CHƯƠNG 1056: HIỂU LẦM
Lâm Thanh Diện nhìn Bạch Chỉ xoay người sang chỗ khác, lúc này mới bắt đầu cởi quần áo ướt trên người mình xuống, rồi mới lấy khăn và quần áo để tắm rửa ra, sau khi lau người xong mới thay quần áo khô.
“Tôi thay xong rồi, chị có thể xoay người lại.” Lâm Thanh Diện nói.
Lúc này, Bạch Chỉ mới xoay người, nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
“Đợi lát nữa tạnh mưa tôi sẽ ra ngoài.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Bạch Chỉ không nói gì thêm, dẫu sao nếu trời tạnh mưa rồi mà cô ta còn giữ Lâm Thanh Diện ở trong phòng, vậy có vẻ cô ta không thuần khiết lắm.
Bởi vì trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, bên ngoài mưa rơi không ngớt, không khí đương nhiên có hơi là lạ.
Bạch Chỉ vốn muốn tìm một đề tài để nói chuyện, nhưng không biết vì sao lại không thể mở lời, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện thôi cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Lâm Thanh Diện cũng không biết nên nói chuyện gì với Bạch Chỉ, chỉ cảm thấy mình phải trú mưa trong phòng Bạch Chỉ có hơi xấu hổ.
“Chị có thể nghỉ ngơi, tôi sẽ đợi ở đây một lát, đợi mưa tạnh sẽ đi ra ngoài.”
Lâm Thanh Diện nói một câu với Bạch Chỉ, sau đó đến bên cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế ở đó.
Bạch Chỉ không nói gì nữa mà xoay người ngồi lên giường. Cô ta vốn muốn ngồi bên Lâm Thanh Diện một lát, nhưng thấy hai người không biết phải nói gì nên cũng hơi xấu hổ. Cô ta đành lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Lúc này, trong đầu cô ta quẩn quanh rất nhiều suy nghĩ kỳ dị. Chính là kiểu suy nghĩ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Thanh Diện vẫn ngồi đợi mưa tạnh, nhưng cơn mưa đêm nay kéo dài rất lâu, cứ rào rào không ngừng, không hề có dấu hiện sắp tạnh.
Thoáng cái đã tới nửa đêm, Bạch Chỉ vốn tưởng rằng có Lâm Thanh Diện ở trong phòng ngủ sẽ không ngủ được, nhưng đêm càng về khuya, cơn buồn ngủ ập đến, cô ta không kiên trì được nữa nên dần thiếp đi.
Lâm Thanh Diện ngồi bên giường, cũng không đấu lại được cơn buồn ngủ nên ghé luôn vào bàn, cũng chợp mắt một lát.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời nhô lên cao, bởi vì hôm qua trời mưa, nên không khí trên đảo vô cùng tươi mát.
Chúng đệ tử của Lục Diên Thọ đều đi ra từ phòng mình, bắt đầu một ngày mới.
Giang Tiểu Nhu đi ra từ phòng mình, sau khi vươn vai vặn eo, còn ngáp một cái, cảm giác thời tiết hôm nay thật đẹp.
Tuy rằng đêm qua trời mưa, nhưng cô ta ngủ rất ngon nên sáng nay mới biết tối qua trời mưa.
Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ ra Lâm Thanh Diện vẫn ngủ ở trên cây, trời mưa thì sao có thể ngủ trên cây được, cũng không biết đêm qua anh trải qua như thế nào.
“Đêm qua bảo anh tới phòng tôi ngủ anh lại không tới, giờ thì hay rồi đấy!”
Giang Tiểu Nhu lẩm bẩm lầu bầu, sau đó nhìn thoáng qua rừng cây, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Diện.
Cô ta túm chặt một sư huynh, hỏi: “Sư huynh, đêm qua trời mưa, anh có biết Lâm Thanh Diện đi đâu không?”
Người sư huynh kia lắc đầu, nói: “Chắc là tìm một nơi nào đó để trú mưa rồi.”
“Anh ấy có thể trú mưa ở đâu được chứ?” Giang Tiểu Nhu nghi ngờ hỏi.
Người sư huynh kia lại cười nói: “Chỗ khác thì anh không biết, những chỗ sư huynh đệ bọn anh chắc chắc là không thể. Gần đây, thằng ranh đó đắc tội đại sư huynh, nhất định không ai để cậu ta trú mưa đâu.”
Giang Tiểu Nhu vô cùng nghi ngờ, nghĩ thầm gần đây cũng không có hang núi nào, Lâm Thanh Diện có thể đi đâu trú mưa?
Ngay khi cô ta còn đang suy nghĩ anh có thể đi đâu, cửa phòng Bạch Chỉ mở ra.
Giang Tiểu Nhu lập tức đi về phía đó, muốn hỏi Bạch Chỉ có nhìn thấy Lâm Thanh Diện hay không.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lâm Thanh Diện lại thật sự đi ra từ trong phòng Bạch Chỉ.
Giang Tiểu Nhu lập tức trợn mắt đứng nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó vội hỏi: “Anh, anh, anh, sao anh lại ở trong phòng của phòng của Bạch Chỉ sư tỷ?”
“Tôi trú mưa ở trong phòng chị ấy.” Lâm Thanh Diện mở miệng đáp.
