CHƯƠNG 1280: ĐÁNH GIẾT
Trong sương mù, lông mày của Lâm Thanh Diện cau chặt lại, sức lực của sấm sét ở xung quanh vô cùng lớn, mỗi một lần vang lên tiếng vang đều sẽ làm cho mặt đất có một cái hố cực kỳ lớn.
Chỉ là những tia chớp này thật sự quá nhiều, đồng thời còn ẩn chứa trong đám mây đen nghịt, vô cùng bí mật, không cẩn thận thì sẽ thịt nát xương tan.
Sau khi Thanh Trúc đeo lại mặt nạ, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta biết rằng trên người của Lâm Thanh Diện có giấu đá Lạc Hồng, chính vì vậy mà sát khí cường đại trong cơ thể của anh ta vẫn còn chưa phóng thích ra ngoài.
Nhưng mà anh ta biết rõ ràng những tia sấm cùng với đám mây đen cũng đủ để đổi phó với Lâm Thanh Diện, để cho anh chết tại chỗ.
“Lâm Thanh Diện, Dược Thần cốc này chính là nơi chôn xác anh”
Thanh Trúc âm tàn lên tiếng, dưới lớp mặt nạ khóe miệng của anh ta hơi cong lên, hiến nhiên là khoái cảm báo thù để cho anh ta vô cùng hưng phấn.
Mắt thấy tia sóng càng ngày càng dày đặc, Thanh Trúc tin tưởng rằng dựa vào thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện căn bản không có cách nào né tránh được”
Đợi đến lúc làn khói tan hết, Lâm Thanh Diện bị tia sấm đánh xuyên qua người, ngã trên mặt đất, tình cảnh như vậy vừa nghĩ đến đã làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Đột nhiên trong đám sương mù dày đặc lại xuất hiện một tia sáng.
Thanh Trúc rất là nghỉ hoặc, lúc mà anh ta dự định chuẩn bị đi tìm tòi thực hư, chỉ nhìn thấy tia sáng lại càng lúc càng lớn hơn.
“Điền lão đầu, ông mau nhìn đi, đó là cái gì vậy?”
Trong đại sảnh, Triệu Ất chỉ về phía trước, lên tiếng nói.
Tiếp theo đó trong sương mù dày đặc, ánh sáng vàng càng ngày càng nhiêu hơn, một tiếng rồng gầm thét lên, một con rồng màu vàng cực kỳ to lớn bay lên trên không.
Mà ở trên con rồng khổng lồ này Lâm Thanh Diện cầm trong tay kiếm Trảm Tiên thế mà lại đang cưỡi ở trên nó.
Trong mất của anh mang theo ánh sáng tự tin, mặc dù là quần áo đã bị hủy hoại, nhưng mà khí thế trên người lại càng nông đậm hơn so với lúc trước.
“Chuyện này… sao có thể được chứ?”
Thanh Trúc hoảng sợ nói, tại sao thực lực của cái thằng nhóc này còn mạnh hơn không ít so với lúc nãy?
“Thừa phong thức”
Lâm Thanh Diện hét lớn lên, con rồng khổng lồ ở dưới người đang từ từ bay lên trong đám mây màu đen, trực tiếp gửi gió bay đi.
Ánh sáng màu vàng của kiếm Trảm Tiên ở trong tay Lâm Thanh Diện bản ra bốn phía, trong nháy mắt liền bay đến trước mặt của Thanh Trúc.
Một cơn gió dữ dội bay qua giống như là một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp quét qua mặt của Thanh Trúc, Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, bức tường được xây dựng bằng linh khí lại dâng lên ngăn cản ở trước mặt của anh ta một lần nữa.
“Anh sẽ không phá được phòng…”
Vẫn còn chưa dứt lời liền nhìn thấy bức tường này lại bị trực tiếp nứt ra một khe hở.
“Sao lại có thể chứ?” Thanh Trúc hoảng sợ nói.
Khóe miệng của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười lạnh, mũi kiếm đánh đâu thắng đó.
“Ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không cho anh bất cứ một cơ hội nào để chạy thoát”
Dứt lời, có một vạch ánh sáng vàng xuất hiện lập tức làm mặt nạ trên mặt của Thanh Trúc vỡ ra, lại lộ ra gương mặt làm cho người khác phải rùng mình một lần nữa.
Sau đó trong miệng của con rồng khổng lồ phun ra một quả cầu lửa màu xanh, tức thời Thanh Trúc đã bị ngọn lửa bao trùm.
“AP”
Một tiếng hét thảm thiết, giờ phút này Thanh Trúc đã hóa thành người lửa.
