Truyện Rể Quý Trời Cho - Full

CHƯƠNG 151: CƯỢC NHÀ MÁY CỦA ANH

/1841


 

CHƯƠNG 151: CƯỢC NHÀ MÁY CỦA ANH

Vương Mậu nhất thời cuống cuồng, anh ta nhìn chằm chằm những người phía sau mình, nói : “Các người còn ai chơi game giỏi, không cần quá lợi hại, chỉ cần có thể hỗ trợ là được, trình độ của Tiểu Uy tôi biết rõ, cậu ấy có thể mang theo chúng ta lật ngược tình thế”

Vừa nói, Vương Mậu còn nghiêng đầu nhìn Tống Uy, thật ra thì trong lòng anh ta hơi nghi ngờ, bởi vì vừa rồi Tống Uy không phát huy thực lực của đêm đó, điều này làm anh ta cũng có hơi lo lắng.

Những người sau lưng Vương Mậu đều cúi đầu, không ai muốn đi lên, dù sao nếu thua, là mất ba tỷ đấy.

Người bên kia Mã Địch đều cười lạnh nhìn đám người Vương Mậu, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

“Vương Mậu, nhanh lên, bọn tôi cũng không có thời gian lề mề ở đây với mấy người, hoặc là mấy người bốn đánh năm, hoặc là mấy ngươi đưa tiền, lằng nhằng làm gì” Mã Địch nói một câu.

Vương Mậu cần răng, trợn mắt nhìn Mã Địch nói: “Con me nó bớt ở chỗ này đắc ý đi, cho dù bốn đánh năm, bọn tôi vẫn có thể thắng mấy ngươi như thường!”

Tống Uy cũng hơi nóng nảy, anh ta rất rõ, dưới tình huống trình độ như nhau, bốn đánh năm muốn thẳng, khả năng vô cùng thấp, trừ phi đối phương xuất hiện sai lầm lớn.

Bây giờ bọn họ là năm đấu năm, năm người Mã Địch là một chiến đội, phối hợp ăn ý, độ khó so với chơi đôi cao hơn nhiều.

“Anh rể, game này anh chỉ chơi qua một lần, đối phương năm người khó đối phó hơn, nếu không hay là để người khác tới đi” Tống Uy nói một câu.

Vương Mậu lập tức gật đầu, anh ta không dám từ chối Lâm Thanh Diện, chỉ có thể để cho Tống Uy mở miệng.

“Không sao, dù sao các người cũng không tìm được người bổ sung, cứ để tôi thử xem”

Lâm Thanh Diện ngôi trên ghế cười cười, cầm điện thoại bên trên lên.

Đám người Mã Địch ở đối diện lập tức che bụng cười, ánh mắt nhìn vê phía Lâm Thanh Diện đây giễu cợt.

“Vương Mậu, đầu óc anh chắc không phải nước vào đâu nhỉ, thật sự muốn cho một người chỉ từng chơi game một lần đánh với bọn tôi? Anh cứ như vậy muốn đưa tiên cho bọn tôi à?” Mã Địch mở miệng.

“Thật là cười chết tôi rồi, một người chỉ từng chơi game một lần cũng dám đánh đánh với vương giả hai mươi sao như bọn tôi, tôi có thể hành hạ anh ta đến cả nước cũng không phun ra được.

“Cái này nhất định là chuyện cười hay nhất tôi từng nghe năm nay đấy, anh ta sợ rằng ngay cả thao tác thế nào cũng không hiểu được, lại còn vọng tưởng đánh với chúng ta”

“Nói không chừng người ta là vương giả mạnh miệng à, công phu ba hoa khoác lác đấy”

Nghe những lời giễu cợt của những người đối diện, Vương Mậu năm chặt quả đấm, mắng: “Mẹ kiếp, các người tốt nhất sạch miệng chút, ngài Lâm không phải người mà các người có tư cách lấy ra đùa giỡn”

Những người sau lưng anh ta cũng ngơ ngác nhìn đám người Mã Địch, Lâm Thanh Diện chơi game có lợi hại hay không bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết Lâm Thanh Diện muốn làm gãy chân bọn họ, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Tống Uy vẫn không muốn để Lâm Thanh Diện làm loạn thêm ở chỗ này, nhưng sau khi nghĩ đến thái độ cung kính của Vương Mậu đối với Lâm Thanh Diện, anh ta cũng không dám nói gì nữa.

