Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 71: Thỉnh thoảng cũng có thể ăn dấm
/106
|
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Nhưng hiển nhiên là không có nắm được mấu chốt ~
Cho dù là cả đoàn phim đều cố gắng kín đáo, thì đến giai đoạn trước khi công chiếu, việc tuyên truyền vẫn không hề ít.
“Vất vả rồi.” Sau cuộc họp ngắn, đạo diễn vỗ vai cậu, “Nhanh về nghỉ đi.”
“Khách khí rồi, vốn là công việc của tôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Vậy ngày mai gặp.”
Đạo diễn gật đầu, nhìn theo cậu ra khỏi quán cà phê ——– cùng với bốn người đàn ông vẫn canh giữ chung quanh, có vẻ đều là vệ sĩ.
Mặc dù đang rất có sức hút ở trong nước, nhưng dù sao cũng không phải thiên vương siêu sao, ra ngoài thôi cũng mang nhiều nhân viên riêng như vậy hiển nhiên là hơi quá khoa trương, hơn nữa còn có hệ thống an ninh chặt chẽ trong trường quay lúc còn quay phim nữa, dù là ai cũng sẽ cảm thấy….. tò mò.
Cho dù là Phương Nhạc Cảnh năm đó, cũng không có bị Nghiêm Khải bảo vệ như tường đồng vách sắt đến như vậy.
“Ngày mai nếu phóng viên lại hỏi chuyện tính hướng và tình cảm của anh, phải trả lời thế nào?” Trình Hạ vừa dừng xe vừa hỏi anh.
“Như cũ.” Dạ Phong Vũ ở bên cạnh lật tạp chí, lơ đãng nói, “Nhưng cũng không cần lo, truyền thông hẳn là sẽ không có cơ hội đâu.”
“Vì sao? Trước đây lần nào cũng bị hỏi.” Trình Hạ quay lại nhìn anh một cái.
“Bởi vì lần này có Augustine.” Dạ Phong Vũ cởi dây an toàn, “Cho dù câu trả lời của anh là gì, anh ấy đại khái cũng sẽ không vui, cho nên không bằng hoàn toàn không hỏi.”
Trình Hạ hơi ngập ngừng: “Em có nên chúc mừng anh không?”
“Ăn nhiều quả óc chó vào.” Dạ Phong Vũ mở cửa xe, “Bổ não.”
Trình Hạ: “……..”
Mà trong cuộc phỏng vấn ngày hôm sau, cũng đã chứng thực suy đoán của Dạ Phong Vũ —— không chỉ có anh không bị hỏi vấn đề tình cảm, thậm chỉ cả nữ chính cũng cùng tránh được một kiếp, tất cả đều quay xung quanh nội dung của phim, cho dù là về phương diện tình cảm, cũng chỉ hỏi tiến triển của hai người trong phim.
“Kể cả chuyện yêu đương cũng cấm hỏi, cũng quá khoa trương đi?” Sau khi kết thúc, Trình Hạ lấy bản thảo kịch bản lại.
“Em thật sự rất nhiều chuyện.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống ghế trong phòng nghỉ, “Ngày mai mấy giờ phải đi?”
“Bảy giờ, cho nên sáu giờ anh phải dậy.” Trình Hạ đưa ly cho anh, “Tâm trạng thế nào?”
Dạ Phong Vũ sờ thử cái trán cậu.
“Bình thường anh ghét nhất là bị người khác quản.” Trình Hạ lo lắng, còn nửa câu sau không nói ra —— nhưng bây giờ tất cả công việc đều phải thông qua Augustine. Vì an toàn phải chịu theo dõi 24 giờ còn có thể hiểu, nhưng chỉ một cuộc phỏng vấn, thế mà cũng phải can thiệp, có phải hơi nghiêm trọng rồi không.
Dạ Phong Vũ cười cười, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Không được, anh phải trả lời em.” Trình Hạ kéo hai mí mắt anh ra, “Nếu không vui, chúng ta sẽ không cần mối quan hệ này.”
