Tại trung bộ Giáo Hoàng quốc có một dãy kiến trúc to lớn cổ xưa, chính là Mễ Tắc Á đại giáo đường đại danh đỉnh đỉnh. Đại giáo đường Đây chiếm gần vạn mẫu đất này hiện tại đang là tổng bộ tạm thời của Giáo Đình. Ở bên trong có một tòa điện phủ rất đặc biệt, bây giờ là chỗ ở của tổng bộ Thánh Quang kỵ binh đoàn. Tổ mẫu đại nhân đang ở trong một gian thư phòng xa hoa, lẳng lặng đọc lấy một phong thư ta viết để xin lỗi nàng.
Phong thư này là bần đạo sau khi quyết đấu với mấy đại cao thủ Giáo Đình, ngay khi màn đêm vừa buông xuống liền viết cho tổ mẫu, xuyên qua con đường bí mật do tổ mẫu bố trí, lẳng lặng chạy tới trên tay nàng, cho nên đến tương đối chậm trễ. Bần đạo viết trên thư, nói thẳng ra hết thảy mọi việc, từ Giáo Hoàng ủng hộ Tạp Đặc - Phùng Tu Tư ám hại phụ thân ta, đến việc hắn ủng hộ Tây Tư Nhĩ thân vương, rồi đến hắn sai sử ta đến ma thú sâm lâm, ...vân...vân nói hết tất cả. Dĩ nhiên, ta có nói chuyện tình Hương Hương và thiên phạt, bao gồm cả chuyện tình lúc ở Thánh Đô đụng tới Đại Đức Lỗ Y Thương - Long Giác, tất cả đều nói ra đầy đủ.
Cuối cùng ta ủy khuất xin lỗi tổ mẫu, ta không nên gạt nàng ủng hộ Tự Nhiên Thần Giáo, nhưng ta cũng có nổi khổ tâm, một là Giáo Hoàng vội vã muốn đưa ta vào chỗ chết, ta phải tăng thực lực của mình để tự vệ, ta được nhóm Đức Lỗ Y bảo đảm có thể dựa vào lực lượng của thần bảo vệ ta chống lại Giáo Đình, ta mới giúp đỡ bọn họ. Việc thứ hai chính là ta thật sự không biết thiên phạt thế nào lại rơi vào trên Thánh Sơn, hơn nữa làm cho Giáo Đình nhiều thương vong như vậy.
Trên thực tế, ta nói như vậy tất cả đều có căn cứ, lịch sử trên đại lục từng xuất hiện không ít ghi chép về thần phạt. Thế nhưng mỗi lần thần phạt đều có liên quan đến tự thân thuộc tính của vị thần đó, như thời điểm thần phạt của Thủy Thần sẽ là những cơn hồng thủy, biển gầm, Hỏa Thần thích phóng lưu tinh hỏa vũ, Thổ Thần dĩ nhiên là động đất, Tự Nhiên nữ thần chính là ôn nhu nhất, chỉ làm cho hoa mầu không đơm hoa kết quả.
Rồi sản lượng lương thực trên đại lục vẫn tốt lắm, hơn nữa thổ địa cũng không nhỏ, vấn đề lương thực cũng không lớn. Rất ít khi mất mùa đến trình độ toàn bộ chết đói, trừ phi tất cả nhân loại đều giống Cuồng Chiến Sĩ siêu cấp đại hán ăn to bụng bự. Cho nên, Tự Nhiên nữ thần nếu có thần phạt cũng chỉ làm qua loa đơn giản, vì vậy, Tự Nhiên Thần Giáo lần này náo lớn như vậy, thật sự là do ngoài ý muốn, ai biết nữ thần nổi giận mạnh mẽ như vậy chứ? Cho nên, ta coi như có tình nhưng vô lý vậy.
Cuối cùng. Ta cố ý chỉ ra một chút, đó chính là khi thần phạt ngày thứ bảy ta liền bị Giáo Hoàng phái đi ma thú sâm lâm. Trên thực tế Giáo Hoàng và Thú Nhân đàm phán đã tiến hành hơn một tháng. Cho nên, coi như nếu không có thần phạt xuất hiện, Giáo Hoàng cũng sẽ phái ta đi chịu chết . Ta dĩ nhiên phải nói ra hết, kể cả chuyện tình Thú Nhân bị Giáo Đình lừa gạt. Những việc khác ta không cần nhiều lời, chẳng qua chỉ là cường điệu mà thôi, lấy tài trí của tổ mẫu. Dĩ nhiên hiểu Giáo Đình đang đánh chủ ý gì…
Tổ mẫu đọc xong tin nhắn giận đến mặt mũi đỏ rần, vỗ mạnh mặt bàn, làm cho Khách Thu Toa mới vừa vào cửa sợ hết hồn. Tổ mẫu thấy nàng lập tức hỏi chuyện Thương - Long Giác. Khách Thu Toa thấy tổ mẫu tức giận như vậy. Chỉ biết nói tất cả những việc trải qua, bao gồm chuyện Mộng Long thảo, và việc được ta cứu ra sao.
Tổ mẫu nghe xong, đầu óc choáng váng từng đợt như say xe, một bên là ca ca của mình, bên kia là cháu của mình, thế nhưng đã đi đến trình độ nước lửa không dung rồi. Nàng thật sự quá thương tâm, chuyện Giáo Hoàng ám toán ta, nàng đã có nghe phong thanh, nhưng chuyện ta làm thiên phạt lại là lần đầu tiên nghe được. Nàng trước kia vốn nghiêng về phía ta, nếu không cũng sẽ không cung cấp cho ta tình báo lớn như vậy.
Nhưng hiện tại nàng mới hiểu được, thì ra là hai bên đều không phải hạng tốt lành gì cả, ở Thánh sơn đánh một trận, bộ hạ chung đụng mấy chục năm của nàng đã chết hơn vạn, khiến cho nàng đau lòng muốn chết. Tuy nhiên nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tổn thất khổng lồ như vậy dĩ nhiên là do ta tạo thành, nàng nhất thời có một loại cảm giác bị lường gạt. Thế nhưng, nàng tóm lại là một người lý trí, trong lòng rõ ràng, lần này thần phạt quả thật nằm ngoài ngoài ý liệu. Nhưng Giáo Hoàng đưa dao mổ kề cổ ta cũng là sự thật.
