Tuy trong vấn đề tình cảm, việc miêu tả người mình thầm mến ít nhiều sẽ có chút chủ quan, tình hình thực tế chưa chắc hoàn mỹ hay lý tưởng như trong mắt họ, nhưng có lẽ vẫn chưa đến mức hoàn toàn trái ngược với sự thật.
Từ nhật ký của Vạn Thiến có thể thấy nam sinh có quan hệ không giống bình thường với cô bé cũng là học sinh lớp mười hai của trường cấp ba đó, trong nhật ký không có ảnh chụp, nhưng từ hình dung của Vạn Thiến nam sinh kia tuy không phải học sinh lớp chuyên nhưng cũng là nhân vật rất được hoan nghênh, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng cao lớn, biết chơi bóng rổ, còn biết chơi guitar, thậm chí còn có thể nhảy street dance, hình như lúc nhỏ còn học thanh nhạc mấy năm, có giọng hát khá tốt, điều kiện kinh tế của gia đình cũng không tệ. Trên cơ bản trừ thành tích học tập không quá lý tưởng, nam sinh ấy có thể nói là một tiểu soái ca chất lượng không tỳ vết. Theo miêu tả của Vạn Thiến, nam sinh kia chính là "giáo thảo" trong truyền thuyết. Hai người ở trường thường xuyên có qua lại ngầm, từ nội dung trong nhật ký, bọn họ có vẻ chưa xác định mối quan hệ, chẳng qua mới bắt đầu tìm hiểu.
Phương Viên đọc tiếp khoảng thời gian trước đó trong nhật ký, nội dung cũng có một ít liên quan tới giáo thảo kia, hai người thậm chí từng nói dối gia đình nhà trường có tiết tự học buổi tối, thực tế cả hai đã rời khỏi trường từ sớm, cùng nhau đi dạo, giáo thảo dẫn Vạn Thiến đi chơi gắp thú, đi công viên. Vì đã tính toán thời gian tương đối kỹ nên cả hai chưa từng bị phụ huynh và giáo viên phát hiện, đây cũng là điểm khiến Vạn Thiến tự đắc, cảm thấy mình và nam sinh kia đều rất thông minh.
Đọc tiếp, tần suất xuất hiện của giáo thảo trở nên ít đi, nhật ký biến thành nơi trở thành nơi ghi chép những chuyện vụn vặt. Trong nhật ký của Vạn Thiến chưa từng xuất hiện tên ai cụ thể, không biết do cô bé quá cẩn thận, sợ người khác đọc nhật ký của mình hay đây chỉ đơn giản là cách diễn đạt của cô bé mà thôi.
Làm vậy đương nhiên có tác dụng để phòng người khác nhưng hiện tại lại khiến Phương Viên gặp rất nhiều khó khăn.
Trước khi giáo thảo xuất hiện, trong nhật ký của Vạn Thiến thỉnh thoảng cũng nhắc tới một vài nam sinh từng trực tiếp tỏ tình với cô bé, hoặc là dùng một cách uyển chuyển để biểu đạt tình cảm, nhưng từ văn chương có thể nhìn ra một cô gái có thành tích học tập ưu tú, gia cảnh khá, bản thân lại xinh đẹp như Vạn Thiến cũng có phần kiêu ngạo, nhất là với những người không đủ tiêu chuẩn theo đuổi. Cô bé viết chính mình khinh thường nhìn lại hoặc là trực tiếp chê cười đối phương cóc mà ăn thịt thiên nga, không chỉ không đáp lại mà còn mở miệng châm chọc.
Nhưng cô bé này có một thói quen không tốt đó là dù bản thân không thích người ta theo đuổi, nhưng nếu đối phương tặng quà hoặc đưa bữa sáng, cô bé đều không trực tiếp từ chối.