“Đó là nam thần của em.” Dạ Phong Vũ lấy thảm quấn cậu lại, xoa đầu.
“Nhưng em không muốn anh như vậy.” Đầu Trình Hạ nhô lên một cục tóc rối, “Vẫn luôn dè dặt, so với trước đây căn bản là hai người khác nhau.”
“Em cho anh ấy một chút thời gian thay đổi.” Dạ Phong Vũ nhìn cậu.
“Nếu vẫn không thay đổi được thì sao?” Trình Hạ hỏi.
“Anh đã từng không làm được cái gì chưa?” Dạ Phong Vũ kéo má cậu.
“Nhưng Augustine tiên sinh là kiểu hình siêu cấp Hard.” Trình Hạ nhắc nhở.
“Thay đổi không chỉ có anh, còn cả anh ấy nữa.” Dạ Phong Vũ kéo cậu đừng dậy, “Chẳng qua em không thấy mà thôi.”
“Như thế nào?” Trình Hạ ôm hành lí của hai người, giống như cái đuôi chạy theo.
“Ít nhất….. có đời sống tình dục?” Dạ Phong Vũ quay đầu lại nhìn cậu, “Rất hưởng thụ.”
“Này!” Trình Hạ 囧 mặt, đây là ở bên ngoài, anh có thể chú ý chút không.
Địa điểm chụp hình tạp chí ngày hôm sau là ở một khách sạn, Khâu Tử Ngạn đến sớm nửa tiếng, lúc Dạ Phong Vũ và Trình Hạo đi vào, anh ta đang cùng với trợ lý của mình nói nói cười cười tán gẫu.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ bắt tay anh ta.
“Xin chào.” Hai người cũng đã từng gặp nhau trong một vài chương tình, tuy rằng không tính là bạn bè, nhưng cũng không tính là xa lạ.
“Vừa rồi nói chuyện gì vậy?” Dạ Phong Vũ thuận miệng hỏi.
“Đạo diễn Chung Ly Phong Bạch.” Khâu Tử Ngạn cười híp mắt nhìn trợ lý của mình, “Lần trước hỏi Tiểu Ngữ có đồng ý tham gia một vai khách mời không, làm cậu ấy sợ tới mức ba ngày không ra ngoài.”
Đường Tiểu Ngữ: “………”
Trình Hạ nghe thấy nên lo lắng lo lắng, vì sao ngay cả trợ lý cũng không buông tha!
“Phi thường tốt.” Nhân lúc hai người tán gẫu, thợ chụp lấy máy ảnh bấm một tấm, “Chính là cảm giác này, tiếp tục đi, đừng có ngừng!”
“Cảm giác gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên là cảm giác yêu đương, hai người hôm nay là một đôi tình nhân, có thể nói là đẹp mắt nhất trong lịch sử.” Thợ chụp ảnh nhìn Đường Tiểu Ngữ và Trình Hạ, “Hai vị có thể ra ngoài chờ.”
…….
Vài phút sau, Trình Hạ ngồi xổm trên hành lang, cùng Đường Tiểu Ngữ chia nhau ăn một túi kẹo mềm.
“Oh…. ừm….. Yes…” Thợ chụp ảnh trong phòng nghỉ không ngừng phát ra âm thanh giới hạn mười tám tuổi, hai bạn nhỏ liếc nhau, yên lặng tránh ra xa một chút.
Phòng tắm trong khách sạn rất lớn, Dạ Phong Vũ mặc áo sơ mi nằm trong bồn tắm lớn, lười biếng cởi một cái cúc áo.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng la hét kiềm chế, rất là muốn xếp hàng nhào lên.
“Làm sao bây giờ, nhan sắc của em đã bị khiêu chiến.” Khâu Tử Ngạn nâng ly rượu, hơi hơi nghiêng người thì thầm với trợ lý nhỏ bên cạnh, “Ông xã phải xuất tường.”
Đường Tiểu Ngữ tiếp tục ăn kẹo: “Ừ.”
