Lúc Lôi Đạt đem tin tức lại thì bần đạo đang nướng thịt và hưởng thụ hồng tửu rồi nhìn sang chúng tướng bên cạnh mà tiếc nuối, “Đi vội vàng quá nên không thể mang theo vài cái lều nhỏ, chứ không dã ngoại lần này cực kỳ hoàn mỹ rồi!”
"Thiếu gia à! Chúng ta đang chiến đấu mà! Mà còn là đang bị người ta đuổi giết nữa! Có thời gian để nướng thịt ăn là quá tốt rồi, ngài còn muốn có lều để ngủ nữa sao?” Lão Mã cười khổ.
“Xời! Tụi đạo tặc này cũng dám đuổi giết chúng ta à?” Bần đạo chẳng thèm ngó tới: “Bây giờ lão đi nói cho chúng biết chúng ta đang vui chơi tại đây xem thử bọn chúng có dám lại hay không?”
“Lão đi làm sao bọn chúng tin được? Dám chắc là xem lão như gian tế rồi bắt lấy thì làm sao có thể đến được?” Lão Mã oán giận nói: “Thiếu gia thật giảo hoạt!”
“Hắc hắc!”
“Cái này gọi là thiếu gia thông minh!” Vẻ mặt Lý Cương kích động liền tiếp lời: “Lần này chúng ta làm quá tốt , 300 người tập kích kho lương rồi bị bại lộ ngoài ý muốn, nhưng sau đó một đường giết thẳng ra, rồi cái câu của thiếu gia “hiệp lộ tương phùng ủng giả thắng” nói rất hay! Chốc lát đã kích thích tâm huyết của các tướng sĩ làm họ giết thoải mái, Lý Cương phục thiếu gia rồi!”
“Đúng vậy!” Địch Vân cũng nói: “Cuộc chiến lần này có thể đi vào sách giáo khoa của Học viện kỵ sĩ của Vương quốc, lấy thành tích 300 người đánh tan 15.000 người còn đốt tất cả lương thảo mà không có ai bị thương tích, quả thực như thần!”
“Đúng thế, nhất là ma pháp của thiếu gia mới lợi hại, đặc biệt làm nổ chướng ngại và cuối cùng là pháp thuật gia trì trên người chúng ta làm cho mạt tướng cảm giác được không chỉ có lực lượng lớn vô cùng và còn không biết mệt mỏi, bây giờ hiệu quả duy trì liên tục mặc dù biến mất nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chẳng lẽ pháp thuật phụ trợ cường đại như vậy mà không có chút tác dụng phụ nào sao?” Triệu Thanh hỏi.
“Ài!” Bần đạo thở dài: “Đáng tiếc đó cũng không phải là năng lực của ta. Làm nổ chướng ngại là công lao của quyển trục, về phần pháp thuật trên người các ngươi là nhờ dùng một kiện ma đạo khí cực kỳ lợi hại, các ngươi thì không có tác dụng phụ nhưng ta lại gặp xúi quẩy!”
“Ngài làm sao vậy?” Mọi người cùng kêu lên, xem ra bần đạo đã có địa vị trọng yếu trong lòng bọn họ.
“Ma lực của ta đã cạn sạch, hiện tại cũng chưa khôi phục được!”
“Hả! Chỉ có chút tác dụng phụ như vậy, thật là không biết xấu hổ!” Biết bị bần đạo đùa giỡn, mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.
Sau khi náo loạn một trận, Địch Vân nói: “Thiếu gia! Khi nào thì chúng ta trở về?”
“Đúng vậy! Chúng ta trở về nhanh chút còn có thể giúp cho doanh địa một phen!” Lão Mã nói: “Bọn họ mới có 2700 người, cao thủ lại điều hết bên chúng ta, đối mặt với hơn 1 vạn người tấn công sợ rằng cũng phải cố hết sức!”
“Ta nghĩ bọn chúng sẽ không cho chúng ta qua Thanh Phong hạp đâu!” Bần đạo cố ý thừa nước đục thả câu.
“Không sai, ta dám chắc là chúng sẽ tử thủ Thanh Phong hạp, không cho chúng ta trở về hỗ trợ!” Lý Cương nói.