Không khí lạnh lẽo ở xung quanh trong nháy.
mắt đã trở nên ấm áp hơn, băng ở trên cây đã dần dần tiêu tan lại tỏa ra sự sống một lân nữa.
Lâm Thanh Diện không cho đối phương có bất cứ cơ hội nào, mũi chân dậm một cái bay lên từ trên người của con rồng vàng.
Kiếm Trảm Tiên ở trong tay anh vốn dĩ là lợi khí để tiêu diệt yêu ma thần quái, giờ phút này ở trong tay của Lâm Thanh Diện lại tỏa ra khí thế đánh đâu thắng đó của ngày xưa.
Không lưu tình một chút nào, kiếm Trảm Tiên trực tiếp đâm vào tim của đối phương.
Lâm Thanh Diện cắn răng đối diện với gương mặt dữ tợn.
“Tại sao, tại sao lại có chuyện như vậy?
Thanh Trúc la lớn lên, trong nháy mắt thân thể đã bị Lâm Thanh Diện đẩy ra xa mấy chục mét.
Bùm!
Một tiếng vâng thật lớn, Thanh Trúc ngã trên mặt đất, bộ quần áo hoa mỹ ban đầu của anh ta đã bị thiêu hủy hết toàn bộ, ngay cả da của anh ta lúc này cũng đã bị thay đổi thành màu than đen.
“Không thể nào, không thể nào…
Thanh Trúc nằm co quắp trên mặt đất, hai mắt trống rỗng bất lực nhìn lên trên bầu trời.
Giờ phút này nòng vụ đã tiêu tan, khí tức của Thanh Trúc đang không ngừng biến mất khỏi người anh ta.
Lâm Thanh Diện chậm rãi đi đến trước người của đối phương, đôi mắt lạnh lếo nhìn anh ta: “Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của anh”
“Tại sao, tại sao lại như vậy”
Thanh Trúc nhẹ giọng nói, hơi thở của anh ta đã vô cùng yếu ớt.
Giọng nói của Lâm Thanh Diện lạnh lùng: “Rất đơn giản, bởi vì tôi đã ăn một viên khí hồn đan”
“Khí hồn đan? Cái này… đây cũng chỉ là một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ thôi” Thanh Trúc nghi ngờ hỏi.
“Tuy là đan dược cấp bậc hoàn mỹ, nhưng mà cũng đủ để thực lực của tôi tăng trưởng đến mức độ không kém gì anh, như vậy đã đủ rồi” Lâm Thanh Diện xem thường.
Cảnh giới của mình đã tăng lên đến mức chỉ cách thần cảnh đỉnh phong vài bước, nhưng mà đã nhận được sự kế thừa toàn bộ của Ma Thần Tu La, đồng thời lại có thần hồn trời sinh, trong tay lại nắm giữ kiếm Trảm Tiên, thật sự trong tay của anh có quá nhiều chiêu bài.
Đồng thời bởi vì có sự tồn tại của đá Lạc Hồng, sát khí của Thanh Trúc làm cho người ta sợ hãi nhất căn bản cũng không có cơ hội phát tán, anh ta căn bản cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
“Hóa ra là như thế này”
Thanh Trúc mang theo một nụ cười khổ, anh ta ngã trên mặt đất không nhịn được mà lắc đầu: “Tôi cố gắng như vậy, hiện tại xem ra tất cả đều phí công rồi”
“Thật ra thì nếu như người Thương Nguyên Giới của các người đều thành thành thật thật ở trong thế giới của các người, vậy thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy đâu” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
“Lâm Thanh Diện, anh quá đơn thuần rồi, một vùng đất có phong thủy tốt như thế nếu như để lại cho các người chẳng phải là quá đáng tiếc rồi à”
Thanh Trúc nở một nụ cười dữ tợn: “Không sao.
hết, anh đã bị Thương Nguyên Giới của chúng tôi theo dõi, cho dù ngày hôm nay anh có giết tôi thì bất quá anh cũng chỉ sống thêm được mấy ngày trên đời th Ánh mắt của Lâm Thanh Diện lạnh lùng: “Vậy để tôi nói cho anh biết, không phải là người Thương Nguyên Giới các người để mắt tới tôi, mà là tôi đã để mắt đến các người. Một ngày nào đó tôi sẽ để cho Thương Nguyên Giới các người phải trả một cái giá đắt”
“Ha ha…”
Thanh Trúc khàn giọng cười nói: “Người không biết không sợ, Lâm Thanh Diện, anh rất lợi hại, nhưng mà cũng không lợi hại đến mức có thể đơn độc đối phó với Thương Nguyên Giới chúng tôi”
Khóe miệng của Lâm Thanh Diện cong lên mang theo một loại chính khí vốn có.
