Đới Húc hơi nhướng mày, lặng lẽ quan sát Vương Nghiên Nhã, bề ngoài vẫn khách sáo hỏi: "Cô làm công việc gì ở khách sạn này?"
"Tôi là MC tiệc cưới của khách sạn này."
Đới Húc và Phương Viên gật đầu, Vương Nghiên Nhã thoạt nhìn rất phù hợp với nghề này.
Cô gái này xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, gương mặt hình trái xoan, mắt lớn, môi mỏng, da trắng nõn, móng tay và son môi đều là màu rượu vang, vừa nhìn liền bị thu hút, có điều vẻ đẹp của cô ấy không phải quá lóa mắt, mà giống đóa hoa đỗ quyên nở rộ, không cần che giấu nét rực rỡ của mình.
Nếu xét từ khía cạnh tích cực để khen ngợi, cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu xét từ khía cạnh tiêu cực để miêu tả, có thể nói Vương Nghiên Nhã đẹp thì đẹp đó, trông như dòng suối trong vắt, vừa nhìn liền thấy đáy, không hề có chiều sau.
Chỉ chốc lát, phục vụ bưng nước tới, hơn nữa có vẻ rất thân với Vương Nghiên Nhã, vừa gặp liền chào hỏi cô ta. Vương Nghiên Nhã cảm ơn đối phương, nói: "Mấy ly này ghi nợ cho em, cuối tháng cứ tính vào lương."
"Không cần, chỉ là ba ly nước thôi, coi như anh mời em và bạn của em." Phục vụ cười nói, "Ngày thường anh cũng không có cơ hội mời em cái gì."
"Làm vậy sao được, cứ ghi nợ cho em đi!" Vương Ngã Nhiên khách sáo, thái độ này không giống cố tình làm nũng với người phục vụ kia, mà chỉ là thói quen nói chuyện mà thôi.
Cô ta như vậy càng khiến phục vụ hưởng thụ, kiên trì muốn mời họ uống nước, sau khi đặt ba ly nước lên bàn, không cho Vương Nghiên Nhã tiếp tục từ chối, cậu ta đã vội vàng rời đi.
Vừa rồi Vương Nghiên Nhã một mực từ chối người phục vụ chẳng qua là vì quá quen với hành động này của đối phương, khách sáo xong liền thản nhiên tiếp nhận. Cô ta còn thoải mái bảo Đới Húc và Phương Viên dùng thử nước của quán cà phê khách sạn.
"Nói về Loan Thượng Chí, bạn trai của cô đi." Đới Húc nhấp một hớp tượng trưng.
Nhắc đến Loan Thượng Chí, sắc mặt Vương Nghiên Nhã liền trở nên ảm đạm. Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó mới hỏi: "Thật sự là anh ấy sao?"
Phương Viên lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa xác định, cho nên chúng tôi muốn tìm hiểu thêm tình hình."
"Vậy anh chị muốn biết gì? Tôi sẽ cố gắng phối hợp." Vương Nghiên Nhã thở dài, cắn môi, thoạt nhìn rất khó xử.
"Cứ nói chuyện bạn trai chị mất tích đi, trước đó Loan Thượng Chí ở đâu? Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào? Khi ấy cậu ta có điều gì khác thường không? Từ khi nào cô hoàn toàn mất liên lạc với cậu ta?" Đới Húc hỏi.
Vương Nghiên Nhã gõ gõ mặt bàn, không lập tức trả lời, mà lặng im một lát, mới nói: "Tôi và Loan Thượng Chí đã quen nhau một khoảng thời gian, nhưng gia đình anh ấy không thích tôi, không muốn chúng tôi ở bên nhau. Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là khi anh ấy tới thăm tôi. Trước khi liên lạc với anh chị, tôi đã gọi điện cho bạn bè của anh ấy, không ai gặp anh ấy cả, có vài người còn không biết gần đây anh ấy có tới thành phố A, cho nên tôi rất lo lắng, vừa lúc thấy ảnh trên báo, quả thật rất giống, tôi càng nghĩ càng sợ, nên gọi điện cho anh chị. Bây giờ tôi chỉ mong anh chị có thể nói với tôi là tôi lầm, Loan Thượng Chí vẫn khỏe mạnh, không phải người anh chị muốn tìm. Không gạt gì anh chị, tôi không dám làm lớn chuyện này, sợ để gia đình Loan Thượng Chí biết. Ban đầu lúc anh chị gọi lại cho tôi, tôi đã nói có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi người nhà anh ấy, nhưng nghĩ lại, người nhà anh ấy có lẽ không biết chuyện anh ấy tới thăm tôi, vì thế nến tôi không cung cấp tình hình với anh chị, Thượng Chí có lẽ sẽ thật sự gặp chuyện, nếu vậy, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình. Nhưng nếu anh chị giúp tôi, để gia đình anh ấy biết, cả thế giới đều sẽ nói rằng tôi hại chết con trai bọn họ, tôi đây dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích. Tôi rất khó xử, mong anh chị có thể thông cảm."
"Tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu, cho dù sau này cần liên lạc với người nhà của Loan Thượng Chí, chúng tôi sẽ thay cô bảo mật, sẽ không để lộ chuyện chị cung cấp thông tin cho chúng tôi với người nhà cậu ta." Tuy Phương Viên không quen biết cũng không hiểu Vương Nghiên Nhã, nhưng điều cô ta nói cô có thể hiểu.
Trước đây cô có một người bạn học, vào đại học được một nam sinh thích, trong một lần hai người họ đi xem phim, nam sinh bỗng thổ lộ trước mặt mọi người, cô bạn đó vừa mừng vừa sợ, cuối cùng e lệ đồng ý. Nam sinh rất vui, ai ngờ lúc này bỗng dưng vui quá hóa buồn, cậu ta đột nhiên ngất xỉu. Mọi người vội gọi cấp cứu, đưa nam sinh tới bệnh viện, tới bệnh viện không bao lâu liền vì bệnh tim phát tác mà qua đời. Mãi đến khi người nhà nam sinh đến bệnh viện, cô bạn đó mới biết thì ra chàng trai thích mình mắc bệnh tim bẩm sinh, cảm xúc không thể bị kích động. Cô ấy vốn dĩ đã rất đau khổ, kết quả chẳng những không được đồng tình, người nhà nam sinh kia còn tay đấm chân đá, cho rằng cô ấy hại chết con trai nhà mình. Cô gái đó thiếu chút tự sát, may mà được phát hiện kịp thời, mới tránh một chuyện bi kịch.
Được Phương Viên bảo đảm, Vương Nghiên Nhã thở phào, lúc này mới nói rõ chuyện bạn trai mình mất tích: "Bạn trai tôi sau khi tốt nghiệp liền bị gia đình đưa qua Mỹ học cao lên. Thật ra cũng không phải học hành gì, gia đình anh ấy có tiền, điều kiện rất tốt, cho nên ba mẹ muốn anh ấy mượn cơ hội ra nước ngoài học tập rồi làm việc luôn bên đó. Bọn họ có suy nghĩ này, một là vì không thiếu tiền, hai là vì muốn chia rẽ chúng tôi. Bọn họ cảm thấy đưa Loan Thượng Chí tới nơi phồn hoa bên ngoài, anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Bản thân tôi cũng biết mình không xứng với anh ấy, nếu anh ấy không đá tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không chờ nổi. Nhưng bọn họ không ngờ Loan Thượng Chí rất yêu tôi, khi ở trong nước bọn họ chia rẽ chúng tôi không thành, đưa anh ấy đi anh ấy vẫn nhớ thương tôi. Lần này anh ấy nhân kỳ nghỉ, nói với người nhà mình ra ngoài du lịch, thực tế là lén mua vé máy bay về thăm tôi, ở bên tôi gần nửa tháng mới đi. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đi chơi khắp nơi, vì tôi còn công việc nên chúng tôi chỉ đi ăn uống trong thành phố A. Anh ấy kể tôi nghe cuộc sống ở Mỹ, hứa hẹn rằng sau khi có sự nghiệp vững vàng sẽ đón tôi qua đó rồi kết hôn, đến lúc đó chúng tôi đã kết hôn rồi, gia đình anh ấy sẽ không kịp ngăn cản. Đương nhiên, tôi chỉ coi đó là lời ngon tiếng ngọt, không hề nghĩ là thật, bởi vì đối với tôi chuyện đó quá xa. Ngày anh ấy đi tôi không tiễn, anh ấy nói mình còn phải gặp một người bạn, một hai ngày sau mới lên máy bay sang Mỹ. Khi đó tôi cũng vừa nhận làm MC cho một buổi tiệc cưới, trước đó phải nói chuyện với khách hàng, rất bận, nên cũng không liên lạc với anh ấy. Từ đó đến nay anh ấy không hề chủ động liên lạc với tôi, nếu không phải thấy thông báo tìm người trên báo, tôi cũng không nghĩ nhiều.