“Ừ là ý gì?” Khâu Tử Ngạn rất bất mãn, bóp cái mông cậu.
Đường Tiểu Ngữ không một chút do dự, trực tiếp nhấc chân đạp qua, giống như đuổi ruồi mà đuổi người về phòng dựng cảnh.
……….
“Kín đáo gợi tình một chút.” Thợ chụp ảnh rất hài lòng với hiệu quả.
Khâu Tử Ngạn nâng cằm Dạ Phong Vũ, hơi ghé lại gần.
Quần áo ướt sũng dính sát vào người, lộ ra đường cong cơ thể xinh đẹp, gợi cảm đến mức làm cho người ta nổi điên. Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, ánh mắt mơ màng lại mê người, một tay đặt trước ngực anh, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cơ ngực rắn chắc của đối phương.
Xung quanh máu mũi một mảnh.
Trình Hạ ở bên cạnh rất lo lắng, nếu như để Augustine tiên sinh nhìn thấy, liệu có thể sẽ đi đốt cái nhà tạp chí này không, nhưng mà tất cả mọi người đều là vô tội, hoàn toàn là vì anh họ rất yêu nghiệt.
Cảnh trong phòng tắm kết thúc, Trình Hạ đang dùng khăn tắm giúp anh lau tóc, đã có người post ảnh hậu trường lên mạng, dẫn tới một lượt chia sẻ điên cuồng, một tiếng sau đã nhảy lên thành đề tài dẫn đầu.
“Lần sau chúng ta không chụp tạp chí thời thượng nữa.” Trình Hạ vỗ vai anh, “Chụp “Đạo đức làm giàu”.” Đến lúc đó mặc cái áo măng tô phong cách quân đội kéo cái máy cày đứng giữa ruộng nhìn về tương lai, nhất định vô cùng ổn thỏa an toàn.
“Nhìn rất được mà.” Dạ Phong Vũ lấy điện thoại ra xem bình luận, hơn nửa đều là “A a a” cùng với “Cầu phúc lợi”, ngẫu nhiên có mấy cái vô cùng đau đớn cảm khái lòng người không thấu thói đời bạc bẽo, cùng với một cái “Tôi căn bản là không muốn cơ bụng” điên cuồng chải màn hình, nhìn qua rất là điên.
“Tối nay Augustine tiên sinh nhất định sẽ gọi cho anh.” Trình Hạ đưa cà phê cho anh, “Có khi còn không đợi được đến buổi tối.”
“Vậy anh nói là do em ép anh.” Dạ Phong Vũ rất thản nhiên.
Em họ lập tức lệ rơi đầy mặt, cái đó và em có liên quan gì!
Mà trên thực tế, giờ này khắc này Augustine đích thật là đang…….. ghen.
“Một ngày tốt lành, bắt đầu từ cà phê.” Phillip cười tươi đảm đương vị trí của nhân viên phục vụ, lấy điện thoại trong tay anh ra, “Thói quen trước bữa sáng của anh là xem báo, chứ không phải là nghịch di động.”
“Về chuyện lưu vực Karoo, anh dự định đi Nam Phi một chuyến.” Augustine nói.
“Nếu không có tâm trạng bàn công việc, có thể không cần miễn cưỡng.” Phillip đưa bánh mì cho anh, giọng điệu tràn ngập đồng tình, “Về chuyện này, tối hôm qua chúng ta đã thảo luận.”
Augustine: “………”
“Em lập tức liền biến mất.” Phillip chạy như điên ra ngoài.
“Quay lại!” Augustine buông dĩa.
Phillip lập tức ôm đầu.
“Đây là công viêc của cậu ấy.” Augustine tiếp tục mặt than ăn sáng.
“Nhưng rõ ràng anh…….. Bơ rất không tệ.” Phillip di chuyển bước nhỏ trở lại.
Augustine quẹt một thìa lớn lên bánh mì.
Phillip: “…….” Em chỉ là tiện miệng nói vậy.
