CHƯƠNG 1230: LÃO GIÀ HỌM HẸM
Điền Uyên tiếp tục nói: “Cho dù là tôi, trên phương diện tinh thần lực cũng mới chỉ sơ sơ, nhưng thẵng nhóc Hồ Vân này ngược lại rất có thiên phú, tuổi còn trẻ mà tinh thần lực đã tương đương với tôi rồi”
“Hi vọng của tôi chỉ có thể ký thác ở trên người cậu ta, nhưng muốn đánh bại những người trong hội Công hội Luyện kim kia, nói nghe thì dễ, không biết đời tôi còn có thể thấy được hay không nữa”
Điền Uyên nói xong, có vẻ hơi uể oải.
Dù sao cũng bị hội Công hội Luyện kim áp chế mấy chục năm, phàm là người có chút máu mủ ruột thịt đều sẽ không cam lòng.
“Cuộc thi luyện đan này lúc nào sẽ bắt đầu?”
Lâm Thanh Diện hỏi.
“Xem ngày có lẽ là chừng một tháng nữa, chỉ là, tôi lo người của hội công hội Luyện kim sẽ đến quấy rối nên mới để Hồ Vân canh giữ ở cửa cốc” Điền Uyên nói.
“Một tháng nữa” Lâm Thanh Diện h‹ Lần này có khả năng chiến thắng không?
“Cũng không phải không có khả năng, nói đến, chuyện này còn phải cảm ơn cậu”
Điền Uyên cười nói: “Hôm đó cậu đến Dược Thần Cốc còn mang theo ba bộ phối phương cấp hoàn hảo, trong thời gian này, tôi đã thu thập đủ toàn bộ dược liệu cần thiết để phối phương, ngày tổ chức cuộc thi luyện đan tôi định sẽ chế tác ra một trong ba loại đan dược cấp bậc hoàn mỹ kia”
“Ồ, thì ra là phối phương của nhà Thượng Sam”
Lâm Thanh Diện nhớ lại.
“Chỉ có điều chế tác ra đan dược cấp hoàn mỹ nói nghe thì dễ, cho dù tôi có tự mình ra sân thì xác suất thành công cũng chỉ có ba phần, nếu muốn thắng được quả thực là quá khó khăn” Điền Uyên nói.
Từ khi mình cho Điền Uyên phối phương chế tác đan dược hoàn mỹ cho tới bây giờ, thời gian đã qua hơn nửa năm.
Nhưng thời gian hơn nửa năm này, ngay cả một viên đan dược cấp hoàn mỹ Dược Thần Cốc bên này.
cũng không làm được.
Nhưng trái lại bên phía hội Luyện kim công, trước khi Trần Minh Thu chết đã nị hàng năm sẽ cung cấp miễn phí cho Lâm Thanh Diện ba viên đan dược cấp hoàn mỹ.
Vừa so sánh một cái, sự chênh lệch về thực lực của hai bên thực sự là quá xa rồi.
Lại nhớ đến viên đan dược thần cấp mà trước kia Sở Nguyệt dùng, Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thán, rốt cuộc thiên tài luyện đan ở Thương Nguyên Giới là nhân vật yêu nghiệt tới mức nào chứt!
“Ông vừa mới nói là người có tinh thần lực cường đại sẽ thích hợp làm Đan dược sư, đúng không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Không sai! Chỉ có điều người như vậy vạn người không tìm được một người” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Nếu như có được thần hồn trời sinh thì sao?”
“Thần hồn trời sinh?”
Sau khi Điền Uyên nghe xong, ngạc nhiên nói ra: “Nếu có người như vậy thì thật sự chính là sinh ra để làm nghề luyện đan rồi!”
“Nhưng…” Trong mắt Điền Uyên hơi bi thương: “Lão phu đã tìm kiếm nửa đời người nhưng vẫn chưa gặp được người có thần hồn trời sinh. Chỉ sợ là người như vậy chỉ có trong truyền thuyết thôi.”
“Vậy ông xem tôi đây.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nhìn Điền Uyên.
“Cậu.”
Lúc nói xong câu này, ánh mắt Điền Uyên đột nhiên trở nên trống rỗng, ngẩn người đứng im tại chỗ.
Hóa ra gần như ngay lập tức, Lâm Thanh Diện bộc phát thần hồn chỉ lực, để thần hồn tiến vào trong đầu Điền Uyên.
Lâm Thanh Diện đã ở cảnh giới Nửa bước Thần cảnh, muốn dùng thần hồn khống chế thế giới tinh thần của Điền Uyên thật sự là chuyện vô cùng đơn giản.
Người nhỏ màu vàng chậm rãi xuất hiện trong thế giới tinh thần của Điền Uyên.
Qua mấy giây sau, Lâm Thanh Diện thu hồi thần hồn, Điền Uyên cũng khôi phục lại.
“Cậu… Cậu chính là thần hồn trời sinh?”
Vừa tỉnh dậy, Điền Uyên đã kinh ngạc nói.
“Không sai, hơn nữa thần hồn của tôi đã thức tỉnh, người nhỏ vừa mới xuất hiện ở trong đầu ông chính là thực thể đại diện cho thần hồn của tôi”
Lâm Thanh Diện nói thật.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”
Điền Uyên cao giọng cười nói, gần như điên cuồng!