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta đành ngồi nhìn?” Triệu Thanh hỏi.
“Thiếu gia nhiều chủ ý, ngài nói làm sao bây giờ?” Lão Mã hỏi.
“Chúng ta ngăn chặn một đầu Thanh Phong hạp này lại là được rồi!” Bần đạo cười nói.
“Là sao?” Lão Mã nói: “Mặc kệ sống chết của doanh địa?”
Những người khác cũng không cất lời, bọn họ đều chờ đợi câu nói của ta.
Cảm giác được bọn họ tò mò gần chịu không nổi nữa, bần đạo mới cười tủm tỉm giải thích: “Ta đã an bài rồi, ngày mai bọn đạo tặc sẽ liên hợp tấn công, chỉ bất quá mục tiêu không phải chúng ta mà là mấy tên gia hỏa bịt mặt kia! Chúng ta chỉ cần ngăn chặn đầu này, đừng để bọn chúng chạy thoát là tốt rồi!”
“Thật ư? Ngài làm sao mà biết được?” Mọi người kinh hỉ hỏi.
“Lúc đi ta đã để lại một phong thư cho Mộc hộ vệ, cũng nói hắn vào lúc bốn giờ thả tù binh ra rồi nói tù binh đem phong thư giao cho thủ lĩnh của bọn đạo tặc.” Bần đạo cười mị mị giải thích.
“Ngài chắc chỉ có một phong thư mà bọn chúng sẽ đầu hàng à?” Lão Mã không tin.
“Tám chín phần mười!” Bần đạo tự tin nói.
“Ngài nói cho chúng ta chỉ có vậy thôi sao?”
“Đúng! Chỉ có vậy thôi!”
“Nói thêm một chút đi mà!”
Bị bọn họ hối thúc bần đạo đành phải từ từ giải thích: “Hiện tại bằng vào lương thực và tinh thần của bọn chúng thì không hạ nổi doanh địa của chúng ta, đúng không?”
“Không sai! Chắc chắn là hạ không nổi!”
“Có hạ được thì cũng sẽ bị Long gia đuổi giết trên toàn đại lục, đúng không?”
“Dúng! Đánh 3000 Thanh Long thiết kỵ chúng ta từ chết đến bị thương thì ta nghĩ gia chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ đâu!”
“Đúng vậy, đánh cũng chết không đánh cũng chết, hiện tại bọn chúng đang tiến thoái lưỡng nan. Cho nên nếu ta cho bọn hắn một con đường sống, người nói bọn hắn sẽ đi không?”
“Đương nhiên đi! Chẳng lẽ ngài muốn buông tha cho bọn chúng sao?”
“Sợ rằng không chỉ có buông tha đơn giản như vậy, còn phải cho không lương thực cho bọn chúng nữa sao?” Triệu Thanh hỏi.
“Hắc hắc! Nếu điền kiện còn ưu đãi hơn thì sao chứ!”
“Hả? Trên thư ngài nói như thế nào?”
“Đầu lĩnh đạo tặc có thể làm gia thần của ta, ta cam đoan bọn chúng không bị gia tộc của người thần bí đuổi giết!”
“Người thần bí tại sao lại đuổi giết bọn chúng? Không phải bọn chúng đang hợp tác sao, còn không đến mức muốn mạng người chứ?”
“Hắc hắc! Ta cũng không phải tùy tiện người nào cũng nhận, bọn chúng cần bằng hành động thực tế để thể hiện năng lực của mình, ta không cần phế vật!”
“Ý của ngài là …?” Lão Mã hỏi.
“Đúng! Chính là dùng đầu của người thần bí để hướng ta tỏ lòng trung thành và năng lực!”
“Ha ha! Cái tên hỗn trưỡng này gặp nạn rồi!” Lão Mã nói.
“Đúng vậy! Chọn lựa giữa 3000 Thanh Long thiết kỵ và 1000 tên giấu đầu lộ đuôi thì ta nghĩ bọn chúng hiểu được ai mềm hơn!” Lý Cương nói.
