Mọi người cả kinh, nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình huống của bọn nhỏ.
Thấy hài tử vẫn còn thở, các phụ huynh đều thở phào nhẹ nhõm.
Một vị lão sư ngồi xuống kiểm tra thân thể bọn nhỏ, xác định hài tử không có chuyện gì, thở ra một hơi: “Đứa nhỏ hình như là bị đánh ngất.”
Các phụ huynh tức giận nói: “Ai dám đánh ngất bọn nhỏ như thế.” Những lão sư lo lắng sẽ xảy ra chuyện nữa, nhanh chóng nói với phụ huynh: “Các vị phụ huynh nhớ trông chừng đứa nhỏ của mình, có ai không thấy con mình không?” Các phụ huynh nhanh chóng kéo tay hài tử lại gần.
Theo đuôi đội ngũ đến, Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng chen vào trong đám người, nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi cùng Mai Nguy Hiểm đều ngã xuống ngất, chỉ có con mình là không thấy.
Mai Truyền Kỳ không thấy thân ảnh Mai Nguy Hiểm, trong lòng hoảng loạn, lo lắng hô to: “Nguy Nguy! Nguy Nguy!”
Phong Tĩnh Đằng trước đó thấy Mai Truyền Kỳ rơi xuống thác sắc mặt đã khó coi rồi, hiện giờ không thấy đứa nhỏ lại càng thêm lạnh lẽo, vừa hô to vừa đi xung quanh tìm kiếm xem có thể tìm được Mai Nguy Hiểm không.
Nhưng người khác biết Mai Nguy Hiểm mất tích, cũng cùng hỗ trợ tìm đứa nhỏ.
Lúc này, Phong Tĩnh Đằng nhận được tin, là người phụ trách bảo vệ Mai Nguy Hiểm.
“Lão đại, đứa nhỏ bị người mang đi, những người đó đã được an bài sẵn ở đây, người của mình và người của Mai gia đều bị đối phương ngăn cản, khiến chúng tôi không thể nào đuổi theo được. Còn thiết bị truy tung trên người đứa nhỏ cũng bị phát hiện, hiện tại chúng tôi đã mất dấu hài tử.”
Trong con ngươi đen tuyền của anh lóe vẻ tàn khốc: “Bọn họ đại khái đi hướng nào?”
“Hướng Đông.”
“Cậu phái người truy tìm hướng Đông, Nam, Bắc.”
Phong Tĩnh Đằng ngắt máy, bảo các lão sư và phụ huynh trước hết về điểm tập trung.
Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng để mọi người trở về, liền biết con mình nhất định đã xảy ra chuyện.
Cậu đến bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, vội hỏi: “Nguy Nguy có phải đã bị bắt cóc rồi đúng không?”
Phong Tĩnh Đằng không gạt cậu: “Đúng vậy, những người kia đều có chuẩn bị, bất quá cậu đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp người đi tìm rồi.”
Anh thấy chân mày của Mai Truyền Kỳ vẫn không giãn ra, tiến lên ôm vai cậu, tiếp tục động viên: “Những người kia trăm phương ngàn kế muốn bắt Nguy Nguy, nhất định sẽ không tổn thương tới thằng bé, nếu không đối phương cũng không cần thiết phí hết tâm tư bắt đứa nhỏ, tôi chỉ lo lắng bọn chúng muốn bắt Nguy Nguy làm thí nghiệm.”
Dù sao lão tổ tông Mai gia đã công bố gien và thể năng của đứa nhỏ, chắc chắn sẽ khiến những kẻ muốn nghiên cứu gien chú ý.
Mai Truyền Kỳ biết mình càng hoảng loạn sẽ càng hỏng chuyện, nhanh chóng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nỗ lực tỉnh táo bản thân, khi mở mắt ra, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu hiện tại lo lắng là những người kia phát hiện thân thể Nguy Nguy không giống như những người bình thường khác.
Phong Tĩnh Đằng hôn trán cậu: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cứu được Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Hai người quay về điểm tập hợp của học viện.
Tất cả mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Vốn ba ngày hai đêm nấu cơm dã ngoại, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện không may nên sớm kết thúc chuyến đi.
