Nghe thấy lời nói này của Bạch Tuyết, chuyện đầu tiên mà Lâm Thanh Diện nghĩ đến chắc chắn là Bạch Tuyết muốn thấy mình với Triệu Tuấn cùng nhau đi vào trong thành, hai vợ chồng vừa mới kết hôn với nhau tình nồng ý mật, có đi đâu đi nữa thì cũng đều muốn đi cùng với nhau.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, anh tò mò hỏi Bạch Tuyết: “Chỉ là Bạch Tuyết cô nương, cô thật sự có thể vào được không?”
Bạch Tuyết nhún nhún vai, có chút bất mãn hỏi Lâm Thanh Diện: “Chẳng lẽ là trong mắt của anh thực lực của tôi yếu kém như vậy hả, chuyện này đối với tôi mà nói chẳng có khó khăn nhiều đâu.”
Nói xong, Triệu Tuấn thuận theo con đường nhỏ mà đi tới: “Tôi cảm thấy là cô ấy có thể đi, dù sao thì tôi không có tu vi, nếu như Bạch Tuyết đi cùng, vậy chắc chắn có thể bảo vệ cho tôi rồi, đến lúc gặp phải kẻ thù tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho mọi người.”
Năng lực của Triệu Tuấn có tính hạn chế, dưới tình huống cơ quan chi thuật vẫn còn chưa được chuẩn bị xong, anh ta không có lực phản kích.
Ngay từ đầu Lâm Thanh Diện gặp được Triệu Tuấn, trên người của Triệu Tuấn đã mang theo vết thương, đó chính là ví dụ tốt nhất.
Nếu như Bạch Tuyết đi cùng, chắc chắn là ở bên cạnh Lâm Thanh Diện sẽ có thêm một trợ thủ.
Bốn người bọn họ trực tiếp đi về phương hướng thành Trung Tâm, biết là không có ngọc bội sẽ không vào được, Triệu Tuấn muốn ở lại. Nghĩ tới việc Triệu Tuấn cũng không thân quen trong thành, Lâm Thanh Diện trực tiếp dẫn Triệu Tuấn đi đến y quán.
Đúng lúc nói hết tất cả mọi chuyện ở trong thành cho Triệu Tuấn nghe một lần, Triệu Tuấn đi theo Lâm Thanh Diện đến đây, trong lòng cũng đã đoán được điều mà Lâm Thanh Diện đang nói chắc chắn là cơ quan chi thuật.
Anh ta tự cho là cơ quan chị thuật của mình đã đến mức thành thạo, dù sao thì trong số những người mà anh ta gặp cũng không có ai có cơ quan chi thuật.
Triệu Tuấn cũng đã nhớ kỹ những kiến thức ở trong sách rất rõ ràng, chắc chắn sẽ không có gì có thể làm khó được anh ta.
Vào trong y quán ngồi xuống, ánh mắt của Triệu Tuấn vẫn luôn nhìn đường phố, đều nói là những người có tu vi cao mới có thể đi vào trong thành, anh ta cũng muốn thử đi vào một chút.
Đứng dậy chậm rãi đi về phía cổng thành, thật ra thì Lâm Thanh Diện cũng chưa từng đi đến đó, nơi đó có một chốt mở, nếu như Triệu Tuấn có thể đi vào trong, vậy thì mình không cần phải có ngọc bội cũng chắc chắn có thể đi vào.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nghe thấy âm thanh của Hứa Bích Hoài, anh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy hai người Hứa Bích Hoài với Lục Hân nói chuyện phiếm với nhau.
Hai người vừa nói vừa cười, Lâm Thanh Diện kinh ngạc, bọn họ muốn đi vào trong thành, Hứa Bích Hoài nói là cô sẽ không đi, cô sợ là tu vi của mình không cao, đến đó rồi lại gây phiền phức cho bọn người Lâm Thanh Diện, cho nên cô đã nói là mình không đi.
Không đi vào thành gây phiền phức cho Lâm Thanh Diện, không có nghĩa là mình không thể giúp Lâm Thanh Diện ở những phương diện khác.
Y quán đã chính thức mở cửa, làm một vài chuyện trong y quán để tiêu phí thời gian cũng rất tốt.
Mạc Niệm không có thời gian rảnh rỗi, cũng không biết vừa mới sáng sớm đã đi đâu rồi, dù sao thì lúc Hứa Bích Hoài đến đây Mạc Niệm đã không có ở trong nhà.
Lục Hân và Hứa Bích Hoài cũng nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, cô hỏi: “Không phải là anh đã đi làm việc rồi hả, sao anh lại còn ở đây vậy, sao lại không thấy Triệu công tử đâu?”
Lâm Thanh Diện đứng dậy chỉ vào bóng lưng của Triệu Tuấn, nói: “Cậu ta đang ở bên ngoài kìa, sao em lại đến đây vậy?”
Lục Hân cười một tiếng, chỉ vào một căn phòng khác của y quán, nói: “Ở bên ngoài quá ồn ào, ở đó có một căn phòng bỏ trống, cũng không có người, mọi người đi vào đó nói chuyện đi.”
Ở đây là nơi bệnh nhân lui tới, âm thanh cũng vô cùng ồn ào, cho dù là đôi vợ chồng trẻ muốn nói chuyện cũng không tiện.
