"Mấy người bệnh hả?" Vừa nghe tới cái tên Bốc Văn Tinh, Phùng Tư Đồng liền thay đổi sắc mặt, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Chúng tôi chia tay đã lâu, từ đó tới nay không hề liên lạc, chuyện của hắn liên quan gì tới tôi? Tôi còn không rõ hắn hiện tại đang làm gì, tìm tôi hỏi cái gì hả? Mấy người đi đi, đi tìm người khác đi, tôi không có gì để nói."
"À, vậy thì xin lỗi, quấy rầy cô rồi." Đới Húc không hề vì thái độ của Phùng Tư Đồng mà tỏ vẻ không vui, ngược lại còn vội gật đầu tỏ vẻ lý giải, "Là chúng tôi suy xét không chu toàn, trước khi tới không tự đặt mình vào góc độ của cô mà suy xét, xem nhẹ cảm xúc của cô. Xác thật bị cảnh sát tới hỏi chuyện về bạn trai cũ không vui sướng gì, huống hồ hai người chia tay là vì cô nhất thời cùng người khác... A, xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không nên nhắc lại việc này, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, cô tiếp tục công việc của mình đi, chúng tôi đi đây."
Dứt lời, anh liền xoay người, không nhanh không chậm đối diện với ba người Phương Viên, bộ dáng chờ Phùng Tư Đồng mở miệng phản bác.
Phùng Tư Đồng không phát hiện ý đồ của Đới Húc, đương nhiên không thể chấp nhận lời anh nói vừa rồi, hiện tại thấy bọn họ muốn đi, cô ta liền lớn tiếng biện hộ: "Chuyện trước đó căn bản không phải như vậy, mấy người đừng có coi tin vỉa hè đều là sự thật, đây là vũ nhục tôi, mấy người có biết không? Chuyện của chúng tôi hoàn toàn không liên quan tới kẻ thứ ba! Đều tại tính cách Bốc Văn Tinh kia có vấn đề, cả ngày nghi thần nghi quỷ, ghen tuông cái này chướng mắt cái kia! Phàm là người khác phái tiếp cận tôi, hắn ta đều cho rằng giữa chúng tôi có ái muội. Tôi và bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng Bốc Văn Tinh lại như hận không thể đuổi hết ong bướm cạnh tôi vậy!"
"Nghiêm khắc mà nói, ong bướm chỉ hút mật, không cần hút máu để sống, cho nên chúng không nhất thiết phải vây quanh cô..." Nghe đối phương nói tới đây, Đới Húc liền đáp trả.
Phùng Tư Đồng đã không thể che giấu cảm xúc, lúc này chỉ biết kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, mà bọn Mã Khải ở cạnh thiếu chút đã bật cười thành tiếng.
"Anh rõ ràng hiểu ý tôi nói mà! Chúng tôi chia tay là vì hắn chuyện bé xé ra to, nổi điên nổi khùng. Chia tay rồi, tôi không muốn nhắc tới quá khứ, chuyện sau đó mấy người cũng đừng hỏi tôi, hỏi cũng như không thôi, đời này tôi không muốn gặp lại tên cặn bã đó!" Phùng Tư Đồng tức giận nói.
Hiện tại Phương Viên coi như đã rõ ràng ý đồ của Đới Húc. Nghe Phùng Tư Đồng nói thế, cô liền tận dụng thông tin có sẵn mà hùa theo: "Điều kiện của cô quá tốt, bạn trai cũ kia đúng là quá lời rồi! Nếu tôi là cô, bị bạn trai cũ đánh trước mặt mọi người, cho dù như cô nói là hắn ủy khuất cô, tôi cũng không nhịn cục tức này, khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng!"
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt Phùng Tư Đồng từ đỏ chuyển sang trắng bệch, biểu tình có chút hoảng loạn. Cô ta hình như xấu hổ, theo bản năng nhìn lên lầu trên, thời điểm mở miệng âm thanh bất giác nhỏ lại, "Mấy người không biết chuyện gì xảy ra thì đừng nói bậy! Mấy người có đi tìm Bốc Văn Tinh chưa? Có phải hắn nói hươu nói vượn gì không? Chuyện ma quỷ hắn kể mấy người đừng tin, hắn rốt cuộc đã nói gì? Có dám để tôi biết không?"
"Nếu biết hắn nói gì với mình, tôi chắc chắn không có gì không dám nói với cô." Đới Húc tiếc nuối lắc đầu, "Mấu chốt là chúng tôi vẫn chưa gặp Bốc Văn Tinh."
