Trời tối hẳn, đúng 7h nó về nhà. Chiều nay nó đi đi về về gần 5 cây số, chân mỏi nhừ. Vừa vào nhà đã ném bịch bún lên cái bàn trong phòng khách trước mặt Lăng Hạo Thiên, ngã người trên salon nằm nghỉ. Trong khi mình cuốc bộ gần 5 cây số hắn lại ngồi đây vừa nhâm nhi ly trà vừa xem TV, đúng là tức chết mà, mắt nó trừng lên nhìn Lăng Hạo Thiên.
-Hẹn hò vui vẻ chứ?
Cmn, còn hỏi vui vẻ không nữa? Vui cái @$#@%$^!!!
-Sao anh không ăn đi, tôi đã mua về rồi đó!! Nó không trả lời câu hỏi của Lăng Hạo Thiên, lại chuyển sang bịch bún riêu nằm trên bàn.
-Bây giờ tôi không muốn ăn nữa.
-Anh, anh nói vậy là sao hả??? Nó bật dậy, không ăn nữa là thế quái nào, vậy thì chiều nay mình đi bộ xa như thế thành công cốc à? Không được, nhất định bằng mọi cách phải đổ hết bịch bún riêu cực phẩm này vào miệng hắn. щ(*Д*щ)
Lăng Hạo Thiên liếc xéo nửa con mắt về phía nó.
-Để tôi đổ ra tô là được chứ gì?
Nó chạy nhanh về phía nhà bếp, tay cầm theo bịch bún, sau đó lại từ nhà bếp bưng một cái tô ra đặt trước mặt Lăng Hạo Thiên, tay cầm đôi đũa dúi vào tay hắn, miệng không ngừng thúc giục
-Ăn đi, ăn đi cho nóng, để nguội mất ngon!!! Ánh mắt nó nhìn về phía Lăng Hạo Thiên chờ chuyện vui sắp xảy ra, miệng cười cười, tưởng tượng cảnh Lăng Hạo Thiên ăn một miếng đầu tiên mà cay đến bỏng họng, nó càng hả hê.
-Thôi thì cô cũng đã cất công đi mua, tôi cũng không nỡ bỏ phí thế này, vậy nên...
Nó gật gật đầu liên tục, vậy nên ăn nhanh đi, đừng nói nhiều nữa!!!!
Lăng Hạo Thiên đang nói giữa chừng thì ngừng lại, bắt một tay nó, cầm đôi đũa đặt vào lòng bàn tay, sao đó khép mấy ngón của nó lại giữ cho đôi đũa cố định. Mặt nó ngơ ngác, nhìn lên khuôn mặt đang cười của Lăng Hạo Thiên
-Vậy nên, cô ăn đi ha!!!
Ầm!!! Nó cảm thấy đầu mình như có cục đá nặng ngàn cân đập trúng. Mặt nó cứng ngắc vài giây, sau đó lấy lại bĩnh tĩnh, cười nói
-Sao thế được chứ, tôi mua cho anh mà, sao có thể để tôi ăn chứ?!! Haha.
-Không sao, dù gì tôi cũng mới ăn cơm xong, chiều giờ cô đi chắc mệt rồi, ăn đi cho nóng, để nguội mất ngon!!! Vừa nói vừa đẩy tô bún tới trước mặt nó.
Huhu, ông trời ơi, con chỉ mong có được một lần trả đũa được hắn thôi mà, có cần khó thế không??. Trong lòng nó gào thét, mặt lại chần chờ nhìn tô bún đầy ớt trước mặt. Cái này đúng là gieo gió gặt bão bão mà!! TT_TT
-Sao không ăn nhanh đi? Cô còn chần chờ gì nữa? -Mắt Lăng Hạo Thiên híp lại -Hay là cô không dám ăn?
-Vì... vì sao mà tôi không dám chứ? Có gì trong đó đâu? Nó chột dạ. (Gà: càng nói càng lộ sơ hở =_=")
Tay nó cầm đũa gắp mà lòng rơi lệ, từ từ đưa vào miệng. Lại câu nói cũ: Sao số tôi khổ thế này? TT_TT
Nó vừa ăn mà nước mắt nước mũi trào ra, miệng sưng phồng lên, đúng là cay đến mức làm cho người khác thăng hoa, nó sẽ không bao giờ quên tô bún riêu ác mộng này!!!
