"Hừ, nói như thật vậy !" Thái Thản thần hậu khinh thường nói. Hiển nhiên nàng không thế nào tín nhiệm Hòa Lạp.
Vào giờ phút này, bần đạo rốt cục thành công chém chết Ngọc đế lão nhi ở trong Tru Tiên kiếm trận. Từ nay về sau, Ngọc đế chấp chưởng Thiên Đình thập vài chục ngàn năm, rốt cục trở thành lịch sử. Mang theo danh nhơ cả đời biến mất trên thế gian.
Hòa Lạp hiển nhiên cũng cảm thấy Ngọc đế chết đi, hắn thở dài nói: "Ngọc đế coi như một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, vốn hắn có cơ hội nhất thống hai nhà Phật Đạo, chỉ tiếc sinh không gặp thời. Hết lần này tới lần khác đụng phải cái tên khắc tinh như ngươi, ai dà, thật đáng tiếc !"
"Ha hả, quá khen, quá khen." Bần đạo cười hì hì nói: "Thế nhưng các hạ vẫn nên suy nghĩ làm sao lấy ra vài điểm chứng cớ để thuyết phục chúng ta mới tốt. Nếu như các hạ chỉ nói từ một phía mà muốn chúng ta bỏ qua tình thế tốt nhất, tựa hồ là không có khả năng đó!"
"Đúng thế, vì ngày hôm nay chúng ta đã chuẩn bị ước chừng hai mươi năm, ngươi cho rằng muốn rút lui dễ dàng lắm sao?" Vong Ưu cũng nói.
"Loại chuyện này làm gì có chứng cớ chứ?" Hòa Lạp nói: "Ta đã sống lâu như vậy, sinh tử đã sớm bỏ qua một bên rồi, các ngươi nguyện ý nghe thì nghe, không muốn nghe thì cứ tiếp tục đi. Dù sao có các ngươi chôn cùng, ta cũng không cảm thấy tịch mịch."
"Hừ, hắn nhất định là nói chuyện giật gân." Thái Thản thần hậu cười lạnh nói: "Không nên bị hắn lừa gạt, mau chóng tiêu diệt hết người ở trong trận, tránh khỏi đêm dài lắm mộng."
"Ta nghĩ là trước tiên nên đợi một chút." Đại Địa mẫu thần do dự nói: "Ta cùng Hòa Lạp đã từng quen biết, trong ấn tượng của ta hắn mặc dù xử sự giảo hoạt. Nhưng mà lại là người phi thường kiên cường, tựa hồ không phải là hạng người sợ chết, hẳn là không thêu dệt nói dối chúng ta làm gì đâu?"
"Ừ, ta và hắn giao chiến mấy lần. Người này rất quyết đoán, chiến đấu rất là dũng cảm, không giống mấy tên người chim khác luôn quý trọng bản thân." Thái Thản thần hoàng cũng do dự nói: "Lỡ may hắn nói thật, chúng ta xem như làm chuyện ngu xuẩn rồi."
"Nhưng còn đỡ hơn bị hắn lừa gạt mà." Thái Thản thần hậu phản bác.
"Tam Phong, đầu óc ngươi sử dụng tốt hơn, ngươi cảm thấy lời của hắn có thể tin không?" Đại Địa mẫu thần nhìn thấy ý kiến không thống nhất, liền quay ngược lại hỏi ta.
"Chuyện này..." Bần đạo cười khổ nói: "Lấy tình lý suy đoán, khả năng hắn nói láo chiếm chín thành."
"Đúng rồi." Thái Thản thần hậu thấy ta nói như thế, lập tức hưng phấn nói: "Các ngươi nhìn đi, Tam Phong cũng nói hắn nói láo đó."
"Ta còn chưa nói xong." Bần đạo vội vàng phủ nhận: "Đó là tình lý suy đoán. Nhưng mà trực giác cá nhân ta hoàn toàn ngược lại, ta cảm giác khả năng hắn nói thật cao hơn một chút."
"Ta cũng suy nghĩ giống như chàng." Vong Ưu gật đầu nói: "Lúc này nói láo như vậy. Ngoại trừ chọc cười ra không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, dùng lối này để suy đoán có thể là hắn sự thật."
"Thật phiền phức." Thái Thản thần hoàng lắc đầu nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì hắn nói mấy câu mà thả người chứ?"
"Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải." Đại Địa mẫu thần cũng rất bất đắc dĩ nói: "Hòa Lạp, ngươi không thể nói thêm cho chúng ta một vài chuyện thực dễ tin hơn sao?"
"Tốt nhất là thuyết phục chúng ta thật chắc chắn." Bần đạo nhắc nhở: "Một khi có chỗ đáng nghi ngươi sẽ bị giết chết ngay lập tức."
"Ta không có lời nào để nói. Ta đã tiết lộ cơ mật trọng đại của quân đoàn Thiên Sứ, không thể nói thêm được nữa." Hòa Lạp dị thường trấn tĩnh nói: "Bây giờ cho ra lựa chọn chính là các ngươi, hoặc là cùng chúng ta xong đời, hoặc là thả chúng ta rời đi."
"Trời đất?" Mấy người chúng ta không hẹn mà cùng mắng: "Nằm mơ đi."
"Hắn không có nằm mơ, người mơ mộng là các ngươi đó." Một thanh âm dễ nghe trong lúc bất chợt xuất hiện ở chung quanh chúng ta, tiếp theo một đạo bạch quang chói mắt hiện lên, trước người Hòa Lạp đột ngột xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp.
Mặc dù nàng không có cánh, nhưng mà Quang minh ma lực nồng nặc ở bốn phía đã đủ để nói rõ ràng thân phận Thiên sứ của nàng.
Mặc dù chúng ta đã phong bế không gian, thế mà nàng lại có thể dùng không gian pháp thuật tinh chuẩn như thế đi tới trước người Hòa Lạp, cho thấy thực lực nàng ta cường hãn cỡ nào rồi.
Mặc dù nàng đang mỉm cười nhưng mà khí thế phát ra mạnh mẽ như núi. Áp bách đám người chúng ta đến mức không thở nổi, rõ ràng là lửa giận trong lòng nàng đang bốc cháy mạnh mẽ cỡ nào rồi.
Cho dù là mạnh như vợ chồng Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần cũng bị nàng vô hình uy áp run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng khắp toàn thân. Bần đạo và Vong Ưu lại càng không chịu nổi, y như bị núi đè một mạch rơi xuống mặt đất. Chúng ta ngay sau đó kìm lòng không được há mồm phun ra một búng máu.
Ngoại trừ vị Thánh thiên sứ đại danh đỉnh đỉnh ra, chúng ta tưởng tượng không ra còn có người phương nào mà thực lực có thể kinh khủng như thế.
"Bệ hạ." Hòa Lạp vừa thấy Thánh thiên sứ xuất hiện nhất thời kích động không thôi, vội vàng thi lễ bái kiến. Hắn biết mạng mình và đồng liêu coi như là được lượm về rồi.
Thánh thiên sứ phất tay ngăn trở lời Hòa Lạp, quay mặt nhìn thi thể người chim chồng chất như núi trên mặt đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với ta: "Hảo tiểu tử, đuổi tận giết tuyệt, ngươi đúng là đủ độc ác mà."
"Hắc hắc." Bần đạo cười ngây ngô hai cái, ta cũng không biết bây giờ nên nói cái gì cho phải rồi, trong đầu chỉ cố gắng suy nghĩ làm thế nào mới có khả năng mang theo Vong Ưu chạy trốn. Tuy nhiên ta không có chủ ý nào tốt cả, cuối cùng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tru Tiên kiếm trận, chỉ mong ta hy sinh cái phân thân này có thể đem Vong Ưu vào trong trận tạm thời tránh né được một lát. Nghĩ tới đây ta không nhịn được nhìn tới phương hướng Tru Tiên kiếm trận, nhìn xem rốt cuộc chúng ta còn cách bao nhiêu xa.
Song Thánh thiên sứ tinh thông pháp thuật tinh thần thoáng cái liền đoán được ý nghĩ của ta, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng cái thứ đồ hư kia có thể che chở được cho ngươi sao? Hừ, đứng yên cho ta."
Theo Thánh thiên sứ hét to một tiếng, Tru Tiên kiếm trận bị lực lượng mãnh liệt trấn định một chỗ. Phép thuật Thời Gian Tĩnh Chỉ, trời đất, nàng ta thế mà có thể sử dụng Thời Gian Tĩnh Chỉ dừng lại Tru Tiên kiếm trận do chúng ta toàn lực vận hành. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy một màn này, dù có đánh chết ta cũng không tin tưởng nổi.
