Đêm chưa qua, sương càng dày đặc.
Có hai người đang tĩnh tọa, một lúc lâu vẫn không nói năng gì.
Bỗng nhiên một người mở lời:
“Có người đến.”
Người kia nói:
“Còn ở ngoài một dặm.”
Người vừa nãy nói tiếp:
“Chúng ta phải lập tức chuẩn bị.”
“Dùng ám khí,” lời hắn nói chưa hết, đột ngột la lên: “Cẩn…”
Chữ “thận” của hắn chưa nói ra, kiếm quang đã hiện. Người này thét một tiếng, trở tay đánh ra một trăm lẻ tám đao.
Cùng lúc đánh ra một trăm lẻ tám đao, lại không mang theo chút đao phong nào, trong thiên hạ trừ Phi Phong Đao Sử Tam Kim, e rằng không có kẻ thứ hai.
Phi Phong Kiếm sớm đã vang danh thiên hạ, hơn nữa đệ tử khắp chốn, Loạn Phi Phong Kiếm Pháp của Cửu Thanh Thượng Nhân thực đã luyện đến độ không có sơ hở. Sử Tam Kim ban đầu hướng đến Loạn Phi Phong Kiếm Pháp, nhưng Cửu Thanh Thượng Nhân hiềm hắn tà khí quá nặng, không chịu truyền thụ. Kết quả, Sử Tam Kim lập thệ phải sáng tạo một bộ đao kháp khắc chế Loạn Phi Phong Kiếm Pháp. Cuối cùng hắn luyện thành Phi Phong Đao Pháp, dù chưa thể hoàn toàn khắc chế kiếm pháp, nhưng là đại địch của Phi Phong Kiếm Pháp.
Người đi cùng Sử Tam Kim chính là phản đồ của Phi Phong Phái, Thiệu Song Ảnh: đao pháp của Sử Tam Kim là từ Phi Phong Kiếm Pháp của Thiệu Song Ảnh khô công nghĩ ra; mà kiếm pháp của Phi Phong Đoạt Mệnh Thiệu Song Ảnh nghe nói chỉ kém Cửu Thanh Thượng Nhân.
Sử Tam Kim thấy tinh quang đột xuất, tức thời tay phát một trăm lẻ tám đao, thân hình thối lui mau chóng, hắn lui nhanh như vậy không ngờ còn xuất ra được một trăm lẻ tám đao; công thủ phối hợp, chỉ cần địch nhân có ý truy kích, ắt bị thương bởi đao của hắn!
Nhưng Sử Tam Kim biết; thứ đao pháp này mà muốn làm Lãnh Huyết bị thương thực là mộng tưởng. Hắn chỉ muốn ngăn chặn Lãnh Huyết, Thiệu Song Ảnh liền có thể kịp thời công kích. Hắn chính là không cần đánh, chỉ cần vô sự.
Đáng tiếc hắn gặp phải Lãnh Huyết.
Gặp Lãnh Huyết chỉ cầu vô sự cũng không được!
Đương lúc Sử Tam Kim bổ đao lần thứ hai, Thiệu Song Ảnh cũng xuất Phi Phong Đoạt Mệnh Kiếm Pháp, quả nhiên kinh nhân. Một lần xuất kiếm liền đánh ra một trăm tám mươi tám kiếm, túa ra liên miên.
Phi Phong Kiếm cần phải nhanh, chuẩn, nhưng nhanh và chuẩn như Thiệu Song Ảnh thực sự rất ít người.
Đáng tiếc hắn gặp Lãnh Huyết.
Gặp Lãnh Huyết, kiếm pháp của Thiệu Song Ảnh có nhanh cũng vo dụng.
Bởi vì Lãnh Huyết mới là khoái kiếm.
Sử Tam Kim sai lầm!
Sử Tam Kim vừa thấy hàn quang bạo xạ, liền chỉ cần bảo vệ mình, kì thực đấy chỉ là bóng kiếm, Lãnh Huyết chưa xuất kiếm.
Nhưng Sử Tam Kim vị tất đã sai, nếu Sử Tam Kim không phòng thủ, e rằng kiếm của Lãnh Huyết đã đâm tới rồi!
