~ Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây ~
“Anh muốn nói chuyện gì với Los?” Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên là về ngọn núi tuyết này.” Augustine trả lời.
Dạ Phong Vũ dùng hai tay bóp mặt anh biến hình: “Nhưng em không thể cứ ở mãi trong lâu đài.”
“Vì sao không thể?” Augustine ngả lưng tựa vào ghế, “Elsa vẫn luôn ở trong lâu đài đợi đến ngày lên ngôi nữ hoàng.”
……….
Im lặng một lát, Dạ Phong Vũ hơi hoài nghi thính giác của mình: “Ý anh là……… “Frozen”?”
“Năm phút nữa anh có một cuộc họp.” Augustine không có trả lời câu hỏi, mặt than nhìn khoảng không trước mặt.
“Được.” Dạ Phong Vũ đứng lên nhún nhún vai, “Về vấn đề này, buổi tối chúng ta lại nói tiếp.”
Augustine nhìn cậu đi ra ngoài.
“Nhưng cho dù là trong chuyện cổ tích, Elsa cuối cùng vẫn mở ra cánh cổng lâu đài.” Dạ Phong Vũ xoay người ở cửa thư phòng, đáy mắt có chút ý cười, “Có điều ví dụ này rất đáng yêu.”
Augustine: “………..”
“Cái gì đáng yêu?” Trình Hạ ở hành lang nghe thấy.
“”Frozen”.” Dạ Phong Vũ vừa đi vừa trả lời.
“Augustine tiên sinh biết bộ phim này?” Trình Hạ nghi hoặc.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ đón lấy MOKA từ tay cậu, cùng chạy xuống lầu.
Trình Hạ bắt đầu hình thái fan não tàn, tự động suy diễn toàn bộ hình ảnh nam thần mặt không đổi sắc ngồi trong rạp chiếu phim trống trải, xem “Băng tuyết kì duyên”.
A!
Chuột chũi nhỏ vui vẻ nhảy nhót, đi tìm Phillip bát quái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Los cũng gọi điện tới, mãnh liệt trách móc, “Cậu thế mà lại không nói cho tôi biết trước.”
“Bởi vì cậu không có hỏi.” Dạ Phong Vũ nằm trên xích đu, lười biếng ngắm mây ở chân trởi.
“Tôi làm sao biết được, cậu lại yêu đương với Augustine?” Los cảm thấy vô tội.
“Cho nên còn muốn mời tôi đi leo núi nữa không?” Dạ Phong Vũ ôm MOKA.
“Điều kiện tiên quyết là Augustine đồng ý thả cậu đi.” Nhắc tới chuyện này, Los lại bắt đầu phát điên, “Quái đản, anh ta thậm chí còn nói nếu tôi không muốn nói chuyện với anh ta, sẽ trực tiếp tìm tới cha tôi!” Mình rõ ràng đã tốt nghiệp tiểu học rất nhiều năm rồi, vì sao vẫn trốn không thoát cái loại đối thoại chết tiệt này?
Chắc là vì cảm thấy tiếng nói trong điện thoại có hơi to, MOKA rất không vui chồm lên, cao giọng “Gâu” một tiếng.
Tai Los vang ong ong, suýt thì ném cái di động đi.
Dạ Phong Vũ xoa đầu chó lớn, thể hiện sự khen ngợi.
Ăn bữa tối đơn giản xong, Dạ Phong Vũ dẫn MOKA đi ra ngoài lâu đài giải sầu, phía sau bốn vệ sĩ đi theo.
……..
Tuy rằng gần đây Bernal con không có hành động gì quá đáng, nhưng người thần bí đứng sau lưng hắn vẫn chưa tìm được, cho nên Augustine tin tưởng vững chắc cả châu Âu đều ẩn chứa nguy hiểm, bởi vậy nghiêm khắc cấm cậu ra ngoài một mình.
Dạ Phong Vũ mua gà chiên ở quán ăn bên đường, ngồi trên ghế dài chia nhau ăn với MOKA: “Đằng trước là nhà trọ, có muốn về thăm không?”
