CHƯƠNG 1284: THỨC TỈNH
Ở giữa sườn núi Dược Thần cốc, Hầu tử cùng với đông đảo đệ tử Dược Thần cốc đang chờ đợi.
Những người khách quý đã được đưa xuống núi, nhưng mà những người ở bên phía công hội Luyện Kim cũng không rời đi.
Bọn người Hầu tử cũng lười phải để ý đến quá nhiều, lúc này ánh mắt của bọn họ đều không thể khống chế được mà nhìn vào đêm tối trước mắt, hi vọng là bóng dáng của Lâm Thanh Diện sẽ xuất hiện từ trong đêm tối.
“Sư tỷ Tiểu Điêu, đã sắp đến giờ rồi”
Hầu tử đứng ở trước mặt của Tiểu Điêu, lên tiếng hỏi “Không, chờ một chút nữa đi”
Giọng điệu của Tiểu Điêu nghiêm nghị: “Lâm Thanh Diện đại ca cùng với cốc chủ tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu”
Hầu tử cắn môi, trong lòng của anh ta không phải là không hi vọng như thế, nhưng mà lúc gần đi lời nói của Điền Uyên vẫn còn đang vang lên ở bên tai, vì hi vọng của luyện đan sư, anh ta không thể không nghe theo.
“Đã trôi qua hơn một giờ rồi, cốc chủ đã nói kêu chúng ta rời khỏi nơi này. Hầu tử lại nói một lần nữa.
“Không, tôi đã nói rồi, không đợi Lâm Thanh Diện đại ca cùng với cốc chủ thì tôi tuyệt đối sẽ không đi, muốn thì các người cứ đi đi!”
Tiểu Điêu lớn tiếng nói.
Anh ta rút ra cây bảo kiếm, Hầu tử nhảy lên trên một tảng đá.
“Tất cả mọi người của Dược Thần cốc nghe cho kĩ đây, tôi đã đồng ý với cốc chủ nếu như thời gian trôi qua một tiếng đồng hồ, tất cả nhất định phải đi xuống núi cùng với tôi”
Đám người Dược Thần cốc và công hội Luyện Kim ngước mắt lên nhìn Hầu tử trên tảng đá, bao gồm cả Vương Thánh cùng với các trưởng lão khác của Dược Thần cốc, trong lòng đều âm thầm tán thưởng.
Không ngờ là Hầu tử bình thường trông có vẻ ngang bướng nhưng vào thời khắc mấu chốt lực quyết đoán lại mạnh như thế.
Cái này đã được nói rõ, ánh mắt của Điền Uyên không sai, giao bảo kiếm cho Hầu tử là một hành vi vô cùng sáng suốt.
“Nếu như người nào không nghe theo thì đã chống lại mệnh lệnh của cốc chủ Điền, vậy thì sau này không còn là người của Dược Thần cốc nữa”
Hầu tử nói tiếp, mắt nhìn về phía Tiểu Điêu.
“Hiện tại đi theo tôi”
Nói xong, Hầu tử cầm theo cây bảo kiếm dẫn đầu đi xuống núi, những người còn lại phóng tâm mắt nhìn về phía đại sảnh Dược Thần cốc rồi sau đó cũng chậm rãi đi xuống dưới núi.
Trong mắt của Tiểu Điêu đong đây nước mắt, nhưng mà trong lòng cũng rõ ràng Hầu tử làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho mình và mọi người.
Đi cuối cùng trong hàng ngũ, Tiểu Điêu đi được ba bước lại quay đầu lại.
Đột nhiên có hai bóng dáng màu đen nhanh chóng đi về phía hàng ngũ bên đây.
“Mọi người chờ một chút đi, nhìn xem đó là ai kìa”
Tiểu Điêu hưng phấn nói, trong mắt mang theo vui mừng, trực tiếp đón hai người bọn họ.
“Cẩn thận đó sư tỷ Tiểu Điêu”
Ánh mắt của Hầu tử cảnh giác nhìn ra phía trước, cầm cây bảo kiếm ở trong tay nhanh chóng đuổi theo.
Tâm tư của anh ta linh hoạt, hiện tại chính là thời điểm nguy hiểm nhất, hơn nữa ở phía trước là đem tối mênh mông, căn bản cũng không nhìn thấy rõ đối phương là địch hay là bạn.
Tiểu Điêu lại tùy tiện tiến về phía trước, như thế là quá lỗ mãng.
“Người ở đẳng trước là ai, xưng tên đi”
Hầu tử hét lớn lên.
“ ha ha, tiểu Hầu tử, ngay cả sư phụ mà con cũng không nhận ra nữa à”
Giọng nói của Triệu Ất truyền đến từ phía trước, lúc này trái tim của Hầu tử được đặt xuống.
“Sư phụ”
Tiểu Điêu rất là vui vẻ bước nhanh chạy ra phía trước.
Bọn người Hầu tử theo sát, quả nhiên hai người đối diện chính là Điền Uyên cùng với Triệu Ất.
