Nhìn thấy sắc mặt Mạc Niệm biết xảy ra chuyện không tốt rồi, Vương Phi Dương cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nói với cậu cậu cũng không biết làm gì, vợ và con Lâm Thanh Diện gặp chuyện không may rồi.” Mạc Niệm nói ra, biểu cảm vô cùng khổ sở, lập tức ngồi xổm xuống.
Mạc Niệm tiếp tục nói: “Khi tôi đến thì đã chậm một bước, ngay cả cốc chủ Điền Uyên cũng không thể bảo vệ hai người bọn họ, bây giờ chỉ có thể dựa vào Lâm Thanh Diện nghĩ cách thôi.”
Vương Phi Dương hít sâu một hơi, không biết nên vui hay nên buồn, anh ta lo lắng cho vợ con Lâm Thanh Diện, nhưng cũng vui vì Lâm Thanh Diện không phải rời khỏi nơi này, có thể luôn ở nơi này làm anh em tốt với mình.
Về phần vợ con của anh, nhất định là bị kẻ địch của Thiên Giới bắt rồi, vì vậy mình có thể nghĩ cách cứu người cùng Lâm Thanh Diện.
Mạc Niệm hỏi Vương Phi Dương Lâm Thanh Diện đang ở đâu, cô ta nhất định phải lập tức đưa tin cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện muốn nghĩ biện pháp gì đó là chuyện của Lâm Thanh Diện, còn cô ta không thể không đưa tin đến.
Lâm Thanh Diện đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, đến Vương Phủ muốn chào tạm biệt Vương Phi Dương, nhưng lại nhìn thấy Mạc Niệm, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành, hỏi thẳng Mạc Niệm: “Vì sao cô lại đến nơi này?”
Anh biết chắc chắn có chuyện không hay xảy ra rồi, nước mắt Mạc Niệm lập tức chảy ra, nói: “Bọn họ đều bị người ta bắt đi rồi, là tám người, cốc chủ Điền Uyên nói cho tôi biết, lúc nói lời này, ông ta cũng rất bất lực, chúng ta phải làm sao bây giờ, Lâm Thanh Diện, bây giờ dù muốn cứu người cũng không biết phải đi nơi nào.”
Trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức rối loạn, bảy tám người, đó không phải là những người vây đánh mình trên đường lúc trước sao?
Cho rằng chuyện này đã kết thúc rồi, thật sự không ngờ chỉ là vừa mới bắt đầu, Mạc Niệm trả lại tàn hồn mà Lâm Thanh Diện đưa cho cô ta.
Cô ta nói với Lâm Thanh Diện: “Chuyện anh sắp xếp tôi không làm xong, đây là hồn phách của bé con Nặc Nặc, nếu tìm được Nặc Nặc, có thể trả lại hồn phách cho cô bé.”
Lâm Thanh Diện nhận lấy, ngẩng đầu lên, nước mắt vờn quanh hốc mắt, nhẫn nhịn nuốt ngược lại.
Đây cũng là chuyện cách đây không lâu, thật ra khi những người áo đen kia tấn công mình đã có sơ hở, chỉ là mình không nghĩ đến thôi, nghĩ như vậy, anh hít sâu một hơi, biết bây giờ không được bối rối.
“Lâm Thanh Diện, anh biết những người kia là ai sao?” Vương Phi Dương ở bên cạnh quan tâm hỏi, Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh căn bản không biết người đứng sau bọn họ là ai.
Vương Quyền đã chết, mà những người kia cũng không phải những người còn sót lại của Vương Quyền, Lâm Thanh Diện có một dự cảm rất lớn, nhất định còn có một cường giả đứng sau lưng khống chế tất cả.
Chỉ là mình không biết mà thôi, có lẽ Dao Trì biết, nhưng Dao Trì ở đâu, Lâm Thanh Diện không biết, bây giờ chỉ có Diệp Phàm Trần là người duy nhất có thể có được tin tức.
Nhưng nếu Diệp Phàm Trần biết, vì sao không nói với mình, ngẫm lại, đột nhiên Diệp Phàm Trần không nhắc đến chuyện muốn nhận Nặc Nặc làm đồ đệ nữa, chắc hẳn biết đã xảy ra chuyện rồi, chỉ là lúc đó không biết phải nói với mình như thế nào mà thôi.
Lâm Thanh Diện vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc ấy truy hỏi đến cùng, Diệp Phàm Trần không có lý do gì không nói với mình.
Khi Diệp Phàm Trần khác thường, trong lòng Lâm Thanh Diện đã biết chắc chắn có chuyện gì đó lừa mình rồi, chỉ là vì sao lúc đó lại ngu ngốc… Nhớ đến chuyện này, Lâm Thanh Diện tự nói với bản thân, mình không thể cứ tiếp tục như vậy, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng đi tìm Diệp Phàm Trần, lấy được tin tức mình muốn từ chỗ Diệp Phàm Trần.