Phương Viên không tiện đánh giá suy nghĩ của Vạn Thiến là đúng hay sai, dù sao cô bé ấy cũng đã qua đời, lúc này đương nhiên không nên đi phê phán hành động của cô bé là sai hay đúng, cô chỉ có thể đứng từ góc độ cảnh sát phá án xem xét cách xử lý một vấn đề của Vạn Thiến, cảm thấy làm vậy không thỏa đáng. Trên đời này dù muốn đạt được thứ gì đều phải trả cái giá tương xứng, không có món hời từ trên trời rơi xuống, dù có thì cũng chỉ có thể là lén lút trả giá không cho người ngoài biết thôi.
Tình hình của Vạn Thiến cũng tương tự, dù cô bé không chủ động yêu cầu những nam sinh kia, không nên tiếng đòi hỏi, chỉ bị động chấp nhận, nhưng dù là bị động thì cũng gần như ngầm đồng ý, khiến đối phương vì vậy mà chờ mong, từ chờ mong muốn được hồi đáp và kết quả. Nhưng đứng từ góc nhìn của Vạn Thiến, cô bé đương nhiên không hề suy nghĩ cho những nam sinh kia, mà bọn họ một khi bị từ chối thẳng thừng sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
Thế giới này có vô số kiểu người, có người tùy tiện, có người có thù tất báo, cũng có người khi gặp nạn cũng chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Trước đây Vạn Thiến đón nhận ý tốt trực tiếp hoặc gián tiếp của một số người, lại không hề hồi đáp, sau đó thì qua lại với giáo thảo, quan hệ càng ngày càng gần, tuy bố mẹ cô bé không biết chuyện này nhưng cho dù phụ huynh có hiểu con cái đến đây thì mãi mãi cũng không bằng bạn bè cùng trang lứa, biết đâu những học sinh khác trong trường đều biết chuyện giữa Vạn Thiến và giáo thảo thì sao? Đối với những nam sinh từng cực khổ theo đuổi Vạn Thiến nhưng không được đáp lại cùng giáo thảo có được trái tim cô bé dễ như trở bàn tay, chênh lệch tâm lý giữa hai bên chắc chắn rất lớn.
Lúc Phương Viên, Đới Húc và Thang Lực phân tích vụ á, Đoạn Phi Vũ và Kha Tiểu Văn bị hại có lẽ vì cạnh tranh thành tích, còn Vạn Thiến tuy cũng học ở lớp chuyên nhưng không có gì nổi bật, hơn nữa còn khác giới, khả năng lớn nhất cô bé bị sát hại chính là vì yêu sinh hận.
Những dòng chữ về giáo thảo trong nhật ký là bằng chứng hỗ trợ cho khả năng này.
Chỉ tiếc từ nhật ký của Vạn Thiến Phương Vi không đoán được ai.
Xem ra chỉ có thể bắt đầu điều tra từ giáo thảo. Trừ tên mà họ không biết, một người có thành tích bình thường trong trường nhưng lại biết chơi bóng rổ, nhảy street dance, chơi guitar, lại còn là một tiểu soái ca, dù không phải chỉ có một người nhưng cũng không thể quá nhiều, phạm vi điều tra cũng tương đối nhỏ.
Sau khi đọc xong nhật ký của Vạn Thiến, thấy Đới Húc và Thang Lực chưa về, Phương Viên thử dùng sinh nhật và một số thông tin thử đoán mật mã di động và laptop của Vạn Thiến, có điều lại không thành công. Cô lại thử một vài tổ hợp số bình thường, cũng không có hiệu quả. Cứ như vậy, cô chỉ đành chờ Đới Húc về, giao cho anh xử lý vấn đề này.
Cũng may chỉ đợi một lát, Đới Húc và Thang Lực đã về. Phương Viên vội hỏi tình hình ở bên trên trường. Đới Húc và Thang Lực ngồi xuống, uống mấy ngụm nước, sau đó Đới Húc trả lời cô: "Biết vậy hôm nay để em đi cùng bọn tôi đến trường học rồi."
