Trên thực tế, cho dù Cao Sâm không nói, chúng ta cũng biết Tháp Cát Khắc thân vương ở nơi nào, khẳng định Cao Sâm thề sống chết bảo hộ ở phía sau cửa ra vào. Nói cách khác hắn sao lại phải thủ hộ ở chỗ này, ta dám chắc rằng, chỗ này khẳng định là nơi duy nhất có lối ra vào thông hướng đến trung tâm Thiên Không Chi Thành.
Ma tộc lần này không đổ bộ đánh lén bất ngờ, kỳ thật nói về điểm này là rất có sáng ý, trước phái một tiểu đội tinh nhuệ bộ đội cường công vào bên trong tòa thành, sau đó là tắt đi ma pháp trụ, làm cho không quân Ma tộc có thể không kiêng nể gì mà đánh một trận công bình với Dực Nhân. Đến lúc đó, Ma tộc lấy số lượng và chất lượng không quân, hoàn toàn có thể dễ dàng chém giết toàn bộ Dực Nhân, cứu bộ đội tinh nhuệ đang khổ chiến ở bên trong.
Kế hoạch này mặc dù tuyệt diệu, nhưng như cũ vẫn đại bại, đầu tiên là Mộng Ma kỵ sĩ không vào được, hơn nữa bọn họ cũng quá coi thường Dực Nhân quyết tâm tử chiến. Bọn họ vốn tưởng rằng bằng vào thực lực Cao Sâm, trấn giữ một cái cửa ra vào nho nhỏ như vậy thì không có vấn đề gì.
Nhưng trên thực tế, hắn sau khi giết sạch đám Dực Nhân bộ đội ở bên ngoài, chính mình cũng chết trận ngay đương trường. Đừng xem trên mặt đất có hơn vạn thi thể, nhưng thực tế Dực Nhân xa xa chỉ có bao nhiêu đó thôi, bởi vì rất nhiều người đã bị đấu khí mạnh mẽ của Cao Sâm oanh kích thành bột phấn, thi cốt vô tồn.
May mắn là hắn mang theo Minh Thần Nguyền Rủa (minh thần trớ chú), tuy lúc ấy không kịp tu luyện, nhưng là tại thời điểm sắp chết, Minh Thần Nguyền Rủa vẫn phát huy tác dụng, làm cho linh hồn hít vào bên trong giới chỉ tiến hành rèn luyện tinh thần, đồng thời chậm rãi lợi dụng tử khí nồng đậm tại bên trong đại sảnh trợ giúp cho Cao Sâm tu luyện, cứ như vậy hắn một mực đứng ở chỗ này mất bốn ngàn năm. Cho đến hiện tại bị đấu khí Lệ Nhược Nhã kích động, mới khôi phục lại ý thức.
Theo như hắn nói, ý thức của hắn tại trong giới chỉ không ngừng chiến đấu, chiến đấu với đủ loại nhân loại từ trước đến nay, quái vật, v.v… do đó khiến cho tinh thần lực hắn đề cao thập phần. Đây cũng là nguyên nhân hắn vừa có thể sử dụng năng lượng cự đại ở trong thân thân thể tinh chuẩn này.
Sau khi hỏi xong, chúng ta liền không chậm trễ, lập tức hướng cánh cửa dưới chân tượng Phong Thần xuất phát. Lúc sau đi vào, tức thì chúng ta phát hiện mấy cỗ thi cốt Dực Nhân, trên thực tế chỉ vẻn vẹn còn vài bộ xương cốt bể vỡ kia thì có thể chứng minh bọn họ còn tồn tại mà thôi. Điều này nói lên rằng lúc đó thực lực của người đánh giết bọn hắn tương đối mạnh mẽ.
Bần đạo nhịn không được hỏi: “Tháp Cát Khắc thân vương tự mình đi vào, hay là mang theo bộ hạ cùng nhau đi vào”
“Chỉ một mình hắn đi vào” Cao Sâm vội vàng đáp.
“Tên gia hỏa này rất lợi hại a? Thì ra đi vào một mình, rõ ràng đối với thực lực bản thân lại phi thường tin tưởng” Bần đạo cười hỏi: “Hắn tinh thông cái gì thế?”
“Hắn là pháp sư, tại Ma giới có rất ít pháp sư Lôi hệ, lực công kích tương đối khủng bố” Cao Sâm nghiêm nghiêm túc nói.
“Úc, có ý tứ” Bần đạo cười cười thần bí, nói: “Tới đó hẳn biết thôi mà” Ta có cảm giác chỗ sâu nhất ở trong thông đạo này tựa hồ còn ẩn dấu nguy hiểm gì đó, chỉ sợ cùng với vị Tháp Cát Khắc thân vương không phải không có quan hệ a.
Sau khi chúng ta đi vào không lâu, thông đạo liền bắt đầu quẹo phải, sau đó thẳng hướng, bần đạo phỏng chừng, hình dạng thông đạo phải là một hình tròn, chỉ cần chúng dọc theo thông đạo thẳng tiến, sau khi đi được vài vòng mới có thể tới trung tâm tòa thành.
Chẳng qua, thửu xem muốn chuyển động vài vòng quanh tòa đại thành như thế, nếu đi xuống, còn không làm cho chân của chúng ta mệt mỏi sao?
