"Ừ? Điều nàng vừa nói ta cũng cảm thấy kỳ quái." Bần đạo thả thần thức ra dò xét chung quanh, thế nhưng không có nhìn thấy chỗ nào không ổn, chẳng qua là ở miệng núi lửa tựa hồ có một loại năng lượng dị thường hình như đang trốn tránh thần thức của ta, ta mặc dù phát hiện sự hiện hữu của nó nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, điều này làm cho ta rất kinh ngạc, sợ rằng đảo nhỏ này tuyệt đối không đơn giản.
Dặn dò mọi người cẩn thận, chúng ta tiếp tục thẳng tiến vào trung tâm đảo, mặc dù trên đảo không có đường đi, chúng ta phải len lỏi rừng cây, vách đá gập ghềnh từng bước một. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó không làm khó được chúng ta. Đi đi tiến tiến ước chừng qua hai canh giờ, vượt qua một ngọn núi, trong tầm mắt chúng ta mở ra một khoảng không rộng lớn, thấy được phía trước hiện diện một màn thần kỳ.
Đó là một mặt bên ngọn núi lửa, sườn dốc ước chừng nghiêng bốn mươi độ, sườn núi này cao hơn 1000m, tựa như ruộng bậc thang phân ra hàng trăm cái ao nhỏ, mặt nước trong suốt thấy đáy, phía trên sương mù mông lung, hiển nhiên toàn là Ôn Tuyền (suối nước nóng) thượng hạng, nước ao từ trên cao tràn xuống, chậm rãi đổ đầy những ao nước phía dưới, đồng thời tạo thành hệ thống thác nước đẹp mắt trước mặt mọi người. Tất cả ao nước là do nham thạch màu trắng sữa đọng lại mà thành, không có một chút nào từ cho thấy có sức người ảnh hưởng vào đó, hoàn toàn là kiệt tác tinh khiết do thiên nhiên tạo thành.
"Ohh~!" Mấy nữ hài tử nhìn thấy cảnh đẹp như thế nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cũng may các nàng đều không phải là người phàm, chỉ sợ sẽ trực tiếp nhào tới chơi đùa cho đã một trận rồi.
"Thì ra là đường cong trên tàng bảo đồ hiển thị chúng ta xem không hiểu chính là thứ này ?" Vong Ưu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không trách được ta và Nhược Lan xem không hiểu được. Hiện tại hiểu rõ rồi, tìm đến được nơi này chẳng khác nào tìm ra được bảo tàng. Tất cả đi theo ta, trước cầm bảo bối, sau đó chúng ta vừa thưởng thức bảo vật, vừa tắm rửa Ôn Tuyền." Nói xong. Nàng cưỡi Tà Nhãn bạo quân vượt nhằm một phương hướng bay đi.
"Tốt." Mấy người khác cũng hưng phấn đi theo nàng, bần đạo tự nhiên cũng chạy tới, thế nhưng thần thức của ta một khắc cũng không ngừng để ý hoàn cảnh chung quanh. Không biết tại sao ta lại cảm thấy nơi này có một loại không khí quỷ dị, cho nên hành động đặc biệt cẩn thận.
Có một mảng ao nước như vậy làm dấu hiệu. Vong Ưu rất dễ dàng dẫn chúng ta di chuyển đến một chỗ đặc biệt bên cạnh ao nước. Nơi này có một thác nước cao hơn ba thước, chiều rộng hơn 10m, nước chảy xuống tràn vào trong nhiều ao nhỏ. Lúc này, vì không muốn Cái Thứ đạp hư cái ao đẹp đẽ, ta bảo nó thu nhỏ thân thể lại thành hình thái bình thường.
"Chỗ này là đúng rồi, phía sau thác nước có một cái động, tài bảo ẩn giấu ở bên trong." Vong Ưu cười nói: "Cửa động bị nham thạch ngăn chặn, không mở vách đá ra thì không thấy được. Được rồi, khởi công thôi!"
Một vách đá nho nhỏ mà thôi, căn bản không làm khó được chúng ta. Chỉ chốc lát sau, chúng ta ba chân bốn cẳng dọn dẹp sạch sẽ cự thạch nặng mấy trăm cân, quả nhiên lộ ra một cửa động đen nhánh, bên trong còn tản mát ra một mùi nấm mốc, dường như là mùi gỗ ẩm thấp.
Cho dù là ai, cho dù là thứ gì đi nữa, không quản nó làm gì, có nhiều tiền trước mặt thế kia, một khi có cơ hội tự mình phát hiện một bảo tàng số lượng cực lớn, tâm tình chúng ta phi thường sung sướng , không có một ai ngoại lệ, khi cửa động vừa mở ra. Vong Ưu đầu tiên hoan hô một tiếng, đâm đầu xông vào, chúng ta theo sát phía sau chạy vào động.
Cẩn thận nhìn quanh một vòng, bần đạo hay trước tiên dùng thần thức tìm kiếm bên trong, không có phát hiện bất cứ dị thường nào mới theo sau Vong Ưu đi vào. Khi ta đi vào động rồi mới đột nhiên cảm thấy không ổn, bên trong nếu như là bảo tàng, tất nhiên có vật phẩm ma pháp, làm sao ta đây không có cảm giác được một chút ma pháp ba động vậy chứ? Chẳng lẽ bị che giấu?
Mang theo nghi vấn bần đạo vào sâu trong động, khi chúng ta đi vào được vài trăm mét, sắp đến điểm cuối sơn động, đó là lòng núi rất rộng lớn. Chiều cao hơn 10m, phương viên chừng hai trăm thước. Tài bảo bên trong nhất định có không ít, nhưng vấn đề là khoảng không gian trước mặt chúng ta trống trơn láng bóng, trừ mấy cái quan tài nát ra thì không có bất cứ cái gì cả.
Bị Vong Ưu cười híp mắt nhìn soi mói, khuôn mặt già nua của bần đạo liền đỏ ửng lên, nổi giận đùng đùng mắng: "Đừng có hỏi ta là xảy ra chuyện gì, nếu như để cho ta biết lão quốc vương Tạp Đặc dám lừa gạt ta, ta sẽ lập tức ngàn đao phanh thây hắn."
"Tức giận cũng vô ích, nhìn xem một chút có đầu mối gì không đã!" Âu Dương Nhược Lan khuyên nhủ: "Tạp Đặc quốc vương vì muốn bảo vệ tánh mạng cho nên khả năng lừa ngươi không nhiều lắm, cũng có thể là những tên lần đầu tiên đoạt bảo len lén trở lại đây lấy thêm đấy chứ." Vừa nói, nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra dấu vết trên mặt đất.