"Sao vậy? Có chuyện gì khó giải quyết lắm sao?" Phản ứng đầu tiên của Phương Viên là bọn họ gặp rắc rối.
Đới Húc lắc đầu: "Không có gì quá khó để giải quyết, chỉ là em đã bỏ lỡ một màn kịch cực kỳ hấp dẫn."
"Màn kịch hấp dẫn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phương Viên bị Đới Húc khơi gợi lòng tò mò.
Cuối cùng vẫn là Thang Lực tốt bụng, lên tiếng tổng kết sự việc: "Chủ nhiệm lớp chuyên vì chuyện của Vạn Thiến mà bị đả kích tinh thần, khóc rất thảm."
"Hả?" Phương Viên theo bản năng kinh ngạc kêu lên, mở to hai mắt, tin tức này với cô quả thật còn khó tin hơn chuyện trời sập xuống.
Đới Húc không hề bất ngờ với phản ứng của Phương Viên, ngược lại còn cười nói với Thang Lực: "Cậu xem, tôi đã nói kể chuyện này với Phương Viên, cô ấy sẽ rất ngạc nhiên mà! Sở dĩ cậu không có thái độ gì là vì trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với cô Đặng, không thể tưởng tượng chị ta lợi hại thế nào đâu!"
Phương Viên lập tức gật đầu, làm chứng cho Đới Húc. Cô đi học mười mấy năm, nhưng trong trải nghiệm của mình, cô thật sự chưa từng gặp giáo viên chủ nhiệm này hung dữ như cô Đặng.
"Cô Đặng đâu phải chỉ hung dữ, mà quan điểm giáo dục học sinh cũng khiến người ta ăn không tiêu." Phương Viên nói với Thang Lực, sau đó vội hỏi Đới Húc, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô Đặng tưởng Vạn Thiến tự sát, sợ phải gánh vác trách nhiệm nên rất sợ, nói bản thân cũng đã lớn tuổi, bao nhiêu năm cần cù quản lý học sinh, nếu thật sự gặp chuyện như vậy, danh tiếng sẽ hoàn toàn bị mất, sau này không thể vực dậy, cứ khóc mãi, tôi khuyên cả nửa ngày." Đới Húc nói.
"Sao cô Đặng lại nghĩ Vạn Thiến chết thì mình phải gánh trách nhiệm? Chẳng lẽ trước đây chị ta từng nghiêm khắc phê bình Vạn Thiến?" Đây là nguyên nhân duy nhất Phương Viên có thể nghĩ đến.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, ban đầu chị ta cứ khóc mãi, hai chúng tôi cũng bó tay, phải khuyên một lúc lâu chị ta mới chịu nói rõ vài chuyện. Mấy hôm trước lúc thu vở học của học sinh, cô Đặng phát hiện có một tờ giấy giống như cố ý kẹp bên trong để truyền cho ai đó, cô Đặng vốn không biết tờ giấy của ai, sợ học sinh lớp mình không nghiêm túc học hành nên mở ra xem, mới biết có mật báo học sinh trốn tiết tự học ra ngoài yêu đương."
Vừa nghe đến đây, Phương Viên liền nhớ tới một đoạn trong sổ nhật ký của Vạn Thiến, nội dung trong đó vô tình trùng khớp với chuyện Đới Húc mới nhắc tới.
"Mật báo Vạn Thiến đúng không? Hình như cô bé có quan hệ tình cảm với một giáo thảo khác lớn, tên thì trong nhật ký không nhắc đến." Phương Viên vội nói với họ.
Đới Húc ra hiệu bảo cô đừng gấp: "Vấn đề này cô Đặng biết rõ hơn chúng ta, sau khi xem tờ giấy mật báo nặc danh kia, chị ta đã tra ra được giáo thảo là ai. Theo tính cách của mình, cô Đặng chắc chắn sẽ không mở một mắt nhắm một mắt, vì thế đã trực tiếp gọi Vạn Thiến tới văn phòng của mình, hỏi cô bé có phải đang yêu đương với nam sinh kia không, Vạn Thiến nhất quyết không thừa nhận, do vậy sau khi làm công tác tư tưởng, cô Đặng vẫn phải cho Vạn Thiến về."
