Nghe vậy, Lâm Thanh Diện hơi khó hiểu hỏi “Thiên Giới còn có thành trì sao? Tiên nhân hiếm thấy không phải nên sống cuộc sống ngao du đó đây à.”
Nghe anh hỏi thế, Mạc Niệm lắc đầu liên tục, thở dài nói: “Anh tưởng anh đang đọc tiểu thuyết hả, tu luyện đến Thánh Cảnh cũng chỉ xem như là bắt đầu bước lên con đường tu tiên mà thôi, huống chi, ở đây còn có không ít người còn chưa đạt đến Thánh Cảnh, nếu như mỗi người đều chạy ra ngoài ngao du thì Thiên Giới đã lộn xộn từ lâu rồi.”
Nghe thế, Lâm Thanh Diện gật đầu, trong lòng cũng có chút mong chờ đối với thành trì của Thiên Giới.
Cõ lẽ, nói không chừng trong thành còn có cách giúp anh nhanh chóng tăng thực lực, đánh chết Vương Quyền nữa.
Vong Trần thấy hai người cứ như chuẩn bị đi du lịch, lập tức thở dài nói: “Được rồi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ tôi muốn tách ra đi một mình, đi tìm một người, hai người có thể đến thành Tiên Linh gần nơi này nhất, sau này tôi sẽ đi tìm hai người, trong khoảng thời gian này, hai người tự cầu phúc cho bản thân đi.”
Nói xong, không đợi Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm nói gì, Vong Trần đã tung người biến đi mất tăm.
Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm đều cực kỳ bất đắc dĩ, vốn còn tưởng là sẽ được một sự trợ giúp cực lớn, bây giờ xem ra tất cả chỉ là do hai người ảo tưởng.
“Mạc Niệm, cô có biết thành Tiên Linh ở đâu không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Mạc Niệm gãi cầm, lập tức có hơi xấu hổ nói: “Ờ ừm, tôi ngủ say ngàn năm, tôi đã quên hết mất việc này từ lâu rồi, nhưng không sao hết, người Thiên Giới rất nhiệt tình, chúng ta đi tìm người hỏi đường là được.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện lập tức đờ mặt ra, không ngờ vòng vo nửa ngày trời, Mạc Niệm cũng không biết được tình hình ở Thiên Giới.
Lần này thì hay rồi, đến cả đường đến thành Tiên Linh cũng phải đi hỏi thăm, nhưng chuyện càng làm Lâm Thanh Diện tò mò là, bây giờ chỗ anh và Mạc Niệm đang ở là một vùng đồng bằng, xung quanh nơi này có người sao?
“Buông tôi ra! Nếu không, cho dù tôi có chết cũng sẽ không tha cho các người.” Một giọng nữ vọng ra từ trong rừng cây.
Trong rừng cây, ba tên đàn ông đang bao vây xung quanh người một người phụ nữ bị trói bằng dây thừng, trong mắt lóe lên vẻ dơ bẩn.
“Hì hì, cô bé, ba người bọn tôi đều là người của Vô Niệm Thần Tông, tuy chỉ là một người hầu, nhưng chỉ cần cô ngoan ngoãn hầu hạ ba người bọn tôi, cô cũng sẽ có được không ít lợi lộc.” Một người đàn ông mặt mập tai to liếm miệng, ánh mắt liên tục lưu luyến trên người của người phụ nữ nayỳ.
“Đúng vậy đúng vậy, huống chi nơi núi non hoang vu này, cô là một cô gái, cho dù có làm những việc này cũng không có ai phát hiện, làm xong chúng tôi còn sẽ cho cô một ít lợi ích, chúng ta đều sung sướng không tốt sao.” Một người đàn ông gầy gò khác nói.
Người phụ nữ nghe xong, nhìn ba người đối diện bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi, cô chỉ ra khỏi nhà để hái một ít dược liệu, không ngờ trong núi sâu rừng già lại gặp phải ba người này.
Bây giờ có thể nói cô đánh thì đánh không lại, chạy lại chạy không thoát, thay vì chịu nhục, còn không bằng tự chấm dứt mạng sống của chính cô!
Nghĩ thế, lúc cô gái định cắn lưỡi tự tử, ba tiếng kêu gào thảm thiết đột nhiên vang lên.
Cô gái mở mắt, nhìn ba người nằm trên đất kêu rên đầy đau đớn, mặt đầy khó hiểu.
“Hừ, bình thường tôi ghét nhất là mấy người ăn hiếp phụ nữ, gặp phải tôi coi như mấy người xui xẻo, nếu còn dám quấy rầy cô gái này nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!” Lâm Thanh Diện dứng sừng sững phía sau cô gái, tay cầm Kiếm Trảm Tiên còn chưa ra khỏi vỏ, chỉ vào ba người.
