Ni Khoa nói xong, sắc mặt đột nhiên nghiêm trang, duỗi một lóng tay đối với Cái Thứ cao giọng nói: “Lấy danh nghĩa Thần, nhắn giùm vóc dáng tiền tụy của ta, tiến vào đi, Thần chi lĩnh vực” Sau đó, hắn đột nhiên thả ra một vạn đạo bạch lên trên người Cái Thứ, sau khi quang mang chói mắt đó tiêu tán đi, hắn cùng với Cái Thứ trực tiếp biến mất tại trước mặt chúng ta.
Ta kháo! Lúc này bần đạo liền mông muội, đó là cái pháp thuật gì vậy? Như thế nào trong nháy mắt làm cho Cái Thứ biến mất không thấy? Sau khi Cái Thứ biến mất, nhất thời hai bên trên không và dưới mặt đất. Ở bên dưới thân ảnh Mễ Nặc Á chợt lóe lên hướng đến ta vọt đến, và mang theo cây Truyền Thừa trượng đặc biệt lớn, thần tình nhe răng cười chờ ta.
Bần đạo bị hình dáng của hắn làm cho hoảng sợ, rốt cuộc bất chấp nghiên cứu vì sao Cái Thứ lại biến mất, lập tức tập trung tinh thần hướng về phía trước, ba tên hỗn trướng này mỗi người mỗi vẻ, đã không có Cái Thứ hộ thân, thật đúng là bất hảo và cũng có thể té ngã ở trên tay bọn họ. Một khi Mễ Nặc Á đã ở dưới chờ ta, bần đạo vẫn không ở nơi này nửa? Nghĩ vậy, ta nhanh chóng đề mạnh một hơi, sử xuất ra Thê Vân Tung, hai chân lăng không đạp một cái, sau đó cấp cho chính mình Phiêu Phù thuật, trôi nổi cách địa phương Mễ Nặc Á hơn mười thước, hắc hắc, để nhìn xem ngươi làm cái gì bây giờ? Có bản lĩnh thì lên đây đi?”
Mễ Nặc Á đầu tiên là ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Tư Đặc Lạp Lý nói, “Tư Đặc Lạp Lý, ngươi làm cho hắn xuống dưới đây di, còn có, trước tiên thêm vào ma pháp tiêu ký, ngàn vạn lần đừng làm hắn bỏ chạy”
Lúc này Tư Đặc Lạp Lý lại đang ngây người, hắn thông qua lời nói của ta và Ni Khoa mới vừa rồi, đã ít nhiều hiểu biết được một chút tin tức, xem ra hắn hiểu được, đến cuối cùng cũng có một thế lực cường đại khác đối chọi một trận với Giáo đình, mà cái thế lực kia chính là Tự Nhiên Thần Giáo. Giáo đình đối với Tự Nhiên Thần Giáo cũng không dám đối kháng ngoài sáng, hiển nhiên cũng không phải thứ dễ chọc gì. Song phương ở trước mặt đây là bản thân hắn cũng không có khả năng đắc tội. Trong lòng hắn đang không ngừng hối hận vì đã chạy đến giúp đỡ Giáo đình giết ta. Tự Nhiên Thần Giáo kia còn không muốn xé xác hắn sao chứ? Nhưng mà hiện tại nếu như rời khỏi, lập tức Mễ Nặc Á không thể không giết hắn.
Ngay lúc hắn đang bàng hoàng do dự, cũng chưa phát giác ra trận chiến đã bắt đầu rồi, đợi đến khi Mễ Nặc Á thúc dục hắn, hắn mới có phản ứng. Hắn xem xét Mễ Nặc Á đang ở xa xa, cùng người bên cạnh là Yêu Kiếm như cười như không, rơi vào đường cùng đành phải hạ quyết định quyết tâm hoàn toàn ngã về phía Giáo đình. Dù sao chuyện trả thù của Tự Nhiên Thần Nữ là chuyện sau này, mà sự uy hiếp Giáo đình lại đang ở trước mắt. Sau khi hạ cái quyết tâm, Tư Đặc Lạp Lý vội vàng hành động, hắn đầu tiên nhìn về hướng ta duỗi ra một ngón tay.
Lập tức bần đạo phát hiện một đạo ma pháp ký hiệu ở tại trên người của ta. Cấp độ của pháp thuật này rất thấp, bất quá chỉ có cấp ba, không có lực sát thương gì, nhưng lại là khắc tinh của mọi ẩn thân và kỹ xảo ẩn náu. Sau khi pháp thuật này xuất ra, lập tức tại trên đầu bần đạo xuất hiện một đạo ma pháp lam sắc hào quang, giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng lên chín tầng mây.
Lúc này, chiều dài của đạo quang mang có quan hệ đến ma lực. Ta lúc sau bị pháp thuật của Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý, hào quang này dài ước chừng một trăm mấy chục mét, giống như cột thu lôi ở trên đầu ta vậy, cách xa ta mấy chục dặm cũng đều có thể thấy rõ ràng, thực choáng a. Dù cho ta có độn thổ xuống đất, hắn cũng có thể biết được vị trí của ta một cách chính xác.
Hơn nữa pháp thuật này lại thả ra dao động cực kỳ mạnh liệt, pháp sư cao minh ở ngoài vài trăm dặm đều có thể cảm giác được, cái này là pháp sư lúc ở trong rừng rậm hoặc mê cung sợ không lạc đường mới phát minh ra. Sau lại mới dùng nó để truy bắt đào phạm, nếu trên đầu của một ai đó xuất hiện dấu hiệu này còn có thể chạy thoát được sao, vậy thì thật đúng là một kỳ tích.
Mặc dù ta có thể dụng Đại Phong Ma Chú loại trừ nó, nhưng mà rất không đáng a. Mỗi lần ta khởi động Đại Phong Ma Chú cũng là hao phí rất nhiều linh lực, hơn nữa chỉ duy trì hơn năm phút đồng hồ, sau đó trong cơ thể của ta giống như nhà trống không, tưởng nghĩ muốn độn thổ cũng không thể được. Huống chi Tư Đặc Lạp Lý có thể động thủ ta lại một lần nữa, thật sự không tất yếu đi vận dụng cấm chú cấp mười bốn để đối phó với hắn.
“Ha ha. Nhìn xem tiểu tử ngươi chạy đi hướng nào, nhanh nhanh sử dụng pháp thuật oanh kích hắn cho ta” Mễ Nặc Á hưng phấn cười to nói.
Tư Đặc Lạp Lý không dám chậm trễ, hơi hơi chuẩn bị, vẩy tay chính là một con Băng Long, còn là một con rất dài, Băng Long dài hơn mười thước hướng nơi ta phóng tới. Bần đạo nhìn thấy Yêu Kiếm tại bên người của hắn, liền hiểu được muốn dụng phi kiếm viễn trình công kích Tư Đặc Lạp Lý là không có khả năng và hiệu quả cũng không lớn. Cho nên buông tha cho ý tưởng này, tùy ý để cho hắn phóng xuất Băng Long.
