CHƯƠNG 1233: LUYỆN TẬP ĐẶC THÙ
Tuy nhiên, so sánh Lâm Thanh Diện cùng một kẻ tàn hôn như thế thì hoàn toàn có thể không cân tính toán hay lên kế hoạch gì cả.
“Ông cũng là Thân Hồn Chỉ Lực?”
Lâm Thanh Diện hỏi, sau khi đợi Triệu Ất quay trở lại “Ở đâu, người mà được trời sinh ra Thân Hôn vậy thì trong vạn dặm chỉ có một, ta làm gì có được may mãn tốt như thế chứ” Triệu Ất cười nói: “Nhưng mà, đúng là tinh thần lực có hơi mạnh chút mà thôi”
“Mặc dù ta không thể so sánh được như cậu, nhưng ta có thiên phú trời cho như vậy trong giới luyện đan cũng được xem như nổi bật rồi. Nói ra thì, thiên phú của lão Điền đêu không thể so được với ta”
Nói đến đây, Triệu Ất hơi lộ ra vẻ ngạo mạn “Vậy thì…ông vì sao bây giờ còn…?”
“Còn không phải bởi vì ta tham uống rượu sao?
Uống một thời gian dài như vậy cho nên cảnh giới mới không tăng lên được, tinh thần lực cũng giảm sút khá nhiều, nếu không phải vì chuyện này thì vị trí cốc chủ Dược Thân Gốc còn không tới phiên lão Điên kia nhận”
Triệu Ất nói xong lập tức cười một tiếng; “Nhưng cũng không quan trọng, ngược lại ta cảm thấy bây giờ rất tự do thoải mái, có rượu có thịt, cuộc đời này đã đủ rồi”
“Môi người đều có cách nghĩ không giống nhau, chỉ cần tìm được cuộc sống phù hợp với bản thân mình chính là điều tốt nhất” Lâm Thanh Diện nói.
“Không sai, ta nghe nói lúc trước cậu tới Dược Thần Cốc, cậu đã đánh bại lão Điên cùng mấy trưởng lão kia cái gì đó, đánh đến khi hoa rơi nước chảy thất bại thảm hại, có phải không?” Triệu Ất cười.
Lâm Thanh Diện chấp tay lại: “Đây đều là chuyện đã qua, may mản chiến thăng”
“Ngày đó ta uống nhiều mấy chén nên ở trong sơn động ngủ mất, ta còn không tin lời bọn họ nói, nghĩ thâm một người còn trẻ như cậu làm sao có được tư chất hơn người có thể đi chỉnh đốn lại những lão già tự xưng tông sư bậc thầy đó cơ chứ”
“Có đi hiện tại những nghỉ ngờ của ta đều đã biến mất, một người trẻ như cậu đúng là thiên phú bất phàm, mấy lão già ở Dược Thần Cốc há lại có thể so sánh được với cậu!” Triệu Ất nói “Đa tạ đã khen ngợi.”
Lâm Thanh Diện cười nhạt, đặt đũa xuống.
“Tôi ăn đủ rồi, những món ăn này ông đều ăn đi”
“Ai.” Nói đến đây, Triệu Ất lại thở dài “Có đồ ăn nhưng không có rượu, thật là một việc đáng tiếc”
“Muốn uống rượu không?” Lâm Thanh Diện cười cười: “Thật ra cũng không phải chuyện gì khó.”
“Không được!” Triệu Ất gấp gáp: “Nhưng ta và lão Điên đều đã nói xong rồi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì sau này sẽ để ông ta có cơ hội mỉa mai ta”
“Vậy thì ông không cần lo lảng, bởi vì thứ mà ông uống không thật sự là rượu”
Lâm Thanh Diện thần bí nói: “Ông đợi tôi một lát, tôi đi lấy về”
Nói xong, läc mình một cái, Lâm Thanh Diện từ trong sơn động đi ra ngoài.
Trong lòng Triệu Ất nghỉ ngờ, đoán không ra Lâm Thanh Diện muốn làm cái gì Quá nửa giờ sau Lâm Thanh Diện mới trở lại.