"Làm công tác tư tưởng?" Phương Viên khó tin, "Nếu là giáo viên khác có lẽ em sẽ không có ý kiến, nhưng cô giáo Đặng làm công tác tư tưởng sao? Công tác tư tưởng của chị ta thì có thể là gì? Trước đây chúng ta cũng từng chứng kiến dáng vẻ chị ta dạy dỗ học sinh trong lớp rồi."
Đới Húc cười, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ giống em, thế nên ban đầu cô Đặng khăng khăng khẳng định chỉ làm công tác tư tưởng với Vạn Thiến, tôi cũng không tin lắm, làm bộ hỏi thăm liên tục, cô Đặng không chịu nổi áp lực chỉ đành nói sự thật, công tác tư tưởng mà chị ta nói là mắng Vạn Thiến một trận, trách cô bé đang ở thời điểm quan trọng như lớp mười hai lại yêu đương, còn là với một học sinh thành tích bình thường ở lớp ngoài, cụ thể nói gì, cô Đặng một mực không chịu tiết lộ, chị ta nói sau khi bị phê bình, Vạn Thiến khóc lóc rời khỏi văn phòng, mấy ngày sau cứ không có tinh thần. Chị ta vốn không để bụng, cứ tưởng cô bé bị người lớn phát hiện chuyện yêu sớm nên không vui, khoảng thời gian đó chị ta chưa liên lạc với gia đình Vạn Thiến, thầm nghĩ nếu Vạn Thiến không còn qua lại với nam sinh kia thì hành động này không cần thiết. Sáng nay bất ngờ nhận được điện thoại của phụ huynh báo tin Vạn Thiến đã chết, cô Đặng lập tức nghĩ đến chuyện mình răn dạy cô bé nên vô cùng căng thẳng."
Từ nhật ký của Vạn Thiến có thể thấy nam sinh có quan hệ không giống bình thường với cô bé cũng là học sinh lớp mười hai của trường cấp ba đó, trong nhật ký không có ảnh chụp, nhưng từ hình dung của Vạn Thiến nam sinh kia tuy không phải học sinh lớp chuyên nhưng cũng là nhân vật rất được hoan nghênh, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng cao lớn, biết chơi bóng rổ, còn biết chơi guitar, thậm chí còn có thể nhảy street dance, hình như lúc nhỏ còn học thanh nhạc mấy năm, có giọng hát khá tốt, điều kiện kinh tế của gia đình cũng không tệ. Trên cơ bản trừ thành tích học tập không quá lý tưởng, nam sinh ấy có thể nói là một tiểu soái ca chất lượng không tỳ vết. Theo miêu tả của Vạn Thiến, nam sinh kia chính là "giáo thảo" trong truyền thuyết. Hai người ở trường thường xuyên có qua lại ngầm, từ nội dung trong nhật ký, bọn họ có vẻ chưa xác định mối quan hệ, chẳng qua mới bắt đầu tìm hiểu.
Phương Viên đọc tiếp khoảng thời gian trước đó trong nhật ký, nội dung cũng có một ít liên quan tới giáo thảo kia, hai người thậm chí từng nói dối gia đình nhà trường có tiết tự học buổi tối, thực tế cả hai đã rời khỏi trường từ sớm, cùng nhau đi dạo, giáo thảo dẫn Vạn Thiến đi chơi gắp thú, đi công viên. Vì đã tính toán thời gian tương đối kỹ nên cả hai chưa từng bị phụ huynh và giáo viên phát hiện, đây cũng là điểm khiến Vạn Thiến tự đắc, cảm thấy mình và nam sinh kia đều rất thông minh.