"Chuyện này là không thể." Bần đạo một mực phủ nhận: "Tất cả những người đã tới nơi này, trở về lập tức bị kia tên quốc vương ngu ngốc kia diệt khẩu. Là do hắn phái người giả trang thành hải tặc chém sạch mang đầu người về, tuyệt đối không có cá lọt lưới. Rồi lại nói, thuỷ thủ bình thường không thể nhớ được đường biển đi như thế nào, chỉ có thuyền trưởng và vài người có năng lực mới nhớ được tìm đường trên biển rộng mênh mông đi tới nơi này. Mấy nhân vật trọng yếu kia càng bị diệt khẩu triệt để, trên căn bản tuyệt đối không thể có tên nào chạy thoát cả."
"Đúng vậy, cho dù bọn họ có thể chạy thoát, không có thuyền lớn căn bản không tới được nơi này. Thuyền lớn đều bị các quốc gia quản chế chặt chẽ, không phải nói cần là có để dùng được." Vong Ưu cũng nói: "Ta đoán có thể là có nguyên nhân khác, Nhược Lan tâm tư cẩn thận có lẽ từ chỗ này tìm ra được một vài đầu mối."
Lúc này, ta nhìn thấy Nhược Lan đứng lên đi tới cạnh, ta liền hỏi: "Có thu hoạch gì không?"
"Rất kỳ quái." Nhược Lan thần thái kỳ lạ nói: "Thứ nhất, dưới đất nơi này toàn là đá tảng lẽ ra không nên lưu lại dấu chân mới đúng, nhưng mà ta lại thấy được một vài dấu vết kỳ quái trên mặt đất, không giống như giày của loài người và binh khí lưu lại, tóm lại Nhược Lan vô năng nhận thức không ra ." Vừa nói, nàng nhìn ta cười khổ.
"Không nên tự trách, chúng ta cũng không nhận ra mà?" Bần đạo an ủi: "Vậy chuyện thứ hai đâu?"
"Thứ hai chính là bọn người kia dường như nghèo đến mức điên rồi, đoạt hết tài bảo còn chưa tính, làm sao ngay cả đinh trên mấy cái quan tài nát kia đều nhổ xuống toàn bộ?" Nhược Lan ngây người nói: "Đây là chỗ kỳ quái nhất, người ta dù có nghèo đến mức nào sau khi chiếm được đống lớn bảo vật như vậy, không thể vì mấy cây đinh mà động tay động chân chứ? Dù có mang về toàn bộ mấy cây đinh kia, chỉ sợ trị giá không được mấy đồng mà?"
"Còn gì nữa không?" Bần đạo tiếp tục hỏi.
"Có." Âu Dương Nhược Lan nói: "Cuối cùng chính là mấy cánh cửa đá, nhiều như vậy, lớn như vậy, những tên đã mang bảo tàng đi kia tại sao lại bắt kéo chúng trở về chỗ cũ chứ? Thật là quá khó hiểu. Cầm đồ đi là được, cần gì lại khổ cực một chuyến vậy chứ?"
"Đi ra xem một chút!" Bần đạo căm tức nói: "Còn có người dám can đảm xúc phạm người có quyền thế như ta sao, trời đánh thánh vật nó, không giết không thể tiêu tan lòng căm phẫn của ta mà." Bất kể nói thế nào, hiện tại bần đạo mặt mũi mất hết, ngàn dặm xa xôi mang theo đại quân gần mười vạn chạy đến đây, kết quả lại mất trắng, đáng để ta bổ nhào đập đầu xuống đất tự tử thế này. Ta thật sự buồn bực muốn chết, nói gì cũng phải tìm được bảo tàng trở về, đây là quan hệ đến vấn đề uy tín. Nói đi nói lại, Tam Hại chúng ta từ bao giờ bị người ta chơi trò ám thủ chứ?
Đi ra bên ngoài, bần đạo tỉ mỉ đánh giá trên dưới, phát giác cửa đá nơi này bị chúng ta phá ra ném vào trong hồ, khiến cho ao nước đã bị đá tảng lấp đầy. Ngoài ra, tựa hồ không có chỗ nào không thỏa đáng? Vậy tại sao người mang bảo khố đi nhất định phải kéo cánh cửa đá về vị trí cũ đây? Hơn nữa dấu vết kỳ quái lưu lại trên mặt đất, ngay cả Âu Dương Nhược Lan cũng nhận không ra, điều này cũng thật sự quỷ dị. Rồi lại nói, người nào nghèo đến mức ngay cả cây đinh đóng quan tài cũng nhổ ra mang về chứ?
Đột nhiên trong lòng bần đạo hiện lên một đáp án mơ hồ, chẳng phải ta từng nghe qua một thế lực nào đó mà chưa từng thấy sao? Bần đạo từ từ suy nghĩ điều chỉnh lại mọi thứ, sau khi cảm giác được tạm thời suy ra được vấn đề rồi. Hai chân bần đạo phát lực, bắn lên trên không trung, từ trên trời cao hơn trăm mét nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy nước ao hội tụ thành một con sông nhỏ bàng bạc, phương hướng đúng lúc ngược lại với chúng ta, nhằm một phương hướng khác chảy quanh co mãi ra đến tận biển.
Bần đạo nhất thời biết được, bọn người kia rất có thể còn ở lại trên đảo. Sau đó, bần đạo nhẹ nhàng đi xuống, rơi vào trên lưng Cái Thứ, nói: "Mọi người đi theo ta, ta cũng không tin bọn họ có thể chạy thoát được." Nói xong, ta mang theo Nhược Lan thúc dục Cái Thứ dọc theo bờ sông phóng đi. Những người phía sau nhất thời đi theo ta.
Con sông nhỏ này cũng không rộng, ước chừng hơn năm thước, tốc độ chảy không nhanh, địa hình hết sức bằng phẳng, mấu chốt nhất chính là con sông này chảy ra từ trên núi lửa xuống tạo thành Ôn Tuyền, có thể trực tiếp cung cấp nước ngọt để uống, ở địa phương biển rộng mênh mông này giá trị vô cùng trân quý.
Bần đạo phóng nhanh một trận đi tới một mảnh cỏ xanh biếc, thân bãi cỏ dài hơn thước, chi chít, xanh um tươi tốt, cảnh sắc hết sức tươi đẹp. Bần đạo đi tới chỗ này thì tinh thần có cảm giác sảng khoái, mới vừa rồi tức giận đến thế, mà ngay lúc này cảm giác của ta đã khá hơn một chút, lập tức phát hiện ra tình huống dị thường nơi này.
