Phong Tĩnh Đằng trực tiếp quên đi câu nói phía sau của Giản Dực, mừng rỡ như điên đứng lên, bước nhanh đi vào biệt thự.
Vi Nghị Kiệt bọn họ nhìn nhau một cái, sáu người cũng đi theo sau.
Giản Dực nhìn đám người này rời đi, nhướng nhướng mày: “Xem ra Thái Dương nói thiệt nha!”
Vừa rồi nhắc tới đêm tám năm trước, liền trực tiếp đem Phong Tĩnh Đằng thay vào người bí ẩn nào đó.
Sau khi Phong Tĩnh Đằng cùng Vi Nghị Kiệt bọn họ nghe xong, đều không nghi ngờ hay tỏ vẻ không hiểu hắn đang nói gì, mà là trực tiếp ngầm thừa nhận chuyện đó, có thể thấy được, năm đó người lên giường với Truyền Kỳ đúng là Phong Tĩnh Đằng.
Nói cách khác, Thái Dương cũng không lừa hắn, Nguy Nguy thật sự là con của Phong Tĩnh Đằng.
Bây giờ ngẫm lại, vừa nãy đem một bí mật lớn nói ra như thế, cũng không biết là đúng hay sai.
Bất quá, nếu Truyền Kỳ đã cùng Phong Tĩnh Đằng trở thành bạn lữ, vậy chuyện này nói ra chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, không phải sao?
Giản Dực nghĩ lại lại tưởng tượng một chút.
Nếu Truyền Kỳ đã biết cha ruột đứa nhỏ là Phong Tĩnh Đằng, vì sao anh ta lại không biết chuyện này, lẽ nào cậu ấy cố ý che giấu, tạm thời không cho Phong Tĩnh Đằng biết đến chuyện này?
Nếu đúng là như thế, vậy hắn chẳng phải là phá hủy ý định của Truyền Kỳ sao?
Ừm!
Hắn quyết định!
Đợi lát nữa Truyền Kỳ muốn tìm hắn tính sổ, hắn đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.
——
Phong Tĩnh Đằng đi vào biệt thự, trước hết không tìm Mai Truyền Kỳ để hỏi cho rõ, mà là tìm bóng người nhỏ bé của Mai Nguy Hiểm, bởi vì hiện tại anh vô cùng khẳng định Mai Nguy Hiểm chính là con anh.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh tin Giản Dực nói, cũng tin Liên Trạch Dương sẽ không vô duyên vô cớ trong tiệc tất niên mà làm việc lừa dối khiến người khác hiểu lầm như vậy.
Hơn nữa vào đêm giao thừa, dường như Mai Truyền Kỳ có chuyện muốn nói với anh về Ti Kiếm Đường, thế nhưng lại bị anh che miệng không cho nói.
Bây giờ nhớ lại, rất có thể lúc đó Mai Truyền Kỳ muốn nói mình với Ti Kiếm Đường không có phát sinh bất cứ quan hệ nào.
Phong Tĩnh Đằng thuận theo tiếng cười rôm rả của trẻ con tìm được Mai Nguy Hiểm.
Nháy mắt nhìn thấy Mai Nguy Hiểm, trong đầu trở nên kích động, một bước tiến lên liền đem đứa nhỏ ôm vào ngực. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng chỉ cần vừa nghĩ tới đêm hoan ái tám năm trước, Mai Truyền Kỳ sinh cho anh một đứa con trai, hơn nữa, hài tử đã bảy tuổi. Liền không thể đè nén được sự vui mừng trong lòng, trên khuôn mặt phấn nộn hôn hôn vài cái.
Vật nhỏ đáng yêu xinh đẹp này là con anh, là Mai Truyền Kỳ sinh con cho anh.
Mai Nguy Hiểm vốn đang cao hứng chơi cùng các bạn, bỗng bị ôm lấy, còn bị hôn mấy cái, ban đầu là kinh ngạc, sau đó nhìn thấy người ôm nhóc là Phong Tĩnh Đằng, vui vẻ kêu: “Cha.”
Nhóc cũng hôn một cái lên mặt Phong Tĩnh Đằng.
“Nguy Nguy, kêu cha lần nữa đi.” Phong Tĩnh Đằng mừng như điên đến tiếng nói đều đang run rẩy.
“Cha.” Mai Nguy Hiểm ngọt ngào lại gọi một tiếng.