Mẫu thân vô lực ngồi trên ghế, nhất thời mờ mịt tự hỏi, nàng nên làm gì bây giờ? Nên giúp đỡ ai? Giáo Đình là nơi nàng lớn lên từ nhỏ, Giáo Hoàng là thân ca ca nàng thích nhất, nàng bất luận như thế nào cũng không thể hạ thủ với hắn được. Bên kia lại là cháu ruột của nàng, bao nhiêu năm qua nàng chưa hề tận lực thân phận, trách nhiệm của một mẫu thân, một tổ mẫu của gia tộc rồi, khi cháu mình trưởng thành cũng không có trợ giúp mảy may, chẳng lẽ bây giờ còn trợ giúp Giáo Đình hãm hại hắn sao? Cho dù chỉ mới thử nghĩ đến ý nghĩ này, nàng đã cảm giác được tội ác ngập trời rồi.
Tổ mẫu mâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vô cùng thống khổ và lo lắng. Có một thuộc hạ đi vào khẩn cấp hồi báo, Giáo Hoàng triệu tập hội nghị khẩn cấp. Tổ mẫu lập tức chấn động tinh thần, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu. Nàng tê dại đứng lên, đấu khí từ lòng bàn tay khẽ run chấn cái bàn thành bụi phấn, sau đó sải bước một cách vững chắc đi tới địa điểm triển khai hội nghị.
Trong gian phòng bí mật mà tổng bộ Giáo Đình vừa tạm thời thành lập, tất cả cao tầng có tư cách đều đến đông đủ, Giáo Hoàng bất đắc dĩ tự mình mở miệng tuyên bố: "Mới vừa nhận được tin tức, Mễ Nặc Á đang giúp chúng ta đả kích đối thủ đã bị Thiên Sứ dùng Chuyển Sinh chi môn mang về Thiên đường."
"Hử?!" Tất cả mọi người nghe được tin tức bất hạnh này không khỏi động dung, đồng thời yên lặng ngâm tụng một đoạn kinh. Ở nơi này, người thương tâm nhất không thể nghi ngờ là La Nạp Đa, Mễ Nặc Á là thân bá tổ của hắn, khi hắn còn nhỏ vẫn thường theo Mễ Nặc Á học hỏi kinh nghiệm của Cuồng Tín Giả, hắn đối với vị trưởng bối được xưng đại lục đệ nhất Cuồng Tín Giả này tràn đầy sùng kính.
"Làm sao thế chứ, bá tổ ta bình thời rất khỏe mạnh, thân thể tráng kiện vô cùng, làm sao có thể nói đi là đi rồi?" Khuôn mặt La Nạp Đa đầy nước mắt, tức giận chất vấn.
"Ta cũng thấy rất kỳ quái." Giáo Hoàng giả nhân giả nghĩa nói: "Nhưng hết thảy đều là sự thật, Chuyển Sinh chi môn không cách nào che dấu được, mọi người ở Tạp Đặc vương thành đều thấy linh hồn hắn được hai vị Thiên Sứ hướng dẫn tiến vào Thiên đường, dĩ nhiên là hai vị Thiên Sứ, thần dùng đãi ngộ như thế đối với hắn khẳng định là rất ca ngợi sự thành kính của hắn, Mễ Nặc Á đại nhân thật không hỗ là tín đồ thành kính thần nhất. Nhưng mà, hắn làm sao lại đi như vậy chứ? Ô ~ ô ~ "Vừa nói, Giáo Hoàng còn nặn ra vài giọt nước mắt, dứt khoát khóc hô hô lên.
"Có phải là bị ám toán mà chết hay không?" Hồng Y giáo chủ Phúc La Tháp nhẹ nhàng hỏi.
"Không thể nào?" Một vị Hồng Y giáo chủ Lạp Mạt Đặc được Giáo Hoàng tin tưởng nhất nói: "Lấy thực lực Mễ Nặc Á đại nhân mà nói, kẻ nào muốn ám toán hắn thật sự quá khó khăn rồi."
"Nhưng ngài đừng quên, có âm hiểm Quân Thần nơi đó thì không có chuyện gì không thể!" Phúc La Tháp khẳng định: "Đại Địa Chi Hùng của hắn thật sự là đáng sợ, dù có là Mễ Nặc Á đại nhân cũng có thể không phải đối thủ của nó mà?"
Trên thực tế, bọn họ nói như vậy là do đã được Giáo Hoàng ra ám hiệu trước đó, mục đích chính là khích bác mối quan hệ giữa ta và quân đoàn Cuồng Tín Giả. Người sáng suốt liếc cái là nhìn ra. Quả nhiên, La Nạp Đa nghe được, da thịt trên mặt đã bắt đầu méo mó.
"Đủ rồi, thu hồi toàn bộ mấy cái lời ác tâm kia đi!" Tổ mẫu bất mãn cả giận quát: "Ai cũng biết cháu ta có lẽ ở trên chiến trường đủ âm trầm nguy hiểm, nhưng trong các ngươi ai dám nói hắn là tiểu nhân hèn hạ? Nếu hắn muốn giết Mễ Nặc Á thì đã sớm động thủ khi quyết đấu rồi, còn phải dùng ám toán sao?"
"Lệ Na!" Giáo Hoàng bất mãn nói: "Ta biết ngươi nghiêng về cháu của ngươi, nhưng mà ngươi cũng nên kết hợp với tình hìnhthực tế, suy nghĩ kỹ một chút đi, như Mễ Nặc Á tiền bối siêu cấp cao thủ vậy... Làm sao có thể qua đời không minh bạch như vậy?"
"Đúng vậy, việc này rõ ràng là Long Thanh Thiên. Khi lợi dụng Mễ Nặc Á đại nhân xong rồi, sợ bị Mễ Nặc Á đại nhân phát hiện chân tướng, cho nên muốn giết người diệt khẩu!" Phúc La Tháp vội vàng a dua theo Giáo Hoàng.
"Ha ha!" Tổ mẫu tức thì nóng giận ngược lại cười váng lên. Nàng nói: "Sự thật chân tướng, các ngươi thật sự rất buồn cười, chân tướng là cái gì. Người khác không rõ ràng lắm, ngươi cái loại người gì mà ngay cả não người cũng từng ăn qua, tư vị thế nào hả?"
"Ngươi, ngươi, nói nhảm! Ai, ai ăn qua thịt người óc người?" Phúc La Tháp sắc mặt đại biến, vội vàng tức giận phân biện.
"Lệ Na, ngươi thật là quá đáng!" Giáo Hoàng lập tức lớn tiếng khiển trách: "Ngươi phải lập tức xin lỗi Phúc La Tháp đại giáo chủ các hạ. Đây không chỉ là vũ nhục hắn mà cũng là vũ nhục Giáo Đình, vũ nhục với thần minh đó!"
"Vũ nhục thần là các ngươi!" Tổ mẫu khinh thường nói, sau đó lấy ra một khối thủy tinh phục chế, cả giận nói: "Bản thân ngươi tự xem đi, đây là cảnh tượng thủ hạ ta ở đại giáo đường của Tạp Đặc vương đô quay xuống, hơn một vạn bộ xương khô không có đầu. Chẳng lẽ cũng là cháu ta làm ra đấy sao? Còn có danh sách chiêu đãi nữa này, ha ha, Phúc La Tháp đại nhân xếp hạng thứ hai đó nha! Hiện tại các ngươi định nói thế nào?"
