Hạ Đông Triều đi chầm chậm từng bước giữa con phố nhỏ, địa điểm đến là rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại. Hôm nay cô mặc chiếc đầm suông trắng ngắn tay phối ren bi dài tới gối, mang đôi giày sneaker có gắn đinh tán cũng màu trắng nốt, mái tóc màu hạt dẻ xõa dài sau lưng, tay cầm chiếc túi xách Chanel màu cùng bộ, tất cả kết hợp với gương mặt xinh đẹp hơi lai tây mang nét lạnh lùng của cô làm cho ai đi ngang qua đều phải ngoái nhìn. Trông Hạ Đông Triều bây giờ như một thiên sứ lạc xuống trần gian vậy.
Có người hôm nay trắng như thiên sứ, tất nhiên cũng có người đen toàn thân như ninja. Không ai khác chính là Lam tỷ cao cao tại thượng của chúng ta. Cách Hạ Đông Triều không xa, nó quần đen, áo đen, mũ đen, khẩu trang đen, giày đen, kính đen núp phía sau cây cột điện theo dõi Hạ Đông Triều. Lý do chỉ có một, hôm nay bạn tốt đi "hẹn hò", nó phải đảm bảo mọi việc được diễn ra suông sẻ, dù gì Hạ Đông Triều cũng chưa hẹn hò bao giờ không phải sao? Nó đã cày không biết bao nhiêu bộ phim hàn, bao nhiêu bộ manga rồi, xem như cũng có chút ít kinh nghiệm đi!!
Nó theo dõi Hạ Đông Triều từ lúc bước ra khỏi nhà mà không hay biết rằng có một người khác cũng âm thầm đi theo nó.
Lăng Hạo Thiên nhìn cái vật toàn thân đen như cột nhà cháy đang lượn vào một ngõ nhỏ rồi ló đầu ra nhìn con người toàn màu trắng kia thì nhíu mày. Nó vừa bước ra khỏi nhà mắt hắn đã dán lên người nó, một khắc cũng không rời. Theo thông tin hắn biết, hôm nay là ngày tấm vé kia được sử dụng. Nhìn nó y như thám tử tư theo dõi Hạ Đông Triều để tìm manh mối vậy. Lăng Hạo Thiên đi theo nó được nửa tiếng rồi, rốt cuộc hắn không chịu nỗi nữa, bước nhanh tới chỗ nó hỏi cho ra lẽ.
Nó chăm chú nhìn bóng lưng Hạ Đông Triều, một bàn tay bất chợt đập lên vai nó làm nó giật mình, xém tí nữa là hét lên thành tiếng phá hỏng kế hoạch theo dõi. Nó tức giận xoay người lại thì thấy Lăng Hạo Thiên đang đứng trước mặt, nó cáu
-Anh làm gì thế hả? Xém tí nữa là lộ rồi!! Nói xong nó không quên ló đầu ra nhìn nhìn Hạ Đông Triều xem có bị gì không, thật may hình như Hạ Đông Triều vẫn chưa biết, nó thở phào.
-Cô theo dõi cậu ta làm gì? Lăng Hạo Thiên thắc mắc.
Nó nhìn Lăng Hạo Thiên bằng ánh mắt khinh thường dưới cặp mắt kính đen ngòm, tất nhiên là Lăng Hạo Thiên không thấy được ánh mắt đó rồi, nó trả lời
-Bạn tốt lần đầu đi hẹn hò, tôi là người tạo cơ hội trung gian phải đảm bảo mọi thứ chứ!! Hừ, đúng là kém hiểu!!
-Tạo cơ hội trung gian? Lăng Hạo Thiên ngớ ra, cái vé xem phim đó hắn đã tra ra được từ hôm nó nhận. Theo nguồn tin cho biết, Vương Khanh cố tình mua 2 vé có chỗ ngồi cạnh nhau, nhờ tên đàn em nào đó tặng cho nó rồi giả vờ tình cờ gặp nó ở rạp chiếu phim. Hừ, đúng là tên cáo già. Nhưng mà nó nói tạo cơ hội trung gian là như thế nào?
-Thì là cái tên Vương Khanh đấy!!
-Vương Khanh làm sao? Lăng Hạo Thiên càng ngày càng không hiểu.