“Hơn nữa chúng ta dã sớm có chuẩn bị, còn có doanh địa phòng thủ, bên kia lại không hề chuẩn bị, nhân thủ cũng ít, một khi bị số lượng đạo tặc gấp mười lần đánh lén, hắc hắc! Ngẫm lại thật khiến cho người ta hưng phấn!” Triệu Thanh nói.
“Thiếu gia, hay bây giờ chúng ta trở về đi? Nói vậy người thần bí chết chắc rồi, chúng ta cũng không cần phải nhúng tay.” Lý Cương không thể chờ đợi được.
“Không được, bây giờ trở về bị phát hiện sẽ không hay lắm, ta phỏng chừng bọn chúng sẽ động vào lúc sáng sớm, cho dù đạo tặc chiếm hết tiên cơ nhưng lại chưa chắc có thể diệt toàn bộ bọn người kia! Nếu như bọn chúng phá vòng vây thì tám phần sẽ đi Thanh Phong hạp, lợi dụng địa hình nơi này để triệt tiêu chênh lệch về số lượng, cho nên chúng ta phải chặn cửa hạp bên này, cần phải đem cái đám hỗn trướng đó diệt sạch tại đây!”
“Người thần bí thật sự lợi hại như vậy sao?” Lão Mã cũng hoài nghi.
“Ta đã nói sớm rồi, người thần bí cái rắm, bọn chúng tuyệt đối là người của Thạch Nguyên gia. Mà chủ lực của Thạch Nguyên gia là Hắc Long Hội mặc dù cơ bản là bị diệt toàn bộ nhưng bọn chúng còn có Huyền Vũ quân đoàn chưa động, ta đoán 1000 người này chính là binh linh chủ lực của Huyền Vũ quân đoàn, là Huyền Vũ thiết kỵ tương đương với Thanh Long thiết kỵ của chúng ta!”
“Nếu là bọn họ thì đúng là có bản lãnh xông ra.” Lão Mã nghiêm túc nói: “Trong tứ đại dã chiến quân đoàn của quốc gia chúng ta đều có một nhánh thiết kỵ tinh nhuệ, nhân số đều là 2 vạn, bất quá không biết sao mà trong mấy năm nay Thanh Long quân đoàn của chúng ta lại nhiều ra 5000.”
Trong lòng bần đạo liền đau xót, còn không phải đều là do tiền của ta trang bị sao?
Lão Mã nói tiếp: “Bọn họ bởi vì phụ thuộc gia tộc bất đồng nên phong cách tác chiến và thực lực cũng không giống nhau, vũ kỹ Long gia nổi tiếng đại lục, cho nên sức chiến đấu của hai quân đoàn này mạnh hơn hai quân đoàn kia một chút, mà Chu Tước quân đoàn chủ yếu là phòng ngư cường đạo trên sa mạc cho nên điều một ít chủ lực của bọn họ đến Thanh Long. Tiếp theo chính là Huyền Vũ quân đoàn, bởi vì trước kia Thạch Nguyên gia khống chế tài chính của Vương quốc nên trang bị của quân đoàn bọn họ tốt hơn một chút so với chúng ta, tố chất binh lính cũng không tệ, ít nhất cũng không kém chúng ta nhiều lắm. Kém cỏi nhất chính là Bạch Hổ, sức chiến đấu phỏng chừng chỉ bằng một nửa chúng ta.”
“Vậy 1000 người này sức chiến đấu như thế nào?” Bần đạo hỏi.
“Nếu như là tinh nhuệ trong Huyền Vũ thiết kỵ thì chiến lực ít nhất cũng tương đương với 800 người chúng ta hiện tại. Cao thủ Hoàng Kim ước chừng 10 người, nếu như thủ lĩnh có thân phận đặc thù thì có lẽ có 20 người cũng không chừng!” Lão Mã nói.
“Ồ! Vậy không phải cũng gần như chúng ta sao? Bách phu trưởng đều là cấp Hoàng Kim à?” Bần đạo kỳ quái.