Không riêng gì ta, ngay cả vợ chồng Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần, thậm chí là Hòa Lạp cũng bị Thánh thiên sứ biểu lộ thực lực hù dọa tái mặt, cả đám trợn mắt hốc mồm đứng ngây người tại chỗ.
Mà Thánh thiên sứ không thèm quan tâm điều đó, giống như hồi nãy chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.
Sau khi dừng lại Tru Tiên kiếm trận vận hành.
Thánh thiên sứ ngạo nghễ cười với mọi người, tiếp theo đưa tay lên từ trên hư không kéo về phía sau một cái, đồng thời hô to: "Đi ra cho ta."
Chỉ thấy Tru Tiên kiếm trận đột nhiên bị phá vỡ ra bốn lỗ hổng lớn, bốn gã tổng chỉ huy vốn bị vây chật vật ở trong dị đã bị ném ra ngoài. Lúc này tinh thần bọn hắn không còn chút phấn chấn nào, cả người đầy vết thương, y phục nứt rách tùm lum. Hoàn toàn giống một tên khất cái, chả còn một chút bộ dạng của tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ.
Nhìn thấy thảm trạng của thuộc hạ, Thánh thiên sứ lại giận dữ thêm vài phần. Chúng ta có thể cảm thấy áp lực ở chung quanh từ từ gia tăng, để phán đoán ra kết luận này.
Thánh thiên sứ đột nhiên ném ánh mắt về phía ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sống hơn một trăm năm mươi vạn năm vẫn chưa bao giờ căm tức như ngày hôm nay. Biết tại sao không?"
"À, cái này, thắng bại là chuyện thường binh gia, Thánh thiên sứ bệ hạ tựa hồ không cần để ý như vậy chứ?" Bần đạo cười khổ nói. Trong lòng ta thật ra vô cùng ủy khuất, không phải chỉ ăn một lần chiến bại thôi sao? Ta cũng không tin cả đời nàng chưa từng bị bại. Về phần bị ta chọc giận thành như vậy? Nhìn bộ dáng của nàng làm như hận muốn trực tiếp cắn chết ta mới đã.
"Nguyên nhân ta căm tức không phải bởi vì lần này chiến bại, mà là bởi vì nhà ngươi, một tên tiểu tử hèn mọn, ba phen mấy bận đùa bỡn ta y như một kẻ ngu ngốc, điều này làm cho ta cảm thấy vô cùng khuất nhục." Thánh thiên sứ tức giận gầm lên: "Ngươi thật sự quá mức âm hiểm."
"Ta ba phen bốn bận trêu đùa ngài?" Bần đạo ra vẻ khó hiểu nói: "Không có mà? Ta không phải mới so chiêu với ngài lần này hay sao?"
"Thúi lắm." Thánh thiên sứ lại bị ta chọc giận đến mức lần đầu tiên trong đời văng tục, bọn người Hòa Lạp nhìn muốn u mê luôn. Mà Thánh thiên sứ vẫn không có phát hiện, tiếp tục lớn tiếng hét lên: "Phong thần Bá Lỗ Tư, Cửu Ngục đứng đầu Xi Vưu, thậm chí là Athena do ta tự mình sắc phong, hết thảy đều là tên khốn kiếp nhà ngươi an bài làm nội ứng, ngươi còn muốn đùa bỡn ta tới khi nào hả?"
"A?" Đám người Hòa Lạp vừa nghe nhất thời sợ hãi, mọi người u mê choáng váng. Chuyện tình Phong thần Bá Lỗ Tư bọn họ đã biết rồi, về phần Xi Vưu bọn họ cũng có lòng phòng bị, nhưng mà Athena cũng là nội ứng, kết luận này giống như sét đánh ngang tai khiến cho bọn họ ngất ngây tại chỗ. Nhất là Hòa Lạp, Athena là do hắn tận lực đề cử mới một đường thăng lên tới địa vị như bây giờ. Kết quả lại thành bộ dáng này, hắn quả thực quá lòng tiếp nhận nổi.