Như vậy là Sử Tam Kim đánh ra hai trăm mười sáu đao. Lúc thân hình hắn bạo thối, Lãnh Huyết cũng thuận thế tiến lên. Lúc chiêu đao thứ hai trăm mười sáu của Sử Tam Kim vừa chém xong, lúc kiếm thứ nhất của Thiệu Song Ảnh vừa thi triển, kiếm của Lãnh Huyết trúng yết hầu Sử Tam Kim, sau đó xoay người xuất kiếm. Chiêu thứ nhất của Thiệu Song Ảnh chưa đến, kiếm đã tiến nhập yết hầu hắn.
Kiếm ảnh giăng mây chưa kịp hiển lộ
Chỉ còn kiếm của Lãnh Huyết phát xuất hàn quang lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.
Thân hình Sử Tam Kim văng vào một thân cây, trượt xuống theo độ dốc của cây, thân câu vươn lại vết máu dài.
Hắn đến chết cũng không biết bản thân làm sao trúng kiếm!
Nhưng Thiệu Song Ảnh biết rõ.
Chỉ là hắn biết quá muộn.
Kiếm của Lãnh Huyết đã về bao.
Kiếm của Lãnh Huyết vào thời cơ thích hợp nhất mà xuất thủ, một chiêu tất trúng.
Kiếm Thiệu Song Ảnh vừa phát xuất, bất luận kẻ nào vào thời điểm ấy cũng chú ý kiếm có trúng hay không, hoặc đối phương đón chiêu ra sao, Thiệu Song Ảnh không ngoại lệ.
Mà kiếm của Lãnh Huyết luôn luôn vào thời khắc ấy đâm tới.
Thiệu Song Ảnh chỉ thấy tinh quang lóe lên, cổ họng lạnh buốt, tức là đã trúng kiếm, có thể nói ngay cả đón chiêu cũng không có, căn bản là không kịp.
Lãnh Huyết lạnh lùng lên tiếng:
“Ta cho các ngươi hay để chết minh bạch, người ở ngoài một dặm kia không phải ta, chính là đồng bọn của các ngươi.”
Thiệu Song Ảnh vừa lui, hai mắt trừng trừng nói:
“Ta sai lầm, sai rồi…”
Hắn đến chết mới biết.
Lãnh Huyết đột nhiên quát:
“Ra đây!”
Hàn quang đồng thời hiện lên, hướng sau lưng đâm tới!
Sau lưng y là một cái cây không lớn không nhỏ.
Kiếm của y chính là đâm vào thân cây.
Bất quá, kiếm không chỉ đâm vào cây mà còn xuyên qua thân cây!
Có tiếng kêu.
Từ sau thân cây có người ngã ra, tay ôm bụng, lảo đảo vài bước, kiếm trên tay rớt xuống đất:
“Ngươi làm sa biết…”
Lãnh Huyết đáp rõ từng chữ:
“Khinh công ngươi là đệ nhất, ta chưa phát giác, bội phục; trận đấu này tuy chóng, nhưng kẻ đứng ngoài một dăm kia cũng nên tới rồi chứ!”
Lãnh Huyết bỗng dưng cười lạnh, nói tiếp:
“Lúc ta nói hai chữ “đồng bọn”, ngươi nấp sau thân cây cũng hơi chấn động; kì thật ta chỉ hoài nghi nhưng sau lại phát hiện ngươi rúng động.”
Kẻ đó miễn cường cười khan:
“Khinh công của ta…không thất bại…ta…”
Hắn đột nhiên ngã quỵ.
Thiên Lí Độc Hành Tả Vu Vũ yêu thích khinh công như tính mạng, mà ngay cả nửa bước cũng không thi triển được đã chết dưới kiếm của Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết vuốt thân kiếm, lẩm nhẩm tính:
“Gã thứ tư.”
Tiên Nhân Chưởng Từ Thiên Quá là người thận trọng, cẩn mật. Tiên Nhân thất thập lục chưởng của hắn cũng chú trọng ổn, trầm hậu. Hắn xua nay không dám khinh thường Lãnh Huyết. Hắn chỉ đi một mình, có chút sợ hãi.
Hắn không biết làm thế nào thoát khỏi cánh rừng này.
Mồ hôi hắn đổ càng lúc càng nhiều.
Hắn cảm giác bước chân mình rất loạn, lại như là nghe được tiếng bước chân vang lên không ngừng.
Hắn không dám quay đầu lại nhìn. Hắn sợ nhìn thấy một mũi kiếm sáng loáng.
Hắn vừa nhìn thấy Điền Cửu Như đã chết.
Điền Cửu Như võ công hơn cả hắn.
Hắn có phải cũng chết ở đây không?