“Gâu gâu gâu.” MOKA hết sức chuyên chú gặm đùi gà.
Dạ Phong Vũ vỗ vỗ tay, dẫn nó về nhà.
Nửa tiếng sau, Augustine gọi điện thoại đến: “Em đang ở đâu?”
“Nhà trọ, MOKA lại tìm được đồ chơi mới.” Dạ Phong Vũ ngồi trên miếng đệm, nhìn chó lớn chà đạp vải sô pha, “Anh họp xong chưa?”
“Muộn rồi.” Augustine nói, “Anh cho xe đón em về.”
“Được.” Dạ Phong Vũ để điện thoại xuống, ôm chó lớn mạnh mẽ xoa lông nó.
Hai mắt MOKA ướt át nhìn cậu, chân trước bám chặt sô pha!
“Ừm.” Dạ Phong Vũ thả tay ra, “Trừ phi chính mày nói với Augustine, muốn ở lại đây.”
MOKA bò trên sàn, cụp mông tiến hành chống đối.
Lái xe đúng giờ đến, đón cậu về lâu đài.
“Ban đêm Milan cũng không an toàn.” Augustine ôm người vào lòng, “Lúc trước anh đã nói với em rồi.”
Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng: “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Gâu!” MOKA ngậm ống quần Dạ Phong Vũ, ý đồ giành lại chủ nhân khêu gợi.
“Phillip!” Augustine không vui.
“Đây!” Em trai nhanh chóng xuất hiện, ôm chó lớn chạy ra khỏi phòng ngủ.
Ga giường vốn màu xám bị đổi thành màu xanh lam đáng yêu, mặt trên còn có trái tim nhỏ màu hồng, Dạ Phong Vũ nhìn thấy, rõ ràng hơi giật mình.
Đây là cái phong cách gì.
Augustine mặt than nói: “Anh đã giáo huấn Phillip vì chuyện này.” Nhưng quản gia tỏ ý rằng tất cả ga giường trong lâu đài đều đưa đến phòng giặt rồi, vì thế đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Tắm rửa xong, Dạ Phong Vũ ngồi bên giường xốc chăn lên, sau đó đã bị hình Elsa trên ga giường dọa một chút.
……….
“Anh cảm thấy Augustine tiên sinh thật sự sẽ thích món quà kiểu này?” Trình Hạ rất lo lắng.
“Nhất định sẽ.” Phillip trưng đôi mắt đen xì vì bị đánh ra, ánh mắt rất kiên định.
Dám giấu mình lén đi xem “Frozen”!
A!
Quả thực đáng yêu!
Trong phòng ngủ hai người cứng ngắc nằm song song trên giường, tình cảm mãnh liệt nóng bỏng vốn ở trong phòng tắm tích cóp từng chút một cũng không còn sót lại chút gì. Chỉ cần tưởng tượng đến Nữ hoàng băng giá thật lớn ở trên ga giường, lập tức toàn thân run lên, rất có hiệu quả Frozen.
Vì vậy Dạ Phong Vũ không thể không lấy thảm lông ở trong tủ ra, thay ga giường rồi lại gỡ bao gối ra.
“Anh đang nghĩ gì?” Một lần nữa lại nằm xuống, Dạ Phong Vũ hỏi Augustine.
“Nên cho Phillip đi đâu đào than.” Augustine duy trì mặt than.
Dạ Phong Vũ nghiêng người ôm cổ anh: “Quan hệ giữa các anh thật sự rất tốt.”
“Sau khi cha anh qua đời, anh chỉ còn lại mình nó là người thân.” Augustine trả lời.
“…….. Ừ.” Dạ Phong Vũ cười cười.
Tay Augustine vỗ nhẹ trên lưng cậu.
“Có làm không?” Dạ Phong Vũ hỏi, giọng nói trong đêm tối có chút ái muội khác thường.
“Em nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Augustine hôn cái trán lạnh băng của cậu, “Về chuyện đi leo núi Kenming, nếu Los có thể thuyết phục anh, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”
“Nhưng xem ra anh hoàn toàn không có khả năng sẽ thỏa hiệp.” Dạ Phong Vũ tựa đầu lên ngực anh.