Dĩ nhiên, ở chỗ này người kinh hãi nhất chính là bần đạo và Vong Ưu, ta vừa nghe thân phận Athena bại lộ, ngay tại chỗ sợ hãi đến tái mặt không còn chút máu. Sau đó một cỗ nhiệt huyết lo lắng cho nàng xông lên đầu, không thèm quản cái gì là Thánh thiên sứ nữa rồi, ta lớn tiếng phẫn nộ quát: "Ngươi làm gì nàng rồi hả?"
"Hừ, bây giờ biết đau lòng rồi?" Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Ngươi lợi dụng nàng giết chết hai gã tổng chỉ huy của ta và mấy trăm triệu thuộc hạ, còn chiếm cứ hàng chục cái Vị Diện Thần Giới. Khi đó vì sao ngươi không lo lắng nàng ta bị bại lộ đây?"
"Ngươi, ngươi giết nàng?" Bần đạo chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng sắp ngất rồi, hai lỗ tai lùng bùng tựa hồ muốn nổ tung ra. Đồng thời đôi mắt ta bắt đầu nổi đầy gân máu, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đỏ. Ta bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ cần Thánh thiên sứ cho ta một cái đáp án, ta liền xông lên liều mạng với nàng.
"Hừ, làm vậy quá tiện nghi cho nàng ta quá!" Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Athena là một nhân tài, nàng ta dù muốn hay không cũng phải chuẩn bị tâm lý làm thuộc hạ cho ta, không còn con đường nào khác cả."
"Có ý gì?" Bần đạo hỏi.
"Ta đã phong ấn trí nhớ của ngươi về ngươi, nàng bây giờ hoàn toàn là tín đồ của quân đoàn Thiên Sứ chúng ta rồi." Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Nàng sẽ thay thế tên Hòa Lạp ngu ngốc, trở thành đứng đầu mười hai Thánh đồ."
"Hô !" Bần đạo nghe thế cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Athena không có chuyện gì, chắc chắn ta sẽ có cơ hội cứu nàng ra ngoài. Huống chi, nàng bây giờ đã thành đứng đầu mười hai Thánh đồ, địa vị cao cả như vậy chắc chắn sẽ không bị gây khó khăn. Ai dà, coi như là đánh ít trận lớn nhỏ cho đám người chim đi. Buồn bực thật, ta vốn hành sự rất là cẩn thận, làm sao lại thất bại thảm hại như vậy chứ?
---o0o---
Vào giờ phút này, bần đạo rốt cục thành công chém chết Ngọc đế lão nhi ở trong Tru Tiên kiếm trận. Từ nay về sau, Ngọc đế chấp chưởng Thiên Đình thập vài chục ngàn năm, rốt cục trở thành lịch sử. Mang theo danh nhơ cả đời biến mất trên thế gian.
Hòa Lạp hiển nhiên cũng cảm thấy Ngọc đế chết đi, hắn thở dài nói: "Ngọc đế coi như một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, vốn hắn có cơ hội nhất thống hai nhà Phật Đạo, chỉ tiếc sinh không gặp thời. Hết lần này tới lần khác đụng phải cái tên khắc tinh như ngươi, ai dà, thật đáng tiếc !"
"Ha hả, quá khen, quá khen." Bần đạo cười hì hì nói: "Thế nhưng các hạ vẫn nên suy nghĩ làm sao lấy ra vài điểm chứng cớ để thuyết phục chúng ta mới tốt. Nếu như các hạ chỉ nói từ một phía mà muốn chúng ta bỏ qua tình thế tốt nhất, tựa hồ là không có khả năng đó!"
"Đúng thế, vì ngày hôm nay chúng ta đã chuẩn bị ước chừng hai mươi năm, ngươi cho rằng muốn rút lui dễ dàng lắm sao?" Vong Ưu cũng nói.
"Loại chuyện này làm gì có chứng cớ chứ?" Hòa Lạp nói: "Ta đã sống lâu như vậy, sinh tử đã sớm bỏ qua một bên rồi, các ngươi nguyện ý nghe thì nghe, không muốn nghe thì cứ tiếp tục đi. Dù sao có các ngươi chôn cùng, ta cũng không cảm thấy tịch mịch."
"Hừ, hắn nhất định là nói chuyện giật gân." Thái Thản thần hậu cười lạnh nói: "Không nên bị hắn lừa gạt, mau chóng tiêu diệt hết người ở trong trận, tránh khỏi đêm dài lắm mộng."