"Hừ, chỉ là vu hãm, tôn tử Long Thanh Thiên ngươi hèn hạ ngụy tạo ra thứ này, dùng để làm mông muội dân chúng ngu xuẩn. Mục đích chính là đả kích danh dự Giáo Đình, hắn còn giúp truyền bá giáo nghĩa Tự Nhiên Thần Giáo!" Giáo Hoàng cả giận nói: "Chẳng lẽ chuyện tình rõ ràng như vậy ngươi cũng không nhìn ra được sao? Ta hiện tại có thể nói minh xác cho ngươi biết, thần phạt hủy diệt Thánh sơn chính là hắn phối hợp Đức Lỗ Y làm ra. Hắn tạo thành tổn thất thảm trọng cho chúng ta như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở hắn sao?"
"Hắn chỉ là một đứa bé thì biết cái gì? Tự Nhiên nữ thần đánh ra thần phạt ở trong lịch sử từng xuất hiện qua vài lần, mỗi lần đều chỉ là giảm đi chút lương thực mà thôi. Hắn không có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy!" Tổ mẫu cả giận nói: "Mà hết thảy những việc này còn không phải do ngươi tạo thành đấy sao? Ngươi nếu không buộc hắn đi chết, hắn khi không chứa chấp Đức Lỗ Y rồi phải tự vệ không đúng sao?"
"Ngươi nói nhảm, ta lúc nào buộc hắn đi chết chứ?" Giáo Hoàng vội vàng phủ nhận nói: "Sự thật là hắn phát động thần phạt trước rồi ta mới bắt đầu thu thập hắn, ngươi phải hiểu cho rõ ràng!"
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết hắn và thần phạt có liên quan khi nào?" Tổ mẫu cười lạnh hỏi.
"Cái này, ừ, thần phạt vừa đến ta liền biết!" Giáo Hoàng do dự một chút, mới từ từ nói: "Ta có nghe nói trên người Hương Hương công chúa có dị năng, cho nên ta nhận định nàng chính là Thần Ngữ giả (người thay mặt thần), đồng thời cũng xác định Long Thanh Long có liên quan đến chuyện này!"
"Hừ, cho dù là như thế, vậy ngươi có thể giải thích dùm ta tại sao thần phạt đến ngày thứ bảy, hắn đã nhận được thư của ngươi, bị ngươi phái đi ma thú sâm lâm?" Tổ mẫu cười lạnh chất vấn: "Ngươi phản ứng cũng hơi mau quá không?"
"Vô phương, ta sau khi nhận định là hắn làm, tự nhiên phải phái hắn đi rồi?" Giáo Hoàng lẽo lự nói.
"Nhưng thời gian chúng ta bắt đầu đàm phán cùng Thú Nhân trước thần phạt một tháng!" Tổ mẫu cả giận nói, cuối cùng nàng xoay mặt nhìn Phúc La Tháp nói: "Lúc ấy ngươi đang đàm phán với Thú Nhân, ngươi khi khi đó, không chỉ đồng ý cho Thú Nhân các loại thiết khí và lương thực, còn nói muốn đưa Long Thanh Thiên đi thăm hỏi. Hừ, thiết khí và lương thực ngươi cũng cho Thú Nhân được sao?"
"Cái này ~ "Đối mặt khí thế sắc bén của tổ mẫu, Phúc La Tháp cũng bị odaj cho sợ đến nổi nói không ra lời.
"Có thể thấy được, ngươi từ khi đó đã vạch ra kế hoạch muốn giết hắn rồi, có đúng hay không, ca ca thân ái của ta!" Tổ mẫu ngay sau đó chất vấn Giáo Hoàng: "Ngươi còn có cái gì để nói !"
"À, chuyện là như thế này..." Giáo Hoàng gấp gáp nói: "Ta lúc ấy cũng chưa có tính toán gia hại tôn tử của ngươi, vụ lương thực kia ta đúng là định cho Thú Nhân, chẳng qua sau đó bởi vì cháu ngươi nên chưa có cấp!"
"Hừ, vậy còn thiết khí (đồ sắt)?" Tổ mẫu cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Long Thanh Long không đi ma thú sâm lâm, ngươi sẽ cho Thú Nhân thiết khí? Còn nữa, chuyện này nếu không có âm mưu nhằm vào Long Thanh Thiên, tại sao vừa mới bắt đầu đã gạt ta, buồn cười thay, ta đây thân làm quân đoàn trưởng, ta đây tổng chỉ huy liên quân đối kháng đại quân Thú Nhân, thậm chí ngay cả tin tức Thú Nhân tới đàm phán cũng không được biết chút nào. Quá buồn cười đi. Ngươi giải thích thế nào?"
"Tốt! Ta thừa nhận khi đó ta đã tính toán, ừ…, nhằm vào hắn, nhưng mà, cũng là bởi vì chính hắn làm việc quá mức đáng giận." Giáo Hoàng ủy khuất nói: "Ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà?" Nói đến thiết khí, Giáo Hoàng cũng không nói nhảm được rồi, thứ này ai cũng biết là tuyệt đối không thể nào cho Thú Nhân.
"Hắn thế nào quá đáng rồi? Khi nào trêu chọc tới ngươi?" Tổ mẫu lần này thật tức giận. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Giáo Hoàng thế nhưng thật sự hạ thủ trước.
"Lệ Na, ngươi nghe ta giải thích!" Giáo Hoàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn lãnh địa của hắn, nhân khẩu nhân tộc đã quá trăm vạn rồi, tính cả dị tộc thì ít nhất cũng hơn trăm vạn. Có thể nói là quá đông rồi, hắn lại muốn thực hành pháp lệnh quỷ quái gì nhỉ? Ờ, “chúng sanh ngang hàng” , làm cho dị tộc gia nhập vào so với nhân tộc còn nhiều hơn, thỉnh thoảng hắn còn ức hiếp nhân tộc, khiến cho dân chúng nơi đó khổ không thể tả."
"Bớt nói đùa đi. Cho dù ngang hàng thì làm sao có chuyện tình ức hiếp gì ở đây, không phải ngươi tự mình vả miệng mình chứ? Theo ta được biết, dân chúng thu nhập hàng tháng so với Thánh Đô còn nhiều hơn, nộp thuế thì chưa bằng một nửa ở Thánh Đô, cuộc sống dân chúng trôi qua so với bất kỳ địa phương nào đều tốt hơn. Nếu giống như như ngươi nói: "Khổ không thể tả kia..., tại sao mọi người lại chạy tới chỗ của hắn? Hơn nữa trong mấy năm ngắn ngủi chạy tới gần trăm vạn, ngươi định lừa gạt ai đó?" Tổ mẫu khinh thường nói: "Rồi hãy nói, dân chúng sống ở đó như thế nào, ngươi là người quan tâm nhất mới đúng, nghiêm chỉnh nói cái coi nào?"
