Một mảnh tĩnh lặng....
Trên mảnh đất toàn cây bông lau trắng phau, gió thổi hiu hiu từng trận thê lương, đànchim vội bay
như nhìn thấy thứ gì đó...chẳng lành,
-" Ha ha...mẹ...người nhìn Tiểu Hoa nè, mẹ có yêu con không?". Thân hình nhonhỏ thoăn thoắt,
phía dưới là hai chân nhỏ béo nút nít đang vân động hết côngsuất chạy nhanh đến,
đôi tay nhỏ nhắn đang cầm một cái vòng hoa bằng cỏ bông lau,
khuôn mặt đáng yêu vì chạy màđỏ lựng khác thường nhưng vẫn cười khoe ra hàm răng nhỏ trắng noãn
đó là...Hoa Thiên Hy_5 tuổi.
Ngồi giữa cánh đồng bông lau trắng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mắtliễu mày hạnh
luôn mang ý tứ yêu thương dào dạt, đôi môi hồng nhạt luôn cười mỉm,
làn da trắng ngần gần như là trong suốt, mái tóc đen dài bay trong gió...
-" Tiểu Hoa, chạy từ từ thôi...Mẹ vĩnh viễn yêu Tiểu Hoa nhất...mãi mãi". Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế
mang theo sự lo lắng phát ra... Đổng Thiên Vân_ mẹ Hoa Thiên Hy.
Thân hình nho nhỏ chạy nhanh lao vào lòng người phụ nữ luôn mang mùi hương như hoa nhài, hít một
hơi thật sâu mùi hương của mẹ, cười khúc khích, đôi tay nhỏ mang cái vòng hoa đội lên đầu mẹ, giọng
nói non nớt vang lên:
-" Mẹ, mẹ thật đẹp, Tiểu Hoa yêu mẹ nhất...Nhưng ba thì sao ạ...mẹ có yêu..." Ba thật đáng kì lạ, Tiểu
Hoa chưa bao giờ thấy ba nha, ba chẳng bao giờ đi thăm Tiểu Hoa...ba không yêu Tiểu Hoa sao? Tiểu Hoa
rất ngoan nha? Mẹ chẳng bao giờ nói về ba cả...lúc mẹ bệnh nặng rất đau cũng vậy...
Nghe câu nói non nớt ấy Đổng Thiên Vân tim đập mạnh co thắt từng hồi...Đúng bà yêu ông...nhưng ông
lại yêu gia tài, địa vị nhà họ Đổng, có bao giờ đã quay lại nhìn tình cảm của bà...Tất cả chỉ là tiền và địa vị thôi.
Cười chua sót, ôm Tiểu Hoa vào lòng thủ thỉ từng câu nói như cũng đang nói với mình:
-" Tiểu Hoa ngoan, mẹ cũng yêu ba, ba rất yêu Tiểu Hoa, ba bận không thể về được...". Không thể về được...
Nước mắt không kìm được chảy ra...haha...không hay không muốn về...
Ôm thật chặt con mình, chỉ khi ôm thật chặt nó Đổng Thiên Vân mới cảm thấy ông ta cũng yêu mình...Tiểu Hoa
là kết tinh của hai người...phải không ông ta cũng yêu nó...yêu nó...
-" Mẹ, mẹ khóc hả, mẹ đừng khóc Tiểu Hoa sẽ ngoan mà...mẹ...mẹ". Thấy cổ ươn ướt, Tiểu Hoa quay lại thấy mẹ
đang khóc vội cất tiếng kêu lên. Nhưng...bà không nghe gì cả...miệng chỉ lẫm bẫm...
" Tình...tiền mãi chỉ là đau thương...mãi không kết hợp..." ( Ta chém câu này. Hé hé).
Như sựt tỉnh bà ôm thật chặt Tiểu Hoa vào lòng, cười nhẹ nhàng với con, len lén lâu hết nước mắt...
-" Tiểu Hoa, vĩnh viễn đừng hận cha...ta yêu con nhất...nhớ, ta luôn yêu con nhất...".
Cô nhóc 5 tuổi đâu biết gì là yêu là hận...chỉ đưa đôi mắt long lanh khó hiểu nhìn mẹ...
Bà chỉ nhìn con gái yêu mình cười bất đắc dĩ...
Ta mãi không hiểu chỉ khi...bà mất...mãi mãi...