Người đàn ông mặt mập tai to che cái trán đang đổ máu lại, lửa giận dâng lên tận trời, chỉ vào Lâm Thanh Diện, tức giận nói: “Cái tên ranh kia, có biết chúng ta là người của Vô Niệm Thần Tông không, Vô Niệm Thần Tông đấy có biết không, là tông môn thượng đẳng cuẩ thành Tiên Linh, dám cả gan đánh chúng tôi, tôi thấy anh chán sống rồi!”
Lâm Thanh Diện nghe vậy, cũng không thèm để ý đến, ngồi xổm người xuống cởi trói cho cô gái này, đỡ cô đứng dậy.
Thấy Lâm Thanh Diện không thèm để ý đến ba người bọn họ, người đàn ông mặt mập tai to lại càng tức giận hơn, biến ra một thanh lưỡi dao sắc bén nói: “Nhóc con, anh đừng có phách lối, lúc nãy là do anh đánh lén, chúng tôi mới không phát hiện ra, nếu anh cứ nhất quyết muốn xía vào việc của người khác, vậy đừng trách thành đao sắc trong tay ông đây không có mắt!”
“Ồ? Ý của anh là, anh muốn giết tôi sao? Tôi nói cho anh biết, mạng của Lâm Thanh Diện tôi cũng không phải dễ lấy đến thế, trước đó, anh phải chuẩn bị tâm lý sẽ phải chết bất cứ lúc nào!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, kiếm Trảm Tiên trong tay lộ ra một đoạn thân kiếm, kiếm khí sắc bén lập tức làm ba người này sợ hãi.
Lúc này người đàn ông gầy gò đã sợ vỡ mật, nhìn người đàn ông mặt mập tai to, khẽ nói: “Đại ca, hay là chúng ta rút lui trước đi, chỗ này vắng vẻ lắm, nếu thằng nhóc này thật sự muốn giết người, lỡ mà có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng không xin cứu binh được.”
Nói xong, người đàn ông mặt mập tai to lập tức co giò chạy mất, hai người khác thấy thế cũng lập tức chạy trốn theo, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Lâm Thanh Diện thấy vậy, không khỏi thở dài, thu Kiếm Trảm Tiên lại, nhìn cô gái ở phía sau hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô gái gật đầu, cô cẩn thận nhìn ngắm, cũng bị dáng vẻ điển trai của Lâm Thanh Diện hấp dẫn đôi chút.
Thấy cô gái vẫn mãi nhìn anh, Lâm Thanh Diện ho khẽ, cô gái lập tức hoàn hôn, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Mạc Niệm nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười xấu xa, ghé sát vào tai Lâm Thanh Diện nói: “Nhóc con anh đúng là quyến rũ ghê, mới đến Thiên Giới không được bao lâu đã thu hoạch được một em gái mê trai rồi.”
Vừa nghe thế, Lâm Thanh Diện vô cùng bất đắc dĩ, sức quyến rũ của anh quá lớn, chuyện này có thể trách anh sao?
Cô gái xoa mặt, hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, vẫn còn hơi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh, lúc nãy nếu không có anh thì chắc tôi đã thê thảm rồi.”
Lâm Thanh Diện cười vẫy tay nói: “Chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi muốn hỏi thăm một chút, cô có biết đường nào đến thành Tiên Linh không?”
Nghe vậy, cô gái lập tức ngẩng đầu lên, môi anh đào khẽ run, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nói: “Anh muốn đến thành Tiên Linh? Tôi cũng ở đó, nếu không tôi dẫn anh đi được không?”
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm đều vô cùng vui vẻ, gật đầu nói: “Nếu như thế thì thật cảm ơn cô.”
Cô gái xua tay lia lịa: “Hai người đã cứu tôi, chuyện nhỏ này cũng là đương nhiên, vừa lúc tôi đã hái xong dược liệu rồi, tôi lập tức dẫn hai người đến thành Tiên Linh.”
Lâm Thanh Diện đồng ý, đi theo cô gái vào sâu trong rừng.
Trên đường đi, Lâm Thanh Diện và cô gái kia chỉ tự giới thiệu bản thân, biết cô gái kia tên là La Tiêu Tiêu xong, hai người không nói thêm gì nữa.
Thứ nhất là bây giờ La Tiêu Tiêu vẫn còn thấy hơi ngượng ngùng, thứ hai là Lâm Thanh Diện cũng không muốn gây thêm những hiểu lầm không cần thiết.
/1841
|