“Tuy rằng là công việc bình thường, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể vô lý một chút, như vậy có tác dụng thăng tiến tình cảm.” Bởi vì trên bàn ăn thật sự rất im lặng, cho nên Phillip đành phải tự tìm đề tài.
“Ý của mày là muốn để anh đi Trung Quốc?” Augustine hỏi.
“… Căn cứ tình hình trước mắt, hình như, có vẻ là, bồn địa Karoo quan trọng hơn.” Phillip rối rắm tổ chức ngôn ngữ, anh có thể đừng căng thẳng như vậy không, chị dâu mới đi có mấy ngày.
“Anh biết.” Augustine tiếp tục duy trì mặt than.
“Tuy rằng không thể lập tức gặp mặt, nhưng qua điện thoại cũng có thể thích hợp……… điều tra tình hình?” Phillip thể hiện kinh nghiệm của người từng trải.
Augustine từ lỗ mũi phát ra một tiếng “Ừm”.
“Em có thể hướng dẫn anh.” Phillip hào hứng.
“Mày có thể đi rồi.” Augustine lấy khăn ăn lau miệng, “Mười lăm phút nữa chuẩn bị họp.”
Em trai đành phải ngấu nghiến, dùng phong cách Simba để giải quyết cho xong bữa sáng.
Trước mắt kế hoạch bồn địa Karoo cơ bản là bị vây trong trạng thái đình trệ, chuyện phải chú ý có rất nhiều, đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cho dù là Augustine bình thường đã quen với cường độ cao, cũng cảm thấy hơi choáng váng.
“Anh không làm việc sao?” Dạ Phong Vũ nằm trên giường, để sách trong tay xuống.
“Vừa mới họp xong.” Augustine trả lời.
“Nghe có vẻ không có tinh thần.” Dạ Phong Vũ nói, “Đêm nay nghỉ sớm một chút.”
“Em thì sao?” Augustine hỏi.
“Em? Vừa tắm xong, định đi ngủ.” Dạ Phong Vũ vặn cái thắt lưng.
“Ý anh là công việc.” Augustine nhớ tới lời dặn của Phillip, vì thế hỏi, “Hôm nay làm những gì?”
“Chụp ảnh cho tạp chí.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng, trả lời rất ngắn gọn.
“Là một kì ảnh bìa cho tạp chí kia?” Augustine lại hỏi.
Dạ Phong vũ tiếp tục trả lời: “Ừ.”
Augustine trầm mặc, vì vậy đề tài hình như khởi đầu không tốt mấy, làm cho bây giờ chính mình dù muốn mượn cơ hội ghen, cũng tìm không ra lý do. Cũng không thể hỏi thẳng lúc em chụp ảnh có mặc quần áo hay không.
Tuy rằng đích thật không có mặc.
“Không có chuyện gì nữa, vậy em muốn đi ngủ.” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Ừ, ngủ ngon.” Augustine hôn cậu qua di động, “Ngủ thật ngon.”
Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ vùi mặt vào gối đầu cười.
“Anh trúng tà à?” Trình Hạ bưng ly sữa để uống trước khi ngủ đi ngang qua cửa.
Dạ Phong Vũ ngồi dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Trình Hạ đi dép lê ngoan ngoãn tiến vào.
Dạ Phong Vũ lấy sữa trong tay cậu, uống xong trả lại cái ly: “Ngủ ngon.”
“Đây là của em.” Em họ rất ai oán.
“Tâm trạng anh tốt.” Dạ Phong Vũ véo má cậu đến biến dạng, sau đó kéo cả người vào chăn.
Bệnh thần kinh a…… Trình Hạ rơi lệ đầy mặt, liều mạng đẩy anh ra.
Anh yêu đương thì cứ việc yêu đương đi, em vô tội chứ.
~*~
Trình Hạ tiên sinh thật sự, vô cùng, rất là
Dã man…
Thỉnh tưởng tượng hình ảnh Dạ Phong Vũ tiên sinh mặc cái áo măng tô phong cách quân đội kéo cái máy cày đứng giữa ruộng nhìn về tương lai.