"Không đúng! Không thể nào! Mấy người gạt tôi! Mấy người khẳng định đã gặp hắn, ngoại trừ hắn, ai có thể nhắc tới chuyện năm đó? Chuyện đã qua lâu như vậy, hắn còn không bỏ qua! Hắn không chê ghê tởm nhưng tôi chán lắm rồi đấy, dám nói xấu tôi!"
"Không không không, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chưa đi tìm Bốc Văn Tinh." Đới Húc tiếp tục giải thích.
Phùng Tư Đồng xua tay: "Anh đừng che lấp cho hắn, dù sao tự tôi hiểu rõ, thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Tôi khẳng định với mấy người, khi trước tôi và đồng nghiệp nam trường hắn thật sự không có quan hệ, hiện tại tên của người đó tôi còn nhớ không ra."
"Tên của hắn là Bào Hồng Quang?" Đới Húc nghiêm túc nhắc nhở Phùng Tư Đồng.
Phùng Tư Đồng lập tức duỗi tay chỉ về phía anh: "Anh xem, còn nói là chưa gặp Bốc Văn Tinh? Không đi gặp hắn, làm sao anh biết đồng nghiệp nam kia tên gì? Tôi nói rồi, tôi và người đó thật sự không có quan hệ gì cả, chẳng qua là trao đổi cách liên lạc, kết giao bạn bè, những lúc không có việc gì thì nhắn tin mấy câu chào hỏi bình thường mà thôi, nhiều lắm là sinh nhật tôi, anh ta có tặng quà, như vậy chắc không sao đúng không? Cho dù tôi không muốn ở cùng Bốc Văn Tinh, người kia cũng không phải món ăn thích hợp, mấy người cảm thấy tôi là loại đàn bà tùy tiện với đàn ông sao? Nói thật, người muốn theo đuổi tôi nhiều tới mức có lẽ phải xếp hàng từ đây ra đầu phố, mắt nhìn của tôi không thể kém như vậy đúng không?"
"Đúng đúng, cô nói không sai, xác thật là có chuyện như vậy." Đới Húc gật đầu.
Thấy anh tỏ vẻ thành khẩn, Phùng Tư Đồng ngược lại càng không vui, thậm chí có chút bối rối: "Anh có phải căn bản không tin tôi đúng không? Mấy người sao có thể như vậy? Hắn rốt cuộc đã nói gì? Mấy người sao có thể qua loa có lệ với tôi như thế? Tôi không biết Bốc Văn Tinh kia nói gì, nhưng hắn thật sự là một kẻ tâm thần! Chắc chắn! Lúc còn quen nhau, người khác không biết nhưng tôi đây rất rõ ràng, Bốc Văn Tinh là kẻ thần kinh, ngày thường thì không sao, nhưng chỉ cần gặp chút việc nhỏ, hắn liền không hài lòng, nổi trận lôi đình, muốn cản cũng cản không được, quả thật có thể dọa chết người."
Phùng Tư Đồng bắt đầu hồi tưởng: "Tôi nhớ có một lần hai chúng tôi hẹn nhau đi ăn, lúc ấy hắn còn chưa tốt nghiệp, hắn nói đi chơi bóng rổ với bạn trước, tôi liền theo giờ hẹn đi tìm hắn, kết quả mấy người đoán được không? Hắn đánh nhau với người ta! Cả đám khuyên can, thậm chí bạn hắn còn nói 'bạn gái mày tới rồi, đừng đánh nữa', nhưng không ngờ hắn lại nói hiện tại ai dám cản hắn, hắn liền đánh chết kẻ đó! Vất vả lắm mới kéo được hắn ra, hắn đánh người ta rất nặng tay, chính mình cũng bầm dập, cơm còn chưa ăn, tôi đã phải theo hắn tới bệnh viện. Khi đó tôi sợ lắm, không dám hỏi nhiều, định chờ hắn bình tĩnh lại mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đánh nhau với người ta. Kết quả hắn nói, người kia chơi bóng rổ phạm quy, khẳng định là thấy hắn không vừa mắt, muốn nhằm vào hắn, nên hắn phải giáo huấn người ta một trận! Mấy người nói xem, nào có đạo lý như vậy? Hai người bọn họ vô tình chơi chung một trận, không quen không biết, người ta ăn no rảnh rỗi quá nên tới nhằm vào hắn hả?"