Cũng may dọc theo đường đi cũng không tính buồn tẻ gì, không lâu sau có chút kinh hỉ. Bởi vì thông đạo này đối với Dực Nhân mà nói là cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến quyền khống chế cả tòa thành này. Cho nên dọc theo đường đi cơ quan bẩy rập ùn ùn, nhưng tại trên thông đạo kiến tạo rất đa dạng, khiến cho một phương nào đó tấn công có hại thật lớn.
Tỷ như đi tới đi tới, sẽ đột nhiên xuất hiện một gian phòng rất rộng lớn, đối diện với cánh cửa ra vào một khoảng không xa còn dựng lên một bức tường thật dày, trên đầu tường, hai bên phải trái đều an bài Dực Nhân chiến sĩ, địch nhân chỉ cần ló ra, lập tức chính mình nhận lấy một trận mưa tên, không chỉ có như thế, trên mặt tường còn có rất nhiều lỗ bắn thật nhỏ, có thể nương dựa vào vách tường che chắn trực tiếp tiến hành công kích đối với địch nhân trong thông đạo.
Hơn nữa, tại rất nhiều nơi trong thông đạo cũng đã thiết trí cánh cửa bằng kim chúc thật dày, loại cánh cửa dày nhất không ngờ dày đến vài thước, có thể ngăn cản địch nhân tiến công. Vả lại có nhiều cơ quan bẩy rập như vậy, thông đạo này tại trong mắt Dực Nhân cơ hồ có thể nói là vạn vô nhất thất (không chút sơ hở).
Chỉ tiếc rằng đối thủ lần này của bọn họ là Ma Hoàng tộc thân vương cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, thực lực quá mạnh mẽ, Dực Nhân căn bản không có thể ngăn cản được. Chúng ta đi qua những địa phương này đều nhìn thấy nơi nơi là dấu vết phá hư, Dực Nhân toái cốt và binh khí đã tổn hại tùy ý có thể thấy được, vả lại vài mảnh cánh cửa dày vài thước kia cũng đã nằm la liệt đầy dẫy trên mặt đất, có thể thấy được, vị Tháp Cát Khắc thân vương này quả thực khí thế như chẻ tre một đường tiêu sái bước tới.
Rốt cục, chúng ta đuổi theo cước bộ của thân vương, đi tới một đại điện hết sức rộng lớn. Hình dáng đại điện cũng giống như bên ngoài đều là hình tròn, đường kính khoảng trăm mét, độ cao ba mươi thước, tại trên vách tường bốn phía chung quanh vừa lúc có mười hai cửa ra vào. Sau khi chúng ta đi vào, ở phía đối diện chính là một bức tượng toàn thân Phong Thần cực lớn, dưới chân hắn cũng có cánh cửa. Sau đó tại hai bên phải trái của chúng ta có năm cánh cửa được phân bố đều nhau.
Trên bề mặt đại điện nằm la liệt rất nhiều xương cốt vỡ vụn cùng với binh khí, áo giáp đã tổn hại, nhưng cho đến hiện tại vẫn còn lóe ra hàn quang, vừa thấy chỉ biết chúng nó đều là vật phẩm không tồi. Nói vậy, chủ nhân chúng nó chính là lãnh đạo cao tầng của Dực Nhân.
Dựa theo trình tự sắp xếp cánh cửa trong đại điện, chúng ta rất dễ dàng biết được, đối diện chúng ta, cánh cửa ở dưới bức tượng Phong Thần là chúng ta muốn tìm, hơn nữa, rất có thể là mục đích của chúng ta. Bất quá, hiện tại bần đạo cũng không vội gì mà là đi chung quanh một vòng đại điện, bởi vì đột nhiên ta đối với những biến hóa xảy ra chung quanh đây có hứng thú.
Vì thế bần đạo cười nói: “Hiển nhiên nơi này là nơi tập trung nhân vật cao nhất Dực Nhân, không bằng trước hết chúng ta đi xem xét một chút? Về phần vị Tháp Cát Khắc kia, để cho hắn xem trước vậy”
“Ha hả, ý kiến hay” Vong Ưu là người đồng ý đầu tiên.
Những nữ nhân khác mặc dù không quá hiểu được, nhưng cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý, dù sao các nàng cũng đã tín nhiệm tài trí của ta cùng Vong Ưu, chỉ có vẻ mặt Cao Sâm lại mất hứng thôi, hiển nhiên hắn rất gấp gáp muốn gặp chủ nhân Tháp Cát Khắc thân vương. Đáng tiếc, chúng ta đối với biểu tình buồn bực của hắn cũng cố ý xem nhẹ, không quản.
Sau đó, chúng ta bắt đầu tìm tòi những cái phòng hai bên phải trái. Quả nhiên không ra ngoài dự đoán của ta, trong này quả nhiên là nơi sống của cao tầng Dực Nhân, phía sau cánh cửa đều có vài gian phòng lớn nhỏ, không chỉ có thoáng rộng thoải mái, trang trí xa hoa, mà là nhưng lại có rất nhiều vật phẩm trân quý vẫn còn tồn tại.
Vàng bạc châu báu tự nhiên không cần phải nói tới, nhưng tối trọng yếu nhất vẫn là hai thứ, một bản Hoàng Kim Thư, trên mặt trang thư làm bằng vàng ròng được ghi chép dày đặc phương pháp tu luyện tiễn kỹ Dực Nhân, thậm chí ngay cả phương pháp chế tạo cung của Dực Nhân cũng viết lại rất rõ ràng, đây là điều ta muốn nhất.