Đợi cho Băng Long đến người ta, ta dụng Thái Cực Thần Công ở tiền thế chế tạo ra một khí tràng, giống như cái đệm khí vậy, nhanh chóng triệt tiêu xung lượng Băng Long cự đại, rất nhanh xung lượng này bay về phía sau. Bay ở trên trời thì bị đánh, không bằng nhanh chóng nhảy xuống đất, không được thì còn có thể độn thổ chạy trốn. Mà Mễ Nặc Á đang còn ở dưới mặt đất, ta bay đến độ hắn không làm gì được, hiện tại có Băng long trợ giúp, vừa vặn có thể mặc kệ hắn, trốn ở xa xa một chút rồi hạ xuống đất.
Bần đạo nương theo Băng long của Tư Đặc Lạp Lý, trong nháy mắt bay ra xa hơn trăm mét, mà lúc này, Băng long cơ hồ đã xuyên phá qua khí tràng của ta, một khi khí tràng bị phá, tất nhiên nó sẽ nện lên trên người ta, mà ta thì không có hứng thú nếm thử tư vị pháp thuật mười cấp này, cho nên quyết định thật nhanh, dẫn cho Băng long hướng trên mặt đất bên cạnh, còn chính mình hướng một phương khác bay đi. Ngay khi bần đạo an nhiên đáp xuống đất, Băng Long kia đập xuống trên thảm cỏ rộng đến hơn mấy chục thước.
Cứ tưởng tượng giống như một quả bom màu trắng vậy, Băng long hoàn toàn nổ tung, hóa thành một trận băng vụ, phạm vi bao phủ gần trăm mét. Đám cây cỏ bị Băng đụng vào, trong khoảng khắc biến thành băng trụ, trong suốt trong sáng, dưới ánh mặt trời mùa hè chiếu vào, sáng lên lấp lánh, thập phần xinh đẹp.
Nhưng tại trong lòng bần đạo cũng là một trận lạnh lẽo, nhanh nhạy chạy ra khỏi phạm vi Băng long bắn tới, trong tâm thì thầm nói, nguy hiểm thật, nếu như thứ này bắn vào trên người, ta còn không phải biến thành tượng băng sao? Sau đó bị một gậy của Mễ Nặc Á đập xuống, tuyệt đối là tan xương nát thịt. Tên hỗn đản Tư Đặc Lạp Lý này, sử dụng pháp thuật ác tâm như vậy chứ, đúng là cố ý dồn ta vào chỗ chết đây mà.
Bần đạo đang ở nơi này giận dữ, bên kia Mễ Nặc Á đã nổi giận gầm lên một tiếng rượt theo. Sải bước của tên này là mỗi một bước chạy làm cho mặt đất run rẩy lên, bất quá chỉ có mấy bước đã vọt tới trước mặt ta rồi, không nói hai lời, kéo trượng đánh qua. Lấy công phu bần đạo, còn có thể dám va chạm với tên ngu ngốc này sao? Chân ta đạp theo Thất tinh bộ, nhẹ nhàng thoáng lên một cái tránh ra xa cây thiết bổng đang vung tới, cổ tay run lên, Bích Không Huyết Ảnh Kiếm xuất hiện trên tay.
Từ sau khi hấp thu ma lực Hỏa Lâm Trùng, hiện tại thanh kiếm này dài đến hơn hai thước, cũng đủ ta sử dụng như một thanh đoản kiếm, hỏa viêm năng lượng bám vào mặt trên của nó, dính đến ai thì người đó đều bị đốt cháy, thực quá lợi hại.Võ kỹ của Mễ Nặc Á ở trong mắt ta là quá thô ráp không chịu nổi. Dù sao hắn cũng không phải là chiến sĩ chuyên nghiệp, đa số thời gian đều dùng để cầu nguyện, cho nên thời gian chiến đấu cùng luyện tập lại không được nhiều lắm. Đối phó với cấp thấp thì còn được, nhưng mà gặp phải cao thủ như bần đạo ta đây, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy sơ hở đầy người.
Từ lúc bần đạo biết hắn là người không hiểu chuyện ngay cả hài tử cũng giết đi, nên đối với tên gia hỏa này chẳng có một chút hảo cảm. Hiện tại lại thấy hắn là người gây sự trước nhất, làm ta đối với hắn càng thêm không khách khí. Khi hắn đến gần, liền công kích thật mạnh về phía hắn. Thân hình ta nhỏ nhắn động tác linh hoạt, dưới chân lại có bộ pháp tinh diệu., tựa như một con bướm vây quanh con trâu cố tình trêu chọc. Mễ Nặc Á bị thân pháp mau lẹ của ta làm cho hoa mắt hỗn loạn, mờ mịt múa may thiết bổng, chỉ là không đụng đến được một cọng lông của ta.
Hơn nữa, bần đạo đối với trò chơi này mất đi hứng chí rất nhanh. Ta hiện tại mới hiểu được. Vì cái gì mà mấy gã khổ tu sĩ lại lợi hại như vậy, vì cái gì võ kỹ rác rưởi của Mễ Nặc Á lại có thể thắng liên tiếp đến chín vị Kiếm Thánh, nguyên nhân chính là không ở hắn, Tên gia này, đúng là cách đánh rất *** .
Mặc dù phi kiếm của ta không dám nói là tuyệt hảo, nhưng sau khi được ta quán chú vào Tam muội chân hỏa, cho dù chiến giáp do Ải Nhân đại sư chế tạo ra cũng tuyệt đối giống như tờ giấy trắng, bị ta cắt ngọt như đậu hủ. Nhưng mà khi tới trên người Mễ Nặc Á, ai, bất quá chỉ sâu có nửa tấc, chém cũng nửa tấc, cho dù vận khí toàn lực đâm vào, cũng chỉ xuyên qua ba tấc mà thôi. Còn nói là lúc này đâm vào bụng là bộ vị mền mại nhất.
