Đêm giai nhân vốn đang yên tĩnh, bởi vậy khi mà tiếng ò e í e từ xe cảnh sát vang lên thì đặc biệt vui tai. Mọi người đều có chút choáng váng, bức bối nhìn xung quanh. Tên nào rảnh rỗi vậy? Đầu năm nay muốn xem oánh nhau dễ lắm sao? Hiếm lắm mới có dịp lại đi gọi cảnh sát là sao? Chỉ là, khi nhìn đến vẻ mặt âm hiểm của tên gọi là Cao thiếu gia kia, bọn họ ngay lập tức thức thời nhìn qua chỗ khác. Được rồi, dù tên kia có thể đánh đấm, nhưng như cũ vẫn coi là xui xẻo.
-Tất cả đứng yên, cảnh sát đây!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là âm thanh bất mãn của Nhạc Đông Vân:
-Cô sảnh cát kia, sao cô phiền phức vậy?
-Hả? Là ngươi!
Nhạc Băng nội tâm rất buồn bực. Sự việc giết người của Nhạc Đông Vân, nàng là nhận định hắn bị điên, hơn nữa là điên một cách đặc biệt nguy hiểm. Bởi vậy không muốn nhúng tay vào nữa. Nhưng như vậy lại để Trịnh Tự Cường tên chết dẫm kia hiểu nhầm là nàng bao che cho Nhạc Đông Vân, dù e ngại bối cảnh của nàng tạm thời không động đến Nhạc Đông Vân, nhưng lại âm thầm gây khó dễ để nàng chuyển chuyên môn cảnh sát từ hình sự sang dân sự. Không ngờ mới ngày đầu nhận nhiệm vụ chuyên ngành mới, đã gặp lại đầu sỏ của mọi tội lỗi. Kẻ thù cũ gặp lại, tất nhiên là hận đỏ mắt, không nói hai lời hạ lệnh:
-Áp giải tất cả về đồn cho tôi.
Vừa nói, Nhạc Băng nhanh chóng lách nhanh lại gần Nhạc Đông Vân, thân hình dụ hoặc dán sát vào người hắn. Đúng là hết cách, tên này quá nguy hiểm để cho nàng không chút nghĩ ngợi sử dụng mỹ nhân kế. Mà không thể không nói, quả thực Nhạc Băng đã đi một nước cờ chính xác. Nhạc Đông Vân chỉ cảm thấy một làn hương mê người cuốn tới, sau đó hai chiếc vòng tay bằng sắt đã kẹp lấy tay hắn. Cũng không phải hắn không đủ nhanh để tránh ra, có điều...hình như hắn không muốn tránh.
-Đi, mau về đồn.
-Sao Nhạc mỗ phải nghe cô?
-Còn lí luận nữa sao?
Nhạc Băng trừng mắt:
-Có đi không?
-Không!
Nhạc Đông Vân trực tiếp không để ý đến nàng ta, quay qua tên gọi là Cao thiếu gia kia, bất mãn:
-Là ngươi giở trò quỷ sao? Dù ta không biết bằng cách nào một kẻ không tí chân linh như ngươi lại có thể sử dụng thần thức để gọi cô nàng sảnh cát này đến, bất quá cũng không sao. Nhạc mỗ cũng không để ý tiểu tiết đó, cho ngươi năm hơi thở lo hậu sự bản thân.
-Hừ, chỉ là một tên vũ phu đến bây giờ vẫn còn to mồm…
Cao Tài Nhân nói đến đây chợt cảm thấy đầu óc tối sầm, hắn ngã uỵch xuống nền. Mọi người xung quanh đều cảm thấy choáng váng, không trùng hợp vậy chứ? Mà Nhạc Băng dường như nghĩ ra điều gì, trừng mắt nhìn hắn:
-Là ngươi động tay động chân?
-Hắn cũng đáng để Nhạc mỗ động tay chân?