Tối nay, con thú nhồi bông của nó lại bị đứt thêm vài đường chỉ!!!
________________________________________________
Sáng hôm nay nó dậy thật sớm, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng rồi phi một cái đến nhà Hạ Đông Triều, lúc đi còn không quên trừng Lăng Hạo Thiên một cái dằn mặt.
Đúng 8h25, trường N.W.
Hạ Đông Triều dừng xe, bước xuống, nhìn qua nó mặt đang tái mét. May mà chưa tới nỗi nôn ra.
-Vẫn còn say xe à? Ở trong thân thể người khác vẫn vậy sao?
-Có vẻ như tình trạng không nặng bằng lúc trước, không... không sao!!
Nó dựa vào thành xe lấy lại sức, hỏi Hạ Đông Triều
-À, cậu học lớp nào thế?
-Tôi không biết, bây giờ phải lên phòng hiệu trưởng trước đã.
-Ừ, vậy cậu đi đi, tôi lên lớp trước đây, chuông reo rồi!!! Có gì giờ nghỉ trưa tôi sẽ tìm cậu!! Nó nói xong ngoắc ngoắc tay tạm biệt Hạ Đông Triều rồi đi một mạch về phía dãy phòng học. Ui da, sao tự nhiên đau bụng vậy nè?
Hạ Đông Triều đứng ở góc sân nhìn bốn tòa nhà cao sừng sững xung quanh, mày nhíu lại, lúc nãy quên hỏi nó phòng hiệu trưởng ở đâu, vậy nên hiển nhiên là Hạ Đông Triều đang phân vân không biết đi đường nào.
-Phòng hiệu trưởng ở đâu? Giọng nói trống không không đầu không đuôi, nghe có vẻ hơi kiêu ngạo vang lên sau lưng Hạ Đông Triều.
Hạ Đông Triều không để tâm, vẫn đứng đó cầm tấm bản đồ trường mà tra, lạ thật sao nãy giờ tra không thấy.
-Này, tôi nói cô đó!! Vương Khanh bực mình nắm vai Hạ Đông Triều, kéo người Hạ Đông Triều xoay lại đối diện với khuôn mặt đẹp trai của mình, dự đoán Hạ Đông Triều mặt sẽ hiện lên vẻ si mê khi nhìn thấy mình.
Nhưng không, mặt Hạ Đông Triều vẫn không hiện lên bất kì cảm xúc nào, nhìn Vương Khanh bằng nửa con mắt, mày hơi nhíu lại.
Vương Khanh hơi ngạc nhiên trước biểu cảm này của Hạ Đông Triều, cất giọng kiêu ngạo hỏi
-Phòng hiệu trưởng ở đâu?
-Đi thẳng 300m, quẹo trái 400m, đi thẳng, quẹo phải rồi đi thẳng, lại quẹo trái đi hết đường, phòng hiệu trưởng ở cuối cùng!! Hạ Đông Triều không nhanh không chậm buông một câu, tốt bụng chỉ đường cho Vương Khanh, tay còn chỉ về tòa nhà đối diện, chẳng cần biết ở đó có phòng hiệu trưởng hay không.
Vương Khanh nghe xong cũng chẳng thèm thắc mắc, không nói gì xoay người hướng phía Hạ Đông Triều vừa chỉ mà đi. Nhìn bóng lưng Vương Khanh dần xa, khóe miệng Hạ Đông Triều hơi nhếch, mắt đảo qua một vòng xung quanh tìm người hỏi thăm.
-Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu? Bắt gặp một cậu nam sinh, Hạ Đông Triều lập tức hỏi. Nói chuyện với người khác phải như thế này chứ!!
-À, bạn... bạn cứ đi thẳng rồi lên tầng một phòng thứ nhất sẽ thấy. -Cậu nam sinh mặt đỏ lên khi thấy Hạ Đông Triều, tay chỉ về khu nhà phía sau lưng.
-Cám ơn!! Nói xong quay người bỏ đi.
-Không... không có gì!! Cậu nam sinh đứng đó thẫn thờ, mặt vẫn còn đỏ, tim đập bịch bịch bịch trông theo bóng Hạ Đông Triều khuất xa.
Vương Khanh nhìn cánh cửa trước mặt, hình như hơi nhỏ so với lúc trước thì phải, phòng hiệu trưởng đổi rồi sao?? Sao xuống cấp dữ vậy?? Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Vương Khanh, mình mới nghỉ có 4 tháng thôi mà!! (Gà: Có 4 tháng chớ nhiêu!! Không bị đuổi mới hay!!)