Một thứ khác chính là một bản ghi chép chi thạch (ghi chép trên đá), bên trong kể lại tất cả tin tức của tòa thành này. Chính là tình huống lúc kiến tạo tòa thành, kết cấu của nó, phương thức chế tạo vật liệu kiến trúc, cùng với điều khiển phải như thế nào, v.v… đều có chú giải một cách chi tiết. Thậm chí ngay cả sửa chữa cùng thăng cấp đều được ghi lại.
Nguyên lai, tòa thành này đúng thật là có sự tham dự của Phong Thần mới hoàn thành. Hắn cung cấp bản vẽ thiết kế, phối phương luyện kim vật liệu kiến trúc cùng với bộ máy trọng yếu nhất – Phong Thần Chi Tâm. Thậm chí trong quá trình kiến tạo, hắn cũng không lúc nào không xuất hiện cải tiến sai sót, chỉ điểm phần thiếu xót. Mãi cho đến khi kiến thiết xong tòa thành này mới không còn xuất hiện qua nữa.
Mà hiện tại thời gian bần đạo lại có hạn, cho nên vẻn vẹn nhìn mấy bộ phận trọng yếu này, tỷ như: như thế nào chèo lái tòa thành này. Nói đến điểm này, không thể không nói đến linh hồn của tòa thành – Phong Thần Chi Tâm. Cái gọi là Phong Thần Chi Tâm kỳ thật chính là Phong Thần chế tạo ra một Thần khí. Thân là cao thủ chủ Thần, Phong Thần cũng là cùng cấp bậc với tên Thần Da Hoa Hoa kia, cho nên hắn cẩn thận chế tạo ra cái gì đó tuyệt đối không kém.
Cái Phong Thần Chi Tâm này nói trắng ra là, chính là một khỏa ma hạch phong ấn các loại siêu cấp pháp thuật mà thôi, nó có thể bổ sung ma lực cho Dực Nhân, sau khi ma lực đầy đủ có thể niêm phong cất vào kho pháp thuật. Tỷ như Phi Hành thuật làm cho tòa thành này bay lên, dùng như ma pháp Hộ Bích siêu cấp để tự bảo vệ mình, hoặc là pháp thuật Lôi Điện cấp bậc cấm chú, v.v…
Bình thường thi triển khống chế Phong Thần Chi Tâm này đều là do mười vị đại trưởng lão Dực Nhân tộc, cũng chính là người sống trong mười gian phòng. Khống chế Phong Thần Chi Tâm cần tinh thần lực rất mạnh, ít nhất muốn tám trong mười trưởng lão Dực Nhân cùng nhau xuất thủ mới được, hơn nữa đối với Phong Thần Chi Tâm là một loại Thần khí mà nói, kỳ thật các trưởng lão thường luân phiên nhau, cho nên Phong Thần Chi Tâm cũng không có thiết trí chương trình nhận chủ a.
Vì thế, Phong Thần Chi Tâm là điển hình ngã theo chiều gió, ai có tinh thần lực cường đại hơn, nó sẽ nghe theo. Nói cách khác, chỉ cần là người có tinh thần lực mạnh mẽ so với tám vị trưởng lão cộng lại quán nhập vào, có thể mạnh mẽ cướp lấy quyền khống chế Thiên Không Chi Thành từ trên tay các vị trưởng lão. Đây cũng là nguyên nhân mà Dực Nhân canh chừng bảo hộ Phong Thần Chi Tâm một cách nghiêm mật như vậy.
Ha ha, tìm được kết luận này, bần đạo an tâm, lấy tu vi tinh thần của bần đạo mà nói, căn bản không phải thân vương Ma Hoàng tộc có thể bằng được, chỉ cần ta đi vào, có thể trực tiếp tiếp quản Phong Thần Chi Tâm. Cạc cạc, ta mới không quản Thân Cát Khắc thân vương có thể biến thành bộ dáng gì, dù sao lấy bổn sự của hắn, tuyệt đối không có khả năng chế tạo ra Thần khí cao hơn chủ Thần để phá rối.
Sau khi buông tâm sự, bần đạo liền cười cười đối với mọi người nói: “Được rồi, hiện tại xem ra đi tiếp quản tòa thành lũy vô địch này rồi” Nói xong, ta là người đầu tiên tiến vào, cũng không dự liệu vừa mới tới ngang cửa liền bị Lệ Nhược Nhã kéo lại.
“Hay là để ta đi trước đi” Lệ Nhược Nhã nói: “Tên gia hỏa kia khẳng định ở bên trong âm mưu gì đó, không bằng ta đi trước quấn bện hắn, chờ đến khi ta kêu ngươi, ngươi đi vào khống chế tòa thành này” Nói xong, cũng không chờ ta trả lời thuyết phục, lập tức xoay người đi vào.
Bần đạo kéo lại cũng không kịp, đành phải để nàng đi, dù sao xem bổn sự của nàng cũng không đến mức bất lợi, hơn nữa nàng lần đầu tiên đối với ta tỏ vẻ quan tâm, mà ta cũng ngượng ngừng bác bỏ hảo ý của nàng. Cho nên đứng ở bên ngoài với các nàng, cũng không dự liệu là, thông đạo ở phía sau cánh cửa này lại lớn hơn mười thước, Lệ Nhược Nhã mới đi không được nửa đường đã gặp tập kích.
