiện ra, khí độ không giận mà uy làm cho tất cả mọi người ở đương trường kìm lòng không được mà đối với hắn cung kính phát ra từ nội tâm.
A Nhĩ Bá Đặc phi thường hưởng thụ ánh mắt sùng kính của người khác, ngay cả Mã Hách dưới ánh nhìn của hắn cũng phải cúi đầu xuống. Nhưng mà tại thời khắc hắn đang đắm chìm trong sự sùng kính của mọi người thì lại có một thanh âm không hài hòa xuất hiện, đánh tụt đi sự hào hứng của hắn từ nãy giờ.
" A Nhĩ Bá Đặc!" Gia gia cao giọng châm chọc nói :"Vài thập niên không thấy, cái mặt trắng của ngươi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, ha ha!"
"Ha ha!" Các tướng quân Đại Hán thập phần phối hợp đem tiếng cười tối càn rỡ phát ra.
"Đúng là ngươi, vẫn đáng ghét như vậy!" A Nhĩ Bá Đặc biến sắc, lạnh lùng nói :"Ta thật không hiểu, cái tên gia hỏa nhà ngươi là một tên xấu xí, thô lỗ, huyết thống cũng không phải thuần túy hoàng tộc, như thế nào lại được nàng coi trọng đây?"
"Ha ha!" Gia gia đắc ý cười to nói :"Bởi vì ta là một người nam nhân, mà ngươi thì lại giống một nữ nhân hơn!"
"Ngươi, ngươi chỉ là một con ếch xấu xí!" A Nhĩ Bá Đặc tức giận nói.
"Ha ha, ngươi xem ngươi, trong đầu ngươi toàn là lễ nghi quý tộc, ngay cả mắng chửi người cũng không biết, ẻo lả như vậy, làm sao có thể mang lại niềm vui cho nữ nhân." Gia gia khinh thường cười nhạo nói :"Bất quá nói đi thì nói lại, quái vật giống như ngươi thật sự chính là rất hiếm thấy."
" Ta thật sự hối hận lúc trước vì cái gì không có giết ngươi." A Nhĩ Bá Đặc oán hận nói :" Đem cái tên Thiên Sát chuyên phá hỏng chuyện tốt của ta kêu ra đây. Hừ, vốn nghĩ đám Long gia các ngươi tuy rằng không phải vương thất, nhưng nói như thế nào cũng là một danh môn vọng tộc, nhưng không ngờ nguyên lai lại nuôi giấu đệ nhất sát thủ đại lục."
"A?" Tất cả mọi người hai phe ở đây đều bị lời nói của A Nhĩ Bá Đặc hù dọa. A Nhĩ Bá Đặc từng mấy lần bị thúc tổ ám sát, tự nhiên biết Thiên Sát là cao thủ cấp bậc kiếm thần, nhưng thực ra hắn không biết thúc tổ là người Long gia, còn tưởng rằng bất quá là tạm thời được Long gia thuê mà thôi. Thẳng đến khi tin tức trong Thanh Long quân đoàn đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ cấp bậc kiếm thần truyền vào tai hắn, hắn mới giật mình che miệng, lập tức đã hiểu ra vị cao thủ này khẳng định là Thiên Sát. Sau đó hắn lại đặc biệt hỏi thăm một số binh lính Tạp Đặc nhìn thấy thúc tổ xuất thủ, rốt cục xác nhận sự thật này.
Sau khi mới vừa biết được tin tức này, kỳ thật đúng là bản thân A Nhĩ Bá Đặc cũng thập phần khiếp sợ, danh dự Long gia ở trên đại lục là rõ như ban ngày, cho dù là địch nhân của Long gia đều không thể không bội phục. Người Long gia, phẩm chất chính trực, cho nên A Nhĩ Bá Đặc hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Sát mang đầy xú danh chính là người của Long gia. Hôm nay hắn đặc biệt ở trước mặt mọi người vạch ra, chính là muốn hoàn toàn phá hoại danh dự của Long gia.
"Ha ha!" Gia gia ngửa mặt lên trời cười to nói :" A Nhĩ Bá Đặc, tiểu tử ngươi nguyên lai cũng học đòi nói dối trước mọi người sao?"
" Hừ! Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi kêu cái tên cao thủ kia đi ra, ta liền có biện pháp chứng minh thân phận của hắn." A Nhĩ Bá Đặc cười lạnh nói.
"Không cần kêu!" Gia gia lạnh lùng nói.