Lúc mọi người chuẩn bị nhổ trại rời đi, đứa nhỏ bị ngất lúc trước đã tỉnh lại, khi nhìn thấy cha mẹ của mình liền oa oa khóc lớn: “Baba, baba, lúc nãy thật đáng sợ.”
Vị phụ huynh nọ nhẹ giọng an ủi, giúp đứa nhỏ bớt sợ hãi đi.
Hài tử khóc một hồi lâu, sau khi bớt sợ hãi mới thút thít nghẹn giọng: “Con… Con… bị một chú nào đó đẩy xuống nước.”
Phụ huynh nọ kinh hãi.
Bọn họ còn tưởng rằng đứa nhỏ bướng bỉnh, lúc nghịch nước không cẩn thận rơi xuống, không ngờ là bị người khác đẩy sau lưng.
Phụ huynh nọ nhanh chóng nói chuyện này cho lão sư, lão sư liền chạy đi hỏi tình huống của hai đứa bé còn lại, kết quả là bị người khác đẩy xuống nước.
Các phụ huynh khác nghe được tin này, không dám tiếp tục ở trong rừng cổ nữa, đứa nhỏ nếu không rơi xuống nước thì bị đánh ngất, nếu xui xẻo chỉ sợ là đến phiên con mình.
Mai Truyền Kỳ nghe được ba đứa bé kia bị đẩy xuống nước, lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản, rất có thể có người cố ý đẩy đứa nhỏ xuống nước khiến cậu và Phong Tĩnh Đằng chú ý, sau đó nhân cơ hội bắt Mai Nguy Hiểm đi.
Phong Tĩnh Đằng cũng nghĩ như thế: “Vậy mấy hài tử tìm Nguy Nguy chơi, chắc là có người âm thầm an bài.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Lúc đó cậu cũng cảm thấy lạ, những phụ huynh khác hết sức ngăn cản con mình đến tìm Nguy Nguy chơi, làm sao đột nhiên được chạy tới tìm Nguy Nguy.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ có đứa nhỏ chịu chơi với Nguy Nguy liền cảm thấy cao hứng, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều.
Mai Truyền Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Tôi phát hiện lần nấu cơm dã ngoại này thiếu mất một người.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Ai thế?”
“Chính là Văn Khải Duy, em của Văn Khải Khang.” [những chương trước tác giả để là Văn Khải Khang, mà chương sau đổi thành Văn Khải Liêm, mình xin tự ý sửa lại thành Văn Khải Khang giống ban đầu cho liền mạch truyện hơn nha]
Phong Tĩnh Đằng càng nhíu mày chặt hơn: “Cậu cảm thấy chuyện Nguy Nguy bị bắt đi có liên quan đến Văn Khải Duy hoặc Văn Khải Khang?”
“Tôi cũng không chắc nữa, nhưng chỉ cần người có hiềm nghi sẽ không bỏ qua. Ngày tôi ra tù, có nghe Quân Thanh nói khi tôi còn bị giam, Văn Khải Khang từng bảo em trai của hắn là Văn Khải Duy đi khi dễ Nguy Nguy, bảo các bạn học không được chơi cùng Nguy Nguy.”
Phong Tĩnh Đằng nghe có chuyện như thế, bỗng nheo mắt lại.
“Còn nữa, chúng ta khiến Văn Khải Khang thua một tỷ tín dụng điểm, gián tiếp hại hắn bị cướp ba phần trăm cổ phần, còn bị gạch tên ra khỏi gia phả. Thêm nữa, lúc đầu anh muốn cùng Văn Khải Khang đăng ký kết hôn, hiện tại trên báo tung tin chuyện của chúng ta, cho nên không chắc hắn sẽ không hận chúng ta. Mà Văn Khải Duy là em trai của Văn Khải Khang, chắc chắn biết chuyện học viện Vinh Diệu tổ chức hoạt động nấu cơm dã ngoại, sau đó sẽ an bài trước mọi chuyện trong rừng cổ.”
Mai Truyền Kỳ càng nói, càng cảm thấy người bắt con mình chính là Văn Khải Khang.