Một đạo tia chớp ngân sắc (màu bạc) thô to bằng cái chậu rửa mặt, giống như một tia laser từ bên trong bắn ra. Cho dù Lệ Nhược Nhã sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể làm là đưa Thần Thương hoành ở trước ngực, sau đó toàn lực thúc đẩy đấu khí, đón đỡ công kích cường hãn đến biến thái này.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Lệ Nhược Nhã đã bị đánh cho ngã xuống bay ra xa, mà tốc độ thật sự quá nhanh, bần đạo sợ nàng sơ xuất gì, không chút nghĩ ngợi duỗi tay tiếp nhận, cũng không như trong suy nghĩ chính mình cũng bị đẩy đi. Tia chớp kia mang theo lực đánh quá lớn, mà ta không có thời gian chuẩn bị, vẻn vẹn dựa vào thân thể nhỏ nhắn của ta làm sao tiếp nhận được a?
Kết quả là ta ôm vòng eo của nàng, cùng nhau bay về phía sau. Bởi vì cửa ra vào là ở phía đối diện, cho nên chúng ta lập tức chui vào cánh cửa kia. Nhưng cái miệng thông đạo này rạn nứt một đường, chuyển hướng, rất nhanh hai chúng ta đánh vào bên sườn vách tường, sau đó ôm lẫn nhau, một đường lăn đi ra ngoài.
Chúng ta cũng không biết lăn được bao xa mới ngừng lại được, dù sao thời gian tuyệt đối là không ngắn, cũng may bổn sự bần đạo lại lớn, không có hôn mê, nhưng mà đầu óc choáng váng mắt thì mờ. Vì thế ta không tự chủ động được cái đầu lắc lắc, biết cần phải thanh tỉnh, ôi chao! Kỳ quái a, trên gương mặt ta có vật mềm mại động đậy thế không biết?
Bần đạo tò mò mở to mắt ra xem xét vì sao, trước mắt là một mảnh tuyết trắng, nghiêng đầu tránh sang một bên để xem, hai tòa núi lớn, hai điểm đỏ hồng hồng. Bần đạo với nét mặt già nua nhất thời biến thành màu da xích cam lực thanh lam tử, bảy màu phân biệt rõ rệt. Bần đạo sợ tới mức nhanh chóng nhảy đựng lên, liên thanh hô: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi”
Lệ Nhược Nhã vốn sắc mặt cũng không tốt lắm, bị người ta sỗ sàng như vậy, tâm tình tự nhiên là không rất thích. Nhưng vừa thấy ta kinh sợ giải thích như thế, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tan, bật cười, nhìn ta nói: “Đáng giận tên gia hỏa nhà ngươi, lại bị ngươi chiếm tiện nghi rồi” Nói xong, lấy tay ôm trước ngực, tạm thời che một chút bên xuân sắc. Quần áo trên thân nàng dưới tập kích mới vừa rồi đã bị phá hủy, lúc này mới làm ta biến thành đại ô long như vậy, buồn bực, sớm biết rằng thế này ta cũng không đón bắt nàng làm gì.
“Không phải cố ý, thật sự không phải cố ý mà” Bần đạo gấp đến độ như muốn khóc lên, đành phải giải thích không ngừng. Ai… ai bảo ta đuối lý chi?
“Bỏ đi, biết ngươi không phải cố ý, tha cho ngươi đó” Lệ Nhược Nhã sau đó vội vàng chuyển đề tài, mở lời nói: “Ngươi vì cái gì muốn đón nhận ta vậy? Không biết là rất nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm chứ” Bần đạo thấy nàng không truy cứu, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi, như thế nào cũng là người của ta, ta đến cuối cùng không thể thấy chết mà không cứu sao?” Nói xong, ta vội vàng từ không gian giới chỉ tìm lấy ra một bộ quần áo đưa tới cho nàng che thân thể.
“Thật không? Ta là người của ngươi?” Lệ Nhược Nhã một bên nghi hoặc thì thầm nói, một bên tiếp nhận quần áo phủ lên bên ngoài.
Lúc này, bần đạo cũng không có phát hiện lỗi ở trong ngôn ngữ của chính mình, mà là chuyên tâm kiểm tra thương thế cho Lệ Nhược Nhã, nàng chính diện trọng điểm phòng ngự, cho nên ngoại trừ quần áo bị phá hủy ra không có thương tổn đến cái gì, nhưng cái cánh của nàng đều bị lôi điện chấn cho đen thui. Bần đạo nhìn thấy cũng không đành lòng, vội vàng dùng đạo thuật giúp nàng trị liệu. Mặc khác, trên cánh tay của nàng cũng trầy da không ít, hiển nhiên là tại thời điểm ôm ta mới chịu bị thương như thế này, nhìn thấy điểm này, trong lòng ta lại không khỏi dâng lên một trận cảm động.
Phía sau, trong thông đạo truyền đến một trận bước chân cấp tốc, Vong Ưu các nàng rốt cục cũng chạy tới.
“Trời ạ, không ngờ có người đem hai người ngươi đánh thành bộ dạng như vậy?” Vong Ưu sau khi liếc mắt nhìn chúng ta vô cùng kinh ngạc nói: “Thậm chí có thể đánh vỡ đấu khí phòng ngự Lệ Nhược Nhã, pháp thuật ít nhất cũng là cấp mười sáu. Trời! Thuấn phát ra pháp thuật cấp bậc cỡ này, Thiên sứ tám cánh mới có độc quyền a”.
