Lúc về đến nhà, trăng đã lên đến đỉnh đầu rồi. Cố Đồi trên đường về mệt mỏi rã rời, cuối cùng nằm ở trên lưng Cố Nam Châu ngủ say sưa. Thẩm Trại Hoa sau khi giúp Cố Nam Châu thận trọng thả cậu nhóc lên giường, liền dắt Tiểu Thụ quay trở về nhà.
Đun một nồi nước nóng hổi để ngâm chân, Thẩm Trại Hoa thoải mái khép mắt, đầu khẽ cúi thấp xuống, nhìn như đang ngủ thiếp đi tới nơi. Còn Tiểu Thụ thì ngược lại, không hề buồn ngủ chút nào, nhìn thẳng vào người nào đó nửa buổi, rồi đá đá chân hỏi: Tỷ thích Cố Nam Châu đúng không?
Thẩm Trại Hoa lập tức liền tỉnh táo, liếc nhìn Tiểu Thụ, thấy con bé không giống như đang nói mớ, vội hỏi ngược lại: Sao đột nhiên muội lại hỏi như thế?
Tiểu Thụ cúi đầu nhìn hai đôi chân chen chúc trong chậu gỗ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Kể từ khi Lão Đầu bỏ đi, con bé liền vẫn sống dựa dẫm vào Thẩm Trại Hoa. Nàng đi đâu, thì con bé liền đi theo tới đó, chưa bao giờ rời xa. Trước đây kể cả Thẩm Trại Hoa đã thành thân với Hàn Dịch, nhưng con bé vẫn có thể cảm giác được, Hàn Dịch đối với mình và tỷ ấy không hề khác biệt gì. Sau này Hàn Dịch mất rồi, bản thân con bé và Thẩm Trại Hoa lặng lẽ dắt nhau đến định cư tại thôn Hạ Tuyền vắng vẻ này mà sống qua ngày, mặc dù kham khổ, nhưng hai người sống nương tựa lẫn nhau, ngày qua ngày cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thế nhưng những ngày bình tĩnh vô ba đó lại đột nhiên chấm dứt bởi sự xuất hiện của Cố Nam Châu, hàng xóm láng giềng với nhay chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy. Hắn không hề có bất cứ hành động nào cố ý nhưng lại như dòng nước mát từ từ xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ.
Mới vừa rồi trên đường trở về, con bé và Cố Đồi chạy ở phía trước, thỉnh thoảng lại ngừng bước, liếc về phía sau xem xét tình hình, đập vào mắt là hình ảnh hai người họ sóng vai đi cạnh nhau, không nhanh không chậm. Vóc dáng Cố Nam Châu rõ ràng cao hơn Thẩm Trại Hoa rất nhiều, lại không ngờ hòa hợp đến thế. Thẩm Trại Hoa đang nói gì đó, hắn thì hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh hết sức nghiêm túc. Đôi lúc tiếng cười của hắn theo gió mà đến, nhẹ nhàng và chậm rãi cực kì.
Đột nhiên Tiểu Thụ ý thức được, trong sinh mệnh Thẩm Trại Hoa cuối cùng rồi sẽ sẽ xuất hiện những người khác, đi cùng tỷ ấy đến hết đời.
Con bé nửa buổi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào chậu rửa chân, Thẩm Trại Hoa thấy thế liền hỏi: Không phải muội cũng thích hắn sao? Hắn không ngại phiền toái, dạy chúng ta hiểu biết chữ nghĩa, đối đãi với mọi người cũng rất bình hòa! . Sau đó lại bồi thêm một câu: Hơn nữa dáng dấp cũng rất tốt! .
Tiểu Thụ buồn buồn đáp một tiếng rồi không nói thêm lời nào nữa. Thẩm Trại Hoa thở dài: Muội đã trưởng thành rồi, không thông suốt đáng yêu như khi còn bé, trong đầu buồn bực ảo não, ta đoán chừng sợ về sau sẽ không được gả ra ngoài đâu! . Dứt lời còn làm bộ lắc đầu, giọng đầy hồi ức.
Tỷ cứ lo chăm sóc bản thân mình đi đã! . Nước có chút nguội, Tiểu Thụ định nâng chân lên hong khô, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Thẩm Trại Hoa đưa tay vuốt vuốt đầu Tiểu Thụ đáp: Ta có gì mà phải tăng cường chăm sóc. Chờ đến khi muội gả vào một nhà tốt rồi thì ta sẽ trở về núi Kim Ngân, khai hoang một mảnh đất, tự mình nuôi sống mình.
Tỷ không tái giá sao? , Tiểu Thụ hỏi.