Phùng Tư Đồng một bụng oán khí với Bốc Văn Tinh, hơn nữa nghĩ tới hiểu lầm hắn tạo ra trước, cô ta càng tức giận, nói năng càng hùng hổ, cảm giác như muốn lên án ai đó, hoàn toàn khác với hình tượng xinh đẹp dịu dàng bên ngoài, mà trước mắt cô ta cũng đã quên hết vấn đề hình tượng, hoặc là nói rằng cô ta đã nhận định nếu danh dự đã không còn, hình tượng bên ngoài dù có tốt cũng chẳng còn ý nghĩa.
"Nếu sự thật như lời của cô, tính cách Bốc Văn Tinh kia đúng là có chút không ổn định." Đới Húc không ngừng gật đầu, tỏ vẻ kết luận của Phùng Tư Đồng về Bốc Văn Tinh là đúng, sau đó lại thuận tiện dò hỏi cô ta, "Nghe nói Bốc Văn Tinh từng bị bắt một lần? Chuyện đó là sao vậy? Cũng tương tự sao?"
"A! Anh nói lần đó hả?" Được Đới Húc nhắc nhở, Phùng Tư Đồng liền nhớ ra nguyên do ngày đó, cười lạnh, "Chuyện lần đó đúng là có thể khiến người ta cười rụng răng, ngay cả tôi cũng thấy oan ức cho người bị đánh. Khi đó Bốc Văn Tinh đã tốt nghiệp, tôi thì chưa, hắn không phải người địa phương, ngày đó hắn nói ra ngoài chơi với bạn, không tới tìm tôi, tôi không quá để bụng, cũng cùng bạn ra ngoài, kết quả buổi tối hắn gọi tới, nói là bị cảnh sát bắt, kêu tôi mang chút tiền tới nộp phạt. Ban đầu tôi còn tưởng hắn nói đùa, sau phát hiện mới biết là sự thật, hôm đó hắn đi đánh bài với người ta thắng được tiền, số tiền cũng không quá lớn, người kia tưởng không gấp nhưng hắn lại ngại người ta quỵt nợ, cuối cùng dẫn tới đánh nhau. Có người gọi 110, lúc cảnh sát tới thì hắn còn đánh bài, đúng lúc bị bắt tại trận, một chữ cũng chưa kịp giảo biện đã bị đưa đi. Anh chị xem, hắn rõ ràng là kẻ tâm thần bất định, tôi ở với hắn lâu như thế, nói trắng ra là tôi khờ! Bây giờ đã chia tay, không ngờ hắn vẫn còn tiếp tục nói xấu tôi."
"À, vậy thì xin lỗi, quấy rầy cô rồi." Đới Húc không hề vì thái độ của Phùng Tư Đồng mà tỏ vẻ không vui, ngược lại còn vội gật đầu tỏ vẻ lý giải, "Là chúng tôi suy xét không chu toàn, trước khi tới không tự đặt mình vào góc độ của cô mà suy xét, xem nhẹ cảm xúc của cô. Xác thật bị cảnh sát tới hỏi chuyện về bạn trai cũ không vui sướng gì, huống hồ hai người chia tay là vì cô nhất thời cùng người khác... A, xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không nên nhắc lại việc này, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, cô tiếp tục công việc của mình đi, chúng tôi đi đây."
Dứt lời, anh liền xoay người, không nhanh không chậm đối diện với ba người Phương Viên, bộ dáng chờ Phùng Tư Đồng mở miệng phản bác.
Phùng Tư Đồng không phát hiện ý đồ của Đới Húc, đương nhiên không thể chấp nhận lời anh nói vừa rồi, hiện tại thấy bọn họ muốn đi, cô ta liền lớn tiếng biện hộ: "Chuyện trước đó căn bản không phải như vậy, mấy người đừng có coi tin vỉa hè đều là sự thật, đây là vũ nhục tôi, mấy người có biết không? Chuyện của chúng tôi hoàn toàn không liên quan tới kẻ thứ ba! Đều tại tính cách Bốc Văn Tinh kia có vấn đề, cả ngày nghi thần nghi quỷ, ghen tuông cái này chướng mắt cái kia! Phàm là người khác phái tiếp cận tôi, hắn ta đều cho rằng giữa chúng tôi có ái muội. Tôi và bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng Bốc Văn Tinh lại như hận không thể đuổi hết ong bướm cạnh tôi vậy!"
"Nghiêm khắc mà nói, ong bướm chỉ hút mật, không cần hút máu để sống, cho nên chúng không nhất thiết phải vây quanh cô..." Nghe đối phương nói tới đây, Đới Húc liền đáp trả.