Nhạc Đông Vân nói với giọng khinh bỉ. Đích xác thì hắn chỉ dùng khí tràng chèn chết tên kia mà thôi.
-Hừ, người khác có thể không rõ, bất quá đừng coi ta giống như bọn họ
Nhạc Băng căn bản là không tin:
-Bây giờ mau theo ta về đồn.
Nhạc Đông Vân lười nói nhảm với nàng ta, tay áo phất lên biết mất trước mặt mọi người.
-Á!
Xung quanh một mảnh xôn xao, có người còn dụi lấy hai mắt. Cái này cũng quá quỷ dị rồi, không lẽ là mơ?
Nhạc Băng có chút ngạc nhiên, sau đó bị cảm giác hậm hực thay thế lấy. Ánh mắt đảo qua nhất thời thấy được Hàn Tuyết, nói ra:
-Đưa nàng ta về đồn.
…
-Tên?
-Hàn Tuyết
-Tuổi?
-Năm nay tròn mười tám.
Một màn thẩm vấn cơ bản tại đồn cảnh sát, mà người hỏi là một nữ cảnh sát, bên cạnh là một nam cảnh sát phụ trách ghi chép. Nữ tên Thẩm Hồng, nam họ Thụy tên Sĩ. Hai người này thực ra cũng không phải cấp dưới Nhạc Băng, chỉ là cô ta lúc này buồn bực vì Nhạc Đông Vân mới nhất thời đưa Hàn Tuyết về. Mà khi đến cục chợt không biết xử lý làm sao mới quăng vấn đề này cho hai cảnh sát khác thuộc ban an ninh xã hội.
-Cô Hàn Tuyết, nói vậy nam nhân kia là bạn trai của cô?
-Đúng vậy.
“Thực ra là chồng mới đúng” Hàn Tuyết nghĩ thầm trong đầu, có điều bên ngoài nói một nẻo.
-Căn cứ theo các nhân chứng tại hiện trường thì do bạn trai cô vốn chủ động gây sự, mới dẫn đến hoàn cảnh náo loạn như vậy. Cô có ý kiến gì không?
Hàn Tuyết nghe vậy bực tức:
-Rõ ràng là mấy người kia quá đáng bắt ép tôi, mấy khiến cho bạn trai tôi nổi giận. Anh ấy không có lỗi gì cả.
-Xét về khởi nguồn sự việc thì là do cô làm đổ ly rượu vào người ta đúng không?
-Đúng, nhưng đó là sơ ý, tôi cũng đã xin lỗi rồi.
-Xin lỗi cũng cần thành ý.
Nữ cảnh sát có vẻ gây khó dễ:
-Chỉ xin lỗi suông thôi ai có thể chấp nhận. Chẳng phải uống cùng người ta vài ly thôi sao. Nếu là tôi thì tôi đã vui vẻ uống rồi.
Hàn Tuyết nghe vậy chợt ấm ức trong lòng, ngồi im lặng. Lại không biết hành động này để cho nữ cảnh sát kia hả hê:
-Thế nào, cảm thấy mình sai rồi chứ gì? Tốt nhất hiện tại cô nên thành thật ở đây, chờ đối phương đưa ra yêu cầu bồi thường rồi đáp ứng.
-Cô…
Hàn Tuyết còn chưa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn đã văng ra, một thiếu niên trẻ tuổi đi
-Mấy tên vớ vẩn này cũng dám ức hiếp thê tử ta sao?
Người này dĩ nhiên là Nhạc Đông Vân. Ngoài hắn ra thì làm gì có ai ở đồn cảnh sát mà kiêu ngạo như vậy?
Nói đến vấn đề Hàn Tuyết bị đưa vào đồn công an, thực ra hắn có chút đỏ mặt. Ban nãy bởi vì cảm thấy Nhạc Băng phiền phức, vội phất tay áo bỏ đi mà quên Hàn Tuyết vẫn còn ở lại. Đến lúc hắn nhớ ra mới vội chạy đến. Tất nhiên, hắn một mạch bước đến phòng thẩm vấn rất thuận lợi, cũng không ai ngăn cản bởi tốc độ quá nhanh.