Phụt…
~ Nhưng hiển nhiên là không có nắm được mấu chốt ~
Cho dù là cả đoàn phim đều cố gắng kín đáo, thì đến giai đoạn trước khi công chiếu, việc tuyên truyền vẫn không hề ít.
“Vất vả rồi.” Sau cuộc họp ngắn, đạo diễn vỗ vai cậu, “Nhanh về nghỉ đi.”
“Khách khí rồi, vốn là công việc của tôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Vậy ngày mai gặp.”
Đạo diễn gật đầu, nhìn theo cậu ra khỏi quán cà phê ——– cùng với bốn người đàn ông vẫn canh giữ chung quanh, có vẻ đều là vệ sĩ.
Mặc dù đang rất có sức hút ở trong nước, nhưng dù sao cũng không phải thiên vương siêu sao, ra ngoài thôi cũng mang nhiều nhân viên riêng như vậy hiển nhiên là hơi quá khoa trương, hơn nữa còn có hệ thống an ninh chặt chẽ trong trường quay lúc còn quay phim nữa, dù là ai cũng sẽ cảm thấy….. tò mò.
Cho dù là Phương Nhạc Cảnh năm đó, cũng không có bị Nghiêm Khải bảo vệ như tường đồng vách sắt đến như vậy.
“Ngày mai nếu phóng viên lại hỏi chuyện tính hướng và tình cảm của anh, phải trả lời thế nào?” Trình Hạ vừa dừng xe vừa hỏi anh.
“Như cũ.” Dạ Phong Vũ ở bên cạnh lật tạp chí, lơ đãng nói, “Nhưng cũng không cần lo, truyền thông hẳn là sẽ không có cơ hội đâu.”
“Vì sao? Trước đây lần nào cũng bị hỏi.” Trình Hạ quay lại nhìn anh một cái.
“Bởi vì lần này có Augustine.” Dạ Phong Vũ cởi dây an toàn, “Cho dù câu trả lời của anh là gì, anh ấy đại khái cũng sẽ không vui, cho nên không bằng hoàn toàn không hỏi.”
Trình Hạ hơi ngập ngừng: “Em có nên chúc mừng anh không?”
“Ăn nhiều quả óc chó vào.” Dạ Phong Vũ mở cửa xe, “Bổ não.”
Trình Hạ: “……..”
Mà trong cuộc phỏng vấn ngày hôm sau, cũng đã chứng thực suy đoán của Dạ Phong Vũ —— không chỉ có anh không bị hỏi vấn đề tình cảm, thậm chỉ cả nữ chính cũng cùng tránh được một kiếp, tất cả đều quay xung quanh nội dung của phim, cho dù là về phương diện tình cảm, cũng chỉ hỏi tiến triển của hai người trong phim.
“Kể cả chuyện yêu đương cũng cấm hỏi, cũng quá khoa trương đi?” Sau khi kết thúc, Trình Hạ lấy bản thảo kịch bản lại.
“Em thật sự rất nhiều chuyện.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống ghế trong phòng nghỉ, “Ngày mai mấy giờ phải đi?”
“Bảy giờ, cho nên sáu giờ anh phải dậy.” Trình Hạ đưa ly cho anh, “Tâm trạng thế nào?”
Dạ Phong Vũ sờ thử cái trán cậu.
“Bình thường anh ghét nhất là bị người khác quản.” Trình Hạ lo lắng, còn nửa câu sau không nói ra —— nhưng bây giờ tất cả công việc đều phải thông qua Augustine. Vì an toàn phải chịu theo dõi 24 giờ còn có thể hiểu, nhưng chỉ một cuộc phỏng vấn, thế mà cũng phải can thiệp, có phải hơi nghiêm trọng rồi không.
Dạ Phong Vũ cười cười, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Không được, anh phải trả lời em.” Trình Hạ kéo hai mí mắt anh ra, “Nếu không vui, chúng ta sẽ không cần mối quan hệ này.”
