Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương có vẻ xấu hổ trước mặt.
Thật khó tưởng tượng, lần đầu anh gặp cô gái Đảo Quốc này, cô ta đầy vẻ kiêu ngạo, còn có mấy bức ảnh nóng bỏng trên điện thoại.
Những điều này đều đối lập với Lương Cung Nhạn Sương hiện tại.
Theo Lâm Thanh Diện, tất cả mọi thay đổi bắt đầu từ khi anh bị Công Tôn Thắng đánh trọng thương, hai người lưu lạc đến nhà một ngư dân.
Khoảng thời gian đó, có thể nói Lương Cung Nhạn Sương thay tâm đổi tính, săn sóc Lâm Thanh Diện hết lòng hết dạ, ngay chính Lâm Thanh Diện cũng cảm động vì cô gái này.
Nếu… lúc đầu người anh gặp trước là cô ta, có lẽ…
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện cũng giật mình.
Anh vội lấy tấm hình lúc sắp đi, Hứa Bích Hoài đã đưa cho mình ra.
Nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc trong hình, Lâm Thanh Diện bất giác mỉm cười.
“Đây là gì vậy, cho tôi xem nào.” Lương Cung Nhạn Sương hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn hai mẹ con trong hình, cười nói: “Đây là hình Bích Hoài và con gái tôi.”
Vừa nói xong, chợt cảm nhận được một làn hương thoáng qua mũi.
Lâm Thanh Diện vội xoay đầu, suýt chút hộc máu.
Không biết từ khi nào, Lương Cung Nhạn Sương đã đứng sau Lâm Thanh Diện.
Lúc này, tư thế cô ta hơi mập mờ, khom người, chỗ khiêu khích người ta kia như có như không cọ vào vai Lâm Thanh Diện, gò má chỉ cách Lâm Thanh Diện không tới vài phân.
Nếu không phải Lâm Thanh Diện phản xạ nhanh, thì cái xoay đầu vừa nãy e là sẽ hôn ngay chóc.
“Cô định…” Lâm Thanh Diện mau chóng tránh sang bên.
“Thật là một cô gái đáng yêu.”
Lương Cung Nhạn Sương nhìn tấm hình trong tay Lâm Thanh Diện, trong mắt cô ta đầy thích thú, đồng thời cũng xen chút ghen tỵ.
“Có thể cho tôi xem chút không?” Lương Cung Nhạn Sương hỏi.
Nói xong, cô ta đã duỗi tay ra, định giật tấm hình trong tay Lâm Thanh Diện.
Phản xạ của Lâm Thanh Diện nhanh cỡ nào, anh thuận thế cất đi, hoàn toàn tránh thoát.
Trong mắt anh có vẻ phiền chán, đương nhiên, anh rất không vừa ý với hành động này của Lương Cung Nhạn Sương.
“Sao chứ, xem chút cũng không được hả?” Lương Cung Nhạn Sương hỏi. Cô ta bĩu môi, nhìn có vẻ tủi thân.
“Lần này tôi ra ngoài, đây là vật quan trọng nhất với tôi, chỉ khi cầm trên tay tôi mới an toàn nhất, bất kỳ ai cũng không thể lấy nó đi, xin thứ lỗi.”
Lâm Thanh Diện nói với giọng lạnh lùng.
“Không ngờ anh nhỏ nhen như vậy, chẳng qua tôi chỉ muốn xem coi Nặc Nặc giống anh nhiều hơn hay giống Hứa Bích Hoài nhiều hơn thôi.” Lương Cung Nhạn Sương nói.
Lâm Thanh Diện cẩn thận từng ly từng tí cất tấm hình vào bóp: “Xin lỗi. Tôi đã nói tấm hình này rất quan trọng với tôi, sau này có cơ hội, tôi có thể dẫn cô đi gặp Nặc Nặc, con bé thật sự rất đáng yêu.”
Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, lặng lẽ đến một bên, uống cạn rượu vang trong ly.
“Lâm Thanh Diện, anh biết vì sao tôi thích anh không?”
Đột nhiên Lương Cung Nhạn Sương hỏi.
“Suy nghĩ của cô sao tôi biết được chứ.”
Lâm Thanh Diện thuận miệng nói.
Lương Cung Nhạn Sương cười khổ: “Đương nhiên anh sẽ không hiểu, ban đầu, thực ra tôi định trêu đùa anh, xem coi rốt cuộc anh có gì khác những người đàn ông kia, không ngờ, anh một lòng một dạ với Hứa Bích Hoài, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, trước đây tôi đã từng gặp rất nhiều người đàn ông, nhưng không có người nào như anh vậy. Tôi cũng không biết vì sao, lại đối với anh…”
Nói đến đây, trong mắt Lương Cung Nhạn Sương lộ vẻ bi ai, có điều, cô ta nhanh chóng mỉm cười.
“Bỏ đi, hiện giờ nói những chuyện này cũng vô nghĩa, ít nhất hiện giờ anh đang ở cùng tôi đây, nhỉ.”
Tình tiết chuyển biến nhanh thế này khiến Lâm Thanh Diện hơi bất lực, vội chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Thượng Sam Tinh Vũ đâu? Không phải cô ta ở cùng cô sao?”
Lương Cung Nhạn Sương liếc xéo Lâm Thanh Diện: “Sao nào? Một người đẹp như tôi ở bên anh không đủ, còn nhớ đến người khác. Lúc nãy tôi còn nói anh chung thủy đó?”