Dù thắc mắc Vương Khanh vẫn đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng trước mặt. Tiếng nhạc xập xình xập xình vang lên khắp phòng, bên trong còn có một nhóm người đang nhảy theo nhịp, lắc hông qua lại. Hiển nhiên, đây là câu lạc bộ Aerobic!! Khóe môi Vương Khanh giật giật lần thứ nhất.
-Cậu là người mới đăng kí tham gia à? Vào đây nhảy để chúng tôi xem thử nào!! -Hội trưởng câu lạc bộ Aerobic tới cửa hướng Vương Khanh nói, cơ thể không ngừng chuyển động, vẫn giữ trạng thái lắc theo nhạc. Vì gần tới cuộc thi Aerobic toàn quốc nên câu lạc bộ Aerobic mới được trường đặt cách cho hoạt động vào buổi sáng mà không cần lên lớp. Hội trưởng lại tưởng Vương Khanh là người tới đăng kí nên mới hỏi thế.
Khóe môi Vương Khanh giật giật lần thứ hai, dần ngộ ra mọi chuyện, mặt chuyển sang màu đen. Có mấy nữ sinh trong câu lạc bộ nhận ra Vương Khanh, hét lên
-Vương Khanh kìa!! Anh ấy đi học lại rồi!!! -Nữ sinh A
-Thật không, thật không? -Nữ sinh B
-AAAA, đúng là Vương Khanh rồi!! -Nữ sinh C
-Khanh ơi, em yêu anhhhh!! -Nữ sinh D
-Vương Khanh vào câu lạc bộ của tụi mình kìa!! AAA, Hạnh phúc quá!!! -Nữ sinh E
Và còn nhiều nữ sinh khác. Một vài nam sinh trong câu lạc bộ vẫn luyện tập, trong lòng khinh thường, cũng chỉ là một thằng con trai chứ mấy!!!
Câu lạc bộ Aerobic chẳng mấy chốc xôn xao lên, cái tin Vương Khanh đi học lại cũng được lan xa.
Vương Khanh nén giận hỏi hội trưởng vị trí phòng hiệu trưởng, sau đó tay đút túi quần, xoay người đi một mạch, nghiến răng, mặt hầm hầm cúi xuống. Mẹ nó, con nhỏ đó dám lừa mình!! Đừng để tôi gặp lại cô, con nhỏ chết tiệt!!!
-Hẹn hò vui vẻ chứ?
Cmn, còn hỏi vui vẻ không nữa? Vui cái @$#@%$^!!!
-Sao anh không ăn đi, tôi đã mua về rồi đó!! Nó không trả lời câu hỏi của Lăng Hạo Thiên, lại chuyển sang bịch bún riêu nằm trên bàn.
-Bây giờ tôi không muốn ăn nữa.
-Anh, anh nói vậy là sao hả??? Nó bật dậy, không ăn nữa là thế quái nào, vậy thì chiều nay mình đi bộ xa như thế thành công cốc à? Không được, nhất định bằng mọi cách phải đổ hết bịch bún riêu cực phẩm này vào miệng hắn. щ(*Д*щ)
Lăng Hạo Thiên liếc xéo nửa con mắt về phía nó.
-Để tôi đổ ra tô là được chứ gì?
Nó chạy nhanh về phía nhà bếp, tay cầm theo bịch bún, sau đó lại từ nhà bếp bưng một cái tô ra đặt trước mặt Lăng Hạo Thiên, tay cầm đôi đũa dúi vào tay hắn, miệng không ngừng thúc giục
-Ăn đi, ăn đi cho nóng, để nguội mất ngon!!! Ánh mắt nó nhìn về phía Lăng Hạo Thiên chờ chuyện vui sắp xảy ra, miệng cười cười, tưởng tượng cảnh Lăng Hạo Thiên ăn một miếng đầu tiên mà cay đến bỏng họng, nó càng hả hê.
-Thôi thì cô cũng đã cất công đi mua, tôi cũng không nỡ bỏ phí thế này, vậy nên...
Nó gật gật đầu liên tục, vậy nên ăn nhanh đi, đừng nói nhiều nữa!!!!