"Vì sao?" A Nhĩ Bá Đặc khinh thường hỏi, "Ngươi sợ sao?"
"Không phải. Đó là bởi vì..." Gia gia chỉ vào cái mũi của mình khinh miệt cười nói, "Đối thủ của ngươi chính là, ta!"
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 394: Túc oán tình cừu (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
"A!" Toàn bộ đều lên tiếng kinh hô, thậm chí cha ta cũng kinh ngạc kêu lên.
" Ngươi? Điều đó không có khả năng! Ngươi là một người tàn phế!" A Nhĩ Bá Đặc chấn động, "Ha ha!" Gia gia cuồng tiếu, tiếp nhận một cái hộp gỗ trên tay của ta, nói :" Trước kia thì đúng là vậy, nhưng mà hiện tại, bởi vì sự tồn tại của hắn, ta đã không phải nữa!" Nói xong, gia gia nhẹ nhàng mở hộp ra, khí tức lạnh như băng của sương bi chi thương truyền rất xa ra ngoài.
" Thượng cổ thần khí - sương chi bi thương!" Gia gia cầm trong tay bảo kiếm, dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, chậm rãi đứng lên, sau đó hai chân chậm rãi cách mặt đất, cứ như vậy không cần điểm tựa phiêu phù lên.
" Người giữ thanh kiếm này, sẽ được sự chúc phúc của thần, do đó có thể được lực lượng vô cùng, tổn thương nho nhỏ ở chân, căn bản không đáng quan tâm." Gia gia mỉm cười giải thích nói.
" Ngươi là từ đâu lấy được?" A Nhĩ Bá Đặc không thể tưởng tượng nổi.
"Ha ha!" Gia gia đắc ý nói :" Đương nhiên là do cháu trai bảo bối tìm cho ta, các ngươi rất kinh ngạc phải không? Ha ha, hắn trước khi đi cũng đã tính đến các ngươi sẽ có hôm nay, cho nên đều đã an bài xong hết, các ngươi còn có lời gì để nói không!"
" Ha ha, lão gia tử ngài nói thật là dễ nghe, nhưng mà ta cũng không tin, thanh kiếm này thần kỳ như vậy, có thể làm cho lão nhân với thân thể tàn tật vài chục năm trở thành tuyệt thế cao thủ." Âu Dương Nhược Lan cười nói :" Ngài vừa rồi nhắc tới cháu trai ngài, ta đích xác rất bội phục trí mưu của hắn, nhưng mà hắn được xưng là âm hiểm quân thần, khó bảo toàn không dạy ngài mấy chiêu đến lừa gạt chúng ta, dường như hắn vài lần đều dựa vào lừa gạt để thủ thắng thì phải?"
"Không sai tên tiểu tử kia lần trước tại trên Thánh sơn trá thắng ta một lần, lúc ấy rõ ràng là Mã Hách đại sư thắng, nhưng mà ta lại nhất thời không may mắc mưu của hắn, lại tự động nhận thua, nhớ tới là tức mà!" Tam hoàng tử kêu lớn, "A Nhĩ Bá Đặc gia gia, ngài nhất định đừng tin hắn, hắn hiện tại nhất định là phô trương thanh thế."
" Không quản hắn có phải hay không phô trương thanh thế, ta cũng muốn xem thử sao!" A Nhĩ Bá Đặc nói xong, liền lắc mình đi tới cách thành chưa đến ba trăm thước, nói, "Ngươi thật sự dám ra đây ứng chiến?"
" Ha ha, đương nhiên, ta chờ đợi ngày này đã đến vài chục năm." Gia gia bi phẫn cả giận nói :"Ngươi có biết mùi vị bì người bạn tốt mà mình tín nhiệm bán đứng chưa? Ngươi có biết mùi vị vài chục năm chỉ có thể ngồi là như thế nào không? Ngươi có biết ta mất đi thần khí gia truyền thống khổ thế nào không? A Nhĩ Bá Đặc, ngươi chuẩn bị hứng chịu lấy sự tức giận của ta đi!"
" Ngươi câm miệng!" A Nhĩ Bá Đặc cơ hồ đồng thời cũng bi phẫn giận dữ hét :" Ta chỉ biết là, ta vĩ đại như thế mà không có được nàng, thống khổ cả đời, còn ngươi thì thô tục, ít nhất vẫn cùng nàng sinh sống khoái hoạt cùng nhau mười mấy năm, ta rất không phục. Ta muốn ngươi thống khổ, thống khổ vĩnh viễn. Ngươi đi chết đi."