Phùng Tư Đồng đã không thể che giấu cảm xúc, lúc này chỉ biết kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, mà bọn Mã Khải ở cạnh thiếu chút đã bật cười thành tiếng.
"Anh rõ ràng hiểu ý tôi nói mà! Chúng tôi chia tay là vì hắn chuyện bé xé ra to, nổi điên nổi khùng. Chia tay rồi, tôi không muốn nhắc tới quá khứ, chuyện sau đó mấy người cũng đừng hỏi tôi, hỏi cũng như không thôi, đời này tôi không muốn gặp lại tên cặn bã đó!" Phùng Tư Đồng tức giận nói.
Hiện tại Phương Viên coi như đã rõ ràng ý đồ của Đới Húc. Nghe Phùng Tư Đồng nói thế, cô liền tận dụng thông tin có sẵn mà hùa theo: "Điều kiện của cô quá tốt, bạn trai cũ kia đúng là quá lời rồi! Nếu tôi là cô, bị bạn trai cũ đánh trước mặt mọi người, cho dù như cô nói là hắn ủy khuất cô, tôi cũng không nhịn cục tức này, khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng!"
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt Phùng Tư Đồng từ đỏ chuyển sang trắng bệch, biểu tình có chút hoảng loạn. Cô ta hình như xấu hổ, theo bản năng nhìn lên lầu trên, thời điểm mở miệng âm thanh bất giác nhỏ lại, "Mấy người không biết chuyện gì xảy ra thì đừng nói bậy! Mấy người có đi tìm Bốc Văn Tinh chưa? Có phải hắn nói hươu nói vượn gì không? Chuyện ma quỷ hắn kể mấy người đừng tin, hắn rốt cuộc đã nói gì? Có dám để tôi biết không?"
"Nếu biết hắn nói gì với mình, tôi chắc chắn không có gì không dám nói với cô." Đới Húc tiếc nuối lắc đầu, "Mấu chốt là chúng tôi vẫn chưa gặp Bốc Văn Tinh."
"Không đúng! Không thể nào! Mấy người gạt tôi! Mấy người khẳng định đã gặp hắn, ngoại trừ hắn, ai có thể nhắc tới chuyện năm đó? Chuyện đã qua lâu như vậy, hắn còn không bỏ qua! Hắn không chê ghê tởm nhưng tôi chán lắm rồi đấy, dám nói xấu tôi!"
"Không không không, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chưa đi tìm Bốc Văn Tinh." Đới Húc tiếp tục giải thích.
Phùng Tư Đồng xua tay: "Anh đừng che lấp cho hắn, dù sao tự tôi hiểu rõ, thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Tôi khẳng định với mấy người, khi trước tôi và đồng nghiệp nam trường hắn thật sự không có quan hệ, hiện tại tên của người đó tôi còn nhớ không ra."
"Tên của hắn là Bào Hồng Quang?" Đới Húc nghiêm túc nhắc nhở Phùng Tư Đồng.
Phùng Tư Đồng lập tức duỗi tay chỉ về phía anh: "Anh xem, còn nói là chưa gặp Bốc Văn Tinh? Không đi gặp hắn, làm sao anh biết đồng nghiệp nam kia tên gì? Tôi nói rồi, tôi và người đó thật sự không có quan hệ gì cả, chẳng qua là trao đổi cách liên lạc, kết giao bạn bè, những lúc không có việc gì thì nhắn tin mấy câu chào hỏi bình thường mà thôi, nhiều lắm là sinh nhật tôi, anh ta có tặng quà, như vậy chắc không sao đúng không? Cho dù tôi không muốn ở cùng Bốc Văn Tinh, người kia cũng không phải món ăn thích hợp, mấy người cảm thấy tôi là loại đàn bà tùy tiện với đàn ông sao? Nói thật, người muốn theo đuổi tôi nhiều tới mức có lẽ phải xếp hàng từ đây ra đầu phố, mắt nhìn của tôi không thể kém như vậy đúng không?"
"Đúng đúng, cô nói không sai, xác thật là có chuyện như vậy." Đới Húc gật đầu.