"Khi hai người yêu đương, đặc biệt là sau khi Loan Thượng Chí ra nước ngoài, bao lâu hai người liên lạc một lần?" Đới Húc kiên nhẫn nghe Vương Nghiên Nhã nói hết, không hề xen ngang, chờ cô ấy nói xong rồi mới dò hỏi.
"Vốn dĩ rất hay liên lạc, mỗi khi rảnh anh ấy đều nhắn tin cho tôi, hoặc là tìm thời gian cả hai đều rảnh gọi điện cho tôi, mỗi ngày đều liên lạc. Bình thường đều là anh ấy chủ động gọi cho tôi, bởi vì cước cuộc gọi quốc tế quá đắt, với anh ấy thì chẳng là gì, nhưng tôi thì khác, công việc của tôi thoạt nhìn rất có thể diện, nhưng thật ra một tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."
"Vậy từ khi cô chia tay Loan Thượng Chí đến lúc nhìn thấy thông báo tìm người, khoảng thời gian là bao lâu?" Phương Viên hiểu ý của Đới Húc, tiếp tục hỏi.
"Chắc là mười ngày. Gần đây tôi bận quá, không nhớ rõ nữa."
"Nghe cô kể, cậu ta về nước thăm cô, hai người còn hẹn hò rất vui vẻ, xem ra tình cảm của cả hai rất ổn định đúng không?" Đới Húc lại hỏi.
Vương Nghiên Nhã gật đầu: "Đúng vậy, tôi thật sự rất thích Thượng Chí, không phải vì điều kiện nhà anh ấy. Anh ấy rất tốt, cũng đẹp trai, đối xử với tôi rất tốt, thời nay rất ít đàn ông tốt như thế. Chuyện tình cảm phải xem đôi bên, tôi có thể khẳng định tình cảm của mình, nhưng không dám chắc anh ấy có giống như tôi không. Trước mắt chúng tôi rất ổn định, anh ấy đối với tôi khá tốt, trái tim tôi dành cho anh ấy cũng không thay đổi, như vậy xem như ổn định đúng không?"
"Nếu tình cảm hai người vẫn ổn định, trước đó hầu như mỗi ngày đều liên lạc với nhau, vậy vì sao lần này sau khi cậu ta đi, đã hơn mười ngày cậu ta không chủ động liên lạc, cô cũng không liên lạc hỏi thăm cậu ta?" Đới Húc hỏi.
Vương Nghiên Nhã: "Anh chị có phải cảm thấy tôi không đủ tư cách làm bạn gái đúng không? Thật ra tôi cũng rất lo cho anh ấy, rất nhớ anh ấy, nhưng gần đây tôi thật sự rất bận, hai ngày trước, tiệc cưới kia mới làm xong, tôi mới vừa kịp thở một hơi thì anh chị thấy đấy, hôm nay trước khi gặp anh chị tôi còn phải đi gặp khách hàng. Tôi là MC, cả buổi tiệc diễn ra thế nào chủ yếu đều xem cách tôi thể hiện, cho nên áp lực của tôi rất lớn, khách hàng cũng có rất nhiều yêu cầu. Mấy ngày nay tôi bận đến mức cơm có đôi khi phải ăn vội, hơn nữa trước đó Thượng Chí nói với tôi, sau khi anh ấy về lại Mỹ cũng định đi du lịch với bạn, thứ nhất là để khỏi nhàm chán, thứ hai là nếu đã nói dối với gia đình thì ít nhất cũng phải có ảnh để đối phó.Bởi vậy, anh ấy không nhắn tin cho tôi, cũng không gọi điện cho tôi, tôi chỉ nghĩ anh ấy mới về Mỹ nên mệt, cần nghỉ ngơi, sau đó nói không chừng trực tiếp đi du lịch. Nói chung là tôi cũng không nghe nói gần đây có chuyến bay nào xảy ra sự cố cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Dù sao anh ấy cũng lớn rồi, đâu thể nói mất tích là mất tích chứ!"
