Phương Viên sửng sốt nhìn hộp thuốc Đới Húc đưa qua, cúi đầu mới phát hiện, thì ra là thuốc giảm đau. Cô kinh ngạc nhìn Đới Húc, lập tức quên mất bản thân muốn nói gì.
"Mặt tôi dính gì sao?" Đới Húc bị Phương Viên nhìn tới ngơ ngác, chỉ biết cười cười, đưa tay sờ mặt, "Em uống thuốc trước đi, có thể giảm đau một chút, tôi còn mua cả thuốc trị cảm, có điều trên hướng dẫn sử dụng có nói sau khi ăn mới được dùng, cho nên tôi không lấy ra, lát nữa ăn xong tôi đưa cho em."
"Sao anh biết?" Sao Đới Húc phát hiện ra khác thường của cô?
Nhân viên mang đồ ăn tới, Đới Húc nghiêng người cho đối phương dễ làm việc, cười nói: "Chén cơm này của chúng ta không phải dựa vào lòng dũng cảm và sự cẩn trọng sao? Một chút khác thường tôi đương nhiên có thể nhìn ra. Được rồi, em uống thuốc đi, sau đó tranh thủ ăn chút đồ nóng, nửa tiếng sau mới được uống thuốc cảm."
Phương Viên vội vàng uống thuốc, chuyện quan trọng trước mắt đối với cô chính là giảm bớt cơn đau đầu, chỉ cần đầu không còn đau, hơi sốt một chút cũng không thành vấn đề. Chỉ là thuốc vừa miệng miệng, thật sự rất đắng, đột nhiên cô không muốn ăn thêm gì nữa.
Đới Húc không biết suy nghĩ của Phương Viên, tranh thủ lúc cô uống thuốc múc ra hai chén canh.
Phương Viên định từ chối nhưng mùi hương đã xông vào mũi cô, trong canh có đậu hủ trắng, chân giò hun khói màu hồng nhạt, trứng gà vàng vàng, còn cả màu xanh của hành thái, trong mờ hồ còn có thể cảm nhận vị cay của ớt. Mặc kệ là mùi hương hay màu sắc, chén canh này đều làm người ta muốn ăn, cô cầm thìa, thổi thổi, một thìa vào bụng, lạnh lẽo trong người như được xua tan phân nửa. Ăn xong chén canh, không riêng gì trán, cả người đều đổ đầy mồ hôi, so với khi khi nãy cô đã thoải mái hơn nhiều, hơn nữa thuốc giảm đau kia hình như đã có tác dụng, đầu cũng không còn đau như búa bổ, cả người lập tức có tinh thần.
"Em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Phương Viên buông thìa, nói.
"Không vội, chúng ta ngồi đây một lúc, dù sao cũng đã qua giờ cơm, sẽ không ảnh hưởng tới người ta buôn bán. Lúc này ra ngoài gió lớn, bệnh tình không chừng sẽ nặng hơn." Đới Húc duỗi tay ý bảo cô không cần gấp.
Phương Viên định thần một hồi mới phát hiện anh là đang sợ cô cảm nặng, không khỏi xấu hổ, dù sao cũng đã hai mươi tuổi, bị sốt một chút vẫn có thể tự lo cho chính mình, không đáng thể hiện ra ngoài. Hiện tại cô có chút hổ thẹn, vội xua tay: "Em không sao, mặc thêm áo khoác, đội mũ liền không có chuyện gì, không phải vẫn còn việc chưa làm xong sao?"
"Đúng vậy, nhưng không gấp, đi sớm đôi khi không có tinh thần làm việc." Đới Húc lại lấy thêm canh cho cả hai, nói, "Em yên tâm, trên phương diện thời gian tôi rất rõ ràng, sẽ không chậm trễ công việc, em cứ nghỉ ngơi, không cần lo chuyện khác."
Phương Viên xấu hổ cười cười: "Tiền bối, thật ngại quá, mới tới thực tập mấy ngày, chưa giúp được gì mà em hình như đã gây thêm phiền toái cho anh!"
Đới Húc như muốn nói gì đó, nhưng động động cánh môi cuối cùng lại dừng, qua một lúc, khóe miệng khẽ nhếch biến thành nụ cười, xua tay: "Cũng không phải chuyện gì to tát."