" Tình...tiền mãi chỉ là đau thương...mãi không kết hợp..." ta hiểu...đã hiểu...
Trong đám tan của mẹ ta ông ta lại đưa một người phụ nữ về, bên cạnh bà ta có hai đứa con, một trai
một gái...thật nực cười.
Ta đâu biết gì, chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn lao vào lòng ấm áp của cha mình tìm sự an ủi...Ông rất đẹp
mã a, rất to lớn vững chắc, một cây đại thụ vĩ đại a...làm người khác an tâm...qua tấm hình của mẹ.
Lao ngay vào long cha...ta lúc đó rất hạnh phúc...cứ nghĩ ông sẽ ôm ta vào lòng, an ủi ta, yêu thương
ta...làm ta hạnh phúc...nhưng...
Ông chỉ mặt lạnh ở đó nhìn ta...ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ta...
Ông bước từng bước trước linh vị của mẹ ta, im lặng một lúc lâu rồi mở miệng ra sức lăng mạ chửi rủa mẹ
ta...Ha ha...Tại sao chứ? Ta bàn hoàn...hận...hận...Ông không yêu bà sao? bà rất đẹp, rất yêu ớt cần sự yêu
thương...nhưng ông chẳng cho được...ông chỉ cướp đi không cho lại...tại sao lại yêu ông chứ? tại sao...
Năm đó ta mười tuổi...
Ông đem ta về nuôi cho ta ở chung với người làm trong nhà...còn ông lại vui thú với người phụ nữ kia...
Tuổi thơ của ta...ta đau lòng, mỗi đêm chỉ biết ôm hình mẹ mà khóc...nghĩ có khi nào ông hối hận...
Ta chỉ nghĩ vây thôi nhưng điều đó lại là sự thật...ông gọi ta lên...ôm ta...hôn vào má ta...cười khẽ nói
-" Con gái ba, con cực khổ rồi...ta thật có lỗi..." Nói, đôi mắt ông dàn dụa khóc ôm chặt ta.
Ta thoáng ngẩn người, nhìn trên bàn, rồi nở nụ cười đau xót, nước mắt tuôn rơi ôm chặt lấy ông...
hít thật mạnh mùi hương ấm áp từ ông...hận.
Ta mãi hận ông..mãi mãi.
Ta khẽ đẩy ông ra, cười nhẹ, tay với lấy tờ giấy trên bàn, kí thật nhanh...đưa cho ông, khẽ nói:
-" Mẹ ta yêu ông là một sai lầm...ông chỉ là đồ khốn còn bà là tất cả đối với ta...ông bị đồng tiền
làm mờ mắt...đây là thứ cuối cùng mẹ ta trao cho ông...tiền mãi không gói được lửa... mãi mãi
ta...hận ông nhưng ta mệt rồi hận đồ khốn như ông làm ta mệt...ông không phải cha ta...tạo hóa
thật sai lầm...ta và ông từ nay mãi mãi chỉ là người dưng." Ta xoay người lên phòng thu dọn đồ đạt
đi...ta nhớ ngày đó mưa tầm tả...lúc ta đi chỉ thấy ông ngồi ngơ ngác cầm tờ giấy chuyển nhượng tài
sản... và bức thư cuối mẹ ta dành cho ông...
Năm đó ta mười sáu tuổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~Hồi tưởng đau thương...hận~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở về với thực tại...đúng là không nên đùa với lửa mà!
Ta phí nước bọt nói lí với thằng 'trẩu tre' tam điện hạ gì gì đó...nhưng chả thấm vào não hắn ta...như
nước đổ đầu vịt a~
Hắn ta chả hiểu nên đang chưởng một chưởng cực mạnh lao về đây với tốc độ ánh sáng a!
Cứ tưởng ta nhục mạ hắn a...nhưng thật sự là như vậy a...ngu như heo~
Ta cứ ngỡ làm anh hùng sẽ được khoan hồng ai ngờ...
Cơ thể ta như vậy mà nhận một chưởng đó vào người...cùng lắm dưới làm ma ta xin bà Diêm nữ đó
một chức vụ làm an dưỡng tuổi già a!
Nhắm mắt lại nghe tiếng gió hiu hiu thổi bên tai...cơ thể ta nhẹ hẫn.
Mẹ! Người có nghe con nói không!
/13
|