CHƯƠNG 1079: THẦN TIÊN
“Anh Lâm Thanh Diện, mẹ tôi nói đúng đấy, anh Xà không phải người bình thường đâu, chỉ đánh nhau giỏi thôi ở trước mặt anh ta cũng vô dụng, cho nên chúng ta vẫn nên mau rời khỏi đây thôi.” Trương Tuyết cũng nghiêm túc nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn cô ấy rồi nói: “Đừng hoảng sợ, cho dù hắn biết pháp thuật thì cũng không cần phải sợ.”
“Hai người nói cho tôi biết phép thuật của anh Xà kia có phải thế này không?”
Nói xong Lâm Thanh Diện vận chuyển hyuền kình, trong tay anh cũng xuất hiện một roi da.
Hai mẹ con Trương Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng lập tức mở to mắt, nhìn Lâm Thanh Diện một cách khó tin, thậm chí Trương Tuyết còn kêu ra tiếng.
“Sao… sao có thể như vậy? Anh Lâm Thanh Diện, lẽ nào anh, anh cũng biết phép thuật?” Trương Tuyết hơi lắp bắp nhìn Lâm Thanh Diện, hiển nhiên đã bị chiêu này của anh làm cho giật mình.
Lâm Thanh Diện cười với cô ấy rồi nói: “Đây không phải phép thuật, chỉ là một phương pháp nhờ vận dụng sức mạnh mà thôi, cũng không cần quá kinh ngạc.”
Mẹ Trương Tuyết nhìn Lâm Thanh Diện hồi lâu, việc đầu tiên bà làm sau khi phản ứng lại là quỳ gối trước anh.
“Thần tiên, cậu trai trẻ, cậu chính là thần tiên, cầu xin cậu hãy cứu Tuyết nhà chúng tôi.”
Lâm Thanh Diện thấy thế thì vội bước đến ngăn mẹ Trương Tuyết lại, anh nói: “Cô à, cháu không phải thần tiên, cháu chỉ giỏi hơn người bình thường một chút mà thôi, cô đừng hành lễ với cháu như vậy, cháu không nhận nổi.”
Giáo dục địa phương ở miền núi chưa phổ cập nên khi nhìn thấy hiện tượng khó lý giải này mọi người sẽ theo bản năng tưởng tượng ra ma, thần.
“Vừa nãy cậu đã sử dụng phép thuật rồi còn không phải thần tiền sao?” Mẹ của Trương Tuyết kinh ngạc mà kính trọng nhìn Lâm Thanh Diện, bà không ngờ con gái mình lại dẫn thần tiên về nhà.
“Cháu cũng không thể giải thích rõ ràng chuyện này với cô được, cô chỉ cần biết cháu là người bình thường lợi hại hơn chút thôi, không phải thần tiên.” Lâm Thanh Diện nói.
“Vậy cậu là thần tiên chuyển kiếp?” Mẹ Trương Tuyết lại hỏi.
Lâm Thanh Diện đột nhiên không nói nên lời, anh chuyển chủ đề: “Cô hãy nói cho cháu về anh Xà này trước đi, nói cho cháu biết về lai lịch cụ thể của hắn ta.”
Lúc này mẹ Trương Tuyết mới chuyển sự chú ý khỏi Lâm Thanh Diện, bắt đầu kể cho anh nghề chuyện của anh Xà.
Hoá ra anh Xà không phải người ở đây, năm ngoái hắn đến thôn xóm lân cận vùng núi Tần Lĩnh này, cường thế chiếm đoạt nhà của một gia đình giàu có nhất.
Sau đó hắn tập hợp những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ ở thôn lân cận lại với nhau, yêu cầu họ làm việc cho mình.
Cái gọi là “làm việc” ở đây là làm việc vặt bắt nạt dân làng ở các làng gần đó, ăn cắp đồ, trộm tiền, trêu ghẹo các cô gái tân.
Ban đầu sau khi thấy hành vi của anh Xà, người dân các làng xung quanh muốn phản kháng, mọi người tập hợp lại, muốn diệt trừ yêu tinh hại người đột nhiên xuất hiện này.
Dù sao từ sau khi hắn tới, người dân của mấy thôn xung quanh chẳng ai được sống yên ổn.
Nhưng điều khiến họ không ngờ là những người lao động cường tráng, khoẻ mạnh của mấy thôn hợp lại cùng nhau đi diệt trừ anh Xà, kết quả bị một mình hắn hạ gục.