Nói không chừng Lãnh Huyết đang đợi hắn phía trước.
Nghĩ đến đây hắn bỗng ngẩng đầu, phía trước có người.
Rừng sâu, sương dày, đêm chưa qua, người đó tựa hồ một người chết!
Là người chết!
Điền Cửu Như!
Từ Thiên Quá chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Từ Thiên Quá từng thấy thi thể Điền Cửu Như, chứng thực Điền Cửu Như đã chết, nhưng Điền Cửu Như lại ở trước mặt hắn.
Tiên Nhân Chưởng Từ Thiên Quá ngẩn người.
Nhưng cùng lúc đó trong đầu hắn lập tức quyết định.
Điền Cửu Như đã chết, hiện tại hắn nhìn thấy nếu không phải quỷ thì là người làm!
Quỷ không có khả năng xuất hiện!
Đó chỉ là người làm ra.
Là kẻ nào đã làm?
Chỉ có địch nhân mới làm vậy!
Đó là địch nhân đáng sợ nhất!
Lãnh Huyết
Từ Thiên Quá vừa nghĩ đến Lãnh Huyết, trong đầu liền lóe lên ý niệm: Lãnh Huyết vì sao làm như vậy?
Đáp án tự nhiên là bất lợi đối với hắn.
Chỉ cần bản thân hắn sợ thi thể Điền Cửu Như, Lãnh Huyết liền thừa cơ một chiêu thành công.
Vậy, Lãnh Huyết ở đâu?
Từ lúc Từ Thiên Quá thấy thi thể Điền Cửu Như đến giờ, chỉ nháy mắt một cái. Từ Thiên Quá tức thì kết luận: Lãnh Huyết nhất định ở phía sau!
Chỉ cần hắn chăm chú nhìn phía trước, Lãnh Huyết mới có thể từ đằng sau đánh ra một chiêu trí mạng!
Từ Thiên Quá huýt lên một tiếng, thân hình chưa xoay lại, đột ngột trở tay hướng sau lưng xuất bảy chưởng.
Chỉ cần Lãnh Huyết phục kích ở phía sau, bảy chưởng đánh ra nhất định trúng. Chỉ cần Lãnh Huyết trúng chưởng, Từ Thiên Quá xoay người đánh bảy chưởng nữa liền có thể đoạt mạng Lãnh Huyết.
“Ầm ầm ầm!”
Bảy chưởng trúng ba.
Trong lòng hắn vui mừng, xoay người đánh bảy chưởng nữa, đều trúng cả bảy, chỉ là tâm từ Thiên Quá chợt trầm lại, sau lưng đã bị kiếm xuyên qua!
Lãnh Huyết vĩnh viễn cầm chắc thời cơ tốt nhất mới xuất kiếm!
Ứng biến của Từ Thiên Quá không thể nói không nhanh, chỉ là hắn gặp phải Lãnh Huyết.
Gặp phải Lãnh Huyết không bằng tự sát còn tốt hơn.
Từ Thiên Quá xoay người lại, tay trái ôm miệng vết thương, từng bước thối lui, tay run rẩy trỏ Lãnh Huyết:
“Ta không nghĩ đến…ngươi trốn sau thi thể…bằng không Điền Cửu Như làm thế nào đứng vững như vậy…”
Lãnh Huyết lạnh giọng:
“Theo lương tâm mà nói, giết ngươi có chút oan uổng; chỉ là ngươi không nên tham gia hành động, cũng không nên một chưởng ám toán sư phụ ta.”
Từ Thiên Quá tịnh không nghe hết lời Lãnh Huyết, đã ngã xuống, chính là ngã vào thân cây, bên cạnh thi thể Tả Thiên Vũ. Thi thể Tả Thiên Vũ có hơn mười chưởng ấn, lõm vào mười khối cơ nhục, chưởng lực xuyên qua thân cây, dán cơ thể Tả Thiên Vũ vào cây. Tiên Nhân Chưởng không phải hư danh, quả nhiên bá đạo!
Từ Thiên Quá ngã rồi, kéo Tả Thiên Vũ ngã theo. Máu thịt lưu trên thân cây, lại lại mười dấu huyết thủ.
Máu đã chuyển màu sẫm, bởi vì Tả Thiên Vũ chết đã lâu.
Người chết còn nhận mười chưởng, thực là chết không nhắm mắt.
Khóe miệng Lãnh Huyết có chút tiếu ý.