“Đó là nam thần của em.” Dạ Phong Vũ lấy thảm quấn cậu lại, xoa đầu.
“Nhưng em không muốn anh như vậy.” Đầu Trình Hạ nhô lên một cục tóc rối, “Vẫn luôn dè dặt, so với trước đây căn bản là hai người khác nhau.”
“Em cho anh ấy một chút thời gian thay đổi.” Dạ Phong Vũ nhìn cậu.
“Nếu vẫn không thay đổi được thì sao?” Trình Hạ hỏi.
“Anh đã từng không làm được cái gì chưa?” Dạ Phong Vũ kéo má cậu.
“Nhưng Augustine tiên sinh là kiểu hình siêu cấp Hard.” Trình Hạ nhắc nhở.
“Thay đổi không chỉ có anh, còn cả anh ấy nữa.” Dạ Phong Vũ kéo cậu đừng dậy, “Chẳng qua em không thấy mà thôi.”
“Như thế nào?” Trình Hạ ôm hành lí của hai người, giống như cái đuôi chạy theo.
“Ít nhất….. có đời sống tình dục?” Dạ Phong Vũ quay đầu lại nhìn cậu, “Rất hưởng thụ.”
“Này!” Trình Hạ 囧 mặt, đây là ở bên ngoài, anh có thể chú ý chút không.
Địa điểm chụp hình tạp chí ngày hôm sau là ở một khách sạn, Khâu Tử Ngạn đến sớm nửa tiếng, lúc Dạ Phong Vũ và Trình Hạo đi vào, anh ta đang cùng với trợ lý của mình nói nói cười cười tán gẫu.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ bắt tay anh ta.
“Xin chào.” Hai người cũng đã từng gặp nhau trong một vài chương tình, tuy rằng không tính là bạn bè, nhưng cũng không tính là xa lạ.
“Vừa rồi nói chuyện gì vậy?” Dạ Phong Vũ thuận miệng hỏi.
“Đạo diễn Chung Ly Phong Bạch.” Khâu Tử Ngạn cười híp mắt nhìn trợ lý của mình, “Lần trước hỏi Tiểu Ngữ có đồng ý tham gia một vai khách mời không, làm cậu ấy sợ tới mức ba ngày không ra ngoài.”
Đường Tiểu Ngữ: “………”
Trình Hạ nghe thấy nên lo lắng lo lắng, vì sao ngay cả trợ lý cũng không buông tha!
“Phi thường tốt.” Nhân lúc hai người tán gẫu, thợ chụp lấy máy ảnh bấm một tấm, “Chính là cảm giác này, tiếp tục đi, đừng có ngừng!”
“Cảm giác gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên là cảm giác yêu đương, hai người hôm nay là một đôi tình nhân, có thể nói là đẹp mắt nhất trong lịch sử.” Thợ chụp ảnh nhìn Đường Tiểu Ngữ và Trình Hạ, “Hai vị có thể ra ngoài chờ.”
…….
Vài phút sau, Trình Hạ ngồi xổm trên hành lang, cùng Đường Tiểu Ngữ chia nhau ăn một túi kẹo mềm.
“Oh…. ừm….. Yes…” Thợ chụp ảnh trong phòng nghỉ không ngừng phát ra âm thanh giới hạn mười tám tuổi, hai bạn nhỏ liếc nhau, yên lặng tránh ra xa một chút.
Phòng tắm trong khách sạn rất lớn, Dạ Phong Vũ mặc áo sơ mi nằm trong bồn tắm lớn, lười biếng cởi một cái cúc áo.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng la hét kiềm chế, rất là muốn xếp hàng nhào lên.
“Làm sao bây giờ, nhan sắc của em đã bị khiêu chiến.” Khâu Tử Ngạn nâng ly rượu, hơi hơi nghiêng người thì thầm với trợ lý nhỏ bên cạnh, “Ông xã phải xuất tường.”
Đường Tiểu Ngữ tiếp tục ăn kẹo: “Ừ.”
“Ừ là ý gì?” Khâu Tử Ngạn rất bất mãn, bóp cái mông cậu.