Nếu như Văn Khải Khang ở đấu thú trường không tìm Phỉ Cẩm, e rằng cậu cũng không nghi ngờ hắn, dù sao một kẻ bị xóa tên khỏi gia phả làm gì có năng lực ngăn chặn người của Phong Tĩnh Đằng và người của lão tổ tông, huống chi Văn Khải Khang chỉ là thương nhân thế gia.
Phong Tĩnh Đằng trực tiếp mở máy gọi người giám thị nhất cử nhất động của Văn Khải Khang, sau đó bảo Mai Truyền Kỳ gọi tới hỏi lão sư, tại sao không thấy Văn Khải Duy vào rừng cổ.
Lão sư trả lời vì Văn Khải Duy bận chuyện trong gia tộc nên mới không tham gia hoạt động lần này của học viện.
Tuy rằng việc này có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng hai người vẫn hoài nghi Văn Khải Khang.
Lúc này, máy truyền tin của Mai Truyền Kỳ vang lên.
Hắn nhìn thông tấn khí hiện lên lão tổ tông, lập tức bắt máy: “Lão tổ tông, Nguy Nguy bị bắt cóc.”
“Đừng gấp, ta biết chuyện này, đồng thời phái người toàn lực điều tra, ta còn điều động tất cả mọi người của Mai gia tham gia tìm kiếm.” Ngữ khí Mai Phi Trần trầm thấp khiến người an tâm.
Mai Truyền Kỳ nghe Mai Phi Trần điều động tất cả mọi người của Mai gia, thoáng cái thở ra.
Đại thụ Mai gia, nếu điều động tất cả mọi người của Mai gia tìm kiếm, ngang ngửa điều động một phần ba quân lực trong quân đội.
“Cảm ơn lão tổ tông”
Mai Truyền Kỳ vừa nói xong, đầu bên kia liền thay đổi người, là Anse lo lắng nói: “Truyền Kỳ, con đừng lo, Phi Trần chắc chắn giúp con tìm được Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ nghe Anse gọi lão tổ tông là Phi Trần, nhướn nhướn mày.
Bất quá giờ phút quan trọng này, cậu cũng không còn tâm tình trêu chọc Anse.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ ngắt máy, hỏi: “Lão tổ tông có phải là phái người tìm kiếm Nguy Nguy?”
“Ừm, trước tiên xuống núi rồi nói sau.”
Lúc xuống núi, bầu không khí vô cùng nặng nề, tất cả mọi người không còn tâm tình thoải mái như lúc đi vào.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng khi đến là đi sau cùng đội ngũ, nhưng lúc trở ra lại dẫn đầu, so với đoàn người đi nhanh hơn một chút.
Hai người ngồi trên xe huyền phù, cũng không lập tức lái xe rời đi.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng ngồi trong xe, im lặng một hồi rồi đồng thanh nói: “Tôi cảm thấy người bắt Nguy Nguy vẫn chưa đi xa.”
Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Sau khi bọn chúng bắt Nguy Nguy, nhất định lo lắng chúng ta sẽ phái người truy tìm khắp nơi, cho nên…”
Phong Tĩnh Đằng tiếp lời cậu: “Bọn chúng có thể giả vờ rời theo hướng Đông, thực tế người còn trốn ở trong rừng cổ hoặc phụ cận quanh đó.”
“Chúng ta đến vùng phụ cận xem đi.” Mai Truyền Kỳ lập tức mở xe, khởi động công năng ẩn hình, bay về phía rừng cổ.
Sau khi bọn họ rời đi, các phụ huynh học sinh và lão sư lần lượt ra khỏi rừng, xác nhận mọi người đã đến đầy đủ mới lên xe.
Nhưng xe huyền phù của họ không thể khởi động, tất cả những chiếc xe khác cũng gặp tình trạng tương tự.
Tất cả mọi người hoảng loạn, sẽ không phải có người muốn hại bọn họ đi?
Mà người muốn ‘hại’ bọn họ, tâm đã sớm bay lên người đứa nhỏ, nào còn tâm trạng nhớ đến bọn họ.