Thống khổ và bi phẫn hai người đều nói ra, cuối cùng cảm xúc đồng loạt phẫn nộ tới cực điểm, tiếp theo, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thê lương giằng xé, hướng về đối phương mãnh liệt đánh tới. Đấu khí của bọn hắn đều khuếch trương tới cực hạn, đem bọn ho bọc thành một khỏa lưu tình màu bạc, ở giữa không trung va chạm ác liệt với nhau.
Chỉ nghe 'phanh' một tiếng thật lớn, hai khỏa lưu tinh chạm vào nhau tạo thành một lằn sóng thật lớn, tức thì khói bụi nổ lên bốn phía. một đạo sóng xung kích mạnh mẽ lan tỏa ra, cả mặt đất đều chớp lên. Bất quá, hiển nhiên, gia gia được dồi dào ma lực của sương chi bi thương cung cấp, mức độ đấu khí hùng hậu cao hơn A Nhĩ Bá Đặc không chỉ một bậc. Cho nên sóng xung kích hướng về tường thành yếu hơn một chút, nhưng mà mặc dù như thế, chiến sĩ trên tường cũng cơ hồ đều bị chấn ngã, rất nhiều người xui xẻo bị ném vào trong thành. Ngay cả trên tường thành cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt rất nhỏ.
Bần đạo sau khi thấy hai người bọn hắn tiếp chiến, Cái Thứ lại không ở bên người, ta vẫn không thể bại lộ thân phận chính mình, dành phải vọt đến sau lưng phụ thân. Phụ thân liếc mắt một cái liền nhận ra ta, nhanh chóng phóng đấu khí ra ngoài bảo vệ cho ta.
Mà liên quân phía sau A Nhĩ Bá Đặc lại càng thê thảm, bị xung kích chấn cho người ngựa đổ rạp, ít nhất cũng phải có trên trăm con ngựa trực tiếp bị đánh chết, rất nhiều người đều bị đấu khí nhận của gia gia gây thương tích, thiếu tay thiếu chân còn tính là tốt, rất nhiều người nếu không phải là bị chém ngang eo không thì bị chia làm hai mảnh, nơi nơi đều là máu tươi đầm đìa. Hai cái xe ngựa quý báu lại càng vỡ tan nát, đã xem như hoàn toàn hỏng. Âu Dương Nhược Lan cùng vài vị hoàng tử mặc dù được các cao thủ như Mã Hách bảo vệ, không có thương tổn đến một sợi lông, nhưng mà như cũ bị cảnh tượng thê thảm trước mắt dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể không ngừng run run.
" Đi nhanh lên!" Mã Hách nắm thời cơ nói. Nói xong, hắn ôm lấy Âu Dương Nhược Lan, liền chạy về phía sau, ngay cả lên tọa kỵ cũng không. Những người khác cũng nhanh chóng che chở chủ tử của mình hốt hoảng mà chạy. Âu Dương Nhược Lan nằm mơ cũng không nghĩ ra, mấy người nàng đứng quan sát cách xa máy trăm thước như thế mà thiếu chút nữa đã bị ngộ thương rồi. Chiến đấu giữa kiếm thần thật sự là quá kinh khủng, căn bản đám người không cùng cấp bậc như bọn hắn có thể quan chiến.
Sau khi khói bụi tan hết, chúng ta kinh ngạc phát hiện gia gia ngạo nghễ di động giữa không trung, mà A Nhĩ Bá Đặc lại ngồi trên mặt đất, một vết cắt rất rõ ràng từ mắt trái của hắn kéo dài đến khóe miệng bên phải, nguyên nhân là đấu khí hộ thân của hắn không thể đỡ kiếm phong của gia gia, đồng thời bị kiếm phong của gia gia vĩnh viễn lưu lại vết sẹo, nói cách khác A Nhĩ Bá Đặc đang há hốc vì khuôn mặt cả đời trân quý nhất của mình.
"Ha ha, ngại quá, A Nhĩ Bá Đặc, đem khuôn mặt ngươi thích nhất phá hỏng." Gia gia vui sướng cười nói.
" Đây không phải thần khí, mặt trên nó tất cả đều là lực lượng tử vong cùng hủy diệt, đây là ma khí, ngươi đem linh hồn bán cho ma quỷ, mới đổi lấy được lực lượng." A Nhĩ Bá Đặc lại không để ý tới châm chọc của gia gia, mà là tức giận mắng :"Ngươi là ma quỷ, ngươi không xứng với sự yêu mến của thánh nữa. Không xứng! Ta muốn giết ngươi."
