Với cách nói chuyện này của La Tề, Đới Húc chỉ cười bỏ qua, không đáp lại. La Tề lái xe ra đường cao tốc về thành phố D, trải qua một hồi rẽ trái quẹo phải, chiếc xe cuối cùng dừng trước một cửa hàng.
Bốn người xuống xe mới thấy, thì ra là một tiệm cà phê, nó không giống tiệm cà phê nhanh, cửa ra vào chỗ này tuy không lớn nhưng lại rất cao, là kiểu dáng vòm cung theo phong cách retro châu Âu, bên trên còn rất nhiều hoa văn phức tạp.
La Tề nhìn đồng hồ, hài lòng gật đầu: "Bọn họ có lẽ vừa mở cửa. Ban đầu xuống máy bay tôi định tìm chỗ mua đồ ăn sáng, sau đó về nhà nghỉ ngơi, nhưng nếu anh chị đã tới, tôi có lẽ không được ngủ nhanh như vậy, cho nên phải cần cốc cà phê lấy lại tinh thần. Quán này tôi rất thích, chất lượng cà phê cực kỳ cao, lát nữa anh chị dùng thử sẽ biết. À còn nữa, quán bọn họ có sandwich nướng phô mai, lúc mới ra lò phô mai vẫn chưa đông lại, bánh mì bên ngoài rất giòn, ăn cũng không tồi, tuy rằng không thể xem là món ăn bổ dưỡng nhưng thỉnh thoảng dùng một lần vẫn có thể an ủi bụng đói của mình."
Nói rồi, hắn liền làm đầu tàu mà vào trước, Đới Húc theo sau. Xác định La Tề không nhìn mình, Lâm Phi Ca bĩu môi với Phương Viên, làm ra mấy cái khẩu hình. Phương Viên nhìn ra, đương nhiên không phải lời gì tốt đẹp, đại khái là mắng La Tề quá ngạo mạn, ngay cả việc ăn uống cũng cường điệu hóa, việc này khiến Lâm Phi Ca không thể chịu nổi, có điều cô ấy không dám thể hiện ra ngoài, chỉ dám ở sau trộm dùng khẩu hình hả giận mà thôi.
Phương Viên cũng không thích kẻ có giọng điệu như vậy. Đây hẳn là một thiếu gia kiêu căng cuồng vọng, từ ấn tượng ban đầu có thể nhìn ra cách sống xa xỉ của hắn, chỉ là cô không thấy phản cảm tới mức phải trộm mắng vài câu, bởi vì những người thế này nửa phần công lao là do gia đình nuông chiều, nửa phần còn lại là nhờ môi trường xung quanh, không phải vì hắn ra tay rộng rãi mà nịnh bợ thì chính là muốn thông qua hắn để kết giao với cha mẹ có quyền lực. Tóm lại những người như La Tề, mặc kệ đi tới đâu, họ đều nhận được khen ngợi. Không ai nghi ngờ họ, không ai phản bác họ, cũng không ai chỉ trích họ không lễ phép không khiêm tốn, càng không có ai tính toán rõ ràng với họ, cho nên họ mới có thói quen phô trương, ăn xài phung phí, thích được người hầu hạ, từ đó quên mất chính mình làm vậy rốt cuộc có thích hợp hay không.
Trường hợp tương tự trước kia Phương Viên từng gặp một người, hiện tại đứng trước La Tề, cô cũng không quá trách cứ.
Bọn họ theo La Tề vào quán, bên trong cũng trang hoàng theo phong cách châu Âu. Tất cả cửa sổ vốn dĩ có thể dùng để lợi dụng ánh sáng bên ngoài đều bị mặt tường trang trí che lấp, ánh sáng trong phòng hoàn toàn dựa vào đèn trần treo trên đỉnh đầu, ngay cả bóng đèn cũng cùng một kiểu màu vàng khiến bầu không khí của quán tuy tương đối nhu hòa nhưng thoáng u ám.