Thấy anh tỏ vẻ thành khẩn, Phùng Tư Đồng ngược lại càng không vui, thậm chí có chút bối rối: "Anh có phải căn bản không tin tôi đúng không? Mấy người sao có thể như vậy? Hắn rốt cuộc đã nói gì? Mấy người sao có thể qua loa có lệ với tôi như thế? Tôi không biết Bốc Văn Tinh kia nói gì, nhưng hắn thật sự là một kẻ tâm thần! Chắc chắn! Lúc còn quen nhau, người khác không biết nhưng tôi đây rất rõ ràng, Bốc Văn Tinh là kẻ thần kinh, ngày thường thì không sao, nhưng chỉ cần gặp chút việc nhỏ, hắn liền không hài lòng, nổi trận lôi đình, muốn cản cũng cản không được, quả thật có thể dọa chết người."
Phùng Tư Đồng bắt đầu hồi tưởng: "Tôi nhớ có một lần hai chúng tôi hẹn nhau đi ăn, lúc ấy hắn còn chưa tốt nghiệp, hắn nói đi chơi bóng rổ với bạn trước, tôi liền theo giờ hẹn đi tìm hắn, kết quả mấy người đoán được không? Hắn đánh nhau với người ta! Cả đám khuyên can, thậm chí bạn hắn còn nói 'bạn gái mày tới rồi, đừng đánh nữa', nhưng không ngờ hắn lại nói hiện tại ai dám cản hắn, hắn liền đánh chết kẻ đó! Vất vả lắm mới kéo được hắn ra, hắn đánh người ta rất nặng tay, chính mình cũng bầm dập, cơm còn chưa ăn, tôi đã phải theo hắn tới bệnh viện. Khi đó tôi sợ lắm, không dám hỏi nhiều, định chờ hắn bình tĩnh lại mới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đánh nhau với người ta. Kết quả hắn nói, người kia chơi bóng rổ phạm quy, khẳng định là thấy hắn không vừa mắt, muốn nhằm vào hắn, nên hắn phải giáo huấn người ta một trận! Mấy người nói xem, nào có đạo lý như vậy? Hai người bọn họ vô tình chơi chung một trận, không quen không biết, người ta ăn no rảnh rỗi quá nên tới nhằm vào hắn hả?"
Phùng Tư Đồng một bụng oán khí với Bốc Văn Tinh, hơn nữa nghĩ tới hiểu lầm hắn tạo ra trước, cô ta càng tức giận, nói năng càng hùng hổ, cảm giác như muốn lên án ai đó, hoàn toàn khác với hình tượng xinh đẹp dịu dàng bên ngoài, mà trước mắt cô ta cũng đã quên hết vấn đề hình tượng, hoặc là nói rằng cô ta đã nhận định nếu danh dự đã không còn, hình tượng bên ngoài dù có tốt cũng chẳng còn ý nghĩa.
"Nếu sự thật như lời của cô, tính cách Bốc Văn Tinh kia đúng là có chút không ổn định." Đới Húc không ngừng gật đầu, tỏ vẻ kết luận của Phùng Tư Đồng về Bốc Văn Tinh là đúng, sau đó lại thuận tiện dò hỏi cô ta, "Nghe nói Bốc Văn Tinh từng bị bắt một lần? Chuyện đó là sao vậy? Cũng tương tự sao?"
"A! Anh nói lần đó hả?" Được Đới Húc nhắc nhở, Phùng Tư Đồng liền nhớ ra nguyên do ngày đó, cười lạnh, "Chuyện lần đó đúng là có thể khiến người ta cười rụng răng, ngay cả tôi cũng thấy oan ức cho người bị đánh. Khi đó Bốc Văn Tinh đã tốt nghiệp, tôi thì chưa, hắn không phải người địa phương, ngày đó hắn nói ra ngoài chơi với bạn, không tới tìm tôi, tôi không quá để bụng, cũng cùng bạn ra ngoài, kết quả buổi tối hắn gọi tới, nói là bị cảnh sát bắt, kêu tôi mang chút tiền tới nộp phạt. Ban đầu tôi còn tưởng hắn nói đùa, sau phát hiện mới biết là sự thật, hôm đó hắn đi đánh bài với người ta thắng được tiền, số tiền cũng không quá lớn, người kia tưởng không gấp nhưng hắn lại ngại người ta quỵt nợ, cuối cùng dẫn tới đánh nhau. Có người gọi 110, lúc cảnh sát tới thì hắn còn đánh bài, đúng lúc bị bắt tại trận, một chữ cũng chưa kịp giảo biện đã bị đưa đi. Anh chị xem, hắn rõ ràng là kẻ tâm thần bất định, tôi ở với hắn lâu như thế, nói trắng ra là tôi khờ! Bây giờ đã chia tay, không ngờ hắn vẫn còn tiếp tục nói xấu tôi."
/320
|