CHƯƠNG 1272: GIẾT GÀ SAO LẠI DÙNG DAO MỔ TRÂU
Lúc này ở giữa đại sảnh hai người đã bắt đầu hành động.
Hai người đều là luyện đan sư cấp bậc tông sư đã nổi danh từ lâu, những thảo dược quý báu trên tay họ nhanh chóng xảy ra sự biến đổi về chất.
Mặc dù những người của các gia tộc lớn ở xung quanh đã được tiếp xúc với đan dược thông qua công hội Luyện Kim, nhưng tận mắt chứng kiến dung hợp đan dược thì đây là lần đầu tiên.
Huống chí lần này lại là một trận so tài, bởi vậy Điền Uyên và Vương Thánh đều thể hiện kĩ năng nhà nghề ra.
Bước đầu tiên hoàn thành thuận lợi, vì lần so tài này mà Điền Uyên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Chỗ ông ta dung hợp chính là ba phương pháp điều chế đan dược cấp bậc hoàn mĩ mà lúc trước Lâm Thanh Diện cho ông ta.
Trải qua gần nửa năm nghiên cứu, hôm nay ông ta rất có lòng tin mình sẽ hoàn thành.
Cùng lúc đó bên Vương Thánh cũng hoàn thành bước dung hợp đầu tiên, mà xét về chất lượng thì gần như hai người không chênh lệch nhau lắm.
Thử thách lớn nhất của đan được cấp bậc hoàn mĩ chính là bước cuối cùng.
Một bước dung hợp cuối cùng cực kỷ quan trọng, cần tỉnh thần lực và kinh nghiệm cực kì mạnh mẽ mới có thể khống chế được.
Điền Uyên hít sâu một hơi, tinh thần lực tràn đầy tỏa ra.
Lấy một cây dược liệu cuối cùng tới tiến hành dung hợp cùng với bán thành phẩm trong tay.
Một làn sương trắng từ trong tay bốc lên, lông mày Điền Uyên cau lại, tỉnh thân lực của mình còn thừa không nhiều, cần nắm chắc thời gian luyện chế.
So sánh như vậy mới thấy Lâm Thanh Diện luyện chế đan dược cấp bậc hoàn mỹ liên tục ba ngày, quả thật chính là kỳ tích.
Thần hồn chỉ lực quả nhiên mạnh hơn so với tinh thần lực quá nhiều!
Bên này, Vương Thánh cũng bắt đầu bước dung hợp cuối cùng, chỉ là nhìn qua thì kĩ thuật của ông ta thậm chí so với Điền Uyên còn cao hơn rất nhiều.
Dù sao công hội Luyện Kim gần như thu nạp được những người có thiên phú luyện đan nhất nước C, hơn nữa, những người này cùng nhau bàn luận đọ sức, giúp nhau nâng cao, tốc độ phát triển như vậy người ngoài không thể so được.
Trái lại Dược Thần Cốc, ngoài Điền Uyên và Triệu Ất ra thì những người còn lại gần như cũng không có năng lực luyện chế đan dược cấp bậc hoàn mỹ.
“Hừ, Điền Uyên, anh cho rằng tránh được tôi thì có thể nằm chắc phần thẳng sao?”
Thường An thầm nghĩ trong lòng.
Vương Thánh là nhị trưởng lão của công hội Luyện Kim, không có thực lực xuất sắc thì sao có thể leo lên vị trí này.
Cũng khó trách lúc trước Trần Minh Thu nói là coi thường Dược Thân Cốc, một vị trưởng lão ngẫu nhiên của công hội Luyện Kim cũng có thực lực để thắng Điền Uyên!
Lông mày Lâm Thanh Diện nhíu chặt.
Anh có thể cảm nhận rất rõ ràng tinh thần lực của Vương Thánh và Điền Uyên ngang sức, nhưng kĩ thuật chế đan của ông ta cao hơn nhiều.
“Điên cốc chủ sẽ phải thua”
Lâm Thanh Diện phán đoán.
Quả nhiên, sau một giờ Vương Thánh dừng động tác, ánh mắt ngạo mạn nói: “Tôi hoàn thành”
Trong lòng Điền Uyên khẽ động, phía bên mình đã đến bước mấu chốt nhất, mà đối phương đã hoàn thành.
Nếu trận đầu mình thua, vậy trận thứ hai nhất định phải cử Lâm Thanh Diện ra sân, như vậy một khi đến trận thứ ba ván sống chết, đối phương nhất định sẽ là Thường An lên sàn, đến lúc đó phía bên mình cho dù cử ai ra, kết quả cũng đều là thua!
“Không, tôi không thể thua!”