Phục vụ trong quán quen thuộc La Tề, thấy hắn tới liền nhiệt tình chào hỏi. La Tề gật đầu với họ, sau đó đi tới vị trí xa nhất. Ngồi xuống, hắn chỉ chỉ thẻ bài plastic trên bàn, nói: "Chỗ bọn họ không có nhiều món, tất cả đều khá kinh điển. Anh chị chọn đi, cứ việc chọn, tôi nói rồi, mọi người gặp nhau là duyên, kết giao bạn bè, hôm nay, tôi mời khách."
Sau đó, hắn nói với phục vụ đứng cạnh: "Tôi vẫn vậy, cứ để bọn họ chọn, tiền trừ vào tài khoản hội viên của tôi."
Phục vụ gật đầu, thuần thục viết ra những món La Tề thường chọn, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn người Đới Húc. Lâm Phi Ca có lẽ không ngờ tiệm cà phê này lại đáng thưởng thức như vậy, mông ngồi trên sô pha êm ái, trong lòng đã không còn tức giận như trước, cô vốn đang yên lặng nghiên cứu menu, vừa nghe La Tề nói xong liền nhịn không được mà nhìn hắn mấy lần.
Đới Húc lại xua tay, nói: "Phiền tách hóa đơn ra, bốn người chúng tôi tự trả."
"Không cần khách khí như vậy, chẳng qua chỉ là một bữa sáng mà thôi." La Tề nói vô cùng nhẹ nhàng, "Tôi mời là được, anh chị đã cố ý tới đây, nếu tôi còn để anh chị tiêu tốn thì thế sao được?"
"Không được không được, chúng tôi cũng có yêu cầu kỷ luật." Đới Húc hiếm khi mang thái độ nghiêm túc ra, lần nữa từ chối La Tề.
Thấy anh như vậy, La Tề cũng không tiếp tục kiên trì, nhún vai, nói với phục vụ: "Cứ theo ý anh ấy đi."
Đới Húc bắt đầu lựa món, anh theo đề nghị của La Tề mà chọn một cốc cà phê cùng một phần sandwich phô mai nướng, ba người Lâm Phi Ca cũng lần lượt chọn, Phương Viên nhìn giá trên tấm menu plastic nhịn không được mà trộm líu lưỡi. Bọn họ tới nơi này gặp La Tề, tiền hỗ trợ công tác sợ rằng không đủ cho họ ăn uống sinh hoạt, cứ như vậy, Đới Húc phải từ xuất túi tiền, anh ấy chẳng qua cũng chỉ làm công ăn lương, ngày thường ăn mặc đều tùy ý, thoạt nhìn là người tương đối đơn giản. Để anh trả tiền Phương Viên làm không được, nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ chọn một cốc cà phê và phần cơm rẻ nhất.
Đồ ăn thức uống nơi này phải đặt xong mới chế biến, trong thời gian chờ, phục vụ mang cho bọn họ mấy ly nước ấm. Đới Húc thưởng thức ly pha lê, không vội mở miệng, La Tề cũng vậy, thời điểm phục vụ còn đi tới đi lui, bọn họ đều không muốn đi vào chủ đề chính, rốt cuộc để người lạ nghe thấy sẽ dẫn tới những suy đoán vô cớ không nên có.
Vẫn là chờ tới phục vụ dọn món lên, yên lặng thêm một lúc, Đới Húc mới thuận miệng bắt chuyện với La Tề, xác định phục vụ không còn qua đây, Đới Húc mới nhắc tới Bào Hồng Quang: "Nghe nói lúc du học, quan hệ giữa anh và Bào Hồng Quang rất tốt?"
La Tề uống ngụm cà phê, không nhanh không chậm mà nuốt xuống, lấy khăn giấy lau khô miệng, cười khinh miệt, hỏi lại: "Lời này anh nghe ai nói? Thị lực người nọ có vẻ không tốt cho lắm!"