Hai người ngồi trong quán cơm ấm áp, nói chuyện phiếm để giết thời gian, có thể vì khá hợp nhau, Đới Húc và Phương Viên hàn huyên rất nhiều chuyện về trường học, một câu cũng không hỏi vì sao cô lại ở phòng trực ban, hoặc là hỏi những đề tài khiến cô cảm thấy khó xử. Điều này khiến thần kinh căng chặt của Phương Viên chậm rãi thả lỏng, hơn nữa nói chuyện mới biết, thì ra Đới Húc học cùng khoa, có thể nói là Đại sư huynh của cô, chỉ là anh nhập học trước cô sáu năm, thời điểm cô vất vả bắt đầu quá trình huấn luyện, anh đã tốt nghiệp, bắt đầu công việc của mình.
Đừng nghĩ Đới Húc ra trường nhiều năm mà không biết gì về trường học lúc này, đối với biệt hiệu của các giảng viên, anh đều rất quen thuộc, lại kể về quá khứ càng khiến Phương Viên cảm thấy vừa mới lạ vừa buồn cười.
"Em có biết một giảng viên dạy pháp luật có biệt danh là đại sư tam cấp không?" Đới Húc hỏi.
Phương Viên lập tức gật đầu: "Em biết, thầy ấy dạy bọn em một học kỳ, thần kinh có chút... Hài hước."
"Đúng vậy, em biết vì sao thầy ấy bị gọi là đại sư tam cấp không?" Đới Húc hạ giọng, giải thích, "Có một lần thầy ấy có tiết dạy bọn tôi, kết quả đợi nửa ngày không thấy người tới, làm ủy viên học tập phải chạy tìm khắp nơi, qua một lúc lâu thầy ấy mới tới, vào phòng học thì ngơ ngác nhìn chúng tôi, sau đó bỗng nhiên ném một câu người có ba việc gấp rồi lập tức chạy đi WC, từ hôm ấy thầy ấy liền có biệt danh này!"
Phương Viên phụt cười thành tiếng: "Thì ra vậy! Bọn em còn đoán là do tác phong của thầy ấy cả ngày chậm rãi từ từ, chưa từng gấp gáp, thì ra là có chuyện như vậy! Nếu trước đó anh có cơ hội về trường, bọn em hẳn sớm đã tìm được đáp án."
Đới Húc tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười cười, nhún vai, không nói gì cả.
Hàn huyên một hồi, Phương Viên mới uống thuốc trị cảm. Hai người rời khỏi quán cơm đi thẳng tới trường học Bào Hồng Quang giảng dạy, chào hỏi bảo vệ giữ cửa mấy câu, họ cho xe dừng trước tòa văn phòng, dựa theo thông tin Tiểu Du cung cấp đi lên tầng cao nhất.
Hành lang nơi này một mảnh tối om, chỉ có căn phòng cuối cùng lộ ra ánh đèn. Đới Húc lấy di động, mở đèn pin, chắp tay ra sau, ý bảo Phương Viên chú ý dưới đất. Bọn họ đi tới căn phòng có ánh đèn kia, tới trước cửa, tiếng nói chuyện của hai người đàn ông càng rõ ràng. Đới Húc gõ cửa, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Đới Húc đợi thêm vài giây, gõ cửa lần nữa, lúc này bên trong mới có tiếng bước chân lại gần.
"Giờ này rồi còn có thể là ai chứ?" Bên trong truyền tới giọng nói quen tai.
Một người khác đứng cạnh cửa trả lời: "Không biết, nói không chừng là thằng nhãi kia hôm nay về sớm, lại tới mượn đồ!"
"Nhỡ đâu là ma nữ thì sao? Mấy ngày trước tôi nghe học sinh nói trường chúng ta có ma, nói không chừng bên ngoài chính là con ma đó!"
"Vừa lúc tôi đây đang độc thân, để tôi hỏi xem ma nữ kia có chê tôi từng ly hôn không, nếu không có thì trực gả cho tôi đi!"
Dứt lời, cửa mở, người đàn ông trung niên đang quay đầu cợt nhả với người kia, nói xong liền quay đầu, vừa lúc thấy Đới Húc và Phương Viên đứng ngoài cửa. Có lẽ vì không ngờ sẽ có người lạ tới tìm, ông ta hoảng sợ, theo bản năng lùi một bước, mới hỏi: "Mấy người đang làm gì? Tìm ai?"