"Khụ khụ, tốt, nghiêm chỉnh mà nói..." Giáo Hoàng lúng túng ho hai tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng vấn đề ở chỗ, thủ đoạn hắn đối với thủ hạ phía dưới quá mạnh mẽ, cứng rắn áp bách thống trị, bản thân không tin giáo hội còn không cho dân chúng tin giáo. Làm cho chúng ta căn bản không có cách nào an tâm truyền giáo ở nơi đó, ngươi biết không? Giáo chủ ta phái đi từng nói, đến hiện tại, số lượng giáo chúng hắn phát triển được chỉ có ba chữ số. Thậm chí cháu của ngươi ngay cả tai mắt của chúng ta cài vào đó cũng dám giết, quả thực là không để chúng ta vào trong mắt mà? Ngươi nói ta có thể làm gì nữa đây?"
"Chỉ vì một ít đất không thể truyền giáo như vậy, ngươi cũng không nên dồn hắn vào chỗ chết chứ?" Tổ mẫu cả giận nói: "Ngươi không hề để ý đến hắn là thân nhân của ngươi à? Cũng không quản đến cảm thụ của ta sao? Ngươi thật đúng là Giáo Hoàng vĩ đại nha? Ngươi sao không giết cả ta luôn đi?"
"Đừng đừng, ta còn chưa nói hết mà!" Giáo Hoàng vội vàng giải thích: "Nếu hắn chỉ có một khối đất ta cũng không cần, thật sự…, cháu của ngươi không phải vãn bối của ta sao? Chỉ là mảnh đất cắm dùi mà thôi, hắn muốn thêm vài khối ta cũng có thể cho thêm. Nhưng mà ngươi đừng quên, ngay lúc đó, trên thực tế hắn đã nắm giữ Thanh Long quân đoàn, Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn, Ngân Hồ quân đoàn, đồng thời còn ảnh hưởng đến Chu Tước quân đoàn. Trên thực tế địa vực hắn có thể khống chế đã bao gồm cả chiến khu Thanh Long quân đoàn, mười ba hành tỉnh Tạp Đặc, còn có nguyên cái Tiên Hoa thảo nguyên. A, trời đất ơi, sắp vượt qua một đế quốc rồi, còn nói một chút xíu đất được sao?"
"Vậy thế nào?" Tổ mẫu nói: "Khi đó hắn vẫn không có ý định đối phó Giáo Đình đúng không? Nếu không phải ngươi buộc hắn đi ma thú sâm lâm chịu chết, hắn làm sao giống như bây giờ, giống trống khua chiến đối nghịch ngươi luôn rồi?"
"Ta cũng không có biện pháp mà?" Giáo Hoàng uể oải nói: "Nếu đổi lại người khác, ta mới mặc kệ hắn đó? Nhưng đứa cháu kia của ngươi, hắn thật sự thật tài tình, còn nhỏ tuổi đã có chiến tích đáng sợ như vậy, đại lục tứ đại danh tướng bị một mình hắn giải quyết một nửa, Hổ Vương huy hoàng cũng thua trận bỏ mình, trở thành hòn đá kê chân cấp cho hắn danh hiệu Quân Thần. Một người đáng sợ như thế hết lần này tới lần khác không tin giáo hội, đây là một uy hiếp khổng lồ, ta dám chắc chắn hắn nếu muốn nhất thống đại lục thì thật sự thực hiện có thể. Đến lúc đó, địa vị Giáo Đình, ai…, chúng ta có thể làm chuyện sai lầm, nhưng nói không chừng đến lúc đó số mệnh chúng ta phải nằm trong tay hắn rồi. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Giáo Hoàng tức giận hỏi.
"Hừ, hắn có thành tựu hiện tại còn không phải nhờ công lao của ngươi sao?" Tổ mẫu lại kinh thường nói: "Đừng tưởng rằng chuyện tình ngươi ở phía sau khuyến khích Tạp Đặc tiến công Đại Hán ta không biết, tên Phùng Tu Tư ngu ngốc kia nếu không có được ngươi cam đoan và ủng hộ, hắn thế nào dám dùng Vạn Độc Huyết Chú mưu hại nhi tử Huyết Tu La?"
"Việc này…, ta đương nhiên là không biết!" Giáo Hoàng vội vàng phủ nhận.
"Đừng giả vờ hành tỏi với ta." Tổ mẫu tiếp tục châm chọc: "Không có chỉ lệnh từ ngài, mấy vị Hồng Y giáo chủ có gan viết chỉ thị hạn chế hành động của ta? Bọn chúng có cái gan chó đó sao?"
"Lệ Na, ngươi hôm nay thật là quá đáng, cũng nên yên tĩnh một chút đi, Hồng Y giáo chủ là cao tầng Giáo Đình, mặc dù so với ngươi thì thấp một cấp. Nhưng cũng không thể tùy tiện vũ nhục!" Giáo Hoàng bất mãn thốt lên. Mặc dù bình thời khí thế của hắn đè ép tổ mẫu, nhưng hắn cũng hiểu được đó là tổ mẫu hiểu chuyện cấp cho hắn mặt mũi mà thôi, một khi tổ mẫu phát biểu, hắn, cái danh Giáo Hoàng này cũng phải đứng sang bên cạnh, tuyệt đối không có một ai ngăn được. Cho nên hôm nay nhìn thấy tổ mẫu tức giận như thế, hắn mới bất đắc dĩ nhẫn nhịn.
"Ít nói nhảm cho ta, ta hôm nay bị các ngươi, mấy tên khốn này chọc phát ngứa rồi. Trước kia, ta rất nhiều chỗ nghi ngờ còn chưa có làm rõ ràng, hôm nay ngươi phải cho ta một đáp án. Thời điểm Tạp Đặc Tây Tư Nhĩ giao chiến với Đại Hán, vật liệu chiến đấu làm sao chuẩn bị nhanh như vậy, có phải từ trong kho hàng Giáo Đình vận chuyển tới, ngươi cho rằng có thể dấu diếm ta sao? Điều này cho thấy rõ, ngươi đã sớm chuẩn bị tính toán Long gia rồi, khi mới bắt đầu, mục tiêu không phải là Long Thanh Thiên, mà là Long Khiếu Thiên!" Tổ mẫu mắng trực tiếp vào mặt Giáo Hoàng, nàng giận dữ hét: "Nói, ngươi rốt cuộc còn gạt ta đã làm những gì? Nếu như không cho ta một lời giải thích minh xác, hừ! Ngươi chuẩn bị tự thân đi đối phó âm hiểm Quân Thần nhé? Ta và quân đội của ta, thứ cho, không phụng bồi!"