“Bởi vì ở đó thật sự nguy hiểm.” Augustine ôm chặt cậu, “Nếu em đồng ý đổi một chỗ khác an toàn hơn chút, anh sẽ rất vui.”
“Nhưng đi thám hiểm thì sẽ có nguy hiểm, nếu không đã gọi là du lịch.” Dạ Phong Vũ nói, “Em thích đối mặt với kích thích cực hạn.”
“Hay là thử đi nhảy dù?” Augustine nói, “Cũng rất kích thích.”
Dạ Phong Vũ xoay người đưa lưng về phía anh.
Augustine: “………”
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên tiểu tình nhân của mình giận dỗi?
Thẳng thắn mà nói, thật ra anh cũng không muốn can thiệp nhiều vào sở thích của cậu, nhưng tưởng tượng đến cái loại tiêu đề tin tức chết tiệt kia, nghĩ thôi cũng rất muốn……… mua cả ngọn núi tuyết đó.
Buổi sáng hôm sau chờ lúc Augustine dậy, Dạ Phong Vũ đã ở trong vườn hoa tắm cho MOKA, bên cạnh còn có hai chú nai con —— là thú cưng của bác sĩ Grater, bởi vì bà phải đi thăm bệnh tại nhà, cho nên đưa đến lâu đài gửi nuôi một thời gian.
“Quả thực là khung cảnh trong đồng thoại.” Phillip ngồi xổm sau bụi cây, “Động vật nhỏ đáng yêu, rừng rậm rộng lớn, cùng với hoàng tử anh tuấn thiện lương.” Quả thực muốn đeo lên một chiếc vương miện.
“Vì sao anh còn chưa đi họp?” Trình Hạ huơ tay trước mặt anh ta, “Này, muộn rồi.”
“Augustine bảo tôi ở lại đây.” Phillip trả lời, “Tối qua bọn họ cãi nhau.”
“Cãi nhau?” Trình Hạ trợn trừng mắt.
“Tin tôi đi, mâu thuẫn nho nhỏ sẽ làm sâu sắc thêm tình yêu.” Vẻ mặt Phillip quyền uy, huống chi hôm nay còn có thể có tình địch xuất hiện.
A!
Không thể chờ được!
Tình địch Los cảm thấy mình rất vô tội, buổi chiều đúng giờ đến lâu đài, quản gia lễ phép dẫn cậu ta tới phòng khách, sau đó đưa lên cà phê và món tráng miệng, nói Augustine tiên sinh mười phút nữa sẽ đến.
“Gâu!” MOKA vui vẻ nhào vào.
Dạ Phong Vũ từ phía sau đi vào, cười nhìn anh ta.
“Điên mất, vì sao cậu lại đến đây?” Los trợn mắt đuổi người, “Mau về đi!”
“Sao phải về.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống ghế, cằm tựa trên lưng ghế, rất có ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
“Tôi không muốn bị Augustine mang đi chăn sư tử.” Los cảnh giác.
“Simba không ở lâu đài, Elizabeth cũng không.” Dạ Phong Vũ lười biếng mở miệng.
“Chăn MOKA cũng không được.” Khuyên bảo vô hiệu, Los đơn giản đẩy cậu ra ngoài.
Sau đó Augustine liền đi từ cửa vào.
Los nhanh chóng bỏ tay, cười vô cùng sáng lạn: “Augustine tiên sinh tôn kính, xin cho phép tôi thay mặt cha và anh tôi gửi tới ngài lòng ngưỡng mộ.”
“Phillip đang định nhuộm nai con thành màu hồng.” Augustine nói.
Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu, dẫn MOKA chạy ra.
“Núi Kenming vô cùng nguy hiểm.” Ánh mắt Los khẩn thiết chủ động mở miệng, “Cho nên chúng tôi đã hủy kế hoạch, Frank cũng sẽ không rời khỏi lâu đài, xin hỏi ngài còn cần hỏi gì không?”
