CHƯƠNG 1052: THỬ THÁCH
Bạch Chỉ nghe thấy lời Vương Kiếm nói, lập tức nhíu mày, hỏi: “Sư huynh, từ lúc nào thì sư phụ đưa ra quy định như này thế.”
“Khoảng thời gian trước sư phụ mới nói với anh, anh vẫn chưa nói cho mọi người.” Vương Kiếm thản nhiên nói.
Cô không ngờ Vương Kiếm lại thật sự làm khó Lâm Thanh Diện, cảm thấy rất lực.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn ra tên gọi là sư huynh Vương Kiếm này đang cố ý làm khó mình, xem ra anh ta vẫn thực sự coi anh là tình địch.
Giang Tiểu Nhu thích thú nói: “Đúng đúng đúng, em có biết chuyện này, Lâm Thanh Diện là người mới tới, buộc phải thông qua thử thách, nếu không, thì phải đuổi anh ta ra khỏi đảo.”
Lâm Thanh Diện trừng mắt với Giang Tiểu Nhu, anh cũng không sợ thử thách gì cả, nếu bọn họ muốn anh phải thử thách, vậy anh cứ nghe theo là được, tránh về sau lại nảy sinh thêm phiền phức gì.
“Nếu đã như vậy, thì nói một chút về nội dung thử thách đi.” Lâm Thanh Diện nhìn Vương Kiếm nói.
Thấy Lâm Thanh Diện chấp nhận thử thách, Vương Kiếm cười khẩy, nói: “Phía bên kia có một cái rương, bên trong là chì, nặng khoảng hai tấn, khoảng cách đã được đánh dấu phía trước, cậu chỉ cần di chuyển cái rương này về phía trước năm mét, vượt qua năm mét, xem như là thành công.”
Sau khi mọi người nghe thấy Vương Kiếm nói nội dung thử thách đều để lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Hai tấn đối với người thường mà nói đã rất nặng rồi, về cơ bản không có người thường nào có thể nâng nổi đồ có trọng lượng nặng như vậy.
Nhưng đối với võ sĩ mà nói, tùy theo sự thăng cấp của thực lực, sức lực của cơ thể sẽ càng ngày càng mạnh, tiềm lực trong cơ thể cũng sẽ được khai phá rất nhiều.
Vì vậy nâng một vật nặng hai tấn vẫn là có khả năng.
Dù sao lúc tiềm lực của người bình thường bạo phát đến xe ô tô cũng nhấc lên được, những cao thủ luyện Nội Kình như họ, sao có thể không có chút tiềm lực này được.
Có điều muốn trực tiếp nâng thứ đồ hai tấn này lên, thì vẫn khá là khó khăn, cho dù là cao thủ đạt tới Tông Sư cảnh muốn nâng lên cũng có chút khó khăn.
Cao thủ Tông Sư cảnh đỉnh phong cũng miễn cưỡng mới có thể nâng đồ nặng hai tấn về phía trước năm mét mà thôi.
Sở dĩ Vương Kiếm cho Lâm Thanh Diện một thử thách như vậy là để xác nhận rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn vẫn chưa đạt tới thực lực Tông Sư cảnh đỉnh phong.
So sánh thì, Bạch Chỉ đã đạt đến trình độ Tông Sư cảnh đỉnh phong rồi, đương nhiên mọi người sẽ cảm thấy Lâm Thanh Diện không xứng với Bạch Chỉ.
Còn về việc đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi đảo, cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
“Sư huynh Vương Kiếm ác thật đó, không ngờ lại dùng cách bình thường mà chúng ta kiểm tra thực lực để thử thách Lâm Thanh Diện, không có thực lực đạt tới Tông Sư cảnh đỉnh phong, sao có thể vác đồ nặng như vậy đi năm mét được.”
“Đây rõ ràng là khiến tên Lâm Thanh Diện này biết tự mình lượng sức, tuy sư phụ thường xuyên khen tên sư đệ này, nhưng thật sự không nhìn ra cậu ta có gì đặc biệt cả.”
“Đừng nói là năm mét, tôi cảm thấy đến cái rương này cậu ta cũng khó mà nhấc lên.”
…
Sau khi Bạch Chỉ nghe thấy lời Vương Kiếm nói, cô nhíu chặt mày, nói: “Sư huynh, anh làm như vậy có phải là làm khó cậu ấy rồi không?”
Vương Kiếm cười, nói: “Sư phụ không phải vẫn luôn khen vị sư đệ này sao, anh nghĩ thử thách này với cậu ta mà nói cũng không tính là khó đâu?”
Tuy Lâm Thanh Diện chấp nhận thử thách không liên quan gì đến Bạch Chỉ, nhưng Vương Kiếm đề nghị thử thách này là vì cô, cô không muốn khiến những sư huynh, sư đệ của cô vì cô mà tranh chấp những thứ vô nghĩa này.