Ma tộc lần này không đổ bộ đánh lén bất ngờ, kỳ thật nói về điểm này là rất có sáng ý, trước phái một tiểu đội tinh nhuệ bộ đội cường công vào bên trong tòa thành, sau đó là tắt đi ma pháp trụ, làm cho không quân Ma tộc có thể không kiêng nể gì mà đánh một trận công bình với Dực Nhân. Đến lúc đó, Ma tộc lấy số lượng và chất lượng không quân, hoàn toàn có thể dễ dàng chém giết toàn bộ Dực Nhân, cứu bộ đội tinh nhuệ đang khổ chiến ở bên trong.
Kế hoạch này mặc dù tuyệt diệu, nhưng như cũ vẫn đại bại, đầu tiên là Mộng Ma kỵ sĩ không vào được, hơn nữa bọn họ cũng quá coi thường Dực Nhân quyết tâm tử chiến. Bọn họ vốn tưởng rằng bằng vào thực lực Cao Sâm, trấn giữ một cái cửa ra vào nho nhỏ như vậy thì không có vấn đề gì.
Nhưng trên thực tế, hắn sau khi giết sạch đám Dực Nhân bộ đội ở bên ngoài, chính mình cũng chết trận ngay đương trường. Đừng xem trên mặt đất có hơn vạn thi thể, nhưng thực tế Dực Nhân xa xa chỉ có bao nhiêu đó thôi, bởi vì rất nhiều người đã bị đấu khí mạnh mẽ của Cao Sâm oanh kích thành bột phấn, thi cốt vô tồn.
May mắn là hắn mang theo Minh Thần Nguyền Rủa (minh thần trớ chú), tuy lúc ấy không kịp tu luyện, nhưng là tại thời điểm sắp chết, Minh Thần Nguyền Rủa vẫn phát huy tác dụng, làm cho linh hồn hít vào bên trong giới chỉ tiến hành rèn luyện tinh thần, đồng thời chậm rãi lợi dụng tử khí nồng đậm tại bên trong đại sảnh trợ giúp cho Cao Sâm tu luyện, cứ như vậy hắn một mực đứng ở chỗ này mất bốn ngàn năm. Cho đến hiện tại bị đấu khí Lệ Nhược Nhã kích động, mới khôi phục lại ý thức.
Theo như hắn nói, ý thức của hắn tại trong giới chỉ không ngừng chiến đấu, chiến đấu với đủ loại nhân loại từ trước đến nay, quái vật, v.v… do đó khiến cho tinh thần lực hắn đề cao thập phần. Đây cũng là nguyên nhân hắn vừa có thể sử dụng năng lượng cự đại ở trong thân thân thể tinh chuẩn này.
Sau khi hỏi xong, chúng ta liền không chậm trễ, lập tức hướng cánh cửa dưới chân tượng Phong Thần xuất phát. Lúc sau đi vào, tức thì chúng ta phát hiện mấy cỗ thi cốt Dực Nhân, trên thực tế chỉ vẻn vẹn còn vài bộ xương cốt bể vỡ kia thì có thể chứng minh bọn họ còn tồn tại mà thôi. Điều này nói lên rằng lúc đó thực lực của người đánh giết bọn hắn tương đối mạnh mẽ.
Bần đạo nhịn không được hỏi: “Tháp Cát Khắc thân vương tự mình đi vào, hay là mang theo bộ hạ cùng nhau đi vào”
“Chỉ một mình hắn đi vào” Cao Sâm vội vàng đáp.
“Tên gia hỏa này rất lợi hại a? Thì ra đi vào một mình, rõ ràng đối với thực lực bản thân lại phi thường tin tưởng” Bần đạo cười hỏi: “Hắn tinh thông cái gì thế?”
“Hắn là pháp sư, tại Ma giới có rất ít pháp sư Lôi hệ, lực công kích tương đối khủng bố” Cao Sâm nghiêm nghiêm túc nói.
“Úc, có ý tứ” Bần đạo cười cười thần bí, nói: “Tới đó hẳn biết thôi mà” Ta có cảm giác chỗ sâu nhất ở trong thông đạo này tựa hồ còn ẩn dấu nguy hiểm gì đó, chỉ sợ cùng với vị Tháp Cát Khắc thân vương không phải không có quan hệ a.
Sau khi chúng ta đi vào không lâu, thông đạo liền bắt đầu quẹo phải, sau đó thẳng hướng, bần đạo phỏng chừng, hình dạng thông đạo phải là một hình tròn, chỉ cần chúng dọc theo thông đạo thẳng tiến, sau khi đi được vài vòng mới có thể tới trung tâm tòa thành.
Chẳng qua, thửu xem muốn chuyển động vài vòng quanh tòa đại thành như thế, nếu đi xuống, còn không làm cho chân của chúng ta mệt mỏi sao?
Cũng may dọc theo đường đi cũng không tính buồn tẻ gì, không lâu sau có chút kinh hỉ. Bởi vì thông đạo này đối với Dực Nhân mà nói là cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến quyền khống chế cả tòa thành này. Cho nên dọc theo đường đi cơ quan bẩy rập ùn ùn, nhưng tại trên thông đạo kiến tạo rất đa dạng, khiến cho một phương nào đó tấn công có hại thật lớn.