Lăng Hạo Thiên đang nói giữa chừng thì ngừng lại, bắt một tay nó, cầm đôi đũa đặt vào lòng bàn tay, sao đó khép mấy ngón của nó lại giữ cho đôi đũa cố định. Mặt nó ngơ ngác, nhìn lên khuôn mặt đang cười của Lăng Hạo Thiên
-Vậy nên, cô ăn đi ha!!!
Ầm!!! Nó cảm thấy đầu mình như có cục đá nặng ngàn cân đập trúng. Mặt nó cứng ngắc vài giây, sau đó lấy lại bĩnh tĩnh, cười nói
-Sao thế được chứ, tôi mua cho anh mà, sao có thể để tôi ăn chứ?!! Haha.
-Không sao, dù gì tôi cũng mới ăn cơm xong, chiều giờ cô đi chắc mệt rồi, ăn đi cho nóng, để nguội mất ngon!!! Vừa nói vừa đẩy tô bún tới trước mặt nó.
Huhu, ông trời ơi, con chỉ mong có được một lần trả đũa được hắn thôi mà, có cần khó thế không??. Trong lòng nó gào thét, mặt lại chần chờ nhìn tô bún đầy ớt trước mặt. Cái này đúng là gieo gió gặt bão bão mà!! TT_TT
-Sao không ăn nhanh đi? Cô còn chần chờ gì nữa? -Mắt Lăng Hạo Thiên híp lại -Hay là cô không dám ăn?
-Vì... vì sao mà tôi không dám chứ? Có gì trong đó đâu? Nó chột dạ. (Gà: càng nói càng lộ sơ hở =_=")
Tay nó cầm đũa gắp mà lòng rơi lệ, từ từ đưa vào miệng. Lại câu nói cũ: Sao số tôi khổ thế này? TT_TT
Nó vừa ăn mà nước mắt nước mũi trào ra, miệng sưng phồng lên, đúng là cay đến mức làm cho người khác thăng hoa, nó sẽ không bao giờ quên tô bún riêu ác mộng này!!!
Tối nay, con thú nhồi bông của nó lại bị đứt thêm vài đường chỉ!!!
________________________________________________
Sáng hôm nay nó dậy thật sớm, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng rồi phi một cái đến nhà Hạ Đông Triều, lúc đi còn không quên trừng Lăng Hạo Thiên một cái dằn mặt.
Đúng 8h25, trường N.W.
Hạ Đông Triều dừng xe, bước xuống, nhìn qua nó mặt đang tái mét. May mà chưa tới nỗi nôn ra.
-Vẫn còn say xe à? Ở trong thân thể người khác vẫn vậy sao?
-Có vẻ như tình trạng không nặng bằng lúc trước, không... không sao!!
Nó dựa vào thành xe lấy lại sức, hỏi Hạ Đông Triều
-À, cậu học lớp nào thế?
-Tôi không biết, bây giờ phải lên phòng hiệu trưởng trước đã.
-Ừ, vậy cậu đi đi, tôi lên lớp trước đây, chuông reo rồi!!! Có gì giờ nghỉ trưa tôi sẽ tìm cậu!! Nó nói xong ngoắc ngoắc tay tạm biệt Hạ Đông Triều rồi đi một mạch về phía dãy phòng học. Ui da, sao tự nhiên đau bụng vậy nè?
Hạ Đông Triều đứng ở góc sân nhìn bốn tòa nhà cao sừng sững xung quanh, mày nhíu lại, lúc nãy quên hỏi nó phòng hiệu trưởng ở đâu, vậy nên hiển nhiên là Hạ Đông Triều đang phân vân không biết đi đường nào.
-Phòng hiệu trưởng ở đâu? Giọng nói trống không không đầu không đuôi, nghe có vẻ hơi kiêu ngạo vang lên sau lưng Hạ Đông Triều.
Hạ Đông Triều không để tâm, vẫn đứng đó cầm tấm bản đồ trường mà tra, lạ thật sao nãy giờ tra không thấy.
-Này, tôi nói cô đó!! Vương Khanh bực mình nắm vai Hạ Đông Triều, kéo người Hạ Đông Triều xoay lại đối diện với khuôn mặt đẹp trai của mình, dự đoán Hạ Đông Triều mặt sẽ hiện lên vẻ si mê khi nhìn thấy mình.
Nhưng không, mặt Hạ Đông Triều vẫn không hiện lên bất kì cảm xúc nào, nhìn Vương Khanh bằng nửa con mắt, mày hơi nhíu lại.