Bạch Chỉ nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Thật ra sư phụ vốn không đưa ra thử thách gì cả, cậu không cần nghe sư huynh Vương Kiếm nói, đợi sư phụ trở về, cậu đi hỏi thẳng sư phụ là được.”
Sắc mặt Vương Kiếm trầm xuống, nói: “Sư muội, em quan tâm cậu ta như vậy, chẳng lẽ thật sự có tình cảm gì với cậu ta sao?”
Bạch Chỉ bất đắc dĩ, nói: “Sư huynh, anh nghĩ nhiều quá rồi, em với cậu ta mới biết nhau chưa tới hai tiếng.”
Vương Kiếm nhếch miệng, anh ta quen biết Bạch Chỉ bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng thấy cô nói đỡ cho anh ta.
Lâm Thanh Diện không đợi sư phụ trở về theo lời Bạch Chỉ nói, dù sao nếu làm như vậy sẽ chỉ khiến Vương Kiếm nghĩ ra càng nhiều cách để làm khó anh, không bằng anh trực tiếp chứng minh thực lực của bản thân thì hơn.
Anh không nói gì, đi thẳng đến trước cái rương kia.
“Mau xem, cậu ta đi chuyển cái rương rồi!” Có một người hét lên một câu.
Mọi người lập tức quay đầu sang nhìn.
Bạch Chỉ có chút nghĩ không thông tại sao Lâm Thanh Diện lại hành động cảm tính như vậy, rõ ràng chỉ cần đợi sư phụ trở về là có thể giải quyết, sao cứ phải khiến nó phức tạp như vậy chứ.
Lát nữa nếu mà anh không đi nổi năm mét, hôm nay lại là ngày đầu tiên anh lên đảo, e là mọi người sẽ có ấn tượng không tốt về anh.
Vương Kiếm cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự dám di chuyển cái rương kia, có điều đây cũng là điều anh ta muốn nhìn thấy, đợi lát nữa Lâm Thanh Diện mất mặt trước mặt mọi người, anh ta cũng không lo Lâm Thanh Diện sẽ tranh giành Bạch Chỉ với mình nữa.
Giang Tiểu Nhu thấy Lâm Thanh Diện đồng ý thực hiện thử thách này, sắc mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý.
“Ai bảo anh không cho tôi nhìn thấy đồ trong túi chứ, bây giờ tiến thoái lưỡng nan rồi đúng không, sư huynh Vương Kiếm không dễ chọc như vậy đâu, nếu anh sống trên đảo một thời gian dài, vậy thì vui rồi.”
Lâm Thanh Diện nhìn cái rương trên mặt đất, không lớn, nhưng nếu bên trong có chì, anh vẫn có thể tính toán trọng lượng của cái rương.
Mật độ của chì rất lớn, cho dù cái rương bé như vậy cũng sẽ nặng hai tấn.
Anh không hề do dự, cúi người xuống, hai tay giữ cái rương, Huyền Kinh trong tay xuất hiện, sau đó anh dùng sức, trực tiếp vác cái rương lên vai.
Mọi người thấy vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy bọn họ cũng có thể nhấc cái rương này lên, nhưng nhấc một cái rương nặng như vậy cũng cần rất nhiều sự chuẩn bị, mà Lâm Thanh Diện lại có thể nhẹ nhàng nhấc lên như vậy.
“Trời ạ, sức của cậu ta lớn như vậy sao? Cảm giác như cậu ta nhấc cái rương lên không mất sức gì mấy vậy.”
“Có thể là mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi, quan trọng còn phải xem cậu ta có thể đi được bao xa.”
“Nói đúng, cái rương nặng hai tấn đè lên người, muốn đi được cũng rất tốt sức, phải xem xem cậu ta có thể đi được bao xa rồi nói.”
Mắt Vương Kiếm cũng híp lại, cảm giác như anh ta đã xem thường Lâm Thanh Diện này rồi.
Có điều suy nghĩ của anh ta giống với đa số mọi người, đều cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể vác lên được không tính là gì, quan trọng là anh có thể vác được cái rương này đi bao xa.
“Thực lực của cậu ta không đủ, cho dù có vác lên được, e là cũng không đi được vài bước.”
Nhưng suy nghĩ này của anh ta vừa xuất hiện, Lâm Thanh Diện đã vác cái rương bắt đầu đi, rất nhanh, anh đã đi được mười mét.
Sau đó anh đặt rương xuống, nhìn Vương Kiếm, hỏi: “Không biết tôi làm như vậy có xem là thông qua thử thách không?"
--------------------
/1841
|