Phong thư này là bần đạo sau khi quyết đấu với mấy đại cao thủ Giáo Đình, ngay khi màn đêm vừa buông xuống liền viết cho tổ mẫu, xuyên qua con đường bí mật do tổ mẫu bố trí, lẳng lặng chạy tới trên tay nàng, cho nên đến tương đối chậm trễ. Bần đạo viết trên thư, nói thẳng ra hết thảy mọi việc, từ Giáo Hoàng ủng hộ Tạp Đặc - Phùng Tu Tư ám hại phụ thân ta, đến việc hắn ủng hộ Tây Tư Nhĩ thân vương, rồi đến hắn sai sử ta đến ma thú sâm lâm, ...vân...vân nói hết tất cả. Dĩ nhiên, ta có nói chuyện tình Hương Hương và thiên phạt, bao gồm cả chuyện tình lúc ở Thánh Đô đụng tới Đại Đức Lỗ Y Thương - Long Giác, tất cả đều nói ra đầy đủ.
Cuối cùng ta ủy khuất xin lỗi tổ mẫu, ta không nên gạt nàng ủng hộ Tự Nhiên Thần Giáo, nhưng ta cũng có nổi khổ tâm, một là Giáo Hoàng vội vã muốn đưa ta vào chỗ chết, ta phải tăng thực lực của mình để tự vệ, ta được nhóm Đức Lỗ Y bảo đảm có thể dựa vào lực lượng của thần bảo vệ ta chống lại Giáo Đình, ta mới giúp đỡ bọn họ. Việc thứ hai chính là ta thật sự không biết thiên phạt thế nào lại rơi vào trên Thánh Sơn, hơn nữa làm cho Giáo Đình nhiều thương vong như vậy.
Trên thực tế, ta nói như vậy tất cả đều có căn cứ, lịch sử trên đại lục từng xuất hiện không ít ghi chép về thần phạt. Thế nhưng mỗi lần thần phạt đều có liên quan đến tự thân thuộc tính của vị thần đó, như thời điểm thần phạt của Thủy Thần sẽ là những cơn hồng thủy, biển gầm, Hỏa Thần thích phóng lưu tinh hỏa vũ, Thổ Thần dĩ nhiên là động đất, Tự Nhiên nữ thần chính là ôn nhu nhất, chỉ làm cho hoa mầu không đơm hoa kết quả.
Rồi sản lượng lương thực trên đại lục vẫn tốt lắm, hơn nữa thổ địa cũng không nhỏ, vấn đề lương thực cũng không lớn. Rất ít khi mất mùa đến trình độ toàn bộ chết đói, trừ phi tất cả nhân loại đều giống Cuồng Chiến Sĩ siêu cấp đại hán ăn to bụng bự. Cho nên, Tự Nhiên nữ thần nếu có thần phạt cũng chỉ làm qua loa đơn giản, vì vậy, Tự Nhiên Thần Giáo lần này náo lớn như vậy, thật sự là do ngoài ý muốn, ai biết nữ thần nổi giận mạnh mẽ như vậy chứ? Cho nên, ta coi như có tình nhưng vô lý vậy.
Cuối cùng. Ta cố ý chỉ ra một chút, đó chính là khi thần phạt ngày thứ bảy ta liền bị Giáo Hoàng phái đi ma thú sâm lâm. Trên thực tế Giáo Hoàng và Thú Nhân đàm phán đã tiến hành hơn một tháng. Cho nên, coi như nếu không có thần phạt xuất hiện, Giáo Hoàng cũng sẽ phái ta đi chịu chết . Ta dĩ nhiên phải nói ra hết, kể cả chuyện tình Thú Nhân bị Giáo Đình lừa gạt. Những việc khác ta không cần nhiều lời, chẳng qua chỉ là cường điệu mà thôi, lấy tài trí của tổ mẫu. Dĩ nhiên hiểu Giáo Đình đang đánh chủ ý gì…
Tổ mẫu đọc xong tin nhắn giận đến mặt mũi đỏ rần, vỗ mạnh mặt bàn, làm cho Khách Thu Toa mới vừa vào cửa sợ hết hồn. Tổ mẫu thấy nàng lập tức hỏi chuyện Thương - Long Giác. Khách Thu Toa thấy tổ mẫu tức giận như vậy. Chỉ biết nói tất cả những việc trải qua, bao gồm chuyện Mộng Long thảo, và việc được ta cứu ra sao.
Tổ mẫu nghe xong, đầu óc choáng váng từng đợt như say xe, một bên là ca ca của mình, bên kia là cháu của mình, thế nhưng đã đi đến trình độ nước lửa không dung rồi. Nàng thật sự quá thương tâm, chuyện Giáo Hoàng ám toán ta, nàng đã có nghe phong thanh, nhưng chuyện ta làm thiên phạt lại là lần đầu tiên nghe được. Nàng trước kia vốn nghiêng về phía ta, nếu không cũng sẽ không cung cấp cho ta tình báo lớn như vậy.
Nhưng hiện tại nàng mới hiểu được, thì ra là hai bên đều không phải hạng tốt lành gì cả, ở Thánh sơn đánh một trận, bộ hạ chung đụng mấy chục năm của nàng đã chết hơn vạn, khiến cho nàng đau lòng muốn chết. Tuy nhiên nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tổn thất khổng lồ như vậy dĩ nhiên là do ta tạo thành, nàng nhất thời có một loại cảm giác bị lường gạt. Thế nhưng, nàng tóm lại là một người lý trí, trong lòng rõ ràng, lần này thần phạt quả thật nằm ngoài ngoài ý liệu. Nhưng Giáo Hoàng đưa dao mổ kề cổ ta cũng là sự thật.
Mẫu thân vô lực ngồi trên ghế, nhất thời mờ mịt tự hỏi, nàng nên làm gì bây giờ? Nên giúp đỡ ai? Giáo Đình là nơi nàng lớn lên từ nhỏ, Giáo Hoàng là thân ca ca nàng thích nhất, nàng bất luận như thế nào cũng không thể hạ thủ với hắn được. Bên kia lại là cháu ruột của nàng, bao nhiêu năm qua nàng chưa hề tận lực thân phận, trách nhiệm của một mẫu thân, một tổ mẫu của gia tộc rồi, khi cháu mình trưởng thành cũng không có trợ giúp mảy may, chẳng lẽ bây giờ còn trợ giúp Giáo Đình hãm hại hắn sao? Cho dù chỉ mới thử nghĩ đến ý nghĩ này, nàng đã cảm giác được tội ác ngập trời rồi.