-Sao anh chậm tiêu thế? Vương Khanh thích Đông Tà đó trời ạ!! Tôi là người tạo cơ hội trung gian!! Nó bực mình giải thích, thằng cha này bắt nạt mình thì thông minh lắm mà sao bây giờ chậm hiểu đột xuất thế?
-Vương... Vương Khanh thích Hạ Đông Triều? Lăng Hạo Thiên ngờ nghệch, không phải Vương Khanh làm bao nhiêu trò theo đuổi nó sao? Ai nhìn cũng biết mà.
Đúng là ai nhìn cũng biết thật, nhưng đương sự của chúng ta lại không biết mới là vấn đề!!!
Nó kiên nhẫn giải thích
-Này nhé, mấy ngày qua Vương Khanh hắn cố tình tới bàn tôi ăn cơm vì cái gì? Chẳng phải là vì có Đông Tà ngồi đó sao? Lại còn cái hình động lâu lâu liếc mắt đưa tình nữa chứ? Không thích thì là gì?
Lăng Hạo Thiên nhớ lại, có lần hắn ngồi bàn cạnh bàn nó, đúng là thấy lâu lâu Vương Khanh nhìn qua Hạ Đông Triều thật, nhưng rõ ràng là ý nhìn cảnh cáo mà!!! (Gà: Là cảnh cáo HĐT không nói móc nha mn, Gà giải thích tí)
Nó tiếp tục nói
-Còn nữa, cái vụ xem phim này này, anh thấy không? Tự nhiên lại tặng tôi vé xem phim làm gì? Lại còn là phim ma, mà ai thích phim ma? Đông Tà chứ ai nữa!!! Nhờ người khác đưa cho tôi thì đừng tưởng tôi không biết sau lưng là ai. Cái tên Vương Khanh đó, đúng là làm trò. May mà tôi có kinh nghiệm xem phim Hàn lâu năm mới nhận... Này, anh sao thế hả?
Nó vừa nói hăng say vừa ló đầu ra nhìn Hạ Đông Triều, quay người lại thấy Lăng Hạo Thiên đứng xoay lưng về phía nó, một tay chống tường, một tay ôm bụng, vai run run lên thì khó hiểu.
Lăng Hạo Thiên nhịn cười đến nỗi bị nội thương, chống tay dựa vào tường, ôm bụng đè nén tiếng cười cho đến mức thấp nhất. Vương Khanh ơi là Vương Khanh, anh có ngờ cũng không ngờ được chuyện này. Lăng Hạo Thiên bây giờ thật muốn thấy gương mặt Vương Khanh khi biết được sự thật, thật không biết sẽ thế nào, hahaha. Lăng Hạo Thiên cười đến trào nước mắt, ngước mặt lên trời một cái cho nước mắt hết chảy, xoay người ho khụ khụ rồi nói với nó, giọng nín cười
-Tôi cũng muốn đi xem sao.
Nó thấy Lăng Hạo Thiên đã thông suốt, đề xuất muốn theo thì nhíu mày hỏi
-Anh đi theo làm gì?
-À... đi theo để có kinh nghiệm thêm thôi!!
Nó nhìn Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng xem như là đồng ý, lại nhìn Lăng Hạo Thiên lần nữa từ trên xuống dưới, nhìn xem nhìn xem, có ai theo dõi người khác mà lộ liễu như hắn không? Nó bực mình gỡ cái mũ ra rồi chụp lên đầu Lăng Hạo Thiên, tháo cặp kính ra đeo trên cho hắn, miệng còn không ngừng nói
-Đeo vào cho tôi, tôi mà bị lộ thì do anh hết đấy!! Cẩn thận vào!! Đi thôi.
Nó cuối người nhìn ra ngoài ngõ rồi bước ra, tay ngoắc ngoắc Lăng Hạo Thiên ý bảo đi theo. Hai người bây giờ trông thật giống đang làm việc mờ ám, cứ thậm thò thậm thò sau lưng Hạ Đông Triều. Bỗng Hạ Đông Triều quay người lại. Nó hốt hoảng kéo Lăng Hạo Thiên vào một ngõ nhỏ bên cạnh. Đầu hé ra nhìn, trời ơi, Đông Tà nó đang đi về phía này, nguy rồi nguy rồi!!! Nó mà bắt được mình chỗ này mà không nghi ngờ mới lạ!! Đây lại là ngõ cụt mới chết chứ!!