Trong tay không có rượu mà ngược lại cầm theo vài bông hoa tươi màu đỏ.
“Đây là..” Triệu Ất kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện “Hoa đỏ rượu, trong cuốn sách trang thứ ba trăm hai mươi có ghi chép lại, sau khi ngâm hoa vào trong nước, nước sẽ có mùi vị giống như rượu, có tác dụng kéo dải tuổi thọ trẻ mãi không già”
Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Ất nói: “Không biết tôi nói có đúng không.”
“Đúng, rất đúng! Chỉ là, làm sao cậu phát hiện được? Xung quanh sơn động đều không có!” Triệu Ất hỏi “Từ sơn động đi ra có một con đường nhỏ, tôi tình cờ chú ý thấy được. Sau khi nghiên cứu trong cổ tịch mới nhớ ra những bông hoa này là hoa đỏ rượu”
Lâm Thanh Diện nói thật Triệu Ất hài lòng gật đầu, khả năng học hỏi áp dụng công thức cùng với trí nhớ siêu phàm và sự quan sát tỉ mí đều là những điều cần thiết đối với một luyện đan sư.
“Ta có lòng tin, thời gian một tháng sẽ khiến cậu trở thành luyện đan sư cường mạnh nhất ở Dược Thần Cốc!” Triệu Ất kích động nói Nhưng mà Lâm Thanh Diện không có quá để tâm phản ứng lại, dẫu sao tầm mắt của anh bảy giờ dù trở thành luyện đan sư cường đại mạnh nhất của Dược Thần Cốc thì có lẽ vẫn chưa đủ.
Nghĩ đến Thương Nguyên Giới, một ý niệm xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Diện muốn trở nên cường đại hơn nữa.
“Bây giờ có thể bat đâu dạy tôi luyện Đan Chỉ Thuật được chưa?” Lâm Thanh Diện hỏi Triệu Ất khẽ cười, cầm lên một cốc hoa rượu đỏ: “Không vội trời vân còn sớm, đợi qua một canh giờ nữa đi, để cho ta thưởng thức hương vị hoa rượu đỏ trước”
Một canh giờ sau, sắc trời đã tối. Triệu Ấttìm được mấy ngọn đèn thắp sáng, ngay sau đó lại tiện tay lấy ra mười mấy loại dược liệu.
Những loại dược liệu này, nếu đổi thành trước kia khẳng định Lâm Thanh Diện sẽ không nhớ nổi tên gọi của nó. Nhưng hiện tại, Lâm Thanh Diện quả thực đã thuộc như lòng bàn tay. Đối với những tên gọi của các loại dược này, hay tính chất công dụng của nó đều vô cùng hiểu rõ.
Lúc này, lâm Thanh Diện tựa như đã hiểu vì sao Triệu Ất lại để bản thân mình xem sách trước.
Chỉ có nhận biết được các loại dược liệu thì mới hiểu được diệc liệu. Mới có thể đem những công hiệu của nó chế biến thành những vị dược liệu cho chính mình sử dụng càng tốt hơn “Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập chế biến ra đan dược, có điều trước khi làm ta cân cho cậu thử làm một khảo sát nhỏ.”
Triệu Ất nói xong, từ dưới mặt đất nhặt lên mấy cảnh cây khô, đưa cho Lâm Thanh Diện hai cành “Luyện Đan Chi Thuật chú trọng ở cảm nhận Một viên đan dược có thể luyện tốt hay không tốt là do người luyện đan năm bät được đúng mực hay không, vì vậy trong quá trình luyện đan nhất định cần chú tâm, tâm vô tạp niệm”
“Đã hiểu” Lâm Thanh Diện gật đầu, đối với ý chí cân chuyên tâm, hản rất có lòng tin vảo bản thân Nếu không, ban đầu ở trong lòng đáy hồ đã bị Tú Nương quyển rũ mê hoặc rồi “Cậu học theo ta như thế này, tay trái vẽ hình tròn, tai phải vẽ hình vuông”
Nói xong, Triệu Ất dùng cành cây vẽ lên mặt đất Ông ta một bên vẽ, một bên tự nhiên nói: “Ta biết cậu mới học nên sẽ không quen, luyện tập nhiều thêm là tốt rồi”
“Ông xem có phải như thế này không?”