"Ừ? Điều nàng vừa nói ta cũng cảm thấy kỳ quái." Bần đạo thả thần thức ra dò xét chung quanh, thế nhưng không có nhìn thấy chỗ nào không ổn, chẳng qua là ở miệng núi lửa tựa hồ có một loại năng lượng dị thường hình như đang trốn tránh thần thức của ta, ta mặc dù phát hiện sự hiện hữu của nó nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, điều này làm cho ta rất kinh ngạc, sợ rằng đảo nhỏ này tuyệt đối không đơn giản.
Dặn dò mọi người cẩn thận, chúng ta tiếp tục thẳng tiến vào trung tâm đảo, mặc dù trên đảo không có đường đi, chúng ta phải len lỏi rừng cây, vách đá gập ghềnh từng bước một. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó không làm khó được chúng ta. Đi đi tiến tiến ước chừng qua hai canh giờ, vượt qua một ngọn núi, trong tầm mắt chúng ta mở ra một khoảng không rộng lớn, thấy được phía trước hiện diện một màn thần kỳ.
Đó là một mặt bên ngọn núi lửa, sườn dốc ước chừng nghiêng bốn mươi độ, sườn núi này cao hơn 1000m, tựa như ruộng bậc thang phân ra hàng trăm cái ao nhỏ, mặt nước trong suốt thấy đáy, phía trên sương mù mông lung, hiển nhiên toàn là Ôn Tuyền (suối nước nóng) thượng hạng, nước ao từ trên cao tràn xuống, chậm rãi đổ đầy những ao nước phía dưới, đồng thời tạo thành hệ thống thác nước đẹp mắt trước mặt mọi người. Tất cả ao nước là do nham thạch màu trắng sữa đọng lại mà thành, không có một chút nào từ cho thấy có sức người ảnh hưởng vào đó, hoàn toàn là kiệt tác tinh khiết do thiên nhiên tạo thành.
"Ohh~!" Mấy nữ hài tử nhìn thấy cảnh đẹp như thế nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cũng may các nàng đều không phải là người phàm, chỉ sợ sẽ trực tiếp nhào tới chơi đùa cho đã một trận rồi.
"Thì ra là đường cong trên tàng bảo đồ hiển thị chúng ta xem không hiểu chính là thứ này ?" Vong Ưu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không trách được ta và Nhược Lan xem không hiểu được. Hiện tại hiểu rõ rồi, tìm đến được nơi này chẳng khác nào tìm ra được bảo tàng. Tất cả đi theo ta, trước cầm bảo bối, sau đó chúng ta vừa thưởng thức bảo vật, vừa tắm rửa Ôn Tuyền." Nói xong. Nàng cưỡi Tà Nhãn bạo quân vượt nhằm một phương hướng bay đi.
"Tốt." Mấy người khác cũng hưng phấn đi theo nàng, bần đạo tự nhiên cũng chạy tới, thế nhưng thần thức của ta một khắc cũng không ngừng để ý hoàn cảnh chung quanh. Không biết tại sao ta lại cảm thấy nơi này có một loại không khí quỷ dị, cho nên hành động đặc biệt cẩn thận.
Có một mảng ao nước như vậy làm dấu hiệu. Vong Ưu rất dễ dàng dẫn chúng ta di chuyển đến một chỗ đặc biệt bên cạnh ao nước. Nơi này có một thác nước cao hơn ba thước, chiều rộng hơn 10m, nước chảy xuống tràn vào trong nhiều ao nhỏ. Lúc này, vì không muốn Cái Thứ đạp hư cái ao đẹp đẽ, ta bảo nó thu nhỏ thân thể lại thành hình thái bình thường.
"Chỗ này là đúng rồi, phía sau thác nước có một cái động, tài bảo ẩn giấu ở bên trong." Vong Ưu cười nói: "Cửa động bị nham thạch ngăn chặn, không mở vách đá ra thì không thấy được. Được rồi, khởi công thôi!"
Một vách đá nho nhỏ mà thôi, căn bản không làm khó được chúng ta. Chỉ chốc lát sau, chúng ta ba chân bốn cẳng dọn dẹp sạch sẽ cự thạch nặng mấy trăm cân, quả nhiên lộ ra một cửa động đen nhánh, bên trong còn tản mát ra một mùi nấm mốc, dường như là mùi gỗ ẩm thấp.
Cho dù là ai, cho dù là thứ gì đi nữa, không quản nó làm gì, có nhiều tiền trước mặt thế kia, một khi có cơ hội tự mình phát hiện một bảo tàng số lượng cực lớn, tâm tình chúng ta phi thường sung sướng , không có một ai ngoại lệ, khi cửa động vừa mở ra. Vong Ưu đầu tiên hoan hô một tiếng, đâm đầu xông vào, chúng ta theo sát phía sau chạy vào động.
Cẩn thận nhìn quanh một vòng, bần đạo hay trước tiên dùng thần thức tìm kiếm bên trong, không có phát hiện bất cứ dị thường nào mới theo sau Vong Ưu đi vào. Khi ta đi vào động rồi mới đột nhiên cảm thấy không ổn, bên trong nếu như là bảo tàng, tất nhiên có vật phẩm ma pháp, làm sao ta đây không có cảm giác được một chút ma pháp ba động vậy chứ? Chẳng lẽ bị che giấu?
Mang theo nghi vấn bần đạo vào sâu trong động, khi chúng ta đi vào được vài trăm mét, sắp đến điểm cuối sơn động, đó là lòng núi rất rộng lớn. Chiều cao hơn 10m, phương viên chừng hai trăm thước. Tài bảo bên trong nhất định có không ít, nhưng vấn đề là khoảng không gian trước mặt chúng ta trống trơn láng bóng, trừ mấy cái quan tài nát ra thì không có bất cứ cái gì cả.
Bị Vong Ưu cười híp mắt nhìn soi mói, khuôn mặt già nua của bần đạo liền đỏ ửng lên, nổi giận đùng đùng mắng: "Đừng có hỏi ta là xảy ra chuyện gì, nếu như để cho ta biết lão quốc vương Tạp Đặc dám lừa gạt ta, ta sẽ lập tức ngàn đao phanh thây hắn."
"Tức giận cũng vô ích, nhìn xem một chút có đầu mối gì không đã!" Âu Dương Nhược Lan khuyên nhủ: "Tạp Đặc quốc vương vì muốn bảo vệ tánh mạng cho nên khả năng lừa ngươi không nhiều lắm, cũng có thể là những tên lần đầu tiên đoạt bảo len lén trở lại đây lấy thêm đấy chứ." Vừa nói, nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra dấu vết trên mặt đất.