Nếu thương tổn này có thể tính là tổn thương cũng đúng, tiểu đao ta cứ chém hắn, sớm muộn gì cũng có thể lăng trì hắn. Nhưng mà vết thương lúc trước vừa do ta sáng tạo ra, sau lại không quá hai giây, miệng vết thương kia không giữ được quy tắc tự nhiên, là hoàn toàn khép lại, một chút vết thẹo cũng đều không có. Ta từng không tin cơ gân tại trên đùi của hắn cũng có như vậy, lập tức chém vào đó ba lượt. Mỗi lần đều là một bộ vị. hiệu quả giống nhau như đúc như không có gì là vì miệng vết thương đã khép lại, có thể thoái mái đâm vào, lần đầu tiên là đâm sâu ba tấc, lần thứ hai, lần thứ ba … căn bản không khác nhau gì
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 406: Nộ chiến quần sửu (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Điểm đáng giận hơn là, trên thân kiếm ta còn mang theo chín loại trạng thái dị thường, một cái hữu hiệu cũng đều không có, quản ngươi là trớ chú, là độc hay là pháp thuật tinh thần, đối với Mễ Nặc Á một mực cũng không ăn thua gì. Về phần năng lượng Hỏa hệ ở trên thân kiếm, căn bản là xâm nhập được vào bên trong thân thể hắn, mà Tam muội chân hỏa bởi vì nguyên nhân tu vi không đủ, số lượng không đủ, bị năng lượng Quang Minh cường đại bên trong cơ thể hắn bức lên thân kiếm, một chút cũng không phóng xuất ra được.
Bần đạo quá tức giận thậm chí chọc mù tinh nhãn của hắn, còn cắt qua yết hầu của hắn. Nhất là khi đâm vào ánh mắt kia, ta dám khẳng định là mũi kiếm xuyên tới tận óc hắn, nhưng mà người ta lại như không có việc gì xảy ra, kiếm vừa rút ra, ánh mắt kia đã khôi phục lại như cũ. Tuy rằng ta đánh hắn khóc lóc thảm thiết, nhưng hiển nhiên thực chất hiệu quả sát thương lại không có gì. Đối mặt với tình huống như thế này, bần đạo còn đánh như thế nào nữa đây? Trừ phi năng lượng của so với hắn mạnh mẽ hơn, lấy cứng phá cứng mới có thể thu thập được hắn, nói cách khác, ta đối với hắn là chẳng có cách nào.
Mễ Nặc Á đánh cũng đã lâu, lại còn ăn nhiều quả đấm, lập tức tức giận phồng mang lên, hắn phẫn nộ quát: “Tư Đặc Lạp Lý, dùng pháp thuật oanh kích hắn cho ta, đừng sợ ngộ thương ta, dụng pháp thuật diện tích lớn lợi hại nhất, đập chết hắn đi”
Tư Đặc Lạp Lý nghe xong liền vui vẻ, hắn đã sớm nhìn ra Mễ Nặc Á không sợ bị đánh đấm, đã sớm có ý định như vậy, chỉ là cố kỵ đến phản ứng của Yêu Kiếm ở bên cạnh, mà không dám động thủ. Hiện tại, nghe Mễ Nặc Á yêu cầu chính mình như vậy, hắn đương nhiên không cần khách khí rồi, một khi quyết định cùng hội cùng thuyền với Giáo đình, biểu hiện ra không tốt làm sao đủ thành ý cho được. Vì thế, hắn đem ra toàn bộ pháp thuật hiện có, đối với hai chúng ta đang quần đầu đổ ập xuống.
Bần đạo liền hoảng sợ, nếu trực diện đón đánh toàn lực phát ra của Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý, ta làm sao có thể chịu nổi đây a?
Cho dù Đại Phong Ma Chú cũng chỉ có bảo đảm bình an cho ta trong vài phút thôi. Không được, nhất định phải xử lý hắn. Chủ ý đã quyết, tìm lấy một cái cơ hội tránh xa công kích Mễ Nặc Á, lập tức ngồi chồm hổm xuống đất, bàn tay vỗ vỗ, hô lên: “Liệt Địa Thuật”
Lập tức dưới chân Mễ Nặc Á vỡ ra một cái hố to tướng, như cái miệng há rộng vậy, một ngụm đến trên người Mễ Nặc Á đang không kịp phòng bị kéo xuống bên dưới. Hắc hắc, cái khe này sâu hơn mười thước, không gây thương tổn cho Mễ Nặc Á, nhưng nghĩ muốn ra khỏi cũng không dễ dàng, ngươi hãy chậm rãi đi đi ra, bần đạo cũng không có nhiều thời gian chơi với ngươi.
Sau khi vây khốn tạm thời Mễ Nặc Á, ta không dám chậm trễ, lập tức hướng Tư Đặc Lạp Lý vọt tới, nửa đường cấp thêm cho chính mình ma pháp thuẫn cao cấp, một bên lẫn tránh công kích ma pháp công kích của Tư Đặc Lạp Lý, một bên hướng về phía hắn áp sát tới. tự nhiên Yêu Kiếm đang canh giữ ở bên người hắn cũng không thể ngồi xem ta tiếp cận, liền chủ động nhích lại gần ta hơn, tốc độ của hắn quả nhiên khủng bố, vẻn vẹn nháy mắt công phu đã vọt tới trước mặt của ta rồi.
Lập tức tròng mắt bần đạo như muốn rớt ra, tốc độ Yêu Kiếm vượt xa xa ta, không có đánh ngã hắn được trong lời nói, căn bản không có khả năng thoát khỏi hắn quấn bện để thương tổn Tư Đặc Lạp Lý. Nếu dụng phi kiếm thì ta lại không có kiếm hộ thân. Làm sao mà ngăn cản được thế công của Yêu Kiếm a? Hiện tại xem ra, nếu có Nộ Long Chi Bào Hao ở trên tay, thật là tốt biết bao. Ta chỉ cần vẩy tay là có thể lấy cái mạng cho của Tư Đặc Lạp Lý.
May mắn là Yêu Kiếm cũng không có lực phòng ngự biến thái như của Mễ Nặc Á, cho nên sau khi hắn ngăn cản ta, Tư Đặc Lạp Lý cũng không còn dám phóng pháp thuật lần nữa. Yêu Kiếm lúc sau ngăn trở ta cũng đã ngừng lại, không chủ động tấn công, hắn vừa rồi cũng đã nhìn thấy ta lỗ vốn. Tự hỏi một chọi một là không sợ ta, nhưng muốn bắt ta lại rất khó khăn. Vạn nhất không được bị ta lủi đến đánh lén Tư Đặc Lạp Lý thì không tốt lắm. Cho nên hắn chủ động không động, dù sao hắn cũng không vội, bởi vì Mễ Nặc Á rất nhanh có thể thoát khỏi. Nhưng bần đạo lại không chờ được a?” Cho nên ta chỉ có thể kiên trì chủ động cường công.
Kiếm thuật Yêu Kiếm quả nhiên lợi hại, nhanh như thiểm điện, tàn nhẫn như độc xà. Luận võ kỹ, Mễ Nặc Á xách giày cho hắn cũng không xứng.
Chúng ta nhanh chóng đánh mấy chiêu. Bần đạo bị giới hạn trong thân thể này, không hoàn toàn phát huy được bổn sự của chính mình. Chỉ có thể chiến ngang tay cùng hắn mà thôi. Nói thực, kiếm của hắn nhanh không thấy bóng, mà thực lực của ta hiện tại lại không nhìn thấy được, ta chỉ biết mượn nhiều năm chinh chiến mới né tránh thế công của hắn, bắt đầu còn có thành công, vài lần sau hắn đụng đến quy luật, thì ta xong đời.