“Đây là bản đồ núi Kenming.” Augustine đưa một tập tài liệu cho cậu ta, “Tôi muốn biết cả tuyến đường trong kế hoạch leo núi thám hiểm.”
“Ngài chắc chứ?” Los hơi bất ngời, “Đi leo núi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, tuy rằng Frank có chứng nhận chuyên nghiệp, nhưng cũng khó có thể cam đoan an toàn trăm phần trăm.”
“Chuyện cậu ấy muốn làm hình như cũng không nhiều.” Augustine nói, “Hơn nữa rất ít khi nêu yêu cầu với tôi.”
Vậy a…… Los sờ cằm: “Frank nhất định sẽ rất vui.”
“Nếu cậu là đội trưởng chuyến đi này, có một việc tôi có lẽ nên nói với cậu.” Augustine tiếp tục nhìn cậu ta, “Có liên quan đến một vụ án kinh tế.”
“Sao?” Los hơi hoang mang, án kinh tế?
…..
Trong vườn hoa, Dạ Phong Vũ dẫn nai con vào trong hàng rào, nghiêm cấm Phillip đến gần.
“Nhưng đây là thuốc màu một lần***.” Trong mắt thiếu nữ Phillip hàm chứa sự mong đợi, một chú nai con màu hồng.
(***thuốc màu một lần: loại thuốc có tác dụng một lần, sau khi dùng nước sẽ tẩy sạch màu)
A!
Thật mơ mộng!
“Anh có thể nhuộm Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ giơ một ngón tay.
“Dựa vào cái gì!” Chuột chũi nhỏ khiếp sợ, kem trong tay rơi xuống mặt đất.
Phillip chộn rộn.
Trình Hạ nhặt một cái xẻng lên, tính toán đồng quy vu tận với anh ta.
“Phillip tiên sinh.” Thời khắc mấu chốt, quản gia kịp thời xuất hiện, “Augustine tiên sinh nói ngài đến mau, hình như có liên quan đến việc khai phá núi Kenming.”
Dạ Phong Vũ: “…….”
Trình Hạ giật mình há miệng.
Thật sự muốn mua a……
“Anh muốn nói chuyện gì với Los?” Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên là về ngọn núi tuyết này.” Augustine trả lời.
Dạ Phong Vũ dùng hai tay bóp mặt anh biến hình: “Nhưng em không thể cứ ở mãi trong lâu đài.”
“Vì sao không thể?” Augustine ngả lưng tựa vào ghế, “Elsa vẫn luôn ở trong lâu đài đợi đến ngày lên ngôi nữ hoàng.”
……….
Im lặng một lát, Dạ Phong Vũ hơi hoài nghi thính giác của mình: “Ý anh là……… “Frozen”?”
“Năm phút nữa anh có một cuộc họp.” Augustine không có trả lời câu hỏi, mặt than nhìn khoảng không trước mặt.
“Được.” Dạ Phong Vũ đứng lên nhún nhún vai, “Về vấn đề này, buổi tối chúng ta lại nói tiếp.”
Augustine nhìn cậu đi ra ngoài.
“Nhưng cho dù là trong chuyện cổ tích, Elsa cuối cùng vẫn mở ra cánh cổng lâu đài.” Dạ Phong Vũ xoay người ở cửa thư phòng, đáy mắt có chút ý cười, “Có điều ví dụ này rất đáng yêu.”
Augustine: “………..”
“Cái gì đáng yêu?” Trình Hạ ở hành lang nghe thấy.
“”Frozen”.” Dạ Phong Vũ vừa đi vừa trả lời.
“Augustine tiên sinh biết bộ phim này?” Trình Hạ nghi hoặc.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ đón lấy MOKA từ tay cậu, cùng chạy xuống lầu.
Trình Hạ bắt đầu hình thái fan não tàn, tự động suy diễn toàn bộ hình ảnh nam thần mặt không đổi sắc ngồi trong rạp chiếu phim trống trải, xem “Băng tuyết kì duyên”.
A!
Chuột chũi nhỏ vui vẻ nhảy nhót, đi tìm Phillip bát quái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Los cũng gọi điện tới, mãnh liệt trách móc, “Cậu thế mà lại không nói cho tôi biết trước.”