Thấy hài tử vẫn còn thở, các phụ huynh đều thở phào nhẹ nhõm.
Một vị lão sư ngồi xuống kiểm tra thân thể bọn nhỏ, xác định hài tử không có chuyện gì, thở ra một hơi: “Đứa nhỏ hình như là bị đánh ngất.”
Các phụ huynh tức giận nói: “Ai dám đánh ngất bọn nhỏ như thế.” Những lão sư lo lắng sẽ xảy ra chuyện nữa, nhanh chóng nói với phụ huynh: “Các vị phụ huynh nhớ trông chừng đứa nhỏ của mình, có ai không thấy con mình không?” Các phụ huynh nhanh chóng kéo tay hài tử lại gần.
Theo đuôi đội ngũ đến, Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng chen vào trong đám người, nhìn thấy mấy đứa trẻ chơi cùng Mai Nguy Hiểm đều ngã xuống ngất, chỉ có con mình là không thấy.
Mai Truyền Kỳ không thấy thân ảnh Mai Nguy Hiểm, trong lòng hoảng loạn, lo lắng hô to: “Nguy Nguy! Nguy Nguy!”
Phong Tĩnh Đằng trước đó thấy Mai Truyền Kỳ rơi xuống thác sắc mặt đã khó coi rồi, hiện giờ không thấy đứa nhỏ lại càng thêm lạnh lẽo, vừa hô to vừa đi xung quanh tìm kiếm xem có thể tìm được Mai Nguy Hiểm không.
Nhưng người khác biết Mai Nguy Hiểm mất tích, cũng cùng hỗ trợ tìm đứa nhỏ.
Lúc này, Phong Tĩnh Đằng nhận được tin, là người phụ trách bảo vệ Mai Nguy Hiểm.
“Lão đại, đứa nhỏ bị người mang đi, những người đó đã được an bài sẵn ở đây, người của mình và người của Mai gia đều bị đối phương ngăn cản, khiến chúng tôi không thể nào đuổi theo được. Còn thiết bị truy tung trên người đứa nhỏ cũng bị phát hiện, hiện tại chúng tôi đã mất dấu hài tử.”
Trong con ngươi đen tuyền của anh lóe vẻ tàn khốc: “Bọn họ đại khái đi hướng nào?”
“Hướng Đông.”
“Cậu phái người truy tìm hướng Đông, Nam, Bắc.”
Phong Tĩnh Đằng ngắt máy, bảo các lão sư và phụ huynh trước hết về điểm tập trung.
Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng để mọi người trở về, liền biết con mình nhất định đã xảy ra chuyện.
Cậu đến bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, vội hỏi: “Nguy Nguy có phải đã bị bắt cóc rồi đúng không?”
Phong Tĩnh Đằng không gạt cậu: “Đúng vậy, những người kia đều có chuẩn bị, bất quá cậu đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp người đi tìm rồi.”
Anh thấy chân mày của Mai Truyền Kỳ vẫn không giãn ra, tiến lên ôm vai cậu, tiếp tục động viên: “Những người kia trăm phương ngàn kế muốn bắt Nguy Nguy, nhất định sẽ không tổn thương tới thằng bé, nếu không đối phương cũng không cần thiết phí hết tâm tư bắt đứa nhỏ, tôi chỉ lo lắng bọn chúng muốn bắt Nguy Nguy làm thí nghiệm.”
Dù sao lão tổ tông Mai gia đã công bố gien và thể năng của đứa nhỏ, chắc chắn sẽ khiến những kẻ muốn nghiên cứu gien chú ý.
Mai Truyền Kỳ biết mình càng hoảng loạn sẽ càng hỏng chuyện, nhanh chóng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nỗ lực tỉnh táo bản thân, khi mở mắt ra, tâm tình bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu hiện tại lo lắng là những người kia phát hiện thân thể Nguy Nguy không giống như những người bình thường khác.
Phong Tĩnh Đằng hôn trán cậu: “Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cứu được Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Hai người quay về điểm tập hợp của học viện.
Tất cả mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Vốn ba ngày hai đêm nấu cơm dã ngoại, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện không may nên sớm kết thúc chuyến đi.