"Chuyện này là không thể." Bần đạo một mực phủ nhận: "Tất cả những người đã tới nơi này, trở về lập tức bị kia tên quốc vương ngu ngốc kia diệt khẩu. Là do hắn phái người giả trang thành hải tặc chém sạch mang đầu người về, tuyệt đối không có cá lọt lưới. Rồi lại nói, thuỷ thủ bình thường không thể nhớ được đường biển đi như thế nào, chỉ có thuyền trưởng và vài người có năng lực mới nhớ được tìm đường trên biển rộng mênh mông đi tới nơi này. Mấy nhân vật trọng yếu kia càng bị diệt khẩu triệt để, trên căn bản tuyệt đối không thể có tên nào chạy thoát cả."
"Đúng vậy, cho dù bọn họ có thể chạy thoát, không có thuyền lớn căn bản không tới được nơi này. Thuyền lớn đều bị các quốc gia quản chế chặt chẽ, không phải nói cần là có để dùng được." Vong Ưu cũng nói: "Ta đoán có thể là có nguyên nhân khác, Nhược Lan tâm tư cẩn thận có lẽ từ chỗ này tìm ra được một vài đầu mối."
Lúc này, ta nhìn thấy Nhược Lan đứng lên đi tới cạnh, ta liền hỏi: "Có thu hoạch gì không?"
"Rất kỳ quái." Nhược Lan thần thái kỳ lạ nói: "Thứ nhất, dưới đất nơi này toàn là đá tảng lẽ ra không nên lưu lại dấu chân mới đúng, nhưng mà ta lại thấy được một vài dấu vết kỳ quái trên mặt đất, không giống như giày của loài người và binh khí lưu lại, tóm lại Nhược Lan vô năng nhận thức không ra ." Vừa nói, nàng nhìn ta cười khổ.
"Không nên tự trách, chúng ta cũng không nhận ra mà?" Bần đạo an ủi: "Vậy chuyện thứ hai đâu?"
"Thứ hai chính là bọn người kia dường như nghèo đến mức điên rồi, đoạt hết tài bảo còn chưa tính, làm sao ngay cả đinh trên mấy cái quan tài nát kia đều nhổ xuống toàn bộ?" Nhược Lan ngây người nói: "Đây là chỗ kỳ quái nhất, người ta dù có nghèo đến mức nào sau khi chiếm được đống lớn bảo vật như vậy, không thể vì mấy cây đinh mà động tay động chân chứ? Dù có mang về toàn bộ mấy cây đinh kia, chỉ sợ trị giá không được mấy đồng mà?"
"Còn gì nữa không?" Bần đạo tiếp tục hỏi.
"Có." Âu Dương Nhược Lan nói: "Cuối cùng chính là mấy cánh cửa đá, nhiều như vậy, lớn như vậy, những tên đã mang bảo tàng đi kia tại sao lại bắt kéo chúng trở về chỗ cũ chứ? Thật là quá khó hiểu. Cầm đồ đi là được, cần gì lại khổ cực một chuyến vậy chứ?"
"Đi ra xem một chút!" Bần đạo căm tức nói: "Còn có người dám can đảm xúc phạm người có quyền thế như ta sao, trời đánh thánh vật nó, không giết không thể tiêu tan lòng căm phẫn của ta mà." Bất kể nói thế nào, hiện tại bần đạo mặt mũi mất hết, ngàn dặm xa xôi mang theo đại quân gần mười vạn chạy đến đây, kết quả lại mất trắng, đáng để ta bổ nhào đập đầu xuống đất tự tử thế này. Ta thật sự buồn bực muốn chết, nói gì cũng phải tìm được bảo tàng trở về, đây là quan hệ đến vấn đề uy tín. Nói đi nói lại, Tam Hại chúng ta từ bao giờ bị người ta chơi trò ám thủ chứ?
Đi ra bên ngoài, bần đạo tỉ mỉ đánh giá trên dưới, phát giác cửa đá nơi này bị chúng ta phá ra ném vào trong hồ, khiến cho ao nước đã bị đá tảng lấp đầy. Ngoài ra, tựa hồ không có chỗ nào không thỏa đáng? Vậy tại sao người mang bảo khố đi nhất định phải kéo cánh cửa đá về vị trí cũ đây? Hơn nữa dấu vết kỳ quái lưu lại trên mặt đất, ngay cả Âu Dương Nhược Lan cũng nhận không ra, điều này cũng thật sự quỷ dị. Rồi lại nói, người nào nghèo đến mức ngay cả cây đinh đóng quan tài cũng nhổ ra mang về chứ?
Đột nhiên trong lòng bần đạo hiện lên một đáp án mơ hồ, chẳng phải ta từng nghe qua một thế lực nào đó mà chưa từng thấy sao? Bần đạo từ từ suy nghĩ điều chỉnh lại mọi thứ, sau khi cảm giác được tạm thời suy ra được vấn đề rồi. Hai chân bần đạo phát lực, bắn lên trên không trung, từ trên trời cao hơn trăm mét nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy nước ao hội tụ thành một con sông nhỏ bàng bạc, phương hướng đúng lúc ngược lại với chúng ta, nhằm một phương hướng khác chảy quanh co mãi ra đến tận biển.
Bần đạo nhất thời biết được, bọn người kia rất có thể còn ở lại trên đảo. Sau đó, bần đạo nhẹ nhàng đi xuống, rơi vào trên lưng Cái Thứ, nói: "Mọi người đi theo ta, ta cũng không tin bọn họ có thể chạy thoát được." Nói xong, ta mang theo Nhược Lan thúc dục Cái Thứ dọc theo bờ sông phóng đi. Những người phía sau nhất thời đi theo ta.
Con sông nhỏ này cũng không rộng, ước chừng hơn năm thước, tốc độ chảy không nhanh, địa hình hết sức bằng phẳng, mấu chốt nhất chính là con sông này chảy ra từ trên núi lửa xuống tạo thành Ôn Tuyền, có thể trực tiếp cung cấp nước ngọt để uống, ở địa phương biển rộng mênh mông này giá trị vô cùng trân quý.
