CHƯƠNG 1148: THẾ NÀO LẠI LÀ LÂM THANH DIỆN
Trong lòng cô ta có thể chắc chắn đây tuyệt đối không phải là xe mà Lâm Thanh Diện bắt, bởi vì căn bản sẽ không có ai lái chiếc xe sang như này ra đường làm xe taxi cả, đột nhiên cô ta dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức trong lòng vô cùng kích động, quát to.
“Quả nhiên phế vật chính là phế vật, mình nhất định phải chụp lại một màn này, cộng thêm những tấm của Lâm Thanh Diện lần trước, dựa vào phụ nữ mới có thể lái được chiếc Ferrari đó, mình thật sự là không ngờ, tên phế vật như vậy sẽ cùng lúc tiếp hai người, điều này thật sự chính là bại hoại đạo đức!”
Lúc này nghĩ đến đây trong lòng của Hứa Lệ Lệ tràn ngập kích động, cô ta trực tiếp rút điện thoại ra không ngừng chụp chiếc xe Mercedes-Benz đó.
Cô ta kích động đến mức hai tay đều run rẩy, có thể tưởng tượng, nếu như đến lúc đó công bố những bức ảnh này ra, đến lúc đó không chỉ có Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài, ngay cả người nhà họ Hứa cũng phải nhục nhã không ngẩng mặt lên được!
“Ha ha, cho các ngươi coi thường chúng tôi? Cho nhà họ Hứa các người mất hết mặt mũi!”
Hứa Lệ Lệ chỉ cần vừa nghĩ đến lúc dáng vẻ Hứa Bích Hoài nhục nhã không biết để mặt mũi đi đâu, trong lòng lại càng hưng phấn.
Nhưng cô ta bây giờ, căn bản không ngờ, chủ nhân của chiếc xe này không phải là người khác, đây chính là Hứa Bích Hoài.
Lúc này Hứa Bích Hoài lái xe, nhìn Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh, trong lòng vô cùng yên bình, chỉ cần Lâm Thanh Diện có thể ở bên cạnh cô thì cô cảm giác trong lòng có sự hạnh phúc.
Sau khi đưa Hứa Bích Hoài về, Lâm Thanh Diện đột nhiên có tính toán.
Trước kia ở trong bí cảnh đó, do hoàn cảnh thật sự là quá ưu việt, cho nên tự nhiên không thể chỉ có một gốc dược liệu ở nơi đó, trong đó nhất định còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, mà Lâm Thanh Diện bây giờ đang tính nên làm sao đem những dược liệu thượng đẳng này mang lại công hiệu lớn nhất cho bọn họ.
Dù sao ở một phương diện nào đó mà nói, sử dụng riêng công hiệu căn bản không được hoàn mỹ, hơn nữa một lần sử dụng nhiều như vậy, cơ thể con người cũng không thể hoàn toàn hấp thụ được hết, chắc chắn sẽ có rất lớn dược lực bị lãng phí.”
Cho nên phối hợp với các dược liệu khác sử dụng cùng mới là lựa chọn tốt nhất, nghĩ đến đây, anh lập tức nghĩ tới tổ chức một cuộc giao lưu thảo dược.
Có được dược liệu mới, bán đi ít dược liệu hữu dụng khác, kiếm được một khoản.
Anh bỗng chốc nghĩ phải sử dụng lực lượng bên đó của ba, nhưng rất nhanh anh phủ định suy nghĩ trong lòng, dù sao địa vị của nhà bọn họ thật sự quá cao, nếu như thật sự lấy danh hiệu của ba anh tổ chức, vậy anh sợ rằng sẽ kinh động đến quá nhiều người, động tĩnh đó thật sự là quá lớn rồi.
Rất nhanh anh nghĩ tới một người khác rất tốt, đó chính là viện trưởng Trần Sở Thiên của bệnh viện đỉnh đầu trong thành phố này, nhắc tới lần đầu tiên gặp mặt với Trần Sở Thiên, vậy cũng tính là vô cùng có duyên phận.
Đó là vào lúc anh vừa mới có được linh lực, anh ngẫu nhiên vào một bệnh viện, nhìn thấy một bệnh nhân đã sắp chết, mục đích muốn thử xem thần niệm của mình rốt cuộc có lực lượng mạnh cỡ nào, anh thuận tay nhìn ra nguyên nhân căn bệnh của bệnh nhân mắc bệnh nan y này.
Lúc đó vừa hay bị vị viện trưởng này nhìn thấy, vị viện trưởng đó căn bản không hiểu thần niệm, tưởng y thuật của anh vô cùng cao thâm, vì thế luôn muốn bái anh làm thầy, nhưng do anh không biết y thuật, cho nên anh đều luôn không đồng ý, chỉ là thỉnh thoảng dùng thần niệm chỉ điểm một chút, đương nhiên cầm dao phẫu thuật vẫn là vị viện trưởng này.
Mà lúc này nếu như anh muốn tổ chức một hội giao lưu thảo dược người được chọn tốt nhất chính là vị viện trưởng này, nghĩ đến đây Lâm Thanh Diện không chút do dự, trực tiếp gọi một cuộc cho Trần Sở Thiên, mở miệng nói với Trần Sở Thiên, bảo ông ta giúp mình tổ chức một hội giao lưu, để anh có thời gian thu thập đủ nhiều dược thảo là được rồi, dù sao có rất nhiều thảo dược rất là khó tìm, đa số đều tản khắp dân gian.
Mà lúc này Trần Sở Thiên đối với ‘y thuật’ của Lâm Thanh Diện sớm đã vô cùng khâm phục, đặc biệt là sau khi Lâm Thanh Diện dạy ông ta rất nhiều thứ, ông ta tự nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Lâm Thanh Diện, mặt mày kích động nói với Lâm Thanh Diện.
“Cậu yên tâm đi, cậu Lâm, chuyện này giao cho tôi làm, tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng, tôi lập tức sử dụng toàn bộ người của tôi, bảo bọn họ nói với tất cả mọi người trong thành phố về chuyện này.”
/1841
|