“Gã thứ năm.”
Có hai người đang tĩnh tọa, một lúc lâu vẫn không nói năng gì.
Bỗng nhiên một người mở lời:
“Có người đến.”
Người kia nói:
“Còn ở ngoài một dặm.”
Người vừa nãy nói tiếp:
“Chúng ta phải lập tức chuẩn bị.”
“Dùng ám khí,” lời hắn nói chưa hết, đột ngột la lên: “Cẩn…”
Chữ “thận” của hắn chưa nói ra, kiếm quang đã hiện. Người này thét một tiếng, trở tay đánh ra một trăm lẻ tám đao.
Cùng lúc đánh ra một trăm lẻ tám đao, lại không mang theo chút đao phong nào, trong thiên hạ trừ Phi Phong Đao Sử Tam Kim, e rằng không có kẻ thứ hai.
Phi Phong Kiếm sớm đã vang danh thiên hạ, hơn nữa đệ tử khắp chốn, Loạn Phi Phong Kiếm Pháp của Cửu Thanh Thượng Nhân thực đã luyện đến độ không có sơ hở. Sử Tam Kim ban đầu hướng đến Loạn Phi Phong Kiếm Pháp, nhưng Cửu Thanh Thượng Nhân hiềm hắn tà khí quá nặng, không chịu truyền thụ. Kết quả, Sử Tam Kim lập thệ phải sáng tạo một bộ đao kháp khắc chế Loạn Phi Phong Kiếm Pháp. Cuối cùng hắn luyện thành Phi Phong Đao Pháp, dù chưa thể hoàn toàn khắc chế kiếm pháp, nhưng là đại địch của Phi Phong Kiếm Pháp.
Người đi cùng Sử Tam Kim chính là phản đồ của Phi Phong Phái, Thiệu Song Ảnh: đao pháp của Sử Tam Kim là từ Phi Phong Kiếm Pháp của Thiệu Song Ảnh khô công nghĩ ra; mà kiếm pháp của Phi Phong Đoạt Mệnh Thiệu Song Ảnh nghe nói chỉ kém Cửu Thanh Thượng Nhân.
Sử Tam Kim thấy tinh quang đột xuất, tức thời tay phát một trăm lẻ tám đao, thân hình thối lui mau chóng, hắn lui nhanh như vậy không ngờ còn xuất ra được một trăm lẻ tám đao; công thủ phối hợp, chỉ cần địch nhân có ý truy kích, ắt bị thương bởi đao của hắn!
Nhưng Sử Tam Kim biết; thứ đao pháp này mà muốn làm Lãnh Huyết bị thương thực là mộng tưởng. Hắn chỉ muốn ngăn chặn Lãnh Huyết, Thiệu Song Ảnh liền có thể kịp thời công kích. Hắn chính là không cần đánh, chỉ cần vô sự.
Đáng tiếc hắn gặp phải Lãnh Huyết.
Gặp Lãnh Huyết chỉ cầu vô sự cũng không được!
Đương lúc Sử Tam Kim bổ đao lần thứ hai, Thiệu Song Ảnh cũng xuất Phi Phong Đoạt Mệnh Kiếm Pháp, quả nhiên kinh nhân. Một lần xuất kiếm liền đánh ra một trăm tám mươi tám kiếm, túa ra liên miên.
Phi Phong Kiếm cần phải nhanh, chuẩn, nhưng nhanh và chuẩn như Thiệu Song Ảnh thực sự rất ít người.
Đáng tiếc hắn gặp Lãnh Huyết.
Gặp Lãnh Huyết, kiếm pháp của Thiệu Song Ảnh có nhanh cũng vo dụng.
Bởi vì Lãnh Huyết mới là khoái kiếm.
Sử Tam Kim sai lầm!
Sử Tam Kim vừa thấy hàn quang bạo xạ, liền chỉ cần bảo vệ mình, kì thực đấy chỉ là bóng kiếm, Lãnh Huyết chưa xuất kiếm.
Nhưng Sử Tam Kim vị tất đã sai, nếu Sử Tam Kim không phòng thủ, e rằng kiếm của Lãnh Huyết đã đâm tới rồi!