Lúc này Mễ Nặc Á đang rống giận có thể nghe được rõ ràng, hiển nhiên hắn sắp thoát vây mà ra, đến lúc đó, ta một mình đánh ba thì tình thế càng thêm bất lợi. Nghĩ vậy, bần đạo giậm chân một cái, nhất thời nổi lên liều mạng chi tâm, xả thân nhào vào bên trong kiếm quang của Yêu Kiếm, lấy Bích Không Huyết Ảnh Kiếm che chắn quanh thân, mà ta quăng kiếm dụng chưởng, lướt nhẹ bổ lên trên người Yêu Kiếm.
Yêu Kiếm vừa nhìn thấy, chẳng biết lừa gạt. Tại trong mắt hắn, một chương phiêu phiêu bồng này ngay cả con gà cũng đánh không chết, chứ đừng nói đến hắn là một cao thủ có hộ thể đấu khí, cho nên hoàn toàn không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý kiếm sự sơ hở trong phòng ngự của ta, sau đó nhân cơ hội một kiếm đâm về trước ngực của ta.
Hai chúng ta cũng đã quyết định hạ cái quyết tâm trao đổi một chiêu này, cho nên ai cũng đều không có ý tứ lẫn tránh. Yêu Kiếm kiếm dài tay nhanh, tự nhiên hắn đâm vào trước ngực ta trước, chẳng qua không có đâm vào được. Bần đạo hơi nghiêng nghiên thân, thân hình vẫn không thay đổi đối với Yêu Kiếm vẩy tay tới. Mũi kiếm của hắn xẹt qua lồng ngực của ta, cắt áo khoác của ta, lộ ra bên trong là một khối Long lân hoàng sắc.
Hắc hắc, lúc trước Quân đoàn trưởng Cuồng Tín quân đoàn La Na Đa đã cho ta một kiện nội giáp Hắc Long, xem như đáp tạ ta đã đưa Ái Liên Na. Hắc long nội giáp được ta cho Hồng Nhi, nhưng ta lại nhận được một kiện, tự chính mình làm ra, mặc ở trên người. Vật liệu kia chỉ có ở trên da Độc long, trải qua bần đạo khắc thêm trận pháp vào đó, độ chắc chắn không thể so kém hơn với Hắc Long nội giáp. Có nó trong người, ta mới dám làm như vậy, bằng không một thân huyết nhục này như thế nào chịu được liệt thần bảo kiếm, hắn huy huy tay ta đã bị chém thành nhiều mảnh.
Chẳng qua, cứ việc như thế, Yêu Kiếm vẫn họa xuất ở bên trên giáp một vết thật sâu, thiếu chút nữa đâm thủng.
Có thể thấy được đấu khí của Yêu Kiếm có bao nhiêu cường đại, mà kiếm ở trên tay hắn cũng không phải là loại sắt thường. Đáng tiếc, điểm chết người ở trong quyết đấu chính là điểm này, bởi vì trong sát na này, hắn đã thất bại, mà thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về bần đạo.
Như thế hai người chúng ta xông vào nhau, tốc độ vận tới cực hạn, đợi cho Yêu Kiếm đánh không đúng lúc, nghĩ muốn biến hướng tránh né một chưởng của ta, tuyệt dối không có khả năng, cho nên hắn chỉ có thể tự đề cao cương khí hộ thân, hy vọng có thể giảm bị thương đến mức thấp nhất.
Nhưng, hắn tính toán nhầm, vì một chưởng này của ta cũng không có mục đích sát thương hắn, sau khi tay của ta chụp trên lồng ngực hắn, bần đạo mỉm cười, nhẹ giọng quát: “Định”
Cạc cạc, bần đạo cũng không là chiến sĩ, pháp sư đều là giả, chỉ là khách lâm thời, che tai mắt mà thôi, thân phận chân chính của ta một đạo sĩ. Sở trường của ta là đạo thuật, đến thời khắc mấu chốt, là lúc ta muốn dụng đạo thuật.
Không ngờ đạo thuật quá thần kỳ, hắc hắc, cảm giác thực thích nha.
Chiêu này của ta là Định Thân pháp, chẳng qua chỉ là một pháp thuật bình thường thôi, tại Tiên giới mỗi một người điều biết đến pháp thuật này, pháp thuật yếu đến vô dụng. Nhưng ở nơi này, cạc cạc, tuyệt đối là đủ âm hiểm a! Bất quá, linh lực hiện tại của bần đạo vẫn không đủ dư thừa, không thể giống như lúc trước được, cách một khoảng rất xa, chỉ cần có thể trông thấy, nói định ai tức thì người đó bị định. Hiện tại ta có thể bàn tay ta chỉ có thể tiếp xúc với thân thể hắn mới có thể định trụ người được, bằng không ta cũng không mạo hiểm lấy thân thử đao.
Cũng may mọi việc hết thảy thuận lợi, cũng nằm trong sự khống chế của bần đạo, bàn tay của ta cũng thành công vỗ trên người Yêu Kiếm, hắn lập tức bị ta định cho cứng đơ. Một tên linh hoạt như vậy, có thể bị ta chụp lên trên thật sự không chút dễ dàng gì. Bất quá, hiện tại cũng không có thời gian lãng phí chuyện này, lấy thực lực Yêu Kiếm mà nói, ta chỉ sợ trong một giây đồng hồ cũng không định được hắn.
Cho nên sau khi bần đạo thành công lập tức chạy qua bên người hắn, đồng thời thuận tay Bích Không Huyết Ảnh Kiếm lia ngang một đường, vận đủ mười thành khí lực, nhắm cần cổ của hắn mà bổ qua. Tuy rằng chiến sĩ cấp bậc Kiếm Thần, sau khi dụng đấu khí hộ thân, phòng ngự biến thái. Nhưng mà cổ là nơi yếu nhược nhất, vẫn là hơi hơi kém một chút xíu, hơn nữa bảo kiếm của ta cũng đủ sắc sắc bén. Mà hắn sau khi bị định thân thì đấu khí trong cơ thể hắn cũng đình chỉ vận chuyển, phòng ngự giảm xuống thiệt nhiều, lúc này mới có thể bị một kiếm của ta bêu đầu.
Dưới tình huống bình thường, nghĩ muốn chém chết Kiếm Thần là phi thường khó khăn, cho dù sau khi gia gia đánh bại A Nhĩ Bá Đặc so với hắn yếu nhược hơn nhiều, cũng đều hao phí hết đấu khí mới có thể thành công. Mà Yêu Kiếm chết ở trên tay như thế, thật sự oan uổng. Hắc hắc, hỗn trướng này là trời sinh không đúng lúc, là hỗn đản gặp được xui xẻo khó có được. Lần đầu tiên bị mấy người hậu bối gia gia ám toán suýt chết, hiện tại bị âm mưu của ta mà chết. Nghĩ đến tên này làm đủ chuyện tà ác, thật sự cũng nên nhận lấy quả báo này.