Hai viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn ngây người một lúc lâu. Trong trí nhớ bọn họ thì cửa phòng thẩm vấn chưa bao giờ bị văng đi như hiện tại. Mà khi họ hoàn hồn lại, Nhạc Đông Vân đã đến bên Hàn Tuyết kéo nàng đứng dậy:
-Mấy tên này không làm nàng khó chịu chứ?
Hắn ân cần hỏi han.
- Không, bọn họ chỉ hỏi vài vấn đề mà thôi.
Hàn Tuyết cô bé này bản tính tốt bụng, dù chịu chút ấm ức vẫn không nói ra, lắc đầu.
- À, vậy thì chúng ta về.
Nhạc Đông Vân nghe vậy thì kéo Hàn Tuyết muốn rời đi, hắn hoàn toàn không quan tâm đến hai vị cảnh sát đang đứng bên cạnh.
Khinh thường, đúng là khinh thường quá trần trụi.
Thẩm Hồng nổi giận đùng đùng, một người đẹp như mộng đứng đây mà tên khốn kia giống như không thấy, chẳng lẽ hắn mù sao?
- Đứng lại.
Thẩm Hồng gầm lên với Nhạc Đông Vân
- Anh là ai? Anh muốn cướp ngục sao?
- Cô ấm đầu à? Nàng ấy là dâu Nhạc gia ta? Ai dám giữ lại
Nhạc Đông Vân trừng mắt nhìn nữ cảnh sát, vì sao mấy người này đều ngốc như vậy? Cô Nhạc Băng kia cũng thế, cô này cũng vậy, đều thích gây rắc rối cho Nhạc gia của hắn là sao? Hơn nữa, cướp ngục? Đây là ngục à?
- Anh...Anh dám mắng tôi sao?
Thẩm Hồng lập tức bị chọc giận, đừng tưởng nàng chỉ là một nữ cảnh sát nho nhỏ, nàng là người có hậu trường, nếu không sao dám hô to gọi nhỏ ở đây?
- Mắng thì kỳ quái lắm sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
-Xú nữ nhân mà còn điêu ngoa, chắc chắn bị chửi mắng không ít lần.
- Anh...Anh...Anh còn dám nói tôi xấu?
Thẩm Hồng nhanh chóng nổi điên, trước nay chưa từng có ai nói nàng xấu.
- Chẳng lẽ cô tưởng mình là đại mỹ nhân à?
Nhạc Đông Vân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thầm Hồng, sau đó quay qua viên cảnh sát nam còn lại:
-Này, cậu nói xem cô ta có phải rất xinh đẹp không?
-Điều này…
Viên cảnh sát kia còn đang yên lặng quan sát, nghe Nhạc Đông Vân hỏi bất giác quay qua nhìn Thẩm Hồng. Cô nàng này cũng không tính là xấu, có điều đẹp thì chắc chắn chưa đến, chứ đừng nói là đại mỹ nhân gì đó. Thậm chí, hắn khen một câu dễ nhìn e cũng có chút xấu hổ với lương tâm.
- Anh...Anh...Anh.......
Thẩm Hồng chỉ tay vào Nhạc Đông Vân, lúc này nàng đã tức tối đến mức nói không nên lời.
- Được rồi!
Nam cảnh sát kia rốt cuộc lên tiếng, dù gì hai người bọn họ cũng là đồng nghiệp:
- Người đâu, đến bắt phần tử quấy rối phòng cảnh sát ra ngoài.
Nhạc Đông Vân nghe vậy chợt nở nụ cười sáng lạn:
- Không cần tiễn, Nhạc mỗ tự đi ra.