Đới Húc cười cười, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn tới quấy rầy, trước hết tôi muốn giải thích một chút, tôi là người sống sờ sờ, không phải ma nữ, điểm này thầy có thể yên tâm."
Người đàn ông trung niên xấu hổ cười mỉm một cái, nhìn giấy tờ của Đới Húc, lập tức tránh đường: "Vậy anh chị vào đi, bên ngoài tối lắm, trong phòng sáng sủa hơn."
Hai người nói câu cảm ơn, vào phòng liền nhận ra người đang ngồi bên trong. Người này bọn họ từng gặp, là Trương Dương Sóc bên hành chính tổng hợp, thời điểm tới điều tra, hắn vừa lúc đi ngang thống kê đồ dự trữ, còn không cẩn thận nhắc tới mâu thuẫn giữa Bốc Văn Tinh và Bào Hồng Quang, bị mọi người nhắc nhở liền vội tránh đi.
Không ngờ lại gặp hắn ở đây, coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Phòng không lớn, e rằng còn không bằng phòng học, bên trong bày biện khá hỗn độn và đơn sơ, chỉ có một giá sách, một cái bàn và quầy để đồ linh tinh, trên bàn có rất nhiều sách, ngoại trừ mấy chai rượu và tàn thuốc lá, từ sắc mặt ửng đó của họ, còn cả mùi nồng nặc trong không khí, Đới Húc và Phương Viên biết, bọn họ có lẽ đang uống rượu tám chuyện.
Trương Dương Sóc cũng nhận ra Đới Húc, dù sao cũng ít người to cao như anh, hơn nữa tính chất công việc đặc thù, vì thế gặp một lần liền lưu lại ấn tượng sâu sắc.
"A, là cảnh sát Đới! Trễ thế này còn làm việc sao, vất vả, vất vả rồi!" Trương Dương Sóc vội đứng dậy bắt tay với Đới Húc, sau đó bắt tay với Phương Viên, "Anh chị tìm lão Lý có việc sao? Vậy tôi có cần tránh đi không?"
"Mặt tôi dính gì sao?" Đới Húc bị Phương Viên nhìn tới ngơ ngác, chỉ biết cười cười, đưa tay sờ mặt, "Em uống thuốc trước đi, có thể giảm đau một chút, tôi còn mua cả thuốc trị cảm, có điều trên hướng dẫn sử dụng có nói sau khi ăn mới được dùng, cho nên tôi không lấy ra, lát nữa ăn xong tôi đưa cho em."
"Sao anh biết?" Sao Đới Húc phát hiện ra khác thường của cô?
Nhân viên mang đồ ăn tới, Đới Húc nghiêng người cho đối phương dễ làm việc, cười nói: "Chén cơm này của chúng ta không phải dựa vào lòng dũng cảm và sự cẩn trọng sao? Một chút khác thường tôi đương nhiên có thể nhìn ra. Được rồi, em uống thuốc đi, sau đó tranh thủ ăn chút đồ nóng, nửa tiếng sau mới được uống thuốc cảm."
Phương Viên vội vàng uống thuốc, chuyện quan trọng trước mắt đối với cô chính là giảm bớt cơn đau đầu, chỉ cần đầu không còn đau, hơi sốt một chút cũng không thành vấn đề. Chỉ là thuốc vừa miệng miệng, thật sự rất đắng, đột nhiên cô không muốn ăn thêm gì nữa.
Đới Húc không biết suy nghĩ của Phương Viên, tranh thủ lúc cô uống thuốc múc ra hai chén canh.
Phương Viên định từ chối nhưng mùi hương đã xông vào mũi cô, trong canh có đậu hủ trắng, chân giò hun khói màu hồng nhạt, trứng gà vàng vàng, còn cả màu xanh của hành thái, trong mờ hồ còn có thể cảm nhận vị cay của ớt. Mặc kệ là mùi hương hay màu sắc, chén canh này đều làm người ta muốn ăn, cô cầm thìa, thổi thổi, một thìa vào bụng, lạnh lẽo trong người như được xua tan phân nửa. Ăn xong chén canh, không riêng gì trán, cả người đều đổ đầy mồ hôi, so với khi khi nãy cô đã thoải mái hơn nhiều, hơn nữa thuốc giảm đau kia hình như đã có tác dụng, đầu cũng không còn đau như búa bổ, cả người lập tức có tinh thần.