Thẩm Trại Hoa gác chân lên thành bồn, hai tay chống cằm: Ta đã từng tuổi này, lại còn đã hòa ly, có cái gì tốt mà gả? Mấy năm qua, Lý đại ca và Khâu nãi nãi không ngừng mai mối cho ta với vô số người nhưng thật sự ta không thấy hứng thú với họ chút nào! .
Tiểu Thụ nghe thấy thế liền buồn cười, chen miệng nói: Nói gì? Nói với tỷ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao?
Thẩm Trại Hoa lắc lắc đầu: Trong bụng ta không có chữ nghĩa gì, kể cả bọn họ nói Phong Hoa Tuyết Nguyệt ta cũng không hiểu. Khâu nãi nãi nói, tìm nam nhân sống qua ngày, đàng hoàng thật thà là được. Những người đó đúng là đàng hoàng thật thà, nhưng mà ta thật không biết nói gì với họ cả. Ta không muốn lấy người quá trầm mặc, cả ngày chẳng thốt nổi một câu! .
Ta chỉ muốn tìm người thật sự hòa hợp với mình. Mặc kệ là ta nói hắn nghe, hay là hắn nói ta nghe, đều được! . Thẩm Trại Hoa lại tiếp tục: Nhưng vẫn chưa gặp được! .
Tiểu Thụ bất thình lình hỏi: Hàn Dịch thì sao? Hắn với tỷ xem như cũng hòa hợp đấy chứ? .
Thẩm Trại Hoa đang dạt dào cảm khái, đột nhiên Tiểu Thụ lại chuyển đề tài về Hàn Dịch, khiến nàng trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, ngớ ngẩn, nói: Chắc là cũng có chút chút! . Điệu bộ vô cùng thiếu tự tin.
Tiểu Thụ giả vờ nghiêm túc, nói: Nhưng hình như muội nhớ là mỗi khi tỷ làm sai, đều bị huynh ấy mắng còn gì! .
Thẩm Trại Hoa đỏ mặt: Cái đó, cái đó, cũng có khác gì hắn nói ta nghe đâu, đúng chứ! .
Tiểu Thụ hé miệng nở nụ cười, mắt thấy Thẩm Trại Hoa không nhịn được giơ tay lên muốn nhéo mình, vội vàng đi giày vào, hai ba bước chạy vào phòng ngủ nhảy lên kháng, im lặng chìm vào giấc mộng.
Thẩm Trại Hoa lắc đầu, bưng nước rửa chân ra cửa, rồi hắt ra ngoài sân. Mơ hồ nghe được sát vách, Cố Nam Châu đang nhỏ giọng gọi Cố Đồi, giọng điệu vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng. Trong lúc nhất thời không muốn vào nhà, đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vầng trăng đang treo cao.
Gần tới rằm, trăng vừa sáng lại vừa tròn. Ánh trăng dịu dàng, cúi đầu không nói, lẳng lặng đưa mắt nhìn xuống chúng sinh.
Có lẽ cũng sắp đến Trung thu rồi. Thẩm Trại Hoa yên lặng tính ngày, đại khái chỉ khoảng hai ba ngày nữa. Nàng lại chưa chuẩn bị gì cả. Những năm trước Trung thu cũng như thường ngày, nàng và Tiểu Thụ một chút ý tứ ăn mừng cũng không có, nhiều lắm là Khâu nãi nãi làm vài món ngon rồi kêu hai người sang ăn bữa cơm, còn lại cũng không có gì đặc sắc.
Thậm chí ngay cả bánh trung thu nàng cũng không làm. Tuy nói một mặt là bởi vì người thiên về phái hành động như nàng thực có chút lười, mặt khác có lẽ là do chỉ có hai người họ, ai cũng không hề thích náo nhiệt, cho nên không muốn tổ chức rềnh rang chi cho mệt.
Nhưng thời điểm này, khi nhìn vầng trăng sáng vằng vặc đang treo lơ lửng giữa không trung, nghe viện sát vách vang lên những tiếng động rất nhỏ, còn cả ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ cửa sổ, đột nhiên Thẩm Trại Hoa lại muốn có một ngày trung thu thật ý nghĩa.
Đã nhiều năm nàng không trải qua một ngày trung thu náo nhiệt rồi. Năm trước ở Kim Ngân trại, ngày ngày đều náo nhiệt, tiết Trung thu thì lại càng không phải nói; Sau này khi về ở Hàn phủ, kể cả có ăn cơm nhanh một chút cũng có thể bị Cam Đường chê cười, khắp nơi đều là quy củ, trúng thu cũng thì lại càng quy củ .
Hôm nay, nàng muốn trôi qua một lễ Trung thu thật đặc biệt như mình từng mong muốn.
