Trong một khu vườn đầy nắng, hôm nay trời thật trong xanh như không nhiễm một hạt bụi nào, đâu đó sau bụi cây- một nơi như khuất với thế giới bên ngoài, văng vẳng vang lên tiếng thút thít thật nhỏ. Một cậu bé ngồi co người, hai tay ôm gối gục đầu xuống, vai run lên từng đợt.
Xoạt, tiếng lá cây bị rẽ ra làm hai.
-Hả, là người à? Cứ tưởng có cún con đang khóc chứ?
Cậu bé nghe động ngước khuôn mặt đầy nước lên. Nơi phát ra tiếng nói là một bé gái tầm 9 tuổi, cô bé có khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông thật dễ thương, nhưng giờ trên khuôn mặt đó nơi khóe mắt như có một vết bầm, xuống dưới một chút má phải thì đang dán băng keo cá nhân, tay chân có một vài vết xước. Không khó để nhận ra cô bé đã xây xát không nhẹ. Cô bé cố gắng trườn mình qua bụi cây, tiến về phía cậu
-Này sao cậu lại ngồi ở đây khóc?? Có ai bắt nạt cậu à?? Cứ nói với tớ, tớ sẽ cho người đó một trận. Khí phách anh hùng nổi lên, cô bé vỗ vỗ ngực nói với cậu nhóc trước mặt.
Cậu bé lắc lắc đầu.
-Mẹ mình bỏ đi theo người khác rồi, dì nói mẹ không cần mình nữa, mẹ giấu ba đi theo người đàn ông khác. Nói xong lại khóc òa lên, đó là những gì mà cậu nghe từ cái người cậu gọi là dì- cũng là mẹ kế cậu kể lại, mẹ không cần cậu nữa.
-Thôi nào, thôi nào, nín đi nín đi...thương...thương!!! Cô bé dùng giọng nói trẻ con non nớt dỗ dành, đây là câu nói mẹ cô thường nói khi cô khóc nhất, lần nào cũng hiệu nghiệm, nghe câu nói đó là cô nín ngay, nhưng mà bây giờ mẹ cô không còn nữa rồi...
-A, hay là để tớ thổi nhạc cho cậu nghe nhé!!! Đảm bảo cậu sẽ vui cho xem!!!
Cậu bé ngước đôi mắt to tròn còn đọng nước lên, nhìn thân ảnh bé nhỏ chạy đi bứt một chiếc là rồi quay lại chỗ cậu, đặt chiếc lá trên môi bắt đầu thổi.
Âm thanh nghe thật thanh bình, nó làm cho người khác cảm thấy thật dễ chịu. Cậu bé dụi dụi mắt rồi yên lặng lắng nghe âm thanh yên bình này. Qua một lúc lâu
-Ôi trễ rồi!! Bây giờ tớ phải đi đây!!! Cô bé bỗng như nhớ ra cái gì đó, hướng về phía bụi cây chuẩn bị bò ra.
-À mà quên mất, cậu tên là gì thế? Tớ là Mai Bảo Lam. Khi người đã bò qua nửa bụi cây, cô bé quay đầu hỏi
-Tớ tên là Lă.....
[Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmmmm
Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmmmm...]
Tiếng chuông điện thoại độc nhất vô nhị làm nó tỉnh giấc, nhìn xung quanh phòng còn âm u, nó khó chịu, ai mà gọi điện giờ này vậy trời, không biết bây giờ là giờ ngủ nghỉ sao??? Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nó bắt máy, giọng ngái ngủ
-Alo...
-Y Nhã, là dì đây, dì và ba con sẽ đi công tác ở nước ngoài khoảng 2 tháng, thời gian này con ở nhà với Phong nhé!! Tiếng Hà Phương vang lên ở đầu dây bên kia.
-Vâng, con biết rồi.
Cúp máy, nó ngồi thẫn thờ, sao nó lại mơ thấy giấc mơ đó nhỉ, chuyện đó đã lâu lắm rồi, bây giờ nó cũng không còn nhớ mặt cậu bé đó nữa, mà cậu bé đó tên là gì nhỉ, nghĩ ngợi một lúc, nó vươn mình rồi bước xuống giường. Mở tấm rèm cửa ra, mặt trời đã lên cao từ bao giờ. Hả? Sáng rồi sao?? Nhìn đồng hồ, ôi mẹ ơi 9 giờ rồi, trễ rồi trễ rồi, aaaaaa!!!!!