Lúc mọi người chuẩn bị nhổ trại rời đi, đứa nhỏ bị ngất lúc trước đã tỉnh lại, khi nhìn thấy cha mẹ của mình liền oa oa khóc lớn: “Baba, baba, lúc nãy thật đáng sợ.”
Vị phụ huynh nọ nhẹ giọng an ủi, giúp đứa nhỏ bớt sợ hãi đi.
Hài tử khóc một hồi lâu, sau khi bớt sợ hãi mới thút thít nghẹn giọng: “Con… Con… bị một chú nào đó đẩy xuống nước.”
Phụ huynh nọ kinh hãi.
Bọn họ còn tưởng rằng đứa nhỏ bướng bỉnh, lúc nghịch nước không cẩn thận rơi xuống, không ngờ là bị người khác đẩy sau lưng.
Phụ huynh nọ nhanh chóng nói chuyện này cho lão sư, lão sư liền chạy đi hỏi tình huống của hai đứa bé còn lại, kết quả là bị người khác đẩy xuống nước.
Các phụ huynh khác nghe được tin này, không dám tiếp tục ở trong rừng cổ nữa, đứa nhỏ nếu không rơi xuống nước thì bị đánh ngất, nếu xui xẻo chỉ sợ là đến phiên con mình.
Mai Truyền Kỳ nghe được ba đứa bé kia bị đẩy xuống nước, lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản, rất có thể có người cố ý đẩy đứa nhỏ xuống nước khiến cậu và Phong Tĩnh Đằng chú ý, sau đó nhân cơ hội bắt Mai Nguy Hiểm đi.
Phong Tĩnh Đằng cũng nghĩ như thế: “Vậy mấy hài tử tìm Nguy Nguy chơi, chắc là có người âm thầm an bài.”
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Lúc đó cậu cũng cảm thấy lạ, những phụ huynh khác hết sức ngăn cản con mình đến tìm Nguy Nguy chơi, làm sao đột nhiên được chạy tới tìm Nguy Nguy.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ có đứa nhỏ chịu chơi với Nguy Nguy liền cảm thấy cao hứng, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều.
Mai Truyền Kỳ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Tôi phát hiện lần nấu cơm dã ngoại này thiếu mất một người.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Ai thế?”
“Chính là Văn Khải Duy, em của Văn Khải Khang.” [những chương trước tác giả để là Văn Khải Khang, mà chương sau đổi thành Văn Khải Liêm, mình xin tự ý sửa lại thành Văn Khải Khang giống ban đầu cho liền mạch truyện hơn nha]
Phong Tĩnh Đằng càng nhíu mày chặt hơn: “Cậu cảm thấy chuyện Nguy Nguy bị bắt đi có liên quan đến Văn Khải Duy hoặc Văn Khải Khang?”
“Tôi cũng không chắc nữa, nhưng chỉ cần người có hiềm nghi sẽ không bỏ qua. Ngày tôi ra tù, có nghe Quân Thanh nói khi tôi còn bị giam, Văn Khải Khang từng bảo em trai của hắn là Văn Khải Duy đi khi dễ Nguy Nguy, bảo các bạn học không được chơi cùng Nguy Nguy.”
Phong Tĩnh Đằng nghe có chuyện như thế, bỗng nheo mắt lại.
“Còn nữa, chúng ta khiến Văn Khải Khang thua một tỷ tín dụng điểm, gián tiếp hại hắn bị cướp ba phần trăm cổ phần, còn bị gạch tên ra khỏi gia phả. Thêm nữa, lúc đầu anh muốn cùng Văn Khải Khang đăng ký kết hôn, hiện tại trên báo tung tin chuyện của chúng ta, cho nên không chắc hắn sẽ không hận chúng ta. Mà Văn Khải Duy là em trai của Văn Khải Khang, chắc chắn biết chuyện học viện Vinh Diệu tổ chức hoạt động nấu cơm dã ngoại, sau đó sẽ an bài trước mọi chuyện trong rừng cổ.”
Mai Truyền Kỳ càng nói, càng cảm thấy người bắt con mình chính là Văn Khải Khang.