Nhất định sáng sớm mai phải mời Khâu nãi nãi đến. Nàng và Khâu nãi nãi là đầu bếp chính, Tiểu Thụ ở một bên giúp đỡ, lười biếng thì không có cơm ăn. Sau đó đợi đến tối, khẳng định trăng vừa
Đun một nồi nước nóng hổi để ngâm chân, Thẩm Trại Hoa thoải mái khép mắt, đầu khẽ cúi thấp xuống, nhìn như đang ngủ thiếp đi tới nơi. Còn Tiểu Thụ thì ngược lại, không hề buồn ngủ chút nào, nhìn thẳng vào người nào đó nửa buổi, rồi đá đá chân hỏi: Tỷ thích Cố Nam Châu đúng không?
Thẩm Trại Hoa lập tức liền tỉnh táo, liếc nhìn Tiểu Thụ, thấy con bé không giống như đang nói mớ, vội hỏi ngược lại: Sao đột nhiên muội lại hỏi như thế?
Tiểu Thụ cúi đầu nhìn hai đôi chân chen chúc trong chậu gỗ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Kể từ khi Lão Đầu bỏ đi, con bé liền vẫn sống dựa dẫm vào Thẩm Trại Hoa. Nàng đi đâu, thì con bé liền đi theo tới đó, chưa bao giờ rời xa. Trước đây kể cả Thẩm Trại Hoa đã thành thân với Hàn Dịch, nhưng con bé vẫn có thể cảm giác được, Hàn Dịch đối với mình và tỷ ấy không hề khác biệt gì. Sau này Hàn Dịch mất rồi, bản thân con bé và Thẩm Trại Hoa lặng lẽ dắt nhau đến định cư tại thôn Hạ Tuyền vắng vẻ này mà sống qua ngày, mặc dù kham khổ, nhưng hai người sống nương tựa lẫn nhau, ngày qua ngày cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thế nhưng những ngày bình tĩnh vô ba đó lại đột nhiên chấm dứt bởi sự xuất hiện của Cố Nam Châu, hàng xóm láng giềng với nhay chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy. Hắn không hề có bất cứ hành động nào cố ý nhưng lại như dòng nước mát từ từ xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ.
Mới vừa rồi trên đường trở về, con bé và Cố Đồi chạy ở phía trước, thỉnh thoảng lại ngừng bước, liếc về phía sau xem xét tình hình, đập vào mắt là hình ảnh hai người họ sóng vai đi cạnh nhau, không nhanh không chậm. Vóc dáng Cố Nam Châu rõ ràng cao hơn Thẩm Trại Hoa rất nhiều, lại không ngờ hòa hợp đến thế. Thẩm Trại Hoa đang nói gì đó, hắn thì hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh hết sức nghiêm túc. Đôi lúc tiếng cười của hắn theo gió mà đến, nhẹ nhàng và chậm rãi cực kì.
Đột nhiên Tiểu Thụ ý thức được, trong sinh mệnh Thẩm Trại Hoa cuối cùng rồi sẽ sẽ xuất hiện những người khác, đi cùng tỷ ấy đến hết đời.
Con bé nửa buổi không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào chậu rửa chân, Thẩm Trại Hoa thấy thế liền hỏi: Không phải muội cũng thích hắn sao? Hắn không ngại phiền toái, dạy chúng ta hiểu biết chữ nghĩa, đối đãi với mọi người cũng rất bình hòa! . Sau đó lại bồi thêm một câu: Hơn nữa dáng dấp cũng rất tốt! .
Tiểu Thụ buồn buồn đáp một tiếng rồi không nói thêm lời nào nữa. Thẩm Trại Hoa thở dài: Muội đã trưởng thành rồi, không thông suốt đáng yêu như khi còn bé, trong đầu buồn bực ảo não, ta đoán chừng sợ về sau sẽ không được gả ra ngoài đâu! . Dứt lời còn làm bộ lắc đầu, giọng đầy hồi ức.
Tỷ cứ lo chăm sóc bản thân mình đi đã! . Nước có chút nguội, Tiểu Thụ định nâng chân lên hong khô, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Thẩm Trại Hoa đưa tay vuốt vuốt đầu Tiểu Thụ đáp: Ta có gì mà phải tăng cường chăm sóc. Chờ đến khi muội gả vào một nhà tốt rồi thì ta sẽ trở về núi Kim Ngân, khai hoang một mảnh đất, tự mình nuôi sống mình.
Tỷ không tái giá sao? , Tiểu Thụ hỏi.
Thẩm Trại Hoa gác chân lên thành bồn, hai tay chống cằm: Ta đã từng tuổi này, lại còn đã hòa ly, có cái gì tốt mà gả? Mấy năm qua, Lý đại ca và Khâu nãi nãi không ngừng mai mối cho ta với vô số người nhưng thật sự ta không thấy hứng thú với họ chút nào! .
