CHƯƠNG 1264: ĂN CƠM
Sau khi nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
“Hay quá ha, trở về và cũng không nói một tiếng nào hết.” Lương Cung Nhạn Sương nói, nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay của Lâm Thanh Diện.
“Chẳng qua là tôi đi xuống núi mua chút quần áo mà thôi, một lát nữa phải lên rồi, cho nên tôi cũng không làm phiền hai người, ngược lại là hai người đó, sao đến bây giờ mà còn ở lại đây vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Là chị Nhạn Sương cứ nhất quyết ở lại đây đợi anh, chị ấy nói là sớm muộn gì anh cũng sẽ ra khỏi Dược Thần Cốc thôi, chính vì vậy mà vẫn không rời khỏi.” Thượng Sam Tinh Vũ lên tiếng đáp lại.
“Nào có .”
Lương Cung Nhạn Sương đỏ mặt: “Sau khi bệnh đã được giải quyết, việc làm ăn của khách sạn rất tốt, vẫn không thể thoát thân ra được, cho nên mới không đi, anh đừng có nghe cô ấy nói mò.”
Lâm Thanh Diện xoay người lại cũng không vạch trần lời nói dối của Lương Cung Nhạn Sương.
Thiên kim đại tiểu thư bọn họ bình thường cũng chính là đi dạo phố, đi du lịch trên toàn thế giới, về phần khách sạn có thể ủy thác cho nhân viên chuyên nghiệp quản lý, cô ta mới không có thời gian rảnh rỗi như thế này.
“Thưa quý khách, tổng cộng là chín tỷ chín trăm sáu mươi triệu.”
Lúc này nhân viên bán hàng nói với Lâm Thanh Diện.
“công tử, anh mua nhiều quần áo như vậy để làm gì thế?”
Thượng Sam Tinh Vũ nói, nhiều quần áo như vậy cũng không khỏi quá khoa trương rồi đó chứ.
“Anh thật là, còn thích mua quần áo hơn so với phụ nữ bọn tôi nữa chứ, đúng là một người cuồng mua sắm mà.” Lương Cung Nhạn Sương cười nói.
“Nào có.”
Lâm Thanh Diện nói với bọn họ: “Những bộ quần áo này tôi sẽ lấy hai bộ, còn lại hai người mang đến khách sạn Song Mộc đi.”
“Cho chúng tôi hả?”
Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc.
“Ừm, tôi cảm thấy là chất lượng đồ vest ở cửa hàng này cũng không tệ, giá cả cũng không đắt cho lắm, cho nên nghĩ là muốn mua tặng nhân viên khách sạn Song Mộc của các người làm đồng phục làm việc của bọn họ cũng phù hợp, nó bị hư cũng không đau lòng.” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Nhân viên bán hàng đang bận bịu quẹt thẻ ở bên cạnh nghẹn họng trong tối nhìn.
Bộ đồ vest có giá trị mấy trăm triệu thế mà lại xem như là quần áo lao động bình thường mặc lên trên người.
“Hóa ra là như thế này, vậy thì cảm ơn anh nha.”
Lương Cung Nhạn Sương cũng không khách khí với Lâm Thanh Diện, cô ta biết rằng số tiền đó đối với Lâm Thanh Diện mà nó chỉ là chín trâu mất một cọng lông.
“Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nhau đi ăn cơm đi, đúng lúc tôi với Tinh Vũ đi dạo phố cũng đã mệt rồi, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
Lương Cung Nhạn Sương nói.
“Được rồi, có điều là ăn cơm xong tôi nhất định phải trở về nhanh chóng.” Lâm Thanh Diện nói.
“Đi thôi, gần đây có một nhà hàng vừa mới mở rất nổi tiếng, tôi dẫn mọi người đi ăn thử.”
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương lôi kéo Lâm Thanh Diện, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Nhà hàng Minh Phúc.
Mặc dù thời gian không phải là giờ ăn cơm nhưng mà bên trong vẫn có khách quý đông đúc.
Bước vào trong nhà hàng, Lâm Thanh Diện nghe thấy mùi đàn hương, trong nhà hàng cũng trang trí rất cổ kính, xem ra là chủ nhân của nhà hàng này là một người rất văn vẻ.
Dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bước vào trong nhà hàng, Lâm Thanh Diện nhanh chóng biến thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Trong đó càng có không ít người nhận ra Lương Cung Nhạn Sương, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lại càng trước tao ghen tị.
“Đi thôi, bình thường nhà hàng này rất khó đặt, có điều tôi là khách hàng vip cho nên vẫn luôn có một căn phòng chừa lại cho tôi, đi thôi nào.”
Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương dẫn theo bọn người Lâm Thanh Diện đi về phía căn phòng đó.
Còn chưa bước vào trong đã nghe thấy trong phòng bao ở phía đối diện truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Cô Lương Cung, rất hân hạnh vì có thể gặp được em ở đây.”
Bọn người Lâm Thanh Diện nhìn về phía đối diện, chỉ nhìn thấy ở bên trong có ba người con trai ngồi đó, mà người nói chuyện với Lương Cung Nhạn Sương lại đang ngồi ở chính giữa.
Sau khi anh ta nhìn Lâm Thanh Diện đứng giữa hai cô gái xinh đẹp, sự tức giận trong đôi mắt dâng trào, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
“Người này là…”
Lâm Thanh Diện thuận miệng hỏi, trên thực tế anh cũng không quan tâm đến đối phương là ai.
“Là người trên Đảo Quốc chúng tôi, tên là Tiểu Lâm Thuần Nhất, gia tộc Tiểu Lâm của bọn họ là gia tộc đứng đầu trong ngành nghề khách sạn ở đảo quốc chúng tôi, anh ta thì là con một của gia tộc Tiểu Lâm, là người thừa kế tương lai.”
Lương Cung Nhạn Sương nói.
“Chị Nhạn Sương, chị đã quên nói một chuyện, Tiểu Lâm Thuần Nhất còn là người theo đuổi chị nữa.”
Thượng Sam Tinh Vũ ở một bên cười nói.
“Chỉ có em nói nhiều thôi.”
Lương Cung Nhạn Sương xem thường nhìn Tinh Vũ, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Anh ta đang theo đuổi tôi, mà ba tôi cũng thật sự rất thích anh ta, chỉ là tôi không đồng ý với anh ta, không ngờ đến anh ta còn chạy theo tới nơi này, anh đừng có để ý nha.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đây là chuyện của cô mà, tôi cần gì phải để ý chứ, nếu như người ta không tệ thì cô cũng có thể gả cho anh ta được mà, dù sao thì cô cũng đã đến tuổi này rồi.”
“Lâm Thanh Diện, anh chê tôi già hả?”
Lương Cung Nhạn Sương rất tức giận, lại nhéo một cái trên cánh tay của Lâm Thanh Diện.
Cái này lọt vào trong mắt của Tiểu Lâm Thuần Nhất giống như là hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta trở nên âm trầm, giọng nói cũng lớn hơn.
“Cô Nhạn Sương, ở chỗ chúng ta có rất nhiều vị trí trống, nếu như không ngại thì chúng ta dùng cơm cùng nhau đi.”
“Lâm Thanh Diện, anh có để ý không?”
Lương Cung Nhạn Sương hỏi ý kiến.
“Dù sao thì cũng đều là ăn, ở đâu cũng như thế thôi.”
Lâm Thanh Diện thì không quan tâm cho lắm.
Lương Cung Nhạn Sương nhẹ gật đầu, ba người cùng nhau đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp là Nhạn Sương và Tinh Vũ, đôi mắt của hai người đàn ông khác ở trong phòng cũng phát sáng.
Nhưng mà hiển nhiên bởi vì Tiểu Lâm Thuần Nhất cho nên bọn họ cũng không dám biểu hiện quá mức.
Nhạn Sương và Tinh Vũ đã sớm quen thuộc với mấy loại ánh mắt như thế này rồi, cũng không quan tâm lắm.
“Xin chào, tôi tên là Tiểu Lâm Thuần Nhất, xin hỏi anh là bạn của Nhạn Sương à?”
“Đúng vậy, tôi với cô ấy là bạn.”
Lâm Thanh Diện trả lời rất thành thật.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, lúc này Tiểu Lâm Thuần Nhất mới yên lòng.
“Không biết là người anh em kinh doanh ngành nghề gì ở nước C, nếu như sau này có cơ hội thì chúng ta hợp tác với nhau.” Tiểu Lâm Thuần Nhất nói.