“Bởi vì cậu không có hỏi.” Dạ Phong Vũ nằm trên xích đu, lười biếng ngắm mây ở chân trởi.
“Tôi làm sao biết được, cậu lại yêu đương với Augustine?” Los cảm thấy vô tội.
“Cho nên còn muốn mời tôi đi leo núi nữa không?” Dạ Phong Vũ ôm MOKA.
“Điều kiện tiên quyết là Augustine đồng ý thả cậu đi.” Nhắc tới chuyện này, Los lại bắt đầu phát điên, “Quái đản, anh ta thậm chí còn nói nếu tôi không muốn nói chuyện với anh ta, sẽ trực tiếp tìm tới cha tôi!” Mình rõ ràng đã tốt nghiệp tiểu học rất nhiều năm rồi, vì sao vẫn trốn không thoát cái loại đối thoại chết tiệt này?
Chắc là vì cảm thấy tiếng nói trong điện thoại có hơi to, MOKA rất không vui chồm lên, cao giọng “Gâu” một tiếng.
Tai Los vang ong ong, suýt thì ném cái di động đi.
Dạ Phong Vũ xoa đầu chó lớn, thể hiện sự khen ngợi.
Ăn bữa tối đơn giản xong, Dạ Phong Vũ dẫn MOKA đi ra ngoài lâu đài giải sầu, phía sau bốn vệ sĩ đi theo.
……..
Tuy rằng gần đây Bernal con không có hành động gì quá đáng, nhưng người thần bí đứng sau lưng hắn vẫn chưa tìm được, cho nên Augustine tin tưởng vững chắc cả châu Âu đều ẩn chứa nguy hiểm, bởi vậy nghiêm khắc cấm cậu ra ngoài một mình.
Dạ Phong Vũ mua gà chiên ở quán ăn bên đường, ngồi trên ghế dài chia nhau ăn với MOKA: “Đằng trước là nhà trọ, có muốn về thăm không?”
“Gâu gâu gâu.” MOKA hết sức chuyên chú gặm đùi gà.
Dạ Phong Vũ vỗ vỗ tay, dẫn nó về nhà.
Nửa tiếng sau, Augustine gọi điện thoại đến: “Em đang ở đâu?”
“Nhà trọ, MOKA lại tìm được đồ chơi mới.” Dạ Phong Vũ ngồi trên miếng đệm, nhìn chó lớn chà đạp vải sô pha, “Anh họp xong chưa?”
“Muộn rồi.” Augustine nói, “Anh cho xe đón em về.”
“Được.” Dạ Phong Vũ để điện thoại xuống, ôm chó lớn mạnh mẽ xoa lông nó.
Hai mắt MOKA ướt át nhìn cậu, chân trước bám chặt sô pha!
“Ừm.” Dạ Phong Vũ thả tay ra, “Trừ phi chính mày nói với Augustine, muốn ở lại đây.”
MOKA bò trên sàn, cụp mông tiến hành chống đối.
Lái xe đúng giờ đến, đón cậu về lâu đài.
“Ban đêm Milan cũng không an toàn.” Augustine ôm người vào lòng, “Lúc trước anh đã nói với em rồi.”
Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng: “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Gâu!” MOKA ngậm ống quần Dạ Phong Vũ, ý đồ giành lại chủ nhân khêu gợi.
“Phillip!” Augustine không vui.
“Đây!” Em trai nhanh chóng xuất hiện, ôm chó lớn chạy ra khỏi phòng ngủ.
Ga giường vốn màu xám bị đổi thành màu xanh lam đáng yêu, mặt trên còn có trái tim nhỏ màu hồng, Dạ Phong Vũ nhìn thấy, rõ ràng hơi giật mình.
Đây là cái phong cách gì.
Augustine mặt than nói: “Anh đã giáo huấn Phillip vì chuyện này.” Nhưng quản gia tỏ ý rằng tất cả ga giường trong lâu đài đều đưa đến phòng giặt rồi, vì thế đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Tắm rửa xong, Dạ Phong Vũ ngồi bên giường xốc chăn lên, sau đó đã bị hình Elsa trên ga giường dọa một chút.