Hắn nói xong thì kéo Hàn Tuyết ra ngoài, mà hai cảnh sát vừa phóng vào cửa phòng thẩm vấn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng cực mạnh gạt mình ra, bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Nhạc Đông Vân đi qua.
- Đứng lại.
Một tiếng quát chói tai vang lên phía sau, âm thanh từ trong miệng nam cảnh sát kia truyền ra. Hắn làm cảnh sát lâu năm, hắn chưa từng thấy người nào không kiêng nể như vậy, dù là con nhà quan thì cũng sẽ nể mặt cảnh sát vài phần, nhưng người này hoàn toàn coi cảnh sát là không khí.
Nhưng Nhạc Đông Vân vẫn không quan tâm, hắn tiếp tục đi về phía trước, chỉ tội Hàn Tuyết thấy vậy có chút bất an:
-Phu quân, nếu không chúng ta cứ nói rõ mọi chuyện trước cái đã.
- Cản bọn họ lại.
Thẩm Hồng quát.
Khi tiếng quát của Thẩm Hồng vang lên thì có vài tên cảnh sát nhanh chóng đứng lên ngăn cản Nhạc Đông Vân.
-Có câu chó ngoan không cản đường, các ngươi còn không tránh đường cho Nhạc mỗ?
Nhạc Đông Vân dùng giọng bất mãn nói.
Đám cảnh sát liềnbị chọc tức, thằng khốn này mở miệng là mắng người.
- Tiểu tử, có phải mày muốn ăn đòn không?
Một tên cảnh sát đeo kính trừng mắt nhìn hắn
- Á.......
Tên cảnh sát đeo kính vừa nói dứt lời thì đã bị một luồng kình phong đập vào trán ngất xíu
-Ngươi mới đáng bị đòn.
- Anh...Anh dám đánh cảnh sát sao?
Đám cảnh sát trong phòng chợt ngây người, những năm nay không có mấy người dám đánh cảnh sát, hơn nữa tên này còn đánh cảnh sát ngay trong đồn, điều này bọn họ còn chưa thấy bao giờ.
- Anh còn dám ra tay tôi sẽ nổ súng.
Nam cảnh sát hét lớn một tiếng, sau đó hắn rút súng lục chỉa vào người Nhạc Đông Vân. Người này thật sự đã bị những hành động càn quấy của hắn làm cho khó thể nhịn.
-Tất cả đứng yên, cảnh sát đây!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là âm thanh bất mãn của Nhạc Đông Vân:
-Cô sảnh cát kia, sao cô phiền phức vậy?
-Hả? Là ngươi!
Nhạc Băng nội tâm rất buồn bực. Sự việc giết người của Nhạc Đông Vân, nàng là nhận định hắn bị điên, hơn nữa là điên một cách đặc biệt nguy hiểm. Bởi vậy không muốn nhúng tay vào nữa. Nhưng như vậy lại để Trịnh Tự Cường tên chết dẫm kia hiểu nhầm là nàng bao che cho Nhạc Đông Vân, dù e ngại bối cảnh của nàng tạm thời không động đến Nhạc Đông Vân, nhưng lại âm thầm gây khó dễ để nàng chuyển chuyên môn cảnh sát từ hình sự sang dân sự. Không ngờ mới ngày đầu nhận nhiệm vụ chuyên ngành mới, đã gặp lại đầu sỏ của mọi tội lỗi. Kẻ thù cũ gặp lại, tất nhiên là hận đỏ mắt, không nói hai lời hạ lệnh:
-Áp giải tất cả về đồn cho tôi.
Vừa nói, Nhạc Băng nhanh chóng lách nhanh lại gần Nhạc Đông Vân, thân hình dụ hoặc dán sát vào người hắn. Đúng là hết cách, tên này quá nguy hiểm để cho nàng không chút nghĩ ngợi sử dụng mỹ nhân kế. Mà không thể không nói, quả thực Nhạc Băng đã đi một nước cờ chính xác. Nhạc Đông Vân chỉ cảm thấy một làn hương mê người cuốn tới, sau đó hai chiếc vòng tay bằng sắt đã kẹp lấy tay hắn. Cũng không phải hắn không đủ nhanh để tránh ra, có điều...hình như hắn không muốn tránh.