Phong Tĩnh Đằng bị âm thanh mềm mềm mại mại ngọt ngào làm nhũn dần, thần sắc nhu hoà, cưng chìu nói: “Nguy Nguy, ngoan, kêu lại lần nữa đi.”
“Cha.”
“Kêu lại lần nữa.”
“Cha.”
“Kêu lại lần nữa.”
“Cha.”
“Kêu lại lần nữa.”
“Cha.”
Vi Nghị Kiệt cùng đám người đến sau nhìn cảnh này, cảm thấy Phong Tĩnh Đằng giống như ngốc cha nghe con mình vừa mới học gọi cha, bảo đứa nhỏ không ngừng gọi cha.
Bọn họ vốn còn nghi ngờ chuyện Mai Nguy Hiểm là con của Phong Tĩnh Đằng, bất quá, nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng khẳng định Mai Nguy Hiểm là con mình, nhất định phải có nguyên nhân nào đó mới khiến anh tin tưởng như thế.
Cho nên chút hoài nghi trong lòng bọn họ cũng bị gạt bỏ.
Tiêu Ngạo đi tới trước mặt bọn nhỏ, bảo Mai Nguy Hiểm kêu các bạn tự chơi đi.
Lộ Thao chậc chậc lắc đầu: “Lúc này tôi mới hiểu tại sao đêm đó Mai Truyền Kỳ lại tức giận như vậy, nếu như là tôi, chỉ đấm Tuyên Thừa hai cái, đá Tĩnh Đằng một cước, cũng quá tiện nghi cho bọn họ rồi.”
Nếu đổi lại là hắn, không đánh bọn họ cho tàn phế sao được.
Đêm đó, hại người ta nhận nhầm người lên giường, cũng nhận sai cha của con mình, hơn nữa, một lần sai là tám năm, đột nhiên biết được chân tướng, lỡ tay đánh người cũng có thể thông cảm được.
Thịnh Hoa nói: “Bây giờ nhìn lại, hai cha con bọn họ lớn lên cũng thật giống nhau.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Năm người còn lại im lặng quay đầu nhìn hắn.
Con mắt nào của mi nhìn hai cha con đó giống hử?
Bọn họ đều cảm thấy Mai Nguy Hiểm cùng Phong Tĩnh Đằng không hề giống nhau.
Đừng nói không giống Phong Tĩnh Đằng, ngay cả Mai Truyền Kỳ cũng không luôn, thật chẳng biết đứa bé này lớn lên giống ai nữa.
Sau mười phút, Phong Tĩnh Đằng vẫn kích động bảo Mai Nguy Hiểm một lần lại một lần kêu cha, anh căn bản nghe không chán, hận không thể bảo hài tử gọi thêm vài tiếng.
Mai Nguy Hiểm đem thông tấn khí của mình đưa tới trước mặt Phong Tĩnh Đằng: “Cha, cho người nè.”
Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc nhận thông tấn khí: “Sao con đưa thứ này cho ta?”
Mai Nguy Hiểm cười hì hì: “Lúc nãy con có ghi âm gọi ‘Cha’ rồi, cha có thể mở nghe từ từ.”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Phốc một tiếng, Thịnh Hoa bọn họ không chút khách khí bật cười.
Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ cười, trả thông tấn khí cho nhóc, sau đó, ôm chặt lấy đứa nhỏ.
Anh thật sự rất muốn nói cho đứa nhỏ mình chính là cha ruột nhóc, nhưng lại không biết mở miệng nói như thế nào.
“Nguy Nguy, ta…” Phong Tĩnh Đằng đang định nói anh là cha ruột, giọng Mai Truyền Kỳ liền truyền tới: “Mấy người ở đây làm gì vậy?”
Mai Truyền Kỳ từ chỗ Vi Nghị Kiệt bọn họ đi lại đây, nghi hoặc nhìn Vi Nghị Kiệt bọn họ, lại nhìn Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Nguy Hiểm đứng cách đó 5 mét: “Sao thế?”
Phong Tĩnh Đằng nháy mắt nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, khóe miệng cười thật lớn, ôm đứa nhỏ đứng dậy rồi chạy lại ôm eo cậu, để cho thân thể hai người dính chặt vào nhau.
Anh thân mật hôn lên tai, trán Mai Truyền Kỳ, sau đó, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ướt át.
Phong Tĩnh Đằng muốn thông qua việc hôn môi để diễn tả nội tâm cao hứng, cuối cùng, không thể kiềm chế được nội tâm mà thâm tình nói: “Truyền Kỳ, anh yêu em.”