Mọi người đều không ngờ anh Xà lại lợi hại như thế, cho nên cuối cùng chỉ đành lựa chọn nhẫn nhịn, chịu đựng, chỉ hy vọng người của anh Xà không đến gây phiền phức cho gia đình mình.
Thậm chí rất nhiều người đã chuyển đi nơi khác để tránh anh Xà.
Nhưng hầu hết dân làng đều sống ở đây cả đời, cuộc sống vốn rất khó khăn, không có điều kiện chuyển đi nơi khác cho nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng những phiền phức mà anh Xà gây ra.
Cho đến một người, một người ngoài tới, được gọi là đại sư võ học, nghe nói chuyện của anh Xà thì một mình đến thách đấu với hắn, muốn trừ hại cho nhân dân.
Khi ấy rất nhiều người dân trong làng biết tin đều chạy lại xem, nhưng điều bất ngờ là anh Xà lại biến ra một cây roi, chỉ với một cây roi đó mà người được gọi là đại sư võ học kia đã bị hắn đánh chết.
Từ đó về sau, tất cả dân làng coi anh Xà như thần tiên, vì hắn biết sử dụng phép thuật, còn biết biến háo ra roi, hơn nữa còn đánh chết người bằng cây roi ấy.
Chỉ là trong mắt mọi người, thần tiên anh Xà này là một ôn dịch, hắn không đem lại may mắn gì cho dân làng mà chỉ dung túng thuộc hạ mình bắt nạt dân làng.
Nhưng từ sau khi biết anh Xà có phép thuật thì tất cả người dân đều kính nể hắn, không ai dám động vào thuộc hạ hắn, bị bắt nạt cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Sau này một vài dân làng nghe ngóng được từ mấy thuộc hạ của anh Xà, sở dĩ anh Xà đến nơi này là để tìm vị cao nhân đắc đạo trong núi Tần Lĩnh.
Hắn muốn bái vị cao nhân đắc đạo kia làm sư phụ cho nên tạm thời ở lại thôn này, chờ vị cao nhân kia xuống núi thu nhận đồ đệ.
Lâm Thanh Diện nghe mẹ Trương Tuyết kể về anh Xà xong thì cười khẩy, một kẻ xấu xa làm nhiều việc ác như vậy mà cũng có mặt mũi muốn bái cao nhân làm thầy, đúng là nực cười.
Hơn nữa từ những thông tin này, Lâm Thanh Diện cũng có thể suy ra được, dù thực lực của anh Xà này đã đạt tới Hoá cảnh thì cũng chỉ ở giai đoạn Hoá cảnh sơ kỳ thôi, không quá mạnh.
Dù sao cho dù hộ vệ thứ tư của Tần Trường Sinh còn sống, vì năm đó thoát khỏi đường nối truyền tống nên bị thương thì thực lực của ông ta cũng chỉ là Hóa cảnh đỉnh phong, không thể là Thần cảnh.
Mà anh Xà này muốn bái sư, có nghĩa là thực lực của hắn vẫn chưa đủ.
“Hai người yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện anh Xà này, hắn là một người làm nhiều việc ác, đáng lẽ phải đem ra công lý, mà vừa hay tôi cũng muốn trừ gian diệt ác, cho nên sẽ không để mặc cho hắn tiếp tục hung hăng độc đoán nữa.” Lâm Thanh Diện nói với hai mẹ con Trương Tuyết.
Sau khi được thấy thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, hai người đã coi anh như thần tiên nên nỗi sợ trước đó cũng chẳng còn nữa.
“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé, mấy thôn lân cận của chúng tôi có được sống cuộc sống yên bình hay không đều nhờ vào cậu cả.” Mẹ Trương Tuyết kích động nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, để bọn họ không quá căng thẳng, nên làm gì thì làm đó, lát nữa có người tới cứ để anh ứng phó.
Quả nhiên một lúc sau, một đám người tới trước sân nhà Trương Tuyết, bao vây cả nhà Trương Tuyết lại.
“Thằng oắt con, mau cút ra đây cho ông, dám động vào người của anh Xà chúng tao, tao thấy là mày chán sống rồi!”
Lâm Thanh Diện đi ra ngoài, nhìn thấy nhóm người bên ngoài đều là kẻ ất ơ đầu đường xó chợ, không có ai đạt tới Hoá cảnh.
Anh cũng đã đoán được tình huống này, dù sao anh Xà đó chắc chắn sẽ không vì một người trẻ tuổi biết đánh nhau mà đích thân ra trận.
Nhưng nếu anh Xà không tới thì anh sẽ đích thân tới đó một chuyến, đi xem rốt cuộc người được gọi là anh Xà này là người thế nào!
/1841
|