Ta kháo! Lúc này bần đạo liền mông muội, đó là cái pháp thuật gì vậy? Như thế nào trong nháy mắt làm cho Cái Thứ biến mất không thấy? Sau khi Cái Thứ biến mất, nhất thời hai bên trên không và dưới mặt đất. Ở bên dưới thân ảnh Mễ Nặc Á chợt lóe lên hướng đến ta vọt đến, và mang theo cây Truyền Thừa trượng đặc biệt lớn, thần tình nhe răng cười chờ ta.
Bần đạo bị hình dáng của hắn làm cho hoảng sợ, rốt cuộc bất chấp nghiên cứu vì sao Cái Thứ lại biến mất, lập tức tập trung tinh thần hướng về phía trước, ba tên hỗn trướng này mỗi người mỗi vẻ, đã không có Cái Thứ hộ thân, thật đúng là bất hảo và cũng có thể té ngã ở trên tay bọn họ. Một khi Mễ Nặc Á đã ở dưới chờ ta, bần đạo vẫn không ở nơi này nửa? Nghĩ vậy, ta nhanh chóng đề mạnh một hơi, sử xuất ra Thê Vân Tung, hai chân lăng không đạp một cái, sau đó cấp cho chính mình Phiêu Phù thuật, trôi nổi cách địa phương Mễ Nặc Á hơn mười thước, hắc hắc, để nhìn xem ngươi làm cái gì bây giờ? Có bản lĩnh thì lên đây đi?”
Mễ Nặc Á đầu tiên là ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Tư Đặc Lạp Lý nói, “Tư Đặc Lạp Lý, ngươi làm cho hắn xuống dưới đây di, còn có, trước tiên thêm vào ma pháp tiêu ký, ngàn vạn lần đừng làm hắn bỏ chạy”
Lúc này Tư Đặc Lạp Lý lại đang ngây người, hắn thông qua lời nói của ta và Ni Khoa mới vừa rồi, đã ít nhiều hiểu biết được một chút tin tức, xem ra hắn hiểu được, đến cuối cùng cũng có một thế lực cường đại khác đối chọi một trận với Giáo đình, mà cái thế lực kia chính là Tự Nhiên Thần Giáo. Giáo đình đối với Tự Nhiên Thần Giáo cũng không dám đối kháng ngoài sáng, hiển nhiên cũng không phải thứ dễ chọc gì. Song phương ở trước mặt đây là bản thân hắn cũng không có khả năng đắc tội. Trong lòng hắn đang không ngừng hối hận vì đã chạy đến giúp đỡ Giáo đình giết ta. Tự Nhiên Thần Giáo kia còn không muốn xé xác hắn sao chứ? Nhưng mà hiện tại nếu như rời khỏi, lập tức Mễ Nặc Á không thể không giết hắn.
Ngay lúc hắn đang bàng hoàng do dự, cũng chưa phát giác ra trận chiến đã bắt đầu rồi, đợi đến khi Mễ Nặc Á thúc dục hắn, hắn mới có phản ứng. Hắn xem xét Mễ Nặc Á đang ở xa xa, cùng người bên cạnh là Yêu Kiếm như cười như không, rơi vào đường cùng đành phải hạ quyết định quyết tâm hoàn toàn ngã về phía Giáo đình. Dù sao chuyện trả thù của Tự Nhiên Thần Nữ là chuyện sau này, mà sự uy hiếp Giáo đình lại đang ở trước mắt. Sau khi hạ cái quyết tâm, Tư Đặc Lạp Lý vội vàng hành động, hắn đầu tiên nhìn về hướng ta duỗi ra một ngón tay.
Lập tức bần đạo phát hiện một đạo ma pháp ký hiệu ở tại trên người của ta. Cấp độ của pháp thuật này rất thấp, bất quá chỉ có cấp ba, không có lực sát thương gì, nhưng lại là khắc tinh của mọi ẩn thân và kỹ xảo ẩn náu. Sau khi pháp thuật này xuất ra, lập tức tại trên đầu bần đạo xuất hiện một đạo ma pháp lam sắc hào quang, giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng lên chín tầng mây.
Lúc này, chiều dài của đạo quang mang có quan hệ đến ma lực. Ta lúc sau bị pháp thuật của Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý, hào quang này dài ước chừng một trăm mấy chục mét, giống như cột thu lôi ở trên đầu ta vậy, cách xa ta mấy chục dặm cũng đều có thể thấy rõ ràng, thực choáng a. Dù cho ta có độn thổ xuống đất, hắn cũng có thể biết được vị trí của ta một cách chính xác.
Hơn nữa pháp thuật này lại thả ra dao động cực kỳ mạnh liệt, pháp sư cao minh ở ngoài vài trăm dặm đều có thể cảm giác được, cái này là pháp sư lúc ở trong rừng rậm hoặc mê cung sợ không lạc đường mới phát minh ra. Sau lại mới dùng nó để truy bắt đào phạm, nếu trên đầu của một ai đó xuất hiện dấu hiệu này còn có thể chạy thoát được sao, vậy thì thật đúng là một kỳ tích.
Mặc dù ta có thể dụng Đại Phong Ma Chú loại trừ nó, nhưng mà rất không đáng a. Mỗi lần ta khởi động Đại Phong Ma Chú cũng là hao phí rất nhiều linh lực, hơn nữa chỉ duy trì hơn năm phút đồng hồ, sau đó trong cơ thể của ta giống như nhà trống không, tưởng nghĩ muốn độn thổ cũng không thể được. Huống chi Tư Đặc Lạp Lý có thể động thủ ta lại một lần nữa, thật sự không tất yếu đi vận dụng cấm chú cấp mười bốn để đối phó với hắn.
“Ha ha. Nhìn xem tiểu tử ngươi chạy đi hướng nào, nhanh nhanh sử dụng pháp thuật oanh kích hắn cho ta” Mễ Nặc Á hưng phấn cười to nói.
Tư Đặc Lạp Lý không dám chậm trễ, hơi hơi chuẩn bị, vẩy tay chính là một con Băng Long, còn là một con rất dài, Băng Long dài hơn mười thước hướng nơi ta phóng tới. Bần đạo nhìn thấy Yêu Kiếm tại bên người của hắn, liền hiểu được muốn dụng phi kiếm viễn trình công kích Tư Đặc Lạp Lý là không có khả năng và hiệu quả cũng không lớn. Cho nên buông tha cho ý tưởng này, tùy ý để cho hắn phóng xuất Băng Long.