"Tôi là MC tiệc cưới của khách sạn này."
Đới Húc và Phương Viên gật đầu, Vương Nghiên Nhã thoạt nhìn rất phù hợp với nghề này.
Cô gái này xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, gương mặt hình trái xoan, mắt lớn, môi mỏng, da trắng nõn, móng tay và son môi đều là màu rượu vang, vừa nhìn liền bị thu hút, có điều vẻ đẹp của cô ấy không phải quá lóa mắt, mà giống đóa hoa đỗ quyên nở rộ, không cần che giấu nét rực rỡ của mình.
Nếu xét từ khía cạnh tích cực để khen ngợi, cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu xét từ khía cạnh tiêu cực để miêu tả, có thể nói Vương Nghiên Nhã đẹp thì đẹp đó, trông như dòng suối trong vắt, vừa nhìn liền thấy đáy, không hề có chiều sau.
Chỉ chốc lát, phục vụ bưng nước tới, hơn nữa có vẻ rất thân với Vương Nghiên Nhã, vừa gặp liền chào hỏi cô ta. Vương Nghiên Nhã cảm ơn đối phương, nói: "Mấy ly này ghi nợ cho em, cuối tháng cứ tính vào lương."
"Không cần, chỉ là ba ly nước thôi, coi như anh mời em và bạn của em." Phục vụ cười nói, "Ngày thường anh cũng không có cơ hội mời em cái gì."
"Làm vậy sao được, cứ ghi nợ cho em đi!" Vương Ngã Nhiên khách sáo, thái độ này không giống cố tình làm nũng với người phục vụ kia, mà chỉ là thói quen nói chuyện mà thôi.
Cô ta như vậy càng khiến phục vụ hưởng thụ, kiên trì muốn mời họ uống nước, sau khi đặt ba ly nước lên bàn, không cho Vương Nghiên Nhã tiếp tục từ chối, cậu ta đã vội vàng rời đi.
Vừa rồi Vương Nghiên Nhã một mực từ chối người phục vụ chẳng qua là vì quá quen với hành động này của đối phương, khách sáo xong liền thản nhiên tiếp nhận. Cô ta còn thoải mái bảo Đới Húc và Phương Viên dùng thử nước của quán cà phê khách sạn.
"Nói về Loan Thượng Chí, bạn trai của cô đi." Đới Húc nhấp một hớp tượng trưng.
Nhắc đến Loan Thượng Chí, sắc mặt Vương Nghiên Nhã liền trở nên ảm đạm. Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó mới hỏi: "Thật sự là anh ấy sao?"
Phương Viên lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa xác định, cho nên chúng tôi muốn tìm hiểu thêm tình hình."
"Vậy anh chị muốn biết gì? Tôi sẽ cố gắng phối hợp." Vương Nghiên Nhã thở dài, cắn môi, thoạt nhìn rất khó xử.
"Cứ nói chuyện bạn trai chị mất tích đi, trước đó Loan Thượng Chí ở đâu? Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào? Khi ấy cậu ta có điều gì khác thường không? Từ khi nào cô hoàn toàn mất liên lạc với cậu ta?" Đới Húc hỏi.
Vương Nghiên Nhã gõ gõ mặt bàn, không lập tức trả lời, mà lặng im một lát, mới nói: "Tôi và Loan Thượng Chí đã quen nhau một khoảng thời gian, nhưng gia đình anh ấy không thích tôi, không muốn chúng tôi ở bên nhau. Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là khi anh ấy tới thăm tôi. Trước khi liên lạc với anh chị, tôi đã gọi điện cho bạn bè của anh ấy, không ai gặp anh ấy cả, có vài người còn không biết gần đây anh ấy có tới thành phố A, cho nên tôi rất lo lắng, vừa lúc thấy ảnh trên báo, quả thật rất giống, tôi càng nghĩ càng sợ, nên gọi điện cho anh chị. Bây giờ tôi chỉ mong anh chị có thể nói với tôi là tôi lầm, Loan Thượng Chí vẫn khỏe mạnh, không phải người anh chị muốn tìm. Không gạt gì anh chị, tôi không dám làm lớn chuyện này, sợ để gia đình Loan Thượng Chí biết. Ban đầu lúc anh chị gọi lại cho tôi, tôi đã nói có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi người nhà anh ấy, nhưng nghĩ lại, người nhà anh ấy có lẽ không biết chuyện anh ấy tới thăm tôi, vì thế nến tôi không cung cấp tình hình với anh chị, Thượng Chí có lẽ sẽ thật sự gặp chuyện, nếu vậy, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình. Nhưng nếu anh chị giúp tôi, để gia đình anh ấy biết, cả thế giới đều sẽ nói rằng tôi hại chết con trai bọn họ, tôi đây dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích. Tôi rất khó xử, mong anh chị có thể thông cảm."
"Tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu, cho dù sau này cần liên lạc với người nhà của Loan Thượng Chí, chúng tôi sẽ thay cô bảo mật, sẽ không để lộ chuyện chị cung cấp thông tin cho chúng tôi với người nhà cậu ta." Tuy Phương Viên không quen biết cũng không hiểu Vương Nghiên Nhã, nhưng điều cô ta nói cô có thể hiểu.
Trước đây cô có một người bạn học, vào đại học được một nam sinh thích, trong một lần hai người họ đi xem phim, nam sinh bỗng thổ lộ trước mặt mọi người, cô bạn đó vừa mừng vừa sợ, cuối cùng e lệ đồng ý. Nam sinh rất vui, ai ngờ lúc này bỗng dưng vui quá hóa buồn, cậu ta đột nhiên ngất xỉu. Mọi người vội gọi cấp cứu, đưa nam sinh tới bệnh viện, tới bệnh viện không bao lâu liền vì bệnh tim phát tác mà qua đời. Mãi đến khi người nhà nam sinh đến bệnh viện, cô bạn đó mới biết thì ra chàng trai thích mình mắc bệnh tim bẩm sinh, cảm xúc không thể bị kích động. Cô ấy vốn dĩ đã rất đau khổ, kết quả chẳng những không được đồng tình, người nhà nam sinh kia còn tay đấm chân đá, cho rằng cô ấy hại chết con trai nhà mình. Cô gái đó thiếu chút tự sát, may mà được phát hiện kịp thời, mới tránh một chuyện bi kịch.
Được Phương Viên bảo đảm, Vương Nghiên Nhã thở phào, lúc này mới nói rõ chuyện bạn trai mình mất tích: "Bạn trai tôi sau khi tốt nghiệp liền bị gia đình đưa qua Mỹ học cao lên. Thật ra cũng không phải học hành gì, gia đình anh ấy có tiền, điều kiện rất tốt, cho nên ba mẹ muốn anh ấy mượn cơ hội ra nước ngoài học tập rồi làm việc luôn bên đó. Bọn họ có suy nghĩ này, một là vì không thiếu tiền, hai là vì muốn chia rẽ chúng tôi. Bọn họ cảm thấy đưa Loan Thượng Chí tới nơi phồn hoa bên ngoài, anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Bản thân tôi cũng biết mình không xứng với anh ấy, nếu anh ấy không đá tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không chờ nổi. Nhưng bọn họ không ngờ Loan Thượng Chí rất yêu tôi, khi ở trong nước bọn họ chia rẽ chúng tôi không thành, đưa anh ấy đi anh ấy vẫn nhớ thương tôi. Lần này anh ấy nhân kỳ nghỉ, nói với người nhà mình ra ngoài du lịch, thực tế là lén mua vé máy bay về thăm tôi, ở bên tôi gần nửa tháng mới đi. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi đi chơi khắp nơi, vì tôi còn công việc nên chúng tôi chỉ đi ăn uống trong thành phố A. Anh ấy kể tôi nghe cuộc sống ở Mỹ, hứa hẹn rằng sau khi có sự nghiệp vững vàng sẽ đón tôi qua đó rồi kết hôn, đến lúc đó chúng tôi đã kết hôn rồi, gia đình anh ấy sẽ không kịp ngăn cản. Đương nhiên, tôi chỉ coi đó là lời ngon tiếng ngọt, không hề nghĩ là thật, bởi vì đối với tôi chuyện đó quá xa. Ngày anh ấy đi tôi không tiễn, anh ấy nói mình còn phải gặp một người bạn, một hai ngày sau mới lên máy bay sang Mỹ. Khi đó tôi cũng vừa nhận làm MC cho một buổi tiệc cưới, trước đó phải nói chuyện với khách hàng, rất bận, nên cũng không liên lạc với anh ấy. Từ đó đến nay anh ấy không hề chủ động liên lạc với tôi, nếu không phải thấy thông báo tìm người trên báo, tôi cũng không nghĩ nhiều.