Đọc tiếp, tần suất xuất hiện của giáo thảo trở nên ít đi, nhật ký biến thành nơi trở thành nơi ghi chép những chuyện vụn vặt. Trong nhật ký của Vạn Thiến chưa từng xuất hiện tên ai cụ thể, không biết do cô bé quá cẩn thận, sợ người khác đọc nhật ký của mình hay đây chỉ đơn giản là cách diễn đạt của cô bé mà thôi.
Làm vậy đương nhiên có tác dụng để phòng người khác nhưng hiện tại lại khiến Phương Viên gặp rất nhiều khó khăn.
Trước khi giáo thảo xuất hiện, trong nhật ký của Vạn Thiến thỉnh thoảng cũng nhắc tới một vài nam sinh từng trực tiếp tỏ tình với cô bé, hoặc là dùng một cách uyển chuyển để biểu đạt tình cảm, nhưng từ văn chương có thể nhìn ra một cô gái có thành tích học tập ưu tú, gia cảnh khá, bản thân lại xinh đẹp như Vạn Thiến cũng có phần kiêu ngạo, nhất là với những người không đủ tiêu chuẩn theo đuổi. Cô bé viết chính mình khinh thường nhìn lại hoặc là trực tiếp chê cười đối phương cóc mà ăn thịt thiên nga, không chỉ không đáp lại mà còn mở miệng châm chọc.
Nhưng cô bé này có một thói quen không tốt đó là dù bản thân không thích người ta theo đuổi, nhưng nếu đối phương tặng quà hoặc đưa bữa sáng, cô bé đều không trực tiếp từ chối.
Phương Viên không tiện đánh giá suy nghĩ của Vạn Thiến là đúng hay sai, dù sao cô bé ấy cũng đã qua đời, lúc này đương nhiên không nên đi phê phán hành động của cô bé là sai hay đúng, cô chỉ có thể đứng từ góc độ cảnh sát phá án xem xét cách xử lý một vấn đề của Vạn Thiến, cảm thấy làm vậy không thỏa đáng. Trên đời này dù muốn đạt được thứ gì đều phải trả cái giá tương xứng, không có món hời từ trên trời rơi xuống, dù có thì cũng chỉ có thể là lén lút trả giá không cho người ngoài biết thôi.
Tình hình của Vạn Thiến cũng tương tự, dù cô bé không chủ động yêu cầu những nam sinh kia, không nên tiếng đòi hỏi, chỉ bị động chấp nhận, nhưng dù là bị động thì cũng gần như ngầm đồng ý, khiến đối phương vì vậy mà chờ mong, từ chờ mong muốn được hồi đáp và kết quả. Nhưng đứng từ góc nhìn của Vạn Thiến, cô bé đương nhiên không hề suy nghĩ cho những nam sinh kia, mà bọn họ một khi bị từ chối thẳng thừng sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
Thế giới này có vô số kiểu người, có người tùy tiện, có người có thù tất báo, cũng có người khi gặp nạn cũng chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Trước đây Vạn Thiến đón nhận ý tốt trực tiếp hoặc gián tiếp của một số người, lại không hề hồi đáp, sau đó thì qua lại với giáo thảo, quan hệ càng ngày càng gần, tuy bố mẹ cô bé không biết chuyện này nhưng cho dù phụ huynh có hiểu con cái đến đây thì mãi mãi cũng không bằng bạn bè cùng trang lứa, biết đâu những học sinh khác trong trường đều biết chuyện giữa Vạn Thiến và giáo thảo thì sao? Đối với những nam sinh từng cực khổ theo đuổi Vạn Thiến nhưng không được đáp lại cùng giáo thảo có được trái tim cô bé dễ như trở bàn tay, chênh lệch tâm lý giữa hai bên chắc chắn rất lớn.