"Ta nghĩ là trước tiên nên đợi một chút." Đại Địa mẫu thần do dự nói: "Ta cùng Hòa Lạp đã từng quen biết, trong ấn tượng của ta hắn mặc dù xử sự giảo hoạt. Nhưng mà lại là người phi thường kiên cường, tựa hồ không phải là hạng người sợ chết, hẳn là không thêu dệt nói dối chúng ta làm gì đâu?"
"Ừ, ta và hắn giao chiến mấy lần. Người này rất quyết đoán, chiến đấu rất là dũng cảm, không giống mấy tên người chim khác luôn quý trọng bản thân." Thái Thản thần hoàng cũng do dự nói: "Lỡ may hắn nói thật, chúng ta xem như làm chuyện ngu xuẩn rồi."
"Nhưng còn đỡ hơn bị hắn lừa gạt mà." Thái Thản thần hậu phản bác.
"Tam Phong, đầu óc ngươi sử dụng tốt hơn, ngươi cảm thấy lời của hắn có thể tin không?" Đại Địa mẫu thần nhìn thấy ý kiến không thống nhất, liền quay ngược lại hỏi ta.
"Chuyện này..." Bần đạo cười khổ nói: "Lấy tình lý suy đoán, khả năng hắn nói láo chiếm chín thành."
"Đúng rồi." Thái Thản thần hậu thấy ta nói như thế, lập tức hưng phấn nói: "Các ngươi nhìn đi, Tam Phong cũng nói hắn nói láo đó."
"Ta còn chưa nói xong." Bần đạo vội vàng phủ nhận: "Đó là tình lý suy đoán. Nhưng mà trực giác cá nhân ta hoàn toàn ngược lại, ta cảm giác khả năng hắn nói thật cao hơn một chút."
"Ta cũng suy nghĩ giống như chàng." Vong Ưu gật đầu nói: "Lúc này nói láo như vậy. Ngoại trừ chọc cười ra không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, dùng lối này để suy đoán có thể là hắn sự thật."
"Thật phiền phức." Thái Thản thần hoàng lắc đầu nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì hắn nói mấy câu mà thả người chứ?"
"Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải." Đại Địa mẫu thần cũng rất bất đắc dĩ nói: "Hòa Lạp, ngươi không thể nói thêm cho chúng ta một vài chuyện thực dễ tin hơn sao?"
"Tốt nhất là thuyết phục chúng ta thật chắc chắn." Bần đạo nhắc nhở: "Một khi có chỗ đáng nghi ngươi sẽ bị giết chết ngay lập tức."
"Ta không có lời nào để nói. Ta đã tiết lộ cơ mật trọng đại của quân đoàn Thiên Sứ, không thể nói thêm được nữa." Hòa Lạp dị thường trấn tĩnh nói: "Bây giờ cho ra lựa chọn chính là các ngươi, hoặc là cùng chúng ta xong đời, hoặc là thả chúng ta rời đi."
"Trời đất?" Mấy người chúng ta không hẹn mà cùng mắng: "Nằm mơ đi."
"Hắn không có nằm mơ, người mơ mộng là các ngươi đó." Một thanh âm dễ nghe trong lúc bất chợt xuất hiện ở chung quanh chúng ta, tiếp theo một đạo bạch quang chói mắt hiện lên, trước người Hòa Lạp đột ngột xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp.
Mặc dù nàng không có cánh, nhưng mà Quang minh ma lực nồng nặc ở bốn phía đã đủ để nói rõ ràng thân phận Thiên sứ của nàng.
Mặc dù chúng ta đã phong bế không gian, thế mà nàng lại có thể dùng không gian pháp thuật tinh chuẩn như thế đi tới trước người Hòa Lạp, cho thấy thực lực nàng ta cường hãn cỡ nào rồi.
Mặc dù nàng đang mỉm cười nhưng mà khí thế phát ra mạnh mẽ như núi. Áp bách đám người chúng ta đến mức không thở nổi, rõ ràng là lửa giận trong lòng nàng đang bốc cháy mạnh mẽ cỡ nào rồi.
Cho dù là mạnh như vợ chồng Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần cũng bị nàng vô hình uy áp run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng khắp toàn thân. Bần đạo và Vong Ưu lại càng không chịu nổi, y như bị núi đè một mạch rơi xuống mặt đất. Chúng ta ngay sau đó kìm lòng không được há mồm phun ra một búng máu.
