Lúc này có bốn nhân viên y tế nâng cáng từ tòa G đi ra.
Trên băng ca che kín một tầng vải trắng, phía dưới vải trắng rõ ràng là có một người, mà thông thường người được phủ vải trắng đều là người chết.
Cư dân chung quanh thấy cảnh này liền xúm lại nhỏ giọng thảo luận.
Mai Truyền Kỳ nhân lúc chưa đưa cáng lên xe, không chút do dự lên xe huyền phù, bay nhanh qua đó. Gió nhanh chóng thổi tấm vải trắng tung lên, lộ ra khuôn mặt bên dưới.
Vì chiếc huyền phù đang trong trạng thái ẩn hình, cho nên hầu hết mọi người đều cho là có gió thổi qua. Cư dân nơi này tương đối mê tín, nghĩ là do có người chết không nhắm mắt nên tạo ra oán khí.
Bất quá, cơn gió này lại khiến cảnh sát đề phòng.
Bọn họ nhanh chóng cầm súng laser cảnh giới quan sát bốn phía, nhanh chóng di tản người dân.
Lúc này Mai Truyền Kỳ đã sớm rời đi, nhưng trong lòng cậu lại nặng nề.
Người chết kia đúng là người mà cậu cần tìm, trên cổ bị rạch một đường, khuôn mặt còn có vệt máu ứ đọng, hẳn là đã trải qua tranh đấu, sau đó bị người ta dùng dao rạch cổ.
Có thể giết người đã từng trải qua huấn luận trong quân đội ắt hẳn thân thủ sẽ không kém
Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại.
Hồ Thành tại sao lại bị giết, còn trùng hợp là khi mình đến tìm thì hắn đã chết. Hơn nữa, xem tình trạng thi thể chắc là mới vừa bị giết.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy cái chết của Hồ Thành có liên quan đến mình.
Cậu nhìn thông tin chuẩn bị đi tìm người kế tiếp, thông tấn khí lại vang lên.
Mai Truyền Kỳ thấy là Liên Trạch Dương gọi tới, lập tức bắt máy: “Trạch Dương…”
Không chờ cậu nói, Liên Trạch Dương trầm giọng ngắt lời: “Truyền Kỳ, tôi vừa nhận được tin, hôm trước tôi đưa cho cậu địa chỉ của bảy người kia, có năm người đã chết.”
Mai Truyền Kỳ bất động thanh sắc hỏi: “Là năm người nào?”
“Chu Nham Sơn, Lưu Kiệt, Hoàng Thiện, Mạc Vĩ Bỉnh, Tôn Lộ.” Liên Trạch Dương nói ra năm cái tên.
Mai Truyền Kỳ xoa xoa mi tâm: “Nói như vậy, đã chết sáu người.”
“Sáu người?”
“Ừ, tôi vừa đến chỗ Hồ Thành liền thấy thi thể của hắn được nhân viên y tế mang ra ngoài. Đúng rồi, còn Thi Tinh Hào đâu?”
“Tôi cũng định thông báo cho cậu chuyện này, Thi Tinh Hào tuần trước đã mất tích.”
“Tôi nghĩ hắn cũng sẽ đoán được bản thân cũng giống như sáu người này, nên đã bỏ trốn.”
Mai Truyền Kỳ đã ở cùng Thi Tinh Hào một đoạn thời gian, người này giảo hoạt, sẽ không dễ dàng bị giết mới đúng.
“Tôi cho là bởi vì chúng ta điều tra được bảy người này, cho nên khiến sáu người bị chết oan uổng.” Liên Trạch Dương thở dài nói.
Mai Truyền Kỳ cũng cảm thấy như thế, cúp máy, không thể tiếp tục truy cứu được, quay đầu xe trở về biệt thự.
Khi trở lại khu biệt thự, có mấy chiếc xe huyền phù đứng trước cổng.
Mai Truyền Kỳ đoán là Lão tổ tông phái người đến bảo vệ con mình, nếu thật như vậy, Lão tổng tông cũng đã biết mình hiện tại đang ở cùng Phong Tĩnh Đằng.
Cậu nhíu mày lại, nếu tiếp tục như thế, trước khi Quân Thanh chưa trở về, e là Mai gia cùng Cố gia sẽ biết mình cùng cô ấy đã ly hôn.