Lâm Thanh Diện nói Triệu Ất quay đầu nhìn một cái, há hốc mồm kinh ngạc.
Trên mặt đất, bên trái là hình tròn bên phải là hình vuông được vẽ ngay ngän quy củ giống như phải dùng tới dụng cụ vẽ mới làm ra được cái loại này.
“Xem ra cũng không khó lãm” Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói Có sự trợ giúp của Thần Hồn, Lâm Thanh Diện có thế hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản “Cậu vẽ…cũng khá”
Triệu Ất bĩu môi: “Cái này quá đơn giản rồi, hiện tại chúng ta tăng thêm độ khó, tay trái vẽ mèo tay phải vẽ chó, cậu thử xem”
Nói xong, Triệu Ất nhìn Lâm Thanh Diện Mức độ khó hơn, thật ra chuyện này trong lòng Triệu Ất chỉ muốn hạ uy một phen với Lâm Thanh Diện Tay trái vẽ mèo, tay phải vẽ chó, đúng là so với cái trước khó hơn nhiều. Ngay cả bản thân Triệu Ất cũng không có cách nào hoàn thành Nhưng nào có nghĩ, Lâm Thanh Diện kia nói một câu đáp ứng rồi Hít một hơi sâu, Lâm Thanh Diện triệu ra Thân Hồn của mình, dùng đại não khổng chế tay trái dùng Thần Hồn kiểm soát tay phải.
Hạ bút như bay, Lâm Thanh Diện từ nhỏ vốn đã câm kỳ thư họa, chỉ đơn giản vài nét bút dẻ dàng phác họa ra đường nét cơ bản Ban đầu Triệu Ất còn không thèm để ý, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Diện cầm trong tay hai cành cây uốn lên lượn xuống, lập tức có một con mèo và một con chó xuất hiện trên mặt đất hình dáng sống động trông y như thật.
Thời gian cũng chỉ chừng năm phút đồng hồ, Lâm Thanh Diện đã hoàn thành xong đề bài mà đối phương đã mưu đồ gây khó dẻ cố tình đề ra.
“Đã lâu không vẽ nên không quen tay, vân cân luyện tập thêm” Lâm Thanh Diện nói Lúc này Triệu Ất đã triệt để hoàn toàn kinh ngạc, đây gọi là cân phải luyện tập thêm sao? Vậy bức tranh mà chính mình vẽ kia quả thực là đồ vứt bỏ.
“Được rồi, khảo sát luyện Đan Chi Thuật xem như cậu thông qua. Tiếp sau đây, chúng ta chính thức bắt đầu!”
Lâm Thanh Diện gật đầu, hản biết bản thân cuối cùng đã có thể luyện Đan Chỉ Thuật được rồi!
Triệu Ất đi đến tảng đá bên cạnh, chỉ lên dược liệu đặt trên đó nói: “Trên này có tổng cộng mười mây loại dược liệu, ät hản cậu đã rõ. Những loại dược liệu này đều là dược dung hợp cấp thấp, đây toàn bộ đều là được liệu của Ngưng Thân Đan”
“Sau đó ta sẽ nói phương pháp cho cậu, cậu chỉ cần làm theo cách này là được rồi, có lẽ cũng không khó” Triệu Ất nói “Được, tôi thử xem”
Lâm Thanh Diện nói, đến bên cạnh tảng đá.
Ngay khi chuẩn bị tiến hành bước đầu tiên thì đột nhiên nến trong động đều bị Triệu Ất tắt bỏ toàn bộ, Trong nháy mắt, bên trong sơn động tối đen như mực, xòe tay không nhìn được năm ngón.
/1841
|