……….
“Anh cảm thấy Augustine tiên sinh thật sự sẽ thích món quà kiểu này?” Trình Hạ rất lo lắng.
“Nhất định sẽ.” Phillip trưng đôi mắt đen xì vì bị đánh ra, ánh mắt rất kiên định.
Dám giấu mình lén đi xem “Frozen”!
A!
Quả thực đáng yêu!
Trong phòng ngủ hai người cứng ngắc nằm song song trên giường, tình cảm mãnh liệt nóng bỏng vốn ở trong phòng tắm tích cóp từng chút một cũng không còn sót lại chút gì. Chỉ cần tưởng tượng đến Nữ hoàng băng giá thật lớn ở trên ga giường, lập tức toàn thân run lên, rất có hiệu quả Frozen.
Vì vậy Dạ Phong Vũ không thể không lấy thảm lông ở trong tủ ra, thay ga giường rồi lại gỡ bao gối ra.
“Anh đang nghĩ gì?” Một lần nữa lại nằm xuống, Dạ Phong Vũ hỏi Augustine.
“Nên cho Phillip đi đâu đào than.” Augustine duy trì mặt than.
Dạ Phong Vũ nghiêng người ôm cổ anh: “Quan hệ giữa các anh thật sự rất tốt.”
“Sau khi cha anh qua đời, anh chỉ còn lại mình nó là người thân.” Augustine trả lời.
“…….. Ừ.” Dạ Phong Vũ cười cười.
Tay Augustine vỗ nhẹ trên lưng cậu.
“Có làm không?” Dạ Phong Vũ hỏi, giọng nói trong đêm tối có chút ái muội khác thường.
“Em nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Augustine hôn cái trán lạnh băng của cậu, “Về chuyện đi leo núi Kenming, nếu Los có thể thuyết phục anh, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.”
“Nhưng xem ra anh hoàn toàn không có khả năng sẽ thỏa hiệp.” Dạ Phong Vũ tựa đầu lên ngực anh.
“Bởi vì ở đó thật sự nguy hiểm.” Augustine ôm chặt cậu, “Nếu em đồng ý đổi một chỗ khác an toàn hơn chút, anh sẽ rất vui.”
“Nhưng đi thám hiểm thì sẽ có nguy hiểm, nếu không đã gọi là du lịch.” Dạ Phong Vũ nói, “Em thích đối mặt với kích thích cực hạn.”
“Hay là thử đi nhảy dù?” Augustine nói, “Cũng rất kích thích.”
Dạ Phong Vũ xoay người đưa lưng về phía anh.
Augustine: “………”
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên tiểu tình nhân của mình giận dỗi?
Thẳng thắn mà nói, thật ra anh cũng không muốn can thiệp nhiều vào sở thích của cậu, nhưng tưởng tượng đến cái loại tiêu đề tin tức chết tiệt kia, nghĩ thôi cũng rất muốn……… mua cả ngọn núi tuyết đó.
Buổi sáng hôm sau chờ lúc Augustine dậy, Dạ Phong Vũ đã ở trong vườn hoa tắm cho MOKA, bên cạnh còn có hai chú nai con —— là thú cưng của bác sĩ Grater, bởi vì bà phải đi thăm bệnh tại nhà, cho nên đưa đến lâu đài gửi nuôi một thời gian.
“Quả thực là khung cảnh trong đồng thoại.” Phillip ngồi xổm sau bụi cây, “Động vật nhỏ đáng yêu, rừng rậm rộng lớn, cùng với hoàng tử anh tuấn thiện lương.” Quả thực muốn đeo lên một chiếc vương miện.
“Vì sao anh còn chưa đi họp?” Trình Hạ huơ tay trước mặt anh ta, “Này, muộn rồi.”
“Augustine bảo tôi ở lại đây.” Phillip trả lời, “Tối qua bọn họ cãi nhau.”
“Cãi nhau?” Trình Hạ trợn trừng mắt.