"Em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Phương Viên buông thìa, nói.
"Không vội, chúng ta ngồi đây một lúc, dù sao cũng đã qua giờ cơm, sẽ không ảnh hưởng tới người ta buôn bán. Lúc này ra ngoài gió lớn, bệnh tình không chừng sẽ nặng hơn." Đới Húc duỗi tay ý bảo cô không cần gấp.
Phương Viên định thần một hồi mới phát hiện anh là đang sợ cô cảm nặng, không khỏi xấu hổ, dù sao cũng đã hai mươi tuổi, bị sốt một chút vẫn có thể tự lo cho chính mình, không đáng thể hiện ra ngoài. Hiện tại cô có chút hổ thẹn, vội xua tay: "Em không sao, mặc thêm áo khoác, đội mũ liền không có chuyện gì, không phải vẫn còn việc chưa làm xong sao?"
"Đúng vậy, nhưng không gấp, đi sớm đôi khi không có tinh thần làm việc." Đới Húc lại lấy thêm canh cho cả hai, nói, "Em yên tâm, trên phương diện thời gian tôi rất rõ ràng, sẽ không chậm trễ công việc, em cứ nghỉ ngơi, không cần lo chuyện khác."
Phương Viên xấu hổ cười cười: "Tiền bối, thật ngại quá, mới tới thực tập mấy ngày, chưa giúp được gì mà em hình như đã gây thêm phiền toái cho anh!"
Đới Húc như muốn nói gì đó, nhưng động động cánh môi cuối cùng lại dừng, qua một lúc, khóe miệng khẽ nhếch biến thành nụ cười, xua tay: "Cũng không phải chuyện gì to tát."
Hai người ngồi trong quán cơm ấm áp, nói chuyện phiếm để giết thời gian, có thể vì khá hợp nhau, Đới Húc và Phương Viên hàn huyên rất nhiều chuyện về trường học, một câu cũng không hỏi vì sao cô lại ở phòng trực ban, hoặc là hỏi những đề tài khiến cô cảm thấy khó xử. Điều này khiến thần kinh căng chặt của Phương Viên chậm rãi thả lỏng, hơn nữa nói chuyện mới biết, thì ra Đới Húc học cùng khoa, có thể nói là Đại sư huynh của cô, chỉ là anh nhập học trước cô sáu năm, thời điểm cô vất vả bắt đầu quá trình huấn luyện, anh đã tốt nghiệp, bắt đầu công việc của mình.
Đừng nghĩ Đới Húc ra trường nhiều năm mà không biết gì về trường học lúc này, đối với biệt hiệu của các giảng viên, anh đều rất quen thuộc, lại kể về quá khứ càng khiến Phương Viên cảm thấy vừa mới lạ vừa buồn cười.
"Em có biết một giảng viên dạy pháp luật có biệt danh là đại sư tam cấp không?" Đới Húc hỏi.
Phương Viên lập tức gật đầu: "Em biết, thầy ấy dạy bọn em một học kỳ, thần kinh có chút... Hài hước."
"Đúng vậy, em biết vì sao thầy ấy bị gọi là đại sư tam cấp không?" Đới Húc hạ giọng, giải thích, "Có một lần thầy ấy có tiết dạy bọn tôi, kết quả đợi nửa ngày không thấy người tới, làm ủy viên học tập phải chạy tìm khắp nơi, qua một lúc lâu thầy ấy mới tới, vào phòng học thì ngơ ngác nhìn chúng tôi, sau đó bỗng nhiên ném một câu người có ba việc gấp rồi lập tức chạy đi WC, từ hôm ấy thầy ấy liền có biệt danh này!"
Phương Viên phụt cười thành tiếng: "Thì ra vậy! Bọn em còn đoán là do tác phong của thầy ấy cả ngày chậm rãi từ từ, chưa từng gấp gáp, thì ra là có chuyện như vậy! Nếu trước đó anh có cơ hội về trường, bọn em hẳn sớm đã tìm được đáp án."