"Ý anh là kỳ thật anh và Bào Hồng Quang không thân?" Đới Húc cho rằng hắn muốn đùn đẩy.
La Tề lắc đầu: "Không tới mức đó, tôi và hắn đúng là có đi lại, chỉ là qua lại không có nghĩa là quan hệ tốt, cho dù người ngoài có nhìn vào cũng sẽ không cho rằng tôi và hắn thân thiết, hắn với tôi mà nói chẳng qua chỉ là đàn em mà thôi."
"Anh có thể giải thích rõ không? Nhân vật 'đàn em' này anh định nghĩa thế nào?" Đới Húc tựa hồ có chút khó hiểu, "Theo tôi được biết, có thể khiến một người tình nguyện đi theo mình, quan hệ chắc chắn không tồi, anh nói hắn là đàn em của anh nhưng lại phủ nhận giao tình giữa hai người, điểm này tôi có chút hồ đồ!"
"Nói thế nào nhỉ? Tôi không phủ nhận giao tình với hắn, chỉ là... Nói thế này anh chị có lẽ sẽ cảm thấy tôi quá cuồng vọng, nhưng Bào Hồng Quang đúng là không xứng làm bạn với tôi, để hắn đi theo tôi, nói trắng ra là vì tôi thấy hắn quá đáng thương, không phải vì hợp tính." La Tề nói chuyện có chút khinh thường, "Con người hắn tiếng Anh không tốt, sự đời cũng chưa trải qua, ưu điểm duy nhất chính là kinh tế không tới mức chật vật, thích chơi nổi. Người khác hoặc là cố gắng học tập, không chơi bời, hoặc là có điều kiện giống tôi, gặp qua biết bao gió to sóng lớn. Người như hắn căn bản luôn bị khinh thường, tôi thấy hắn đáng thương nên mới dẫn dắt hắn thôi, với kiến thức và mắt nhìn của hắn thật không đủ tầm làm bạn với tôi!"
"À, là vậy sao? Tôi nghe nói Bào Hồng Quang tuy du học nhiều năm nhưng cuối cùng lại mua bằng giả lừa mình dối người, không lẽ ngoại ngữ của hắn cũng không đạt yêu cầu sao?" Đới Húc không tỏ ra nghi hoặc La Tề, anh chỉ theo đánh giá tiếng Anh của Bào Hồng Quang không tốt mà tiếp tục hỏi.
La Tề cười cười: "Thầy cô có nói với anh chị không? Hiện tại người du học quá nhiều, người chắp vả nửa vời như tôi vẫn không gặp trở ngại, đương nhiên vẫn có người chăm chỉ học tập, cả ngày nhốt mình ở thư viện, bọn họ có lẽ đúng là cách chúng tôi nửa vòng trái đất. Những kẻ ăn chơi như Bào Hồng Quang tôi cũng gặp nhiều, tôi chỉ có thể nói Bào Hồng Quang không phải kẻ ngoại ngữ tệ nhất, cũng không phải người duy nhất mua bằng, làm vậy chẳng qua vì muốn hài lòng cha mẹ, cho nên chơi một hồi liền mua cái bằng về lừa gạt gia đình."
"Anh ở bên đó chắc quen nhiều bạn đúng không? Tôi có cảm giác như bạn bè anh ở khắp nơi trên thế giới." Đới Húc không khen cũng không chê, "Vậy những người bạn khác của anh có hòa hợp với Bào Hồng Quang không?"
"Không khác tôi là mấy, dù sao trong nhóm tôi chẳng ai thật lòng coi Bào Hồng Quang là bạn, tất cả đều vì nể mặt tôi mà thôi. Sau khi về nước, bọn họ căn bản không có ai liên lạc với Bào Hồng Quang, Bào Hồng Quang kia hẳn cũng không sợ cô độc, đơn giản là vì mỗi lần ra ngoài hắn đều ra tay hào phóng, mỗi lần theo đuổi ai đó đều bỏ rất nhiều tiền mời đi bar uống rượu. Người hào sảng như hắn chẳng lẽ sợ không có người theo mình sao?" La Tề nói, đồng thời để lộ nụ cười xấu xa.