Tiểu Thụ nghe thấy thế liền buồn cười, chen miệng nói: Nói gì? Nói với tỷ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt sao?
Thẩm Trại Hoa lắc lắc đầu: Trong bụng ta không có chữ nghĩa gì, kể cả bọn họ nói Phong Hoa Tuyết Nguyệt ta cũng không hiểu. Khâu nãi nãi nói, tìm nam nhân sống qua ngày, đàng hoàng thật thà là được. Những người đó đúng là đàng hoàng thật thà, nhưng mà ta thật không biết nói gì với họ cả. Ta không muốn lấy người quá trầm mặc, cả ngày chẳng thốt nổi một câu! .
Ta chỉ muốn tìm người thật sự hòa hợp với mình. Mặc kệ là ta nói hắn nghe, hay là hắn nói ta nghe, đều được! . Thẩm Trại Hoa lại tiếp tục: Nhưng vẫn chưa gặp được! .
Tiểu Thụ bất thình lình hỏi: Hàn Dịch thì sao? Hắn với tỷ xem như cũng hòa hợp đấy chứ? .
Thẩm Trại Hoa đang dạt dào cảm khái, đột nhiên Tiểu Thụ lại chuyển đề tài về Hàn Dịch, khiến nàng trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, ngớ ngẩn, nói: Chắc là cũng có chút chút! . Điệu bộ vô cùng thiếu tự tin.
Tiểu Thụ giả vờ nghiêm túc, nói: Nhưng hình như muội nhớ là mỗi khi tỷ làm sai, đều bị huynh ấy mắng còn gì! .
Thẩm Trại Hoa đỏ mặt: Cái đó, cái đó, cũng có khác gì hắn nói ta nghe đâu, đúng chứ! .
Tiểu Thụ hé miệng nở nụ cười, mắt thấy Thẩm Trại Hoa không nhịn được giơ tay lên muốn nhéo mình, vội vàng đi giày vào, hai ba bước chạy vào phòng ngủ nhảy lên kháng, im lặng chìm vào giấc mộng.
Thẩm Trại Hoa lắc đầu, bưng nước rửa chân ra cửa, rồi hắt ra ngoài sân. Mơ hồ nghe được sát vách, Cố Nam Châu đang nhỏ giọng gọi Cố Đồi, giọng điệu vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng. Trong lúc nhất thời không muốn vào nhà, đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vầng trăng đang treo cao.
Gần tới rằm, trăng vừa sáng lại vừa tròn. Ánh trăng dịu dàng, cúi đầu không nói, lẳng lặng đưa mắt nhìn xuống chúng sinh.
Có lẽ cũng sắp đến Trung thu rồi. Thẩm Trại Hoa yên lặng tính ngày, đại khái chỉ khoảng hai ba ngày nữa. Nàng lại chưa chuẩn bị gì cả. Những năm trước Trung thu cũng như thường ngày, nàng và Tiểu Thụ một chút ý tứ ăn mừng cũng không có, nhiều lắm là Khâu nãi nãi làm vài món ngon rồi kêu hai người sang ăn bữa cơm, còn lại cũng không có gì đặc sắc.
Thậm chí ngay cả bánh trung thu nàng cũng không làm. Tuy nói một mặt là bởi vì người thiên về phái hành động như nàng thực có chút lười, mặt khác có lẽ là do chỉ có hai người họ, ai cũng không hề thích náo nhiệt, cho nên không muốn tổ chức rềnh rang chi cho mệt.
Nhưng thời điểm này, khi nhìn vầng trăng sáng vằng vặc đang treo lơ lửng giữa không trung, nghe viện sát vách vang lên những tiếng động rất nhỏ, còn cả ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ cửa sổ, đột nhiên Thẩm Trại Hoa lại muốn có một ngày trung thu thật ý nghĩa.
Đã nhiều năm nàng không trải qua một ngày trung thu náo nhiệt rồi. Năm trước ở Kim Ngân trại, ngày ngày đều náo nhiệt, tiết Trung thu thì lại càng không phải nói; Sau này khi về ở Hàn phủ, kể cả có ăn cơm nhanh một chút cũng có thể bị Cam Đường chê cười, khắp nơi đều là quy củ, trúng thu cũng thì lại càng quy củ .
Hôm nay, nàng muốn trôi qua một lễ Trung thu thật đặc biệt như mình từng mong muốn.
Nhất định sáng sớm mai phải mời Khâu nãi nãi đến. Nàng và Khâu nãi nãi là đầu bếp chính, Tiểu Thụ ở một bên giúp đỡ, lười biếng thì không có cơm ăn. Sau đó đợi đến tối, khẳng định trăng vừa
/26
|