-Đi, mau về đồn.
-Sao Nhạc mỗ phải nghe cô?
-Còn lí luận nữa sao?
Nhạc Băng trừng mắt:
-Có đi không?
-Không!
Nhạc Đông Vân trực tiếp không để ý đến nàng ta, quay qua tên gọi là Cao thiếu gia kia, bất mãn:
-Là ngươi giở trò quỷ sao? Dù ta không biết bằng cách nào một kẻ không tí chân linh như ngươi lại có thể sử dụng thần thức để gọi cô nàng sảnh cát này đến, bất quá cũng không sao. Nhạc mỗ cũng không để ý tiểu tiết đó, cho ngươi năm hơi thở lo hậu sự bản thân.
-Hừ, chỉ là một tên vũ phu đến bây giờ vẫn còn to mồm…
Cao Tài Nhân nói đến đây chợt cảm thấy đầu óc tối sầm, hắn ngã uỵch xuống nền. Mọi người xung quanh đều cảm thấy choáng váng, không trùng hợp vậy chứ? Mà Nhạc Băng dường như nghĩ ra điều gì, trừng mắt nhìn hắn:
-Là ngươi động tay động chân?
-Hắn cũng đáng để Nhạc mỗ động tay chân?
Nhạc Đông Vân nói với giọng khinh bỉ. Đích xác thì hắn chỉ dùng khí tràng chèn chết tên kia mà thôi.
-Hừ, người khác có thể không rõ, bất quá đừng coi ta giống như bọn họ
Nhạc Băng căn bản là không tin:
-Bây giờ mau theo ta về đồn.
Nhạc Đông Vân lười nói nhảm với nàng ta, tay áo phất lên biết mất trước mặt mọi người.
-Á!
Xung quanh một mảnh xôn xao, có người còn dụi lấy hai mắt. Cái này cũng quá quỷ dị rồi, không lẽ là mơ?
Nhạc Băng có chút ngạc nhiên, sau đó bị cảm giác hậm hực thay thế lấy. Ánh mắt đảo qua nhất thời thấy được Hàn Tuyết, nói ra:
-Đưa nàng ta về đồn.
…
-Tên?
-Hàn Tuyết
-Tuổi?
-Năm nay tròn mười tám.
Một màn thẩm vấn cơ bản tại đồn cảnh sát, mà người hỏi là một nữ cảnh sát, bên cạnh là một nam cảnh sát phụ trách ghi chép. Nữ tên Thẩm Hồng, nam họ Thụy tên Sĩ. Hai người này thực ra cũng không phải cấp dưới Nhạc Băng, chỉ là cô ta lúc này buồn bực vì Nhạc Đông Vân mới nhất thời đưa Hàn Tuyết về. Mà khi đến cục chợt không biết xử lý làm sao mới quăng vấn đề này cho hai cảnh sát khác thuộc ban an ninh xã hội.
-Cô Hàn Tuyết, nói vậy nam nhân kia là bạn trai của cô?
-Đúng vậy.
“Thực ra là chồng mới đúng” Hàn Tuyết nghĩ thầm trong đầu, có điều bên ngoài nói một nẻo.
-Căn cứ theo các nhân chứng tại hiện trường thì do bạn trai cô vốn chủ động gây sự, mới dẫn đến hoàn cảnh náo loạn như vậy. Cô có ý kiến gì không?
Hàn Tuyết nghe vậy bực tức:
-Rõ ràng là mấy người kia quá đáng bắt ép tôi, mấy khiến cho bạn trai tôi nổi giận. Anh ấy không có lỗi gì cả.