Bốn người xuống xe mới thấy, thì ra là một tiệm cà phê, nó không giống tiệm cà phê nhanh, cửa ra vào chỗ này tuy không lớn nhưng lại rất cao, là kiểu dáng vòm cung theo phong cách retro châu Âu, bên trên còn rất nhiều hoa văn phức tạp.
La Tề nhìn đồng hồ, hài lòng gật đầu: "Bọn họ có lẽ vừa mở cửa. Ban đầu xuống máy bay tôi định tìm chỗ mua đồ ăn sáng, sau đó về nhà nghỉ ngơi, nhưng nếu anh chị đã tới, tôi có lẽ không được ngủ nhanh như vậy, cho nên phải cần cốc cà phê lấy lại tinh thần. Quán này tôi rất thích, chất lượng cà phê cực kỳ cao, lát nữa anh chị dùng thử sẽ biết. À còn nữa, quán bọn họ có sandwich nướng phô mai, lúc mới ra lò phô mai vẫn chưa đông lại, bánh mì bên ngoài rất giòn, ăn cũng không tồi, tuy rằng không thể xem là món ăn bổ dưỡng nhưng thỉnh thoảng dùng một lần vẫn có thể an ủi bụng đói của mình."
Nói rồi, hắn liền làm đầu tàu mà vào trước, Đới Húc theo sau. Xác định La Tề không nhìn mình, Lâm Phi Ca bĩu môi với Phương Viên, làm ra mấy cái khẩu hình. Phương Viên nhìn ra, đương nhiên không phải lời gì tốt đẹp, đại khái là mắng La Tề quá ngạo mạn, ngay cả việc ăn uống cũng cường điệu hóa, việc này khiến Lâm Phi Ca không thể chịu nổi, có điều cô ấy không dám thể hiện ra ngoài, chỉ dám ở sau trộm dùng khẩu hình hả giận mà thôi.
Phương Viên cũng không thích kẻ có giọng điệu như vậy. Đây hẳn là một thiếu gia kiêu căng cuồng vọng, từ ấn tượng ban đầu có thể nhìn ra cách sống xa xỉ của hắn, chỉ là cô không thấy phản cảm tới mức phải trộm mắng vài câu, bởi vì những người thế này nửa phần công lao là do gia đình nuông chiều, nửa phần còn lại là nhờ môi trường xung quanh, không phải vì hắn ra tay rộng rãi mà nịnh bợ thì chính là muốn thông qua hắn để kết giao với cha mẹ có quyền lực. Tóm lại những người như La Tề, mặc kệ đi tới đâu, họ đều nhận được khen ngợi. Không ai nghi ngờ họ, không ai phản bác họ, cũng không ai chỉ trích họ không lễ phép không khiêm tốn, càng không có ai tính toán rõ ràng với họ, cho nên họ mới có thói quen phô trương, ăn xài phung phí, thích được người hầu hạ, từ đó quên mất chính mình làm vậy rốt cuộc có thích hợp hay không.
Trường hợp tương tự trước kia Phương Viên từng gặp một người, hiện tại đứng trước La Tề, cô cũng không quá trách cứ.
Bọn họ theo La Tề vào quán, bên trong cũng trang hoàng theo phong cách châu Âu. Tất cả cửa sổ vốn dĩ có thể dùng để lợi dụng ánh sáng bên ngoài đều bị mặt tường trang trí che lấp, ánh sáng trong phòng hoàn toàn dựa vào đèn trần treo trên đỉnh đầu, ngay cả bóng đèn cũng cùng một kiểu màu vàng khiến bầu không khí của quán tuy tương đối nhu hòa nhưng thoáng u ám.