Điền Uyên thầm nghĩ, cảm xúc cũng không còn bình tĩnh như trước đó.
Càng nghĩ trong lòng càng hoảng, càng hoảng thì tinh thân lực của anh ta không chỉ có trở nên rã rời mà còn tiêu hao cực nhanh.
Đột nhiên một luồng linh khí hiện ra trên đan dược trong tay Điền Uyên, vẻ mặt Điền Uyên lộ ra sự đau đớn.
“Cốc chủ!”
Tiểu Điêu ở một bên hét lên, cô ta đã từng bị đan dược cấp bậc hoàn mỹ phản phệ, biết bị phản phệ là ở tình trạng như thế nào.
Lâm Thanh Diện không nhiều lời, một bước dài tiến lên, đầu tiên là kéo Điền Uyên ra, theo đó thần hồn chỉ lực bí mật tràn vào trong cơ thể Điền Uyên.
Sau hai phút, sắc mặt Điền Uyên mới lại thay đổi trở lại.
“Tôi không sao” Điền Uyên thì thầm nói với Lâm Thanh Diện, vẻ mặt uể oải.
Ánh mắt Vương Thánh giễu cợt: “Không ngờ đường đường là cốc chủ Dược Thần Cốc, thế mà ngay cả lúc luyện chế đan dược cấp bậc hoàn mỹ cũng bị phản phệ, thật là vô dụng”
“Ông “Tiểu Điêu!”
Điền Uyên quát ngăn cản Tiểu Điêu, lập tức nói: “Thua chính là thua, đừng để người ngoài xem chúng †a làm trò cười”
Dứt lời, ông ta chắp tay nói: “Ván này tôi thua”
“Là sư huynh khiêm nhường, công hội Luyện Kim chúng tôi may mắn thắng ván này”
Thường An trầm giọng nói, khuôn mặt bình tĩnh: “Tiếp theo sẽ từ thế hệ trẻ tuổi tiến hành so tài, không biết mọi người sẽ cử ai ra sân?”
Nói xong, ánh mắt già dặn và xảo quyệt của Thường An nhìn qua bên Lâm Thanh Diện: “Phải nhớ rõ, trận này thua thì mọi người sẽ thua hoàn toàn”
Phía bên Dược Thần Cốc ai ai cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Điền Uyên thất bại trận đầu, trận này nhất định phải nắm chắc.
“Anh Lâm Thanh Diện, xem ra chỉ có để anh lên”
Hầu Tử ở bên cạnh nói.
“Thế nhưng nếu anh Lâm Thanh Diện lên, trận thứ ba chúng ta cũng chắc chắn thua không thể nghi ngờ” Những người còn lại lo lắng nói.
“Mặc kệ nó, thắng được một trận trước đã rồi hãy nói, nếu không ngay cả trận so tài thứ ba cũng không có”
Hầu Tử ở bên cạnh nói.
Mọi người cẩn thận nghĩ lại, Hầu Tử nói cũng không phải không có lý.
“Lâm Thanh Diện, cậu lên đi, về phần trận thứ ba thì có lão phu đến gặp Thường An”
Triệu Ất ở bên cạnh nói.
Cũng chỉ thế, nếu như có thể tới trận thứ ba, người mạnh nhất bên Dược Thần Cốc có thể cử ra cũng chỉ có Triệu Ất.
Lâm Thanh Diện bình tính nhìn về phía mọi người, mang theo nụ cười thản nhiên.
“Điền cốc chủ, ông cảm thấy trận thứ hai để ai lên trên tốt hơn?”
Lâm Thanh Diện hỏi.
Điền Uyên vẫn chưa thoát ra khỏi thất bại vừa rồi, thở dài nói: “Tôi cũng không biết, xem ra lần này.
công hội Luyện Kim lại muốn thắng chúng ta”
Lời này nói ra mọi người đều uể oải.
“Tôi thấy chưa chắc!”
Lâm Thanh Diện đứng lên nói: “Tôi đề cử một người xuất binh đánh trận thứ hai”
“Cái gì, cậu đề cử?”
Triệu Ất rất ngạc nhiên.
“Không sai”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, ngón tay hướng về vị trí Tiểu Điêu: “Tiểu Điêu, trận thứ hai cô ra sân đi!”
“Tôi?”
Tiểu Điêu khó có thể tin, Lâm Thanh Diện thế mà lại chỉ vào chính mình.