-Xét về khởi nguồn sự việc thì là do cô làm đổ ly rượu vào người ta đúng không?
-Đúng, nhưng đó là sơ ý, tôi cũng đã xin lỗi rồi.
-Xin lỗi cũng cần thành ý.
Nữ cảnh sát có vẻ gây khó dễ:
-Chỉ xin lỗi suông thôi ai có thể chấp nhận. Chẳng phải uống cùng người ta vài ly thôi sao. Nếu là tôi thì tôi đã vui vẻ uống rồi.
Hàn Tuyết nghe vậy chợt ấm ức trong lòng, ngồi im lặng. Lại không biết hành động này để cho nữ cảnh sát kia hả hê:
-Thế nào, cảm thấy mình sai rồi chứ gì? Tốt nhất hiện tại cô nên thành thật ở đây, chờ đối phương đưa ra yêu cầu bồi thường rồi đáp ứng.
-Cô…
Hàn Tuyết còn chưa dứt lời thì cửa phòng thẩm vấn đã văng ra, một thiếu niên trẻ tuổi đi
-Mấy tên vớ vẩn này cũng dám ức hiếp thê tử ta sao?
Người này dĩ nhiên là Nhạc Đông Vân. Ngoài hắn ra thì làm gì có ai ở đồn cảnh sát mà kiêu ngạo như vậy?
Nói đến vấn đề Hàn Tuyết bị đưa vào đồn công an, thực ra hắn có chút đỏ mặt. Ban nãy bởi vì cảm thấy Nhạc Băng phiền phức, vội phất tay áo bỏ đi mà quên Hàn Tuyết vẫn còn ở lại. Đến lúc hắn nhớ ra mới vội chạy đến. Tất nhiên, hắn một mạch bước đến phòng thẩm vấn rất thuận lợi, cũng không ai ngăn cản bởi tốc độ quá nhanh.
Hai viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn ngây người một lúc lâu. Trong trí nhớ bọn họ thì cửa phòng thẩm vấn chưa bao giờ bị văng đi như hiện tại. Mà khi họ hoàn hồn lại, Nhạc Đông Vân đã đến bên Hàn Tuyết kéo nàng đứng dậy:
-Mấy tên này không làm nàng khó chịu chứ?
Hắn ân cần hỏi han.
- Không, bọn họ chỉ hỏi vài vấn đề mà thôi.
Hàn Tuyết cô bé này bản tính tốt bụng, dù chịu chút ấm ức vẫn không nói ra, lắc đầu.
- À, vậy thì chúng ta về.
Nhạc Đông Vân nghe vậy thì kéo Hàn Tuyết muốn rời đi, hắn hoàn toàn không quan tâm đến hai vị cảnh sát đang đứng bên cạnh.
Khinh thường, đúng là khinh thường quá trần trụi.
Thẩm Hồng nổi giận đùng đùng, một người đẹp như mộng đứng đây mà tên khốn kia giống như không thấy, chẳng lẽ hắn mù sao?
- Đứng lại.
Thẩm Hồng gầm lên với Nhạc Đông Vân
- Anh là ai? Anh muốn cướp ngục sao?
- Cô ấm đầu à? Nàng ấy là dâu Nhạc gia ta? Ai dám giữ lại
Nhạc Đông Vân trừng mắt nhìn nữ cảnh sát, vì sao mấy người này đều ngốc như vậy? Cô Nhạc Băng kia cũng thế, cô này cũng vậy, đều thích gây rắc rối cho Nhạc gia của hắn là sao? Hơn nữa, cướp ngục? Đây là ngục à?
- Anh...Anh dám mắng tôi sao?
Thẩm Hồng lập tức bị chọc giận, đừng tưởng nàng chỉ là một nữ cảnh sát nho nhỏ, nàng là người có hậu trường, nếu không sao dám hô to gọi nhỏ ở đây?
- Mắng thì kỳ quái lắm sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
-Xú nữ nhân mà còn điêu ngoa, chắc chắn bị chửi mắng không ít lần.