Vương Khanh hơi ngạc nhiên trước biểu cảm này của Hạ Đông Triều, cất giọng kiêu ngạo hỏi
-Phòng hiệu trưởng ở đâu?
-Đi thẳng 300m, quẹo trái 400m, đi thẳng, quẹo phải rồi đi thẳng, lại quẹo trái đi hết đường, phòng hiệu trưởng ở cuối cùng!! Hạ Đông Triều không nhanh không chậm buông một câu, tốt bụng chỉ đường cho Vương Khanh, tay còn chỉ về tòa nhà đối diện, chẳng cần biết ở đó có phòng hiệu trưởng hay không.
Vương Khanh nghe xong cũng chẳng thèm thắc mắc, không nói gì xoay người hướng phía Hạ Đông Triều vừa chỉ mà đi. Nhìn bóng lưng Vương Khanh dần xa, khóe miệng Hạ Đông Triều hơi nhếch, mắt đảo qua một vòng xung quanh tìm người hỏi thăm.
-Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu? Bắt gặp một cậu nam sinh, Hạ Đông Triều lập tức hỏi. Nói chuyện với người khác phải như thế này chứ!!
-À, bạn... bạn cứ đi thẳng rồi lên tầng một phòng thứ nhất sẽ thấy. -Cậu nam sinh mặt đỏ lên khi thấy Hạ Đông Triều, tay chỉ về khu nhà phía sau lưng.
-Cám ơn!! Nói xong quay người bỏ đi.
-Không... không có gì!! Cậu nam sinh đứng đó thẫn thờ, mặt vẫn còn đỏ, tim đập bịch bịch bịch trông theo bóng Hạ Đông Triều khuất xa.
Vương Khanh nhìn cánh cửa trước mặt, hình như hơi nhỏ so với lúc trước thì phải, phòng hiệu trưởng đổi rồi sao?? Sao xuống cấp dữ vậy?? Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Vương Khanh, mình mới nghỉ có 4 tháng thôi mà!! (Gà: Có 4 tháng chớ nhiêu!! Không bị đuổi mới hay!!)
Dù thắc mắc Vương Khanh vẫn đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng trước mặt. Tiếng nhạc xập xình xập xình vang lên khắp phòng, bên trong còn có một nhóm người đang nhảy theo nhịp, lắc hông qua lại. Hiển nhiên, đây là câu lạc bộ Aerobic!! Khóe môi Vương Khanh giật giật lần thứ nhất.
-Cậu là người mới đăng kí tham gia à? Vào đây nhảy để chúng tôi xem thử nào!! -Hội trưởng câu lạc bộ Aerobic tới cửa hướng Vương Khanh nói, cơ thể không ngừng chuyển động, vẫn giữ trạng thái lắc theo nhạc. Vì gần tới cuộc thi Aerobic toàn quốc nên câu lạc bộ Aerobic mới được trường đặt cách cho hoạt động vào buổi sáng mà không cần lên lớp. Hội trưởng lại tưởng Vương Khanh là người tới đăng kí nên mới hỏi thế.
Khóe môi Vương Khanh giật giật lần thứ hai, dần ngộ ra mọi chuyện, mặt chuyển sang màu đen. Có mấy nữ sinh trong câu lạc bộ nhận ra Vương Khanh, hét lên
-Vương Khanh kìa!! Anh ấy đi học lại rồi!!! -Nữ sinh A
-Thật không, thật không? -Nữ sinh B
-AAAA, đúng là Vương Khanh rồi!! -Nữ sinh C
-Khanh ơi, em yêu anhhhh!! -Nữ sinh D
-Vương Khanh vào câu lạc bộ của tụi mình kìa!! AAA, Hạnh phúc quá!!! -Nữ sinh E
Và còn nhiều nữ sinh khác. Một vài nam sinh trong câu lạc bộ vẫn luyện tập, trong lòng khinh thường, cũng chỉ là một thằng con trai chứ mấy!!!
Câu lạc bộ Aerobic chẳng mấy chốc xôn xao lên, cái tin Vương Khanh đi học lại cũng được lan xa.
Vương Khanh nén giận hỏi hội trưởng vị trí phòng hiệu trưởng, sau đó tay đút túi quần, xoay người đi một mạch, nghiến răng, mặt hầm hầm cúi xuống. Mẹ nó, con nhỏ đó dám lừa mình!! Đừng để tôi gặp lại cô, con nhỏ chết tiệt!!!
/57
|