“Hắc hắc! Cấp Hoàng Kim của bọn họ nếu chống lại chúng ta thì thua có thể chiếm tám phần!” Lão Mã nói: “Nếu không làm sao lão gia ở trên đại điện đánh cho mười mấy cấp Hoàng Kim, Bạch Ngân răng rơi đầy đất?”
"Thiếu gia à! Chúng ta đang chiến đấu mà! Mà còn là đang bị người ta đuổi giết nữa! Có thời gian để nướng thịt ăn là quá tốt rồi, ngài còn muốn có lều để ngủ nữa sao?” Lão Mã cười khổ.
“Xời! Tụi đạo tặc này cũng dám đuổi giết chúng ta à?” Bần đạo chẳng thèm ngó tới: “Bây giờ lão đi nói cho chúng biết chúng ta đang vui chơi tại đây xem thử bọn chúng có dám lại hay không?”
“Lão đi làm sao bọn chúng tin được? Dám chắc là xem lão như gian tế rồi bắt lấy thì làm sao có thể đến được?” Lão Mã oán giận nói: “Thiếu gia thật giảo hoạt!”
“Hắc hắc!”
“Cái này gọi là thiếu gia thông minh!” Vẻ mặt Lý Cương kích động liền tiếp lời: “Lần này chúng ta làm quá tốt , 300 người tập kích kho lương rồi bị bại lộ ngoài ý muốn, nhưng sau đó một đường giết thẳng ra, rồi cái câu của thiếu gia “hiệp lộ tương phùng ủng giả thắng” nói rất hay! Chốc lát đã kích thích tâm huyết của các tướng sĩ làm họ giết thoải mái, Lý Cương phục thiếu gia rồi!”
“Đúng vậy!” Địch Vân cũng nói: “Cuộc chiến lần này có thể đi vào sách giáo khoa của Học viện kỵ sĩ của Vương quốc, lấy thành tích 300 người đánh tan 15.000 người còn đốt tất cả lương thảo mà không có ai bị thương tích, quả thực như thần!”
“Đúng thế, nhất là ma pháp của thiếu gia mới lợi hại, đặc biệt làm nổ chướng ngại và cuối cùng là pháp thuật gia trì trên người chúng ta làm cho mạt tướng cảm giác được không chỉ có lực lượng lớn vô cùng và còn không biết mệt mỏi, bây giờ hiệu quả duy trì liên tục mặc dù biến mất nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chẳng lẽ pháp thuật phụ trợ cường đại như vậy mà không có chút tác dụng phụ nào sao?” Triệu Thanh hỏi.
“Ài!” Bần đạo thở dài: “Đáng tiếc đó cũng không phải là năng lực của ta. Làm nổ chướng ngại là công lao của quyển trục, về phần pháp thuật trên người các ngươi là nhờ dùng một kiện ma đạo khí cực kỳ lợi hại, các ngươi thì không có tác dụng phụ nhưng ta lại gặp xúi quẩy!”
“Ngài làm sao vậy?” Mọi người cùng kêu lên, xem ra bần đạo đã có địa vị trọng yếu trong lòng bọn họ.
“Ma lực của ta đã cạn sạch, hiện tại cũng chưa khôi phục được!”
“Hả! Chỉ có chút tác dụng phụ như vậy, thật là không biết xấu hổ!” Biết bị bần đạo đùa giỡn, mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.
Sau khi náo loạn một trận, Địch Vân nói: “Thiếu gia! Khi nào thì chúng ta trở về?”
“Đúng vậy! Chúng ta trở về nhanh chút còn có thể giúp cho doanh địa một phen!” Lão Mã nói: “Bọn họ mới có 2700 người, cao thủ lại điều hết bên chúng ta, đối mặt với hơn 1 vạn người tấn công sợ rằng cũng phải cố hết sức!”
“Ta nghĩ bọn chúng sẽ không cho chúng ta qua Thanh Phong hạp đâu!” Bần đạo cố ý thừa nước đục thả câu.
“Không sai, ta dám chắc là chúng sẽ tử thủ Thanh Phong hạp, không cho chúng ta trở về hỗ trợ!” Lý Cương nói.
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta đành ngồi nhìn?” Triệu Thanh hỏi.