Như vậy là Sử Tam Kim đánh ra hai trăm mười sáu đao. Lúc thân hình hắn bạo thối, Lãnh Huyết cũng thuận thế tiến lên. Lúc chiêu đao thứ hai trăm mười sáu của Sử Tam Kim vừa chém xong, lúc kiếm thứ nhất của Thiệu Song Ảnh vừa thi triển, kiếm của Lãnh Huyết trúng yết hầu Sử Tam Kim, sau đó xoay người xuất kiếm. Chiêu thứ nhất của Thiệu Song Ảnh chưa đến, kiếm đã tiến nhập yết hầu hắn.
Kiếm ảnh giăng mây chưa kịp hiển lộ
Chỉ còn kiếm của Lãnh Huyết phát xuất hàn quang lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.
Thân hình Sử Tam Kim văng vào một thân cây, trượt xuống theo độ dốc của cây, thân câu vươn lại vết máu dài.
Hắn đến chết cũng không biết bản thân làm sao trúng kiếm!
Nhưng Thiệu Song Ảnh biết rõ.
Chỉ là hắn biết quá muộn.
Kiếm của Lãnh Huyết đã về bao.
Kiếm của Lãnh Huyết vào thời cơ thích hợp nhất mà xuất thủ, một chiêu tất trúng.
Kiếm Thiệu Song Ảnh vừa phát xuất, bất luận kẻ nào vào thời điểm ấy cũng chú ý kiếm có trúng hay không, hoặc đối phương đón chiêu ra sao, Thiệu Song Ảnh không ngoại lệ.
Mà kiếm của Lãnh Huyết luôn luôn vào thời khắc ấy đâm tới.
Thiệu Song Ảnh chỉ thấy tinh quang lóe lên, cổ họng lạnh buốt, tức là đã trúng kiếm, có thể nói ngay cả đón chiêu cũng không có, căn bản là không kịp.
Lãnh Huyết lạnh lùng lên tiếng:
“Ta cho các ngươi hay để chết minh bạch, người ở ngoài một dặm kia không phải ta, chính là đồng bọn của các ngươi.”
Thiệu Song Ảnh vừa lui, hai mắt trừng trừng nói:
“Ta sai lầm, sai rồi…”
Hắn đến chết mới biết.
Lãnh Huyết đột nhiên quát:
“Ra đây!”
Hàn quang đồng thời hiện lên, hướng sau lưng đâm tới!
Sau lưng y là một cái cây không lớn không nhỏ.
Kiếm của y chính là đâm vào thân cây.
Bất quá, kiếm không chỉ đâm vào cây mà còn xuyên qua thân cây!
Có tiếng kêu.
Từ sau thân cây có người ngã ra, tay ôm bụng, lảo đảo vài bước, kiếm trên tay rớt xuống đất:
“Ngươi làm sa biết…”
Lãnh Huyết đáp rõ từng chữ:
“Khinh công ngươi là đệ nhất, ta chưa phát giác, bội phục; trận đấu này tuy chóng, nhưng kẻ đứng ngoài một dăm kia cũng nên tới rồi chứ!”
Lãnh Huyết bỗng dưng cười lạnh, nói tiếp:
“Lúc ta nói hai chữ “đồng bọn”, ngươi nấp sau thân cây cũng hơi chấn động; kì thật ta chỉ hoài nghi nhưng sau lại phát hiện ngươi rúng động.”
Kẻ đó miễn cường cười khan:
“Khinh công của ta…không thất bại…ta…”
Hắn đột nhiên ngã quỵ.
Thiên Lí Độc Hành Tả Vu Vũ yêu thích khinh công như tính mạng, mà ngay cả nửa bước cũng không thi triển được đã chết dưới kiếm của Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết vuốt thân kiếm, lẩm nhẩm tính:
“Gã thứ tư.”
Tiên Nhân Chưởng Từ Thiên Quá là người thận trọng, cẩn mật. Tiên Nhân thất thập lục chưởng của hắn cũng chú trọng ổn, trầm hậu. Hắn xua nay không dám khinh thường Lãnh Huyết. Hắn chỉ đi một mình, có chút sợ hãi.
Hắn không biết làm thế nào thoát khỏi cánh rừng này.
Mồ hôi hắn đổ càng lúc càng nhiều.
Hắn cảm giác bước chân mình rất loạn, lại như là nghe được tiếng bước chân vang lên không ngừng.
Hắn không dám quay đầu lại nhìn. Hắn sợ nhìn thấy một mũi kiếm sáng loáng.
Hắn vừa nhìn thấy Điền Cửu Như đã chết.
Điền Cửu Như võ công hơn cả hắn.
Hắn có phải cũng chết ở đây không?