Lúc này trên mặt của hai người bọn họ mang theo nụ cười, nhìn thấy toàn bộ đệ tử của mình đều bình yên vô sự, cái này làm cho bọn họ rất vui mừng.
“Điền cốc chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ”
Vương Thánh bước lên phía trước chắp tay nói.
“Vương trưởng lão” Điền Uyên đáp lễ lại, lập tức hỏi: “Không biết là tại sao người công hội Luyện Kim các người vẫn còn chưa đi, chẳng lẽ là…”
Nói xong, Điền Uyên và ánh mắt của Triệu Ất trở nên lạnh lùng.
Dự định lần này của công hội Luyện Kim đến Dược Thần cốc, bọn họ vô cùng rõ ràng, những người này đến bây giờ vẫn còn chưa chịu rời đi, chắc là vẫn còn đang nhớ thương những vật ở trong núi?
“Không phải, Điền cốc chủ, ông hiểu lầm rí Vương Thánh vội vàng nói: “Bọn người công hội Luyện Kim chúng tôi ở lại nơi này là cố ý chờ Điền cốc chủ, để tỏ lòng cảm kích của chúng tôi đối với ông”
“Lòng cảm kích?” Triệu Ất không có ý tốt mà cười nói: “Đám người công hội Luyện Kim của các người mà cũng hiểu cảm kích là gì à?”
Vương Thánh xấu hổ: “Lần này có thể may mắn trốn thoát hoàn toàn dựa vào tính toán của Điền cốc.
chủ và mọi người rất chu toàn, chỉ là đại trưởng lão bất hạnh gặp nạn, nói tới người đàn ông đeo mặt nạ với Tiểu Nguyệt trước đó vẫn nhắc đến Dược Thần cốc với chúng tôi, không ngờ đến là bọn họ lại lấy oán trả ơn, trong lòng công hội Luyện Kim chúng tôi rất hổ thẹn”
“Bây giờ hai vị đã bình an vô sự rồi, tôi cũng dễ chịu hơn một chút”
“Hừ! Từ trước đến nay công hội Luyện Kim các người chỉ nhận tiền chứ không nhận người, đây không phải là tác phong nhất quán của các người đó à?”
Triệu Ất tức giận nói.
Nói chuyện rất sắc bén, ngược lại làm cho Vương Thánh cũng không thể nói gì hơn.
“Được rồi, Vương trưởng lão, ông có thể nghĩ được như vậy thì tôi cũng đã được an ủi rồi, chỉ là lần này người chân chính mà các người cần phải cảm ơn không phải là chúng tôi mà là Lâm Thanh Diện, chính là cậu ấy mới có thể bảo vệ được chúng ta chu toàn”
Ánh mắt của Điền Uyên bình tĩnh, sau đó lại nói: “Các người đi xuống núi đi thôi, về phân Thường sư đệ… đến lúc đó nếu như có tổ chức tang lễ thì lão phu nhất định sẽ có mặt”
“Được, mọi người bảo trọng”
Vương Thánh chắp tay, lập tức dẫn theo đám người công hội Luyện Kim rời khỏi nơi này.
“Con nhóc này, nhìn cái gì ở khắp nơi đấy, có phải là tìm Lâm Thanh Diện đại ca của con không?”
Triệu Ất nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Điêu cứ nhìn quanh, cười nói.
“Đúng vậy ạ sư phụ”
Tiểu Điêu đến trước mặt Triệu Ất, mở miệng nói: “Đại ca Lâm Thanh Diện đâu rồi, tại sao anh ấy lại không đi cùng với mọi người?”
“Đúng vậy đó, đại ca Lâm Thanh Diện đâu rồi?”
Hầu tử cũng hỏi câu y chang, sắc mặt của những người Dược Thần cốc ngưng trọng.
“Sẽ không phải là người đàn ông đeo mặt nạ.. “
Tiểu Điêu suy nghĩ mà thấy sợ.
“Yên tâm đi, người đàn ông đeo mặt nạ đó không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, đã bị Lâm Thanh Diện đánh chết rồi”
Triệu Ất cười nói.
“Quả nhiên là thần tượng của con mà, con đã nói rồi đại ca Lâm Thanh Diện chắc chắn có thể đánh được người đàn ông như mì chưa lên men” Hầu tử hưng phấn nhảy dựng lên nói.
Đệ tử của Dược Thần cốc cũng rất kích động, nghe thấy Lâm Thanh Diện bình yên vô sự, tâm trạng đã tốt hơn.
“Nhưng mà anh ấy đâu rồi, tại sao lại không đến đây với mọi người, chẳng lẽ là anh ấy chờ bọn con ở đại sảnh?”
Tiểu Điêu nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt của Điền Uyên và Triệu Ất cũng cứng lại.
“Đừng quên là còn có Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa giải quyết, Lâm Thanh Diện… đã đến khu rừng sương mù rồ “Khu rừng sương mù?”
Đám đệ tử kinh ngạc.
