CHƯƠNG 1176: HÃY CỨU GIA ĐÌNH CHÚNG TÔI
Đang lúc lái xe, điện thoại của Lâm Thanh Diện đổ chuông, anh cầm điện thoại liếc nhìn thì ra là Ông Phương gọi tới.
Lâm Thanh Diện vừa ra hiệu cho Lưu Ly lái xe, vừa ấn nghe máy.
“Ông Phương, tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Thanh Diện mang theo nét cười hỏi.
“Thằng nhóc, từ lần từ biệt trước lâu rồi không gặp rồi, tôi vừa hay ở thành phố của cậu chấp hành nhiệm vụ, có thời gian ra ngoài tụ tập không?” Phương Tôn hỏi.
“Được, ông Phương người đợi chút, dưới mắt tôi phải đi chào hỏi một người bạn, xong sẽ liên lạc với ông.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc, tôn trọng đáp.
“Được, thằng nhóc, đợi điện thoại của cậu, không gặp không về.” Phương Tôn hài lòng cúp máy.
Lưu Ly lái xe rất nhanh, không lâu sau thì tới bệnh viện mà Lưu Viễn Kiều ở.
Lâm Thanh Diện chuẩn bị trước hế đích thân xem thử Lưu Viễn Kiều bây giờ rốt cuộc có tình trạng gì, nếu như cần thiết, anh sẽ đích thân ra tay cứu.
Trong bệnh viện lúc này, Lưu Viễn Kiều vừa được đẩy từ trong phòng cấp cứu ra. Do phẫu thuật vẫn còn thuốc mê, Lưu Viễn Kiều chưa có tỉnh lại.
Không đến nửa tiếng, Lưu Ly dẫn Lâm Thanh Diện đi vào, vừa nhìn thấy Lưu Viễn Kiều nằm trên giường bệnh, Lưu Ly cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt của mình nữa, lập tức lao tới bên cạnh giường, nắm tay của Lưu Viễn Kiều.
“Cô chủ, bác sĩ nói ông cụ ông ấy đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Quản gia đứng ở một bên vội vàng mở miệng nói.
Nghe thấy lời của quản gia, Lưu Ly cuối cùng cũng buông lỏng được.
Lúc này Lâm Thanh Diện đi đến cạnh giường, đang chuẩn bị dùng thần niệm xem thử tình trạng phẫu thuật của Lưu Viễn Kiều.
Vào lúc này Lưu Viễn Kiều đã mở mắt ra, phát ra âm thanh suy yếu.
“Lưu Ly con đến rồi, tìm được cậu Lâm rồi sao?”
Lúc này Lưu Viễn Kiều đã tỉnh lại, Lưu Ly vội vàng kéo Lâm Thanh Diện tới, nói với Lưu Viễn Kiều.
“Con dẫn anh Lâm đến rồi.”
“Cậu lâm, cầu xin cậu ra tay, hãy cứu gia đình chúng tôi.”
Lưu Viễn Kiều vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện lập tức giãy giụa ngồi dậy, Lâm Thanh Diện lập tức đỡ ông ta, trong lòng có hơi động.
Cơ thể của Lưu Viễn Kiều đã kiệt quệ thành như này, còn lo nghĩ cho nhà họ Lưu, trách nhiệm như này, khiến trong lòng Lâm Thanh Diện có hơi cảm động.
“Ở trên đường Lưu Ly đã nói sự việc với tôi rồi, ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi tuyệt đối sẽ giúp các ông.”
Lưu Viễn Kiều cũng rõ, Lâm Thanh Diện rốt cuộc có thực lực mạnh mẽ cỡ nào, cho nên nghe thấy lời này, lập tức yên tâm rồi.
“Vậy cậu Lâm, tôi nhờ cả vào cậu rồi.”
Nhà họ Lưu bây giờ đã loạn thành một nồi cháo, thế lực một phương của Lưu Viễn Kiều, bây giờ đã sắp rơi vào bước đường cùng rồi.
Tất cả đều nằm trong sự khống chế của Lưu Thiên Thê, mà trước đó Lưu Thanh Sơn quản lý nhà họ Lưu đã bị giết. Những người còn lại của nhà họ Lưu đang bị giam lỏng ở nhà họ Lưu.
Lưu Thiên Thê đang đứng ở chính giữa đại sảnh hội nghị, vẻ mặt ngang ngược quát to.
“Nếu người quản sự đều đã bị tôi giết rồi, vậy bây giờ, trong nhà có phải nói tôi mới tính hay không?”
“Lưu Thiên Thê, ông tốt nhất đừng quá ngông cuồng, tuy nói chúng tôi quả thật nằm trong tay ông, nhưng Lưu Viễn Kiều vẫn còn đó, nơi này còn chưa đến lượt ông nói chuyện!”