“Hiện tại tôi không kinh doanh gì hết, chỉ lên núi làm vài chuyện chế tạo dược liệu mà thôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Anh cũng không nói dối, việc làm ăn của nhà họ Lâm đã đi vào quỹ đạo, mỗi một vị trí quan trọng đều có nhân tài xuất sắc quản lý, chưa kể tới còn có sự giúp đỡ của một người có tài như Hứa Bích Hoài.
“À, hóa ra là anh kinh doanh dược liệu.”
Tiểu Lâm Thuần Nhất nói chuyện, ánh mắt cũng không dừng lại ở trên người của Lâm Thanh Diện.
Dù sao thì cũng chỉ là một người buôn bán dược liệu, còn không lọt vào trong mắt của Tiểu Lâm Thuần Nhất đâu.
“Ăn đi, đói bụng quá.” Lương Cung Nhạn Sương nói.
“Đúng vậy, ăn nhiều một chút đi, món ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon, đương nhiên là giá cả cũng rất đắt đỏ, người bình thường căn bản không thể ăn nổi đâu.” Tiểu Lâm Thuần Nhất cười nói, tràn đầy cảm giác thành tựu: “Nhưng mà anh yên tâm đi, bữa cơm này là do tôi mời, dù sao thì anh cũng coi như là bạn của Nhạn Sương, đã là bạn của cô ấy thì cũng là bạn của tôi.”
“Anh đang nói cái gì vậy hả, tôi với anh không có quan hệ gì với nhau hết.” Lương Cung Nhạn Sương không hề cho Tiểu Lâm Thuần Nhất mặt mũi.
Tiểu Lâm Thuần Nhất bĩu môi, cũng không nói cái gì hết, xem ra là ở trước mặt của Lương Cung Nhạn Sương, anh ta đã chịu thiệt rất nhiều lần.
Lâm Thanh Diện cũng lười phải để ý quá nhiều, từ sáng đến bây giờ vẫn còn chưa có ăn cái gì, ăn một chút gì đó, anh vẫn còn phải tranh thủ thời gian trở về Dược Thần Cốc.
Nếm thử miếng bắp cải luộc, lại ăn canh đầu cá với cơm, Lâm Thanh Diện tấm tắc khen ngon.
Mùi vị ở đây quả thật không tệ, có thể nhìn ra được trình độ của đầu bếp ở đây rất cao.
“Công tử, đồ ăn của nhà hàng này rất ngon đúng không, nhưng mà giá cả cũng không phù hợp lẽ thường đâu.” Thượng Sam Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, ăn sạch sẽ một chén cơm nhỏ, sau đó lại nói với nhân viên phục vụ đứng ở cửa: “Làm phiền cho thêm chút cơm nữa.”
Tiểu Lâm Thuần Nhất cùng với hai người còn lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện ăn hết một chén cơm nhỏ như là gió lốc, ánh mắt khinh thường.
“Người anh em, ăn đồ ăn thêm đi, ăn ít cơm thôi, món ăn ở đây cũng không phải là thứ mà bình thường anh có thể ăn được.”
Người đàn ông đeo mắt kính ở bên cạnh Tiểu Lâm Thuần Nhất lên tiếng nói.
Lương Cung Nhạn Sương bật cười ở trong lòng, dựa vào điều kiện của Lâm Thanh Diện ăn đồ ăn như thế nào mà không được cơ chứ.
Hơn nữa, Nhạn Sương biết rõ tính cách của Lâm Thanh Diện, mấy cái chuyện giả heo ăn thịt hổ anh làm nhiều lắm rồi.
Đang chờ cái tên đeo mắt kính bị đánh vào mặt, nhưng mà Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc phát hiện Lâm Thanh Diện lại nhanh chóng ăn xong chén cơm này, thậm chí là lần này anh còn chưa ăn một miếng đồ ăn nào.
“Ăn ngon quá, cái chén này quá nhỏ, tôi có thể thêm một chén nữa không vậy?”
Lâm Thanh Diện cười nói.
Bên môi Tiểu Lâm Thuần Nhất mang theo nụ cười: “Tùy ý anh muốn ăn bao nhiêu cũng được, thật sự không được nữa thì tôi sẽ mua hết số gạo ở đây cho anh từ từ ăn.”
“Cái này là do anh nói đó, nhân nhân viên phục vụ, mua gạo.”
Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.
/1841
|