Lâm Thanh Diện cười một tiếng: “Nếu như đã là cao thủ nội kình, hiện tại em đang đột phá nội kình đến cảnh giới tông sư, chỉ là anh phát hiện cho dù công pháp của em đã mạnh như vậy, nhưng mà em vẫn không sử dụng công pháp, chẳng lẽ là em không gặp kẻ thù hả?”
Lời này là Lâm Thanh Diện cố ý nói, cô vợ ngốc của mình sao lại không biết sử dụng công pháp khi tấn công người khác vậy chứ.
Hứa Bích Hoài sờ lên mũi, ấp a ấp úng: “Hình như là em chưa từng sử dụng, chỉ là lúc ở dược thần cốc Nặc Nặc muốn ăn cá, em đã sử dụng công pháp để bắt cá cho Nặc Nặc.”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu xem như đã hiểu, lúc còn ở dược thần cốc, đúng là Hứa Bích Hoài không có kẻ thù gì hết, nhưng mà lúc tám anh em đã bắt cô đi, nội kình của cô căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Hứa Bích Hoài đều không có cơ hội ra tay, nhưng mà bây giờ hai vợ chồng đều ở bên nhau, có chuyện gì cũng có thể chậm rãi làm.
Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài: “Em phải học được cách sử dụng, nếu như gặp phải nguy hiểm mà em lại không chịu sử dụng, thế thì em tu luyện uổng phí rồi, có biết chưa.”
“Được rồi, em biết rồi, có anh ở bên cạnh, những thứ này em cứ từ từ học, cũng không cần phải gấp gáp làm gì, quan trọng nhất đó chính là anh với Vong Trần đại ca tu luyện bí tịch đó, em lo lắng con gái của chúng ta ở trong tay của tà phái sẽ bị bắt nạt, chúng ta nhất định phải nhanh chóng cứu con bé ra mới được.”
Nghe thấy Hứa Bích Hoài nhắc tới Nặc Nặc, lông mày của Lâm Thanh Diện không khỏi nhíu lại, cũng không biết bên phía Dao Trì có tin tức gì không, dựa vào tính tình của Dao Trì, nếu như có tin tức thì chắc chắn sẽ nói với mình.
Lâm Thanh Diện ném cho Hứa Bích Hoài một ánh mắt yên tâm, nói: “Anh biết là trong lòng em lo lắng, nhưng mà những cái này không phải là thứ mà em nên nghĩ, anh là đàn ông, những chuyện này vẫn nên để anh quan tâm.”
Lâm Thanh Diện rất có bộ dạng người đàn ông trong gia đình, bá đạo nói với Hứa Bích Hoài. Hứa Bích Hoài gật đầu, nói: “Được rồi, em nghe lời anh, nhưng mà em là mẹ của Nặc Nặc, em cũng có trách nhiệm, Nặc Nặc ở bên cạnh em, em đang trông chừng, em tuyệt đối có trách nhiệm. Em biết là anh sẽ không nói cái gì, nhưng mà không nói thì trong lòng có đôi khi lại nhớ tới thì em cũng sẽ băn khoăn.”
Hứa Bích Hoài nói một trận, Lâm Thanh Diện cũng đành chịu thôi, cô vẫn luôn là như thế này, có chuyện gì tất cả đều cứ hướng lên trên người mình.
Điều duy nhất mà Lâm Thanh Diện có thể làm chính là có thể an ủi cô, trừ những cái này ra thì cũng không còn cách nào khác.
Hai người nói một hồi, nghỉ ngơi cũng sớm.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện ra khỏi cửa, đúng lúc đi ngang qua gian hàng coi bói, có một đám người vây quanh chỗ đó.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, tên kia vẫn đang lừa gạt người khác, cũng không biết thu liễm lại hả? Nếu như mình không nên nói hai ba câu, vậy thì thật sự thiên lý bất dung.
Anh bước nhanh đi qua, nhìn bóng lưng người kia, anh tương đối quen, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó chính là ông Đổng.
Ánh mắt của người xem bói rất độc, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi lên, vội vàng bước đến tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức, nói: “Cái thằng nhóc thối tha này, có phải cậu lại nói xấu tôi ở trước mặt của ông Đổng không vậy hả, rõ ràng là lá bùa của tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông Đổng mà.”
Lâm Thanh Diện kinh ngạc, giống như cười mà không phải cười hỏi: “Lá bùa của anh thật sự linh nghiệm như vậy hả? Thế thì tại sao ông Đổng không cho anh phần thưởng, ngược lại muốn tìm anh gây phiền phức, hình như là cũng đâu có linh như vậy đâu.”
Người coi bói không phục nói: “Sao tôi biết được chứ, chắc chắn là ông Đổng đã bị những lời nói thêu dệt của người khác lừa gạt, nếu như không có lá bùa đó của tôi, ông căn bản cũng không khỏe nhanh như vậy đâu.”
Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, dự định xem Lâm Thanh Diện sẽ xử lý như thế nào. Ông Đổng luôn là một người có trái tim nhân hậu, đến đây không phải muốn tranh chấp với người coi bói này, thứ nhất là muốn lấy tiền xem bệnh của mình về, thứ hai là không cho ông ta tiếp tục lừa gạt ở đây.
Nếu như ngày hôm trước không phải là Lâm Thanh Diện đã cứu mạng, thế thì ông ta đã mất mạng để đến đòi công đạo cho mình.
Lâm Thanh Diện nhắc nhở ông ta: “Tôi nhớ hình như là ngày hôm đó tôi cũng đã nói kết quả của ông rồi, kêu ông nhanh chóng chuyển sang nơi khác, nhưng mà ông lại không chịu, bây giờ chuyện đã vunh đến trên đầu anh, cái này cũng đáng đời ông mà thôi.”
Ánh mắt của người coi bói đặt ở trên người ông Đổng, nói: “Ông không nên đối xử với tôi như vậy, đối xử với ân nhân cứu mạng của ông như thế, thật là không nên nha.”
Ông Đổng cười lạnh nói: “Có phải là cậu xem những người ở đây như đứa trẻ ba tuổi không hả, tôi lớn tuổi như vậy rồi, đây là lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như thế. Như thế này đi, cậu trả số tiền trở về cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Người coi bói đó cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, số tiền đó là ông ta vất vả lắm mới có thể lừa gạt được, sao có thể tùy tiện trả lại?
Cho dù đối phương là gia đình giàu có ở đây, ông ta cũng không muốn khuất phục.
“Tôi đã bỏ lực bỏ đồ, bây giờ ông Đổng muốn lấy trở về, có phải là không thích hợp không hả? Bà con đến đây nhìn những người này không biết phân rõ phải trái đi nè.” Giọng nói của người coi bói rất lớn.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, cái tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mắt thấy bà con xung quanh đều vậy lại, mọi người đang âm thầm nhỏ giọng nghị luận, bình thường ông Đổng làm người cũng không tệ, tại sao lại làm ra loại chuyện này?
Trong lúc nhất thời ông Đổng từ một người bị hại lại biến thành đối tượng bị thảo luận, Lâm Thanh Diện muốn đổ cả mồ hôi, ông Đổng cũng không biết giải thích cho mình hai câu hả.
Lâm Thanh Diện trực tiếp bước lên phía trước, nói với người coi bói đó: “Ông Đổng uống bùa chú làm thành nước của ông cả tối, người vẫn không khỏe hơn, anh còn dám nói đồ của ông có tác dụng, cái này chẳng lẽ không phải hãm hại lừa gạt người khác?”
Ông Đổng nhìn Lâm Thanh Diện, cung kính hỏi: “Công tử, cậu xem xem xử lý cái tên này như thế nào mới tốt?”
Người coi bói kinh ngạc nhìn ông Đổng, không ngờ tới ông ta lại đối xử với Lâm Thanh Diện khách khí như vậy, trước đó lúc ở đây cũng không phải là như thế này, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện thật sự là nhân vật lợi hại gì hả?
Không thế nào, tuyệt đối không thể nào! Lâm Thanh Diện còn trẻ như vậy, không thể nào là Lâm Thanh Diện cứu được ông Đổng.
Người coi bói lợn chết không sợ bỏng nước sôi, vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, giang hai tay ra nói: “Ngày hôm nay tôi đắc tội với người ta rồi, nếu như bây giờ không phân rõ phải trái tôi cũng không thể nói cái gì, đều nói ông Đổng uống bùa chú hóa nước của tôi sắp chết, nhưng mà mọi người cũng đã nhìn thấy rồi đó, người đứng trước mặt chúng ta không phải là ông Đổng đó à, chẳng lẽ đây là quỷ hồn của ông Đổng.”
Nói xong lại còn cười ha ha một tiếng, Lâm Thanh Diện ý vị thâm trường nhìn ông ta, Lâm Thanh Diện cũng muốn xem xem cái tên này có thể diễn tới khi nào.
Tất cả mọi người đều đồng tình kẻ yếu, nhìn thái độ này của người coi bói cũng cảm thấy là có đạo lý, hiện tại ông Đổng cũng đang khỏe mạnh đứng ở đây, không thể vu oan cho người ta được.
Người coi bói cũng đồng ý lấy tiền ra, chất vấn ông Đổng: “Ông đến đây tìm cớ gây phiền phức, đơn giản chính là hối hận vì đã bỏ tiền ra, ông nói là ai đã cứu được ông, nếu không ông nói ra đi, tôi đi hỏi một chút, chẳng lẽ là cái tên châm ngòi ly gián đứng trước mặt?”
Người coi bói không tin Lâm Thanh Diện sẽ cứu người, âm dương quái khí nói khiêu khích nhìn Lâm Thanh Diện.
Ông Đổng duỗi tay, lúc này mới cười nhạt một tiếng: “Cậu nói đúng, chính là tiểu công tử trước mặt đã cứu tôi, nếu như không phải cậu ấy, tôi đã sớm không có cơ hội đến đây đòi lại công đạo, hiện tại cậu còn có gì để nói nữa không?”
/1841
|