Đột nhiên có người mở miệng tức giận gắt lên.
“Ha ha, còn chưa đến lượt tôi nói chuyện, tôi bây giờ nói cho ông biết, Lưu Viễn Kiều vậy mà dám giết chết con trai của tôi, ông ta cũng chỉ có một con đường chết.”
Lưu Thiên Thê vẻ mặt vô cùng tức giận xông đến người vừa rồi mà gầm lên.
“Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, nó chết thì chết thôi, lẽ nào ông với người bên ngoài cùng nhau hạ bệ nhà chúng ta, ông thì có thể sống tiếp được sao?”
Người đó lập tức mở miệng nói lần nữa, trong ngữ khí không có nửa phần sợ hãi.
“Đem ông ta cho chó ăn.”
Thủ hạ của Lưu Thiên Thê lập tức lôi người này ra ngoài, bên ngoài rất nhanh truyền tới tiếng gió sủa, cùng từng tiếng kêu thảm thiết xé tim xé gan.
Người trong phòng, quay ra nhìn nhau, đều bị hành vi tàn nhẫn của Lưu Thiên Thê chấn nhiếp.
“Bỏ đi bỏ đi. Theo tôi thấy chuyện này Lưu Viễn Kiều làm, quả thật có chút không thỏa đáng, dù sao đã động thủ giết người nhà của mình. Nếu như Lưu Ly bị giết, sợ rằng Lưu Viễn Kiều cũng sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào mà làm ra chuyện như thế.”
“Ha ha ha, lời này mới giống lời con người nói, thằng nhóc này cậu có cảm ngộ, tôi nhất định cho cậu chức vị tốt để ngồi!”
Lưu Thiên Thê bỗng bật cười, mặt mày khen ngợi nhìn người bên cạnh.
Thật ra Lưu Thiên Thê căn bản không để tâm đến sống chết của đứa con riêng đó của ông ta, ông ta làm ra mọi chuyện, chẳng qua chỉ là ông ta cần một cơ hội tranh đoạt quyền quản lý gia tộc.
Trước đó hai nhà mà Lưu Thiên Thê bắt tay đã bày tỏ, chỉ cần ông ta có thể xử lý được những người còn lại của nhà họ Lưu, vị trí gia chủ của nhà họ Lưu sẽ thuộc về ông ta.
Lưu Thiên Thê rất nhanh đi ra khỏi đại sảnh, mở miệng hỏi thủ hạ bên cạnh.
“Bây giờ còn chưa có tin tức của Lưu Ly sao?”
Đằng sau lập tức có một người đi ra, mở miệng nói.
“Gia chủ, dựa theo ý của ông, tôi đã sắp xếp Lưu Viễn Kiều ở bệnh viện của chúng ta, vừa rồi, Lưu Ly đã xuất hiện ở trong phòng bệnh của Lưu Viễn Kiều.
“Đồ khốn! Chuyện quan trọng như thế, cậu không biết nói sớm với tôi sao?” Lưu Thiên Thê hằn học tát người ta một cái, tên thủ hạ đó ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra.
Lưu Thiên Thê siết ngón tay, sắc mặt âm trầm.
Con trai của mình bất ngờ chết, Lưu Thiên Thê trước giờ chưa từng để tâm, cái ông ta để tâm chính là vị trí của mình.
Chuyện của con trai, chỉ là một mối dẫn, để ông ta nắm được đại quyền!
Từ khi Lưu Thiên Thê bắt đầu soán vị, đến sau khi Lưu Viễn Kiều nằm viện, loại bỏ người kẻ bất đồng ý kiến, hiện nay cả nhà họ Lưu người có thể nói chuyện, cũng chỉ có Lưu Ly, không nằm trong tầm khống chế của ông ta.
Bắt Lưu Ly lại, kế hoạch mới gọi là viên mãn.
“Chúng tôi cũng gặp cô bé này rồi.”
Sắc trời dần dần tối, Lâm Thanh Diện cả buổi chiều đều ở trong phòng bệnh cùng Lưu Viễn Kiều và Lưu Ly, bởi vì anh biết Lưu Viễn Kiều chỉ là miếng mồi nhử để Lưu Thiên Thê bắt lấy Lưu Ly.
Anh chỉ cần ở đây đợi đối phương tìm đến cửa là được rồi.
Trước lúc đó, Lâm Thanh Diện đã liên lạc với quản gia trong nhà, một số tiền lớn đã được gom lại, thuận tiện để anh rút bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện đối phó với hai đại gia tộc khác.
Vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Thiên Thê mặt mày tràn đầy ý cười đi vào.
/1841
|