Lúc Phương Viên, Đới Húc và Thang Lực phân tích vụ á, Đoạn Phi Vũ và Kha Tiểu Văn bị hại có lẽ vì cạnh tranh thành tích, còn Vạn Thiến tuy cũng học ở lớp chuyên nhưng không có gì nổi bật, hơn nữa còn khác giới, khả năng lớn nhất cô bé bị sát hại chính là vì yêu sinh hận.
Những dòng chữ về giáo thảo trong nhật ký là bằng chứng hỗ trợ cho khả năng này.
Chỉ tiếc từ nhật ký của Vạn Thiến Phương Vi không đoán được ai.
Xem ra chỉ có thể bắt đầu điều tra từ giáo thảo. Trừ tên mà họ không biết, một người có thành tích bình thường trong trường nhưng lại biết chơi bóng rổ, nhảy street dance, chơi guitar, lại còn là một tiểu soái ca, dù không phải chỉ có một người nhưng cũng không thể quá nhiều, phạm vi điều tra cũng tương đối nhỏ.
Sau khi đọc xong nhật ký của Vạn Thiến, thấy Đới Húc và Thang Lực chưa về, Phương Viên thử dùng sinh nhật và một số thông tin thử đoán mật mã di động và laptop của Vạn Thiến, có điều lại không thành công. Cô lại thử một vài tổ hợp số bình thường, cũng không có hiệu quả. Cứ như vậy, cô chỉ đành chờ Đới Húc về, giao cho anh xử lý vấn đề này.
Cũng may chỉ đợi một lát, Đới Húc và Thang Lực đã về. Phương Viên vội hỏi tình hình ở bên trên trường. Đới Húc và Thang Lực ngồi xuống, uống mấy ngụm nước, sau đó Đới Húc trả lời cô: "Biết vậy hôm nay để em đi cùng bọn tôi đến trường học rồi."
"Sao vậy? Có chuyện gì khó giải quyết lắm sao?" Phản ứng đầu tiên của Phương Viên là bọn họ gặp rắc rối.
Đới Húc lắc đầu: "Không có gì quá khó để giải quyết, chỉ là em đã bỏ lỡ một màn kịch cực kỳ hấp dẫn."
"Màn kịch hấp dẫn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Phương Viên bị Đới Húc khơi gợi lòng tò mò.
Cuối cùng vẫn là Thang Lực tốt bụng, lên tiếng tổng kết sự việc: "Chủ nhiệm lớp chuyên vì chuyện của Vạn Thiến mà bị đả kích tinh thần, khóc rất thảm."
"Hả?" Phương Viên theo bản năng kinh ngạc kêu lên, mở to hai mắt, tin tức này với cô quả thật còn khó tin hơn chuyện trời sập xuống.
Đới Húc không hề bất ngờ với phản ứng của Phương Viên, ngược lại còn cười nói với Thang Lực: "Cậu xem, tôi đã nói kể chuyện này với Phương Viên, cô ấy sẽ rất ngạc nhiên mà! Sở dĩ cậu không có thái độ gì là vì trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với cô Đặng, không thể tưởng tượng chị ta lợi hại thế nào đâu!"
Phương Viên lập tức gật đầu, làm chứng cho Đới Húc. Cô đi học mười mấy năm, nhưng trong trải nghiệm của mình, cô thật sự chưa từng gặp giáo viên chủ nhiệm này hung dữ như cô Đặng.
"Cô Đặng đâu phải chỉ hung dữ, mà quan điểm giáo dục học sinh cũng khiến người ta ăn không tiêu." Phương Viên nói với Thang Lực, sau đó vội hỏi Đới Húc, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô Đặng tưởng Vạn Thiến tự sát, sợ phải gánh vác trách nhiệm nên rất sợ, nói bản thân cũng đã lớn tuổi, bao nhiêu năm cần cù quản lý học sinh, nếu thật sự gặp chuyện như vậy, danh tiếng sẽ hoàn toàn bị mất, sau này không thể vực dậy, cứ khóc mãi, tôi khuyên cả nửa ngày." Đới Húc nói.
