Lúc đến trước mộ Hàn Dịch thì trời cũng chỉ vừa hưng hửng sáng. Thẩm Trại Hoa để đồ lễ sang một bên, rồi vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp. Mặc dù Hàn gia vẫn mướn người đúng giờ tới lau dọn, nhưng luôn có chỗ sơ sót, hơn nữa khoảng thời gian này lại rơi đúng vào ngày mùa, người trông nom cũng không có cách nào đặt hết tâm tư vào việc này.
Dọn hết cành khô lá rách chồng chất bốn phía ra xa, trước mộ Hàn Dịch cuối cùng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ đoan đoan chính chính quỳ gối trước mộ, rồi nhen lửa, đốt từng tờ giấy tiền vàng mã, sắc mặt đầy trịnh trọng. Ngọn lửa bừng bừng, mặt Tiểu Thụ bị lửa sạt qua có chút nóng rát, lại không chịu nhúc nhích nửa bước. Thẩm Trại Hoa lại lấy ra ba cái hương đưa cho Tiểu Thụ, nói: Đốt hương xong rồi chúng ta đi! .
Tiểu Thụ cắm hương ở trước mộ Hàn Dịch, nói: Muội có vài lời muốn nói với huynh ấy, tỷ cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm đi đã! .
Thẩm Trại Hoa nghe vậy, cũng không nhiều lời, xoay người đi đến Tiểu Đình cách đó không xa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tiểu Thụ quỳ gối trước mộ Hàn Dịch, tự lẩm bẩm. Lần ngồi xuống này, thời gian không hề ngắn. Chờ đến lúc Tiểu Thụ đứng dậy thì mặt trời đã đến gần chính ngọ. Thẩm Trại Hoa sờ sờ bụng, nghĩ đến rổ trứng mới mua trong nhà, tí nữa về sẽ cán chút bột mì, nấu một nồi mì trứng thơm ngát, nóng hổi, nhất định có thể toát được một tầng hôi mỏng. Càng nghĩ càng đói, người nào đó không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Ngươi tới đây làm gì? , mới vừa đặt chân lên đường nhỏ còn chưa đi được hai bước, Thẩm Trại Hoa liền bị đoàn người trước mặt chặn lại. Dẫn đầu chính là Hàn phu nhân với mái tóc bạc trắng, được Cam Đường nhu thuận ngoan ngoãn đứng bên cạnh, thận trọng dìu lấy.
Thẩm Trại Hoa thầm cảm thán, biết bao nhiêu năm đến tế bái Hàn Dịch, chưa bao giờ đụng phải Hàn phu nhân, một mặt là bởi vì mỗi lần nàng đều cố ý dậy thật sớm, trời chưa sáng cùng Tiểu Thụ lên đường, chưa tới giữa trưa đã có thể trở về, mặt khác có lẽ là vì đoàn người Hàn phu nhân thích phô trương nên quá trình đến đây sẽ có nhiều hạn chế, mỗi lần đều vào lúc giữa trưa mới có thể đến được Nam Sơn.
Nhưng không hiểu sao năm nay tế bái thế nào, tâm kết của Tiểu Thụ dường như đã có chút dấu hiệu mở ra, trước mộ phần Hàn Dịch nói thật lâu mới làm chậm trễ hành trình. Còn Hàn phu nhân, bởi vì mấy ngày liên tục tâm thần có chút không yên, khiến bà cho rằng Hàn Dịch bị quỷ hồn quấy phá, nên lên đường sớm hơn bình thường một canh giờ, chỉ mong sớm đến xem nhi tử, trong lòng cũng sớm được bình an.
Thẩm Trại Hoa bên này trễ nãi, Hàn phu nhân bên kia tới sớm hơn thường lệ, hai đội ngũ bao nhiêu năm chưa từng gặp nhau, lúc này ngoài ý liệu mà đụng phải.
Ta tới tế bái Hàn Dịch! , Thẩm Trại Hoa cúi đầu đáp.
Ngươi lấy loại nào thân phận tới tế bái hắn? Hắn chỉ mới vừa qua đời nửa năm, ngươi đã vội vàng cầm thư hòa ly, rời khỏi cửa Hàn gia ta. Hôm nay lại dám vác mặt tới cúng bái, Thẩm Trại Hoa, ngươi thật đúng là vô liêm sỉ!
Ta vì nghĩ đến tình nghĩa trước kia nên mới đến bái tế thôi. Hàn Dịch đối với ta mà nói, vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, khi còn sống hắn đối với ta không tệ, sau khi hắn chết ta tới tế bái cũng là lẽ thường tình! .
Thẩm Trại Hoa không nhanh không chậm đáp lời, Hàn phu nhân nghe thấy thế lại càng thêm tức giận, cũng không giữ nổi đoan trang nữa ... chỉ vào mặt Thẩm Trại Hoa mắng: Ngươi chính là đồ sao chổi! Hàn Dịch bị ngươi khắc chết tức tưởi như thế mà đến khi chết ngươi vẫn còn không chịu bỏ qua, còn phải chạy đến trước mộ của nhi tử nhà ta khắc nó. Thẩm Trại Hoa, ngươi nói ngươi làm vậy mới yên lòng sao? Phải khiến Hàn Dịch nhà ta thành quỷ ngươi mới bằng lòng đúng không? Ngươi đã cầm thư hòa ly, ra khỏi cửa Hàn gia, hôm nay còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao?