Ngoại trừ vị Thánh thiên sứ đại danh đỉnh đỉnh ra, chúng ta tưởng tượng không ra còn có người phương nào mà thực lực có thể kinh khủng như thế.
"Bệ hạ." Hòa Lạp vừa thấy Thánh thiên sứ xuất hiện nhất thời kích động không thôi, vội vàng thi lễ bái kiến. Hắn biết mạng mình và đồng liêu coi như là được lượm về rồi.
Thánh thiên sứ phất tay ngăn trở lời Hòa Lạp, quay mặt nhìn thi thể người chim chồng chất như núi trên mặt đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với ta: "Hảo tiểu tử, đuổi tận giết tuyệt, ngươi đúng là đủ độc ác mà."
"Hắc hắc." Bần đạo cười ngây ngô hai cái, ta cũng không biết bây giờ nên nói cái gì cho phải rồi, trong đầu chỉ cố gắng suy nghĩ làm thế nào mới có khả năng mang theo Vong Ưu chạy trốn. Tuy nhiên ta không có chủ ý nào tốt cả, cuối cùng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tru Tiên kiếm trận, chỉ mong ta hy sinh cái phân thân này có thể đem Vong Ưu vào trong trận tạm thời tránh né được một lát. Nghĩ tới đây ta không nhịn được nhìn tới phương hướng Tru Tiên kiếm trận, nhìn xem rốt cuộc chúng ta còn cách bao nhiêu xa.
Song Thánh thiên sứ tinh thông pháp thuật tinh thần thoáng cái liền đoán được ý nghĩ của ta, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng cái thứ đồ hư kia có thể che chở được cho ngươi sao? Hừ, đứng yên cho ta."
Theo Thánh thiên sứ hét to một tiếng, Tru Tiên kiếm trận bị lực lượng mãnh liệt trấn định một chỗ. Phép thuật Thời Gian Tĩnh Chỉ, trời đất, nàng ta thế mà có thể sử dụng Thời Gian Tĩnh Chỉ dừng lại Tru Tiên kiếm trận do chúng ta toàn lực vận hành. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy một màn này, dù có đánh chết ta cũng không tin tưởng nổi.
Không riêng gì ta, ngay cả vợ chồng Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần, thậm chí là Hòa Lạp cũng bị Thánh thiên sứ biểu lộ thực lực hù dọa tái mặt, cả đám trợn mắt hốc mồm đứng ngây người tại chỗ.
Mà Thánh thiên sứ không thèm quan tâm điều đó, giống như hồi nãy chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.
Sau khi dừng lại Tru Tiên kiếm trận vận hành.
Thánh thiên sứ ngạo nghễ cười với mọi người, tiếp theo đưa tay lên từ trên hư không kéo về phía sau một cái, đồng thời hô to: "Đi ra cho ta."
Chỉ thấy Tru Tiên kiếm trận đột nhiên bị phá vỡ ra bốn lỗ hổng lớn, bốn gã tổng chỉ huy vốn bị vây chật vật ở trong dị đã bị ném ra ngoài. Lúc này tinh thần bọn hắn không còn chút phấn chấn nào, cả người đầy vết thương, y phục nứt rách tùm lum. Hoàn toàn giống một tên khất cái, chả còn một chút bộ dạng của tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ.
Nhìn thấy thảm trạng của thuộc hạ, Thánh thiên sứ lại giận dữ thêm vài phần. Chúng ta có thể cảm thấy áp lực ở chung quanh từ từ gia tăng, để phán đoán ra kết luận này.
Thánh thiên sứ đột nhiên ném ánh mắt về phía ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sống hơn một trăm năm mươi vạn năm vẫn chưa bao giờ căm tức như ngày hôm nay. Biết tại sao không?"
"À, cái này, thắng bại là chuyện thường binh gia, Thánh thiên sứ bệ hạ tựa hồ không cần để ý như vậy chứ?" Bần đạo cười khổ nói. Trong lòng ta thật ra vô cùng ủy khuất, không phải chỉ ăn một lần chiến bại thôi sao? Ta cũng không tin cả đời nàng chưa từng bị bại. Về phần bị ta chọc giận thành như vậy? Nhìn bộ dáng của nàng làm như hận muốn trực tiếp cắn chết ta mới đã.