“Tin tôi đi, mâu thuẫn nho nhỏ sẽ làm sâu sắc thêm tình yêu.” Vẻ mặt Phillip quyền uy, huống chi hôm nay còn có thể có tình địch xuất hiện.
A!
Không thể chờ được!
Tình địch Los cảm thấy mình rất vô tội, buổi chiều đúng giờ đến lâu đài, quản gia lễ phép dẫn cậu ta tới phòng khách, sau đó đưa lên cà phê và món tráng miệng, nói Augustine tiên sinh mười phút nữa sẽ đến.
“Gâu!” MOKA vui vẻ nhào vào.
Dạ Phong Vũ từ phía sau đi vào, cười nhìn anh ta.
“Điên mất, vì sao cậu lại đến đây?” Los trợn mắt đuổi người, “Mau về đi!”
“Sao phải về.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống ghế, cằm tựa trên lưng ghế, rất có ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
“Tôi không muốn bị Augustine mang đi chăn sư tử.” Los cảnh giác.
“Simba không ở lâu đài, Elizabeth cũng không.” Dạ Phong Vũ lười biếng mở miệng.
“Chăn MOKA cũng không được.” Khuyên bảo vô hiệu, Los đơn giản đẩy cậu ra ngoài.
Sau đó Augustine liền đi từ cửa vào.
Los nhanh chóng bỏ tay, cười vô cùng sáng lạn: “Augustine tiên sinh tôn kính, xin cho phép tôi thay mặt cha và anh tôi gửi tới ngài lòng ngưỡng mộ.”
“Phillip đang định nhuộm nai con thành màu hồng.” Augustine nói.
Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu, dẫn MOKA chạy ra.
“Núi Kenming vô cùng nguy hiểm.” Ánh mắt Los khẩn thiết chủ động mở miệng, “Cho nên chúng tôi đã hủy kế hoạch, Frank cũng sẽ không rời khỏi lâu đài, xin hỏi ngài còn cần hỏi gì không?”
“Đây là bản đồ núi Kenming.” Augustine đưa một tập tài liệu cho cậu ta, “Tôi muốn biết cả tuyến đường trong kế hoạch leo núi thám hiểm.”
“Ngài chắc chứ?” Los hơi bất ngời, “Đi leo núi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, tuy rằng Frank có chứng nhận chuyên nghiệp, nhưng cũng khó có thể cam đoan an toàn trăm phần trăm.”
“Chuyện cậu ấy muốn làm hình như cũng không nhiều.” Augustine nói, “Hơn nữa rất ít khi nêu yêu cầu với tôi.”
Vậy a…… Los sờ cằm: “Frank nhất định sẽ rất vui.”
“Nếu cậu là đội trưởng chuyến đi này, có một việc tôi có lẽ nên nói với cậu.” Augustine tiếp tục nhìn cậu ta, “Có liên quan đến một vụ án kinh tế.”
“Sao?” Los hơi hoang mang, án kinh tế?
…..
Trong vườn hoa, Dạ Phong Vũ dẫn nai con vào trong hàng rào, nghiêm cấm Phillip đến gần.
“Nhưng đây là thuốc màu một lần***.” Trong mắt thiếu nữ Phillip hàm chứa sự mong đợi, một chú nai con màu hồng.
(***thuốc màu một lần: loại thuốc có tác dụng một lần, sau khi dùng nước sẽ tẩy sạch màu)
A!
Thật mơ mộng!
“Anh có thể nhuộm Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ giơ một ngón tay.
“Dựa vào cái gì!” Chuột chũi nhỏ khiếp sợ, kem trong tay rơi xuống mặt đất.
Phillip chộn rộn.
Trình Hạ nhặt một cái xẻng lên, tính toán đồng quy vu tận với anh ta.
“Phillip tiên sinh.” Thời khắc mấu chốt, quản gia kịp thời xuất hiện, “Augustine tiên sinh nói ngài đến mau, hình như có liên quan đến việc khai phá núi Kenming.”
Dạ Phong Vũ: “…….”
Trình Hạ giật mình há miệng.
Thật sự muốn mua a……
/106
|