Tỷ như đi tới đi tới, sẽ đột nhiên xuất hiện một gian phòng rất rộng lớn, đối diện với cánh cửa ra vào một khoảng không xa còn dựng lên một bức tường thật dày, trên đầu tường, hai bên phải trái đều an bài Dực Nhân chiến sĩ, địch nhân chỉ cần ló ra, lập tức chính mình nhận lấy một trận mưa tên, không chỉ có như thế, trên mặt tường còn có rất nhiều lỗ bắn thật nhỏ, có thể nương dựa vào vách tường che chắn trực tiếp tiến hành công kích đối với địch nhân trong thông đạo.
Hơn nữa, tại rất nhiều nơi trong thông đạo cũng đã thiết trí cánh cửa bằng kim chúc thật dày, loại cánh cửa dày nhất không ngờ dày đến vài thước, có thể ngăn cản địch nhân tiến công. Vả lại có nhiều cơ quan bẩy rập như vậy, thông đạo này tại trong mắt Dực Nhân cơ hồ có thể nói là vạn vô nhất thất (không chút sơ hở).
Chỉ tiếc rằng đối thủ lần này của bọn họ là Ma Hoàng tộc thân vương cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, thực lực quá mạnh mẽ, Dực Nhân căn bản không có thể ngăn cản được. Chúng ta đi qua những địa phương này đều nhìn thấy nơi nơi là dấu vết phá hư, Dực Nhân toái cốt và binh khí đã tổn hại tùy ý có thể thấy được, vả lại vài mảnh cánh cửa dày vài thước kia cũng đã nằm la liệt đầy dẫy trên mặt đất, có thể thấy được, vị Tháp Cát Khắc thân vương này quả thực khí thế như chẻ tre một đường tiêu sái bước tới.
Rốt cục, chúng ta đuổi theo cước bộ của thân vương, đi tới một đại điện hết sức rộng lớn. Hình dáng đại điện cũng giống như bên ngoài đều là hình tròn, đường kính khoảng trăm mét, độ cao ba mươi thước, tại trên vách tường bốn phía chung quanh vừa lúc có mười hai cửa ra vào. Sau khi chúng ta đi vào, ở phía đối diện chính là một bức tượng toàn thân Phong Thần cực lớn, dưới chân hắn cũng có cánh cửa. Sau đó tại hai bên phải trái của chúng ta có năm cánh cửa được phân bố đều nhau.
Trên bề mặt đại điện nằm la liệt rất nhiều xương cốt vỡ vụn cùng với binh khí, áo giáp đã tổn hại, nhưng cho đến hiện tại vẫn còn lóe ra hàn quang, vừa thấy chỉ biết chúng nó đều là vật phẩm không tồi. Nói vậy, chủ nhân chúng nó chính là lãnh đạo cao tầng của Dực Nhân.
Dựa theo trình tự sắp xếp cánh cửa trong đại điện, chúng ta rất dễ dàng biết được, đối diện chúng ta, cánh cửa ở dưới bức tượng Phong Thần là chúng ta muốn tìm, hơn nữa, rất có thể là mục đích của chúng ta. Bất quá, hiện tại bần đạo cũng không vội gì mà là đi chung quanh một vòng đại điện, bởi vì đột nhiên ta đối với những biến hóa xảy ra chung quanh đây có hứng thú.
Vì thế bần đạo cười nói: “Hiển nhiên nơi này là nơi tập trung nhân vật cao nhất Dực Nhân, không bằng trước hết chúng ta đi xem xét một chút? Về phần vị Tháp Cát Khắc kia, để cho hắn xem trước vậy”
“Ha hả, ý kiến hay” Vong Ưu là người đồng ý đầu tiên.
Những nữ nhân khác mặc dù không quá hiểu được, nhưng cũng rất sảng khoái gật đầu đồng ý, dù sao các nàng cũng đã tín nhiệm tài trí của ta cùng Vong Ưu, chỉ có vẻ mặt Cao Sâm lại mất hứng thôi, hiển nhiên hắn rất gấp gáp muốn gặp chủ nhân Tháp Cát Khắc thân vương. Đáng tiếc, chúng ta đối với biểu tình buồn bực của hắn cũng cố ý xem nhẹ, không quản.
Sau đó, chúng ta bắt đầu tìm tòi những cái phòng hai bên phải trái. Quả nhiên không ra ngoài dự đoán của ta, trong này quả nhiên là nơi sống của cao tầng Dực Nhân, phía sau cánh cửa đều có vài gian phòng lớn nhỏ, không chỉ có thoáng rộng thoải mái, trang trí xa hoa, mà là nhưng lại có rất nhiều vật phẩm trân quý vẫn còn tồn tại.
Vàng bạc châu báu tự nhiên không cần phải nói tới, nhưng tối trọng yếu nhất vẫn là hai thứ, một bản Hoàng Kim Thư, trên mặt trang thư làm bằng vàng ròng được ghi chép dày đặc phương pháp tu luyện tiễn kỹ Dực Nhân, thậm chí ngay cả phương pháp chế tạo cung của Dực Nhân cũng viết lại rất rõ ràng, đây là điều ta muốn nhất.