Lâm Thanh Diện với Hứa Bích Hoài gần như là trăm miệng một lời: “Không cần đâu.”
Lục Hân nhíu mày, chuyện của vợ chồng người ta, vợ chồng người ta tự mình giải quyết, Lục Hân nhìn tình hình hai người bọn họ giống như là đang cãi nhau.
Còn chưa từng nhìn thấy hai vợ chồng nào như vậy, bản thân còn bận rộn nhiều chuyện, y quán vừa mới được mở, Đổng Hoa cũng bận tối tăm mặt mày.
Có Lâm Thanh Diện ở đây, lại có nhiều thầy thuốc ở đây, danh tiếng của y quán được lan truyền rộng rãi ở thành phố Thượng Quận Thiên Đô, tiền thuốc và tiền xem bệnh trong đó cũng không cao như thế, thu hút không ít người đến đây.
Chỉ có mấy người Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không đủ, có một vài thầy thuốc nổi tiếng, Đổng Hoa hi vọng là có thể mang về để mình sử dụng.
Thứ mà những thầy thuốc này đóng góp đã sớm cao hơn tiền lương của bọn họ, đúng lúc y quán này có bệ đỡ, bề ngoài là y quán của nhà họ Đổng, nhưng mà cổ phần Lâm Thanh Diện nắm giữ nhiều hơn nhà họ Đổng rất nhiều.”
Giống như Đổng Hoa đã nói, thật ra y quán này làm công cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc đánh giá Hứa Bích Hoài, gương mặt của Hứa Bích Hoài dần dần đỏ lên, cô nói: “Anh làm gì nhìn em như vậy?”
“Em không cần phải khổ cực như vậy đâu, không phải là ở trong nhà rất tốt hả?” Lúc nói chuyện, Lâm Thanh Diện lại đau lòng không thôi: “Những chuyện này cứ để anh làm cho, em chỉ cần làm bà Lâm là được rồi.”
“Nhưng mà nếu như em không làm chuyện gì hết thì trong lòng của em rất bức bối, những chuyện mà anh làm em đều không thể giúp được, hoặc nhiều hoặc ít gì đó cũng phải làm một chút, vậy thì trong lòng mới dễ chịu.” Hứa Bích Hoài nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh yên tâm đi, em sẽ không mệt mỏi lắm đâu, anh không cần phải quan tâm những chuyện đó, anh cứ làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, chúng ta tự xử lý chuyện của mình có được không?”
Cô kiên trì như vậy, Lâm Thanh Diện biết tính tình của cô, anh dặn dò: “Như thế này cũng tốt, em ở nhà cũng sẽ không buồn chán cho lắm, buổi tối thì về sớm một chút, đi đường cẩn thận, em là cao thủ nội kình, vào thời điểm then chốt thì em phải biết dùng tu vi để bảo vệ mình có biết chưa?”
“Được được được, em biết rồi, em cũng không phải là con nít, những chuyện này em sẽ chú ý mà. Ngược lại là anh đó, có rất nhiều chuyện anh cần phải quan tâm, anh không cần phải quan tâm chuyện chỗ em đâu.”
Lâm Thanh Diện ở trước mặt của Hứa Bích Hoài thì trở nên dài dòng hơn rất nhiều, Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ cũng không thể nói cái gì, cô biết là Lâm Thanh Diện lo lắng cho cô.
Cô tới đây thì đã biết Lâm Thanh Diện có thể sẽ nói cái gì, nếu như mà biết có thể gặp Lâm Thanh Diện thì cô đã đến trễ hơn rồi.
Thời gian chậm rãi qua đi, đến giữa trưa nhiệt độ mặt trời tăng cao, có chút nóng.
Triệu Tuấn bước vào từ bên ngoài, trong tay phẩy phẩy cái quạt, nói: “Mặt trời ở Thượng Quận Thiên Đô độc hơn nhiều ở thành Tiên Linh, giữa trưa đúng là thời điểm không thích hợp để đi ra ngoài.”
Lâm Thanh Diện ở trong nhà mà cũng cảm thấy vô cùng nóng, Lục Hân nấu chè đậu mang ra cho bọn người Lâm Thanh Diện xong, sau đó lại phân chia cho bệnh nhân.
Ngồi xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói: “Thượng Quận Thiên Đô không phải là như vậy đâu, Lâm Thanh Diện, anh đã đến Thượng Quận Thiên Đô một đoạn thời gian rồi, chưa bao giờ gặp trời nóng như thế này hả?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, Lục Hân không nhắc nhở thì chắc có lẽ là anh không nhớ chuyện này, anh phụ họa nói: “Cô nói đúng đó, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra hả?”
Lục Hân vừa uống chè đậu vừa nói.
Triệu Tuấn đi ra ngoài nhìn sắc trời một chút, mây đen càng ngày càng nhiều, đây chỉ là khúc dạo đầu cho trời mưa.
Sự khô hạn này cũng không oi bức cho lắm, thật sự quá kì lạ.
Chẳng lẽ là có người nào muốn ra hả? Triệu Tuấn vội vàng vứt bỏ suy nghĩ trong lòng, cũng chỉ là thời tiết mà thôi, chắc cũng không có nhiều chuyện đâu.
/1841
|