Bần đạo phóng nhanh một trận đi tới một mảnh cỏ xanh biếc, thân bãi cỏ dài hơn thước, chi chít, xanh um tươi tốt, cảnh sắc hết sức tươi đẹp. Bần đạo đi tới chỗ này thì tinh thần có cảm giác sảng khoái, mới vừa rồi tức giận đến thế, mà ngay lúc này cảm giác của ta đã khá hơn một chút, lập tức phát hiện ra tình huống dị thường nơi này.
Dặn dò mọi người cẩn thận, chúng ta tiếp tục thẳng tiến vào trung tâm đảo, mặc dù trên đảo không có đường đi, chúng ta phải len lỏi rừng cây, vách đá gập ghềnh từng bước một. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó không làm khó được chúng ta. Đi đi tiến tiến ước chừng qua hai canh giờ, vượt qua một ngọn núi, trong tầm mắt chúng ta mở ra một khoảng không rộng lớn, thấy được phía trước hiện diện một màn thần kỳ.
Đó là một mặt bên ngọn núi lửa, sườn dốc ước chừng nghiêng bốn mươi độ, sườn núi này cao hơn 1000m, tựa như ruộng bậc thang phân ra hàng trăm cái ao nhỏ, mặt nước trong suốt thấy đáy, phía trên sương mù mông lung, hiển nhiên toàn là Ôn Tuyền (suối nước nóng) thượng hạng, nước ao từ trên cao tràn xuống, chậm rãi đổ đầy những ao nước phía dưới, đồng thời tạo thành hệ thống thác nước đẹp mắt trước mặt mọi người. Tất cả ao nước là do nham thạch màu trắng sữa đọng lại mà thành, không có một chút nào từ cho thấy có sức người ảnh hưởng vào đó, hoàn toàn là kiệt tác tinh khiết do thiên nhiên tạo thành.
"Ohh~!" Mấy nữ hài tử nhìn thấy cảnh đẹp như thế nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cũng may các nàng đều không phải là người phàm, chỉ sợ sẽ trực tiếp nhào tới chơi đùa cho đã một trận rồi.
"Thì ra là đường cong trên tàng bảo đồ hiển thị chúng ta xem không hiểu chính là thứ này ?" Vong Ưu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không trách được ta và Nhược Lan xem không hiểu được. Hiện tại hiểu rõ rồi, tìm đến được nơi này chẳng khác nào tìm ra được bảo tàng. Tất cả đi theo ta, trước cầm bảo bối, sau đó chúng ta vừa thưởng thức bảo vật, vừa tắm rửa Ôn Tuyền." Nói xong. Nàng cưỡi Tà Nhãn bạo quân vượt nhằm một phương hướng bay đi.
"Tốt." Mấy người khác cũng hưng phấn đi theo nàng, bần đạo tự nhiên cũng chạy tới, thế nhưng thần thức của ta một khắc cũng không ngừng để ý hoàn cảnh chung quanh. Không biết tại sao ta lại cảm thấy nơi này có một loại không khí quỷ dị, cho nên hành động đặc biệt cẩn thận.
Có một mảng ao nước như vậy làm dấu hiệu. Vong Ưu rất dễ dàng dẫn chúng ta di chuyển đến một chỗ đặc biệt bên cạnh ao nước. Nơi này có một thác nước cao hơn ba thước, chiều rộng hơn 10m, nước chảy xuống tràn vào trong nhiều ao nhỏ. Lúc này, vì không muốn Cái Thứ đạp hư cái ao đẹp đẽ, ta bảo nó thu nhỏ thân thể lại thành hình thái bình thường.
"Chỗ này là đúng rồi, phía sau thác nước có một cái động, tài bảo ẩn giấu ở bên trong." Vong Ưu cười nói: "Cửa động bị nham thạch ngăn chặn, không mở vách đá ra thì không thấy được. Được rồi, khởi công thôi!"
Một vách đá nho nhỏ mà thôi, căn bản không làm khó được chúng ta. Chỉ chốc lát sau, chúng ta ba chân bốn cẳng dọn dẹp sạch sẽ cự thạch nặng mấy trăm cân, quả nhiên lộ ra một cửa động đen nhánh, bên trong còn tản mát ra một mùi nấm mốc, dường như là mùi gỗ ẩm thấp.
Cho dù là ai, cho dù là thứ gì đi nữa, không quản nó làm gì, có nhiều tiền trước mặt thế kia, một khi có cơ hội tự mình phát hiện một bảo tàng số lượng cực lớn, tâm tình chúng ta phi thường sung sướng , không có một ai ngoại lệ, khi cửa động vừa mở ra. Vong Ưu đầu tiên hoan hô một tiếng, đâm đầu xông vào, chúng ta theo sát phía sau chạy vào động.
Cẩn thận nhìn quanh một vòng, bần đạo hay trước tiên dùng thần thức tìm kiếm bên trong, không có phát hiện bất cứ dị thường nào mới theo sau Vong Ưu đi vào. Khi ta đi vào động rồi mới đột nhiên cảm thấy không ổn, bên trong nếu như là bảo tàng, tất nhiên có vật phẩm ma pháp, làm sao ta đây không có cảm giác được một chút ma pháp ba động vậy chứ? Chẳng lẽ bị che giấu?
Mang theo nghi vấn bần đạo vào sâu trong động, khi chúng ta đi vào được vài trăm mét, sắp đến điểm cuối sơn động, đó là lòng núi rất rộng lớn. Chiều cao hơn 10m, phương viên chừng hai trăm thước. Tài bảo bên trong nhất định có không ít, nhưng vấn đề là khoảng không gian trước mặt chúng ta trống trơn láng bóng, trừ mấy cái quan tài nát ra thì không có bất cứ cái gì cả.
Bị Vong Ưu cười híp mắt nhìn soi mói, khuôn mặt già nua của bần đạo liền đỏ ửng lên, nổi giận đùng đùng mắng: "Đừng có hỏi ta là xảy ra chuyện gì, nếu như để cho ta biết lão quốc vương Tạp Đặc dám lừa gạt ta, ta sẽ lập tức ngàn đao phanh thây hắn."
"Tức giận cũng vô ích, nhìn xem một chút có đầu mối gì không đã!" Âu Dương Nhược Lan khuyên nhủ: "Tạp Đặc quốc vương vì muốn bảo vệ tánh mạng cho nên khả năng lừa ngươi không nhiều lắm, cũng có thể là những tên lần đầu tiên đoạt bảo len lén trở lại đây lấy thêm đấy chứ." Vừa nói, nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra dấu vết trên mặt đất.