Một thứ khác chính là một bản ghi chép chi thạch (ghi chép trên đá), bên trong kể lại tất cả tin tức của tòa thành này. Chính là tình huống lúc kiến tạo tòa thành, kết cấu của nó, phương thức chế tạo vật liệu kiến trúc, cùng với điều khiển phải như thế nào, v.v… đều có chú giải một cách chi tiết. Thậm chí ngay cả sửa chữa cùng thăng cấp đều được ghi lại.
Nguyên lai, tòa thành này đúng thật là có sự tham dự của Phong Thần mới hoàn thành. Hắn cung cấp bản vẽ thiết kế, phối phương luyện kim vật liệu kiến trúc cùng với bộ máy trọng yếu nhất – Phong Thần Chi Tâm. Thậm chí trong quá trình kiến tạo, hắn cũng không lúc nào không xuất hiện cải tiến sai sót, chỉ điểm phần thiếu xót. Mãi cho đến khi kiến thiết xong tòa thành này mới không còn xuất hiện qua nữa.
Mà hiện tại thời gian bần đạo lại có hạn, cho nên vẻn vẹn nhìn mấy bộ phận trọng yếu này, tỷ như: như thế nào chèo lái tòa thành này. Nói đến điểm này, không thể không nói đến linh hồn của tòa thành – Phong Thần Chi Tâm. Cái gọi là Phong Thần Chi Tâm kỳ thật chính là Phong Thần chế tạo ra một Thần khí. Thân là cao thủ chủ Thần, Phong Thần cũng là cùng cấp bậc với tên Thần Da Hoa Hoa kia, cho nên hắn cẩn thận chế tạo ra cái gì đó tuyệt đối không kém.
Cái Phong Thần Chi Tâm này nói trắng ra là, chính là một khỏa ma hạch phong ấn các loại siêu cấp pháp thuật mà thôi, nó có thể bổ sung ma lực cho Dực Nhân, sau khi ma lực đầy đủ có thể niêm phong cất vào kho pháp thuật. Tỷ như Phi Hành thuật làm cho tòa thành này bay lên, dùng như ma pháp Hộ Bích siêu cấp để tự bảo vệ mình, hoặc là pháp thuật Lôi Điện cấp bậc cấm chú, v.v…
Bình thường thi triển khống chế Phong Thần Chi Tâm này đều là do mười vị đại trưởng lão Dực Nhân tộc, cũng chính là người sống trong mười gian phòng. Khống chế Phong Thần Chi Tâm cần tinh thần lực rất mạnh, ít nhất muốn tám trong mười trưởng lão Dực Nhân cùng nhau xuất thủ mới được, hơn nữa đối với Phong Thần Chi Tâm là một loại Thần khí mà nói, kỳ thật các trưởng lão thường luân phiên nhau, cho nên Phong Thần Chi Tâm cũng không có thiết trí chương trình nhận chủ a.
Vì thế, Phong Thần Chi Tâm là điển hình ngã theo chiều gió, ai có tinh thần lực cường đại hơn, nó sẽ nghe theo. Nói cách khác, chỉ cần là người có tinh thần lực mạnh mẽ so với tám vị trưởng lão cộng lại quán nhập vào, có thể mạnh mẽ cướp lấy quyền khống chế Thiên Không Chi Thành từ trên tay các vị trưởng lão. Đây cũng là nguyên nhân mà Dực Nhân canh chừng bảo hộ Phong Thần Chi Tâm một cách nghiêm mật như vậy.
Ha ha, tìm được kết luận này, bần đạo an tâm, lấy tu vi tinh thần của bần đạo mà nói, căn bản không phải thân vương Ma Hoàng tộc có thể bằng được, chỉ cần ta đi vào, có thể trực tiếp tiếp quản Phong Thần Chi Tâm. Cạc cạc, ta mới không quản Thân Cát Khắc thân vương có thể biến thành bộ dáng gì, dù sao lấy bổn sự của hắn, tuyệt đối không có khả năng chế tạo ra Thần khí cao hơn chủ Thần để phá rối.
Sau khi buông tâm sự, bần đạo liền cười cười đối với mọi người nói: “Được rồi, hiện tại xem ra đi tiếp quản tòa thành lũy vô địch này rồi” Nói xong, ta là người đầu tiên tiến vào, cũng không dự liệu vừa mới tới ngang cửa liền bị Lệ Nhược Nhã kéo lại.
“Hay là để ta đi trước đi” Lệ Nhược Nhã nói: “Tên gia hỏa kia khẳng định ở bên trong âm mưu gì đó, không bằng ta đi trước quấn bện hắn, chờ đến khi ta kêu ngươi, ngươi đi vào khống chế tòa thành này” Nói xong, cũng không chờ ta trả lời thuyết phục, lập tức xoay người đi vào.
Bần đạo kéo lại cũng không kịp, đành phải để nàng đi, dù sao xem bổn sự của nàng cũng không đến mức bất lợi, hơn nữa nàng lần đầu tiên đối với ta tỏ vẻ quan tâm, mà ta cũng ngượng ngừng bác bỏ hảo ý của nàng. Cho nên đứng ở bên ngoài với các nàng, cũng không dự liệu là, thông đạo ở phía sau cánh cửa này lại lớn hơn mười thước, Lệ Nhược Nhã mới đi không được nửa đường đã gặp tập kích.