Nó luống cuống dùng tốc độ ánh sáng làm VSCN, thay quần áo một cách thần tốc, chạy xuống dưới lầu nhanh đến nỗi xém té dập mặt. Hoàng Quốc Phong ngồi ở phòng khách thấy cảnh đó nhíu mày nói
-Chị làm gì vậy??
-Hả, em trai bây giờ còn chưa đi học sao? 9h rồi đó!!! Nó làm ra vẻ kinh ngạc hỏi rồi tốt bụng nhắc nhở
-Đi học? Hôm nay không phải chủ nhật sao?
Nó sững người, ngó lên tấm lịch trên tường, đúng là chủ nhật thật.
-A..ha..ha... chị chỉ là.....à....ờ... thôi chị lên phòng đây.... bái bai...haha.... Nó cười cười rồi nhanh chóng biến mất ở hành lang.
"Chị ta sao thế nhỉ?" Hoàng Quốc Phong khó hiểu.
_________________________________________________
Tại biệt thự Lăng gia
-Sao bà ta lại ở đây?? Lăng Hạo Thiên ánh mắt không chút độ ấm nhìn vào người phụ nữ trước mặt, dùng giọng nói lạnh lẽo hỏi người đàn ông mắt không hề rời khỏi tờ báo ngồi trên ghế.
-Từ nay bà ấy sẽ ở đây, cố gắng mà sống hòa thuận. Tiếng người đàn ông cất lên vô cảm.
-Đúng vậy anh hai, từ nay em và mẹ sẽ dọn về đây sống luôn, em rất vui. Một cô gái khoảng 16 tuổi ở sau lưng người phụ nữ cất tiếng, đó là Lăng Thu Nguyệt- con gái của người phụ nữ kia, em cùng cha khác mẹ với hắn.
-Đừng có nhận tôi là anh cô, tôi không quen biết hai mẹ con cô, biến khỏi đây mau!!! Hắn gầm lên, người tỏa ra hàn khí làm cho những người hầu xung quanh cùng với hai mẹ con Lăng Thu Nguyệt lạnh cóng.
-Chuyện này không do con quyết định, ta mới là chủ gia đình này!! Người đàn ngồi trên ghế cũng là cha hắn -Lăng Khiêm cất giọng nghiêm nghị.
-Cậu nghe thấy rồi đấy, chuyện này không do cậu quyết định tôi đi hay ở. Người phụ nữ khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong mắt lại có tia đắc ý.
-Anh à, từ nay chúng ta hãy sống cùng nhau hòa thuận nhé!!! Lăng Thu nguyện đi tới bên cạnh Lăng Hạo Thiên vui vẻ nói, lúc trước chỉ vì hắn mà cô phải chịu làm con ngoài giá thú, mẹ cô phải chịu cảnh người ta xem là vợ bé, bây giờ về được nhà chính, thấy hắn không thể làm gì bảo sao cô không vui cho được.
Lăng Hạo Thiên điên lên, đẩy ngã Lăng Thu Nguyệt , dùng tay hất văng bình hoa trên bàn tạo ra tiếng xoảng thật lớn, đạp ngã cái bàn, ánh mắt hung dữ nhìn người đàn ông trên ghế.
-Mẹ kiếp, sống hòa thuận ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ, một là có Lăng Hạo Thiên tôi không có bà ta, hai là có bà ta thì ông đừng coi tôi là con trai nữa. Hắn hét một câu rồi bỏ ra ngoài, lên chiếc môtô rồi phóng đi, bỏ lại sau lưng ngôi biệt thự không có độ ấm kia.
Chính vì người đàn bà đó mà cha hắn đã cho rằng mẹ hắn ngoại tình rồi đuổi bà đi không thương tiếc để rồi kết cục dẫn đến là mẹ hắn một đi không bao giờ trở lại nữa. Người đàn bà ấy khi mẹ hắn bị đuổi đi đã không thương tiếc mà nói với hắn- một đứa bé mới 9 tuổi rằng bà là một người phụ nữ lẳng lơ, bỏ đi theo người khác làm cho tuổi thơ hắn cảm thấy tự ti, đi cũng không dám ngẩng đầu lên, lúc nào cũng cúi mặt xuống đất. Hắn nhớ mãi cái ngày đó, cái ngày mẹ hắn nằm trong vũng máu, dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn, môi chỉ kịp mấp máy 4 từ "xin lỗi con trai" rồi nhắm mắt. Sống hòa thuận ư? Hắn nhếch môi cười lạnh, đừng mơ!!