“Thiếu gia nhiều chủ ý, ngài nói làm sao bây giờ?” Lão Mã hỏi.
“Chúng ta ngăn chặn một đầu Thanh Phong hạp này lại là được rồi!” Bần đạo cười nói.
“Là sao?” Lão Mã nói: “Mặc kệ sống chết của doanh địa?”
Những người khác cũng không cất lời, bọn họ đều chờ đợi câu nói của ta.
Cảm giác được bọn họ tò mò gần chịu không nổi nữa, bần đạo mới cười tủm tỉm giải thích: “Ta đã an bài rồi, ngày mai bọn đạo tặc sẽ liên hợp tấn công, chỉ bất quá mục tiêu không phải chúng ta mà là mấy tên gia hỏa bịt mặt kia! Chúng ta chỉ cần ngăn chặn đầu này, đừng để bọn chúng chạy thoát là tốt rồi!”
“Thật ư? Ngài làm sao mà biết được?” Mọi người kinh hỉ hỏi.
“Lúc đi ta đã để lại một phong thư cho Mộc hộ vệ, cũng nói hắn vào lúc bốn giờ thả tù binh ra rồi nói tù binh đem phong thư giao cho thủ lĩnh của bọn đạo tặc.” Bần đạo cười mị mị giải thích.
“Ngài chắc chỉ có một phong thư mà bọn chúng sẽ đầu hàng à?” Lão Mã không tin.
“Tám chín phần mười!” Bần đạo tự tin nói.
“Ngài nói cho chúng ta chỉ có vậy thôi sao?”
“Đúng! Chỉ có vậy thôi!”
“Nói thêm một chút đi mà!”
Bị bọn họ hối thúc bần đạo đành phải từ từ giải thích: “Hiện tại bằng vào lương thực và tinh thần của bọn chúng thì không hạ nổi doanh địa của chúng ta, đúng không?”
“Không sai! Chắc chắn là hạ không nổi!”
“Có hạ được thì cũng sẽ bị Long gia đuổi giết trên toàn đại lục, đúng không?”
“Dúng! Đánh 3000 Thanh Long thiết kỵ chúng ta từ chết đến bị thương thì ta nghĩ gia chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ đâu!”
“Đúng vậy, đánh cũng chết không đánh cũng chết, hiện tại bọn chúng đang tiến thoái lưỡng nan. Cho nên nếu ta cho bọn hắn một con đường sống, người nói bọn hắn sẽ đi không?”
“Đương nhiên đi! Chẳng lẽ ngài muốn buông tha cho bọn chúng sao?”
“Sợ rằng không chỉ có buông tha đơn giản như vậy, còn phải cho không lương thực cho bọn chúng nữa sao?” Triệu Thanh hỏi.
“Hắc hắc! Nếu điền kiện còn ưu đãi hơn thì sao chứ!”
“Hả? Trên thư ngài nói như thế nào?”
“Đầu lĩnh đạo tặc có thể làm gia thần của ta, ta cam đoan bọn chúng không bị gia tộc của người thần bí đuổi giết!”
“Người thần bí tại sao lại đuổi giết bọn chúng? Không phải bọn chúng đang hợp tác sao, còn không đến mức muốn mạng người chứ?”
“Hắc hắc! Ta cũng không phải tùy tiện người nào cũng nhận, bọn chúng cần bằng hành động thực tế để thể hiện năng lực của mình, ta không cần phế vật!”
“Ý của ngài là …?” Lão Mã hỏi.
“Đúng! Chính là dùng đầu của người thần bí để hướng ta tỏ lòng trung thành và năng lực!”
“Ha ha! Cái tên hỗn trưỡng này gặp nạn rồi!” Lão Mã nói.
“Đúng vậy! Chọn lựa giữa 3000 Thanh Long thiết kỵ và 1000 tên giấu đầu lộ đuôi thì ta nghĩ bọn chúng hiểu được ai mềm hơn!” Lý Cương nói.
“Hơn nữa chúng ta dã sớm có chuẩn bị, còn có doanh địa phòng thủ, bên kia lại không hề chuẩn bị, nhân thủ cũng ít, một khi bị số lượng đạo tặc gấp mười lần đánh lén, hắc hắc! Ngẫm lại thật khiến cho người ta hưng phấn!” Triệu Thanh nói.