Đợi cho Băng Long đến người ta, ta dụng Thái Cực Thần Công ở tiền thế chế tạo ra một khí tràng, giống như cái đệm khí vậy, nhanh chóng triệt tiêu xung lượng Băng Long cự đại, rất nhanh xung lượng này bay về phía sau. Bay ở trên trời thì bị đánh, không bằng nhanh chóng nhảy xuống đất, không được thì còn có thể độn thổ chạy trốn. Mà Mễ Nặc Á đang còn ở dưới mặt đất, ta bay đến độ hắn không làm gì được, hiện tại có Băng long trợ giúp, vừa vặn có thể mặc kệ hắn, trốn ở xa xa một chút rồi hạ xuống đất.
Bần đạo nương theo Băng long của Tư Đặc Lạp Lý, trong nháy mắt bay ra xa hơn trăm mét, mà lúc này, Băng long cơ hồ đã xuyên phá qua khí tràng của ta, một khi khí tràng bị phá, tất nhiên nó sẽ nện lên trên người ta, mà ta thì không có hứng thú nếm thử tư vị pháp thuật mười cấp này, cho nên quyết định thật nhanh, dẫn cho Băng long hướng trên mặt đất bên cạnh, còn chính mình hướng một phương khác bay đi. Ngay khi bần đạo an nhiên đáp xuống đất, Băng Long kia đập xuống trên thảm cỏ rộng đến hơn mấy chục thước.
Cứ tưởng tượng giống như một quả bom màu trắng vậy, Băng long hoàn toàn nổ tung, hóa thành một trận băng vụ, phạm vi bao phủ gần trăm mét. Đám cây cỏ bị Băng đụng vào, trong khoảng khắc biến thành băng trụ, trong suốt trong sáng, dưới ánh mặt trời mùa hè chiếu vào, sáng lên lấp lánh, thập phần xinh đẹp.
Nhưng tại trong lòng bần đạo cũng là một trận lạnh lẽo, nhanh nhạy chạy ra khỏi phạm vi Băng long bắn tới, trong tâm thì thầm nói, nguy hiểm thật, nếu như thứ này bắn vào trên người, ta còn không phải biến thành tượng băng sao? Sau đó bị một gậy của Mễ Nặc Á đập xuống, tuyệt đối là tan xương nát thịt. Tên hỗn đản Tư Đặc Lạp Lý này, sử dụng pháp thuật ác tâm như vậy chứ, đúng là cố ý dồn ta vào chỗ chết đây mà.
Bần đạo đang ở nơi này giận dữ, bên kia Mễ Nặc Á đã nổi giận gầm lên một tiếng rượt theo. Sải bước của tên này là mỗi một bước chạy làm cho mặt đất run rẩy lên, bất quá chỉ có mấy bước đã vọt tới trước mặt ta rồi, không nói hai lời, kéo trượng đánh qua. Lấy công phu bần đạo, còn có thể dám va chạm với tên ngu ngốc này sao? Chân ta đạp theo Thất tinh bộ, nhẹ nhàng thoáng lên một cái tránh ra xa cây thiết bổng đang vung tới, cổ tay run lên, Bích Không Huyết Ảnh Kiếm xuất hiện trên tay.
Từ sau khi hấp thu ma lực Hỏa Lâm Trùng, hiện tại thanh kiếm này dài đến hơn hai thước, cũng đủ ta sử dụng như một thanh đoản kiếm, hỏa viêm năng lượng bám vào mặt trên của nó, dính đến ai thì người đó đều bị đốt cháy, thực quá lợi hại.Võ kỹ của Mễ Nặc Á ở trong mắt ta là quá thô ráp không chịu nổi. Dù sao hắn cũng không phải là chiến sĩ chuyên nghiệp, đa số thời gian đều dùng để cầu nguyện, cho nên thời gian chiến đấu cùng luyện tập lại không được nhiều lắm. Đối phó với cấp thấp thì còn được, nhưng mà gặp phải cao thủ như bần đạo ta đây, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy sơ hở đầy người.
Từ lúc bần đạo biết hắn là người không hiểu chuyện ngay cả hài tử cũng giết đi, nên đối với tên gia hỏa này chẳng có một chút hảo cảm. Hiện tại lại thấy hắn là người gây sự trước nhất, làm ta đối với hắn càng thêm không khách khí. Khi hắn đến gần, liền công kích thật mạnh về phía hắn. Thân hình ta nhỏ nhắn động tác linh hoạt, dưới chân lại có bộ pháp tinh diệu., tựa như một con bướm vây quanh con trâu cố tình trêu chọc. Mễ Nặc Á bị thân pháp mau lẹ của ta làm cho hoa mắt hỗn loạn, mờ mịt múa may thiết bổng, chỉ là không đụng đến được một cọng lông của ta.
Hơn nữa, bần đạo đối với trò chơi này mất đi hứng chí rất nhanh. Ta hiện tại mới hiểu được. Vì cái gì mà mấy gã khổ tu sĩ lại lợi hại như vậy, vì cái gì võ kỹ rác rưởi của Mễ Nặc Á lại có thể thắng liên tiếp đến chín vị Kiếm Thánh, nguyên nhân chính là không ở hắn, Tên gia này, đúng là cách đánh rất *** .
Mặc dù phi kiếm của ta không dám nói là tuyệt hảo, nhưng sau khi được ta quán chú vào Tam muội chân hỏa, cho dù chiến giáp do Ải Nhân đại sư chế tạo ra cũng tuyệt đối giống như tờ giấy trắng, bị ta cắt ngọt như đậu hủ. Nhưng mà khi tới trên người Mễ Nặc Á, ai, bất quá chỉ sâu có nửa tấc, chém cũng nửa tấc, cho dù vận khí toàn lực đâm vào, cũng chỉ xuyên qua ba tấc mà thôi. Còn nói là lúc này đâm vào bụng là bộ vị mền mại nhất.
Nếu thương tổn này có thể tính là tổn thương cũng đúng, tiểu đao ta cứ chém hắn, sớm muộn gì cũng có thể lăng trì hắn. Nhưng mà vết thương lúc trước vừa do ta sáng tạo ra, sau lại không quá hai giây, miệng vết thương kia không giữ được quy tắc tự nhiên, là hoàn toàn khép lại, một chút vết thẹo cũng đều không có. Ta từng không tin cơ gân tại trên đùi của hắn cũng có như vậy, lập tức chém vào đó ba lượt. Mỗi lần đều là một bộ vị. hiệu quả giống nhau như đúc như không có gì là vì miệng vết thương đã khép lại, có thể thoái mái đâm vào, lần đầu tiên là đâm sâu ba tấc, lần thứ hai, lần thứ ba … căn bản không khác nhau gì
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 406: Nộ chiến quần sửu (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Điểm đáng giận hơn là, trên thân kiếm ta còn mang theo chín loại trạng thái dị thường, một cái hữu hiệu cũng đều không có, quản ngươi là trớ chú, là độc hay là pháp thuật tinh thần, đối với Mễ Nặc Á một mực cũng không ăn thua gì. Về phần năng lượng Hỏa hệ ở trên thân kiếm, căn bản là xâm nhập được vào bên trong thân thể hắn, mà Tam muội chân hỏa bởi vì nguyên nhân tu vi không đủ, số lượng không đủ, bị năng lượng Quang Minh cường đại bên trong cơ thể hắn bức lên thân kiếm, một chút cũng không phóng xuất ra được.