Đới Húc tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười cười, nhún vai, không nói gì cả.
Hàn huyên một hồi, Phương Viên mới uống thuốc trị cảm. Hai người rời khỏi quán cơm đi thẳng tới trường học Bào Hồng Quang giảng dạy, chào hỏi bảo vệ giữ cửa mấy câu, họ cho xe dừng trước tòa văn phòng, dựa theo thông tin Tiểu Du cung cấp đi lên tầng cao nhất.
Hành lang nơi này một mảnh tối om, chỉ có căn phòng cuối cùng lộ ra ánh đèn. Đới Húc lấy di động, mở đèn pin, chắp tay ra sau, ý bảo Phương Viên chú ý dưới đất. Bọn họ đi tới căn phòng có ánh đèn kia, tới trước cửa, tiếng nói chuyện của hai người đàn ông càng rõ ràng. Đới Húc gõ cửa, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh. Đới Húc đợi thêm vài giây, gõ cửa lần nữa, lúc này bên trong mới có tiếng bước chân lại gần.
"Giờ này rồi còn có thể là ai chứ?" Bên trong truyền tới giọng nói quen tai.
Một người khác đứng cạnh cửa trả lời: "Không biết, nói không chừng là thằng nhãi kia hôm nay về sớm, lại tới mượn đồ!"
"Nhỡ đâu là ma nữ thì sao? Mấy ngày trước tôi nghe học sinh nói trường chúng ta có ma, nói không chừng bên ngoài chính là con ma đó!"
"Vừa lúc tôi đây đang độc thân, để tôi hỏi xem ma nữ kia có chê tôi từng ly hôn không, nếu không có thì trực gả cho tôi đi!"
Dứt lời, cửa mở, người đàn ông trung niên đang quay đầu cợt nhả với người kia, nói xong liền quay đầu, vừa lúc thấy Đới Húc và Phương Viên đứng ngoài cửa. Có lẽ vì không ngờ sẽ có người lạ tới tìm, ông ta hoảng sợ, theo bản năng lùi một bước, mới hỏi: "Mấy người đang làm gì? Tìm ai?"
Đới Húc cười cười, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận: "Xin lỗi, đã trễ thế này còn tới quấy rầy, trước hết tôi muốn giải thích một chút, tôi là người sống sờ sờ, không phải ma nữ, điểm này thầy có thể yên tâm."
Người đàn ông trung niên xấu hổ cười mỉm một cái, nhìn giấy tờ của Đới Húc, lập tức tránh đường: "Vậy anh chị vào đi, bên ngoài tối lắm, trong phòng sáng sủa hơn."
Hai người nói câu cảm ơn, vào phòng liền nhận ra người đang ngồi bên trong. Người này bọn họ từng gặp, là Trương Dương Sóc bên hành chính tổng hợp, thời điểm tới điều tra, hắn vừa lúc đi ngang thống kê đồ dự trữ, còn không cẩn thận nhắc tới mâu thuẫn giữa Bốc Văn Tinh và Bào Hồng Quang, bị mọi người nhắc nhở liền vội tránh đi.
Không ngờ lại gặp hắn ở đây, coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Phòng không lớn, e rằng còn không bằng phòng học, bên trong bày biện khá hỗn độn và đơn sơ, chỉ có một giá sách, một cái bàn và quầy để đồ linh tinh, trên bàn có rất nhiều sách, ngoại trừ mấy chai rượu và tàn thuốc lá, từ sắc mặt ửng đó của họ, còn cả mùi nồng nặc trong không khí, Đới Húc và Phương Viên biết, bọn họ có lẽ đang uống rượu tám chuyện.
Trương Dương Sóc cũng nhận ra Đới Húc, dù sao cũng ít người to cao như anh, hơn nữa tính chất công việc đặc thù, vì thế gặp một lần liền lưu lại ấn tượng sâu sắc.
"A, là cảnh sát Đới! Trễ thế này còn làm việc sao, vất vả, vất vả rồi!" Trương Dương Sóc vội đứng dậy bắt tay với Đới Húc, sau đó bắt tay với Phương Viên, "Anh chị tìm lão Lý có việc sao? Vậy tôi có cần tránh đi không?"
/320
|