“Thiếu gia, hay bây giờ chúng ta trở về đi? Nói vậy người thần bí chết chắc rồi, chúng ta cũng không cần phải nhúng tay.” Lý Cương không thể chờ đợi được.
“Không được, bây giờ trở về bị phát hiện sẽ không hay lắm, ta phỏng chừng bọn chúng sẽ động vào lúc sáng sớm, cho dù đạo tặc chiếm hết tiên cơ nhưng lại chưa chắc có thể diệt toàn bộ bọn người kia! Nếu như bọn chúng phá vòng vây thì tám phần sẽ đi Thanh Phong hạp, lợi dụng địa hình nơi này để triệt tiêu chênh lệch về số lượng, cho nên chúng ta phải chặn cửa hạp bên này, cần phải đem cái đám hỗn trướng đó diệt sạch tại đây!”
“Người thần bí thật sự lợi hại như vậy sao?” Lão Mã cũng hoài nghi.
“Ta đã nói sớm rồi, người thần bí cái rắm, bọn chúng tuyệt đối là người của Thạch Nguyên gia. Mà chủ lực của Thạch Nguyên gia là Hắc Long Hội mặc dù cơ bản là bị diệt toàn bộ nhưng bọn chúng còn có Huyền Vũ quân đoàn chưa động, ta đoán 1000 người này chính là binh linh chủ lực của Huyền Vũ quân đoàn, là Huyền Vũ thiết kỵ tương đương với Thanh Long thiết kỵ của chúng ta!”
“Nếu là bọn họ thì đúng là có bản lãnh xông ra.” Lão Mã nghiêm túc nói: “Trong tứ đại dã chiến quân đoàn của quốc gia chúng ta đều có một nhánh thiết kỵ tinh nhuệ, nhân số đều là 2 vạn, bất quá không biết sao mà trong mấy năm nay Thanh Long quân đoàn của chúng ta lại nhiều ra 5000.”
Trong lòng bần đạo liền đau xót, còn không phải đều là do tiền của ta trang bị sao?
Lão Mã nói tiếp: “Bọn họ bởi vì phụ thuộc gia tộc bất đồng nên phong cách tác chiến và thực lực cũng không giống nhau, vũ kỹ Long gia nổi tiếng đại lục, cho nên sức chiến đấu của hai quân đoàn này mạnh hơn hai quân đoàn kia một chút, mà Chu Tước quân đoàn chủ yếu là phòng ngư cường đạo trên sa mạc cho nên điều một ít chủ lực của bọn họ đến Thanh Long. Tiếp theo chính là Huyền Vũ quân đoàn, bởi vì trước kia Thạch Nguyên gia khống chế tài chính của Vương quốc nên trang bị của quân đoàn bọn họ tốt hơn một chút so với chúng ta, tố chất binh lính cũng không tệ, ít nhất cũng không kém chúng ta nhiều lắm. Kém cỏi nhất chính là Bạch Hổ, sức chiến đấu phỏng chừng chỉ bằng một nửa chúng ta.”
“Vậy 1000 người này sức chiến đấu như thế nào?” Bần đạo hỏi.
“Nếu như là tinh nhuệ trong Huyền Vũ thiết kỵ thì chiến lực ít nhất cũng tương đương với 800 người chúng ta hiện tại. Cao thủ Hoàng Kim ước chừng 10 người, nếu như thủ lĩnh có thân phận đặc thù thì có lẽ có 20 người cũng không chừng!” Lão Mã nói.
“Ồ! Vậy không phải cũng gần như chúng ta sao? Bách phu trưởng đều là cấp Hoàng Kim à?” Bần đạo kỳ quái.
“Hắc hắc! Cấp Hoàng Kim của bọn họ nếu chống lại chúng ta thì thua có thể chiếm tám phần!” Lão Mã nói: “Nếu không làm sao lão gia ở trên đại điện đánh cho mười mấy cấp Hoàng Kim, Bạch Ngân răng rơi đầy đất?”
/897
|