Anh không ở lại Vương Phủ lâu, cũng không nói gì với mấy người Vương Phi Dương, lập tức đi đến núi Kiếm Đãng, Mạc Niệm thì ở trong Vương Phủ ngóng nhìn theo, rất đau lòng.
Vương Phi Dương an ủi: “Bây giờ tình trạng của Lâm Thanh Diện không tốt, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chắc chắn anh ta không phải cố ý, cô muốn đi đến núi Kiếm Đãng với tôi không?”
“Sao có thể không đi, Lâm Thanh Diện đã đi rồi, chắc chắn tôi phải đi, đúng rồi, La Tiêu Tiêu đâu, sao không nhìn thấy La Tiêu Tiêu?”
Vương Phi Dương hơi khựng lại, nói: “La Tiêu Tiêu cô ấy, vì Lâm Thanh Diện chết rồi…”
Vương Phi Dương không nói tiếp nữa, anh ta biết thật ra quan hệ của Mạc Niệm và La Tiêu Tiêu vẫn luôn rất tốt, bây giờ Mạc Niệm biết La Tiêu Tiêu xảy ra chuyện, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn.
Mạc Niệm hỏi: “Cậu biết mộ cô ấy ở nơi nào không?”
Mặc dù chuyện của Lâm Thanh Diện quan trọng, nhưng La Tiêu Tiêu cũng coi như là bạn tốt của Mạc Niệm, Mạc Niệm muốn đi thăm cô ta.
Vương Phi Dương gật đầu, đưa địa chỉ cho Mạc Niệm, Mạc Niệm đi đến nơi chôn cất La Tiêu Tiêu tế bái La Tiêu Tiêu, mà Vương Phi Dương bên này cũng rất lo lắng cho Lâm Thanh Diện, dứt khoát đi đến núi Kiếm Đãng tìm Lâm Thanh Diện.
Khi Lâm Thanh Diện còn chưa đến núi Kiếm Đãng, Diệp Phàm Trần đã biết sớm muốn gì anh cũng sẽ tới, đứng trên đỉnh núi kia đợi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi lên hỏi: “Diệp sư phụ, thật ra ngài biết tất cả mọi chuyện, chỉ là lúc đó không biết phải nói với tôi như thế nào, phải không?”
“Nếu cậu đã đoán được, vậy chắc chắn muốn hỏi tôi người kia là ai, đúng không?”
Diệp Phàm Trần không quay đầu lại, đón gió hỏi Lâm Thanh Diện, ông ta không muốn nói với Lâm Thanh Diện, nhưng dù sao cũng đã liên lụy đến người nhà của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không thể ngồi xem mặc kệ.
Diệp Phàm Trần cũng coi như có tình cảm với mấy người Lâm Thanh Diện, không thể giả bộ hồ đồ.
“Đúng vậy, Diệp sư phụ, dù tôi mất mạng, con gái và vợ của tôi cũng không thể xảy ra chuyện, bọn họ thật sự phát điên rồi, vậy mà ra tay với trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đối trói gà không chặt.” Lâm Thanh Diện càng nói càng kích động, nếu những người kia rơi vào trong tay anh, anh nhất định sẽ chém bọn họ thành muôn mảnh.
Diệp Phàm Trần cười lạnh, nói: “Không có cái gì mà bọn họ không thể ra tay, chỉ là hắn ta không giống Vương Quyền, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, e rằng người ra tay làm tổn thương vợ con cậu chỉ là thuộc hạ của hắn ta.”
Diệp Phàm Trần nói thẳng với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hỏi lại: “Nếu người đứng đằng sau lợi hại như vậy, vì sao lại muốn bắt vợ con của tôi?”
Khó khăn lắm Lâm Thanh Diện mới giải quyết được Vương Quyền, cho rằng có thể đoàn tụ với vợ và con gái rồi, không ngờ cuối cùng lại xuất hiện loại chuyện này, bất kỳ một người bình thường nào cũng không thể tiếp nhận được.
“Con gái của cậu có thiên phú cực cao, tôi để ý, tất nhiên người khác cũng để ý, dù sao cô bé cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Thanh Diện, đây là điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu.”
Lời nói của Diệp Phàm Trần khiến Lâm Thanh Diện yên tâm hơn nhiều, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi, ít nhất mình cũng không cần lo lắng sẽ không còn được gặp lại con gái.
Trước kia người khác động vào người bên cạnh Lâm Thanh Diện đều bởi vì muốn đối phó với Lâm Thanh Diện, bây giờ bọn họ động vào Nặc Nặc chỉ là bởi vì Nặc Nặc có thiên phú cực cao, đứa bé này là một nhân tài, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người bụng dạ khó lường, đứa bé này đúng là số khổ.
Bây giờ Lâm Thanh Diện lại hi vọng bọn họ bắt con bé là bởi vì đối phó với anh chứ không phải là không muốn đối phó với anh, nhưng lâu như vậy mới biết được tin tức cũng đã nói rõ, những người kia không có hứng thú với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện xin Diệp Phàm Trần chỉ dẫn: “Diệp sư phụ, bây giờ tôi nên làm gì?”
/1841
|