"Sao cô Đặng lại nghĩ Vạn Thiến chết thì mình phải gánh trách nhiệm? Chẳng lẽ trước đây chị ta từng nghiêm khắc phê bình Vạn Thiến?" Đây là nguyên nhân duy nhất Phương Viên có thể nghĩ đến.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, ban đầu chị ta cứ khóc mãi, hai chúng tôi cũng bó tay, phải khuyên một lúc lâu chị ta mới chịu nói rõ vài chuyện. Mấy hôm trước lúc thu vở học của học sinh, cô Đặng phát hiện có một tờ giấy giống như cố ý kẹp bên trong để truyền cho ai đó, cô Đặng vốn không biết tờ giấy của ai, sợ học sinh lớp mình không nghiêm túc học hành nên mở ra xem, mới biết có mật báo học sinh trốn tiết tự học ra ngoài yêu đương."
Vừa nghe đến đây, Phương Viên liền nhớ tới một đoạn trong sổ nhật ký của Vạn Thiến, nội dung trong đó vô tình trùng khớp với chuyện Đới Húc mới nhắc tới.
"Mật báo Vạn Thiến đúng không? Hình như cô bé có quan hệ tình cảm với một giáo thảo khác lớn, tên thì trong nhật ký không nhắc đến." Phương Viên vội nói với họ.
Đới Húc ra hiệu bảo cô đừng gấp: "Vấn đề này cô Đặng biết rõ hơn chúng ta, sau khi xem tờ giấy mật báo nặc danh kia, chị ta đã tra ra được giáo thảo là ai. Theo tính cách của mình, cô Đặng chắc chắn sẽ không mở một mắt nhắm một mắt, vì thế đã trực tiếp gọi Vạn Thiến tới văn phòng của mình, hỏi cô bé có phải đang yêu đương với nam sinh kia không, Vạn Thiến nhất quyết không thừa nhận, do vậy sau khi làm công tác tư tưởng, cô Đặng vẫn phải cho Vạn Thiến về."
"Làm công tác tư tưởng?" Phương Viên khó tin, "Nếu là giáo viên khác có lẽ em sẽ không có ý kiến, nhưng cô giáo Đặng làm công tác tư tưởng sao? Công tác tư tưởng của chị ta thì có thể là gì? Trước đây chúng ta cũng từng chứng kiến dáng vẻ chị ta dạy dỗ học sinh trong lớp rồi."
Đới Húc cười, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ giống em, thế nên ban đầu cô Đặng khăng khăng khẳng định chỉ làm công tác tư tưởng với Vạn Thiến, tôi cũng không tin lắm, làm bộ hỏi thăm liên tục, cô Đặng không chịu nổi áp lực chỉ đành nói sự thật, công tác tư tưởng mà chị ta nói là mắng Vạn Thiến một trận, trách cô bé đang ở thời điểm quan trọng như lớp mười hai lại yêu đương, còn là với một học sinh thành tích bình thường ở lớp ngoài, cụ thể nói gì, cô Đặng một mực không chịu tiết lộ, chị ta nói sau khi bị phê bình, Vạn Thiến khóc lóc rời khỏi văn phòng, mấy ngày sau cứ không có tinh thần. Chị ta vốn không để bụng, cứ tưởng cô bé bị người lớn phát hiện chuyện yêu sớm nên không vui, khoảng thời gian đó chị ta chưa liên lạc với gia đình Vạn Thiến, thầm nghĩ nếu Vạn Thiến không còn qua lại với nam sinh kia thì hành động này không cần thiết. Sáng nay bất ngờ nhận được điện thoại của phụ huynh báo tin Vạn Thiến đã chết, cô Đặng lập tức nghĩ đến chuyện mình răn dạy cô bé nên vô cùng căng thẳng."
/320
|