-Làm sao đây? Làm sao đây?
-Sao thế? -Lăng Hạo Thiên hỏi.
-Đông Tà nó đang đi về phía này, chúng ta bị phát hiện là cái chắc, làm sao đây, làm sao đây? Trời, chỉ còn có vài bước nữa thôi là tới rồi!! -Nó cuống quýt.
Lăng Hạo Thiên nhìn nó đang luống cuống không biết làm thế nào, thân hình đen thùi lùi từ trên xuống dưới trừ đôi mắt ra cứ đi qua đi lại lẩm bẩm lẩm bẩm, hắn bỗng nghĩ ra gì đó rồi mở miệng nói với nó
-Tôi có cách rồi!!
-Thật sao? Vậy thì làm mau đi!! Mắt nó sáng lên.
Lăng Hạo Thiên kéo tay nó đi vào trong cùng của con hẻm, để nó đứng áp lưng trên bức tường phía sau rồi mình đứng đối diện nó, bóng lưng cao lớn che lấp hết cả người nó. Nó thắc mắc
-Làm gì vậy?
Lăng Hạo Thiên tháo cái khẩu trang của nó xuống, trả lời
-Cách để không bị phát hiện chứ còn gì nữa!!
-Trốn thế quái nào được, hai chúng ta vẫn đứng đây mà?? -Nó đang nói thì liếc qua sau lưng Lăng Hạo Thiên, thấy một chân của Hạ Đông Triều đã xuất hiện, nó cuống lên -Trời ơi chân Đông Tà kìa, làm gì thì làm nhanh lên, một bước nữa, một bước nữa là nó phát hiện rồi...
Ngay đúng lúc nó nhìn bước chân thứ hai của Hạ Đông Triều hạ xuống rồi đứng trước con ngõ, cũng là lúc nó thấy một bóng đen phủ xuống mặt nó. Mặt Lăng Hạo Thiên dán sát mặt nó, nó còn thấy rõ được hàng lông mi dài của hắn đang run nhè nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt nó, môi nó đang bị cái gì đó áp lên. Ba giây sau nó nhận ra, trợn mắt lên, nó đang bị hôn aaaaaa!!!!!!!!
_________________________________
Gà: Mọi người cùng nhau tưởng tượng cảnh tiếp theo nào. Giờ Gà đi học rồi, không viết tiếp nữa, bye bye!!! =)))))))
Có người hôm nay trắng như thiên sứ, tất nhiên cũng có người đen toàn thân như ninja. Không ai khác chính là Lam tỷ cao cao tại thượng của chúng ta. Cách Hạ Đông Triều không xa, nó quần đen, áo đen, mũ đen, khẩu trang đen, giày đen, kính đen núp phía sau cây cột điện theo dõi Hạ Đông Triều. Lý do chỉ có một, hôm nay bạn tốt đi "hẹn hò", nó phải đảm bảo mọi việc được diễn ra suông sẻ, dù gì Hạ Đông Triều cũng chưa hẹn hò bao giờ không phải sao? Nó đã cày không biết bao nhiêu bộ phim hàn, bao nhiêu bộ manga rồi, xem như cũng có chút ít kinh nghiệm đi!!
Nó theo dõi Hạ Đông Triều từ lúc bước ra khỏi nhà mà không hay biết rằng có một người khác cũng âm thầm đi theo nó.
Lăng Hạo Thiên nhìn cái vật toàn thân đen như cột nhà cháy đang lượn vào một ngõ nhỏ rồi ló đầu ra nhìn con người toàn màu trắng kia thì nhíu mày. Nó vừa bước ra khỏi nhà mắt hắn đã dán lên người nó, một khắc cũng không rời. Theo thông tin hắn biết, hôm nay là ngày tấm vé kia được sử dụng. Nhìn nó y như thám tử tư theo dõi Hạ Đông Triều để tìm manh mối vậy. Lăng Hạo Thiên đi theo nó được nửa tiếng rồi, rốt cuộc hắn không chịu nỗi nữa, bước nhanh tới chỗ nó hỏi cho ra lẽ.