“Con mẹ nó, nếu ngài Lâm đã muốn chơi, vậy chúng ta chơi cùng ngài Lâm, không phải là mười lăm tỷ thôi sao, coi như tiền làm ăn thua lỗ vậy” Vương Mậu mở miệng.

Mã Địch nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cảm thấy Vương Mậu vẫn luôn gọi Lâm Thanh Diện là ngài, hơi kỳ lạ, hỏi : “Người gan lớn như anh, là lân đầu tôi gặp, không biết tôn tính đại danh là gì?”

“Lâm Thanh Diện” Lâm Thanh Diện trả lời.

Mã Địch hơi ngây ra, ngay sau đó hỏi: “Chắc không phải là tên Lâm Thanh Diện ăn bám đó chứ?”

“Không sai, chính là anh ta, tôi đã thấy hình anh ta, anh ta nói tên làm tôi nhớ ra rồi, khó trách cảm thấy quen mắt” Người bên trên Mã Địch nói .

“Thì ra là tên oắt con vô dụng nổi danh ở Hồng Thành chúng ta, tôi nhổ vào, người này chắc không phải điên rồi chứ, lại còn muốn chơi game với chúng ta?”

“Con mẹ nó, thật là cười chết tôi, một tên phế vật, còn muốn thêm vào chơi với chúng ta, đây đúng là tự tìm đường chết mà”

Mã Địch hài hước nhìn Vương Mậu, hỏi : “Vương Mậu, chẳng lẽ đầu óc anh thật sự bị nước vào? Lại để cho một tên phế vật làm thế chỗ cho các người, hơn nữa anh lại cung kính với anh ta như vậy, với thân phận của anh, thứ người như vậy ngay cả xách giày cho anh cũng không xứng chứ?”

“Mẹ nó, miệng sạch sẽ một chút cho tôi, ngài Lâm không đơn giản như anh nghĩ, chọc giận anh ấy, các người không gánh nổi đâu” Vương Mậu lập tức nóng nảy.

Lâm Thanh Diện xua tay về phía anh ta tỏ ý anh ta đừng kích động.

Mã Địch bĩu môi, hiển nhiên không hề tin lời Vương Mậu, lạnh lùng nói: “Nếu các người muốn đưa tiền cho bọn tôi như vậy, vậy chúng ta cứ tiếp tục đấu, có phế vật này gia nhập vào đội các người, bọn tôi hôm nay muốn thua cũng khó à” 

Lâm Thanh Diện nhìn anh ta cười một tiếng, nói: “Thấy anh có lòng tin như vậy, không bằng chúng ta thêm chút tiền đặt cược?”

Mã Địch khinh miệt cười một tiếng, nói : “Không nghĩ tới phế vật như anh thật sự có can đảm, còn muốn thêm tiên đặt cược, anh muốn thêm bao nhiêu? Anh đừng nói là muốn thêm sáu trăm ngàn nha”

Những người sau lưng anh ta lập tức ha ha cười lớn.

“Không phải anh vừa nói ba anh cho anh nhà máy vật liệu xây dựng lớn nhất Hồng Thành sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như tên là nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã phải không, nếu không anh cược cái này đi, thế nào?” Lâm Thanh Diện cười.

Mã Địch lập tức trợn mắt, anh ta vốn cho là Lâm Thanh Diện nói cược thêm, là muốn thêm ít tiền, nhưng anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, Lâm Thanh Diện lại muốn cược nhà máy đáng tiên nhất trong nhà mình.

“Con mẹ nó anh ở đây khoác lác gì chứ? Tôi cược nhà máy nhà tôi, anh cược cái gì? Nhà máy này của nhà tôi giá trị không ước lượng được, một tên phế vật như anh, có thể lấy ra thứ gì ngang hàng với giá trị nhà máy nhà tôi chứ?” Mã Địch lạnh lùng nói.