Tổ mẫu mâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vô cùng thống khổ và lo lắng. Có một thuộc hạ đi vào khẩn cấp hồi báo, Giáo Hoàng triệu tập hội nghị khẩn cấp. Tổ mẫu lập tức chấn động tinh thần, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu. Nàng tê dại đứng lên, đấu khí từ lòng bàn tay khẽ run chấn cái bàn thành bụi phấn, sau đó sải bước một cách vững chắc đi tới địa điểm triển khai hội nghị.
Trong gian phòng bí mật mà tổng bộ Giáo Đình vừa tạm thời thành lập, tất cả cao tầng có tư cách đều đến đông đủ, Giáo Hoàng bất đắc dĩ tự mình mở miệng tuyên bố: "Mới vừa nhận được tin tức, Mễ Nặc Á đang giúp chúng ta đả kích đối thủ đã bị Thiên Sứ dùng Chuyển Sinh chi môn mang về Thiên đường."
"Hử?!" Tất cả mọi người nghe được tin tức bất hạnh này không khỏi động dung, đồng thời yên lặng ngâm tụng một đoạn kinh. Ở nơi này, người thương tâm nhất không thể nghi ngờ là La Nạp Đa, Mễ Nặc Á là thân bá tổ của hắn, khi hắn còn nhỏ vẫn thường theo Mễ Nặc Á học hỏi kinh nghiệm của Cuồng Tín Giả, hắn đối với vị trưởng bối được xưng đại lục đệ nhất Cuồng Tín Giả này tràn đầy sùng kính.
"Làm sao thế chứ, bá tổ ta bình thời rất khỏe mạnh, thân thể tráng kiện vô cùng, làm sao có thể nói đi là đi rồi?" Khuôn mặt La Nạp Đa đầy nước mắt, tức giận chất vấn.
"Ta cũng thấy rất kỳ quái." Giáo Hoàng giả nhân giả nghĩa nói: "Nhưng hết thảy đều là sự thật, Chuyển Sinh chi môn không cách nào che dấu được, mọi người ở Tạp Đặc vương thành đều thấy linh hồn hắn được hai vị Thiên Sứ hướng dẫn tiến vào Thiên đường, dĩ nhiên là hai vị Thiên Sứ, thần dùng đãi ngộ như thế đối với hắn khẳng định là rất ca ngợi sự thành kính của hắn, Mễ Nặc Á đại nhân thật không hỗ là tín đồ thành kính thần nhất. Nhưng mà, hắn làm sao lại đi như vậy chứ? Ô ~ ô ~ "Vừa nói, Giáo Hoàng còn nặn ra vài giọt nước mắt, dứt khoát khóc hô hô lên.
"Có phải là bị ám toán mà chết hay không?" Hồng Y giáo chủ Phúc La Tháp nhẹ nhàng hỏi.
"Không thể nào?" Một vị Hồng Y giáo chủ Lạp Mạt Đặc được Giáo Hoàng tin tưởng nhất nói: "Lấy thực lực Mễ Nặc Á đại nhân mà nói, kẻ nào muốn ám toán hắn thật sự quá khó khăn rồi."
"Nhưng ngài đừng quên, có âm hiểm Quân Thần nơi đó thì không có chuyện gì không thể!" Phúc La Tháp khẳng định: "Đại Địa Chi Hùng của hắn thật sự là đáng sợ, dù có là Mễ Nặc Á đại nhân cũng có thể không phải đối thủ của nó mà?"
Trên thực tế, bọn họ nói như vậy là do đã được Giáo Hoàng ra ám hiệu trước đó, mục đích chính là khích bác mối quan hệ giữa ta và quân đoàn Cuồng Tín Giả. Người sáng suốt liếc cái là nhìn ra. Quả nhiên, La Nạp Đa nghe được, da thịt trên mặt đã bắt đầu méo mó.
"Đủ rồi, thu hồi toàn bộ mấy cái lời ác tâm kia đi!" Tổ mẫu bất mãn cả giận quát: "Ai cũng biết cháu ta có lẽ ở trên chiến trường đủ âm trầm nguy hiểm, nhưng trong các ngươi ai dám nói hắn là tiểu nhân hèn hạ? Nếu hắn muốn giết Mễ Nặc Á thì đã sớm động thủ khi quyết đấu rồi, còn phải dùng ám toán sao?"
"Lệ Na!" Giáo Hoàng bất mãn nói: "Ta biết ngươi nghiêng về cháu của ngươi, nhưng mà ngươi cũng nên kết hợp với tình hìnhthực tế, suy nghĩ kỹ một chút đi, như Mễ Nặc Á tiền bối siêu cấp cao thủ vậy... Làm sao có thể qua đời không minh bạch như vậy?"
"Đúng vậy, việc này rõ ràng là Long Thanh Thiên. Khi lợi dụng Mễ Nặc Á đại nhân xong rồi, sợ bị Mễ Nặc Á đại nhân phát hiện chân tướng, cho nên muốn giết người diệt khẩu!" Phúc La Tháp vội vàng a dua theo Giáo Hoàng.
"Ha ha!" Tổ mẫu tức thì nóng giận ngược lại cười váng lên. Nàng nói: "Sự thật chân tướng, các ngươi thật sự rất buồn cười, chân tướng là cái gì. Người khác không rõ ràng lắm, ngươi cái loại người gì mà ngay cả não người cũng từng ăn qua, tư vị thế nào hả?"
"Ngươi, ngươi, nói nhảm! Ai, ai ăn qua thịt người óc người?" Phúc La Tháp sắc mặt đại biến, vội vàng tức giận phân biện.
"Lệ Na, ngươi thật là quá đáng!" Giáo Hoàng lập tức lớn tiếng khiển trách: "Ngươi phải lập tức xin lỗi Phúc La Tháp đại giáo chủ các hạ. Đây không chỉ là vũ nhục hắn mà cũng là vũ nhục Giáo Đình, vũ nhục với thần minh đó!"
"Vũ nhục thần là các ngươi!" Tổ mẫu khinh thường nói, sau đó lấy ra một khối thủy tinh phục chế, cả giận nói: "Bản thân ngươi tự xem đi, đây là cảnh tượng thủ hạ ta ở đại giáo đường của Tạp Đặc vương đô quay xuống, hơn một vạn bộ xương khô không có đầu. Chẳng lẽ cũng là cháu ta làm ra đấy sao? Còn có danh sách chiêu đãi nữa này, ha ha, Phúc La Tháp đại nhân xếp hạng thứ hai đó nha! Hiện tại các ngươi định nói thế nào?"