“Nói như vậy thì Tiểu Nguyệt đã vào khu rừng sương mù, nhưng mà tại sao cô ta lại phải làm như vậy chứ?”
“Còn không phải là bởi vì linh nguyên nữa à”
Điền Uyên tức giận nói.
“Linh nguyên?” Đám người đều không hiểu.
Điền Uyên nhìn về phía đám người Dược Thần cốc, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh đây, lập tức tiến về khu rừng sương mù với Lâm Thanh Diện, về phần chuyện linh nguyên sau này có thời gian thì tôi sẽ nói rõ với mọi người, nói tóm lại là mọi người phải nhớ kỹ, khu rừng sương mù của Dược Thần cốc chúng ta là một chỗ vô cùng quan trọng, đáng giá để chúng ta ở đây bảo vệ cả đời” .
“Tuân mệnh, cốc chủ”
Đám người cùng đáp lời sau đó đồng loạt đi lên núi.
Dưới vực sâu.
Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt bị ngã trên mặt đất.
Lúc này Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy trước mắt có một tấm vải màu vàng, ở bên trên tấm vải màu vàng không ngừng xuất hiện những chuyện mà anh và Hứa Bích Hoài đã trải qua.
Sau đó khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Nặc Nặc cũng xuất hiện ở trước mắt, không ngừng mở miệng gọi: “Ba ơi, ba ơi…
Cảnh tượng này vô cùng hạnh phúc, làm cho.
Lâm Thanh Diện say mê vào trong đó.
Đột nhiên hình ảnh trước mắt di chuyển, bầu trời u ám.
Vùng đất linh nguyên ở bên trong khu rừng sương mù, lời nói châm biếm của Tiểu Nguyệt và Thanh Trúc đối với mình, trong một cái khe to lớn dưới mặt đất, linh lực cực kỳ lớn, từng chút từng chút bị bọn họ đoạt đi, mà ở trên mình lại giống như có một vật gì đó đang trói buộc lại, căn bản không có cách nào cử động được, chỉ có thể nhìn bộ dạng phách lối của hai người bọn họ.
“Không, không được, tôi tuyệt đối không để các người đạt được ý đồ”
Hét lên giận dữ, Lâm Thanh Diện ngất xỉu ngã trên mặt đất mở mắt ra.
Anh ngồi dậy, một cảm giác mệt mỏi vô cùng tràn ngập cả người.
Ở phía trước là vực sâu dốc đứng, trong đầu của anh chỉ nhớ rõ hình ảnh đã xảy ra cuối cùng.
Cách làm của tê giác cổ có hơi thô lỗ, nhưng mà cũng mang đến cho mình một hi vọng sống.
Mà rõ ràng anh nhớ đến trong nháy mắt mình bị ném xuống vách núi, người nhỏ màu vàng đang ngủ say ở trong đầu giường như cũng cảm thấy có nguy hiểm to lớn, thế mà lại tỉnh lại vào lúc đó.
Đứng trước cái chết, thần hồn cảm giác được nó, cuối cùng tiềm năng được khai phát linh lực đã bao trùm cả người Lâm Thanh Diện lại, lúc này mới có thể làm cho Lâm Thanh Diện không bỏ mạng dưới vực sâu.
Lâm Thanh Diện chậm rãi đứng dậy, anh cũng không biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu rồi, cũng không biết bọn người Điền Uyên cùng với đệ tử Dược Thần cốc đã gặp mặt nhau chưa.
Xung quanh mình là một mảnh tăm tối, nhưng mà ở cách đó không xa lại có một luồng sáng truyền tới.
Thuận theo ánh sáng, Lâm Thanh Diện chậm rãi đi tới.
“Là cô ta?”
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, hóa ra người đang nằm trên mặt đất ở phía trước chính là Tiểu Nguyệt.
Mà chùm sáng đó là do cái đèn pin lúc nãy Tiểu Nguyệt đã sử dụng phát ra.
Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Tiểu Nguyệt, ngồi xổm người xuống, lúc này vết thương ở trên đầu và vai của Tiểu Nguyệt đã bắt đầu kết vảy, nhưng mà bởi vì sự va chạm của tê giác cổ cho nên trên người có mấy vết bầm.
Hai ngón tay đặt ở chóp mũi của Tiểu Nguyệt, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được đối phương vẫn còn có hơi thở yếu ớt.
Cần phải có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong thì mới có thể giống như Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt Tiểu Nguyệt té xuống chắc là cũng đã dùng linh lực.
bảo vệ cơ thể, lúc này mới có thể giữ được tính mạng.
Nhìn Tiểu Nguyệt đang mê mang năm trên mặt đất, Lâm Thanh Diện biết rằng bây giờ cô ta không có bất cứ năng lực để phản khác, cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết đối phương.
Kiếm Trảm Tiên chậm rãi ra khỏi vỏ, trong mắt của Lâm Thanh Diện bỗng nhiên lại hiện lên sát ý.
/1841
|