“Bạch Chỉ sư tỷ đâu?” Giang Tiểu Nhu hỏi tiếp.
“Chị ấy còn chưa tỉnh ngủ, chắc tại đêm qua ngủ muộn.” Lâm Thanh Diện nói.
Một câu vô cùng đơn giản như vậy, nhưng Giang Tiểu Nhu lại suy ra rất nhiều ý nghĩa.
Khuôn mặt cô ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi, như thể tâm hồn non nớt đã tiếp xúc với những thứ không hợp với lứa tuổi của mình.
“Trời ơi, các người cũng quá nhanh rồi! Bạch Chỉ sư tỷ thật quá giả dối, chị ấy nói sẽ không tranh giành anh với tôi mà? Kết quả quả chỉ mới một đêm, chị ta đã muốn cướp anh đi rồi, hơn nữa nghe lời anh nói, đêm qua các người còn rất kịch liệt nữa.” Giang Tiểu Nhu kích động nói.
Lâm Thanh Diện nhất thời cạn lời, nói: “Cô hiểu lầm rồi, đêm qua tôi chỉ trú mưa ở trong phòng của chị ấy thôi, có phải sức tưởng tượng của cô quá phong phú rồi không?”
“Anh xem tôi là đứa trẻ lên ba sao? Hai người trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, anh muốn nói chưa làm gì, có quỷ mới tin!” Giang Tiểu Nhu lập tức phản bác.
Sau đó, cô ta xoay người chạy nhanh đi, gân cổ lên la lớn: “Mọi người mau đến đây đi, có chuyện lớn rồi!”
“Đêm qua Lâm Thanh Diện qua đêm trong phòng Bạch Chỉ sư tỷ! Hơn nữa bây giờ chị ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ, anh ta còn nói là đêm qua ngủ quá muộn, cũng không biết hai người họ làm những gì mà lại ngủ muộn như vậy!”
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không thể ngờ được Giang Tiểu Nhu lại gân cổ nói ra chuyện này. Anh thấy đau hết cả đầu, sau khi cô ta rêu rao như vậy, e rằng anh có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Sau khi những sư huynh đệ vừa mới tỉnh ngủ nghe Giang Tiểu Nhu nói như vậy, lập tức chạy vội tới đây, chỉ một thoáng sau, mọi người đã tụ tập ở trước cửa phòng Bạch Chỉ.
“Thật hay giả, đêm qua Lâm Thanh Diện ngủ ở trong phòng của Bạch Chỉ sư muội sao?”
“Không phải chứ, nữ thần của tôi cứ bị người ta vấy bẩn như vậy sao? Trời ơi, từ nay về sau tôi biết sống sao đây!”
“Móa nó, có phải bọn họ tiến triển quá nhanh hay không? Là chúng ta sống ở trên đảo quá lâu, cho nên không theo kịp thời đại sao?”
...
Lâm Thanh Diện cạn lời nhìn đám người tụ tập trước cửa phòng, nhất thời không biết phải giải thích với họ như thế nào.
Lúc này, Bạch Chỉ cũng đi ra từ trong phòng, cô ta xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, nhìn thấy mọi người xúm lại trước cửa phòng, khuôn mặt đầy nghi ngờ.
Giang Tiểu Nhu lập tức chạy đến trước mặt Bạch Chỉ, vô cùng oán giận nói: “Sư tỷ, sao chị lại dối trá như vậy, chị đã nói không có hứng thú với Lâm Thanh Diện cơ mà? Kết quả bây giờ đến cả chuyện này cũng xảy ra rồi, chị thật đáng ghét!”
Bạch Chỉ nhìn cô ta bằng vẻ mặt mơ hồ, hỏi: “Cô đang nói bừa gì vậy, tôi và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Đêm qua Lâm Thanh Diện ngủ ở trong phòng chị, chị nói các người có thể xảy ra chuyện gì?” Giang Tiểu Nhu căm giận nói.
Bạch Chỉ lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Đêm qua mưa to, Lâm Thanh Diện không có nơi trú mưa nên tôi để cậu ta vào đây trú mưa thôi.”
“Sao tôi có thể xảy ra chuyện gì với cậu ta được, cô coi tôi là loại người gì?”
Giang Tiểu Nhu vẫn không tin, nói: “Sư tỷ, chị đừng gạt tôi nữa, chị nói thật đi, có phải chị thích Lâm Thanh Diện hay không? Nếu chị thừa nhận, nể tình chúng ta là chị em lâu năm như vậy, tôi sẽ nhường anh ta cho chị.”
Bạch Chỉ cạn lời nhìn cô ta, nghĩ thầm có cô nhóc Giang Tiểu Nhu này ở đây, cho dù chuyện không thể cũng trở thành có thể.
Lúc này, Vương Kiếm đi ra từ trong đám người, sắc mặt âm trầm ghen ghét đi tới trước mặt Bạch Chỉ và Lâm Thanh Diện.
Vương Kiếm liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói với Bạch Chỉ: “Rốt cuộc thằng ranh này có gì tốt? Cũng chỉ được sư phụ khen vài câu mà thôi, chẳng lẽ người có thực lực Hóa Cảnh trung kỳ như tôi lại thiếu mấy lời khen của sư phụ sao?
/1841
|