Nói không chừng Lãnh Huyết đang đợi hắn phía trước.
Nghĩ đến đây hắn bỗng ngẩng đầu, phía trước có người.
Rừng sâu, sương dày, đêm chưa qua, người đó tựa hồ một người chết!
Là người chết!
Điền Cửu Như!
Từ Thiên Quá chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Từ Thiên Quá từng thấy thi thể Điền Cửu Như, chứng thực Điền Cửu Như đã chết, nhưng Điền Cửu Như lại ở trước mặt hắn.
Tiên Nhân Chưởng Từ Thiên Quá ngẩn người.
Nhưng cùng lúc đó trong đầu hắn lập tức quyết định.
Điền Cửu Như đã chết, hiện tại hắn nhìn thấy nếu không phải quỷ thì là người làm!
Quỷ không có khả năng xuất hiện!
Đó chỉ là người làm ra.
Là kẻ nào đã làm?
Chỉ có địch nhân mới làm vậy!
Đó là địch nhân đáng sợ nhất!
Lãnh Huyết
Từ Thiên Quá vừa nghĩ đến Lãnh Huyết, trong đầu liền lóe lên ý niệm: Lãnh Huyết vì sao làm như vậy?
Đáp án tự nhiên là bất lợi đối với hắn.
Chỉ cần bản thân hắn sợ thi thể Điền Cửu Như, Lãnh Huyết liền thừa cơ một chiêu thành công.
Vậy, Lãnh Huyết ở đâu?
Từ lúc Từ Thiên Quá thấy thi thể Điền Cửu Như đến giờ, chỉ nháy mắt một cái. Từ Thiên Quá tức thì kết luận: Lãnh Huyết nhất định ở phía sau!
Chỉ cần hắn chăm chú nhìn phía trước, Lãnh Huyết mới có thể từ đằng sau đánh ra một chiêu trí mạng!
Từ Thiên Quá huýt lên một tiếng, thân hình chưa xoay lại, đột ngột trở tay hướng sau lưng xuất bảy chưởng.
Chỉ cần Lãnh Huyết phục kích ở phía sau, bảy chưởng đánh ra nhất định trúng. Chỉ cần Lãnh Huyết trúng chưởng, Từ Thiên Quá xoay người đánh bảy chưởng nữa liền có thể đoạt mạng Lãnh Huyết.
“Ầm ầm ầm!”
Bảy chưởng trúng ba.
Trong lòng hắn vui mừng, xoay người đánh bảy chưởng nữa, đều trúng cả bảy, chỉ là tâm từ Thiên Quá chợt trầm lại, sau lưng đã bị kiếm xuyên qua!
Lãnh Huyết vĩnh viễn cầm chắc thời cơ tốt nhất mới xuất kiếm!
Ứng biến của Từ Thiên Quá không thể nói không nhanh, chỉ là hắn gặp phải Lãnh Huyết.
Gặp phải Lãnh Huyết không bằng tự sát còn tốt hơn.
Từ Thiên Quá xoay người lại, tay trái ôm miệng vết thương, từng bước thối lui, tay run rẩy trỏ Lãnh Huyết:
“Ta không nghĩ đến…ngươi trốn sau thi thể…bằng không Điền Cửu Như làm thế nào đứng vững như vậy…”
Lãnh Huyết lạnh giọng:
“Theo lương tâm mà nói, giết ngươi có chút oan uổng; chỉ là ngươi không nên tham gia hành động, cũng không nên một chưởng ám toán sư phụ ta.”
Từ Thiên Quá tịnh không nghe hết lời Lãnh Huyết, đã ngã xuống, chính là ngã vào thân cây, bên cạnh thi thể Tả Thiên Vũ. Thi thể Tả Thiên Vũ có hơn mười chưởng ấn, lõm vào mười khối cơ nhục, chưởng lực xuyên qua thân cây, dán cơ thể Tả Thiên Vũ vào cây. Tiên Nhân Chưởng không phải hư danh, quả nhiên bá đạo!
Từ Thiên Quá ngã rồi, kéo Tả Thiên Vũ ngã theo. Máu thịt lưu trên thân cây, lại lại mười dấu huyết thủ.
Máu đã chuyển màu sẫm, bởi vì Tả Thiên Vũ chết đã lâu.
Người chết còn nhận mười chưởng, thực là chết không nhắm mắt.
Khóe miệng Lãnh Huyết có chút tiếu ý.
“Gã thứ năm.”
/5
|