Đường Tiểu Ngữ không một chút do dự, trực tiếp nhấc chân đạp qua, giống như đuổi ruồi mà đuổi người về phòng dựng cảnh.
……….
“Kín đáo gợi tình một chút.” Thợ chụp ảnh rất hài lòng với hiệu quả.
Khâu Tử Ngạn nâng cằm Dạ Phong Vũ, hơi ghé lại gần.
Quần áo ướt sũng dính sát vào người, lộ ra đường cong cơ thể xinh đẹp, gợi cảm đến mức làm cho người ta nổi điên. Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, ánh mắt mơ màng lại mê người, một tay đặt trước ngực anh, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cơ ngực rắn chắc của đối phương.
Xung quanh máu mũi một mảnh.
Trình Hạ ở bên cạnh rất lo lắng, nếu như để Augustine tiên sinh nhìn thấy, liệu có thể sẽ đi đốt cái nhà tạp chí này không, nhưng mà tất cả mọi người đều là vô tội, hoàn toàn là vì anh họ rất yêu nghiệt.
Cảnh trong phòng tắm kết thúc, Trình Hạ đang dùng khăn tắm giúp anh lau tóc, đã có người post ảnh hậu trường lên mạng, dẫn tới một lượt chia sẻ điên cuồng, một tiếng sau đã nhảy lên thành đề tài dẫn đầu.
“Lần sau chúng ta không chụp tạp chí thời thượng nữa.” Trình Hạ vỗ vai anh, “Chụp “Đạo đức làm giàu”.” Đến lúc đó mặc cái áo măng tô phong cách quân đội kéo cái máy cày đứng giữa ruộng nhìn về tương lai, nhất định vô cùng ổn thỏa an toàn.
“Nhìn rất được mà.” Dạ Phong Vũ lấy điện thoại ra xem bình luận, hơn nửa đều là “A a a” cùng với “Cầu phúc lợi”, ngẫu nhiên có mấy cái vô cùng đau đớn cảm khái lòng người không thấu thói đời bạc bẽo, cùng với một cái “Tôi căn bản là không muốn cơ bụng” điên cuồng chải màn hình, nhìn qua rất là điên.
“Tối nay Augustine tiên sinh nhất định sẽ gọi cho anh.” Trình Hạ đưa cà phê cho anh, “Có khi còn không đợi được đến buổi tối.”
“Vậy anh nói là do em ép anh.” Dạ Phong Vũ rất thản nhiên.
Em họ lập tức lệ rơi đầy mặt, cái đó và em có liên quan gì!
Mà trên thực tế, giờ này khắc này Augustine đích thật là đang…….. ghen.
“Một ngày tốt lành, bắt đầu từ cà phê.” Phillip cười tươi đảm đương vị trí của nhân viên phục vụ, lấy điện thoại trong tay anh ra, “Thói quen trước bữa sáng của anh là xem báo, chứ không phải là nghịch di động.”
“Về chuyện lưu vực Karoo, anh dự định đi Nam Phi một chuyến.” Augustine nói.
“Nếu không có tâm trạng bàn công việc, có thể không cần miễn cưỡng.” Phillip đưa bánh mì cho anh, giọng điệu tràn ngập đồng tình, “Về chuyện này, tối hôm qua chúng ta đã thảo luận.”
Augustine: “………”
“Em lập tức liền biến mất.” Phillip chạy như điên ra ngoài.
“Quay lại!” Augustine buông dĩa.
Phillip lập tức ôm đầu.
“Đây là công viêc của cậu ấy.” Augustine tiếp tục mặt than ăn sáng.
“Nhưng rõ ràng anh…….. Bơ rất không tệ.” Phillip di chuyển bước nhỏ trở lại.
Augustine quẹt một thìa lớn lên bánh mì.
Phillip: “…….” Em chỉ là tiện miệng nói vậy.