“Từ trước đến nay thế giới của chúng ta đều yêu chuộng hòa bình, nhưng mà tuyệt đối không sợ chiến tranh, tôi đã có sự ủng hộ của toàn thế giới thì sợ gì Thương Nguyên Giới các người nữa”
Hai mắt của Thanh Trúc không có hồn, chỉ là nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sức lực của anh tay yếu ớt chỉ còn lại một hơi đang miễn cưỡng chèo chống.
“Anh yên tâm đi, đầu tiên là anh sau đó sẽ đến cô gái tên là Tiểu Nguyệt, tôi sẽ không bỏ qua cho một người nào!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Sau khi Thanh Trúc nghe nói như vậy, cảm xúc lập tức kích động: “Anh mơ tưởng, nếu như anh làm tổn thương đến tiểu công chúa, tôi “Anh có thể làm như thế nào nữa chứ? Bây giờ anh còn có thực lực để đối phó với tôi nữa?”
Vừa mới dứt lời, kiếm Trảm Tiên ở trong tay Lâm Thanh Diện liền đâm vào yết hầu của đối phương.
Đôi mắt của Thanh Trúc vô hồn, mất mạng trong tích tắc.
Mây đen đã tan hết, mặt trăng năm giữa bầu trời.
“Lâm Thanh Diện”
Hai người Triệu Ất và Điền Uyên lập tức vọt tới.
Một tay Lâm Thanh Diện cầm kiếm, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Vừa mới tạo ra đan dược thần cấp, đã hao phí quá nhiều thần hồn, lúc nãy ở trong đám mây đen Lâm Thanh Diện đã sử dụng bí thuật khí hồn đan, cưỡng ép nâng cao thực lực.
Hiện tại hiệu quả trị liệu của đan dược đã qua đi, có một loại cảm giác mệt nhọc vô cùng dữ dội trong nháy mắt tràn đầy trong cơ thể của Lâm Thanh Diện.
“Tôi không sao đâu” Lâm Thanh Diện thấp giọng nói.
Hồi nấy nếu như không phải là thực lực tăng lên, trong đầu xuất hiện thừa phong thức của Ma Thần Tu La truyền thừa lại, chỉ sợ là dựa vào mình cũng không có cách nào có thể lướt sóng bay ra khỏi những tia sét vang dội đó.
“Những người còn lại đâu rồi?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Cậu yên tâm đi, bọn họ đã được di chuyển đến địa phương an toàn rồi” Triệu Ất nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, dưới sự nâng đỡ của hai người, anh lại đứng dậy một lần nữa.
“Thời gian cấp bách, Thanh Trúc chết rồi, nhưng mà người phụ nữ tên là Tiểu Nguyệt chắc chắn vẫn còn ở Dược Thần cốc của chúng ta, tôi phải nhanh chóng tìm ra cô ta mới được”
“Không được đâu, bây giờ thần hồn của cậu đã hao tổn quá độ rồi, cậu cần thiết phải nghỉ ngơi ngay lập tức” Điền Uyên vội vàng ngăn cản Lâm Thanh Diện lại: “Chuyện của Tiểu Nguyệt để lão phu tìm kiếm đi, Lâm Thanh Diện, cậu đã làm quá nhiều chuyện cho.
Dược Thần cốc chúng tôi rồi, lần này tôi không thể để cho cậu mạo hiểm nữa”
“Điền lão đầu, ông nói đúng đó, để cho tôi với ông cùng nhau đi chăm sóc cô gái Tiểu Nguyệt đó”
Triệu Ất lên tiếng nói.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, nếu như để hai người này đi gặp phải Tiểu Nguyệt thì chắc chẩn lành ít dữ nhiều.
“Điền cốc chủ, tôi làm những chuyện này không phải là vì Dược Thần cốc của các người đâu, tôi làm là vì thế giới này” Lâm Thanh Diện thấp giọng nói.
Sắc mặt của Điền Uyên phức tạp, trách nhiệm ở trên lưng của người trẻ tuổi trước mắt thật sự quá nặng nề.
Có tài năng trời sinh, thực lực cao siêu, nhưng mà đồng thời năng lực càng lớn thì trách nhiệm lại càng lớn.
“Ông yên tâm đi, tôi biết mục đích của Tiểu Nguyệt đến Dược Thần cốc, lần này tôi nhất định sẽ bắt cô ta” Lâm Thanh Diện tự tin nói.
“Cậu biết cô ta đang ở đâu à?”
Điền Uyên hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Điền cốc chủ, tôi đã từng nói rồi ở chỗ của chúng ta nơi nào có linh khí mạnh nhất?”
“Khu… Khu rừng sương mù?” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu.
/1841
|