“không sai, lần trước cô luyện chế đan dược cấp bậc hoàn mỹ cũng chỉ chênh lệch một bước cuối cùng, lần này tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm được”
Lâm Thanh Diện khích lệ nói: “Huống chỉ trong cơ thể cô còn có thần hồn chỉ lực của tôi lưu lại, tôi nghĩ cái này ít nhiều gì cũng sẽ trợ giúp cô phần nào”
“Cái này. . “
Tiểu Điêu cắn môi, lần trước bị phản phệ còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ mình lại muốn khiêu chiến đan dược cấp bậc hoàn mỹ, cô ta không tự tin lắm.
“Đúng rồi, con nhóc, con lên đi! Mấy ngày nay con ở trong động luyện tập, thực lực lại tiến bộ không.
ít, sư phụ tin tưởng con nhất định có thể làm được!”
Triệu Ất ở bên cạnh võ vào vai Tiểu Điêu và nói.
“Sư phụ, người cảm thấy con có thể làm được sao?”
Tiểu Điêu giương mắt, nhìn Triệu Ất nói.
Trong mắt Triệu Ất hiện lên ý cười, nói khẽ: “Không phải con vẫn muốn thể hiện một chút ở trước mặt Lâm Thanh Diện sao? Lần này đúng là một cơ hội!”
Tiểu Điêu nhìn Lâm Thanh Diện chăm chú, trong khoảng thời gian này mình chăm chỉ luyện tập, thậm chí không tiếc ở lại trong động, chính là vì để một ngày kia có thể bắp kịp bước chân Lâm Thanh Diện một chút.
Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, nếu như ở trước mặt thần tượng của mình có thể chế tạo ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ, có được sự tán thành của Lâm Thanh Diện, đó chính là chuyện mà Tiểu Điêu mong đợi nhất.
“Tiểu Điêu, tôi tin tưởng cô, thua cũng không sao, đừng quá áp lực!”
Điền Uyên trâm giọng nói.
“Đúng vậy, sư tỷ Tiểu Điêu, chúng tôi đều tin tưởng chị, chị chính là thiên tài của Dược Thần Cốc chúng ta”
Bọn Hầu Tử vây quanh Tiểu Điêu ở giữa và nói.
Tiểu Điêu gật đầu mạnh mẽ và hạ quyết tâm.
“Cốc chủ, sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ không phụ lòng hi vọng của mọi người.”
Theo đó, Tiểu Điêu lại nhìn Lâm Thanh Diện và nói: “Anh Lâm Thanh Diện, lần này…tôi có thể thăng!”
Lâm Thanh Diện nở nụ cười hài lòng, nhìn Tiểu Điều đi tới giữa đại sảnh.
Đối diện với cô ta là một người đàn ông mặc bộ quần áo lộng lây đang đứng đẩy.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Điêu ra sân, người đàn ông và Thường An đều khế giật mình Vốn dĩ đoán là đối phương nhất định sẽ cử Lâm Thanh Diện ra sân, bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi “Sư huynh, xem ra lân này anh không có ý định thăng chúng tôi” Thường An khinh miệt cười nói, năm chắc thăng lợi trong tay.
“Có thể tháng hay không thì chờ cuộc so tài kết thúc rồi hãy nói”
Điền Uyên bình tĩnh nói.
“Tại hạ là Kim Thành, tôi nghe nói mấy ngày trước sư huynh Tả Nhạc chính là thua ở đây, hôm nay tôi sẽ mang chiến thẳng trở về!” Người đân ông trẻ tuổi nói “Chỉ sợ anh không có thực lực này” Tiểu Điêu lạnh lùng nói “Hừ”
Kim Thành vẻ mặt coi thường: “Vôn định dạy cho Lâm Thanh Diện một bài học, hiện tại nếu là cô ra sân, cô yên tâm, tôi sẽ ra tay nhẹ một chút, không thì dáng vẻ cô khóc sướt mướt tôi sẽ đau lòng”
“Giết gà sao phải dùng đao mổ trâu, đánh bại anh chưa cần anh Lâm Thanh Diện phải ra tay-”
Ánh mắt Tiểu Điêu lạnh lùng như cũ, không thèm để ý chút nào với lời nói khiêu khích của đối phương “Được! Vậy ngược lại tôi muốn nhìn xem cô có bản lĩnh gì!”
Nói xong, hai người tới trước sân khấu.
“Không biết lần này cô định làm đan dược gì vậy? Là trung cấp hay là cao cấp?” Kim Thành cười hỏi “Đan dược cấp bậc hoàn mỹ, Tiềm Hành đan!”
Sau khi Tiểu Điêu nói ra câu nói này, đám người Dược Thân Cốc kinh hãi!
Lần trước cũng là ở đây, Tiểu Điêu chính là bị Tiềm Hành đan phản phệ.
Nhưng Lâm Thanh Diện rất yêu thích cô bé này, trưởng thành.
/1841
|