Bần đạo quá tức giận thậm chí chọc mù tinh nhãn của hắn, còn cắt qua yết hầu của hắn. Nhất là khi đâm vào ánh mắt kia, ta dám khẳng định là mũi kiếm xuyên tới tận óc hắn, nhưng mà người ta lại như không có việc gì xảy ra, kiếm vừa rút ra, ánh mắt kia đã khôi phục lại như cũ. Tuy rằng ta đánh hắn khóc lóc thảm thiết, nhưng hiển nhiên thực chất hiệu quả sát thương lại không có gì. Đối mặt với tình huống như thế này, bần đạo còn đánh như thế nào nữa đây? Trừ phi năng lượng của so với hắn mạnh mẽ hơn, lấy cứng phá cứng mới có thể thu thập được hắn, nói cách khác, ta đối với hắn là chẳng có cách nào.
Mễ Nặc Á đánh cũng đã lâu, lại còn ăn nhiều quả đấm, lập tức tức giận phồng mang lên, hắn phẫn nộ quát: “Tư Đặc Lạp Lý, dùng pháp thuật oanh kích hắn cho ta, đừng sợ ngộ thương ta, dụng pháp thuật diện tích lớn lợi hại nhất, đập chết hắn đi”
Tư Đặc Lạp Lý nghe xong liền vui vẻ, hắn đã sớm nhìn ra Mễ Nặc Á không sợ bị đánh đấm, đã sớm có ý định như vậy, chỉ là cố kỵ đến phản ứng của Yêu Kiếm ở bên cạnh, mà không dám động thủ. Hiện tại, nghe Mễ Nặc Á yêu cầu chính mình như vậy, hắn đương nhiên không cần khách khí rồi, một khi quyết định cùng hội cùng thuyền với Giáo đình, biểu hiện ra không tốt làm sao đủ thành ý cho được. Vì thế, hắn đem ra toàn bộ pháp thuật hiện có, đối với hai chúng ta đang quần đầu đổ ập xuống.
Bần đạo liền hoảng sợ, nếu trực diện đón đánh toàn lực phát ra của Đại Ma Đạo Sư Tư Đặc Lạp Lý, ta làm sao có thể chịu nổi đây a?
Cho dù Đại Phong Ma Chú cũng chỉ có bảo đảm bình an cho ta trong vài phút thôi. Không được, nhất định phải xử lý hắn. Chủ ý đã quyết, tìm lấy một cái cơ hội tránh xa công kích Mễ Nặc Á, lập tức ngồi chồm hổm xuống đất, bàn tay vỗ vỗ, hô lên: “Liệt Địa Thuật”
Lập tức dưới chân Mễ Nặc Á vỡ ra một cái hố to tướng, như cái miệng há rộng vậy, một ngụm đến trên người Mễ Nặc Á đang không kịp phòng bị kéo xuống bên dưới. Hắc hắc, cái khe này sâu hơn mười thước, không gây thương tổn cho Mễ Nặc Á, nhưng nghĩ muốn ra khỏi cũng không dễ dàng, ngươi hãy chậm rãi đi đi ra, bần đạo cũng không có nhiều thời gian chơi với ngươi.
Sau khi vây khốn tạm thời Mễ Nặc Á, ta không dám chậm trễ, lập tức hướng Tư Đặc Lạp Lý vọt tới, nửa đường cấp thêm cho chính mình ma pháp thuẫn cao cấp, một bên lẫn tránh công kích ma pháp công kích của Tư Đặc Lạp Lý, một bên hướng về phía hắn áp sát tới. tự nhiên Yêu Kiếm đang canh giữ ở bên người hắn cũng không thể ngồi xem ta tiếp cận, liền chủ động nhích lại gần ta hơn, tốc độ của hắn quả nhiên khủng bố, vẻn vẹn nháy mắt công phu đã vọt tới trước mặt của ta rồi.
Lập tức tròng mắt bần đạo như muốn rớt ra, tốc độ Yêu Kiếm vượt xa xa ta, không có đánh ngã hắn được trong lời nói, căn bản không có khả năng thoát khỏi hắn quấn bện để thương tổn Tư Đặc Lạp Lý. Nếu dụng phi kiếm thì ta lại không có kiếm hộ thân. Làm sao mà ngăn cản được thế công của Yêu Kiếm a? Hiện tại xem ra, nếu có Nộ Long Chi Bào Hao ở trên tay, thật là tốt biết bao. Ta chỉ cần vẩy tay là có thể lấy cái mạng cho của Tư Đặc Lạp Lý.
May mắn là Yêu Kiếm cũng không có lực phòng ngự biến thái như của Mễ Nặc Á, cho nên sau khi hắn ngăn cản ta, Tư Đặc Lạp Lý cũng không còn dám phóng pháp thuật lần nữa. Yêu Kiếm lúc sau ngăn trở ta cũng đã ngừng lại, không chủ động tấn công, hắn vừa rồi cũng đã nhìn thấy ta lỗ vốn. Tự hỏi một chọi một là không sợ ta, nhưng muốn bắt ta lại rất khó khăn. Vạn nhất không được bị ta lủi đến đánh lén Tư Đặc Lạp Lý thì không tốt lắm. Cho nên hắn chủ động không động, dù sao hắn cũng không vội, bởi vì Mễ Nặc Á rất nhanh có thể thoát khỏi. Nhưng bần đạo lại không chờ được a?” Cho nên ta chỉ có thể kiên trì chủ động cường công.
Kiếm thuật Yêu Kiếm quả nhiên lợi hại, nhanh như thiểm điện, tàn nhẫn như độc xà. Luận võ kỹ, Mễ Nặc Á xách giày cho hắn cũng không xứng.
Chúng ta nhanh chóng đánh mấy chiêu. Bần đạo bị giới hạn trong thân thể này, không hoàn toàn phát huy được bổn sự của chính mình. Chỉ có thể chiến ngang tay cùng hắn mà thôi. Nói thực, kiếm của hắn nhanh không thấy bóng, mà thực lực của ta hiện tại lại không nhìn thấy được, ta chỉ biết mượn nhiều năm chinh chiến mới né tránh thế công của hắn, bắt đầu còn có thành công, vài lần sau hắn đụng đến quy luật, thì ta xong đời.