“Tuy rằng là công việc bình thường, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể vô lý một chút, như vậy có tác dụng thăng tiến tình cảm.” Bởi vì trên bàn ăn thật sự rất im lặng, cho nên Phillip đành phải tự tìm đề tài.
“Ý của mày là muốn để anh đi Trung Quốc?” Augustine hỏi.
“… Căn cứ tình hình trước mắt, hình như, có vẻ là, bồn địa Karoo quan trọng hơn.” Phillip rối rắm tổ chức ngôn ngữ, anh có thể đừng căng thẳng như vậy không, chị dâu mới đi có mấy ngày.
“Anh biết.” Augustine tiếp tục duy trì mặt than.
“Tuy rằng không thể lập tức gặp mặt, nhưng qua điện thoại cũng có thể thích hợp……… điều tra tình hình?” Phillip thể hiện kinh nghiệm của người từng trải.
Augustine từ lỗ mũi phát ra một tiếng “Ừm”.
“Em có thể hướng dẫn anh.” Phillip hào hứng.
“Mày có thể đi rồi.” Augustine lấy khăn ăn lau miệng, “Mười lăm phút nữa chuẩn bị họp.”
Em trai đành phải ngấu nghiến, dùng phong cách Simba để giải quyết cho xong bữa sáng.
Trước mắt kế hoạch bồn địa Karoo cơ bản là bị vây trong trạng thái đình trệ, chuyện phải chú ý có rất nhiều, đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cho dù là Augustine bình thường đã quen với cường độ cao, cũng cảm thấy hơi choáng váng.
“Anh không làm việc sao?” Dạ Phong Vũ nằm trên giường, để sách trong tay xuống.
“Vừa mới họp xong.” Augustine trả lời.
“Nghe có vẻ không có tinh thần.” Dạ Phong Vũ nói, “Đêm nay nghỉ sớm một chút.”
“Em thì sao?” Augustine hỏi.
“Em? Vừa tắm xong, định đi ngủ.” Dạ Phong Vũ vặn cái thắt lưng.
“Ý anh là công việc.” Augustine nhớ tới lời dặn của Phillip, vì thế hỏi, “Hôm nay làm những gì?”
“Chụp ảnh cho tạp chí.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng, trả lời rất ngắn gọn.
“Là một kì ảnh bìa cho tạp chí kia?” Augustine lại hỏi.
Dạ Phong vũ tiếp tục trả lời: “Ừ.”
Augustine trầm mặc, vì vậy đề tài hình như khởi đầu không tốt mấy, làm cho bây giờ chính mình dù muốn mượn cơ hội ghen, cũng tìm không ra lý do. Cũng không thể hỏi thẳng lúc em chụp ảnh có mặc quần áo hay không.
Tuy rằng đích thật không có mặc.
“Không có chuyện gì nữa, vậy em muốn đi ngủ.” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Ừ, ngủ ngon.” Augustine hôn cậu qua di động, “Ngủ thật ngon.”
Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ vùi mặt vào gối đầu cười.
“Anh trúng tà à?” Trình Hạ bưng ly sữa để uống trước khi ngủ đi ngang qua cửa.
Dạ Phong Vũ ngồi dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Trình Hạ đi dép lê ngoan ngoãn tiến vào.
Dạ Phong Vũ lấy sữa trong tay cậu, uống xong trả lại cái ly: “Ngủ ngon.”
“Đây là của em.” Em họ rất ai oán.
“Tâm trạng anh tốt.” Dạ Phong Vũ véo má cậu đến biến dạng, sau đó kéo cả người vào chăn.
Bệnh thần kinh a…… Trình Hạ rơi lệ đầy mặt, liều mạng đẩy anh ra.
Anh yêu đương thì cứ việc yêu đương đi, em vô tội chứ.
~*~
Trình Hạ tiên sinh thật sự, vô cùng, rất là
Dã man…
Thỉnh tưởng tượng hình ảnh Dạ Phong Vũ tiên sinh mặc cái áo măng tô phong cách quân đội kéo cái máy cày đứng giữa ruộng nhìn về tương lai.
Phụt…
/106
|