"Chuyện này là không thể." Bần đạo một mực phủ nhận: "Tất cả những người đã tới nơi này, trở về lập tức bị kia tên quốc vương ngu ngốc kia diệt khẩu. Là do hắn phái người giả trang thành hải tặc chém sạch mang đầu người về, tuyệt đối không có cá lọt lưới. Rồi lại nói, thuỷ thủ bình thường không thể nhớ được đường biển đi như thế nào, chỉ có thuyền trưởng và vài người có năng lực mới nhớ được tìm đường trên biển rộng mênh mông đi tới nơi này. Mấy nhân vật trọng yếu kia càng bị diệt khẩu triệt để, trên căn bản tuyệt đối không thể có tên nào chạy thoát cả."
"Đúng vậy, cho dù bọn họ có thể chạy thoát, không có thuyền lớn căn bản không tới được nơi này. Thuyền lớn đều bị các quốc gia quản chế chặt chẽ, không phải nói cần là có để dùng được." Vong Ưu cũng nói: "Ta đoán có thể là có nguyên nhân khác, Nhược Lan tâm tư cẩn thận có lẽ từ chỗ này tìm ra được một vài đầu mối."
Lúc này, ta nhìn thấy Nhược Lan đứng lên đi tới cạnh, ta liền hỏi: "Có thu hoạch gì không?"
"Rất kỳ quái." Nhược Lan thần thái kỳ lạ nói: "Thứ nhất, dưới đất nơi này toàn là đá tảng lẽ ra không nên lưu lại dấu chân mới đúng, nhưng mà ta lại thấy được một vài dấu vết kỳ quái trên mặt đất, không giống như giày của loài người và binh khí lưu lại, tóm lại Nhược Lan vô năng nhận thức không ra ." Vừa nói, nàng nhìn ta cười khổ.
"Không nên tự trách, chúng ta cũng không nhận ra mà?" Bần đạo an ủi: "Vậy chuyện thứ hai đâu?"
"Thứ hai chính là bọn người kia dường như nghèo đến mức điên rồi, đoạt hết tài bảo còn chưa tính, làm sao ngay cả đinh trên mấy cái quan tài nát kia đều nhổ xuống toàn bộ?" Nhược Lan ngây người nói: "Đây là chỗ kỳ quái nhất, người ta dù có nghèo đến mức nào sau khi chiếm được đống lớn bảo vật như vậy, không thể vì mấy cây đinh mà động tay động chân chứ? Dù có mang về toàn bộ mấy cây đinh kia, chỉ sợ trị giá không được mấy đồng mà?"
"Còn gì nữa không?" Bần đạo tiếp tục hỏi.
"Có." Âu Dương Nhược Lan nói: "Cuối cùng chính là mấy cánh cửa đá, nhiều như vậy, lớn như vậy, những tên đã mang bảo tàng đi kia tại sao lại bắt kéo chúng trở về chỗ cũ chứ? Thật là quá khó hiểu. Cầm đồ đi là được, cần gì lại khổ cực một chuyến vậy chứ?"
"Đi ra xem một chút!" Bần đạo căm tức nói: "Còn có người dám can đảm xúc phạm người có quyền thế như ta sao, trời đánh thánh vật nó, không giết không thể tiêu tan lòng căm phẫn của ta mà." Bất kể nói thế nào, hiện tại bần đạo mặt mũi mất hết, ngàn dặm xa xôi mang theo đại quân gần mười vạn chạy đến đây, kết quả lại mất trắng, đáng để ta bổ nhào đập đầu xuống đất tự tử thế này. Ta thật sự buồn bực muốn chết, nói gì cũng phải tìm được bảo tàng trở về, đây là quan hệ đến vấn đề uy tín. Nói đi nói lại, Tam Hại chúng ta từ bao giờ bị người ta chơi trò ám thủ chứ?
Đi ra bên ngoài, bần đạo tỉ mỉ đánh giá trên dưới, phát giác cửa đá nơi này bị chúng ta phá ra ném vào trong hồ, khiến cho ao nước đã bị đá tảng lấp đầy. Ngoài ra, tựa hồ không có chỗ nào không thỏa đáng? Vậy tại sao người mang bảo khố đi nhất định phải kéo cánh cửa đá về vị trí cũ đây? Hơn nữa dấu vết kỳ quái lưu lại trên mặt đất, ngay cả Âu Dương Nhược Lan cũng nhận không ra, điều này cũng thật sự quỷ dị. Rồi lại nói, người nào nghèo đến mức ngay cả cây đinh đóng quan tài cũng nhổ ra mang về chứ?
Đột nhiên trong lòng bần đạo hiện lên một đáp án mơ hồ, chẳng phải ta từng nghe qua một thế lực nào đó mà chưa từng thấy sao? Bần đạo từ từ suy nghĩ điều chỉnh lại mọi thứ, sau khi cảm giác được tạm thời suy ra được vấn đề rồi. Hai chân bần đạo phát lực, bắn lên trên không trung, từ trên trời cao hơn trăm mét nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy nước ao hội tụ thành một con sông nhỏ bàng bạc, phương hướng đúng lúc ngược lại với chúng ta, nhằm một phương hướng khác chảy quanh co mãi ra đến tận biển.
Bần đạo nhất thời biết được, bọn người kia rất có thể còn ở lại trên đảo. Sau đó, bần đạo nhẹ nhàng đi xuống, rơi vào trên lưng Cái Thứ, nói: "Mọi người đi theo ta, ta cũng không tin bọn họ có thể chạy thoát được." Nói xong, ta mang theo Nhược Lan thúc dục Cái Thứ dọc theo bờ sông phóng đi. Những người phía sau nhất thời đi theo ta.
Con sông nhỏ này cũng không rộng, ước chừng hơn năm thước, tốc độ chảy không nhanh, địa hình hết sức bằng phẳng, mấu chốt nhất chính là con sông này chảy ra từ trên núi lửa xuống tạo thành Ôn Tuyền, có thể trực tiếp cung cấp nước ngọt để uống, ở địa phương biển rộng mênh mông này giá trị vô cùng trân quý.
Bần đạo phóng nhanh một trận đi tới một mảnh cỏ xanh biếc, thân bãi cỏ dài hơn thước, chi chít, xanh um tươi tốt, cảnh sắc hết sức tươi đẹp. Bần đạo đi tới chỗ này thì tinh thần có cảm giác sảng khoái, mới vừa rồi tức giận đến thế, mà ngay lúc này cảm giác của ta đã khá hơn một chút, lập tức phát hiện ra tình huống dị thường nơi này.