Xoạt, tiếng lá cây bị rẽ ra làm hai.
-Hả, là người à? Cứ tưởng có cún con đang khóc chứ?
Cậu bé nghe động ngước khuôn mặt đầy nước lên. Nơi phát ra tiếng nói là một bé gái tầm 9 tuổi, cô bé có khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông thật dễ thương, nhưng giờ trên khuôn mặt đó nơi khóe mắt như có một vết bầm, xuống dưới một chút má phải thì đang dán băng keo cá nhân, tay chân có một vài vết xước. Không khó để nhận ra cô bé đã xây xát không nhẹ. Cô bé cố gắng trườn mình qua bụi cây, tiến về phía cậu
-Này sao cậu lại ngồi ở đây khóc?? Có ai bắt nạt cậu à?? Cứ nói với tớ, tớ sẽ cho người đó một trận. Khí phách anh hùng nổi lên, cô bé vỗ vỗ ngực nói với cậu nhóc trước mặt.
Cậu bé lắc lắc đầu.
-Mẹ mình bỏ đi theo người khác rồi, dì nói mẹ không cần mình nữa, mẹ giấu ba đi theo người đàn ông khác. Nói xong lại khóc òa lên, đó là những gì mà cậu nghe từ cái người cậu gọi là dì- cũng là mẹ kế cậu kể lại, mẹ không cần cậu nữa.
-Thôi nào, thôi nào, nín đi nín đi...thương...thương!!! Cô bé dùng giọng nói trẻ con non nớt dỗ dành, đây là câu nói mẹ cô thường nói khi cô khóc nhất, lần nào cũng hiệu nghiệm, nghe câu nói đó là cô nín ngay, nhưng mà bây giờ mẹ cô không còn nữa rồi...
-A, hay là để tớ thổi nhạc cho cậu nghe nhé!!! Đảm bảo cậu sẽ vui cho xem!!!
Cậu bé ngước đôi mắt to tròn còn đọng nước lên, nhìn thân ảnh bé nhỏ chạy đi bứt một chiếc là rồi quay lại chỗ cậu, đặt chiếc lá trên môi bắt đầu thổi.
Âm thanh nghe thật thanh bình, nó làm cho người khác cảm thấy thật dễ chịu. Cậu bé dụi dụi mắt rồi yên lặng lắng nghe âm thanh yên bình này. Qua một lúc lâu
-Ôi trễ rồi!! Bây giờ tớ phải đi đây!!! Cô bé bỗng như nhớ ra cái gì đó, hướng về phía bụi cây chuẩn bị bò ra.
-À mà quên mất, cậu tên là gì thế? Tớ là Mai Bảo Lam. Khi người đã bò qua nửa bụi cây, cô bé quay đầu hỏi
-Tớ tên là Lă.....
[Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmmmm
Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmmmm...]
Tiếng chuông điện thoại độc nhất vô nhị làm nó tỉnh giấc, nhìn xung quanh phòng còn âm u, nó khó chịu, ai mà gọi điện giờ này vậy trời, không biết bây giờ là giờ ngủ nghỉ sao??? Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, nó bắt máy, giọng ngái ngủ
-Alo...
-Y Nhã, là dì đây, dì và ba con sẽ đi công tác ở nước ngoài khoảng 2 tháng, thời gian này con ở nhà với Phong nhé!! Tiếng Hà Phương vang lên ở đầu dây bên kia.
-Vâng, con biết rồi.
Cúp máy, nó ngồi thẫn thờ, sao nó lại mơ thấy giấc mơ đó nhỉ, chuyện đó đã lâu lắm rồi, bây giờ nó cũng không còn nhớ mặt cậu bé đó nữa, mà cậu bé đó tên là gì nhỉ, nghĩ ngợi một lúc, nó vươn mình rồi bước xuống giường. Mở tấm rèm cửa ra, mặt trời đã lên cao từ bao giờ. Hả? Sáng rồi sao?? Nhìn đồng hồ, ôi mẹ ơi 9 giờ rồi, trễ rồi trễ rồi, aaaaaa!!!!!