- Anh...Anh...Anh còn dám nói tôi xấu?
Thẩm Hồng nhanh chóng nổi điên, trước nay chưa từng có ai nói nàng xấu.
- Chẳng lẽ cô tưởng mình là đại mỹ nhân à?
Nhạc Đông Vân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thầm Hồng, sau đó quay qua viên cảnh sát nam còn lại:
-Này, cậu nói xem cô ta có phải rất xinh đẹp không?
-Điều này…
Viên cảnh sát kia còn đang yên lặng quan sát, nghe Nhạc Đông Vân hỏi bất giác quay qua nhìn Thẩm Hồng. Cô nàng này cũng không tính là xấu, có điều đẹp thì chắc chắn chưa đến, chứ đừng nói là đại mỹ nhân gì đó. Thậm chí, hắn khen một câu dễ nhìn e cũng có chút xấu hổ với lương tâm.
- Anh...Anh...Anh.......
Thẩm Hồng chỉ tay vào Nhạc Đông Vân, lúc này nàng đã tức tối đến mức nói không nên lời.
- Được rồi!
Nam cảnh sát kia rốt cuộc lên tiếng, dù gì hai người bọn họ cũng là đồng nghiệp:
- Người đâu, đến bắt phần tử quấy rối phòng cảnh sát ra ngoài.
Nhạc Đông Vân nghe vậy chợt nở nụ cười sáng lạn:
- Không cần tiễn, Nhạc mỗ tự đi ra.
Hắn nói xong thì kéo Hàn Tuyết ra ngoài, mà hai cảnh sát vừa phóng vào cửa phòng thẩm vấn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng cực mạnh gạt mình ra, bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Nhạc Đông Vân đi qua.
- Đứng lại.
Một tiếng quát chói tai vang lên phía sau, âm thanh từ trong miệng nam cảnh sát kia truyền ra. Hắn làm cảnh sát lâu năm, hắn chưa từng thấy người nào không kiêng nể như vậy, dù là con nhà quan thì cũng sẽ nể mặt cảnh sát vài phần, nhưng người này hoàn toàn coi cảnh sát là không khí.
Nhưng Nhạc Đông Vân vẫn không quan tâm, hắn tiếp tục đi về phía trước, chỉ tội Hàn Tuyết thấy vậy có chút bất an:
-Phu quân, nếu không chúng ta cứ nói rõ mọi chuyện trước cái đã.
- Cản bọn họ lại.
Thẩm Hồng quát.
Khi tiếng quát của Thẩm Hồng vang lên thì có vài tên cảnh sát nhanh chóng đứng lên ngăn cản Nhạc Đông Vân.
-Có câu chó ngoan không cản đường, các ngươi còn không tránh đường cho Nhạc mỗ?
Nhạc Đông Vân dùng giọng bất mãn nói.
Đám cảnh sát liềnbị chọc tức, thằng khốn này mở miệng là mắng người.
- Tiểu tử, có phải mày muốn ăn đòn không?
Một tên cảnh sát đeo kính trừng mắt nhìn hắn
- Á.......
Tên cảnh sát đeo kính vừa nói dứt lời thì đã bị một luồng kình phong đập vào trán ngất xíu
-Ngươi mới đáng bị đòn.
- Anh...Anh dám đánh cảnh sát sao?
Đám cảnh sát trong phòng chợt ngây người, những năm nay không có mấy người dám đánh cảnh sát, hơn nữa tên này còn đánh cảnh sát ngay trong đồn, điều này bọn họ còn chưa thấy bao giờ.
- Anh còn dám ra tay tôi sẽ nổ súng.
Nam cảnh sát hét lớn một tiếng, sau đó hắn rút súng lục chỉa vào người Nhạc Đông Vân. Người này thật sự đã bị những hành động càn quấy của hắn làm cho khó thể nhịn.
/64
|