"Ha ha, giết ta, quá buồn cười, ngươi có bản lãnh này sao?" Gia gia khinh thường nói :" Tất cả chuyện này đều là ngươi bức ta, ngươi đi chết đi!" Nói xong hắn nâng tay chính là một cái siêu cấp đấu khí trảm, đấu khí màu vàng biến thành một cái đấu khí nhận hình trăng, chém thẳng đến A Nhĩ Bá Đặc, hiển nhiên gia gia là muốn đem A Nhĩ Bá Đặc bổ thành hai mảnh.
"Hừ!" A Nhĩ Bá Đặc lúc này lại là cực kỳ bình tĩnh, hắn không đón đỡ công kích của gia gia, mà nhanh nhẹn lắc mình tránh đi. Đấu khí nhận trên mặt đất cày thành một cái rãnh nông, sau đó vọt tới đoàn người bên liên quân phía sau, nó giống như một thanh cương đao sắc bén vô cùng, nơi nó đi qua, vô luận người hay ngựa đều bị chém thành hai mảnh, cho dù là Mã Hách cũng không dám đón đỡ, thành thật trốn ở một bên, mặc cho đấu khí nhận vượt qua bên cạnh hắn, tàn sát chiến hữu của hắn.
Đấu khí nhận này cuối cùng bay ra hơn ngoài ngàn thước mới biến mất, mà trên một đường này ít nhất cũng đã giết hơn mười người, mấy chục người thì bị cắt chân tay. Tốc độ của nó quá là nhanh, lại là ở sau lưng bay tới, căn bản không có cách nào né tránh. Cho dù là cao thủ như Mã Hách cũng không dám đón đỡ, thật sự sợ có chuẩn bị sẵn, vẫn có thể làm bị thương Âu Dương Nhược Lan ở trong ngực. Sự thật hắn, Mã Hách sớm đã bị đấu khí nhận này của gia gia hù dọa, thân là kiếm thánh có thể đem đấu khí nhận bổ ra mấy chục thước là chấm dứt, cùng so với gia gia có thể chém đến hơn ngàn thước độ chênh lệch thực sự rất lớn, hắn có thể không sợ sao? Làm sao có thể còn dám đón đỡ sao?
Đừng nói là Mã Hách, cho dù là bần đạo hay phụ thân cũng đều hoảng hồn, phụ thân ngay cả thấy đều chưa thấy qua, cơ hồ bị thực lực khủng bố của gia gia làm cho sợ choáng váng. Mà bần đạo cũng nhìn thấy qua bổn sự của siêu cấp cao thủ thú hoàng, cho nên biết thực lực của gia gia bây giờ cộng thêm trợ lực của sương chi bi thường, dã muốn so với thú hoàng kém không bao nhiêu.
"Ha ha, tên ngu xuẩn bán đứng linh hồn cho ma quỷ. Ngươi đạt được lực lượng càng lớn, cái giả phải trả lại càng cao, chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy ngươi cũng không hiểu sao?" A Nhĩ Bá Đặc cười lạnh nói cười lạnh nói :"Hơn nữa, thực lực như vậy căn bản không phải là thân thể nhân loại bình thường có thể thừa nhận, ta muốn xem ngươi có thể chống cự bao lâu?"
"Ha ha, chống được đến khi ngươi chết." Gia gia hưng phấn cười, hướng A Nhĩ Bá Đặc phát khởi công kích điên cuồng. Hắn hoàn toàn là lấy tâm tính mèo vờn chuột, trêu đùa A Nhĩ Bá Đặc, hơn nữa để cho chúng ta đang trên tường thành tham chiến, triển lãm tinh túy nguyên bản của Long gia mật kiếm.
Thần long thê hoàng trảm, thần long phá nguyệt bôn tập trảm, thần long bách liệt trảm, thần long điêu linh trảm, thần long tập thiên trảm, thần long lôi đình trảm, thần long phá quân trảm, thần long liệt phách trảm, thần long vô hối trảm, thần long tuyệt hồn trảm, thần Long cuồng lan trảm, các loại tuyệt chiêu của Long gia mật kiếm, được gia gia sử xuất, đem A Nhĩ Bá Đặc đánh cho chật vật không chịu nổi, tránh né xung quanh.
/897
|