Một đạo tia chớp ngân sắc (màu bạc) thô to bằng cái chậu rửa mặt, giống như một tia laser từ bên trong bắn ra. Cho dù Lệ Nhược Nhã sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể làm là đưa Thần Thương hoành ở trước ngực, sau đó toàn lực thúc đẩy đấu khí, đón đỡ công kích cường hãn đến biến thái này.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Lệ Nhược Nhã đã bị đánh cho ngã xuống bay ra xa, mà tốc độ thật sự quá nhanh, bần đạo sợ nàng sơ xuất gì, không chút nghĩ ngợi duỗi tay tiếp nhận, cũng không như trong suy nghĩ chính mình cũng bị đẩy đi. Tia chớp kia mang theo lực đánh quá lớn, mà ta không có thời gian chuẩn bị, vẻn vẹn dựa vào thân thể nhỏ nhắn của ta làm sao tiếp nhận được a?
Kết quả là ta ôm vòng eo của nàng, cùng nhau bay về phía sau. Bởi vì cửa ra vào là ở phía đối diện, cho nên chúng ta lập tức chui vào cánh cửa kia. Nhưng cái miệng thông đạo này rạn nứt một đường, chuyển hướng, rất nhanh hai chúng ta đánh vào bên sườn vách tường, sau đó ôm lẫn nhau, một đường lăn đi ra ngoài.
Chúng ta cũng không biết lăn được bao xa mới ngừng lại được, dù sao thời gian tuyệt đối là không ngắn, cũng may bổn sự bần đạo lại lớn, không có hôn mê, nhưng mà đầu óc choáng váng mắt thì mờ. Vì thế ta không tự chủ động được cái đầu lắc lắc, biết cần phải thanh tỉnh, ôi chao! Kỳ quái a, trên gương mặt ta có vật mềm mại động đậy thế không biết?
Bần đạo tò mò mở to mắt ra xem xét vì sao, trước mắt là một mảnh tuyết trắng, nghiêng đầu tránh sang một bên để xem, hai tòa núi lớn, hai điểm đỏ hồng hồng. Bần đạo với nét mặt già nua nhất thời biến thành màu da xích cam lực thanh lam tử, bảy màu phân biệt rõ rệt. Bần đạo sợ tới mức nhanh chóng nhảy đựng lên, liên thanh hô: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi”
Lệ Nhược Nhã vốn sắc mặt cũng không tốt lắm, bị người ta sỗ sàng như vậy, tâm tình tự nhiên là không rất thích. Nhưng vừa thấy ta kinh sợ giải thích như thế, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tan, bật cười, nhìn ta nói: “Đáng giận tên gia hỏa nhà ngươi, lại bị ngươi chiếm tiện nghi rồi” Nói xong, lấy tay ôm trước ngực, tạm thời che một chút bên xuân sắc. Quần áo trên thân nàng dưới tập kích mới vừa rồi đã bị phá hủy, lúc này mới làm ta biến thành đại ô long như vậy, buồn bực, sớm biết rằng thế này ta cũng không đón bắt nàng làm gì.
“Không phải cố ý, thật sự không phải cố ý mà” Bần đạo gấp đến độ như muốn khóc lên, đành phải giải thích không ngừng. Ai… ai bảo ta đuối lý chi?
“Bỏ đi, biết ngươi không phải cố ý, tha cho ngươi đó” Lệ Nhược Nhã sau đó vội vàng chuyển đề tài, mở lời nói: “Ngươi vì cái gì muốn đón nhận ta vậy? Không biết là rất nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm chứ” Bần đạo thấy nàng không truy cứu, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi, như thế nào cũng là người của ta, ta đến cuối cùng không thể thấy chết mà không cứu sao?” Nói xong, ta vội vàng từ không gian giới chỉ tìm lấy ra một bộ quần áo đưa tới cho nàng che thân thể.
“Thật không? Ta là người của ngươi?” Lệ Nhược Nhã một bên nghi hoặc thì thầm nói, một bên tiếp nhận quần áo phủ lên bên ngoài.
Lúc này, bần đạo cũng không có phát hiện lỗi ở trong ngôn ngữ của chính mình, mà là chuyên tâm kiểm tra thương thế cho Lệ Nhược Nhã, nàng chính diện trọng điểm phòng ngự, cho nên ngoại trừ quần áo bị phá hủy ra không có thương tổn đến cái gì, nhưng cái cánh của nàng đều bị lôi điện chấn cho đen thui. Bần đạo nhìn thấy cũng không đành lòng, vội vàng dùng đạo thuật giúp nàng trị liệu. Mặc khác, trên cánh tay của nàng cũng trầy da không ít, hiển nhiên là tại thời điểm ôm ta mới chịu bị thương như thế này, nhìn thấy điểm này, trong lòng ta lại không khỏi dâng lên một trận cảm động.
Phía sau, trong thông đạo truyền đến một trận bước chân cấp tốc, Vong Ưu các nàng rốt cục cũng chạy tới.
“Trời ạ, không ngờ có người đem hai người ngươi đánh thành bộ dạng như vậy?” Vong Ưu sau khi liếc mắt nhìn chúng ta vô cùng kinh ngạc nói: “Thậm chí có thể đánh vỡ đấu khí phòng ngự Lệ Nhược Nhã, pháp thuật ít nhất cũng là cấp mười sáu. Trời! Thuấn phát ra pháp thuật cấp bậc cỡ này, Thiên sứ tám cánh mới có độc quyền a”.
/897
|