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú nhiễm phải một vệt hồng, cả giận lườm mắt nói: “Trước mặt nhiều người như vậy, anh nói cái gì đó!”
Ánh mắt câu nhân, khiến bụng dưới Phong Tĩnh Đằng căng thẳng, nhanh chóng cạy đôi môi đối phương, điên cuồng hôn sâu hơn.
Đứa nhỏ còn đang trong ngực mở to hai mắt sáng lóng lánh nhìn baba và cha hôn môi, sau đó che miệng cười trộm. (Thỏ: Dạy hư Nguy Nguy rồi nha 2 anh:)))
Thịnh Hoa cười huýt sáo. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Những người trong sân nhanh chóng nhìn hai người, có người la lớn: “Phong thượng tá, tôi thấy anh nên trực tiếp ôm người về phòng đeeeee.”
Vi Nghị Kiệt vừa nghe, cười cười đón hài tử trong ngực Phong Tĩnh Đằng.
Tiếp theo, Mai Truyền Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng, cả người liền bị Phong Tĩnh Đằng bế lên, trong tiếng kêu gào hưng phấn của mọi người, trực tiếp chạy lên lầu ba.
Giản Dực về đến đại sảnh, nhìn thấy Mai Truyền Kỳ bị ôm lên lầu, cong môi cười, hắn cảm thấy rất cao hứng thay cho bạn tốt, nhưng khi bắt gặp Liên Trạch Dương, liền vội thu lại nụ cười, đi tới, âm trầm kêu một tiếng: “Thái… Dương…”
Liên Trạch Dương cười nhìn hắn: “Sao vậy.”
Giản Dực thấy hắn cười, lửa giận kẹt ở trong cổ họng.
Liên Trạch Dương từ đầu tới đuôi căn bản cũng không lừa hắn, là do hắn lý giải sai lầm, cho rằng Phong Tĩnh Đằng đã biết Nguy Nguy là con anh.
Bất quá, việc này cũng không phải không có lỗi của Liên Trạch Dương, là do đối phương nói úp úp mở mở khiến người nghe hiểu lầm.
Giản Dực chợt híp mắt cười: “Không có gì, chỉ là muốn gọi cậu mà thôi.”
Một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại món nợ này.
——
Một bên khác, Mai Truyền Kỳ bị ôm đến lầu ba, vừa tức vừa xấu hổ liền vội kêu lên: “Phong Tĩnh Đằng, khách khứa còn ở đây đấy.”
“Đừng lo, có Nghị Kiệt bọn họ đón khách rồi.”
Phong Tĩnh Đằng đem người đặt trên giường, đè lên, một bên hôn một bên cởi quần áo Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ phát hiện hôm nay Phong Tĩnh Đằng rất khác thường, trong mắt ngoại trừ đầy ôn nhu sủng nịch, động tác cũng đặc biệt nhiệt tình buông thả, hơn nữa lời nói thân mật rõ ràng, trong miệng đều là bảo bối, dễ dàng cảm nhận được sự yêu thương của anh đối với mình.
Dưới cơn mưa hôn nồng nhiệt cùng sự khiêu khích vuốt ve của đối phương, tình dục nhanh chóng dâng lên, rất nhanh thuần phục dưới thân Phong Tĩnh Đằng.
Hai người lăn lộn trên giường, kịch liệt giao triền, mỗi lần ra vào đều khiến Mai Truyền Kỳ cảm giác được đối phương vô cùng yêu thương mình, ái ngữ nỉ non bên tai làm cậu trầm mê trong đó, kìm lòng không đặng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn cùng than thở.
Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, hai người mới ngưng cuộc hoan ái này.
Phong Tĩnh Đằng thương tiếc hôn lên dấu vết trên người Mai Truyền Kỳ, sau đó, ôm người nào đó vào phòng tắm tẩy rửa một phen.
Nhìn người uể oải mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong đôi mắt đen tràn đầy yêu thương, tay xoa xoa lên bụng Mai Truyền Kỳ một lần lại một lần. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Nghĩ tới nơi đây đã từng thai nghén con trai anh, liền khắc chế không được cảm xúc mênh mông, cúi đầu hôn lên bụng bằng phẳng một cái.
Sau đó, vội vàng làm sạch thân thể Mai Truyền Kỳ, đem người ôm đến trên giường, anh cũng tắm rửa một phen, mới trở lại đại sảnh lầu một.
/221
|