Nó chăm chú nhìn bóng lưng Hạ Đông Triều, một bàn tay bất chợt đập lên vai nó làm nó giật mình, xém tí nữa là hét lên thành tiếng phá hỏng kế hoạch theo dõi. Nó tức giận xoay người lại thì thấy Lăng Hạo Thiên đang đứng trước mặt, nó cáu
-Anh làm gì thế hả? Xém tí nữa là lộ rồi!! Nói xong nó không quên ló đầu ra nhìn nhìn Hạ Đông Triều xem có bị gì không, thật may hình như Hạ Đông Triều vẫn chưa biết, nó thở phào.
-Cô theo dõi cậu ta làm gì? Lăng Hạo Thiên thắc mắc.
Nó nhìn Lăng Hạo Thiên bằng ánh mắt khinh thường dưới cặp mắt kính đen ngòm, tất nhiên là Lăng Hạo Thiên không thấy được ánh mắt đó rồi, nó trả lời
-Bạn tốt lần đầu đi hẹn hò, tôi là người tạo cơ hội trung gian phải đảm bảo mọi thứ chứ!! Hừ, đúng là kém hiểu!!
-Tạo cơ hội trung gian? Lăng Hạo Thiên ngớ ra, cái vé xem phim đó hắn đã tra ra được từ hôm nó nhận. Theo nguồn tin cho biết, Vương Khanh cố tình mua 2 vé có chỗ ngồi cạnh nhau, nhờ tên đàn em nào đó tặng cho nó rồi giả vờ tình cờ gặp nó ở rạp chiếu phim. Hừ, đúng là tên cáo già. Nhưng mà nó nói tạo cơ hội trung gian là như thế nào?
-Thì là cái tên Vương Khanh đấy!!
-Vương Khanh làm sao? Lăng Hạo Thiên càng ngày càng không hiểu.
-Sao anh chậm tiêu thế? Vương Khanh thích Đông Tà đó trời ạ!! Tôi là người tạo cơ hội trung gian!! Nó bực mình giải thích, thằng cha này bắt nạt mình thì thông minh lắm mà sao bây giờ chậm hiểu đột xuất thế?
-Vương... Vương Khanh thích Hạ Đông Triều? Lăng Hạo Thiên ngờ nghệch, không phải Vương Khanh làm bao nhiêu trò theo đuổi nó sao? Ai nhìn cũng biết mà.
Đúng là ai nhìn cũng biết thật, nhưng đương sự của chúng ta lại không biết mới là vấn đề!!!
Nó kiên nhẫn giải thích
-Này nhé, mấy ngày qua Vương Khanh hắn cố tình tới bàn tôi ăn cơm vì cái gì? Chẳng phải là vì có Đông Tà ngồi đó sao? Lại còn cái hình động lâu lâu liếc mắt đưa tình nữa chứ? Không thích thì là gì?
Lăng Hạo Thiên nhớ lại, có lần hắn ngồi bàn cạnh bàn nó, đúng là thấy lâu lâu Vương Khanh nhìn qua Hạ Đông Triều thật, nhưng rõ ràng là ý nhìn cảnh cáo mà!!! (Gà: Là cảnh cáo HĐT không nói móc nha mn, Gà giải thích tí)
Nó tiếp tục nói
-Còn nữa, cái vụ xem phim này này, anh thấy không? Tự nhiên lại tặng tôi vé xem phim làm gì? Lại còn là phim ma, mà ai thích phim ma? Đông Tà chứ ai nữa!!! Nhờ người khác đưa cho tôi thì đừng tưởng tôi không biết sau lưng là ai. Cái tên Vương Khanh đó, đúng là làm trò. May mà tôi có kinh nghiệm xem phim Hàn lâu năm mới nhận... Này, anh sao thế hả?
Nó vừa nói hăng say vừa ló đầu ra nhìn Hạ Đông Triều, quay người lại thấy Lăng Hạo Thiên đứng xoay lưng về phía nó, một tay chống tường, một tay ôm bụng, vai run run lên thì khó hiểu.