"Hừ, chỉ là vu hãm, tôn tử Long Thanh Thiên ngươi hèn hạ ngụy tạo ra thứ này, dùng để làm mông muội dân chúng ngu xuẩn. Mục đích chính là đả kích danh dự Giáo Đình, hắn còn giúp truyền bá giáo nghĩa Tự Nhiên Thần Giáo!" Giáo Hoàng cả giận nói: "Chẳng lẽ chuyện tình rõ ràng như vậy ngươi cũng không nhìn ra được sao? Ta hiện tại có thể nói minh xác cho ngươi biết, thần phạt hủy diệt Thánh sơn chính là hắn phối hợp Đức Lỗ Y làm ra. Hắn tạo thành tổn thất thảm trọng cho chúng ta như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở hắn sao?"
"Hắn chỉ là một đứa bé thì biết cái gì? Tự Nhiên nữ thần đánh ra thần phạt ở trong lịch sử từng xuất hiện qua vài lần, mỗi lần đều chỉ là giảm đi chút lương thực mà thôi. Hắn không có khả năng gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy!" Tổ mẫu cả giận nói: "Mà hết thảy những việc này còn không phải do ngươi tạo thành đấy sao? Ngươi nếu không buộc hắn đi chết, hắn khi không chứa chấp Đức Lỗ Y rồi phải tự vệ không đúng sao?"
"Ngươi nói nhảm, ta lúc nào buộc hắn đi chết chứ?" Giáo Hoàng vội vàng phủ nhận nói: "Sự thật là hắn phát động thần phạt trước rồi ta mới bắt đầu thu thập hắn, ngươi phải hiểu cho rõ ràng!"
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết hắn và thần phạt có liên quan khi nào?" Tổ mẫu cười lạnh hỏi.
"Cái này, ừ, thần phạt vừa đến ta liền biết!" Giáo Hoàng do dự một chút, mới từ từ nói: "Ta có nghe nói trên người Hương Hương công chúa có dị năng, cho nên ta nhận định nàng chính là Thần Ngữ giả (người thay mặt thần), đồng thời cũng xác định Long Thanh Long có liên quan đến chuyện này!"
"Hừ, cho dù là như thế, vậy ngươi có thể giải thích dùm ta tại sao thần phạt đến ngày thứ bảy, hắn đã nhận được thư của ngươi, bị ngươi phái đi ma thú sâm lâm?" Tổ mẫu cười lạnh chất vấn: "Ngươi phản ứng cũng hơi mau quá không?"
"Vô phương, ta sau khi nhận định là hắn làm, tự nhiên phải phái hắn đi rồi?" Giáo Hoàng lẽo lự nói.
"Nhưng thời gian chúng ta bắt đầu đàm phán cùng Thú Nhân trước thần phạt một tháng!" Tổ mẫu cả giận nói, cuối cùng nàng xoay mặt nhìn Phúc La Tháp nói: "Lúc ấy ngươi đang đàm phán với Thú Nhân, ngươi khi khi đó, không chỉ đồng ý cho Thú Nhân các loại thiết khí và lương thực, còn nói muốn đưa Long Thanh Thiên đi thăm hỏi. Hừ, thiết khí và lương thực ngươi cũng cho Thú Nhân được sao?"
"Cái này ~ "Đối mặt khí thế sắc bén của tổ mẫu, Phúc La Tháp cũng bị odaj cho sợ đến nổi nói không ra lời.
"Có thể thấy được, ngươi từ khi đó đã vạch ra kế hoạch muốn giết hắn rồi, có đúng hay không, ca ca thân ái của ta!" Tổ mẫu ngay sau đó chất vấn Giáo Hoàng: "Ngươi còn có cái gì để nói !"
"À, chuyện là như thế này..." Giáo Hoàng gấp gáp nói: "Ta lúc ấy cũng chưa có tính toán gia hại tôn tử của ngươi, vụ lương thực kia ta đúng là định cho Thú Nhân, chẳng qua sau đó bởi vì cháu ngươi nên chưa có cấp!"
"Hừ, vậy còn thiết khí (đồ sắt)?" Tổ mẫu cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Long Thanh Long không đi ma thú sâm lâm, ngươi sẽ cho Thú Nhân thiết khí? Còn nữa, chuyện này nếu không có âm mưu nhằm vào Long Thanh Thiên, tại sao vừa mới bắt đầu đã gạt ta, buồn cười thay, ta đây thân làm quân đoàn trưởng, ta đây tổng chỉ huy liên quân đối kháng đại quân Thú Nhân, thậm chí ngay cả tin tức Thú Nhân tới đàm phán cũng không được biết chút nào. Quá buồn cười đi. Ngươi giải thích thế nào?"
"Tốt! Ta thừa nhận khi đó ta đã tính toán, ừ…, nhằm vào hắn, nhưng mà, cũng là bởi vì chính hắn làm việc quá mức đáng giận." Giáo Hoàng ủy khuất nói: "Ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà?" Nói đến thiết khí, Giáo Hoàng cũng không nói nhảm được rồi, thứ này ai cũng biết là tuyệt đối không thể nào cho Thú Nhân.
"Hắn thế nào quá đáng rồi? Khi nào trêu chọc tới ngươi?" Tổ mẫu lần này thật tức giận. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Giáo Hoàng thế nhưng thật sự hạ thủ trước.
"Lệ Na, ngươi nghe ta giải thích!" Giáo Hoàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn lãnh địa của hắn, nhân khẩu nhân tộc đã quá trăm vạn rồi, tính cả dị tộc thì ít nhất cũng hơn trăm vạn. Có thể nói là quá đông rồi, hắn lại muốn thực hành pháp lệnh quỷ quái gì nhỉ? Ờ, “chúng sanh ngang hàng” , làm cho dị tộc gia nhập vào so với nhân tộc còn nhiều hơn, thỉnh thoảng hắn còn ức hiếp nhân tộc, khiến cho dân chúng nơi đó khổ không thể tả."
"Bớt nói đùa đi. Cho dù ngang hàng thì làm sao có chuyện tình ức hiếp gì ở đây, không phải ngươi tự mình vả miệng mình chứ? Theo ta được biết, dân chúng thu nhập hàng tháng so với Thánh Đô còn nhiều hơn, nộp thuế thì chưa bằng một nửa ở Thánh Đô, cuộc sống dân chúng trôi qua so với bất kỳ địa phương nào đều tốt hơn. Nếu giống như như ngươi nói: "Khổ không thể tả kia..., tại sao mọi người lại chạy tới chỗ của hắn? Hơn nữa trong mấy năm ngắn ngủi chạy tới gần trăm vạn, ngươi định lừa gạt ai đó?" Tổ mẫu khinh thường nói: "Rồi hãy nói, dân chúng sống ở đó như thế nào, ngươi là người quan tâm nhất mới đúng, nghiêm chỉnh nói cái coi nào?"
