“Không phiền, không phiền.” Tất Chấn Văn cười nói, trong lòng nghĩ: Không ngờ ở cái tiểu trấn này mà cũng có một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, lát nữa phải sờ mó cơ thể của người phụ nữ này thật kỹ mới được.
Nói xong, anh ta nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi giơ về phía Lương Cung Nhạn Sương.
Trên mặt Lương Cung Nhạn Sương mang theo thần sắc e thẹn, chỉ là, khi đầu ngón tay của đối phương chạm đến tay của mình, trên mặt cô ta liền xuất hiện một ý cười thần bí.
Mát lạnh.
Đây chính là cảm giác đầu tiên ở trong lòng Tất Chấn Văn lúc này.
“Cô à, cơ thể cô sao lại lạnh như vậy, xem ra là có âm khí đang xoay chuyển ở trong cơ thể cô rồi, tôi phải cảm nhận thật kỹ, thuận tiện giúp cô xua tan đi âm khí này.” Đối phương nói.
“Nếu đã như vậy, thì làm phiền anh Tất rồi.” Lương Cung Nhạn Sương yếu đuối mà mói.
Tất Chấn Văn đang nhắm mắt thầm sung sướng trong lòng, tiếp đó càng sờ mó về phía trước.
Lúc này, nếu như anh ta có chút cẩn thận thì đương nhiên sẽ phát hiện được, đám người náo nhiệt ở bên cạnh mình, bây giờ đã trở nên trầm tĩnh lại rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta làm gì còn suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, trong đầu anh ta lúc này đều đang nghĩ đến mấy chuyện dung tục, nghĩ rằng lát nữa sờ tới cơ thể của đối phương thì đôi tay sẽ có xúc cảm như thế nào?
Sau đó Tất Chấn Văn lần mò về phía trước, thế nhưng, cảm giác lạnh lẽo này lại như không có điểm cuối vậy.
Kỳ lạ, cánh tay của người phụ nữ này sao lại dài như thế.
Trong lòng Tất Chấn Văn thầm nghĩ, bên tai, lại truyền tới giọng nói của Lương Cung Nhạn Sương: “Anh gì ơi, anh cảm nhận ra được chưa, rốt cuộc tôi có có thiên phú chế đan không.”
“Đừng gấp, cứ từ từ, tôi đang dụng tâm cảm nhận đây mà.” Tất Chấn Văn nói, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay là ngày thu được cả sắc lẫn tài a.
Thậm chí, trong lòng anh ta đã suy tính xong xuôi, rằng lát nữa sẽ nói thiên phú trong cơ thể của người phụ nữ này không bình thường, đợi sau khi đám người giải tán, có thể đến chỗ mình ở để từ từ thăm dò.
Lần này mình đến tiểu trấn, trên người có mang theo một ít thuốc mê, đợi đến lúc đó, thì há không phải là…..
Nghĩ đến đây, trên mặt Tất Chấn Văn vui đến nở hoa.
“Này, anh có xong chưa, người khác đều là mười giây thì đã xong rồi, còn anh thì sắp sờ đến một phút rồi đó.”
Lâm Thanh Diện ở bên dưới sân khấu lúc này rất đúng lúc mà la lên.
“Đâu có đâu có, chân khí trong cơ thể của cô đây phiêu diêu bất định, đương nhiên cần phải dụng tâm cảm nhận rồi.” Tất Chấn Văn nhắm mắt nói.
Chỉ là, đầu ngón tay của anh ta ngoại trừ sự lạnh lẽo ra thì cảm giác ấm áp láng mịn kia không có một chút nào cả, ngược lại, hình như còn có chút thô ráp.
“Anh ơi, anh không phải đang sờ tay của chị gái em đâu.”
Bên dưới sân khấu, Tiểu Nặc Nặc hét lên, bé cứ không hiểu, tại sao anh trai này lại sờ mó hăng hái như vậy, bộ dạng như rất là hưởng thụ.
“Cái gì? Không phải tay?” Nghe xong, Tất Chấn Văn vội vàng mở mắt ra, anh ta kinh ngạc mà phát hiện, lúc này, cái mà hai tay mình đang sờ chẳng qua chỉ là một sợi roi mềm mà thôi!
“Ha ha!”
Người ở xung quanh cười lớn lên.