Lăng Hạo Thiên nhịn cười đến nỗi bị nội thương, chống tay dựa vào tường, ôm bụng đè nén tiếng cười cho đến mức thấp nhất. Vương Khanh ơi là Vương Khanh, anh có ngờ cũng không ngờ được chuyện này. Lăng Hạo Thiên bây giờ thật muốn thấy gương mặt Vương Khanh khi biết được sự thật, thật không biết sẽ thế nào, hahaha. Lăng Hạo Thiên cười đến trào nước mắt, ngước mặt lên trời một cái cho nước mắt hết chảy, xoay người ho khụ khụ rồi nói với nó, giọng nín cười
-Tôi cũng muốn đi xem sao.
Nó thấy Lăng Hạo Thiên đã thông suốt, đề xuất muốn theo thì nhíu mày hỏi
-Anh đi theo làm gì?
-À... đi theo để có kinh nghiệm thêm thôi!!
Nó nhìn Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng xem như là đồng ý, lại nhìn Lăng Hạo Thiên lần nữa từ trên xuống dưới, nhìn xem nhìn xem, có ai theo dõi người khác mà lộ liễu như hắn không? Nó bực mình gỡ cái mũ ra rồi chụp lên đầu Lăng Hạo Thiên, tháo cặp kính ra đeo trên cho hắn, miệng còn không ngừng nói
-Đeo vào cho tôi, tôi mà bị lộ thì do anh hết đấy!! Cẩn thận vào!! Đi thôi.
Nó cuối người nhìn ra ngoài ngõ rồi bước ra, tay ngoắc ngoắc Lăng Hạo Thiên ý bảo đi theo. Hai người bây giờ trông thật giống đang làm việc mờ ám, cứ thậm thò thậm thò sau lưng Hạ Đông Triều. Bỗng Hạ Đông Triều quay người lại. Nó hốt hoảng kéo Lăng Hạo Thiên vào một ngõ nhỏ bên cạnh. Đầu hé ra nhìn, trời ơi, Đông Tà nó đang đi về phía này, nguy rồi nguy rồi!!! Nó mà bắt được mình chỗ này mà không nghi ngờ mới lạ!! Đây lại là ngõ cụt mới chết chứ!!
-Làm sao đây? Làm sao đây?
-Sao thế? -Lăng Hạo Thiên hỏi.
-Đông Tà nó đang đi về phía này, chúng ta bị phát hiện là cái chắc, làm sao đây, làm sao đây? Trời, chỉ còn có vài bước nữa thôi là tới rồi!! -Nó cuống quýt.
Lăng Hạo Thiên nhìn nó đang luống cuống không biết làm thế nào, thân hình đen thùi lùi từ trên xuống dưới trừ đôi mắt ra cứ đi qua đi lại lẩm bẩm lẩm bẩm, hắn bỗng nghĩ ra gì đó rồi mở miệng nói với nó
-Tôi có cách rồi!!
-Thật sao? Vậy thì làm mau đi!! Mắt nó sáng lên.
Lăng Hạo Thiên kéo tay nó đi vào trong cùng của con hẻm, để nó đứng áp lưng trên bức tường phía sau rồi mình đứng đối diện nó, bóng lưng cao lớn che lấp hết cả người nó. Nó thắc mắc
-Làm gì vậy?
Lăng Hạo Thiên tháo cái khẩu trang của nó xuống, trả lời
-Cách để không bị phát hiện chứ còn gì nữa!!
-Trốn thế quái nào được, hai chúng ta vẫn đứng đây mà?? -Nó đang nói thì liếc qua sau lưng Lăng Hạo Thiên, thấy một chân của Hạ Đông Triều đã xuất hiện, nó cuống lên -Trời ơi chân Đông Tà kìa, làm gì thì làm nhanh lên, một bước nữa, một bước nữa là nó phát hiện rồi...
Ngay đúng lúc nó nhìn bước chân thứ hai của Hạ Đông Triều hạ xuống rồi đứng trước con ngõ, cũng là lúc nó thấy một bóng đen phủ xuống mặt nó. Mặt Lăng Hạo Thiên dán sát mặt nó, nó còn thấy rõ được hàng lông mi dài của hắn đang run nhè nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt nó, môi nó đang bị cái gì đó áp lên. Ba giây sau nó nhận ra, trợn mắt lên, nó đang bị hôn aaaaaa!!!!!!!!
_________________________________
Gà: Mọi người cùng nhau tưởng tượng cảnh tiếp theo nào. Giờ Gà đi học rồi, không viết tiếp nữa, bye bye!!! =)))))))
/57
|