Phục vụ trong quán quen thuộc La Tề, thấy hắn tới liền nhiệt tình chào hỏi. La Tề gật đầu với họ, sau đó đi tới vị trí xa nhất. Ngồi xuống, hắn chỉ chỉ thẻ bài plastic trên bàn, nói: "Chỗ bọn họ không có nhiều món, tất cả đều khá kinh điển. Anh chị chọn đi, cứ việc chọn, tôi nói rồi, mọi người gặp nhau là duyên, kết giao bạn bè, hôm nay, tôi mời khách."
Sau đó, hắn nói với phục vụ đứng cạnh: "Tôi vẫn vậy, cứ để bọn họ chọn, tiền trừ vào tài khoản hội viên của tôi."
Phục vụ gật đầu, thuần thục viết ra những món La Tề thường chọn, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn người Đới Húc. Lâm Phi Ca có lẽ không ngờ tiệm cà phê này lại đáng thưởng thức như vậy, mông ngồi trên sô pha êm ái, trong lòng đã không còn tức giận như trước, cô vốn đang yên lặng nghiên cứu menu, vừa nghe La Tề nói xong liền nhịn không được mà nhìn hắn mấy lần.
Đới Húc lại xua tay, nói: "Phiền tách hóa đơn ra, bốn người chúng tôi tự trả."
"Không cần khách khí như vậy, chẳng qua chỉ là một bữa sáng mà thôi." La Tề nói vô cùng nhẹ nhàng, "Tôi mời là được, anh chị đã cố ý tới đây, nếu tôi còn để anh chị tiêu tốn thì thế sao được?"
"Không được không được, chúng tôi cũng có yêu cầu kỷ luật." Đới Húc hiếm khi mang thái độ nghiêm túc ra, lần nữa từ chối La Tề.
Thấy anh như vậy, La Tề cũng không tiếp tục kiên trì, nhún vai, nói với phục vụ: "Cứ theo ý anh ấy đi."
Đới Húc bắt đầu lựa món, anh theo đề nghị của La Tề mà chọn một cốc cà phê cùng một phần sandwich phô mai nướng, ba người Lâm Phi Ca cũng lần lượt chọn, Phương Viên nhìn giá trên tấm menu plastic nhịn không được mà trộm líu lưỡi. Bọn họ tới nơi này gặp La Tề, tiền hỗ trợ công tác sợ rằng không đủ cho họ ăn uống sinh hoạt, cứ như vậy, Đới Húc phải từ xuất túi tiền, anh ấy chẳng qua cũng chỉ làm công ăn lương, ngày thường ăn mặc đều tùy ý, thoạt nhìn là người tương đối đơn giản. Để anh trả tiền Phương Viên làm không được, nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ chọn một cốc cà phê và phần cơm rẻ nhất.
Đồ ăn thức uống nơi này phải đặt xong mới chế biến, trong thời gian chờ, phục vụ mang cho bọn họ mấy ly nước ấm. Đới Húc thưởng thức ly pha lê, không vội mở miệng, La Tề cũng vậy, thời điểm phục vụ còn đi tới đi lui, bọn họ đều không muốn đi vào chủ đề chính, rốt cuộc để người lạ nghe thấy sẽ dẫn tới những suy đoán vô cớ không nên có.
Vẫn là chờ tới phục vụ dọn món lên, yên lặng thêm một lúc, Đới Húc mới thuận miệng bắt chuyện với La Tề, xác định phục vụ không còn qua đây, Đới Húc mới nhắc tới Bào Hồng Quang: "Nghe nói lúc du học, quan hệ giữa anh và Bào Hồng Quang rất tốt?"
La Tề uống ngụm cà phê, không nhanh không chậm mà nuốt xuống, lấy khăn giấy lau khô miệng, cười khinh miệt, hỏi lại: "Lời này anh nghe ai nói? Thị lực người nọ có vẻ không tốt cho lắm!"
"Ý anh là kỳ thật anh và Bào Hồng Quang không thân?" Đới Húc cho rằng hắn muốn đùn đẩy.