Nếu như Văn Khải Khang ở đấu thú trường không tìm Phỉ Cẩm, e rằng cậu cũng không nghi ngờ hắn, dù sao một kẻ bị xóa tên khỏi gia phả làm gì có năng lực ngăn chặn người của Phong Tĩnh Đằng và người của lão tổ tông, huống chi Văn Khải Khang chỉ là thương nhân thế gia.
Phong Tĩnh Đằng trực tiếp mở máy gọi người giám thị nhất cử nhất động của Văn Khải Khang, sau đó bảo Mai Truyền Kỳ gọi tới hỏi lão sư, tại sao không thấy Văn Khải Duy vào rừng cổ.
Lão sư trả lời vì Văn Khải Duy bận chuyện trong gia tộc nên mới không tham gia hoạt động lần này của học viện.
Tuy rằng việc này có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng hai người vẫn hoài nghi Văn Khải Khang.
Lúc này, máy truyền tin của Mai Truyền Kỳ vang lên.
Hắn nhìn thông tấn khí hiện lên lão tổ tông, lập tức bắt máy: “Lão tổ tông, Nguy Nguy bị bắt cóc.”
“Đừng gấp, ta biết chuyện này, đồng thời phái người toàn lực điều tra, ta còn điều động tất cả mọi người của Mai gia tham gia tìm kiếm.” Ngữ khí Mai Phi Trần trầm thấp khiến người an tâm.
Mai Truyền Kỳ nghe Mai Phi Trần điều động tất cả mọi người của Mai gia, thoáng cái thở ra.
Đại thụ Mai gia, nếu điều động tất cả mọi người của Mai gia tìm kiếm, ngang ngửa điều động một phần ba quân lực trong quân đội.
“Cảm ơn lão tổ tông”
Mai Truyền Kỳ vừa nói xong, đầu bên kia liền thay đổi người, là Anse lo lắng nói: “Truyền Kỳ, con đừng lo, Phi Trần chắc chắn giúp con tìm được Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ nghe Anse gọi lão tổ tông là Phi Trần, nhướn nhướn mày.
Bất quá giờ phút quan trọng này, cậu cũng không còn tâm tình trêu chọc Anse.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ ngắt máy, hỏi: “Lão tổ tông có phải là phái người tìm kiếm Nguy Nguy?”
“Ừm, trước tiên xuống núi rồi nói sau.”
Lúc xuống núi, bầu không khí vô cùng nặng nề, tất cả mọi người không còn tâm tình thoải mái như lúc đi vào.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng khi đến là đi sau cùng đội ngũ, nhưng lúc trở ra lại dẫn đầu, so với đoàn người đi nhanh hơn một chút.
Hai người ngồi trên xe huyền phù, cũng không lập tức lái xe rời đi.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng ngồi trong xe, im lặng một hồi rồi đồng thanh nói: “Tôi cảm thấy người bắt Nguy Nguy vẫn chưa đi xa.”
Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Sau khi bọn chúng bắt Nguy Nguy, nhất định lo lắng chúng ta sẽ phái người truy tìm khắp nơi, cho nên…”
Phong Tĩnh Đằng tiếp lời cậu: “Bọn chúng có thể giả vờ rời theo hướng Đông, thực tế người còn trốn ở trong rừng cổ hoặc phụ cận quanh đó.”
“Chúng ta đến vùng phụ cận xem đi.” Mai Truyền Kỳ lập tức mở xe, khởi động công năng ẩn hình, bay về phía rừng cổ.
Sau khi bọn họ rời đi, các phụ huynh học sinh và lão sư lần lượt ra khỏi rừng, xác nhận mọi người đã đến đầy đủ mới lên xe.
Nhưng xe huyền phù của họ không thể khởi động, tất cả những chiếc xe khác cũng gặp tình trạng tương tự.
Tất cả mọi người hoảng loạn, sẽ không phải có người muốn hại bọn họ đi?
Mà người muốn ‘hại’ bọn họ, tâm đã sớm bay lên người đứa nhỏ, nào còn tâm trạng nhớ đến bọn họ.
/221
|