"Nguyên nhân ta căm tức không phải bởi vì lần này chiến bại, mà là bởi vì nhà ngươi, một tên tiểu tử hèn mọn, ba phen mấy bận đùa bỡn ta y như một kẻ ngu ngốc, điều này làm cho ta cảm thấy vô cùng khuất nhục." Thánh thiên sứ tức giận gầm lên: "Ngươi thật sự quá mức âm hiểm."
"Ta ba phen bốn bận trêu đùa ngài?" Bần đạo ra vẻ khó hiểu nói: "Không có mà? Ta không phải mới so chiêu với ngài lần này hay sao?"
"Thúi lắm." Thánh thiên sứ lại bị ta chọc giận đến mức lần đầu tiên trong đời văng tục, bọn người Hòa Lạp nhìn muốn u mê luôn. Mà Thánh thiên sứ vẫn không có phát hiện, tiếp tục lớn tiếng hét lên: "Phong thần Bá Lỗ Tư, Cửu Ngục đứng đầu Xi Vưu, thậm chí là Athena do ta tự mình sắc phong, hết thảy đều là tên khốn kiếp nhà ngươi an bài làm nội ứng, ngươi còn muốn đùa bỡn ta tới khi nào hả?"
"A?" Đám người Hòa Lạp vừa nghe nhất thời sợ hãi, mọi người u mê choáng váng. Chuyện tình Phong thần Bá Lỗ Tư bọn họ đã biết rồi, về phần Xi Vưu bọn họ cũng có lòng phòng bị, nhưng mà Athena cũng là nội ứng, kết luận này giống như sét đánh ngang tai khiến cho bọn họ ngất ngây tại chỗ. Nhất là Hòa Lạp, Athena là do hắn tận lực đề cử mới một đường thăng lên tới địa vị như bây giờ. Kết quả lại thành bộ dáng này, hắn quả thực quá lòng tiếp nhận nổi.
Dĩ nhiên, ở chỗ này người kinh hãi nhất chính là bần đạo và Vong Ưu, ta vừa nghe thân phận Athena bại lộ, ngay tại chỗ sợ hãi đến tái mặt không còn chút máu. Sau đó một cỗ nhiệt huyết lo lắng cho nàng xông lên đầu, không thèm quản cái gì là Thánh thiên sứ nữa rồi, ta lớn tiếng phẫn nộ quát: "Ngươi làm gì nàng rồi hả?"
"Hừ, bây giờ biết đau lòng rồi?" Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Ngươi lợi dụng nàng giết chết hai gã tổng chỉ huy của ta và mấy trăm triệu thuộc hạ, còn chiếm cứ hàng chục cái Vị Diện Thần Giới. Khi đó vì sao ngươi không lo lắng nàng ta bị bại lộ đây?"
"Ngươi, ngươi giết nàng?" Bần đạo chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng sắp ngất rồi, hai lỗ tai lùng bùng tựa hồ muốn nổ tung ra. Đồng thời đôi mắt ta bắt đầu nổi đầy gân máu, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đỏ. Ta bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ cần Thánh thiên sứ cho ta một cái đáp án, ta liền xông lên liều mạng với nàng.
"Hừ, làm vậy quá tiện nghi cho nàng ta quá!" Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Athena là một nhân tài, nàng ta dù muốn hay không cũng phải chuẩn bị tâm lý làm thuộc hạ cho ta, không còn con đường nào khác cả."
"Có ý gì?" Bần đạo hỏi.
"Ta đã phong ấn trí nhớ của ngươi về ngươi, nàng bây giờ hoàn toàn là tín đồ của quân đoàn Thiên Sứ chúng ta rồi." Thánh thiên sứ cười lạnh nói: "Nàng sẽ thay thế tên Hòa Lạp ngu ngốc, trở thành đứng đầu mười hai Thánh đồ."
"Hô !" Bần đạo nghe thế cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Athena không có chuyện gì, chắc chắn ta sẽ có cơ hội cứu nàng ra ngoài. Huống chi, nàng bây giờ đã thành đứng đầu mười hai Thánh đồ, địa vị cao cả như vậy chắc chắn sẽ không bị gây khó khăn. Ai dà, coi như là đánh ít trận lớn nhỏ cho đám người chim đi. Buồn bực thật, ta vốn hành sự rất là cẩn thận, làm sao lại thất bại thảm hại như vậy chứ?
---o0o---
/897
|