“Cậu thanh niên, một cây roi mà đã khiến cậu hưng phấn như vậy rồi, sao, cậu cảm nhận được linh khí bên trong cây roi này chưa?”
“Phải đó, còn không phải là thấy cô đây có vẻ ngoài xinh đẹp nên muốn chiếm hời của người ta sao.”
….
Nghe thấy sự đùa cợt của đám người, sắc mặt Tất Chấn Văn không giữ nổi nữa.
“Cô đây, cô có ý gì?” Tất Chấn Văn lạnh giọng hỏi, anh ta rất chắc chắn, cô gái xinh đẹp này rõ ràng chính là đang tới phá đám.
“Bích Hoài, bây giờ em ở đây coi kịch hay, anh ra ngoài làm chút chuyện.” Bên dưới sân khấu, Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài gật đầu, Lâm Thanh Diện quay người mà ra ngoài.
Bên trên sân khấu, Lương Cung Nhạn Sương cười lạnh mà nhìn đối phương.
Cây roi hồi nãy là mình đã ảo hoá ra trong tích tắc thôi, cô ta sao có thể để một tên đàn ông dung tục như vậy sờ mó cơ thể mình chứ?
“Anh Tất Chấn Văn đúng chứ, biết điều thì trả tiền mà anh thu của người ta lại đi, rồi thành thật khai báo vở kịch lừa gạt của anh, tôi có thể tha cho anh một mạng.” Lương Cung Nhạn Sương nói.
“Cô đang nói bậy gì vậy, vở kịch lừa gạt gì chứ, tôi có gì để khai báo chứ.” Tất Chấn Văn tức giận nói.
“Còn cần tôi phải nói sao.”
Lương Cung Nhạn Sương quay người nhìn đám người: “Tên này, căn bản không phải là người của Dược Thần Cốc, càng không phải là đệ tử của Cốc chủ Điền Uyên!”
“Cái gì?”
“Sao vậy được?”
“Có thể khiến cái chân gãy hồi phục nguyên trạng, cái này chỉ có người của Dược Thần Cốc mới làm được thôi.”
“Phải đó, hồi nãy còn có một luồng sương bốc lên nữa, cái này mọi người đều tận mắt nhìn thấy mà.”
Đám người lũ lượt nói.
“Các người, các người quá là ngốc rồi.” Lương Cung Nhạn Sương hận sắt không thành gang, chỉ vào Tất Chấn Văn nói: “Mau nói, nói chuyện anh là tên lừa đảo cho mọi người nghe đi!”
“Tên lừa đảo? Lừa đảo gì cơ?” Tất Chấn Văn cười nói: “Người đẹp, cô làm sao mà phán tôi là tên lừa đảo vậy, cô xuất ngôn sỉ nhục Dược Thần Cốc, đúng là tội ác cực kỳ!”
“Phải đó.”
“Không sai, cô không lấy ra được chút chứng cứ nào mà đã nói chúng tôi là đồ ngốc rồi.”
Địa vị của Dược Thần Cốc ở trong lòng người tiểu trấn rất cao, do hồi nãy đã nhìn thấy sự “Thần thông” mà Tất Chấn Văn biểu diễn ở trước mặt mọi người, mấy người này hoàn toàn tin tưởng thân phận của Tất Chấn Văn!
Nhìn thấy mình mới chớp mắt đã có nhiều người ủng hộ như vậy, sự tự tin của Tất Chấn Văn càng được tăng thêm.
“Cô đây, nếu như cô có lòng muốn lấy tại hạ ra làm trò cười thì mời cô đi xuống, người của Dược Thần Cốc tôi không phải để cô tuỳ tiện lấy ra làm trò cười.” Tất Chấn Văn nói.
“Tên khốn này, thật đúng là bỉ ổi vô sỉ!” Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói, bất lực là đám khán giả này lại như bị tẩy não rồi vậy, lại tin đối phương, điều này khiến Nhạn Sương có chút lúng túng.
“Cô đây, cô năm lần bảy lượt xuất ngôn sỉ nhục, tôi vốn không muốn ra tay với cô, nếu đã như vậy thì tại hạ không thể không mời cô xuống sân khấu rồi.”
Nói xong, ám kình trong cơ thể của Tất Chấn Văn thầm phát ra, giống như hồi nãy, hai tay muốn dùng sức nhấc Lương Cung Nhạn Sương lên.