"Khi hai người yêu đương, đặc biệt là sau khi Loan Thượng Chí ra nước ngoài, bao lâu hai người liên lạc một lần?" Đới Húc kiên nhẫn nghe Vương Nghiên Nhã nói hết, không hề xen ngang, chờ cô ấy nói xong rồi mới dò hỏi.
"Vốn dĩ rất hay liên lạc, mỗi khi rảnh anh ấy đều nhắn tin cho tôi, hoặc là tìm thời gian cả hai đều rảnh gọi điện cho tôi, mỗi ngày đều liên lạc. Bình thường đều là anh ấy chủ động gọi cho tôi, bởi vì cước cuộc gọi quốc tế quá đắt, với anh ấy thì chẳng là gì, nhưng tôi thì khác, công việc của tôi thoạt nhìn rất có thể diện, nhưng thật ra một tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."
"Vậy từ khi cô chia tay Loan Thượng Chí đến lúc nhìn thấy thông báo tìm người, khoảng thời gian là bao lâu?" Phương Viên hiểu ý của Đới Húc, tiếp tục hỏi.
"Chắc là mười ngày. Gần đây tôi bận quá, không nhớ rõ nữa."
"Nghe cô kể, cậu ta về nước thăm cô, hai người còn hẹn hò rất vui vẻ, xem ra tình cảm của cả hai rất ổn định đúng không?" Đới Húc lại hỏi.
Vương Nghiên Nhã gật đầu: "Đúng vậy, tôi thật sự rất thích Thượng Chí, không phải vì điều kiện nhà anh ấy. Anh ấy rất tốt, cũng đẹp trai, đối xử với tôi rất tốt, thời nay rất ít đàn ông tốt như thế. Chuyện tình cảm phải xem đôi bên, tôi có thể khẳng định tình cảm của mình, nhưng không dám chắc anh ấy có giống như tôi không. Trước mắt chúng tôi rất ổn định, anh ấy đối với tôi khá tốt, trái tim tôi dành cho anh ấy cũng không thay đổi, như vậy xem như ổn định đúng không?"
"Nếu tình cảm hai người vẫn ổn định, trước đó hầu như mỗi ngày đều liên lạc với nhau, vậy vì sao lần này sau khi cậu ta đi, đã hơn mười ngày cậu ta không chủ động liên lạc, cô cũng không liên lạc hỏi thăm cậu ta?" Đới Húc hỏi.
Vương Nghiên Nhã: "Anh chị có phải cảm thấy tôi không đủ tư cách làm bạn gái đúng không? Thật ra tôi cũng rất lo cho anh ấy, rất nhớ anh ấy, nhưng gần đây tôi thật sự rất bận, hai ngày trước, tiệc cưới kia mới làm xong, tôi mới vừa kịp thở một hơi thì anh chị thấy đấy, hôm nay trước khi gặp anh chị tôi còn phải đi gặp khách hàng. Tôi là MC, cả buổi tiệc diễn ra thế nào chủ yếu đều xem cách tôi thể hiện, cho nên áp lực của tôi rất lớn, khách hàng cũng có rất nhiều yêu cầu. Mấy ngày nay tôi bận đến mức cơm có đôi khi phải ăn vội, hơn nữa trước đó Thượng Chí nói với tôi, sau khi anh ấy về lại Mỹ cũng định đi du lịch với bạn, thứ nhất là để khỏi nhàm chán, thứ hai là nếu đã nói dối với gia đình thì ít nhất cũng phải có ảnh để đối phó.Bởi vậy, anh ấy không nhắn tin cho tôi, cũng không gọi điện cho tôi, tôi chỉ nghĩ anh ấy mới về Mỹ nên mệt, cần nghỉ ngơi, sau đó nói không chừng trực tiếp đi du lịch. Nói chung là tôi cũng không nghe nói gần đây có chuyến bay nào xảy ra sự cố cho nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Dù sao anh ấy cũng lớn rồi, đâu thể nói mất tích là mất tích chứ!"
/320
|