Lúc này Mễ Nặc Á đang rống giận có thể nghe được rõ ràng, hiển nhiên hắn sắp thoát vây mà ra, đến lúc đó, ta một mình đánh ba thì tình thế càng thêm bất lợi. Nghĩ vậy, bần đạo giậm chân một cái, nhất thời nổi lên liều mạng chi tâm, xả thân nhào vào bên trong kiếm quang của Yêu Kiếm, lấy Bích Không Huyết Ảnh Kiếm che chắn quanh thân, mà ta quăng kiếm dụng chưởng, lướt nhẹ bổ lên trên người Yêu Kiếm.
Yêu Kiếm vừa nhìn thấy, chẳng biết lừa gạt. Tại trong mắt hắn, một chương phiêu phiêu bồng này ngay cả con gà cũng đánh không chết, chứ đừng nói đến hắn là một cao thủ có hộ thể đấu khí, cho nên hoàn toàn không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý kiếm sự sơ hở trong phòng ngự của ta, sau đó nhân cơ hội một kiếm đâm về trước ngực của ta.
Hai chúng ta cũng đã quyết định hạ cái quyết tâm trao đổi một chiêu này, cho nên ai cũng đều không có ý tứ lẫn tránh. Yêu Kiếm kiếm dài tay nhanh, tự nhiên hắn đâm vào trước ngực ta trước, chẳng qua không có đâm vào được. Bần đạo hơi nghiêng nghiên thân, thân hình vẫn không thay đổi đối với Yêu Kiếm vẩy tay tới. Mũi kiếm của hắn xẹt qua lồng ngực của ta, cắt áo khoác của ta, lộ ra bên trong là một khối Long lân hoàng sắc.
Hắc hắc, lúc trước Quân đoàn trưởng Cuồng Tín quân đoàn La Na Đa đã cho ta một kiện nội giáp Hắc Long, xem như đáp tạ ta đã đưa Ái Liên Na. Hắc long nội giáp được ta cho Hồng Nhi, nhưng ta lại nhận được một kiện, tự chính mình làm ra, mặc ở trên người. Vật liệu kia chỉ có ở trên da Độc long, trải qua bần đạo khắc thêm trận pháp vào đó, độ chắc chắn không thể so kém hơn với Hắc Long nội giáp. Có nó trong người, ta mới dám làm như vậy, bằng không một thân huyết nhục này như thế nào chịu được liệt thần bảo kiếm, hắn huy huy tay ta đã bị chém thành nhiều mảnh.
Chẳng qua, cứ việc như thế, Yêu Kiếm vẫn họa xuất ở bên trên giáp một vết thật sâu, thiếu chút nữa đâm thủng.
Có thể thấy được đấu khí của Yêu Kiếm có bao nhiêu cường đại, mà kiếm ở trên tay hắn cũng không phải là loại sắt thường. Đáng tiếc, điểm chết người ở trong quyết đấu chính là điểm này, bởi vì trong sát na này, hắn đã thất bại, mà thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về bần đạo.
Như thế hai người chúng ta xông vào nhau, tốc độ vận tới cực hạn, đợi cho Yêu Kiếm đánh không đúng lúc, nghĩ muốn biến hướng tránh né một chưởng của ta, tuyệt dối không có khả năng, cho nên hắn chỉ có thể tự đề cao cương khí hộ thân, hy vọng có thể giảm bị thương đến mức thấp nhất.
Nhưng, hắn tính toán nhầm, vì một chưởng này của ta cũng không có mục đích sát thương hắn, sau khi tay của ta chụp trên lồng ngực hắn, bần đạo mỉm cười, nhẹ giọng quát: “Định”
Cạc cạc, bần đạo cũng không là chiến sĩ, pháp sư đều là giả, chỉ là khách lâm thời, che tai mắt mà thôi, thân phận chân chính của ta một đạo sĩ. Sở trường của ta là đạo thuật, đến thời khắc mấu chốt, là lúc ta muốn dụng đạo thuật.
Không ngờ đạo thuật quá thần kỳ, hắc hắc, cảm giác thực thích nha.
Chiêu này của ta là Định Thân pháp, chẳng qua chỉ là một pháp thuật bình thường thôi, tại Tiên giới mỗi một người điều biết đến pháp thuật này, pháp thuật yếu đến vô dụng. Nhưng ở nơi này, cạc cạc, tuyệt đối là đủ âm hiểm a! Bất quá, linh lực hiện tại của bần đạo vẫn không đủ dư thừa, không thể giống như lúc trước được, cách một khoảng rất xa, chỉ cần có thể trông thấy, nói định ai tức thì người đó bị định. Hiện tại ta có thể bàn tay ta chỉ có thể tiếp xúc với thân thể hắn mới có thể định trụ người được, bằng không ta cũng không mạo hiểm lấy thân thử đao.
Cũng may mọi việc hết thảy thuận lợi, cũng nằm trong sự khống chế của bần đạo, bàn tay của ta cũng thành công vỗ trên người Yêu Kiếm, hắn lập tức bị ta định cho cứng đơ. Một tên linh hoạt như vậy, có thể bị ta chụp lên trên thật sự không chút dễ dàng gì. Bất quá, hiện tại cũng không có thời gian lãng phí chuyện này, lấy thực lực Yêu Kiếm mà nói, ta chỉ sợ trong một giây đồng hồ cũng không định được hắn.
Cho nên sau khi bần đạo thành công lập tức chạy qua bên người hắn, đồng thời thuận tay Bích Không Huyết Ảnh Kiếm lia ngang một đường, vận đủ mười thành khí lực, nhắm cần cổ của hắn mà bổ qua. Tuy rằng chiến sĩ cấp bậc Kiếm Thần, sau khi dụng đấu khí hộ thân, phòng ngự biến thái. Nhưng mà cổ là nơi yếu nhược nhất, vẫn là hơi hơi kém một chút xíu, hơn nữa bảo kiếm của ta cũng đủ sắc sắc bén. Mà hắn sau khi bị định thân thì đấu khí trong cơ thể hắn cũng đình chỉ vận chuyển, phòng ngự giảm xuống thiệt nhiều, lúc này mới có thể bị một kiếm của ta bêu đầu.
Dưới tình huống bình thường, nghĩ muốn chém chết Kiếm Thần là phi thường khó khăn, cho dù sau khi gia gia đánh bại A Nhĩ Bá Đặc so với hắn yếu nhược hơn nhiều, cũng đều hao phí hết đấu khí mới có thể thành công. Mà Yêu Kiếm chết ở trên tay như thế, thật sự oan uổng. Hắc hắc, hỗn trướng này là trời sinh không đúng lúc, là hỗn đản gặp được xui xẻo khó có được. Lần đầu tiên bị mấy người hậu bối gia gia ám toán suýt chết, hiện tại bị âm mưu của ta mà chết. Nghĩ đến tên này làm đủ chuyện tà ác, thật sự cũng nên nhận lấy quả báo này.
/897
|