“Không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy kỳ tài thần hồn thức tỉnh thật sự! Cho dù bây giờ tôi có chết thì tôi cũng đã đạt được mong muốn của mình rồi!”
“Nhưng mà… Tôi không biết gì về thuật luyện đan, có lẽ là không thể giúp Dược Thần Cốc được rồi”
Lâm Thanh Diện thật thà nói.
“Không sao, cậu có thần hồn trời sinh, luyện đan là thích hợp nhất. Lâm Thanh Diện, lần này nếu cậu giúp Dược Thần Cốc chúng tôi, lão phu sẽ báo đáp thỏa đáng!” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, nghĩ thâm: Độc của Bích Hoài vẫn còn cần phải chữa trị, cả đời Điền Uyên đều giành để luyện chế đan dược, có lẽ ông ta sẽ cho mình một cách?
“Được, tôi sẽ dùng hết khả năng để giúp Dược Thần Cốc, nhưng vẫn là câu nói kia, bây giờ tôi vẫn chưa biết cách luyện đan” Lâm Thanh Diện nói.
“Không sao, không biết có thể học, tôi sẽ tìm người dạy cậu! Cậu chờ một lát!”
Nói xong, Điền Uyên giống như một đứa trẻ tan học từ trong đình chạy vội xuống núi, vừa chạy còn vừa quay đầu lại, sợ Lâm Thanh Diện sẽ đi mất.
Thấy Điền Uyên hưng phấn như vậy, Lâm Thanh Diện không khỏi cong khóe miệng lên.
Nhưng sau đó, anh cũng cảm thấy nghỉ ngờ, mặc dù thần hồn của mình sớm đã thức tỉnh nhưng thuở nhỏ tập võ, cầm kỳ thư họa Lâm Thanh Diện đều biết hết mọi thứ nhưng tại sao lại không có gì liên quan tới thuật luyện đan.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Diện mình vốn sau này mới có kỳ ngộ, mới phát hiện ra những chuyện huyền diệu trên đời này mà trước kia không biết.
“Còn một tháng nữa, mình có thể học được không?”
Cho dù có thiên phú dị bẩm, lúc này trong lòng Lâm Thanh Diện cũng có một dấu chấm hỏi lớn.
Trong thời gian chờ đợi, Lâm Thanh Diện nhấm nháp chút rượu ở giữa non sông tươi đẹp, cũng cảm thấy thanh nhàn.
Cùng lúc đó, anh cũng hơi tò mò, Điền Uyên sẽ tìm cho mình một người “Thầy” như thế nào đây.
“Điền lão đầu, ông vội vội vàng vàng kéo tôi tới đây làm gì, rượu tôi còn chưa uống xong đâu?”
“Nhanh lên, ở kia tôi có rượu ngon, tôi nói cho.
ông biết Triệu Ất, lát nữa nếu như cậu ta không chờ nổi mà bỏ đi, tôi sẽ hỏi tội ông!” Giọng nói của Điền Uyên truyền tới.
“Thôi đi, thực lực cao là có thể bắt nạt người khác à? Ông càng nói như vậy tôi càng không đi!”
“Ông không đi? Bà nó, lão phu cõng ông đi!”
Nói xong, Điền Uyên vác người kia lên vai, nhanh chóng đi vào trong đình.
“Được lắm Điền lão đầu, rượu do ông tự ủ này bình thường tôi uống có một chút ông cũng phải mắng tôi cả nửa ngày, thế mà bây giờ lại rộng lượng với thẳng nhóc này như vậy”
Sau khi ông già được gọi là Triệu Ất kia đi vào trong đình hoàn toàn không thèm nhìn đến Lâm Thanh Diện mà chỉ chăm chăm vào mấy bầu rượu trên bệ đá.
Lâm Thanh Diện quan sát đối phương một chút, quần áo trên người ông ta có mấy miếng vá, tóc xoã tung, lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn là dáng vẻ của một ông già.
“Rượu ngon”
Uống hết ba chén rượu vào trong bụng, lúc này Triệu Ất mới lộ ra nụ cười hài lòng.
“Quả nhiên là tinh thần phấn chấn hẳn lên, Điền lão đầu, nói đi, ông gọi tôi tới đây làm cái gì?”
Điền Uyên lườm ông ta, tùy thời nói ra: “Rất đơn giản, tôi để ông dạy Lâm Thanh Diện luyện đan”
“Lâm Thanh Diện?”
Nghe đến đó, hai mắt ông ta mở lớn, nhìn Lâm Thanh Diện.
“Cậu chính là thiên tài võ học Lâm Thanh Diện?”
“Tôi là Lâm Thanh Diện, về phần danh xưng thiên tài võ học gì đó thì thật ra đây là lần đầu tiên tôi được nghe” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
“Không tệ, cũng rất khiêm tốn”
Triệu Ất khẽ gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu vào trong bụng.
“Triệu Ất, tôi nói xong rồi mà ông vẫn còn chưa trả lời tôi đâu, dạy cậu ta luyện đan, được không!” Điền Uyên hỏi.
“Không dạy.”
Triệu Ất nhanh chóng đáp lại, lại lần nữa mở một bầu rượu ra.
/1841
|