Nó luống cuống dùng tốc độ ánh sáng làm VSCN, thay quần áo một cách thần tốc, chạy xuống dưới lầu nhanh đến nỗi xém té dập mặt. Hoàng Quốc Phong ngồi ở phòng khách thấy cảnh đó nhíu mày nói
-Chị làm gì vậy??
-Hả, em trai bây giờ còn chưa đi học sao? 9h rồi đó!!! Nó làm ra vẻ kinh ngạc hỏi rồi tốt bụng nhắc nhở
-Đi học? Hôm nay không phải chủ nhật sao?
Nó sững người, ngó lên tấm lịch trên tường, đúng là chủ nhật thật.
-A..ha..ha... chị chỉ là.....à....ờ... thôi chị lên phòng đây.... bái bai...haha.... Nó cười cười rồi nhanh chóng biến mất ở hành lang.
"Chị ta sao thế nhỉ?" Hoàng Quốc Phong khó hiểu.
_________________________________________________
Tại biệt thự Lăng gia
-Sao bà ta lại ở đây?? Lăng Hạo Thiên ánh mắt không chút độ ấm nhìn vào người phụ nữ trước mặt, dùng giọng nói lạnh lẽo hỏi người đàn ông mắt không hề rời khỏi tờ báo ngồi trên ghế.
-Từ nay bà ấy sẽ ở đây, cố gắng mà sống hòa thuận. Tiếng người đàn ông cất lên vô cảm.
-Đúng vậy anh hai, từ nay em và mẹ sẽ dọn về đây sống luôn, em rất vui. Một cô gái khoảng 16 tuổi ở sau lưng người phụ nữ cất tiếng, đó là Lăng Thu Nguyệt- con gái của người phụ nữ kia, em cùng cha khác mẹ với hắn.
-Đừng có nhận tôi là anh cô, tôi không quen biết hai mẹ con cô, biến khỏi đây mau!!! Hắn gầm lên, người tỏa ra hàn khí làm cho những người hầu xung quanh cùng với hai mẹ con Lăng Thu Nguyệt lạnh cóng.
-Chuyện này không do con quyết định, ta mới là chủ gia đình này!! Người đàn ngồi trên ghế cũng là cha hắn -Lăng Khiêm cất giọng nghiêm nghị.
-Cậu nghe thấy rồi đấy, chuyện này không do cậu quyết định tôi đi hay ở. Người phụ nữ khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong mắt lại có tia đắc ý.
-Anh à, từ nay chúng ta hãy sống cùng nhau hòa thuận nhé!!! Lăng Thu nguyện đi tới bên cạnh Lăng Hạo Thiên vui vẻ nói, lúc trước chỉ vì hắn mà cô phải chịu làm con ngoài giá thú, mẹ cô phải chịu cảnh người ta xem là vợ bé, bây giờ về được nhà chính, thấy hắn không thể làm gì bảo sao cô không vui cho được.
Lăng Hạo Thiên điên lên, đẩy ngã Lăng Thu Nguyệt , dùng tay hất văng bình hoa trên bàn tạo ra tiếng xoảng thật lớn, đạp ngã cái bàn, ánh mắt hung dữ nhìn người đàn ông trên ghế.
-Mẹ kiếp, sống hòa thuận ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ, một là có Lăng Hạo Thiên tôi không có bà ta, hai là có bà ta thì ông đừng coi tôi là con trai nữa. Hắn hét một câu rồi bỏ ra ngoài, lên chiếc môtô rồi phóng đi, bỏ lại sau lưng ngôi biệt thự không có độ ấm kia.
Chính vì người đàn bà đó mà cha hắn đã cho rằng mẹ hắn ngoại tình rồi đuổi bà đi không thương tiếc để rồi kết cục dẫn đến là mẹ hắn một đi không bao giờ trở lại nữa. Người đàn bà ấy khi mẹ hắn bị đuổi đi đã không thương tiếc mà nói với hắn- một đứa bé mới 9 tuổi rằng bà là một người phụ nữ lẳng lơ, bỏ đi theo người khác làm cho tuổi thơ hắn cảm thấy tự ti, đi cũng không dám ngẩng đầu lên, lúc nào cũng cúi mặt xuống đất. Hắn nhớ mãi cái ngày đó, cái ngày mẹ hắn nằm trong vũng máu, dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn, môi chỉ kịp mấp máy 4 từ "xin lỗi con trai" rồi nhắm mắt. Sống hòa thuận ư? Hắn nhếch môi cười lạnh, đừng mơ!!
/57
|