"Ừ? Điều nàng vừa nói ta cũng cảm thấy kỳ quái." Bần đạo thả thần thức ra dò xét chung quanh, thế nhưng không có nhìn thấy chỗ nào không ổn, chẳng qua là ở miệng núi lửa tựa hồ có một loại năng lượng dị thường hình như đang trốn tránh thần thức của ta, ta mặc dù phát hiện sự hiện hữu của nó nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, điều này làm cho ta rất kinh ngạc, sợ rằng đảo nhỏ này tuyệt đối không đơn giản.
Dặn dò mọi người cẩn thận, chúng ta tiếp tục thẳng tiến vào trung tâm đảo, mặc dù trên đảo không có đường đi, chúng ta phải len lỏi rừng cây, vách đá gập ghềnh từng bước một. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó không làm khó được chúng ta. Đi đi tiến tiến ước chừng qua hai canh giờ, vượt qua một ngọn núi, trong tầm mắt chúng ta mở ra một khoảng không rộng lớn, thấy được phía trước hiện diện một màn thần kỳ.
Đó là một mặt bên ngọn núi lửa, sườn dốc ước chừng nghiêng bốn mươi độ, sườn núi này cao hơn 1000m, tựa như ruộng bậc thang phân ra hàng trăm cái ao nhỏ, mặt nước trong suốt thấy đáy, phía trên sương mù mông lung, hiển nhiên toàn là Ôn Tuyền (suối nước nóng) thượng hạng, nước ao từ trên cao tràn xuống, chậm rãi đổ đầy những ao nước phía dưới, đồng thời tạo thành hệ thống thác nước đẹp mắt trước mặt mọi người. Tất cả ao nước là do nham thạch màu trắng sữa đọng lại mà thành, không có một chút nào từ cho thấy có sức người ảnh hưởng vào đó, hoàn toàn là kiệt tác tinh khiết do thiên nhiên tạo thành.
"Ohh~!" Mấy nữ hài tử nhìn thấy cảnh đẹp như thế nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cũng may các nàng đều không phải là người phàm, chỉ sợ sẽ trực tiếp nhào tới chơi đùa cho đã một trận rồi.
"Thì ra là đường cong trên tàng bảo đồ hiển thị chúng ta xem không hiểu chính là thứ này ?" Vong Ưu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không trách được ta và Nhược Lan xem không hiểu được. Hiện tại hiểu rõ rồi, tìm đến được nơi này chẳng khác nào tìm ra được bảo tàng. Tất cả đi theo ta, trước cầm bảo bối, sau đó chúng ta vừa thưởng thức bảo vật, vừa tắm rửa Ôn Tuyền." Nói xong. Nàng cưỡi Tà Nhãn bạo quân vượt nhằm một phương hướng bay đi.
"Tốt." Mấy người khác cũng hưng phấn đi theo nàng, bần đạo tự nhiên cũng chạy tới, thế nhưng thần thức của ta một khắc cũng không ngừng để ý hoàn cảnh chung quanh. Không biết tại sao ta lại cảm thấy nơi này có một loại không khí quỷ dị, cho nên hành động đặc biệt cẩn thận.
Có một mảng ao nước như vậy làm dấu hiệu. Vong Ưu rất dễ dàng dẫn chúng ta di chuyển đến một chỗ đặc biệt bên cạnh ao nước. Nơi này có một thác nước cao hơn ba thước, chiều rộng hơn 10m, nước chảy xuống tràn vào trong nhiều ao nhỏ. Lúc này, vì không muốn Cái Thứ đạp hư cái ao đẹp đẽ, ta bảo nó thu nhỏ thân thể lại thành hình thái bình thường.
"Chỗ này là đúng rồi, phía sau thác nước có một cái động, tài bảo ẩn giấu ở bên trong." Vong Ưu cười nói: "Cửa động bị nham thạch ngăn chặn, không mở vách đá ra thì không thấy được. Được rồi, khởi công thôi!"
Một vách đá nho nhỏ mà thôi, căn bản không làm khó được chúng ta. Chỉ chốc lát sau, chúng ta ba chân bốn cẳng dọn dẹp sạch sẽ cự thạch nặng mấy trăm cân, quả nhiên lộ ra một cửa động đen nhánh, bên trong còn tản mát ra một mùi nấm mốc, dường như là mùi gỗ ẩm thấp.
Cho dù là ai, cho dù là thứ gì đi nữa, không quản nó làm gì, có nhiều tiền trước mặt thế kia, một khi có cơ hội tự mình phát hiện một bảo tàng số lượng cực lớn, tâm tình chúng ta phi thường sung sướng , không có một ai ngoại lệ, khi cửa động vừa mở ra. Vong Ưu đầu tiên hoan hô một tiếng, đâm đầu xông vào, chúng ta theo sát phía sau chạy vào động.
Cẩn thận nhìn quanh một vòng, bần đạo hay trước tiên dùng thần thức tìm kiếm bên trong, không có phát hiện bất cứ dị thường nào mới theo sau Vong Ưu đi vào. Khi ta đi vào động rồi mới đột nhiên cảm thấy không ổn, bên trong nếu như là bảo tàng, tất nhiên có vật phẩm ma pháp, làm sao ta đây không có cảm giác được một chút ma pháp ba động vậy chứ? Chẳng lẽ bị che giấu?
Mang theo nghi vấn bần đạo vào sâu trong động, khi chúng ta đi vào được vài trăm mét, sắp đến điểm cuối sơn động, đó là lòng núi rất rộng lớn. Chiều cao hơn 10m, phương viên chừng hai trăm thước. Tài bảo bên trong nhất định có không ít, nhưng vấn đề là khoảng không gian trước mặt chúng ta trống trơn láng bóng, trừ mấy cái quan tài nát ra thì không có bất cứ cái gì cả.
Bị Vong Ưu cười híp mắt nhìn soi mói, khuôn mặt già nua của bần đạo liền đỏ ửng lên, nổi giận đùng đùng mắng: "Đừng có hỏi ta là xảy ra chuyện gì, nếu như để cho ta biết lão quốc vương Tạp Đặc dám lừa gạt ta, ta sẽ lập tức ngàn đao phanh thây hắn."
"Tức giận cũng vô ích, nhìn xem một chút có đầu mối gì không đã!" Âu Dương Nhược Lan khuyên nhủ: "Tạp Đặc quốc vương vì muốn bảo vệ tánh mạng cho nên khả năng lừa ngươi không nhiều lắm, cũng có thể là những tên lần đầu tiên đoạt bảo len lén trở lại đây lấy thêm đấy chứ." Vừa nói, nàng bắt đầu cẩn thận kiểm tra dấu vết trên mặt đất.
