Tôi biết rõ kết quả của tôi là cái gì, nhưng người tôi muốn gặp không phải là cha tôi. Phùng Tư Vân cúi đầu nhìn dưới chân đã thành một vũng máu loãng, đau khổ cười một tiếng.
Tôi nợ cha tôi rất nhiều, khi còn sống, từ nhỏ đến lớn tôi đều được ông nâng niu trong lòng bàn tay. Là đứa con gái duy nhất của ông mà chưa từng làm gì cho ông cả. Tôi không muốn để ông khổ sở thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng thấy ông khổ sở vì tôi nữa.
Cô đừng nói với tôi là đến lúc này vẫn muốn gặp tên Lưu Dương kia đấy. Gã ta đối xử với cô như vậy mà cô còn quyến luyến à? Không tiếc hồn bay phách tán chỉ vì muốn gặp tên cặn bã đã hại chết cô à!
Đối với Phùng Tư Vân mà nói, ngoại trừ cha mình ra, người muốn gặp cũng chỉ có tên Lưu Dương kia thôi. Nếu cô ấy muốn gặp cha mình thì Sở Niệm cho rằng đó là hợp lý. Nhưng nếu là gặp tên cặn bã đó, cô thật sự không thể gật bừa rồi.
Thấy Phùng Tư Vân đang cắn chặt môi dưới nhìn mình, Sở Niệm đã biết mình đoán trúng tâm tư của cô ấy. Không hề che dấu sự chán ghét trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Muốn mình giúp cô ấy gặp người kia sao, nằm mơ đi!
Phùng Tư Vân bất đắc dĩ, nhìn Sở Niệm một hồi lâu mới dời mắt đến trên người đàn ông đang im lặng đứng đó. Há to miệng như là muốn nói gì đó, nhưng cuối và vẫn chẳng thể thốt ra lời nào.
Thương Sùng nhàn nhạt nhìn cô một cái, giống như đã hiểu tâm tư của cô. Vẻ mặt lạnh nhạt không có chút ấm áp, không nhanh không chậm phun ra ba chữ: Đáng giá không?
Đáng giá không? Vì một người đàn ông vì gia sản của mình mà giả vờ yêu mình, vì một người đàn ông thờ ơ, để mặc người khác nhục nhã mình, vì một người.......Trơ mắt nhìn mình chết đi, mà không hề vươn tay cứu giúp. Vì một người một lòng bảo vệ người yêu, làm cho mình chết rồi vẫn không thể an tâm, có đáng giá không?
Hồn bay phách tán, chỉ vì gặp một người đàn ông không có nửa điểm thật lòng với mình, đáng giá không?
Tuy ba chữ đó quá đơn giản nhưng lại khiến hốc mắt Phùng Tư Vân phiếm hồng. Cố nén không để lệ trong mắt rớt ra, cô cắn chặt môi dưới, im lặng mà kiên định gật nhẹ đầu với Thương Sùng.
Thương Sùng không nói, nghiêng đầu nhìn Sở Niệm vẫn còn đang thầm hờn dỗi. Bên môi lặng lẽ nhếch lên ý cười cưng chiều, dùng khuỷu tay đụng đụng cô.
Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, hỏi: Thế nào, anh đường đường là giáo viên đại học, giờ đổi sang nghề thuyết khách rồi
Tôi nợ cha tôi rất nhiều, khi còn sống, từ nhỏ đến lớn tôi đều được ông nâng niu trong lòng bàn tay. Là đứa con gái duy nhất của ông mà chưa từng làm gì cho ông cả. Tôi không muốn để ông khổ sở thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng thấy ông khổ sở vì tôi nữa.
Cô đừng nói với tôi là đến lúc này vẫn muốn gặp tên Lưu Dương kia đấy. Gã ta đối xử với cô như vậy mà cô còn quyến luyến à? Không tiếc hồn bay phách tán chỉ vì muốn gặp tên cặn bã đã hại chết cô à!
Đối với Phùng Tư Vân mà nói, ngoại trừ cha mình ra, người muốn gặp cũng chỉ có tên Lưu Dương kia thôi. Nếu cô ấy muốn gặp cha mình thì Sở Niệm cho rằng đó là hợp lý. Nhưng nếu là gặp tên cặn bã đó, cô thật sự không thể gật bừa rồi.
Thấy Phùng Tư Vân đang cắn chặt môi dưới nhìn mình, Sở Niệm đã biết mình đoán trúng tâm tư của cô ấy. Không hề che dấu sự chán ghét trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Muốn mình giúp cô ấy gặp người kia sao, nằm mơ đi!
Phùng Tư Vân bất đắc dĩ, nhìn Sở Niệm một hồi lâu mới dời mắt đến trên người đàn ông đang im lặng đứng đó. Há to miệng như là muốn nói gì đó, nhưng cuối và vẫn chẳng thể thốt ra lời nào.
Thương Sùng nhàn nhạt nhìn cô một cái, giống như đã hiểu tâm tư của cô. Vẻ mặt lạnh nhạt không có chút ấm áp, không nhanh không chậm phun ra ba chữ: Đáng giá không?
Đáng giá không? Vì một người đàn ông vì gia sản của mình mà giả vờ yêu mình, vì một người đàn ông thờ ơ, để mặc người khác nhục nhã mình, vì một người.......Trơ mắt nhìn mình chết đi, mà không hề vươn tay cứu giúp. Vì một người một lòng bảo vệ người yêu, làm cho mình chết rồi vẫn không thể an tâm, có đáng giá không?
Hồn bay phách tán, chỉ vì gặp một người đàn ông không có nửa điểm thật lòng với mình, đáng giá không?
Tuy ba chữ đó quá đơn giản nhưng lại khiến hốc mắt Phùng Tư Vân phiếm hồng. Cố nén không để lệ trong mắt rớt ra, cô cắn chặt môi dưới, im lặng mà kiên định gật nhẹ đầu với Thương Sùng.
Thương Sùng không nói, nghiêng đầu nhìn Sở Niệm vẫn còn đang thầm hờn dỗi. Bên môi lặng lẽ nhếch lên ý cười cưng chiều, dùng khuỷu tay đụng đụng cô.
Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, hỏi: Thế nào, anh đường đường là giáo viên đại học, giờ đổi sang nghề thuyết khách rồi
/535
|