"Khụ khụ, tốt, nghiêm chỉnh mà nói..." Giáo Hoàng lúng túng ho hai tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng vấn đề ở chỗ, thủ đoạn hắn đối với thủ hạ phía dưới quá mạnh mẽ, cứng rắn áp bách thống trị, bản thân không tin giáo hội còn không cho dân chúng tin giáo. Làm cho chúng ta căn bản không có cách nào an tâm truyền giáo ở nơi đó, ngươi biết không? Giáo chủ ta phái đi từng nói, đến hiện tại, số lượng giáo chúng hắn phát triển được chỉ có ba chữ số. Thậm chí cháu của ngươi ngay cả tai mắt của chúng ta cài vào đó cũng dám giết, quả thực là không để chúng ta vào trong mắt mà? Ngươi nói ta có thể làm gì nữa đây?"
"Chỉ vì một ít đất không thể truyền giáo như vậy, ngươi cũng không nên dồn hắn vào chỗ chết chứ?" Tổ mẫu cả giận nói: "Ngươi không hề để ý đến hắn là thân nhân của ngươi à? Cũng không quản đến cảm thụ của ta sao? Ngươi thật đúng là Giáo Hoàng vĩ đại nha? Ngươi sao không giết cả ta luôn đi?"
"Đừng đừng, ta còn chưa nói hết mà!" Giáo Hoàng vội vàng giải thích: "Nếu hắn chỉ có một khối đất ta cũng không cần, thật sự…, cháu của ngươi không phải vãn bối của ta sao? Chỉ là mảnh đất cắm dùi mà thôi, hắn muốn thêm vài khối ta cũng có thể cho thêm. Nhưng mà ngươi đừng quên, ngay lúc đó, trên thực tế hắn đã nắm giữ Thanh Long quân đoàn, Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn, Ngân Hồ quân đoàn, đồng thời còn ảnh hưởng đến Chu Tước quân đoàn. Trên thực tế địa vực hắn có thể khống chế đã bao gồm cả chiến khu Thanh Long quân đoàn, mười ba hành tỉnh Tạp Đặc, còn có nguyên cái Tiên Hoa thảo nguyên. A, trời đất ơi, sắp vượt qua một đế quốc rồi, còn nói một chút xíu đất được sao?"
"Vậy thế nào?" Tổ mẫu nói: "Khi đó hắn vẫn không có ý định đối phó Giáo Đình đúng không? Nếu không phải ngươi buộc hắn đi ma thú sâm lâm chịu chết, hắn làm sao giống như bây giờ, giống trống khua chiến đối nghịch ngươi luôn rồi?"
"Ta cũng không có biện pháp mà?" Giáo Hoàng uể oải nói: "Nếu đổi lại người khác, ta mới mặc kệ hắn đó? Nhưng đứa cháu kia của ngươi, hắn thật sự thật tài tình, còn nhỏ tuổi đã có chiến tích đáng sợ như vậy, đại lục tứ đại danh tướng bị một mình hắn giải quyết một nửa, Hổ Vương huy hoàng cũng thua trận bỏ mình, trở thành hòn đá kê chân cấp cho hắn danh hiệu Quân Thần. Một người đáng sợ như thế hết lần này tới lần khác không tin giáo hội, đây là một uy hiếp khổng lồ, ta dám chắc chắn hắn nếu muốn nhất thống đại lục thì thật sự thực hiện có thể. Đến lúc đó, địa vị Giáo Đình, ai…, chúng ta có thể làm chuyện sai lầm, nhưng nói không chừng đến lúc đó số mệnh chúng ta phải nằm trong tay hắn rồi. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?" Giáo Hoàng tức giận hỏi.
"Hừ, hắn có thành tựu hiện tại còn không phải nhờ công lao của ngươi sao?" Tổ mẫu lại kinh thường nói: "Đừng tưởng rằng chuyện tình ngươi ở phía sau khuyến khích Tạp Đặc tiến công Đại Hán ta không biết, tên Phùng Tu Tư ngu ngốc kia nếu không có được ngươi cam đoan và ủng hộ, hắn thế nào dám dùng Vạn Độc Huyết Chú mưu hại nhi tử Huyết Tu La?"
"Việc này…, ta đương nhiên là không biết!" Giáo Hoàng vội vàng phủ nhận.
"Đừng giả vờ hành tỏi với ta." Tổ mẫu tiếp tục châm chọc: "Không có chỉ lệnh từ ngài, mấy vị Hồng Y giáo chủ có gan viết chỉ thị hạn chế hành động của ta? Bọn chúng có cái gan chó đó sao?"
"Lệ Na, ngươi hôm nay thật là quá đáng, cũng nên yên tĩnh một chút đi, Hồng Y giáo chủ là cao tầng Giáo Đình, mặc dù so với ngươi thì thấp một cấp. Nhưng cũng không thể tùy tiện vũ nhục!" Giáo Hoàng bất mãn thốt lên. Mặc dù bình thời khí thế của hắn đè ép tổ mẫu, nhưng hắn cũng hiểu được đó là tổ mẫu hiểu chuyện cấp cho hắn mặt mũi mà thôi, một khi tổ mẫu phát biểu, hắn, cái danh Giáo Hoàng này cũng phải đứng sang bên cạnh, tuyệt đối không có một ai ngăn được. Cho nên hôm nay nhìn thấy tổ mẫu tức giận như thế, hắn mới bất đắc dĩ nhẫn nhịn.
"Ít nói nhảm cho ta, ta hôm nay bị các ngươi, mấy tên khốn này chọc phát ngứa rồi. Trước kia, ta rất nhiều chỗ nghi ngờ còn chưa có làm rõ ràng, hôm nay ngươi phải cho ta một đáp án. Thời điểm Tạp Đặc Tây Tư Nhĩ giao chiến với Đại Hán, vật liệu chiến đấu làm sao chuẩn bị nhanh như vậy, có phải từ trong kho hàng Giáo Đình vận chuyển tới, ngươi cho rằng có thể dấu diếm ta sao? Điều này cho thấy rõ, ngươi đã sớm chuẩn bị tính toán Long gia rồi, khi mới bắt đầu, mục tiêu không phải là Long Thanh Thiên, mà là Long Khiếu Thiên!" Tổ mẫu mắng trực tiếp vào mặt Giáo Hoàng, nàng giận dữ hét: "Nói, ngươi rốt cuộc còn gạt ta đã làm những gì? Nếu như không cho ta một lời giải thích minh xác, hừ! Ngươi chuẩn bị tự thân đi đối phó âm hiểm Quân Thần nhé? Ta và quân đội của ta, thứ cho, không phụng bồi!"
/897
|