Trên băng ca che kín một tầng vải trắng, phía dưới vải trắng rõ ràng là có một người, mà thông thường người được phủ vải trắng đều là người chết.
Cư dân chung quanh thấy cảnh này liền xúm lại nhỏ giọng thảo luận.
Mai Truyền Kỳ nhân lúc chưa đưa cáng lên xe, không chút do dự lên xe huyền phù, bay nhanh qua đó. Gió nhanh chóng thổi tấm vải trắng tung lên, lộ ra khuôn mặt bên dưới.
Vì chiếc huyền phù đang trong trạng thái ẩn hình, cho nên hầu hết mọi người đều cho là có gió thổi qua. Cư dân nơi này tương đối mê tín, nghĩ là do có người chết không nhắm mắt nên tạo ra oán khí.
Bất quá, cơn gió này lại khiến cảnh sát đề phòng.
Bọn họ nhanh chóng cầm súng laser cảnh giới quan sát bốn phía, nhanh chóng di tản người dân.
Lúc này Mai Truyền Kỳ đã sớm rời đi, nhưng trong lòng cậu lại nặng nề.
Người chết kia đúng là người mà cậu cần tìm, trên cổ bị rạch một đường, khuôn mặt còn có vệt máu ứ đọng, hẳn là đã trải qua tranh đấu, sau đó bị người ta dùng dao rạch cổ.
Có thể giết người đã từng trải qua huấn luận trong quân đội ắt hẳn thân thủ sẽ không kém
Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại.
Hồ Thành tại sao lại bị giết, còn trùng hợp là khi mình đến tìm thì hắn đã chết. Hơn nữa, xem tình trạng thi thể chắc là mới vừa bị giết.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy cái chết của Hồ Thành có liên quan đến mình.
Cậu nhìn thông tin chuẩn bị đi tìm người kế tiếp, thông tấn khí lại vang lên.
Mai Truyền Kỳ thấy là Liên Trạch Dương gọi tới, lập tức bắt máy: “Trạch Dương…”
Không chờ cậu nói, Liên Trạch Dương trầm giọng ngắt lời: “Truyền Kỳ, tôi vừa nhận được tin, hôm trước tôi đưa cho cậu địa chỉ của bảy người kia, có năm người đã chết.”
Mai Truyền Kỳ bất động thanh sắc hỏi: “Là năm người nào?”
“Chu Nham Sơn, Lưu Kiệt, Hoàng Thiện, Mạc Vĩ Bỉnh, Tôn Lộ.” Liên Trạch Dương nói ra năm cái tên.
Mai Truyền Kỳ xoa xoa mi tâm: “Nói như vậy, đã chết sáu người.”
“Sáu người?”
“Ừ, tôi vừa đến chỗ Hồ Thành liền thấy thi thể của hắn được nhân viên y tế mang ra ngoài. Đúng rồi, còn Thi Tinh Hào đâu?”
“Tôi cũng định thông báo cho cậu chuyện này, Thi Tinh Hào tuần trước đã mất tích.”
“Tôi nghĩ hắn cũng sẽ đoán được bản thân cũng giống như sáu người này, nên đã bỏ trốn.”
Mai Truyền Kỳ đã ở cùng Thi Tinh Hào một đoạn thời gian, người này giảo hoạt, sẽ không dễ dàng bị giết mới đúng.
“Tôi cho là bởi vì chúng ta điều tra được bảy người này, cho nên khiến sáu người bị chết oan uổng.” Liên Trạch Dương thở dài nói.
Mai Truyền Kỳ cũng cảm thấy như thế, cúp máy, không thể tiếp tục truy cứu được, quay đầu xe trở về biệt thự.
Khi trở lại khu biệt thự, có mấy chiếc xe huyền phù đứng trước cổng.
Mai Truyền Kỳ đoán là Lão tổ tông phái người đến bảo vệ con mình, nếu thật như vậy, Lão tổng tông cũng đã biết mình hiện tại đang ở cùng Phong Tĩnh Đằng.
Cậu nhíu mày lại, nếu tiếp tục như thế, trước khi Quân Thanh chưa trở về, e là Mai gia cùng Cố gia sẽ biết mình cùng cô ấy đã ly hôn.
/221
|