Cam Đường vẫn dùng ánh mắt xem thường như cũ liếc về phía nàng, dịu dàng nói: Phu
Dọn hết cành khô lá rách chồng chất bốn phía ra xa, trước mộ Hàn Dịch cuối cùng cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ đoan đoan chính chính quỳ gối trước mộ, rồi nhen lửa, đốt từng tờ giấy tiền vàng mã, sắc mặt đầy trịnh trọng. Ngọn lửa bừng bừng, mặt Tiểu Thụ bị lửa sạt qua có chút nóng rát, lại không chịu nhúc nhích nửa bước. Thẩm Trại Hoa lại lấy ra ba cái hương đưa cho Tiểu Thụ, nói: Đốt hương xong rồi chúng ta đi! .
Tiểu Thụ cắm hương ở trước mộ Hàn Dịch, nói: Muội có vài lời muốn nói với huynh ấy, tỷ cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm đi đã! .
Thẩm Trại Hoa nghe vậy, cũng không nhiều lời, xoay người đi đến Tiểu Đình cách đó không xa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tiểu Thụ quỳ gối trước mộ Hàn Dịch, tự lẩm bẩm. Lần ngồi xuống này, thời gian không hề ngắn. Chờ đến lúc Tiểu Thụ đứng dậy thì mặt trời đã đến gần chính ngọ. Thẩm Trại Hoa sờ sờ bụng, nghĩ đến rổ trứng mới mua trong nhà, tí nữa về sẽ cán chút bột mì, nấu một nồi mì trứng thơm ngát, nóng hổi, nhất định có thể toát được một tầng hôi mỏng. Càng nghĩ càng đói, người nào đó không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Ngươi tới đây làm gì? , mới vừa đặt chân lên đường nhỏ còn chưa đi được hai bước, Thẩm Trại Hoa liền bị đoàn người trước mặt chặn lại. Dẫn đầu chính là Hàn phu nhân với mái tóc bạc trắng, được Cam Đường nhu thuận ngoan ngoãn đứng bên cạnh, thận trọng dìu lấy.
Thẩm Trại Hoa thầm cảm thán, biết bao nhiêu năm đến tế bái Hàn Dịch, chưa bao giờ đụng phải Hàn phu nhân, một mặt là bởi vì mỗi lần nàng đều cố ý dậy thật sớm, trời chưa sáng cùng Tiểu Thụ lên đường, chưa tới giữa trưa đã có thể trở về, mặt khác có lẽ là vì đoàn người Hàn phu nhân thích phô trương nên quá trình đến đây sẽ có nhiều hạn chế, mỗi lần đều vào lúc giữa trưa mới có thể đến được Nam Sơn.
Nhưng không hiểu sao năm nay tế bái thế nào, tâm kết của Tiểu Thụ dường như đã có chút dấu hiệu mở ra, trước mộ phần Hàn Dịch nói thật lâu mới làm chậm trễ hành trình. Còn Hàn phu nhân, bởi vì mấy ngày liên tục tâm thần có chút không yên, khiến bà cho rằng Hàn Dịch bị quỷ hồn quấy phá, nên lên đường sớm hơn bình thường một canh giờ, chỉ mong sớm đến xem nhi tử, trong lòng cũng sớm được bình an.
Thẩm Trại Hoa bên này trễ nãi, Hàn phu nhân bên kia tới sớm hơn thường lệ, hai đội ngũ bao nhiêu năm chưa từng gặp nhau, lúc này ngoài ý liệu mà đụng phải.
Ta tới tế bái Hàn Dịch! , Thẩm Trại Hoa cúi đầu đáp.
Ngươi lấy loại nào thân phận tới tế bái hắn? Hắn chỉ mới vừa qua đời nửa năm, ngươi đã vội vàng cầm thư hòa ly, rời khỏi cửa Hàn gia ta. Hôm nay lại dám vác mặt tới cúng bái, Thẩm Trại Hoa, ngươi thật đúng là vô liêm sỉ!
Ta vì nghĩ đến tình nghĩa trước kia nên mới đến bái tế thôi. Hàn Dịch đối với ta mà nói, vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, khi còn sống hắn đối với ta không tệ, sau khi hắn chết ta tới tế bái cũng là lẽ thường tình! .
Thẩm Trại Hoa không nhanh không chậm đáp lời, Hàn phu nhân nghe thấy thế lại càng thêm tức giận, cũng không giữ nổi đoan trang nữa ... chỉ vào mặt Thẩm Trại Hoa mắng: Ngươi chính là đồ sao chổi! Hàn Dịch bị ngươi khắc chết tức tưởi như thế mà đến khi chết ngươi vẫn còn không chịu bỏ qua, còn phải chạy đến trước mộ của nhi tử nhà ta khắc nó. Thẩm Trại Hoa, ngươi nói ngươi làm vậy mới yên lòng sao? Phải khiến Hàn Dịch nhà ta thành quỷ ngươi mới bằng lòng đúng không? Ngươi đã cầm thư hòa ly, ra khỏi cửa Hàn gia, hôm nay còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao?
Cam Đường vẫn dùng ánh mắt xem thường như cũ liếc về phía nàng, dịu dàng nói: Phu
/26
|