Mọi người cũng không tin Lâm Thanh Diện có thể lấy ra thứ giá trị như nhà máy của Mã Địch, ánh mắt nhìn về phía anh tràn đầy khinh bỉ.

Lâm Thanh Diện từ trong áo mình lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, quơ quơ trước mặt Mã Địch, nói : “Tấm thẻ ngân hàng này, chắc là đáng tiền hơn cái nhà máy kia của nhà anh chứ”

“Anh con mẹ nó giỡn ai đó, một tấm thẻ ngân hàng… Đợi đã, đây là thẻ đen ngân hàng Thế Giới! ? ?”

Mã Địch lập tức từ trên ghế đứng lên.

Tất cả mọi người sau lưng anh ta đều kinh ngạc, vội vàng tiến tới nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng trong tay Lâm Thanh Diện.

Vương Mậu biết Lâm Thanh Diện có thẻ đen ngân hàng Thế Giới, cho nên cũng không quá mức kinh ngạc, có điều những người sau lưng anh ta đều không biết, sau khi Lâm Thanh Diện lấy thẻ ngân hàng ra, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

Mặt Tống Uy đầy kỳ lạ nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, hỏi Vương Mậu: “Thẻ đen ngân hàng Thế Giới, rất lợi hại sao?”

“Nói thế này với cậu đi, người có thẻ đen ngân hàng Thế Giới, tài sản ít nhất phải có mấy nghìn tỷ, hơn nữa còn là thấp nhất” Vương Mậu mở miệng.

Tống Uy lập tức trợn to mắt, mặt không tưởng tượng nổi nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta làm sao có thể nghĩ đến, người anh rể vô dụng này của mình, lại có tài sản mấy nghìn tỉ, đánh chết anh ta cũng không tin đâu.

“Cái của anh ấy không phải là giả chứ, anh ấy sao có thể có nhiều tiền như vậy” Tống Uy mở miệng.

“Không thể nào là giả, thẻ đen ngân hàng Thế Giới không làm giả được, hơn nữa tôi thấy tận mắt anh ấy rút tiền ở ngân hàng” Vương Mậu nói một cách chắc chắn.

Tổng Uy nuốt nước miếng, anh ta đột nhiên nghĩ đến lúc ở nhà, Hứa Bích Hoài từng nói, biệt thự trong nhà và xe đều là Lâm Thanh Diện mua, khi đó anh ta không tin , không để ở trong lòng.

Bây giờ nhìn lại, biệt thự và xe, sợ rằng thật sự chính là Lâm Thanh Diện mua.

Đám người Mã Địch cũng đều nghe nói qua thẻ đen ngân hàng Thế Giới, đương nhiên biết tấm thẻ ngân hàng trong tay Lâm Thanh Diện, đại biểu giá trị như thế nào.

Một tấm thẻ ngân hàng này, đừng nói mua nhà máy của nhà anh ta, cho dù mua nửa Hồng Thành sợ rằng cũng không vấn đề gì.

“Nếu như anh nghỉ ngờ tính thật giả của tấm thẻ này, bây giờ có thể tới ngân hàng để người ta kiểm định, dĩ nhiên, anh cũng phải đưa hợp đồng chuyển nhượng nhà máy tới, còn phải mời một vị luật sư làm nhân chứng” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Mã Địch bây giờ mới hiểu được tại sao Vương Mậu phải cung kính như thế với Lâm Thanh Diện, người có thẻ đen ngân hàng Thế Giới, sao có thể là phế vật.

“Anh… Anh thật sự muốn dùng tấm thẻ ngân hàng này làm tiền đặt cược?” Mã Địch không tin hỏi một câu.

“Làm sao, anh không dám sao? Sớm biết, cái nhà máy của anh, không thể so với tấm thẻ của tôi, nếu như anh sợ, vậy thôi đi” Lâm Thanh Diện vừa nói, vừa muốn cất cái thẻ ngân hàng vào.

“Chờ một chút!” Mã Địch lập tức ngăn cản.