“Tôi chỉ tiện miệng hỏi thử.”
Lam Thanh Diện trả lời, tự nhủ, dù tôi chung thủy, cũng chỉ chung thủy với mình Bích Hoài.
“Được rồi, Tinh Vũ đi làm chút chuyện. Lát nữa là về tới.” Lương Cung Nhạn Sương cười, nói.
“Làm việc, làm việc gì vậy?”
“Lẽ nào anh thật sự nghĩ là tôi không quan tâm lần dịch bệnh này sao?”
Lương Cung Nhạn Sương nói: “Hai ngày nay tôi đã bảo Tinh Vũ đi điều tra. Tôi muốn thử xem suy đoán của mình có đúng không.”
“Cô nói, cô hoài nghi có người cố ý lây lan, đúng chứ.” Lâm Thanh Diện nói.
Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Anh… biết công hội luyện kim công hội luyện kim không?”
“Công hội luyện kim ?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, mới hôm nay, anh vừa biết đến tổ chức này từ miệng Linh Trần Tử, không ngờ, Lương Cung Nhạn Sương cũng biết.
“Không sai, tôi nghe nói hôm nay anh đã vạch trần âm mưu của Linh Trần Tử, đúng chứ.” Lương Cung Nhạn Sương hỏi.
Quả nhiên, cái thôn này nhỏ thật, tin tức gì cũng chỉ trong một ngày đã truyền đi cả.
“Cô nói, Linh Trần Tử là người của công hội luyện kim ?” Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Không thể nào, nếu đúng là vậy, ông ta cũng sẽ không làm thuốc giả lừa người.”
“Huống hồ, chính miệng ông ta nói, ông ta đã bị đuổi khỏi công hội luyện kim công hội luyện kim từ lâu.” Lâm Thanh Diện nói.
“Nhưng…”
Lương Cung Nhạn Sương nói tiếp: “Ông ta, còn có sư phụ.”
“Sư phụ?”
“Đúng vậy!” Lương Cung Nhạn Sương khẳng định: “Tuy Linh Trần Tử không phải người của công hội luyện kim , nhưng sư phụ ông ta thì ngược lại.”
“Cô nghi ngờ, là sư phụ của ông ta giở trò?” Lâm Thanh Diện nhíu mày, nếu đúng là vậy, người sư phụ này của Linh Trần Tử thật đáng chết mà!
“Vì vậy, hai hôm nay, Tinh Vũ cứ điều tra suốt, có điều không biết có tra được gì không.” Lương Cung Nhạn Sương nói.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, ngoài cửa có tiếng chân nhẹ nhàng.
“Lâm Thanh Diện công tử, là anh hả?”
Cửa phòng mở ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một cô gái mặt mũi điềm đạm.
Mấy ngày không gặp, Thượng Sam Tinh Vũ đã càng xinh đẹp tuyệt trần hơn, dường như tính cách cũng hoạt bát hơn.
“Công tử. Quả nhiên anh đã đến, rốt cuộc cũng không uổng công Lương Cung tiểu thư chờ đợi, được như ý nguyện rồi.” Thượng Sam Tinh Vũ nói.
Nét mặt Lương Cung Nhạn Sương phiếm hồng, suỵt cô ta: “Còn nói tôi nữa, không phải cô cũng vậy sao, mỗi tối trở về đều hỏi Lâm Thanh Diện có đến không.”
Tâm tư bị vạch trần, Thượng Sam Tinh Vũ cũng hơi ngại ngùng.
Lâm Thanh Diện bất lực lắc đầu, kiểu phiền não vui vẻ này, bản thân anh không có phúc hưởng.
“Được rồi, Tinh Vũ, nói chuyện chính trước đi.”
Lương Cung Nhạn Sương nói: “Hôm nay có thu hoạch gì không.”
“Vẫn không có, nhưng cũng không thể nói là công cốc.”
Thượng Sam Tinh Vũ nói: “Tôi đã biết được, vị sư phụ kia của Linh Trần Tử tên là Trần Minh Thu, gần đây ông ta đúng là có xuất hiện ở thôn chúng ta, có điều, hành tung của ông ta bí mật, dù tôi đã huy động người của khách sạn nhưng vẫn không tìm được ông ta.”
“Thật sao?”
Lương Cung Nhạn Sương cũng cũng hơi tức tối: “Hay là, tôi lập tức điều thêm mấy người từ Đảo Quốc đến nhỉ, dù gì đông người làm việc hiệu quả hơn.”
“Nhưng, hiện giờ là thời điểm đặc biệt, e là người của Đảo Quốc không đến được.” Thượng Sam Tinh Vũ nói.
Thấy hai người khó nghĩ, Lâm Thanh Diện đứng dậy cười cười, đến trước mặt họ.
“Chuyện này đã có tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Công tử, anh có thể làm được sao? Tôi đã điều tra mấy ngày rồi, cái tên Trần Minh Thu này quá gian xảo, ai cũng không biết ông ta ở đâu.” Thượng Sam Tinh Vũ nói.
Lâm Thanh Diện khẽ cười.
“Người khác không biết, lẽ nào đồ đệ của ông ta cũng không biết sao?”
CHƯƠNG 1215 CHUYỆN NÀY ĐỂ TÔI XỬ LÝ
/1841
|