“Đang đợi anh ra tay đó!”
Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương hôm nay đã sớm tràn đầy nộ khí rồi, đang rầu là không có chỗ phát tiết.
Cô quất cây roi trong tay ra, trực tiếp quấn lên tay đối phương.
Tất Chấn Văn cười thầm, cánh tay đột nhiên dùng sức.
Nội Kình phát ra ngoài, cô gái yếu đuối đối diện này vậy mà lại không nhúc nhích đi chút nào.
“Cô?” Tất Chấn Văn kinh ngạc mà nhìn Lương Cung Nhạn Sương, anh ta không ngờ, người phụ nữ nhìn trông yếu ớt này lại là một kẻ tu hành, hơn nữa, nhìn cô ta hẳn là tu vi ở trên mình rất xa.
“Không phải chỉ là ném người ra ngoài thôi sao, tôi cũng làm được.”
Lương Cung Nhạn Sương khinh miệt mà cười nói, sau đó, một tay khẽ dùng sức, một luồng Nội Kình lớn mạnh phát tán ra, trực tiếp ném cả người đối phương xuống sân khấu.
Đám người kinh ngạc mà nhìn Lương Cung Nhạn Sương, bọn họ cũng bị một chiêu của cô gái xinh đẹp này làm chấn kinh rồi.
“Mọi người đừng tin tên này, trong Dược Thần Cốc vốn không có sự tồn tại của người này.” Lương Cung Nhạn Sương chỉ Tất Chấn Văn đang ngã dưới đất nói.
“Nếu cô đã nói như vậy thì hẳn là rất quen thuộc với Dược Thần Cốc rồi, nếu không thì sao cô có thể chắc chắn đối phương không phải người của Dược Thần Cốc chứ?” Một ông chú trung niên nói.
“Tôi….tôi không phải người của Dược Thần Cốc, nhưng tôi đang định đến Dược Thần Cốc.” Lương Cung Nhạn Sương thành thật mà nói.
Cô ta quả thực không phải người của Dược Thần Cốc, đối với chuyện về Dược Thần Cốc cũng là biết quá ít.
“Nghe thấy chưa, cô ta căn bản không biết Dược Thần Cốc mà đã dám xuất ngôn vu nhọ tôi rồi, người đời đều biết, người trong Dược Thần Cốc chúng tôi, vốn không phải thạo về tu vi mà là đứng đầu thiên hạ về luyện chế đan dược.”
Tất Chấn Văn nhân thời cơ, loạng choạng mà đứng dậy nói: “Mọi người đừng tin cô ta, người phụ nữ này xuất ngôn sỉ nhục Dược Thần Cốc, quả đúng là tội không thể tha. Tôi sẽ về bẩm báo với sư phụ, để ông ấy làm chủ.”
“Anh không được đi, chuyện này còn chưa làm rõ, anh không được đi.” Lương Cung Nhạn Sương sốt sắng mà nói.
“Hừ, xem ra hôm nay cô muốn giết tôi, được, có bản lãnh thì cô cứ tới giết, nhưng Tất Chấn Văn tôi thà chết cũng không phục, thân là người của Dược Thần Cốc, chết cũng là ma của Dược Thần Cốc!”
Nhìn thấy bộ dạng lòng đầy căm phẫn của Tất Chấn Văn, đám người lũ lượt gật đầu.
“Người anh em, cậu đi trước đi, yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Đúng, không sai, chúng tôi giúp cậu ngăn người phụ nữ này, cậu đi trước đi.”
……
Nhìn thấy đám người làm lẫn lộn đen trắng này, Lương Cung Nhạn Sương hoàn toàn tức giận, cô ta sốt sắng đến sắp tuôn nước mắt ra: “Mấy người các người đều bị anh ta gạt rồi, sao lại ngốc như vậy chứ.”
“Đại ân không cần tạ, chuyện nhận đồ đệ này đợi hôm sau tôi lại xuống núi, nhất định sẽ tiếp tục khai triển.” Tất Chấn Văn ra dáng mà chắp tay nói với tất cả mọi người.
Tình thế không ổn, mình mà còn ở lại đây thì chính là tên ngốc, anh ta vừa đang định chuồn, vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn mình.
“Muốn chuồn, chỉ e là không được rồi.”
/1841
|