La Tề lắc đầu: "Không tới mức đó, tôi và hắn đúng là có đi lại, chỉ là qua lại không có nghĩa là quan hệ tốt, cho dù người ngoài có nhìn vào cũng sẽ không cho rằng tôi và hắn thân thiết, hắn với tôi mà nói chẳng qua chỉ là đàn em mà thôi."
"Anh có thể giải thích rõ không? Nhân vật 'đàn em' này anh định nghĩa thế nào?" Đới Húc tựa hồ có chút khó hiểu, "Theo tôi được biết, có thể khiến một người tình nguyện đi theo mình, quan hệ chắc chắn không tồi, anh nói hắn là đàn em của anh nhưng lại phủ nhận giao tình giữa hai người, điểm này tôi có chút hồ đồ!"
"Nói thế nào nhỉ? Tôi không phủ nhận giao tình với hắn, chỉ là... Nói thế này anh chị có lẽ sẽ cảm thấy tôi quá cuồng vọng, nhưng Bào Hồng Quang đúng là không xứng làm bạn với tôi, để hắn đi theo tôi, nói trắng ra là vì tôi thấy hắn quá đáng thương, không phải vì hợp tính." La Tề nói chuyện có chút khinh thường, "Con người hắn tiếng Anh không tốt, sự đời cũng chưa trải qua, ưu điểm duy nhất chính là kinh tế không tới mức chật vật, thích chơi nổi. Người khác hoặc là cố gắng học tập, không chơi bời, hoặc là có điều kiện giống tôi, gặp qua biết bao gió to sóng lớn. Người như hắn căn bản luôn bị khinh thường, tôi thấy hắn đáng thương nên mới dẫn dắt hắn thôi, với kiến thức và mắt nhìn của hắn thật không đủ tầm làm bạn với tôi!"
"À, là vậy sao? Tôi nghe nói Bào Hồng Quang tuy du học nhiều năm nhưng cuối cùng lại mua bằng giả lừa mình dối người, không lẽ ngoại ngữ của hắn cũng không đạt yêu cầu sao?" Đới Húc không tỏ ra nghi hoặc La Tề, anh chỉ theo đánh giá tiếng Anh của Bào Hồng Quang không tốt mà tiếp tục hỏi.
La Tề cười cười: "Thầy cô có nói với anh chị không? Hiện tại người du học quá nhiều, người chắp vả nửa vời như tôi vẫn không gặp trở ngại, đương nhiên vẫn có người chăm chỉ học tập, cả ngày nhốt mình ở thư viện, bọn họ có lẽ đúng là cách chúng tôi nửa vòng trái đất. Những kẻ ăn chơi như Bào Hồng Quang tôi cũng gặp nhiều, tôi chỉ có thể nói Bào Hồng Quang không phải kẻ ngoại ngữ tệ nhất, cũng không phải người duy nhất mua bằng, làm vậy chẳng qua vì muốn hài lòng cha mẹ, cho nên chơi một hồi liền mua cái bằng về lừa gạt gia đình."
"Anh ở bên đó chắc quen nhiều bạn đúng không? Tôi có cảm giác như bạn bè anh ở khắp nơi trên thế giới." Đới Húc không khen cũng không chê, "Vậy những người bạn khác của anh có hòa hợp với Bào Hồng Quang không?"
"Không khác tôi là mấy, dù sao trong nhóm tôi chẳng ai thật lòng coi Bào Hồng Quang là bạn, tất cả đều vì nể mặt tôi mà thôi. Sau khi về nước, bọn họ căn bản không có ai liên lạc với Bào Hồng Quang, Bào Hồng Quang kia hẳn cũng không sợ cô độc, đơn giản là vì mỗi lần ra ngoài hắn đều ra tay hào phóng, mỗi lần theo đuổi ai đó đều bỏ rất nhiều tiền mời đi bar uống rượu. Người hào sảng như hắn chẳng lẽ sợ không có người theo mình sao?" La Tề nói, đồng thời để lộ nụ cười xấu xa.
/320
|