"Chuyện này là không thể." Bần đạo một mực phủ nhận: "Tất cả những người đã tới nơi này, trở về lập tức bị kia tên quốc vương ngu ngốc kia diệt khẩu. Là do hắn phái người giả trang thành hải tặc chém sạch mang đầu người về, tuyệt đối không có cá lọt lưới. Rồi lại nói, thuỷ thủ bình thường không thể nhớ được đường biển đi như thế nào, chỉ có thuyền trưởng và vài người có năng lực mới nhớ được tìm đường trên biển rộng mênh mông đi tới nơi này. Mấy nhân vật trọng yếu kia càng bị diệt khẩu triệt để, trên căn bản tuyệt đối không thể có tên nào chạy thoát cả."
"Đúng vậy, cho dù bọn họ có thể chạy thoát, không có thuyền lớn căn bản không tới được nơi này. Thuyền lớn đều bị các quốc gia quản chế chặt chẽ, không phải nói cần là có để dùng được." Vong Ưu cũng nói: "Ta đoán có thể là có nguyên nhân khác, Nhược Lan tâm tư cẩn thận có lẽ từ chỗ này tìm ra được một vài đầu mối."
Lúc này, ta nhìn thấy Nhược Lan đứng lên đi tới cạnh, ta liền hỏi: "Có thu hoạch gì không?"
"Rất kỳ quái." Nhược Lan thần thái kỳ lạ nói: "Thứ nhất, dưới đất nơi này toàn là đá tảng lẽ ra không nên lưu lại dấu chân mới đúng, nhưng mà ta lại thấy được một vài dấu vết kỳ quái trên mặt đất, không giống như giày của loài người và binh khí lưu lại, tóm lại Nhược Lan vô năng nhận thức không ra ." Vừa nói, nàng nhìn ta cười khổ.
"Không nên tự trách, chúng ta cũng không nhận ra mà?" Bần đạo an ủi: "Vậy chuyện thứ hai đâu?"
"Thứ hai chính là bọn người kia dường như nghèo đến mức điên rồi, đoạt hết tài bảo còn chưa tính, làm sao ngay cả đinh trên mấy cái quan tài nát kia đều nhổ xuống toàn bộ?" Nhược Lan ngây người nói: "Đây là chỗ kỳ quái nhất, người ta dù có nghèo đến mức nào sau khi chiếm được đống lớn bảo vật như vậy, không thể vì mấy cây đinh mà động tay động chân chứ? Dù có mang về toàn bộ mấy cây đinh kia, chỉ sợ trị giá không được mấy đồng mà?"
"Còn gì nữa không?" Bần đạo tiếp tục hỏi.
"Có." Âu Dương Nhược Lan nói: "Cuối cùng chính là mấy cánh cửa đá, nhiều như vậy, lớn như vậy, những tên đã mang bảo tàng đi kia tại sao lại bắt kéo chúng trở về chỗ cũ chứ? Thật là quá khó hiểu. Cầm đồ đi là được, cần gì lại khổ cực một chuyến vậy chứ?"
"Đi ra xem một chút!" Bần đạo căm tức nói: "Còn có người dám can đảm xúc phạm người có quyền thế như ta sao, trời đánh thánh vật nó, không giết không thể tiêu tan lòng căm phẫn của ta mà." Bất kể nói thế nào, hiện tại bần đạo mặt mũi mất hết, ngàn dặm xa xôi mang theo đại quân gần mười vạn chạy đến đây, kết quả lại mất trắng, đáng để ta bổ nhào đập đầu xuống đất tự tử thế này. Ta thật sự buồn bực muốn chết, nói gì cũng phải tìm được bảo tàng trở về, đây là quan hệ đến vấn đề uy tín. Nói đi nói lại, Tam Hại chúng ta từ bao giờ bị người ta chơi trò ám thủ chứ?
Đi ra bên ngoài, bần đạo tỉ mỉ đánh giá trên dưới, phát giác cửa đá nơi này bị chúng ta phá ra ném vào trong hồ, khiến cho ao nước đã bị đá tảng lấp đầy. Ngoài ra, tựa hồ không có chỗ nào không thỏa đáng? Vậy tại sao người mang bảo khố đi nhất định phải kéo cánh cửa đá về vị trí cũ đây? Hơn nữa dấu vết kỳ quái lưu lại trên mặt đất, ngay cả Âu Dương Nhược Lan cũng nhận không ra, điều này cũng thật sự quỷ dị. Rồi lại nói, người nào nghèo đến mức ngay cả cây đinh đóng quan tài cũng nhổ ra mang về chứ?
Đột nhiên trong lòng bần đạo hiện lên một đáp án mơ hồ, chẳng phải ta từng nghe qua một thế lực nào đó mà chưa từng thấy sao? Bần đạo từ từ suy nghĩ điều chỉnh lại mọi thứ, sau khi cảm giác được tạm thời suy ra được vấn đề rồi. Hai chân bần đạo phát lực, bắn lên trên không trung, từ trên trời cao hơn trăm mét nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy nước ao hội tụ thành một con sông nhỏ bàng bạc, phương hướng đúng lúc ngược lại với chúng ta, nhằm một phương hướng khác chảy quanh co mãi ra đến tận biển.
Bần đạo nhất thời biết được, bọn người kia rất có thể còn ở lại trên đảo. Sau đó, bần đạo nhẹ nhàng đi xuống, rơi vào trên lưng Cái Thứ, nói: "Mọi người đi theo ta, ta cũng không tin bọn họ có thể chạy thoát được." Nói xong, ta mang theo Nhược Lan thúc dục Cái Thứ dọc theo bờ sông phóng đi. Những người phía sau nhất thời đi theo ta.
Con sông nhỏ này cũng không rộng, ước chừng hơn năm thước, tốc độ chảy không nhanh, địa hình hết sức bằng phẳng, mấu chốt nhất chính là con sông này chảy ra từ trên núi lửa xuống tạo thành Ôn Tuyền, có thể trực tiếp cung cấp nước ngọt để uống, ở địa phương biển rộng mênh mông này giá trị vô cùng trân quý.
Bần đạo phóng nhanh một trận đi tới một mảnh cỏ xanh biếc, thân bãi cỏ dài hơn thước, chi chít, xanh um tươi tốt, cảnh sắc hết sức tươi đẹp. Bần đạo đi tới chỗ này thì tinh thần có cảm giác sảng khoái, mới vừa rồi tức giận đến thế, mà ngay lúc này cảm giác của ta đã khá hơn một chút, lập tức phát hiện ra tình huống dị thường nơi này.
/897
|