Hứa Bích Hoài có chút nóng nảy, sợ là Lâm Thanh Diện sẽ thật sự làm như vậy, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: “Em không cho phép, em tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy, nếu như anh làm như vậy thì em sẽ không sống nữa.
Nếu như anh thật sự phế bỏ tu vi, ai sẽ đi cứu con gái chúng ta, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ đây, đắc tội với nhiều người như vậy, anh muốn kẻ thù đều tìm tới cửa giết chúng ta hết hả?”
Lâm Thanh Diện căn bản không lo được nhiều như vậy, hiện tại anh chỉ cần Hứa Bích Hoài bình an, có Vong Trần ở đây, cho dù bọn họ có bản lĩnh lớn bằng trời đi nữ, chỉ cần Hứa Bích Hoài đến chỗ Vong Trần, bọn họ liền không có biện pháp làm tổn thương Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện đã bắt đầu vận công, anh đang xua tan linh khí trong thân thể mình, Hứa Bích Hoài ở một bên trực tiếp khóc lên.
Tên đại ca cầm đầu dường như không nghĩ tới Lâm Thanh Diện có thể làm như vậy, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông yêu một người phụ nữ lại đến mức độ này, nguyện ý từ bỏ cả tu vi của mình.
Đối với những người tu hành như bọn họ mà nói, tu vi chính là mạng sống, cách làm này của Lâm Thanh Diện không thể nghi ngờ gì đó chính là đang dùng mạng sống của mình để đổi mạng sống của người phụ nữ này.
Đứng bên cạnh chế giễu Hứa Bích Hoài: “Thật ra thì cô có phúc lớn lắm đó, có một người đàn ông yêu cô như thế, cô nói xem sau khi nó không có tu vi thì sẽ như thế nào?”
Ánh mắt của Hứa Bích Hoài đỏ rực, nước mắt không ngừng lăn xuống từ hốc mắt, cho dù cô có khuyên ngăn như thế nào Lâm Thanh Diện cũng không chịu nghe.
Cô trực tiếp hỏi tên đại ca cầm đầu: “Cho dù anh ấy thật sự phế bỏ tu vi, anh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi có đúng không?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy vợ chồng nào thắm thiết như các người, nếu như cậu ta thật sự phế bỏ tu vi của mình, tôi có thể cân nhắc thả cô với cậu ta, bởi vì một người không có tu vi đối với chúng tôi mà nói căn bản cũng không có bất cứ sự uy hiếp nào, chỉ sợ là con gái của cô thì không thể.”
Lúc tên đại ca cầm đầu nói chuyện lại mang theo ánh mắt đắc ý, hiện tại Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chính là con mồi của bọn họ, đã vào trong tay, tùy ý bọn họ điều khiển.
Vong Trần đứng ở một bên nhìn Lâm Thanh Diện, thật ra tu vi vẫn còn chưa bắt đầu phế đi, chỉ là mới chuẩn bị bước đầu, chỉ có chuẩn bị xong rồi thì mới có thể phế bỏ tu vi trong chớp mắt.
Nói cái gì Vong Trần cũng không thể nhìn Lâm Thanh Diện làm như vậy, anh còn có con gái cần phải cứu, nếu như quả thật như vậy, thế thì sau này lấy gì để hành động đây?
Không bằng cứ trực tiếp giết chết Hứa Bích Hoài, để Lâm Thanh Diện mất đi tưởng niệm, như thế này Lâm Thanh Diện cũng sẽ báo thù cho Hứa Bích Hoài, một lòng tu hành, không có Hứa Bích Hoài, ít nhất là giữa hai người bọn họ vẫn còn có một đứa con gái, cũng có chỗ dựa tinh thần.
Nhưng mà nếu như Lâm Thanh Diện phế đi rồi vậy thì thật sự không còn gì nữa. Vong Trần nghĩ đến đây, dứt khoát đánh một quyền qua, tên đại ca cầm đầu không ngờ tới Vong Trần sẽ ra tay, bọn họ lại đánh nhau một lần nữa, bảy người khác thì đối phó với Vong Trần.
Lâm Thanh Diện ở một bên tâm trạng có chút không tập trung, nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở trạng thái này, tên đại ca cầm đầu rất đắc ý, lúc này tấn công Lâm Thanh Diện, đây chính là lúc Lâm Thanh Diện yếu ớt nhất, tuyệt đối sẽ có được phần thắng.
Đánh một chưởng về phía Lâm Thanh Diện, mà đúng lúc này phía sau của anh ta đã chịu một chưởng trước, Dao Trì với bộ đồ đỏ xuất hiện trực tiếp bảo vệ Hứa Bích Hoài đằng sau lưng mình.
Cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện rất không có tiền đồ, lại vì một người phụ nữ mà phế bỏ tu vi của mình, nhưng mà đây cũng chính là tình yêu trung trinh không thay đổi, cô ta rất ghen tị nhưng mà lại không thể có được.
“Anh bị điên rồi hả, anh thế mà lại làm như vậy, anh biết rất rõ cho dù anh có phế tu vi rồi thì hắn ta cũng sẽ không có khả năng bỏ qua cho anh, anh vẫn muốn đánh cược một phen, anh cảm thấy có phần thắng bao nhiêu?”
Lúc này Lâm Thanh Diện đã dừng tay lại, Hứa Bích Hoài không nói hai lời liền nhào vào trong ngực của Lâm Thanh Diện, không ngừng đánh vào ngực của Lâm Thanh Diện.
“Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ, anh vì em như vậy là không đáng đâu, chúng ta vẫn còn có một cô con gái, cho dù em không còn nữa thì ít nhất vẫn còn có con gái mà, có đúng không?”
“Bởi vì có em mới có con gái, nếu như không có em thì con gái từ đâu tới?”
Lâm Thanh Diện lại ôm chặt Hứa Bích Hoài, một người đàn ông to lớn trong lòng lại cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ bừng thiếu chút nữa là đã rơi nước mắt.
Đại ca cầm đầu nhìn Dao Trì, trong lòng không can tâm nói: “Từ lúc nào mà cô Dao Trì lại thích quan tâm mấy chuyện rảnh rỗi như vậy?”
“Bọn họ là bạn của tôi, anh đứng đối lập với bọn họ tức là đối lập với tôi, anh nói xem cái này có còn coi là quan tâm chuyện tào lao nữa không?”
Dao Trì đi đến bên cạnh Vong Trần, dự định hợp lực với Vong Trần loại trừ tám người này, tên đại ca cầm đầu biết thân phận của Dao Trì, đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lần này bỏ qua cho Lâm Thanh Diện đơn giản như thế, bọn họ không cam tâm, thật sự là ăn trộm một con gà không được còn mất một nắm gạo.
Dao Trì cười một tiếng, liếc mắt nhìn tám người bọn họ: “Nghe nói trận pháp của các người rất lợi hại, tôi còn chưa thử qua, xuất trận pháp của các người ra đi, tôi xem xem là rốt cuộc nó lợi hại bao nhiêu, có phải là tôi có thể trực tiếp ra khỏi trận pháp của các người không.”
Lâm Thanh Diện trực tiếp đứng dậy, nhưng mà cũng không có thời gian nói nhảm với bọn họ, Hứa Bích Hoài đã đứng bên cạnh anh, hiện tại trong tay của bọn họ không còn con tin, đương nhiên đã mất đi quyền nói chuyện.
“Con gái của tao đang ở đâu?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi.
Dao Trì có thể xuất hiện kịp thời như thế này là được Lâm Thanh Diện nhắc nhở, phải biết tình hình gần đây của Hứa Bích Hoài, không nghĩ tới một đường đến đây đúng lúc gặp phải loại tình huống như thế này.
Bởi vì cái gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc, từ xưa đến nay chính tà không nằm cùng một phe, cô ta cũng không sợ đắc tội với người của tà phái, dù sao thì không đắc tội cũng là đắc tội, đã sớm như nước với lửa, bề ngoại duy trì hòa bình không có lợi ích gì hết.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi Nặc Nặc, tên đại ca cầm đầu nói: “Con gái của mày đương nhiên không ở đây rồi, thằng nhóc kia, mày có bản lĩnh lắm đó, không ngờ tới là cường giả ở Thiên Giới còn đứng ở bên phía của mày.”
Trong lời nói mang theo sự ghen ghét nồng đậm, Lâm Thanh Diện cười lạnh: “Từ xưa đến nay tà không ép chính, chắc chắn là tà phái sẽ không có kết quả tốt, đến cùng cũng chỉ là một kết thúc thất bại mà thôi, chuyện này không có bất kỳ lo lắng gì hết, nếu như bọn mày cứ chấp mê bất ngộ, chỉ sợ là kết quả cũng chỉ có một một là chết.”
Lâm Thanh Diện biểu thị bên cạnh mình có người giúp đỡ, đó là bởi vì anh có trái tim chính nghĩa trừ gian giúp kẻ yếu, mà không phải là người ức hiếp kẻ yếu làm đủ trò xấu xa.
Dao Trì nhíu mày hỏi Lâm Thanh Diện: “Bây giờ cậu định làm cái gì vậy, con gái của cậu đang ở chỗ an toàn, nhưng mà bây giờ không thể cứu ra được.”
Giọng nói của Dao Trì rất nhỏ, Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này thì có chút mất mát, nhìn tình huống của Hứa Bích Hoài, tình trạng của cô không tốt là bao, cô nên nghỉ ngơi cho thật tốt, huống hồ gì vợ chồng xa nhau mới gặp lại, lời nên nói vẫn còn chưa nói hết.
Lâm Thanh Diện vẫn không nói gì, Vong Trần lại lên tiếng nói: “Người tà phái rất nhiều, chỉ cần bọn họ phóng tín hiệu tới nơi này thì sẽ có một đống lớn người tà phái tới đây, chúng ta không thể chiến đấu được, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Anh à, muốn cứu con gái thì cần phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta về trước đi có được không?” Hứa Bích Hoài nhẹ giọng nói, hành động lúc nãy của Lâm Thanh Diện thật sự làm cô cảm thấy sợ hãi, cô không muốn Lâm Thanh Diện phải bị tổn thương một chút nào.
Lâm Thanh Diện gật gật đầu đồng ý.
Lúc chuẩn bị rời đi, Dao Trì đứng ở nơi cao nhất ở sơn trang vong ưu, nói: “Ngày hôm nay bản cô nương còn có việc, không so đo nhiều với các người, nhưng mà sau này nếu như để tôi nhìn thấy các người lại ức hiếp bạn của tôi thì tôi sẽ không khách khí đâu.”
/1841
|