Bọn họ bây giờ đối mặt với chiến đội này của Vương Mậu, cục diện có thể nói là chắc thắng, Lâm Thanh Diện chỉ từng chơi game một lần, cho dù chỉ là đánh phụ trợ, cũng tuyệt đôi không thể nào đánh thắng được bọn họ.

Trong game cao cấp, mỗi một vị trí đều vô cùng then chốt, chỉ một người trình độ không theo kịp, thì sẽ dẫn đến toàn đội không vật lên nổi.

Cho nên Mã Địch vẫn vô cùng tin tưởng bọn họ sẽ đánh thắng đám Vương Mậu.

Quan trọng nhất, sức hấp dẫn của thẻ đen ngân hàng Thế Giới thật sự là quá lớn, cho dù đổi thành ba anh ta, sợ rằng cũng sẽ mạo hiểm thử một lần.

Nếu quả thật có thể thăng được thẻ đen ngân hàng Thế Giới, sản nghiệp phát triển nhà anh ta, sẽ được hỗ trợ vô cùng lớn, đến lúc đó địa vị nhà bọn họ ở Hồng Thành cũng có thể lớn mạnh hơn.

Trong lòng Mã Địch đã quyết định, cảm thấy đây quả thực là một cơ hội cá kiếm, trong bụng còn mắng Lâm Thanh Diện ngu ngốc, biết rất rõ không thắng được, còn đem thứ quý giá như vậy ra làm tiên đặt cược.

“Tôi đồng ý thêm cược, anh cược tấm thẻ đen này, tôi cược nhà máy nhà tôi, nếu các người thua, tấm thẻ kia chính là của tôi” Mã Địch cười lạnh nói.

“Có thể” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Vương Mậu lập tức nhìn Lâm Thanh Diện, nói : “Ngài Lâm, chúng ta bên này thật sự rất không có ưu thế, khả năng thua vô cùng lớn, hay là ngài suy nghĩ thêm chút đi”

“Không cần suy nghĩ nữa, một tấm thẻ ngân hàng mà thôi, hơn nữa ai nói chúng ta nhất định sẽ thua” Lâm Thanh Diện cười nói.

Vương Mậu bị nghẹn không nói ra lời, một tấm thẻ ngân hàng mà thôi, đây là thẻ đen ngân hàng Thế Giới đó, sao ở trong miệng Lâm Thanh Diện lại trở nên không đáng tiên như vậy chứ.

Tống Uy nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nói : “Anh rể, anh có tiên như vậy, chị họ em biết không?”

Lâm Thanh Diện trợn mắt nhìn anh ta, nói : “Chuyện này nếu cậu dám nói cho chị cậu, tôi lột da cậu!”

Tống Uy lập tức rụt cổ lại, không dám nói tiếp.

“Nếu anh đồng ý, vậy hãy cho người đi lấy hợp đồng chuyển nhượng đi, thuận tiện mời một luật sư, tôi cũng để cho người của ngân hàng tới, chứng minh thiệt giả của tấm thẻ này cho các ngươi” Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn vê phía Mã Địch nói.

Mã Địch cũng không do dự, anh ta hoàn toàn coi đây là cuộc làm ăn không tổn thất một hào, trong lòng chỉ cảm thấy cực kì kích thích.

Qua không bao lâu, luật sư Mã Địch tìm đến mang theo hợp đồng chuyển nhượng đến câu lạc bộ Giang Hải, người của ngân hàng cũng đến đây, giúp Lâm Thanh Diện chứng minh thật giả của tấm thẻ đen.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, người của hai bên đều ngồi xong, câm điện thoại lên, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.

“Bọn tôi vừa nãy thắng một trận rồi, chỉ cần thắng hai trận nữa, trận đấu này coi như bọn tôi thắng, các người đừng có gấp, cũng chỉ hai mươi phút mà thôi” Mã Địch cười nói.

Sắc mặt Vương Mậu âm trầm, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói : “Ngài Lâm, ngài chơi hỗ trợ đi, theo tôi là được”
Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nói : “Tôi tới đánh dã, chờ lát nữa các người đều nghe tôi chỉ huy, bảo đảm làm bọn họ tè ra quần”

——————— 


/1841

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status